Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 45

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 45
Nhớ em đến phát điên!
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ba ngày cùng với mẹ chồng, ngày nào tôi cũng dẫn bà đến những nơi rất bình dân để cảm nhận cuộc sống giản dị của tôi.

Chúng tôi đi xem phim một lần, cùng nhau ăn một bữa lẩu, cùng nhau đi hát karaoke... Tất cả mọi thứ đều làm cho mẹ chồng tôi vô cùng vui vẻ, giống như đứa trẻ con được đưa đi chơi vậy. Mẹ chồng tôi nói, thực ra bà cũng là người uống trà bằng bát, ăn cơm bằng tô, chỉ là vị trí hiện tại khiến bà ngụy trang một chút. Bà còn nói, thực ra những ngày tháng hạnh phúc nhất là khi chúng ta sống một cuộc sống bình dị chứ không phải là vinh hoa phú quý, bởi khi đó chúng ta có thể tùy ý lựa chọn cách sống của mình. Có lẽ mẹ chồng tôi nói đúng, có nhiều thời điểm, vì nhiều lí do khác nhau mà người ta không thể sống đúng với con người thật của mình được. Nếu đem so sánh với nhiều người phụ nữ khác thì tôi cũng được coi là khá hạnh phúc. Nghê Lạc Trần không chỉ mang đến cho tôi một cuộc sống đơn giản mà còn mang đến cho tôi điều kiện ưu việt khiến cho nhiều người ngưỡng mộ.

Tuy nhiên có một việc mà làm cho tôi suy nghĩ rất nhiều. Mẹ chồng tôi là phó Tổng gián đốc tập đoàn Nghê thị, nhưng tại sao điện thoại di động của bà lại yên ắng đến lạ thường. Ngoài một lần nói chuyện với bố chồng tôi ra thì toàn là gọi cho Nghê Lạc Trần. Cứ coi như đời sống của mẹ chồng tôi rất đơn giản thì những công việc chung cũng phải bận rộn chứ. Sau đó tôi mới biết được, trước khi mẹ chồng tôi đến thành phố D thì điện thoại công việc của bà được bố chồng tôi chuyển hết về cho ông. Ông muốn bà thực sự tĩnh tâm sống với vợ chồng tôi vài ngày.

Tôi mới chỉ gặp mặt bố chồng tôi một lần. Tôi có ấn tượng ông kiệm lời, đặc biệt là vô cùng điền đạm. Nhưng tôi có chút hiếu kì. Không biết trong lòng ông ấy sự rộng lượng sẽ lớn như thế nào.

Một buổi sáng sớm đầu hạ cuối thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gian phòng nhỏ làm cho người ta không nỡ để ánh ban mai đẹp đẽ này bị lãng phí trên gường.

Sau khi mở rộng cánh cửa phòng ngủ, tôi nhìn thấy mẹ chồng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt trang nhã đang nhẹ nhàng vén tóc mai xuất hiện trước mặt mình.

"Tiểu Tuyết, con trang điểm nhanh lên. Hôm nay mẹ đưa con đến một spa cao cấp đề làm đẹp. Sau đó mẹ con mình cùng đi uống trà chiều, buối tối đi ăn đồ ăn của Pháp."

Tôi sững người lại. Mẹ chồng tôi thường có những quyết định khiến tôi ngạc nhiên. Hơn nữa toàn bộ người bà từ trên xuống dưới đều tràn trề sức sống và hơi thở trẻ trung.

"Đừng có đứng thừ người ra đó, mau lên con. Phụ nữ cần phải học cách tiêu tiền một cách hợp lí, để cho người đàn ông đi kiếm tiền có cảm giác thành công khi tiền của anh ta được tiêu xài đúng chỗ."

Tôi cười gật đầu, vội vàng đi vào trong phòng thay quần áo.

Tôi cảm thấy rất phiền não khi đứng trước tủ quần áo. Tuy tôi không thích những màu sắc lòe loẹt, nhưng khi đi với mẹ chồng thì không thể chỉ mặc một bộ đồ màu đen được. Nghĩ một lát tôi liền đi tìm một bộ quần áo hoa nhã nhặn kiểu Hàn quốc, kết hợp với đôi giầy cao trung bình màu trắng đính đá cườm, sau đó tôi nhẹ nhàng thả mái đóc dài hơi gợn sóng xuống...

Sau khi nhìn vào trong gương tôi cũng cảm thấy mình trở nên đep hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn mang cốt cách của nữ thiếu tá trong quân đội nữa. Xem ra sau những ngày được mẹ chồng chỉ bảo, tôi cũng dần dần nữ tính hơn lên. Chẳng trách mọi người đều nói "người đẹp vì lụa".

Thay quần áo xong tôi đi xuống dưới tầng. Khi tôi đang định gọi bà thì phát hiện mặt mẹ chồng tôi tái mét, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, mãi không nói được nửa lời.

Tôi quay người nhìn vào tivi, trái tim cũng bất giác không yên. Lúc này trên tivi đang phát bản tin trong ngày, hình như là một chiếc máy bay từ Paris về thành phố D gặp sự cố lúc cất cánh nên xảy ra tai nạn, toàn bộ phi hành đoàn và hành khách đều bị từ vong, chỉ có điều không nói rõ số người cụ thể là bao nhiêu, cũng không có công bố danh sách những người tử nạn.

Nhưng Nghê Lạc Trần... Tôi có linh cảm không hay một chút nào...

"Mau gọi điện cho Nghê Lạc Trần." Mẹ chồng tôi run rẩy nói, giọng bà như đang khóc.

Tôi vội vàng làm theo, run rẩy bấm số điện thoại của Nghê Lạc Trần."Số điện thoại mà bạn vừa gọi hiện tại đang tắt máy. Xin vui lòng gọi lại sau. The subscriber you dialed is power off!"

Tôi lại gọi cho Từ Dĩnh nhưng số điện thoại của Từ Dĩnh cũng ở trạng thái tắt máy. Tôi ngồi ngây ra không biết nên khóc hay nên làm gì. Lúc này mẹ chồng tôi không kìm nén được đã khóc òa lên...

"Mẹ đừng lo lắng, Lạc Trần không nói với con hôm nay anh ấy sẽ về. Chúng ta đừng tự hù dọa bản thân mình như vậy." Nói vậy nhưng thực ra giọng nói và trái tim tôi đang run lên. Tôi vội vàng bấm điện thoại của văn phòng làm việc. Một nữ thư kí khác nghe máy, cô ấy dự đoán thời gian mà Nghê Lạc Trần sẽ quay trở về, có lẽ là đang trên chuyến bay hôm nay về thành phố D. Cô ấy vừa nghe bản tin và rất kinh ngạc. Hiện tại chưa có cách nào liên lạc được với Nghê Lạc Trần.

Tôi không dám nói dối mẹ chồng nên đành thành thật nói lại với bà nội dung cuộc nói chuyện của tôi và cô thư kí. Mẹ chồng tôi ôm lấy tôi và khóc, bà khóc một cách tuyệt vọng. Đến tôi cũng có linh cảm rằng Nghê Lạc Trần đã xảy ra chuyện rồi huống hồ là bà... Tôi cũng không kìm được bật khóc.

Mẹ chồng tôi vừa khóc vừa kể lể, khi mới được bảy tuổi thì Nghê Lạc Trần đã bị ông nội mang đi, mười bảy tuổi tự mình trốn sang Pháp học thiết kế thời trang, hai mươi bảy tuổi thì kết hôn, thời gian thực sự mà anh ấy ở bên cạch bà vô cùng hiếm hoi. Bà cứ luôn dằn vặt là tình yêu bà dành cho Nghê Lạc Trần quá ít ỏi, nhưng lại cũng không biết làm thế nào mới mang lại tình yêu đó đến cho anh. Có lẽ đó là nỗi bi ai và hối hận lớn nhất trong cuộc đời bà...

Mẹ chồng tôi còn nói, nếu như Nghê Lạc Trần có chuyện gì thì suốt cả cuộc đời này bà sẽ không bao giờ tha thứ cho ông nội anh.

Hai người đàn bà trong ngôi nhà lúc đó cuống cả lên, không biết nên làm gì cả.

Sau đó tôi trấn tĩnh lại và khuyên mẹ chồng: Lạc Trần được nhiều người yêu quý như vậy nên anh ấy chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì được. Tôi bảo bà gọi điện cho bố chồng tôi để ông thử hỏi xem công ty hàng không bên Paris. Tôi nghĩ rằng tin tức chỗ bố chồng tôi chắc chắn sẽ nhanh hơn ở đây. Bố chồng Nghê Thiên Hằng sau khi nghe tin thì liên tục an ủi mẹ chồng tôi qua điện thoại, sau đó lại nói với tôi không nên quá lo lắng, ông sẽ cử người đi điều tra ngay. Nhưng chưa nói hết mấy câu ông đã tắt điện thoại, điều này càng làm cho tôi có cảm giác bất an. Chẳng lẽ mọi thứ đã trở thành tro bụi rơi xuống như vậy hay sao?

Mẹ chồng tôi cầm lấy điện thoại, ngần ngừ giây lát rồi gọi cho ông nội, nhờ ông tìm người dò la tin tức xem sao. Ông nội không nói gì và cúp máy. Lúc này cả gia đình họ Nghê dường như rơi vào một cơn khủng hoàng. Tôi không thể tưởng tượng được, nếu như Nghê Lạc Trần có chuyện thật thì cả gia đình này sẽ như thế nào... Đúng là chẳng thể nói trước được.

Khi tôi và mẹ chồng tôi đang ngồi đợi trong cơn hoảng loạn thì cánh cửa sân bật mở. Tôi và mẹ chồng cùng mở to mắt và hướng ra ngoài phòng khách.

Ngay sau đó cách cửa phòng khách cũng bật mở, Nghê Lạc Trần với chiếc quần màu đen, áo trắng khoác ngoài sơ mi đen đứng ở ngoài bậu cửa, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đọng một nụ cười mỉm. Anh nhìn chúng tôi như muốn nói mình đang rất mệt mỏi, muốn hai người phụ nữ một già một trẻ chúng tôi phải chiều chuộng anh ấy...

Tôi và mẹ chồng đồng loạt đứng lên, chẳng ai thèm để ý thái độ muốn được chiều chuộng của anh mà vội vã lao vào lòng anh.

Mẹ chồng tôi vừa nói vừa vỗ mạnh vào người anh ấy."Thằng ranh con này, mày không cần phải dọa mẹ như vậy. Mẹ già rồi, mẹ không chịu được đâu..." Bà hoàn toàn không còn để ý đến sự cao sang, quý phái hàng ngày nữa.

Còn tôi thì giống như nhận lại được thứ quý giá nhất mà mình vừa đánh mất. Tôi ôm chặt lấy Nghê Lạc Trần, không để cho chút không khí nào chen vào giữa hai chúng tôi. Tôi đưa tay lên sờ khắp người anh mà không nói được câu nào. Tôi nghĩ mình vừa bị dọa đến ngây dại cả người...

"Hai người có phải nhớ con quá không vậy? Hay là hai người đều không muốn nhìn thấy con nữa? Đây là màn chào đón kiểu gì thế? Ai cũng được, giải thích cho con xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nào?" Nghê Lạc Trần hơi giãy một chút, sau đó liền biết mình không thể thoát ra khỏi vòng tay của hai người phụ nữ này, anh đành nói một cách bất lực."Không giải thích cũng được, nhưng phải để con bỏ hành lí xuống đã chớ..."

Anh thấy hai chúng tôi không ai thèm để ý nên lại cười và nói: "Không để hành lí xuống cũng được, nhưng ít nhất cũng để con vào nhà để ăn miếng cơm..."

Bất luận anh nói gì, trêu đùa tôi và mẹ như thế nào thì hai người chúng tôi đều không ai buông tay ra. Dường như chúng tôi chỉ cần lỏng tay ra một chút thì tất cả niềm vui đều trở thành giấc mộng hoang đường.

"Đừng động đậy, để mẹ xem nào, để mẹ xem Nghê Lạc Trần mà mẹ ôm có phải là thật hay không?" Bà sờ lên mặt anh, thái độ giống như được sờ vào bảo vật quốc gia. Sau đó bà không chịu được liền ôm chặt anh rồi khóc.

Nghê Lạc Trần bị chúng tôi làm cho dở khóc dở cười, về sau cũng không động đậy nữa, để mặc cho tôi và mẹ chồng tôi ôm lấy anh khóc. Mãi đến khi mẹ chồng thôi khóc, thả lỏng vòng tay thì tôi mới buông anh ra, đưa tay đỡ lấy hành lí cho anh. Anh vội vàng tránh lấy tay tôi, đặt hành lí sang một bên nói: "Nặng lắm, em không mang nổi đâu." Giọng nói của anh đầy vẻ nhung nhớ, sau đó anh cầm nhẹ lấy ngón tay tôi, nhẹ nhàng siết một cái rồi nắm chặt lấy nó không rời...

Nỗi nhớ nhung không thể nói được dần dẩn lan truyền sang tôi chỉ bằng sự ấm áp của những ngón tay. Nó giống như lời hứa vĩnh viễn không bao giờ bỏ lại tôi một mình cô đơn trong thế giới này.

Một lát sau anh mới chầm chậm buông tay tôi ra, lùi lại một bước, nheo mắt lại một cách đầy quyến rũ, "Hai người định đi đâu mà mới sáng sớm đã trang điểm lộng lẫy như thế này? Lại còn khóc cho con xem nữa, ai cho con một lời giải thích đi chứ nhỉ?"

Tôi và mẹ chồng tôi đưa mắt nhìn nhau, mẹ chồng tôi lúc đó mới chầm chậm nói: "Thằng mất nết, vừa xong trên tivi đưa tin một chuyến bay từ Pháp xảy ra sự cố hàng không, toàn bộ phi hành đoàn và hành khách đều thiệt mạng. Mẹ và Tiểu Tuyết lo cuống cả lên, gọi điện thoại di động cho con thì lại đang tắt máy..."

"Ồ, hóa ra là như vậy..." Nghê Lạc Trần rút điện thoại ra và ấn nút mở bàn phím. Tiếng nhạc mở máy vang lên lảnh lót, nghe thậ vui tai.

"Trùng hợp quá, con vừa xuống máy bay thì vội vàng về ngay quên không mở máy, hại cho mẹ và Lạc Tuyết lo lắng như vậy..." Anh cười nhẹ, đút điện thoại vào trong túi áo, sau đó ngượng ngùng nhìn tôi, cuối cùng lẩm bẩm nhu nói một mình, "Trong hai người, con nên ôm ai trước nhỉ?"

Nói xong anh đi đến trước mặt mẹ, nũng nịu ôm lấy bà, cọ cằm mình vào tóc mẹ rồi nói: "Con xin lỗi, mẹ đừng lo lắng. Đúng là con trai không tốt rồi, mẹ đừng khóc nữa, con không thể có chuyện gì đâu, không bao giờ có chuyện gì đâu..."

Khung cảnh ấm áp trước mắt tôi khiến tôi không thể chịu đựng được, bất giác nước mắt lăn dài trên má. Lúc này đây tôi cực kì khát khao được ôm anh, hoặc được vuốt ve đầu ngón tay anh để cảm nhận hơi ấm cơ thể cũng được... Thực ra vào thời điểm sợ hãi nhất, tôi luôn hối hận một điều, tại sao trong khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, mình không thể yêu thương anh hết mực, để cho trên cơ thể anh, trong trái tim anh lưu lại vết sẹo do chính tôi gây ra như vậy...

Thật may là ông trời còn cho tôi cơ hội để bù đắp cho anh, chẳng phải vậy sao?

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Không biết tự lúc nào Nghê Lạc Trần đã đi lại phía tôi, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời của tôi, cúi đầu úp mặt vào tai tôi thì thầm: "Đến lượt em rồi đấy... Nhưng mà em hay ngượng ngùng như vậy... Hay là... để lát nữa lên tầng rồi thì anh sẽ ôm em..."

Mặc dù anh nói rất nhỏ nhưng tôi nghĩ mẹ chồng tôi vẫn nghe rõ mồn một. Tôi ngượng ngùng cúi xuống nhìn vào mũi giầy của mình, lúc này tôi không biết nên nói cái gì co phải.

"Tiều Tuyết, con làm chút đồ ăn nhẹ cho Lạc Trần, sau đó để nó tắm rồi đi ngủ một giấc. Nhìn điệu bộ của nó nhất định là rất mệt. Mẹ đi ra ngoài mua chút thức ăn, lát nữa làm một bữa thịnh soạn cho hai con..." Mẹ chồng tôi nói xong liền xách túi đi ra ngoài cửa, sau đó còn quay lại bổ sung thêm: "Có lẽ mẹ sẽ về muộn một chút đấy."

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, căn phòng bỗng trở nên rất yên tĩnh, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và hơi kìm nén của anh sát người mình...

Nghê Lạc Trần vội vàng giơ tay ôm trọn tôi vào lòng, động tác có chút thô bạo nhưng cũng có một chút trêu đùa.

"Anh sắp phát điên rồi..." Tiếng nói khàn khàn của anh thì thào bên tai tôi, một tay còn lại của anh vội vàng thám hiểm cơ thể tôi từ dưới váy...

Anh cười một cách hư đốn rồi nói: "Em cũng nhớ anh, có phải không?" Câu nói của anh mang hai lớp nghĩa. Nhưng bất luận là lớp nghĩ nào thì tôi cũng đều rất ngượng ngùng. Tôi không dám nhìn vào khuôn mặt anh mà dụi mạnh vào vùng ngực anh, để mặc kệ tay anh kích thích cơ thể mình qua lớp đồ lót mỏng manh... Lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ lúc mạnh... Nó khiêu khích ước muốn mà tôi cố gắng cất giấu trong sâu thẳm cõi lòng...

"Đừng..."

Không để tôi nói hết câu, anh vội vàng bế thốc tôi lên tay và đi lên tầng.

Anh vừa đi vừa ấn đầu tôi nép hẳn vào ngực anh, một tay anh đang vuốt ve lưng tôi một cách mạnh mẽ qua lớp vải mỏng, "Anh không chịu được nữa đâu... Tại sao em lại làm cho mình xinh đẹp như vậy, gợi cảm như vậy..."

Đó là một thứ âm thanh khiến cơ thể chúng ta mềm nhũn đi, tôi có cảm giác dường như mình đang tan chảy hoàn toàn trong vòng tay anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)