Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 41

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 41
Lỡ mất buổi ra tòa...
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm hôm đó tôi ngủ mơ mơ màng màng và nằm mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ của mình tôi mơ thấy rất nhiều người, có Giang Triều, có Lạc Vũ, có Nghê Lạc Trần, còn có cả Tiêu Địch và đại dương thăm thẳm. Tôi gọi "Tiểu Nê" thật to rồi tỉnh giấc, Dẫn Lộ hỏi tôi "Tiểu Nê" là ai, tôi nói đó là một người tôi không còn mối quan hệ gì cả.

Đúng vậy, chúng tôi thực sự không còn quan hệ gì với nhau nữa.

Khi bệnh viện bắt đầu giờ làm việc thì tôi đi làm thủ tục xuất viện. Có lẽ là đầu tuần nên người rất đông, tôi phải xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới làm xong thủ tục. Khi tôi về đến phòng bệnh thì gường bên cạnh là một bệnh nhân mới, còn gường của Dẫn Lộ thì trống không...

"Đội trưởng Lạc, em đi đây ạ. Thú thực em không có đủ dũng khí để đối mặt với các bạn, đối mặt với cô và đội trưởng Triệu cũng như những người đã sinh ra và nuôi nấng em nữa."

Tôi nắm chặt tờ giấy trong tay. Nó nhanh chóng bị mồ hôi làm cho ướt nhòe. Một đứa con gái mới lớn không có tiền, lại đang có thai, đi đâu được cơ chứ? Tôi cố gắng trấn tĩnh trong thời gian ngắn nhất. Nếu như học viện biết được một chiến sĩ đang tại ngũ, chưa được sự đồng ý của cấp trên mà đã tự mình bỏ đi thì nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm, tình tiết sẽ bị tăng nặng và bị xử theo tội "đào ngũ", nhưng không tìm Dẫn Lộ về ngay, ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì...

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành gọi điện thoại cho Nghê Lạc Trần. Có lẽ lúc này chỉ có anh ấy mới có thể giúp được tôi.

"Nghê Lạc Trần, là em, em đang rất cần anh giúp một việc..."

Chắc vì ngữ điệu của tôi quá chính thức và cứng nhắc làm cho anh ấy cảm thấy bối rối. Nghê Lạc Trần ngừng lại giây lát rồi mới nói tiếp."Em nói đi, có chuyện gì vậy?"

"Dẫn Lộ bỏ đi rồi, để lại cho em một mảnh giấy..."

Tôi đọc cho Nghê Lạc Trần nghe một lượt, nhưng mới đọc được một nửa thì anh đã ngắt lời."Em đừng lo lắng, ở bệnh viện đợi anh, đừng đi đâu cả, anh sẽ quay lại ngay..."

Nhìn thấy Nghê Lạc Trần, tôi mới cảm thấy bớt sợ hãi. Anh nói đã cử người trong công ty đồng loạt đi tìm rồi, tôi không cần phải quá lo lắng. Tôi gật đầu và phát hiện anh vẫn mặc bộ quần áo từ hôm qua, cằm dưới hơi xanh, thần thái nho nhã vẫn toát lên vẻ chán chường và mệt mỏi.

"Anh từ đâu đến vậy?"

"Trên đường đi về thành phố D." Anh lạnh lùng trả lời.

Chẳng lẽ suốt cả đêm qua anh không rời bệnh viện mà ngủ ở trên xe sao?

Tôi nhìn vào kính chắn gió, có vài giọt mưa rơi trên đó, cần gạt nước vẫn quay chầm chậm. Lúc đó tôi mới phát hiện ra bầu trời thật là u ám.

"Anh ăn sáng chưa?" Tôi hỏi.

Nghê Lạc Trần lắc đầu trả lời."Không muốn ăn."

"Đi cùng em ăn chút gì nhé, em hơi đói."

"Được."

Thực ra tôi cũng chẳng có tâm trạng để ăn bữa sáng, tôi chỉ muốn anh ăn một chút gì đó, nếu như anh gầy thêm nữa thì đúng là thê thảm. Tôi nhìn vào sẽ không chịu nổi.

Chúng tôi đi vào một cửa hàng. Tôi chỉ gọi một đĩa bánh bao, hai bát cháo. Nghê Lạc Trần nhìn chúng rồi chau mày.

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"

Tôi vừa hỏi anh vừa nhanh tay gắp từng cái bánh bao vào trong đĩa của anh. Anh cũng không trả lời tôi, cầm đôi đữa lật đi lật lại cái bánh bao trong đĩa giống như đang lật cái bánh rán. Anh dường như khá mệt mỏi và không muốn ăn.

"Ăn đi anh, lát nữa đi tìm người thì e rằng chẳng có thời gian mà ăn bữa trưa nữa." Tôi dỗ dành anh giống như dỗ một đứa trẻ, không hiểu tại sao anh vẫn do dự chưa muốn ăn.

Nghê Lạc Trần cắn tượng trưng một miếng rồi nhai chầm chậm, sau đó nói với tôi: "Anh muốn thương lượng với em một việc."

"Vâng, anh nói đi." Tôi đẩy bát cháo đã được thổi nguội ra trước mặt anh, tiện thể trả lời anh luôn.

"Em đừng báo cáo việc này với cấp trên được không?"

"Sự việc gì cơ?"

"Việc có thai của học viên nữ đó ấy..." Người đàn ông như anh khi nói đến hai chữ đó cũng cảm thấy ngượng ngùng đỏ cả mặt lên. Tôi cảm thấy hơi buồn cười nhưng lại thở dài nhè nhẹ.

"Nếu như báo cáo lên cấp trên thì học viên đó chắc chắn sẽ bị khai trừ quân tịch, thậm chí đến cả bằng tốt nghiệp cũng sẽ không có. Như vậy chẳng phải là hủy cả tương lại của em ấy hay sao? Hơn nữa, làm như vậy thì em cũng sẽ bị liên lụy, không cẩn thận còn bị giáng chức... Còn nếu không báo cáo thì anh cũng sẽ có cách đề đè sự việc này xuống... Cái này..."

"Đây là quân đội, anh tưởng là nhà anh sao? Anh hãy bỏ cái ý định bẻ cong sự thật đó đi. Anh tưởng mình oai phong lắm, có tiền thì việc gì cũng được sao?" Tôi tức giận nhìn anh trừng trừng...

"Anh không oai phong gì cả, anh chỉ là một người yêu..." Anh dừng lại, cúi đầu rồi nói nhỏ: "Anh chỉ là một người quan tâm đến em mà thôi."

Tôi thở dài một tiếng, giọng điệu bớt gay gắt hơn, "Em biết anh làm bất cứ việc gì cũng đều muốn tốt cho em. Nhưng kỉ luật trong quân đội vô cùng nghiêm khắc, không giống như trong công ty anh, càng không giống như tập đoàn Nghê thị, mọi việc chỉ cần anh nói là được. Thực ra, học viện cũng sẽ phải báo cáo lên quân khu... Tiền đồ của em học viên dó khiến cho em rất lo lắng, nhưng đây cũng là một phần quá trình trưởng thành, mình bị ngã thì mình phải học cách đứng dậy. Cái xã hội này vốn tàn khốc mà."

"Thật tàn nhẫn."

Nghê Lạc Trần cắn một miếng bánh bao rồi thốt lên một câu như vậy. Anh còn lầu bầu nói thêm vài câu nữa giống như đúa trẻ bướng bỉnh, làm cho tôi dở khóc dở cười. Thực ra, anh cũng biết người tàn nhẫn không phải là tôi, cũng không phải là quân đội, mà là cái thế giới này, cái xã hội vô cùng thực tế này.

Ăn được một nửa thì điện thoại của Nghê Lạc Trần đổ chuông, đầy dây bên kia cho biết đã tìm thấy tung tích của Dẫn Lộ, họ đang bám theo cô ấy.

Tôi và Nghê Lạc Trần trả tiền rồi cũng vội lên xe đi.

Bầu trời chuyển mưa, những giọt mưa xuân bay bay khắp không gian. Xe của Nghê Lạc Trần đi rất nhanh, trái tim tôi cũng đập nhanh giống như nhịp xe đi vậy.

Khi chúng tôi đến cách xa bờ biển khoảng năm mươi mét, bầu trời xám xịt và biển cả mênh mông giao vào nhau, làm cho con người cảm thấy có chút bi thương.

Tôi và Nghê Lạc Trần xuống xe, từ đằng xa chúng tôi đã nhìn thấy bóng một người con gái mặc quân phục đứng trên phiến đá lớn, lưng quay lại chúng tôi. Bởi vì trời mưa, nước biển lại đang dâng nên hòn đá đó đã chìm được một nửa. Lúc đó có mấy người đi đến, trong đó có một người giơ ô che lên đầu cho Nghê Lạc Trần, "Tổng giám đốc Nghê, cô học viên sĩ quan đã đứng đó nửa tiếng đồng hổ rồi, không có lệnh của anh nên chúng tôi không dám đến gần."

"Được rồi, đi tìm giúp tôi một cái thuyền nhỏ."

Nghê Lạc Trần nói rồi cầm chiếc ô dúi vào tay tôi. Bàn tay anh rất lạnh. Tôi biết anh luôn sợ biển, đặc biệt là khi nước biển không phải màu xanh.

Một chiếc thuyền con được điều đến, tôi thấy Nghê Lạc Trần định trèo lên thuyền thì vội vàng ngăn anh lại và nói: "Chẳng phải anh luôn sợ biển hay sao, để em đi."

"Nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì thì anh sợ em sẽ không đối phó được. Hơn nữa, một lát cần phải trèo lên phiến đá kia, anh nghĩ đàn ông chắc sẽ trèo tốt hơn phụ nữ, cho dù anh là một thằng đàn ông không bằng phụ nữ..." Nghê Lạc Trần cười nhẹ rồi cương quyết gạt tôi sáng một bên, "Em ra bên kia ngoan ngoãn ngổi đợi anh. Nước triều đang dâng lên, ngổi ở bờ biển sẽ bị sóng cuốn trôi đây."

"Vậy anh nhớ phải cẩn thận đấy nhé." Tôi gật đầu. Hóa ra anh vẫn còn để trong lòng sự việc đêm qua. Đúng lá hôm qua tôi có hơi quá lời với anh.

Nghê Lạc Trần "ừ" một tiếng rồi nhìn ra phía biển cả với ánh mắt khá nghiêm trọng. Anh dừng lại trong khoảnh khắc rồi bước nhanh lên thuyền, tim tôi bất giác đập thình thịch.

Không rõ là do anh không biết chèo thuyền hay là gió biển quá to mà chiếc thuyền nhỏ cứ tròng trành không yên, cuối cùng phải rất khó khăn con thuyền nhỏ mới cập được vào mép hòn đá. Tôi nhìn thấy Dẫn Lộ quay người lại và đã nhìn thấy Nghê Lạc Trần. Hai người dường như đang nói chuyện gì đó với nhau... Một lúc lâu sau Nghê Lạc Trần mới từ từ trèo lên hòn đá đó. Tôi nhìn thấy động tác của anh không được dứt khoát nên thót tim vì sợ hãi, lo anh sẽ rơi xuống biển. Rất may khi anh gần trèo lên đỉnh hòn đá thì Dẫn Lộ đưa tay ra nắm chặt tay anh một cách rất chật vật, như vậy anh mới có thể trèo lên được. Không hiểu hai người nói với nhau những gì nhưng tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần ôm Dẫn Lộ vào lòng, liên tục vỗ về cô ấy.

Thành thực mà nói, tôi có chút ngưỡng mộ với hình ảnh mà mình đang nhìn, và cũng khá ngưỡng mộ Dẫn Lộ.

Rất lâu sau Nghê Lạc Trần mới buông tay ra, hai người ngổi xuống đối mặt với biển cả, gió biển thổi tung quần áo họ. Không hiểu vì Nghê Lạc Trần quá đẹp trai hay là hình ảnh ở trước mắt tôi quá đỗi ấm áp mà tôi có cảm giác mình đang xem một bộ phim tình cảm, tình tiết trong phim làm cho tôi cảm động đến trào nước mắt.

Một tiếng đồng hồ qua đi, hai người họ không biết nói những gì nhưng tối chắc chắn là Dẫn Lộ sẽ bị Nghê Lạc Trần thuyết phục. Mãi đến khi họ từ từ trèo xuống hòn đá, ngổi yên trong chiếc thuyền nhỏ rồi chầm chậm cập bờ, khi đó trái tim tôi mới dần trở lại nhịp ban đầu.

Sắc mặt Nghê Lạc Trần xanh xao...

Quay về xe, Nghê Lạc Trần mở quạt sưởi và thổi về hướng Dẫn Lộ ngổi, sau đó quay lại hỏi tôi đang ngồi ở hàng ghế phía sau xem có phải trở về bệnh viện hoặc đi ăn chút gì đó hay không? Dẫn Lộ vội vàng nói không cần, cô ấy đã ổn hơn nhiều rồi, Nghê Lạc Trần bèn đưa chúng tôi về doanh trại.

Dọc đường ba chúng tôi không ai nói với ai câu nào. Dẫn Lộ không dám nhìn tôi, nhưng ánh mắt em đã kiên định hơn, dũng cảm hơn hôm qua rất nhiều. Tôi đang nghĩ, không rõ Nghê Lạc Trần đã nói gì mà có thề khiến cô bé có được dũng khí đối diện với hiện thực, đối diện với con đường đời sau này đến thế.

Xe đến cổng chính doanh trại thì dừng lại. Tôi đưa Dẫn Lộ chiếc ô và nói em vào trong đợi tôi. Tôi nhìn theo dáng cô bé đi khuất vào doanh trại rồi mới quay người lại, nhìn Nghê Lạc Trần rồi nói: "Cảm ơn anh, anh về tắm nước nóng đi, đề phòng cảm lạnh... Còn nữa... Em xin lỗi, hôm qua không nên nói những lời nặng nề như vậy với anh. Em không cố ý đâu..."

Nghê Lạc Trần gật đầu, vẫn nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi, "Anh biết em vì cô bé đó nên rất thất vọng với đàn ông, cũng cảm thấy thất vọng với anh nữa..."

"Vậy em đi đây."

Tôi không muốn giải thích gì rồi xuống xe. Đột nhiên Nghê Lạc Trần giật giọng gọi tôi lại.

"Đợi một chút đã."

Anh nhanh chóng xuống xe ngay, đi đến bên cạch tôi rồi ngổi thấp xuống, buộc lại chiếc dây giầy đã bị tuột ra của tôi, "Lần sau em phải chú ý một chút, nữ thiếu tá xinh đep như thế này mà ngã trước mặt chiến sĩ thì thật là hợp chút nào." Anh cười nhẹ nhàng, nụ cười đầy ma lực.

Tôi quay mặt ngay sang một phía, cũng với điệu bộ khá lạnh lùng hỏi anh: "Anh đều ân cần như vậy với tất cả những người phụ nữ khác sao?"

"Em nói xem..." Anh đứng lên và hỏi lại tôi.

"Ít nhất thì đối với Tiêu Địch cũng như vậy, phải không?"

"À..." Nghê Lạc Trần cười một cách miễn cưỡng, nụ cười dần dần biến mất trên môi anh, "Tại sao mọi người lại cứ nghĩ như vậy nhỉ? Tại sao một người đàn bà với một người đàn ông ở cạch nhau cứ nhất thiết phải có quan hệ ái tình?"

"Em nghĩ hai người không chỉ có quan hệ yêu đương đâu ạ. Cô ấy còn gọi anh là 'cưng' mà."

"Mẹ anh cũng gọi anh như vậy. Phụ nữ trong nhà họ Nghê đều gọi anh như vậy, chỉ có em mới không coi anh là 'cục cưng'..." Anh nhíu nhẹ lông mày, câu nói cuối cùng có đôi chút trách hờn trong đó.

"Nhưng cô ấy không giống mẹ anh..." âm thanh của tôi đột nhiên cao lên.

Có thể anh ấy không nghĩ tôi sẽ trả lời như vậy nền đứng lặng một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Em đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa."

Nói xong anh lên xe và rời đi với một tâm trạng không được thoải mái cho lắm.

Mãi đến khi Tử Dĩnh gọi điện thoại đến tôi mới biết hôm nay là ngày đầu tiên tòa xử án "ăn cắp ý tưởng". Người ăn cắp bản thảo của Nghê Lạc Trần đã tìm thấy, là một nhân viên thiết kế trẻ mới vào phòng thiết kế làm việc được một thời gian. Có lẽ do trẻ tuổi, lại phạm phải sai lầm nên rất dễ hoảng sợ, và thế anh chàng chủ động thừa nhận. Từ Dĩnh nói Tổng giám đốc Nghê cứ cân nhắc mãi việc có nên khởi tố hay không. Nhưng sự việc này đã ảnh hưởng đến danh tiếng bấy lâu của công ty Snowlet, vì vậy không thể không đưa ra tòa được.

Tôi hơi lo lắng nhìn theo hướng xe đi. Cũng chỉ vì tôi mà tòa đã xử án trong tình trạng vắng mặt anh. Liệu như vậy có ảnh hưởng gì đến anh không nhỉ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)