Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 47

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 47
Bí mật của anh và nhà họ Nghê
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi mang bức tranh cất vào nhà kho trong vườn, tôi có cảm giác giống như vừa đi ăn trộm đồ của người khác, nơm nớp không yên.

Thực ra ở trong nhà này có hai đồ vật không thuộc về tôi, đó là bức tranh này và một thứ khác nữa, chiếc còi thủy tinh. Tuy Nghê Lạc Trần đã tặng nó cho tôi nhưng tôi biết, chủ nhân thực sự của nó vĩnh viễn là anh chứ không phải là tôi.

Trong bếp, dưới ánh đèn màu vàng và khói bếp lượn lờ bay lên, món canh gà hầm tỏa mùi thơm đậm đà và còn lẫn vị các loại thuốc bắc mà tôi không thể nào phân biệt được.

"Mắt của Lạc Trần có quầng thâm, chắc hai ngày nay nó không ngủ đủ giấc, mẹ phải tẩm bổ cho nó một chút." Mẹ chồng tôi nhẹ nhàng nói một câu.

Tôi gật đầu, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng. Bình thường khi không nói chuyện trên khuôn mặt mẹ chồng tôi thường trực một nụ cười mỉm thanh cao và tao nhã, nhưng bây giờ nhìn kiểu gì thì cũng chỉ còn vẻ tương đối trầm tư.

"Mẹ, buổi tối mẹ đừng đi. Con cảm thấy hơi sợ."

Mẹ chồng tôi không trả lời nhưng tôi có thể cảm nhận được bà cũng lo lắng, chỉ là tôi không hiểu là bà e ngại Nghê Lạc Trần tức giận khi biết chuyện chúng tôi cất bức tranh của anh đi hay còn điều gì khác nữa.

Trong chốc lát, không khí nhà bếp có vẻ hơi nặng nề, tôi và mẹ chồng chẳng ai nói câu nào nữa.

"Mẹ à, tại sao phòng khách lại không bật đèn lên vậy? Trong phòng ngủ cũng tối om, con cứ tưởng nhà mình không có người, chỉ có mỗi mình con thôi đấy."

Đột nhiên Nghê Lạc Trần xuất hiện ở nhà bếp một cách cực kì bí hiểm. Anh để chân trần, mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng. Tôi đặc biệt chú ý đến bàn tay của anh, anh không đeo đồng hồ, chỉ buộc một cái khăn lụa màu trắng. Những nhà thiết kế thời trang thường có sở thích ăn mặc kì quái, có lẽ mẹ chồng tôi sẽ không bao giờ hoài nghi điều gì vì cách ngụy trang của anh khá khéo léo.

"Lớn như thế này rồi mà ngủ dậy vẫn còn đi tìm người. Tại sao con lại không đi dép vào thế?" Mẹ chồng tôi mắng yêu một câu nhưng tôi biết trong lòng bà rất xót, sau đó bà quay người lấy cho anh đôi dép đi trong nhà.

Nghê Lạc Trần dõi theo bóng mẹ rồi cười nhẹ, anh quay mặt rồi lại giơ tay khẽ kéo tôi lại, "Anh tỉnh dậy mà không thấy em đâu cả." Dường như anh đang giải thích nguyên nhân của việc anh không đi dép, cũng có vẻ như anh đang muốn nói với tôi rằng, khi mình tỉnh dậy mà không nhìn thấy tôi thì sẽ cảm thấy sợ hãi.

Tôi bèn cố ý nũng nịu với anh, "Em cứ nghĩ anh vẫn còn ngủ thêm một lát nữa mới lặng lẽ chuồn ra đây nói chuyện với mẹ. Lần sau em sẽ không thế nữa..."

Anh cười gật đầu. Dường như anh rất hài lòng với câu nói của tôi. Lúc đó tôi mới yên tâm một chút.

Sau khi ăn cơm xong, Nghê Lạc Trần nhất mực giữ mẹ lại. Tôi thấy hình như hai mẹ con anh có điều cần nói với nhau nên chủ động nói sẽ lên tầng sắp xếp hành lí mà Nghê Lạc Trần mang từ Paris về, anh gật đầu và giúp tôi xách hành lí lên tầng. Trước khi xuống dưới nhà anh còn hôn tôi một cái, nói là đã mua quà cho tôi và mẹ, bảo tôi lát nữa mang quà xuống dưới nhà.

Sau khi anh khép nhẹ cánh cửa phòng lại, tôi mới mở đống hành lí ra. Ở trong va li mọi thứ đểu rất ngăn nắp, không có quần áo bẩn phải giặt. Tôi nghĩ anh đã giặt tại cửa hàng giặt là ở Paris rồi. Tôi treo mấy chiếc áo khoác ngoài vào trong tủ quần áo và cất đồ lót của aanh. Khi đó tôi chợt nhận ra, tủ quần áo trong phòng còn rất ít đồ của anh. Đã lâu rồi anh không về cái nhà này.

Tôi quay lại chỗ va li hành lí. Ngoài mấy quyển tạp chí thì còn có ba món quà cực kì bắt mắt để trong va li, trong đó có hai món quà là hai lọ nước hoa. Tôi không nhịn được cười. Những món quà tặng này thật sự chẳng có ý sáng tạo gì cả. Cứ đến Paris thì phải mua nước hoa về ư? Nghê Lạc Trần, anh không có ý tưởng gì mới mẻ hơn sao? Đúng là món quà hết sức phổ biến hết sức. Tôi nghĩ rồi cầm hai lọ nước hoa lên, nhìn thấy ở trên đó ghi rõ "mẹ" và "Tiêu Địch". Hóa ra anh mua nước hoa cho cô diễn viên điện ảnh đó. Trong lòng tôi cảm thấy thật thất vọng. Tuy tôi không thẳng thắn chất vấn anh về mối quan hệ với Tiêu Địch, nhưng không có nghĩa là tôi không biết ghen hoặc mặc kệ cho chồng muốn làm gì thì làm. Sau khi bình tĩnh phân tích vấn đề, tôi mới phát hiện chữ viết trên mỗi lọ nước hoa đều là của Từ Dĩnh. Tôi nghĩ hai lọ nước hoa này nhất định là do Từ Dĩnh mua sau khi nhận được khẩu dụ của anh. Nếu không làm sao một người tinh khôn như cô ấy lại có thể chọn một món quà đơn giản như vậy? Hoặc là do Nghê Lạc Trần muốn cảm ơn Tiêu Địch đã tận tình chăm sóc và quan tâm trong thời gian anh ấy bị thương.

Tôi tự an ủi mình, sau đó vội vàng bóc món quà thuộc về tôi.

Một hộp quà bằng nhung màu tím nhạt, vỏ hộp rất đẹp, trông cũng rất tinh tế. Thậm chí tôi còn lo lắng cho rằng, chỉ riêng cái hộp này đã có thể là một món quà quý rồi, không cần phải có đồ vật gì bên trong đó nữa. Nhưng khi cầm nó trong tay tôi vẫn thấy nó khá nặng...

Tôi hiếu kì mở ra xem, ánh đèn ấm áp hắt lên món đồ chơi bằng thủy tinh gồm hai nhân vật một nam, một nữ. Tôi khá hưng phấn đặt nó lên bàn tay và ngắm nhìn. Ngoài vẻ ngoài tinh xảo và đẹp mắt, món đồ chơi anh mua còn phát ra thứ ánh sáng rực rỡ rất bắt mắt...

Liệu nó có phải là đại diện cho trái tim của một người, sự chung thủy, thuần khiết của tình yêu?

Tôi ngắm kĩ chúng thì chợt phát hiện búp bê nữ buộc tóc đuôi sam, rất giống bóng lưng cô gái mà Nghê Lạc Trần thầm thương trộm nhớ thủa còn nhỏ. Nhưng tại sao phía dưới lại có chữ "Tuyết"? Đây chẳng phải là tên của tôi hay sao? Tôi cảm thấy hơi khó hiểu liền vội vàng tìm tên của nhân vật nam. Quả nhiên ở đó là hai chữ "Lạc Trần". Tôi nhẹ nhàng đặt hai con búp bê đồ chơi lên trên tay và ngắm chúng, nối giữa chúng là một chữ "duyên" hình trái tim.

"Tuyết Lạc Trần duyên".

Đột nhiên tôi nhớ lại khi nói chuyện điện thoại, tôi đã hỏi Nghê Lạc Trần trước khi lấy tôi thì anh yêu nhất là người con gái bí ẩn kia hay là Tiêu Địch? Anh nói với tôi: "Đợi anh về, anh sẽ ngồi đối diện với em và nói cho em biết, người anh yêu nhất là ai."

Không hiểu tại sao, ánh sáng rực rỡ của thủy tinh lại chiếu vào mắt tôi, làm tôi rơi lệ.

Ánh sáng lấp lánh kia dường như xuyên cả thời gian, đưa tôi quay về thời niên thiếu. Cái đuôi kiêu ngạo luôn đi sau tôi, luôn chỉ nhìn thấy lưng tôi lại bị tôi lãng quên hơn hai mươi năm trời. Tôi không thể tin nổi, mà đúng hơn là không dám tin vào việc đó. Tôi nghĩ nhất định mình đã nhầm rồi, làm sao anh có thể yêu tôi suốt ngần ấy năm mà tôi không hề hay biết...

Tôi cầm hai con búp bê đồ chơi, mở cánh cửa phòng ngủ và định chạy đi tìm đáp án cho những thắc mắc của mình...

Đi đến chỗ cầu thang tôi phát hiện đèn chiếu sáng trong phòng khách đã bị tắt đi, chỉ có ánh đèn yếu ớt chiếu lên bộ sofa ở phòng khách. Tôi thấy Nghê Lạc Trần nằm ở đó, gối đầu lên chiếc gối để trên đùi mẹ một cách thân mật. Hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ, nhưng vì phòng khách quá yêu tĩnh nên những điều họ nói đều vang lên hết sức rõ rang...

"Mẹ, nếu như lúc đó không phải vì ông nội giơ súng lên ép mẹ phải lấy Nghê Thiên Hằng, mẹ có định sinh con ra không?"

"Đương nhiên là có. Mẹ nhất định sẽ đi đến một thành phố xa lạ rồi sẽ sinh con ra, sẽ làm một bà mẹ đơn thân để nuôi con trưởng thành..."

"Bởi vì khi đó mẹ vẫn còn yêu Nghê Thiên Vũ đúng không? Con là con trai duy nhất của hai người."

Nghe đến đây tôi thấy vô cùng kinh ngạc. Sự việc đi xa hơn trí tưởng tượng của tôi quá nhiều. Có lẽ tôi đã sớm linh cảm được việc Nghê Lạc Trần là con trai của mẹ chồng tôi và Nghê Thiên Vũ, nhưng tôi lại không dám nghĩ sự thực đúng là như vậy.

Tôi biết việc mình nghe trộm người khác nói chuyện là rất mất lịch sự, nhưng tôi lại muốn đi vào thế giới của Nghê Lạc Trần, muốn nghe âm thanh tận đáy lòng của anh ấy.

"Mẹ hận ông ấy!"

"Con cũng hận..." Giọng Nghê Lạc Trần dường như nghẹn lại. Anh áp sát mặt mình vào lòng mẹ, rất lâu sau mới nói: "Con hận người nhà họ Nghê, bao gồm cả ông nội..."

"Con yêu, nghe lời mẹ, con đừng hận ông nội và bố con. Mỗi một thành viên trong gia đình họ Nghê đều yêu quý con như vật báu..."

"Mẹ, con không phải là vật báu của nhà họ Nghê, mà là nỗi ô nhục của họ..." Giọng nói của Nghê Lạc Trần có đôi chút không kìm chế dược, sau đó anh lặng lẽ nén lại rồi nói tiếp."Họ yêu quý con bởi vì con là đứa cháu duy nhất. Ngày xưa người đầu tiên vứt bỏ con chính là Nghê Thiên Vũ. Ông không muốn kết hôn với mẹ, cũng không muốn thừa nhận đứa con trong bụng mẹ, ép một cô sinh viên mới hai mươi hai tuổi là mẹ không biết đi đâu về đâu. Nhưng ông trời không cho Nghê Thiên Hằng khả năng sinh con, ông nội lại không muốn hậu duệ của nhà họ Nghê lang bạt nên mới ép Nghê Thiên Hằng lấy mẹ, chắp nhận hai mẹ con mình... Khi con bảy tuổi, ông nội vì muốn cứu người con trai Nghê Thiên Vũ mắc bệnh trầm cảm nên lại ép đứa trẻ là con phải rời xa mẹ, sống bên cạnh một người trầm cảm. Đến khi Nghê Thiên Vũ mất đi thì con cũng bị mắc bệnh theo ông ấy. Khi đó họ mới hối hận..."

"Con yêu, nỗi nhục nhà họ Nghê là mẹ chứ không phải con..." Mẹ chồng tôi ôm lấy Nghê Lạc Trần rồi khóc, bà khóc rất đau lòng."Còn nữa, những việc này con biết từ khi nào?"

"Sau khi Nghê Thiên Vũ mất đi, có một lần ông nội và Nghê Thiên Hằng nói chuyện với nhau thì con nghe được, khi đó chắc con khoảng bảy tuổi thôi..."

"Con chắc cũng rất hận ông nội đúng không?"

"Vâng, vừa yêu vừa hận."

"Nhưng sau này ông nội con biết sai rồi. Sau khi con đi Pháp du học, một quân nhân già kiên cường, kiêu ngạo như vậy đã phải cúi đầu với con qua điện thoại, năn nỉ con quay về bên cạnh ông ấy. Chẳng lẽ con còn bắt ông đến tận nơi nhận lỗi hay sao?"

"Con muốn ông đến nhận lỗi với con. Con đã từng thề rằng con sẽ trả thù, trả thù những người trong gia đình họ Nghê. Con nhất định phải là người xuất sắc như Nghê Thiên Vũ và con cũng sẽ rời đi giống như Nghê Thiên Vũ, rời xa gia đình này..."

"Con điên rổi hay sao?" Giọng mẹ tôi đột nhiên rất nghiêm khắc, bà dồn hết sức đánh vào mông Nghê Lạc Trần, "Có phải con muốn trả thù mẹ không hả? Con muốn mẹ không sống được hay sao? Bây giờ con đã là người có vợ rồi, lẽ nào con lại muốn giống như bố con..." Chắc mẹ chồng tôi cũng ý thức được mình nói sai nên vội vàng sửa lại: "Cũng giống như Nghê Thiên Vũ, bỏ lại mẹ, bỏ lại vợ để làm một người đàn ông vô trách nhiệm?"

"Mẹ à, cũng vì con nghĩ đến mẹ nên mới không làm như vậy, mới sống đến hôm nay... Vì mẹ và Lạc Tuyết, sau này con cũng sẽ cố gắng chữa bệnh để tiếp tục sống..."

Tôi ngạc nhiên đến mức suýt thốt lên thành tiếng, món đồ trên tay cũng suýt rơi xuống sàn. Tôi chỉ có khái niệm vô cùng ít ỏi về chứng bệnh trầm cảm, còn cụ thể nó là gì thì tôi không rõ lắm. Tuy nhiên cái chết của Nghê Thiên Vũ, việc tự sát của Nghê Lạc Trần chắc hẳn có một phần nguyên nhân do chứng bệnh đó... Chẳng trách trong hành lang của bệnh viện, anh nói với tôi, anh bị ốm. Chẳng trách anh nhất định không chịu về nhà rồi còn nói yêu là một loại bệnh, anh cần có thời gian... Chắc anh sợ tôi lo lắng. Tôi cũng có nghe nói những người bị bệnh trầm cảm thường khó mở lòng nói về bệnh tình của mình. Họ coi nó như một thứ thuộc về phần riêng tư nhất, giấu tất cả những người xung quanh, đặc biệt là những người họ yêu...

"Con trai, con phải lạc quan lên. Bây giờ, ông nội và bố con đều là những người thật lòng yêu con. Họ yêu quý con không phải vì con là đứa trẻ duy nhất của nhà họ Nghe. Lẽ nào con không biết hay sao, ông nội con vì con mà đã làm trái với nguyên tắc bao nhiêu năm làm quân nhân... Ông biết từ nhỏ con đã thích Lạc Tuyết, sau này khi có cơ hội ông đã lựa chọn ngay cái tên Giang Triều trong việc tuyển người đi chấp hành mệnh lệnh... Con thừa biết cái quyết định đó khó khăn như thế nào đối với ông nội con."

Nghe đến câu này, tôi bất giác cúi đầu nhìn ánh trăng bàng bạc lặng lẽ chiếu sáng một đoạn cầu thang...

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa." Nghê Lạc Trần cao giọng ngắt lời mẹ, "Cũng chính vì việc này mà con càng không thể tha thứ cho ông. Sau này ông còn phong tỏa tất cả những tin tức về Giang Triều, kể cả việc anh ta bị thương. Toàn bộ quân khu không có ai biết việc này cả... Ông làm như vậy đã làm tổn thương đến Giang Triều và Lạc Tuyết. Tình yêu của ông luôn ích kỉ, tàn nhẫn và quân phiệt."

"Tình yêu của các thành viên trong gia đình họ Nghê đều luôn ích kỉ, tàn nhẫn và quân phiệt." Mẹ chồng tôi nhẹ nhàng nói.

Trong tích tắc, phòng khách yên tĩnh trở lại.

Tôi không biết nên đi hay nên ở, bèn ngồi xuống ở bậc cầu thang lặng lẽ ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.

"Con trai à, Lạc Tuyết là một cô gái tốt. Tuy nó hơi bướng bỉnh, bảo thủ nhưng không khó nhận ra nó thật lòng yêu con. Lần này sống cùng với nó vài ngày, mẹ phát hiện ra nó có rất nhiều ưu điểm mà con gái thời nay ít người có được. Nó là đứa không phù phiếm, không tham lam tiền bạc... Con rất may mắn đấy, vì thế, con càng phải trân trọng nó, con đã biết chưa?"

"Nhưng con đã giấu cô ấy quá nhiều. Con không rõ nếu cô ấy biết mọi chuyện thì cô ấy sẽ nghĩ như thế nào. Liệu cô ấy có bỏ con đi không? Con không dám nghĩ đến điều đó."

Tôi chợt cười một mình rồi đặt hai con búp bê đồ chơi xuống bậc cầu thang.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mỏng manh chiếu lên những bậc thang, chỉ một ánh trăng thôi mà phát ra ánh sáng lấp lánh...

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)