Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 43

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 43
Ở chung cùng mẹ chồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mẹ chồng đột ngột xuất hiện trước mắt tôi. Bà mặc một bộ đồ đen và xức nước hoa Gabrielle Chanel, trên người không có một đồ trang sức nào dư thừa cả, toàn bộ đều toát lên vẻ quý phái và sang trọng. Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu nói: Tính tình tốt thì cho dù mang ngọc giả trên người thì cũng được cho là thật. Tôi nghĩ khi mẹ chồng tôi còn trẻ, bà nhất định phải là tuyệt thế giai nhân. Tuy bây giờ bà đã hơn năm mươi tuổi nhưng cơ thể và thần thái vẫn đầy vẻ yêu kiều, duyên dáng và hết sức thùy mị. Nét đẹp của bà có lẽ phải dùng đến câu thành ngữ "nghiêng nước nghiêng thành" để miêu tả mới thích hợp. Không khó để nhận ra vẻ bề ngoài của Nghê Lạc Trần phần lớn được kế thừa từ mẹ. Họ giống nhau từ thần thái đến cốt cách, thậm chí lạnh lùng kiêu ngạo thì phần giữa lông mày cũng toát ra vẻ cao quý và mền mại giống nhau.

Bởi vì tôi mới chỉ gặp bà có một lần đến nên lần này bà đến quá là có hơi đột ngột, tôi đứng ngây ra như phỗng nhìn bà mà không biết nên làm gì.

"Tiểu Tuyết, con đừng đứng ngây ra đó, mau mở của ra nào, mẹ đã phải ngồi trong xe đợi con hơn hai tiếng đồng hồ rồi đấy." Lời nhắc nhở mẹ chồng tôi cũng tuyệt vời như dáng vẻ bên ngoài của bà, vừa thanh tao vừa truyền cảm, thân thiện.

Tôi vội vàng lấy chìa khóa mở cứa, trong lòng run rẩy, "Lạc Trần cũng thật là... Chẳng nói với con một câu để mẹ phải đợi lâu như vậy."

"Tại mẹ đến hơi đường đột, không thể trách nó được. Tiểu Tuyết, con cũng đừng trách mẹ, mẹ chẳng có cách nào khác cả, lần nào định đến thăm các con thì thằng Lạc Trần đều ngăn, nói rằng các con rất bận không có thời gian để mẹ đến thăm." Mẹ chồng tôi có vẻ hơi bất lực, sau đó bà lại tỏ vẻ vô cùng huyền bí, nụ cười còn mang một chút đắc ý, "Nhân dịp nó đang ở Paris nên mẹ mới đến đây mà không nói. Nó không vui thì cũng mặc kệ thôi..."

Tôi cười và mời mẹ chồng vào nhà, không biết bà muốn uống gì nên đành rót cho bà một cốc nước lọc. Mẹ chồng cầm cốc nước rồi nhìn xung quanh, "Ngôi nhà này trước lúc các con kết hôn thì mẹ có đến một lần, khi đó còn đang sửa. Về sau Lạc Trần gọi điện thoại cho mẹ, nói toàn bộ thiết kế và bài trí trong phòng đều do một tay con sắp xếp. Con thật là có con mắt tinh tường, trông nhà rất ấm cúng."

Tôi cúi đầu xuống vì cảm thấy có đôi chút cắn rứt trong lòng. Tôi không biết Nghê Lạc Trần đã nói với mẹ những gì, nhưng hôm chúng tôi cưới nhau là hôm đầu tiên tôi bước vào ngôi nhà này, toàn bộ nhà đều một tay anh ấy lo liệu.

"Mẹ à, con vừa trở về từ nơi khác, mẹ xem người con bẩn quá. Con xin phép đi thay quần áo. Mẹ ngồi đây nghỉ ngơi một lát ạ."

"Đi đi, mẹ không phải là người ngoài."

Tôi vội vã bước lên lầu, đóng cửa phòng ngủ lại, thở sâu một hơi để lấy bình tĩnh. Không biết mẹ chồng tôi sẽ lưu lại trong bao lâu, nhưng tôi biết chắc là nếu như Nghê Lạc Trần chưa quay về thì bà cũng sẽ chưa đi. Tôi không phải là người ngại phiền hà, ngược lại cũng rất muốn hiếu thuận với bề trên. Chỉ là cuộc sống với người phụ nữ cao quý như bà thì tôi thực sự cảm thấy có áp lực ghê gớm, huống hồ lại là mẹ chồng tôi.

Tôi thay xong quần vào vừa đi ra khỏi phòng thì bị mẹ chồng tôi gọi lại thư phòng bên cạch.

Tôi thấy bà nhìn chằm chằm vào tác phẩm của Nghê Thiên Vũ treo ở trên tường, thái độ trầm lắng, thậm chí có chút bất an, "Tại sao lại treo bức tranh đó ở đây vậy? Con mau vứt nó đi đi."

"Mẹ à, đó là kỉ vật cực kì quý giá của Nghê Lạc Trần..." Tôi vừa nói vừa giải thích.

"Tiều Tuyết, có những thứ con chưa hiểu. Mỗi lần mẹ nhìn thấy bức tranh này là lại vô cùng sợ hãi. Mẹ chỉ có một đứa con trai này thôi, không thể để xảy ra chuyện..." Mẹ chồng tôi nói được nửa câu rồi dừng lai, nuốt nửa câu kia vào lòng. Sau đó bà cau mày lại và sai tôi: "Con mau gỡ nó xuống đi. Con gỡ nó xuống thì Lạc Trần sẽ không dám nói gì đâu."

Tôi nghe lời mẹ chồng lấy chiếc ghế đến, đứng lên và rất cẩn thận gỡ bức tranh xuống, trong lòng tôi thầm nhủ, hóa ra mẹ chồng tôi cũng không dám tự tiện động vào đồ vật của con trai bà... Nhưng tôi gỡ xuống thì liệu Nghê Lạc Trần có trách móc, có tức giận với tôi không?

Tôi lật bức tranh ra và dựa vào góc tường, thái độ của mẹ chồng mới từ từ bình tĩnh trở lại.

"Mẹ muốn ăn gì? Con và mẹ ra ngoài ăn nhé." Trong lúc thay quần áo tôi đã nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này rất lâu, cuối cùng tôi đã nghĩ ra một cách không để cho mẹ chồng lần đầu tiên đến nhà mà phải ăn mì ăn liền.

"Mẹ ăn ở ngoài đến phát ngán lên rồi. Con có mệt hay không? Nếu không hai mẹ con mình làm hai bát mì, nấu hai món rau. Lạc Trần thích ăn những món mà con làm. Hôm nay mẹ may mắn rồi, mẹ cũng muốn nếm thử tài nghệ nấu nướng của con đây."

Tôi im lặng mím môi, tôi vốn không định giấu mẹ chồng tôi về sự thực tôi không hề biết nấu nướng. Nhưng bây giờ không giấu thì cũng không được nữa rồi. Nghê Lạc Trần đáng ghét, khi anh nói dối thì chắc chắn không nghĩ đến việc em sẽ có ngày hôm nay phải không.

Tôi nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Mẹ à, nhà con lâu rồi không ai về nên trong nhà chẳng có thức ăn gì cả..."

"Mẹ biết, vì thế trên đường đến đây mẹ đã mua sẵn để ở trong xe, để mẹ gọi cho lái xe mang lên."

"..."

Ngay sau một cú điện thoại của mẹ chồng tôi, người lái xe mang từng túi đồ ăn mà tôi chưa từng nhìn thấy, tất cả đều rất tươi. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi nghĩ thật hạnh phúc nếu lúc này mình có thể ngất xỉu đi.

"Khi các con mới lấy nhau, mẹ định bảo thím Giang, người đã giúp việc cho nhà mình mấy chục năm đến giúp hai con. Nhưng Lạc Trần nhất định không chịu, nó nói nó không quen với việc gia đình xuất hiện người thứ ba. Hơn nữa, nó nói, chẳng ai làm đồ ăn ngon bằng con. Con thấy đấy, nó đã bị ông nội chiều hỏng rồi. Các con bận như vậy mà còn bắt con làm việc nhà, nấu nướng nữa. Cái thằng này thật không biết thương vợ gì cả..."

"Mẹ ơi, Lạc Trần rất thương con ạ." Đúng vậy, cả người tôi toàn thân chỗ nào cũng "bị thương", anh ấy sắp làm tôi "bị thương" đến chết đi đây.

Mẹ chồng nghe thấy tôi nói tỏ vẻ rất vui, bà kéo tay tôi rồi nói: "Không phải vội vàng nấu đâu, bây giờ ở Paris đang là mười hai giờ trưa, Nghê Lạc Trần nhất định đang bận đến mức không có thời gian ngủ trưa. Để mẹ gọi điện thoại cho nó, bảo nó sau khi xong việc thì về nhà ngay."

Tôi gật đầu, điều này đúng như ý muốn của tôi, thú nhất là tôi cũng nhớ anh, thứ hai nếu có anh ở đâu thì việc sống cùng với mẹ sẽ đơn giản hơn nhiều.

Xem ra tôi cũng vẫn có thói quen ỷ lại vào anh.

Sau khi điện thoại được kết nối, khuôn mặt mẹ chồng tôi hiện lên nụ cười yêu thương, "Cưng à, con đoán xem mẹ đang ở đâu nào?"

Quả nhiên mẹ chồng tôi cũng gọi con trai mình như vậy. Điều này khiến tôi nhớ ngay đến người phụ nữ đó, Tiêu Địch. Khi cô ấy và mẹ chồng gọi "cưng à" thì điệu bộ giống hệt nhau, cũng thân thiết, trìu mến như vậy. Chỉ có điều tôi cảm thấy mẹ chồng tôi nói thì thích hợp hơn một chút.

"Không đoán được thì đừng có mất công đoán mò. Mẹ đang ở với Tiểu Tuyết đây này." Mẹ chồng cười rồi nhìn sang tôi, sau đó tiếp tục nói: "Tiếu Tuyết nào á? Con bận đến mức độ quên cả tên vợ mình sao? Ngạc nhiên không? Ừ, mẹ đang ở nhà các con đấy... Sao lại thế được, mẹ yêu quý vợ con còn chưa hết, sao lại có thể bắt nạt nó chứ... Cưng à, con ở ngoài chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, mẹ không quan trọng việc con có nổi tiếng thành đạt hay không, có phải là nhà thiết kết tiếng tăm hay không, mẹ chỉ muốn con thật hạnh phúc, mạnh khỏe mà thôi..."

Khi mẹ chồng đang nói chuyện điện thoại với Lạc Trần, tôi không nỡ làm phiền bởi thái độ vô cùng quan tâm và ân cần của bà. Tôi lặng lẽ lùi vào trong bếp, lo lắng thực hiện nghĩa vụ của mình. Những món ăn này đến tên của nó tôi còn không biết, hiển nhiên nó cũng chẳng quen gì tôi, thậm chí tôi đã không còn suy nghĩ đến việc làm thế nào cho ngon nữa, chỉ cần tôi nấu chín được nó thì đã là một kì tích rồi...

"Tiểu Tuyết à, con đừng làm vội..." Khi tôi đang lo lắng nghĩ ngợi thì mẹ chồng tôi cầm điện thoại và đi vào bếp, "Con đừng làm vội, để mẹ làm cho. Lạc Trần nói muốn ăn món ăn sở trường của mẹ, muốn trong hai ngày tới mẹ phải dạy hết cho con. Lại nữa, hơn mười món ăn nó đã liệt kê cả ra đây rồi. Thằng quỷ này ăn ngon miệng quen rồi, nếu làm không giống mẹ làm thì nó nhất định không đụng đũa đâu. Con đừng lo, mẹ sẽ từ từ dạy cho con... Ôi, mẹ chỉ để ý nói chuyện mà quên mất, Lạc Thần muốn con nghe điện thoại này..."

Cầm điện thoại từ tay mẹ chồng, tôi nghe thấy tiếng anh."Alô, Lạc Tuyết?" Tôi không thể nói được cảm giác của mình lúc đó là cảm động hay là kích động nữa, có thể vẫn còn có nguyên nhân khác nữa. Lúc này đây tôi thèm được sà vào lòng anh mà khóc một trân cho hả. Không ngờ anh lại nghĩ ra kế đó để giải vây cho tôi, hoặc có thể mẹ chồng vô cùng anh minh kia đã đoán được tôi chẳng biết nấu nướng gì. Giao con trai yêu quý của mình cho một phụ nữ như tôi quả nhiên là không an toàn, chỉ khi nào bà tự mình dạy tôi biết nấu vài món ăn ngon thì mới yên tâm ra về...

"Mẹ rửa rau đã nhé, con cứ đi vào trong phòng nghe điện thoại đi. Hai con xa nhau lâu rồi, chắc chắn có nhiều điều bí mật cần nói."

Tôi ngượng ngùng cười với bà rồi vội vàng rời khỏi gian bếp, vừa nghe điện thoại vừa đi lên trên tầng.

"Thời tiết ở Paris có đẹp không?" Cuối cùng tôi cũng trốn vào được phòng ngủ và hỏi anh một câu ngớ ngẩn bởi trong đầu tôi đang trống rỗng không biết nên hỏi gì. Có lẽ với người mình yêu, dù chỉ là những câu hỏi về thời tiết nhưng cũng là một sự ấm áp, một sự lãng mạn.

"Không đẹp." Trong giọng nói của Nghê Lạc Trần có chút mệt mỏi và chịu đựng, anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Bầu trời không có em, cho dù là có ánh mặt trời rực rỡ thì cũng trở nên u ám."

"..."

"Nhớ anh không?" Anh nhẹ nhàng hỏi tôi, dường như anh đang sợ nếu nói to một chút thì không thể biểu lộ lòng nhớ nhung của mình được.

Tôi vội vàng gật đầu, sau đó cảm thấy mình thật ngu ngốc, làm sao mà anh có thể nhìn thấy tôi gật đầu nhỉ?

"Em chắc chắn đang gật đầu một cách ngốc nghếch có phải không?"

"Làm gì có..." Tôi chống chế biện hộ cho mình, sau đó hỏi anh: "Những ngày này anh có ngủ được không? Bánh mì Paris vẫn ăn quen chứ?"

"Ngủ không tốt. Đợi khi nào về em dỗ cho anh ngủ nhé."

"Ừ."

"Hay bây giờ dỗ cho anh đi?"

"Được..." Tôi nói xong rồi không biết nên làm gì tiếp theo. Phía đầu dây bên kia anh tỏ vẻ hài lòng và cười to thành tiếng: "Đợi anh bận nốt đợt trình diễn này rồi anh sẽ về, bây giờ chưa xác định thời gian cụ thể. Phía mẹ thì em cũng không cần lo lắng, mai anh sẽ bảo mẹ về."

"Không cần đâu, em muốn ở với mẹ vài ngày. Chẳng mấy khi mẹ đến đây, cũng phải để mẹ gặp anh thì mẹ mới yên tâm đi về."

"Anh ngại em ở với mẹ sẽ không quen."

"Đều là người một nhà cả, dần dần rồi sẽ quen thôi. Đây đều là những việc sớm muộn gì em cũng phải làm."

"Anh không muốn em vì nên làm thì mới làm..."

"Vậy thì nên vì cái gì?"

"Vì yêu..."

Điện thoại đặt xuống, tôi ngồi nghĩ rất lâu, có lẽ thứ tình yêu mà anh cần và thứ tình yêu mà tôi có thể mang lại cho anh không giống nhau. Hoặc cũng có thể nói, tình yêu mà tôi mang lại cho anh quá ít.

Sau khi quay lại bếp, mẹ chồng tôi đã nấu nướng xong cả rồi. Tôi phát hiện những người trong gia đình họ Nghê đều rất biết nấu ăn, đến cả những món ăn ông nội Nghê Lạc Trần làm cũng đều rất ngon.

Tôi và mẹ chồng vừa ăn vừa nói chuyện. Tôi một mặt thưởng thức tài nghệ của mẹ chồng, cũng một mặt cảm nhận niềm vui và lo lắng của bà. Hóa ra cuộc sống của bà không hề giống như tôi tưởng tượng, cũng có rất nhiều cái không được như ý. Bà nói bà quen với Nghê Thiên Vũ trước, họ học cùng nhau ở học viện Mĩ thuật. Bà học trên Nghê Thiên Vũ hai khóa, cũng đồng nghĩa với việc bà nhiều hơn Nghê Thiên Vũ hai tuổi. Do vậy cuối cùng bà lại được gả cho bố chồng tôi, Nghê Thiên Hằng. Bà còn nói đàn ông trong nhà họ Nghê ai cũng rất đẹp, nhưng ai cũng rất chung tình và nặng tình. Bà không muốn phụ lại sự tin tưởng của bố chồng tôi, mặc dù bà không hề thích sự giả dối và mánh khóe trong thương trường nhưng vẫn phải chia sẻ gánh nặng với chồng... Sau khi sinh Lạc Trần, một lòng một dạ muốn chăm sóc tốt cho con, do vậy bà dần dần rút ra khỏi giới làm ăn... Nhưng ai biết được khi Nghê Lạc Trần bảy tuổi bị ông nội đưa đi. Bà đành lặng lẽ nén nỗi đau, qua lại Bắc Kinh như con thoi để thăm con. Bà nói bà không đủ lập trường để đòi lại đứa con ruột của mình, mà cũng chẳng có mặt mũi nào nữa. Chỉ cần nghe Nghê Lạc Trần của bà hạnh phúc, lớn lên một cách mạnh khỏe là bà đã mãn nguyện lắm rồi... Vậy nhưng sau đó Nghê Thiên Vũ xảy ra chuyện, Lạc Trần trở nên tự kỉ, ngoài ông nội ra, anh không giao lưu với bất kì ai, kể cả bố mẹ mình... Mãi cho đến năm mười bảy tuổi, anh một mình giấu cả gia đình lặng lẽ đi Pháp du học, ở bên ấy anh mới gọi cú điện thoại đầu tiên về cho bố mẹ... Mẹ chồng tôi nói, khi đó bà đã khóc vì xúc động...

Bà nói, tính cách của Lạc Trần rất giống với tính cách của Nghê Thiên Vũ, đến cả thái độ đối với tình yêu cũng giống nhau, vô cùng bướng bỉnh nhưng lại không dám theo đuổi đến cùng. Cho dù khi tình yêu ở trong tay họ rồi nhưng vẫn lo lắng tính toán thiệt hơn, luôn cảm thấy tội lỗi, đồng thời cũng cứng đầu cho rằng tình yêu sớm muộn gì cũng sẽ mất đi. Do vậy họ bằng lòng với việc trả giá một cách lặng lẽ, lặng lẽ quan tâm người mình yêu để rồi tận mắt nhìn thấy người yêu rời xa mình... Cuối cùng, cách lựa chọn duy nhất của họ là chạy trốn...

Không hiểu tại sao tôi cứ có linh cảm, giữa mẹ chồng tôi và Nghê Thiên Vũ chắc chắn đã xảy ra điều gì đó. Những lời bà nói làm cho tôi cảm giác sợ hãi, bởi vì bà hoàn toàn nói đúng tình trạng của Nghê Lạc Trần...

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)