Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 44

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 44
Mẹ chồng rất yêu thương tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi tối hôm đó tôi cùng mẹ chồng uống một chút rượu vang. Không rõ vì tác dụng của rượu hay vì lâu lắm rồi không tìm được ai để giãi bày tâm sự mà bà kể cho tôi nghe rất nhiều những chuyện quá khứ. Bà còn nói con người ta nếu ngày nào đó bắt đầu quen với quá khứ thì có nghĩ họ đã già rồi.

Thời sinh viên, bà là một bông hoa rạng rỡ, kiều diễm trong trường đại học. Rất nhiều người đều biết nữ sinh học mĩ thuật thường là người lãng mạn, đa tình, quan điểm của họ về tình yêu cũng vô cùng trừu tượng. Họ có thể không quan tâm đến quá nhiều thứ mà chỉ duy nhất theo đuổi linh hồn của tình yêu ở một khoảnh khắc va chạm ngắn. Bà nói, khi đó xung quanh bà có rất nhiều vệ tinh, nhưng bà luôn luôn ngẩng cao đầu, thả linh hồn xa tít tận chân trời.

Nhưng trong một lần đi vẽ tranh điền dã, bà đã gặp một người có thể chạm vào linh hồn của mình. Đó là Nghê Thiên Vũ.

Buổi chiều hoàng hôn khi đó, mặt trời vẫn chưa phát ra một quầng sáng nào, Nghê Thiên Vũ mặc một cái áo sơ mi màu trắng, đứng ngược nắng, trên cơ phát ra hào quang khó có thể che giấu. Ông không nói chuyện, cũng không cười, chỉ nhìn bà bằng ánh mắt vô cùng ưu tư. Lúc đó bà có cảm giác linh hồn của bà đã bay xa cơ thể đề tìm kiếm một cái gì đó, nhưng dường như tìm mãi vẫn không thấy...

Sau đó bà mới biết Nghê Thiên Vũ là ngôi sao được phần lớn các nữ sinh học viện Mĩ thuật theo đuổi. Ông luôn ở vị trí rất cao khiến các cô gái không bao giờ với tới được. Từ khi đó bà mới cảm nhận được cảm giác ngưỡng mộ người khác là như thế nào. Nhưng không ai có thể giải thích được tình yêu một cách rõ ràng, có người thích được ngưỡng mộ, nhưng có những người lại chọn một tình yêu thực tế hơn, mẹ chồng tôi chọn vế sau.

Bà còn nói, Nghê Thiên Vũ là người đàn ông vô cùng thanh cao, nhưng cũng rất ý thức được bản thân mình. Cách lí giải của ông đối với tình yêu cũng không giống như người khác. Ông luôn cho rằng hai người yêu nhau sống cùng nhau thì sẽ dễ đốt cháy đối phương thành than, vì thế ông không bao giờ có hi vọng tốt đẹp gì về tình yêu mà chỉ theo đuổi những gì ông đã có. Vì thế tình yêu với Nghê Thiên Vũ là một quá trình vô cùng đau khổ, nhiều lúc thực sự làm cho người ta tuyệt vọng. Nhưng ở con người ông lại luôn luôn có ma lực vô tình luôn luôn hấp dẫn và... Cuối cùng mẹ chồng tôi vạn bất đắc dĩ phải lựa chọn Nghê Thiên Hằng, người đang theo đuổi bà để kết hôn...

Tôi không hiểu từ "Vạn bất đắc dĩ" mà mẹ chồng tôi vừa nói là cái gì. Tôi nghĩ chắc chắn ở đó sẽ có những uẩn khúc mà bà không tiện nói ra với tôi. Bà chỉ nói, lúc đó rất nhiều người đều nói Nghê Thiên Vũ không thật lòng yêu bà, nhưng bà tự mình biết và có thể cảm nhận được tình yêu mạnh mẽ của Nghê Thiên Vũ cho đến thời khắc ông gieo mình xuống biển bấp chấp tính mạng của mình. Chỉ có thể là tình yêu mới đốt cháy ông ấy thành tro và làm cho bà đóng băng lại như vậy.

Sau đó bà nói đến bố chồng Nghê Thiên Hằng của tôi.

Mẹ chồng tôi nói ông là người đàn ông vô cùng khoan dung và độ lượng. Ông rất coi trọng phụ nữ và dành cho người phụ nữ của ông một không gian riêng. Bề ngoài trông ông rất lạnh lùng với ái tình, nhưng tình yêu của ông rất rộng lớn, rất lâu dài và bền vững, là một người đàn ông đích thực mà bất kì người phụ nữ nào cũng muốn gủi gắm cả đời. Nhưng giữa bố Nghê Thiên Hằng và chú Nghê Thiên Vũ thì Lạc Trần lại có khuynh hướng giống chú hơn, chỉ là anh ấy không cố chấp như chú, cũng không yêu đến mức tuyệt vọng như ông.

Không biết có phải tôi linh cảm sai hay không, nhưng tôi cứ có cảm giác mẹ chồng tôi cứ cố tình xâu chuỗi Nghê Lạc Trần và chú anh lại. Khi nói đến Nghê Lạc Trần thì bà lại muốn nhắc đến Nghê Thiên Vũ. Tôi nghĩ có thể mẹ chồng tôi yêu Nghê Thiên Vũ hơn. Chỉ là người đàn ông này giống như ngọn gió lãng đãng bay khắp nơi, bay qua cả ranh giới của nhân duyên. Ông ấy chỉ có thể mang đến cho người khác kỉ niệm chứ không bao giờ làm cho người ta muốn gửi gắm.

Tôi và mẹ chồng uống hết cả chai rượu vang. Đầu óc tôi mông lung còn bà thì càng uống càng tình táo.

Trước khi ngủ bà còn kéo tay tôi lại và nói: "Tiểu Tuyết, cuộc đời con người ta có thể theo đuổi rất nhiều thứ. Nhưng bất luận là theo đuổi về vật chất hay về danh lợi thì cũng đều có điểm dừng, chỉ có tình yêu mới bất tận mà thôi. Trên con đường tình yêu này, bất luận con đi bao xa, e rằng vẫn sẽ phải đi suốt cả đời. Có lúc chúng ta luôn cho rằng, những thứ mà ban đầu mình theo đuổi không phải là tình yêu đích thực. Nhưng thực tế, tình yêu đích thực không có ở trước mặt con, mà luôn khiến con con không bao giờ với đến được, nó cũng không bao giờ đi sau con khiến con không nhìn thấy... Chỉ có người luôn bên cạch con, che chở cho con mới là người đàn ông thực sự yêu con. Thứ phụ nữ chúng ta theo đuổi chính là hạnh phúc, vì thế con đừng bao giờ bỏ lỡ nó..."

Đêm muộn, tôi đưa mẹ chồng vào phòng bên cạch để ngủ. Lúc đó đã là hai giờ sáng.

Về phòng mình, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Có thế là câu chuyện của mẹ chồng làm cho tôi quá kinh ngạc. Giữa Nghê Lạc Trần và Nghê Thiên Vũ nhất định phải có mối liên hệ nào đó. Không hiểu tại sao tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi. Tôi ngồi nhẩm tính, giờ này ở Paris mới là tám giờ tối, chắc Nghê Lạc Trần vẫn chưa ngủ, vì thế tôi bèn nhấc điện thoại gọi cho anh.

Sau khi điện thoại kết nối thì ở đầu dây bên kia vọng lại âm thanh quen thuộc khiến tôi rất nhớ nhung."Em vẫn chưa ngủ à? Hai người phụ nữ ở nhà có thể dốc bầu tâm sự nhiều vậy sao?"

Có lẽ anh đã nghe ra giọng tôi có vẻ hơi ngà ngà nên cố tình trêu chọc tôi.

"Nghê Lạc Trần, khi nào anh mới trở về? Em nhớ anh, không phải là uống rượu say rồi mới nhớ..." Tôi có ý mượn rượu để trêu anh.

"Sắp rồi. Nhớ anh thì hãy ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi. Có thề chỉ một lát sau anh sẽ bay qua biển để chạy vào trong giấc mơ của em đấy..."

"Anh chỉ lừa gạt em thôi. Đàn ông ai cũng khua môi múa mép nói những lời đường mật như vậy."

"Sao anh lại có thề lừa gạt em chứ. Ngày nào anh cũng mơ thấy em, vì thế anh nghĩ em cũng giống như anh.." Giọng anh có chút hơi tủi thân.

"Đương nhiên là không giống nhau, vì anh ở trong trái tim em chứ không phải trong giấc mơ..."

"Ồ, từ khi nào mà em đã trở nên nhanh miệng như vậy nhỉ?" Anh dường như có vẻ không được vui.

"Đâu có..."

Tôi và anh đùa nhau một lát rồi mới kể cho anh nghe câu chuyện mà mẹ chồng vừa nói với tôi. Tôi hỏi anh, mẹ yêu Nghê Thiên Vũ hơn hay yêu Nghê Thiên Hằng hơn? Anh nghe xong có vẻ rất kinh ngạc, im lặng một lát rồi mới nói: "Mẹ không say mà là em say rồi. Có như vậy em mới hiều nhầm câu chuyện đó thành câu chuyện tình yêu. Thực ra điều mẹ muốn nói với em ở phần sau chính là em nên trân trọng người đàn ông như thế nào..."

"Nhưng mẹ nói anh giống Nghê Thiên Vũ hơn..."

"Không phải đâu."

Không hiểu vì sao tôi có cảm giác anh hơi giận tôi. Chúng tôi im lặng một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Anh không phải là Nghê Thiên Vũ, cũng không phải là Nghê Thiên Hằng. Tình yêu của anh vô cùng đơn giản, rồi sau này em sẽ biết..."

"Vậy trước khi anh gặp em, anh yêu ai nhất? Cô gái trong bức vẽ hay là Tiêu Địch?" Tôi nghĩ tôi say thật rồi nên mới hỏi anh những câu như vậy.

"Em muốn anh yêu ai thì anh sẽ yêu người đó." Anh có vẻ trả lời tôi một cách vô cùng miễn cưỡng.

"Nhưng Nghê Lạc Trần, em yêu anh, em rất sợ bộ dạng giận dữ của anh."

"Anh không giận em. Ngoan nào, ngủ đi. Đợi khi nào về anh sẽ ngổi đối diện với em, nới cho em biết, anh thực sự yêu ai." Giọng anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, giống như kẹo bông đường mềm mại. Nó làm cho cơ thể và tâm hồn tôi đều cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau đó ngữ điệu của anh hạ thấp, anh có vẻ như hơi làm nũng với tôi: "Bã xã, bây giờ anh đặc biệt nhớ em, anh nhớ em hơn bất kì lúc nào hết. Không biết bao lâu rồi anh chưa được ôm em trong tay để cảm nhận được sự dịu dàng của em, anh đặc biệt thích em trong dáng vẻ ấy. Thế còn em, em có nhớ anh không?"

Anh có vè như đang thở dốc, giọng điệu cũng mê hoặc lòng người, làm cho toàn bộ cơ thể tôi đều phản ứng lên...

Đêm đó chúng tôi nói chuyện thâu đêm, anh cũng không hề đi vào giấc mơ của tôi nhưng tôi ngủ rất ngon lành, bên tai tôi vẫn còn văng vẳng giọng nói dịu dàng của anh.

Có lẽ sống trong quân đội lâu nên cho dù đêm trước ngủ muộn mấy thì hôm sau vẫn cứ thức dậy vào lúc sáu giờ sáng.

Tôi chạy sang xem mẹ chồng đã ngủ dậy chưa thì thấy bà đang ngồi luyện yoga, thảo nào nhìn bà trẻ trung như vậy. Chúng tôi giống như hai chị em chứ không phải hai mẹ con.

"Con chào mẹ. Bữa sáng con và mẹ ăn sủi cảo đông lạnh nhé?"

"Được, mẹ đang định ăn sủi cảo đây, có nhân thập cẩm không?"

"Có mẹ ạ, con đi nấu ngay đây, mẹ cứ tập đi." Tôi trả lời bà rất nhanh rồi đi vào trong bếp đun nước luộc sủi cảo.

Mẹ chồng tôi từ tối hôm qua đến giờ không hề nhắc lại việc dạy nấu ăn cho tôi. Tôi nghĩ có lẽ bà cũng nhìn ra được chiêu trò của Nghê Lạc Trần và biết được tôi không biết nấu ăn nên không làm khó dễ tôi. Chính vì thế bà tuyệt nhiên không nhắc đến vấn đề đó nữa. Hóa ra mẹ chồng tôi lại là người bao dung như vậy. Tôi nghĩ người phụ nữ như bà đáng được hưởng hạnh phúc, mà đúng hơn là phải có được hạnh phúc.

Trong lúc ăn sủi cảo tôi chủ động đề nghị học cách nấu ăn của mẹ chồng. Tôi còn nói mình vẫn chưa chăm sóc chu đáo cho Nghê Lạc Trần. Mẹ chồng tôi nói: Tuy Nghê Lạc Trần là cậu ấm của gia tộc họ Nghê nhưng anh ấy không lớn lên trong môi trường được chiều chuộng quá mức. Từ nhỏ đã được ông nội rèn luyện cho tính độc lập, không chỉ biết cách chăm sóc bản thân mà còn phải biết chăm sóc cho người khác. Cái anh cần đặc biệt chăm sóc không phải là cơ thề mà là tâm lí.

Tôi lờ mờ hiểu nhưng vẫn thấy mông lung, vì thế gật đầu bừa để hưởng ứng.

"Tiểu Tuyết à, được nghỉ thì con cũng phải đi ra ngoài chứ đừng nhốt mình trong nhà. Phụ nữ ở nhà mãi cũng không tốt. Một lát nữa con đi cùng mẹ ra ngoài tắm thảo dược và mát xa thư giãn. Hôm qua ngồi xe lâu quá nên hôm nay cơ thể mẹ vẫn hơi đau nhức."

"Mẹ có cần uống thuốc gì không ạ?"

Mẹ chồng thấy tôi lo lắng liền cười và nói: "Thuốc thang gì, cũng chả có gì to tát cả, lớn tuổi rồi cơ thể hay mệt mỏi, tắm xông hơi, mát xa cho máu lưu thông là được."

"Vâng, vậy thì lát nữa con đi cùng mẹ. Có điều con không biết chỗ nào tắm tốt đâu ạ."

"Thì mình đi đến chỗ con hay đi vậy."Mẹ chồng tôi nói mọt cách rất hào sảng.

"Không được đâu ạ... Ở đó hơi nhỏ, con sợ mẹ không quen..."

"Mẹ cũng không phải là sinh ra đã là bà chủ của nhà họ Nghê, mẹ từng sống cuộc sống khổ hơn con rất nhiều."

Thực ra lúc không ở trong quân đội thì bình thường tôi cũng sống một cuộc sống vô cùng bình dị, không bao giờ tiêu quá số tiền thu nhập. Dẫu cho nhà họ Nghê là danh gia vọng tộc, nhưng tôi cũng hi vọng sống một cuộc sống bình dị của mình. Nghê Lạc Trần hiểu được cá tính này của tôi nên cũng cùng tôi sống cuộc sống hết sức đơn giản.

Lúc ra đến cửa tôi còn lo lắng hỏi lại mẹ chồng tôi một lần nữa: "Mẹ thực sự muốn đi đến chỗ đó sao ạ?"

Mẹ chồng tôi gật đầu. Tôi nghĩ bà muốn tìm hiều cuộc sống của tôi hoặc cách tiêu tiền hàng ngày của tôi. Cũng có thể bà muốn xem xem tôi có phải là đứa con gái hư hỏng hay không nên tôi chẳng dám nói gì thêm nữa. Mãi cho đến khi xe ô tô đi ra khỏi ngôi biệt thự và đến trước cửa một khu tắm xông hơi nhỏ, tôi nhìn thấy sắc mặt mẹ chồng tôi có vẻ hơi khó xử.

Tôi vội vàng nói: "Hay là mình đi chỗ khác ạ?"

"Không cần, không cần đâu. Mẹ chỉ đang nghĩ tại sao cái thằng Lạc Trần lại để con sống một cuộc sống thanh đạm như vậy?"

"Đây là thói quen hơn hai mươi năm nay của con rồi, nếu đổi sang một phòng tắm rộng hơn thì con lại không có cảm giác an toàn. Hơn nữa nó chỉ nhỏ một chút thôi chứ bên trong rất sạch sẽ, phục vụ rất chu đáo mẹ ạ."

Sau đó mẹ chồng mới biết, cái gọi là thái độ phục vụ chu đáo của tôi chỉ có một cách là tắm sữa nóng, thậm chí đến xông hơi cũng chỉ có một loại.

Khi tưới và vỗ sữa lên người thì mẹ chồng tôi không muốn làm nữa vì nó ở ngay cạch phòng tắm. Cô phục vụ khá lớn tuổi cứ kéo mẹ chồng tôi lại và giới thiệu: "Chị là chị gái của Tuyết à? Chị thử hỏi cô ấy xem em làm có được không? Đảm bảo chị an toàn thoải mái, khí huyết lưu thông, rồi lần sau thể nào chị cũng đến tìm em cho mà xem..."

"Không phải, tôi là mẹ chồng của Tuyết." Mẹ chồng tôi ngượng ngùng cười, cuối cùng bà cũng không thể từ chối được sự nhiệt tình của cô nhân viên phục vụ nên đành đồng ý để cô ấy làm.

Người phục vụ vừa làm vừa khen cơ thể của mẹ chồng tôi. Chị ta nói rằng khi vừa nhìn thấy mẹ chồng tôi thì đã thấy bà không giống như nhữngngười bình thường khác. Cốt cách như vậy tuyệt đối không thể là công nhân viên chức ở một cơ quan nhà nước, hoặc là nhân viên văn phòng ở một công ty nào. Thực lòng, khi nghe người khác nói tôi và bà giống như hai chị em thì tôi cũng rất tụ hào. Tuy nhiên cách mà người phục vụ này khen thì chỉ làm cho tôi muốn chui xuống lỗ né mà thôi. Tôi nghĩ chắc chắn đầu óc tôi có vấn đề rồi thì mới đưa mẹ chồng cao sang của tôi đến nhưng nơi như thế này để tắm hơi, nếu để Nghê Lạc Trần biết thì chắc chắn anh sẽ cười tôi một trận cho mà xem.

Người phục vụ lớn tuổi đó sau khi khen mẹ chồng tôi xong lại tự khen bản thân mình: "Thế nào, chị cảm thấy thoải mái chứ? Phần lớn những người đến đây tắm đều muốn để em vỗ sữa lên người. Kĩ thuật vỗ sữa và lực tay em đều không phải là bình thường đâu. Hơn nữa em làm cái nghề này lâu rồi tuyệt đối không bao giờ làm vớ vẩn cà..."

Tôi nhìn thấy làn da mịn màng của mẹ chồng đã hơi ửng đỏ bèn nói với người phục vụ làm nhẹ một chút.

Nhưng người phục vụ dường như không đồng ý, bà nói: "Vỗ nhẹ thì làm sao dễ chịu được, các cô trẻ tuổi thì thích nhẹ nhàng, nhưng còn chị gái cô... ồ, không phải, mẹ chồng cô đâu có nói gì. Kĩ thuật của tôi không phải là khoe khoang đâu nhưng đúng là thuộc dạng đẳng cấp đấy."

Mẹ chồng tôi cười nhẹ rồi nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng không biết giấu mặt đi đâu nữa. Giá lúc đó có kẽ nứt nào thì tôi cũng muốn chui ngay xuống.

Tôi biết mẹ chồng tôi không thích hợp với nơi này, và cũng đặc biệt không thích nhưng bà vẫn cứ cười cười chịu đựng. Tôi nghĩ bà sợ tôi khó xử trong trường hợp này thôi.

Cuối cùng tôi có thề hiều được sự khoan dung của mẹ chồng tôi. Bà luôn yêu thương tôi như con cái trong nhà.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)