Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 38

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 38
Yêu cũng cần dũng khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tối hôm đó Nghê Lạc Trần và Giang Triều uống rất nhiều rượu. Hai người đàn ông này đều thuộc tuýp người ít nói, lúc đó thì gần như không nói gì cả, không gian lặng im đến mức đáng thương. Tuy nhiên đáng thương nhất lại là hai chai rượu, một chai rượu trắng, một chai rượu vang để ở trên bàn. Tôi không quan tâm nhiều đến Giang Triều. Trong bộ đội từng truyền nhau câu nói, rượu là sức chiến đấu, không biết uống rượu nhất định không phải là anh giải phóng quân. Vì thế hầu như rất ít người không biết uống. Nhưng Nghê Lạc Trần thường ngày uống rất ít, ít đến mức còn thua cả tửu lượng của tôi, làm sao địch lại được với tửu lượng của Giang Triều.

Vì thế khi tôi giữ tay anh ấy lại, anh bướng bỉnh gạt ra.

"Lạc Tuyết, đàn ông say một trận thì đã ăn thua gì."

Nghe Dư Na nói vậy tôi cũng hơi ngượng ngùng, không ngăn cản anh nữa. Thực ra Giang Triều uống cũng đã ngà ngà rồi, dường như anh cố ý uống thật say. Nếu như tôi không nhầm thì anh uống say để trốn chạy khỏi Dư Na. Nhớ lại lúc tôi và Dư Na nói chuyện với nhau, tôi đã từng hỏi cô ấy là tại sao lại chuyển từ Vân Nam về thành phố này. Cô ấy trả lời tôi là ở đây có hi vọng của cô ấy. Tôi thầm nghĩ, hi vọng của cô ấy nhất định là Giang Triều. Bởi vì ánh mắt mà Dư Na nhìn Giang Triều giống hệt ánh mắt tôi nhìn Nghê Lạc Trần. Đó là sự quan tâm từ sâu thẳm trái im và một nỗi sợ hãi không xác định được.

Sau đó Dư Na kéo tôi vào bếp rửa bát, nhường lại căn phòng cho hai người đàn ông uống rượu. Ngay khi tôi vừa quay người đi vào bếp thì trong phòng vọng lên tiếng chất vấn của Giang Triều.

"Chuyện của anh với nữ minh tinh kia tóm lại là thế nào vậy? Đợt trước đồn ầm lên nhưng tôi cũng chỉ nghĩ đó là thủ đoạn mà giới giải trí dùng để quảng cáo thôi. Nhưng hôm qua tôi đi về thành phố D có chút việc, ngồi trong xe nhìn thấy anh và cái cô diễn viên điện ảnh đó đi với nhau... Tôi không biết hai người có mối quan hệ gì nên muốn hỏi trực tiếp anh. Cũng hi vọng sau này anh tránh xa cô ấy một chút.

Nghê Lạc Trần im lặng.

Một lát sau Giang Triều thở dài, "Tôi cũng biết mình chẳng có tư cách gì để chất vấn anh cả. Tôi cũng vô cùng hối hận khi quay lại thành phố này. Nếu không phải vì tôi thì anh và Lạc Tuyết đã có một cuộc sống rất hạnh phúc... Bất luận thế nào, cuộc đời của con người không được coi là dài nhưng chắc chắn không hề ngắn ngủi. Hãy trân trọng duyên số của hai người. Lạc Tuyết là một người con gái bướng bỉnh, lại hay ghen tuông. Anh đừng vì những việc như vậy mà làm tổn thương cô ấy..."

"Đó là việc riêng của tôi." Giọng nói của Nghê Lạc Trần cộc lốc và cũng kém nhẫn nại.

Sau đó hai người họ chẳng ai nói chuyện gì nữa.

Dư Na đóng cửa bếp lại, nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi, "Lạc Tuyết, cô đừng nghĩ ngợi nhiều. Lạc Trần là người đàn ông thông mình. Anh ấy sẽ không dễ phạm phải sai lầm đâu."

Tôi ngượng ngùng gật đầu, trong lòng vô cùng buồn bã. Nếu như Nghê Lạc Trần đúng là có quan hệ với Tiêu Địch thì tôi cũng không thể trách anh ấy được. Chỉ là vừa xong cũng ở trong gian bếp nhỏ này, tình cảm mà anh dành cho tôi... Chẳng nhẽ yêu tôi anh chỉ có tổn thương sao? Anh hờ hững, chán chường thứ tình cảm này rồi hay sao?

Sau đó Dư Na kể về cô ấy với Giang Triều để chuyển hướng câu chuyện. Bấy giờ tôi mới biết, trong thời gian Giang Triều điều trị vết thương ở chân, cô ấy luôn túc trực bên anh. Cô ấy còn nói, trước và sau khi Giang Triều phải tháo khớp, anh ấy không hề nhỏ một giọt nước mắt mà còn khuyên người khác đừng lo lắng, nhưng khi anh nghe tin tôi kết hôn, anh đã lặng lẽ khóc rất lâu... Dư Na còn nói, đây chính là số mệnh. Số mệnh đã xác định chúng tôi không có duyên phận với nhau. Sau đợt đấy, cô ấy bắt đầu yêu người đàn ông khuyết tật đó. Nhưng cô luôn cảm giác mình không xứng với anh, bởi vì Dư Na hơn Giang Triều ba tuổi, lại là người phụ nữ đã từng một lần đổ vỡ.

Tôi không biết nên khuyên cô ấy thế nào. Bởi vì trong lòng tôi luôn nghĩ Giang Triều có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn. Con người ta khó tránh khỏi những tham lam, tôi cũng không ngoại lệ.

"Lạc Tuyết, nói thật đi, có phải cô cũng cảm thấy tôi không xứng đáng với Giang Triều không?"

Tôi do dự lắc đầu, "Tình yêu không thể chỉ đơn giản là xứng hay không xứng, chỉ có thích hợp hay không thích hợp mà thôi. Nhưng còn Giang Triều thì sao, thái độ của anh ấy thế nào?"

"Anh ấy còn thế nào nữa, cứ trốn tránh suốt..." Dư Na khe khẽ thở dài, cúi đầu xuống dùng tay hớt đám bọt trong bồn rửa bát."Thực ra sau khi nghe tin cô đã kết hôn, anh ấy cũng định lưu lại Vân Nam, nhưng vì trốn chạy tôi nên mới quay về thành phố D. Anh ấy nói anh ấy đã mất một chân rồi, anh ấy không muốn làm ảnh hưởng đến người phụ nữ tốt khác... Khi đó tôi không có lòng tin, tôi nghĩ rằng anh ấy coi thường tôi, và khi đó tôi cũng không có đủ dũng cảm đuổi theo anh... Sau khi anh rời Vân Nam tôi mới cảm thấy cuộc sống vô vị biết bao. Tôi biết mình đã yêu anh ấy rất nhiều. Tôi muốn thử một lần, bất luận mình có đủ tư cách để yêu anh hay không... Nếu như anh ấy có thể chấp nhận tôi, tôi sẽ đi cùng anh ấy hết quãng đường này, giữ vững hậu phương, suốt đời không rời xa anh ấy."

Những câu nói của Dư Na làm tôi hết sức cảm kích. Ở một thế giới đầy vật chất như bây giờ, một người con gái không màng đến danh dự, không quan tâm đến mọi thứ để đi yêu một người đàn ông tàn tật thì thật dũng cảm, con đường mà cô lựa chọn cũng thật khó khăn.

"Là một quân nhân thì nhất thiết phải có người bạn đời hiểu cho mình. Chồng cũ của tôi không hiểu tôi, luôn trách móc tôi không biết hi sinh vì gia đình, vì con cái. Chúng tôi cố gắng sống với nhau vì con, cho đến một ngày anh ấy yêu một người phụ nữ khác, cần phải cho người ta một gia đình. Haizz... Thôi không nói đến chuyện này nữa, không nói đến chồng cũ của tôi nữa." Cô ấy cười một cách ngượng ngùng rồi nói: "Lạc Tuyết, thực ra tôi vô cùng ngưỡng mộ cô. Cô xinh đẹp, con người lại rất đơn giản, đàn ông thường thích những người con gái như cô. Ánh mắt Lạc Trần nhìn cô vô cùng yêu thương và nhẹ nhàng. Cậu ấy chắc chắn có thể hiểu và thông cảm cho cô, phải vậy không?"

"Thực ra anh ấy cũng rất bận rộn." Tôi cười và nói.

"Không nên nói vậy, đàn ông bây giờ có thể bận công việc của mình nhưng chắc chắn không cho phép vợ mình lơ là gia đình vì công việc. Do vậy tôi mới nói Lạc Trần nhà cô quả là một người khá hiếm có đây."

Tôi gật đầu, không biết liệu sẽ có một ngày mình rời quân ngũ vì Nghê Lạc Trần không?

Tôi và Dư Na nói chuyện với nhau rất lâu. Khi quay lại phòng thì phát hiện hai người đàn ông đều say rồi. Nghê Lạc Trần không chịu ngủ ở đó nên tôi đành dìu anh xiêu xiêu vẹo vẹo ra xe để rời khỏi nhà Giang Triều.

Không khí bên ngoài vô cùng trong lành. Cũng có thể do cơn mưa ban chiều đã làm sạch bầu không khí, khiến không gian vô cùng mát mẻ và thoáng đạt, những ngôi sao lấp lánh trải kín bầu trời đêm.

Tôi và Nghê Lạc Trần không ai bảo ai đều quay đầu lại nhìn gian phòng nhỏ đang sáng đèn. Anh ấy đột nhiên cười, một nụ cười không thành tiếng nhưng vô cùng hoang dại. Tôi biết anh đã quá quen với việc dùng nụ cười để che giấu những giọt nước mắt. Anh cười nhưng trong lòng lại rất đau khổ.

Không hiểu vì sao, anh buông tay tôi ra rồi tự mình đi phía trước.

Những cơn gió sau khi mưa mang chút không khí lành lạnh đến, nó thổi xuyên qua áo tôi, tôi giơ tay lên muốn chạy lại ôm lấy anh, nhưng cuối cùng lại bỏ xuống.

"Có phải em cảm thấy Dư Na không xứng đáng với anh Giang Triều của em không?"

Tôi không trả lời vì không muốn mình nói dối. Nhưng duyên số thật là khó lường. Nếu như Giang Triều vẫn có thể mở lòng ra chấp nhận Dư Na thì hai người cũng chưa chắc không hạnh phúc.

"Trong lòng em khó chịu phải không?" Anh lại hỏi tôi, giọng điệu của anh có chút ghen tức trong đó, anh có muốn che giấu thì cũng rất khó.

Tôi lắc đầu, đúng là trong lòng tôi rất không thoải mái, nhưng không phải vì chuyện Giang Triều và Dư Na mà vì tôi biết anh và Tiêu Địch vẫn qua lại với nhau.

"Nếu như em không muốn bị tổn thương thì hãy tránh xa anh một chút."

"Em không tránh, em không sợ." Tôi nhìn anh không chớp.

Đột nhiên anh nhíu hai mắt lại rồi tiến lại phía tôi, anh ép tôi vào sát một gốc cây to, đưa một tay lên ôm chặt lấy eo tôi. Gương mặt đẹp trai trắng trẻo từ từ tiến sát vào mặt tôi, gần đến mức mũi anh gần như chạm hẳn vào mũi tôi."Bị anh thiêu cháy thành tro cũng không sợ sao?" Anh thở hổn hển, dường như trong lòng anh có một sự kích thích mạnh mẽ mà không thể nói được.

Tôi nhìn thẳng vào anh. Dùng ánh mắt của mình để nói với anh là tôi không sợ. Mãi cho đến khi đôi môi của anh áp vào môi tôi, tôi mới từ từ nhắm mắt lại để tận hưởng hương vị ngọt ngào của rượu vang và hơi thở ấm áp của anh, và cứ như vậy chúng tôi cuốn nhau vào đam mê...

Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức tôi có cảm giác như mình sắp nghẹt thở. Đối với tôi, có lẽ được chết đi trong lúc này cũng là hạnh phúc.

Tôi không quan tâm đến mọi thứ xung quanh và ôm chặt lấy anh. Anh buông tay ra nhưng mặt vẫn không chuyển động, tôi nhìn thấy một màn sương mỏng trong đáy mắt của anh.

"Em có biết, khi anh chấp nhận em, một người phụ nữ vẫn đang yêu người khác thì anh phải hạ quyết tâm cao đến mức nào không?"

Tôi gật đầu, cọ vào sống mũi lành lạnh của anh.

Anh cười."Thực ra anh rất ngưỡng mộ cậu lính trẻ tặng hoa cho em lúc chiều. Khi ở tầm tuổi như cậu ấy, anh không dám sống hết mình như vậy. Bây giờ già rồi, càng không dám đối diện với sự thất bại. Vì thế ... em hãy kí vào đơn ly hôn đi..."

"Em không kí. Hơn nữa mới hai mươi bảy tuổi mà anh đã nói mình già rồi, anh để cho phụ nữ chúng em sẽ sống như thế nào đây?"

Anh cười chế nhạo, đưa chìa khóa xe cho tôi và nói: "Đưa anh về phòng tranh." Nói xong anh tự mình đi lên phía trước, rồi lẩm bẩm như đang tự nói cho mình nghe."Vợ chồng li thân trên sáu tháng là toàn án sẽ xử cho li hôn, em không biết điều đó à?"

Tôi há miệng, đột nhiên hận bản thân mình, tại sao chữ "yêu" đơn giản như vậy mà tôi cũng không thể nói ra được.

Sau khi lên xe anh cứ nằm ở ghế sau. Mặc dù tôi đi rất chậm nhưng anh vẫn không thoải mái, nói là buồn nôn. Tôi nghĩ ba tiếng đồng hồ trên xe quả là khá khó khăn đối với anh nên khi xe đang đi xuống dốc, tôi tấp vào bãi đất rộng ở bên cạnh. Tôi xuống xe, đi ra hàng ghế sau ngồi cùng anh, để cho anh gối đầu lên đùi tôi, quay mặt vào ngực tôi, khi đó anh mới chìm vào giấc ngủ.

Tuy anh luôn miệng nói li hôn nhưng tôi có cảm giác anh rất phụ thuộc vào tôi. Mặc dù đã gối đầu lên đùi tôi rồi nhưng dường như như vậy đối với anh vẫn chưa đủ, anh còn thò tay sâu vào trong áo tôi rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Trong ánh đèn mờ mờ trên xe, nhìn nét mặt ngủ ngon lành của anh, tôi không thể diễn tả được niềm hạnh phúc và yêu thương trong lòng mình. Tôi nhẹ nhàng cầm bàn tay trái của anh, kéo chiếc đồng hồ lên cao và nhìn vào vết rạch trên tay. Nó khiến tôi sợ hãi. Mặc dù vết sẹo đã được là phẳng nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết dao rạch khá tàn nhẫn. Nếu như một người không phải thực sự tuyệt vọng, họ sẽ không có đủ dũng khí để làm điều đó.

Tôi ôm chặt đầu anh vào lòng mình, nhẹ nhàng gọi "ông xã", khe khẽ nói với anh rằng tôi yêu anh, thương anh biết nhường nào. Nhưng anh đã ngủ rồi, anh sẽ không thể nghe thấy những điều tôi nói.

Bất giác nước mắt tôi rơi xuống mặt anh, anh đột nhiên mở to mắt, đôi mắt tỉnh táo giống như chưa từng ngủ.

"Khóc cái gì, chẳng phải anh vẫn sống sờ sờ đây hay sao? Có phải là rất khinh anh, cảm thấy anh là kẻ nhu nhược không?"

Tôi lau nước mắt, nhân lúc anh không để ý đã cúi đầu hôn vào đôi môi anh. Một con người đủ dũng khí để đối mặt với cái chết sao không đủ dũng khí để đối diện với tình yêu?

Sau khi hôn một lúc lâu, đôi môi anh đã trở nên nóng bỏng. Đột nhiên anh lật người và ép tôi xuống, hai tay du ngoạn khắp nơi trên cơ thể tôi."Anh đang cố chịu đựng... nhưng quả thật là rất khó chịu..." Anh lẩm bẩm, âm thanh có chút miễn cưỡng, dường như anh đã không thể kìm chế bản thân được nữa.

"Hứa với em không được động vào người phụ nữ khác nữa, em sẽ cho anh..."

Tôi nhìn anh chằm chằm, anh cũng ngước nhìn tôi, rồi đột nhiên anh cúi đầu xuống không hề do dự. Anh hôn tôi, vuốt ve tôi, tất cả những động tác của anh đều hết sức vội vàng, thậm chí là điên cuồng.

Phản ứng của anh là lời hứa tốt nhất. Tôi biết anh đã hứa với tôi rồi nên điên dại hôn lên mặt anh."Ngoan, để em cởi quân phục xuống kẻo nó làm anh bị thương."

Anh nhích người dành cho tôi một chút không gian, khó khắn lắm tôi mới cởi được bộ quân phục ra, tôi không dám để anh động vào phù hiệu của tôi nữa, hay nói đúng hơn, tôi không muốn anh phải chịu thêm sự đau đớn nào nữa.

Thực ra tôi là một người con gái tương đối cổ hủ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn. Vậy mà bây giờ lại ôm hôn anh ngay trong xe. Điều đó quả thực là đang thách thức mức độ chịu đựng của tôi. Tôi nghĩ anh đã say rồi, còn tôi lại tự nguyện được điên cuồng cùng anh. Bởi vì tôi yêu anh, yêu đến không còn cách nào chữa được nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)