Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 04

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 04
Hàng không bán
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Em đi đâu vậy? Mưa to thế này anh đưa em đi. Chúng ta lên xe rồi nói chuyện."

Nghe thấy tiếng Nghê Lạc Trần tôi mới bừng tỉnh, tôi đã hồi tưởng lại chuyện quá khứ rất lâu dưới ô che mưa của anh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh như thế này, cũng không nghĩ cuộc đời tôi sẽ có bất kì mối liên hệ nào với anh. Kí ức thủa niên thiếu về anh đã trở nên rất mơ hồ. Những kí ức vụn vặt đó cũng đều do Lạc Vũ góp nhặt lại bằng những câu chuyên bâng quơ hàng ngày.

"Là Lạc Vũ gọi điện thoại cho anh, nói em xảy ra chuyện rồi. Cũng may anh có việc đi ngang qua đây, không ngờ lại hất nước bẩn lên người em..."

Cô em quý hóa của tôi vẫn còn sợ tôi xảy ra chuyện nên tìm bạn đến giúp. Tôi nở nu cười miễn cưỡng, ngẩng đầu lên phát hiện anh ấy đã dùng toàn bộ cái ô để che cho tôi, còn mình thì ướt lướt thướt. Nhưng lúc đó trông tôi vô cùng nhếch nhác. Tôi đã cảm nhận được dư vị khi mình nhếch nhác nhất thì gặp phải người bạn thủa thiếu thời.

Tôi theo anh lên xe một cách vô ý thức, cũng vô ý thức ngồi vào phòng làm việc của anh.

Một gian phòng nhỏ ở tầng hai vô cùng đơn giản. Đây là gian phòng đơn giản nhất mà tôi gặp với hai màu đen trắng cơ bản. Bốn phía vuông vắn, dòng chữ tiếng Anh "Snowlet" lấp lánh ánh tím.

"Tuyết tinh linh – Thiên thần tuyết", một cái tên rất hay. Không ngờ một người kiêu ngạo lạnh lùng như Nghê Lạc Trần lại có thể nghĩ được một cái tên lãng mạn như vậy.

"Tổng giám đốc Nghê, sao anh ướt hết vậy? Bị ngấm nước mưa dễ ốm lắm đấy. Anh mau đi thay quần áo đi."

Một người phụ nữ mặc bộ quần áo sáng màu đi đến, đứng trước mặt tôi và Nghê Lạc Trần. Trông cô ấy không quá xinh đẹp nhưng rất sang trọng. Xem ra, mỗi một người, mỗi một đồ vật trong công ty Snowlet đều rất tao nhã. Tôi chợt nhận thấy bộ quân phục trên người mình không hề hợp với nơi này chút nào. Cảm giác tự ti vô cớ làm tôi rụt người lại, kì thực tôi rất muốn có được một lí do chính đáng để rời khỏi nơi này.

Nhưng Nghê Lạc Trần quay người lại nhìn vào tôi, sau đó nói với người phụ nữ kia: "Giao cho cô đấy, hay lau khô giúp cô ấy..."

Chưa đợi tôi kịp từ chối, anh liền bước nhanh lên lầu.

"Mời cô đi theo tôi!"

Người phụ nữ đó vô cùng lễ phép, sự lễ phép làm người khác khó lòng từ chối. Tôi cun cút đi theo cô ấy.

Đi một đoạn chúng tôi bước vào căn phòng dường như dành cho phụ nữ. Cô ấy chỉ vào hành lang trước mắt và nói: "Đó là phòng tắm, cô thay bộ quần áo ướt ra rồi để ra ngoài cửa, tôi hong khô giúp cô. Cô nhanh đi tắm cho ấm người. Môi cô bợt hết rồi kìa."

Tôi gật đầu đi vào nhà tắm.

Làn nước ấm từ từ chảy trên người tôi, rất nhẹ nhàng. Tôi có cảm giác cơ thể mình ấm dần lên, nhưng trái tim thì vẫn rối bời như trước.

Tôi không hận Giang Triều, cũng không oán Lạc Vũ. Thực ra, một người nhỏ nhắn đáng yêu, nhẹ nhàng tinh tế như Lạc Vũ luôn là đối tượng mà cánh đàn ông sẵn sàng đứng ra che chở. Còn tôi, một người con gái cao mét bảy, vừa không dễ thương vừa không mảnh mai. Trong tình cảm, tôi lại luôn luôn vụng về, không biết cách quan tâm đến người khác. Bao năm nay, toàn là Giang Triều bao dung, bảo vệ tôi, tôi mới sống một cách hạnh phúc như vậy. Bây giờ, tôi làm gì có tư cách đi oán hận người khác... Ông trời đã thương tôi quá lâu rồi...

Tuy nghĩ như vậy nhưng nước mắt vẫn làm cho trái tim tôi hoang vắng vô hạn. Giang Triều rời bỏ tôi thật rồi. Bầu trời của tôi đã sụp xuống một nửa, chỉ còn lại một nửa trách nhiệm với xã hội, gia đình, bố mẹ, em gái và với chính mình.

Bước ra khỏi phòng tắm, đập ngay vào mắt tôi là một bộ quần áo được treo ở chỗ dễ nhìn thấy nhất. Đây là bộ quần áo mới được chuẩn bị vì khi bước vào tôi không hề nhìn thấy. Tới gần mới phát hiện ở trong túi còn có một bộ đồ lót. Tôi nghĩ, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ có nên mặc nó hay không nữa.

Mặc xong quần áo, bước ra ngoài, tôi nhìn thấy người phụ nữ vừa nãy đang đợi. Nhìn thấy tôi ánh mắt cô thể hiện rõ sự ngạc nhiên, gật gù nói: "Ồ, anh ấy thật tinh mắt."

"Gì vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

"Không có gì. Bộ quần áo này do đích thân Nghê Lạc Trần chọn cho cô. Thật hợp!"

Cửa phòng tắm vẫn đang mở, tôi bất giác nhìn vào gương trong đó, một bộ váy liền kết hợp hai màu đen trắng được cắt may rất khéo, một đôi bốt màu trắng đế bằng, quả là hợp với tôi.

"Tổng giám đốc Nghê chưa từng đưa một người phụ nữ nào đến công ty cả. Cô là người đầu tiên..."

Cô ấy buột miệng. Những lời cô vừa nói khiến cho động tác đang lau tóc của tôi dừng lại một chút. Tôi chẳng kịp suy nghĩ liền hỏi: "Vậy anh ấy thường đưa bạn gái đi đâu?"

Vừa buột miệng tôi đã nhận thấy mình hơi vô duyên, hỏi một câu cũng quá đường đột, tuy tôi hoàn toàn không có ý gì cả. Quả nhiên cô ấy cũng hơi sững người lại, sau đó mỉm cười và nói: "Việc này thì tôi cũng không rõ. Những người cấp dưới như chúng tôi không dám hỏi về đời sống riêng của Tổng giám đốc. Có điều, cũng là giới kinh doanh, nhưng phần lớn thời gian anh ấy trốn trong phòng làm việc. Những người ở đây đều là các thiết kế chính của Snowlet. Còn tòa nhà chính của công ty, nếu không có việc gì anh ấy rất ít qua lại. Anh ấy cũng chẳng bao giờ đi tiếp khách cả..."

Xem ra Nghê Lạc Trần là người khá huyền bí và kín đáo. Tôi nghĩ rồi cười nhẹ, sau đó quay người đi tìm bộ quân phục.

"Quần áo của cô đã được mang đi sấy khô rồi, chưa kịp mang về. Tôi là Từ Dĩnh, thư kí riêng của Tổng giám đốc Nghê, có vấn đề gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu không thì tôi cũng sẽ thông báo ngay lại cho Tổng giám đốc."

Thông báo cho anh ấy làm gì? Tôi cũng chẳng có vấn đề gì cần anh ấy giúp đỡ. Tuy nghĩ vậy nhưng tôi cũng cười một cách rất khách khí: "Cảm ơn cô. Đã đến lúc tôi phải đi rồi. Hai ngày sau tôi sẽ đến gửi lại bộ quần áo này. Hoặc nếu không tôi xin gửi lại tiền ngay bây giờ."

Nghe tôi nói vậy Từ Dĩnh thoáng ngạc nhiên, sau đó nói: "Bộ váy này là hàng không bán ạ."

Hàng không bán? Khi đó tôi không hiểu hàng không bán ý là gì. Tôi chỉ kịp liên tưởng đến việc trong siêu thị mua một lọ dưỡng da thì được tặng một lọ dưỡng tay mà thôi. Do vậy tôi cũng không từ chối. Sau đó, tôi mới biết rằng, hàng không bán là những bộ quần áo do chính tay nhà thiết kế chính Nghê Lạc Trần thiết kế và chỉ dành riêng cho việc mang đi tham gia các cuộc thi, hoặc là những sản phẩm đã tham gia cuộc thi và đã giành được giải thưởng. Dân thường như tôi làm sao mua được những sản phẩm cao cấp như vậy.

Lúc tôi chuẩn bị ra về, Từ Dĩnh ngăn tôi lại và nói: "Tổng giám đốc Nghê đã dặn, đợi cô thay xong quần áo thì mời cô đến phòng tranh của anh ấy ngồi một lát. Cô xem..."

Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô ấy, tôi không nỡ từ chối. Vả lại ra về mà không đến chào từ biệt thì cũng hơi thất lễ.

Tầng hai là không gian yên tĩnh và có phần hơi riêng tư. Từ Dĩnh nói, Tổng giám đốc Nghê là một người ưa sạch sẽ, do vậy nhân viên trong công ty nếu không có việc gì đặc biệt thì không bao giờ bước chân lên tầng hai, đương nhiên, trừ trợ lí riêng của anh ấy. Do vậy, khi bước vào trong phòng tranh, tôi cũng có một áp lực vô hình. Tôi đành mặc kệ mọi thứ và bước vào.

Nghê Lạc Trần đã thay bộ quần áo khác, đang đứng trước giá vẽ vẽ một cái gì đó. Sau lưng anh là một cửa sổ bằng kính trong suốt, mấy tán lá rụng xào xạc bên ngoài càng làm cho khung cảnh đẹp hơn, nhưng cũng có chút thê lương. Đến cơ thể anh cũng chính là một tác phẩm lạnh lẽo. Nhưng ở giữa hai lông mày của anh lại có một chút gì đó rất dịu dàng. Thật đúng với câu thơ: "Xuân phong đào lí hoa khai nhật. Thu vũ ngô đồng diệp lạc thời." [1]

[1] "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị.

Tôi chợt thấy hơi buồn cười. Không biết từ khi nào tôi đã trở nên đa sầu đa cảm, chua xót như vậy.

"Cô uống gì nhé?"

Có thể sợ ảnh hưởng đến Nghê Lạc Trần nên Từ Dĩnh nói rất nhỏ nhẹ. Nhưng Nghê Lạc Trần vẫn ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói: "Rót cho cô ấy một cốc trà Thanh Sơn."

Một lát sau, Từ Dĩnh bê cốc trà đặt lên bàn trước mặt tôi, sau đó lặng lẽ lui ra.

Căn phòng im ắng lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng bút chì trong tay anh đang sột soạt trên giấy. Tôi bê cốc trà lên làm ấm tay, ngửi hương trà, nhìn những búp trà xanh non thả trong cốc. Tôi biết nó sẽ đắng, cũng hiểu nó sẽ ngọt, giống như dư vị cuộc sống vậy.

Thời gian cứ lẳng lặng trôi. Tôi nghĩ cũng nên nói một cái gì đó cho không khí bớt căng thằng nên buột miệng hỏi: "Anh về thành phố D từ khi nào?"

"Một năm trước." Anh trả lời nhanh, dường như đã được chuẩn bị rất kĩ, chỉ đợi tôi hỏi là đáp luôn. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của tôi, anh lại cười: "Anh về để tưởng nhớ lại tuổi thơ."

Tôi cũng cười, chẳng nói được gì.

Lát sau anh đột nhiên hỏi: "Lúc nhỏ không phải là em rất ghê gớm, rất thích dạy dỗ người khác ư? Tại sao hôm nay lại dè dặt vậy?"

"Đâu có..." Tôi vội đáp. Khẩu khí vó vẻ hơi hờn dỗi, đến bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Tôi thấy Nghê Lạc Trần không để ý đến điều đó, chỉ chuyên tâm vào cây bút trong tay, liền lẩm bẩm một mình: "Em chỉ dạy dỗ mỗi anh thôi... Nhưng không hiểu khi nào anh lại tự nhiên biến mất, làm em không còn ai để mà bắt nạt nữa..."

"Ồ, không bắt nạt được anh, em thấy mình oan ức lắm hả?"

Anh vẫn không ngẩng đầu nhìn tôi, nụ cười vừa nhẹ vừa nhạt. Giữa chúng tôi dường như không còn khoảng cách nhờ những câu chuyện ngẫu hứng và thân mật này.

"Đúng vậy. Giang Triều là người mà em sùng bái nhất. Còn Lạc Vũ lại là em gái của em. Em chỉ có thể bắt nạt anh được thôi."

"Bây giờ anh rất muốn được làm một việc..."

"Việc gì vậy?" Tôi nhìn anh ấy một cách khó hiểu, phát hiện anh ấy dường như cũng có tâm sự. Lúc đó anh ấy cười phá lên và nói: "Anh muốn ném em ra phía ngoài kia."

Tôi vẫn không hiểu ý, từ từ đứng dậy và đi về phía anh. Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh ấy vẽ cái gì mà lâu vậy.

Anh ấy không hề che đậy, cũng không giải thích cho tôi, để cho tôi tự suy đoán. Kì thực, tôi xem mà chẳng hiểu lắm, chỉ thấy hình bóng một người con gái trong bức tranh, buộc bím tóc đuôi gà cao.

"Thực ra, anh luôn đứng ở chỗ cũ đợi em đến bắt nạt. Chỉ cần em quay lại, em sẽ nhìn thấy."

Anh lẩm bẩm. Tôi bất giác quay đầu lại nhìn anh. Anh ấy thật cao. Dù đứng ở cự li gần như vậy nhưng tôi cũng nhìn không rõ tình cảm trong mắt của anh, tôi chỉ thấy anh là một người đẹp trai kiêu ngạo, hai chân mày hơi xa nhau. Ngoài Giang Triều ra, lần đầu tiên tôi nhìn một người con trai khác kĩ càng như vậy.

"Sao anh không hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Anh không thấy tò mò?"

"Vẫn còn phải hỏi sao?" Anh từ tốn hỏi lại tôi.

Tôi cũng thấy mình thật ngu ngốc. Chỉ là những người quen biết tôi, cho dù thân hay không thân thì cũng đều hiểu rõ một điều, ngoài Giang Triều ra, không một người nào có thể làm tôi kích động như vậy, huống hồ hôm nay tôi lại không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

"Em dự định sau này sẽ thế nào?"

"Em muốn tìm một người để kết hôn." Tôi thản nhiên trả lời. Cốc trà trong tay đã lạnh ngắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)