Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 32

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 32
Người đàn ông thất bại
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm đó tôi ngủ rất không ngon giấc, lúc mơ lúc tỉnh. Sức nóng của cơ thể và cảm giác li bì khiến tôi biết mình đã bị ốm, đang sốt cao. Bên cạnh tôi là một cơ thể mát mẻ đang ôm lấy tôi, đôi môi mềm mại liên tục hôn tôi và nói."Ngoan, đừng sợ, có anh đây, không sao đâu..."

Tôi thực sự rất sợ, nhưng không biết mình sợ gì, tôi chỉ cố gắng nắm chặt lấy quần áo của anh, thậm chí khi anh quay người đi giặt khăn đắp lên trán cho tôi hạ nhiệt, tôi cũng không muốn thả tay anh ra. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít khi bị bệnh, chưa từng phải dựa vào một người nào. Nhưng lúc này tôi muốn được dựa vào anh, tôi sợ mất anh. Tôi liên tục đưa tay lên sờ vào anh, từ khuôn mặt cho đến vùng cổ, thậm chí cả vào trong quần áo lót của anh, chạm vào tận da thịt anh... Chỉ cần những chỗ tôi có thể chạm vào tôi đều không muốn bỏ qua. Anh bị tôi sờ đến mức run lên, sau đó ôm chặt lấy tôi, hơi thở nóng hổi phả vào vai tôi, "Có muốn anh không?"

Tôi gật đầu một cách mơ hồ, anh vuốt nhẹ lên lưng tôi và thở dài, "Em đúng là đồ ngốc, đợi đến khi em thực sự hiểu được em cần gì thì anh sẽ đưa hết cho em."

Tôi úp mặt vào ngực anh, thích cảm giác anh dùng tay chải tóc cho tôi, tôi không muốn rời xa anh, không muốn chút nào...

Tôi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ tôi và anh hôn nhau, tôi điên cuồng chạm lên các thớ thịt trên người anh. Đột nhiên có một sĩ quan đẹp trai tuấn tú từ phía xa đi lại, bước đi không đều nhau, anh nhìn tôi, còn người đang ôm tôi thì đột nhiên lạnh mặt, giơ khẩu 92 lên, nhắm thẳng vào chân phải của viên sĩ quan rồi nổ súng, trước mắt tôi là một cảnh tượng máu me kinh hoàng...

"Giang Triều..." Tôi thét to và tỉnh dậy từ trong mộng dữ. Người bên cạnh cũng từ từ nới lỏng vòng tay đang ôm tôi.

"Ngủ đi em, là mơ thôi." Anh nhẹ nhàng an ủi tôi, nhưng không cho tôi sờ vào cơ thể anh nữa, và cũng không ôm tôi nữa.

Tôi tỉnh dậy khi đã quá trưa, cơ thể vô cùng mệt mỏi.

Ánh mặt trời mùa xuân xuyên qua rèm cửa, chiếc sáng gian phòng của tôi, nhưng lòng tôi giá băng. Tôi rụt tay ôm chặt lấy hai vai, tôi có cảm giác như lần này thực sự mình đã mất tất cả...

Đơn ly hôn đặt ở bên cạnh gối tôi nằm, anh đã kí tên và vẫn còn vết xước ở mép tờ giấy, có lẽ khi đó anh hạ quyết tâm rất cao... Nhiều khi quyết định và sự hồ hồ của con người đều được xảy ra trong tích tắc.

Phía dưới đơn ly hôn là một bức thư ngắn đến mức không thể ngắn hơn: "Lạc Tuyết, anh đi đây. Có rất nhiều thứ anh không muốn từ bỏ, nhưng anh cũng phải cố gắng cư xử như một người đàn ông, phải học cách buông tay khi cần thiết. Khi em chạm tay lên cơ thể anh nhưng lại gọi tên một người đàn ông khác thì người mà anh muốn giết không phải là Giang Triều mà là chính bản thân mình. Anh là người trần mắt thịt, không thể rộng lượng để đối mặt với thất bại, càng không thể đi trên con đường gian khổ, đẩy em vào vòng tay của kẻ khác như thế này. Anh chỉ có thể giúp em nhẹ bớt gánh nặng trong lòng, để cho em có thể thoải mái hướng về phía trước. Em là một nữ quân nhân thanh cao, anh cũng không muốn dùng tiền bạc để hạ thấp cuộc hôn nhân ngắn ngủi nhưng vô cùng tốt đẹp của chúng ta. Anh để ngôi nhà này lại cho em, khi em không còn nơi nào để đi, khi em cần sự ấm áp thì hi vọng nó có thể giúp em, có thể che mưa che nắng cho em. Kí tên: Một người đàn ông thất bại."

Tôi vội giơ tay cầm lấy điện thoại, âm thanh vọng lại phía đầu giây bên kia là: "Số điện thoại mà bạn vừa gọi tạm thời bị khóa." Anh đã quyết tâm rời xa tôi rồi, một chút nhớ nhung cũng không để lại. Nhưng đây chẳng phải là cái tôi đang cần hay sao? Vậy tại sao vào thời khắc này, trái tim tôi lại đau đớn như vậy.

Tôi áp bức thư đẫm nước mắt vào ngực. Tôi đã mất Tiểu Nê như vậy. Đúng thế, lúc này tôi thật muốn gọi yêu anh một tiếng "Tiểu Nê".

Tôi nhốt mình trong căn phòng cô quạnh, suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không dám nghĩ về khoảng thời gian đẹp đẽ mà tôi đã sống với Nghê Lạc Trần. Tôi cũng không dám nghĩ đến nụ cười nhẹ nhàng và khuôn mặt đẹp đẽ của anh. Tôi sợ tôi sẽ bỏ quên trái tim mình ở đó mà không có cách nào dứt ra được.

Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Tôi cứ nghĩ Nghê Lạc Trần quay về, nhưng tiếng bước chân lại không phải anh. Một lát sau cánh cửa phòng ngủ mở ra, Chu Oánh đột ngột xuất hiện trước mắt tôi. Cô ấy nhìn tôi rồi đi ra phía cửa sổ kéo rèm lên, ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào khiến tôi không thể mở mắt ra được.

Chu Oánh giống như một cái bóng quay lưng lại phía tôi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, "Lạc Tuyết, nếu như mình không đến thì cậu định chôn mình trong gian phòng này luôn sao? Cậu có biết mình lo lắng cho cậu như thế nào không hả? Cậu từ bỏ Nghê Lạc Trần, nhưng tại sao mình lại có cảm giác cậu đau đớn giống như bị người yêu bỏ rơi vậy."

"Cậu cũng đang trách mình đấy à?"

"Không, mình chỉ có cảm giác suốt cả cuộc đời người phụ nữ gặp được một người đàn ông tốt thật là khó, nhưng cậu lại gặp hai người. Nếu đổi là mình thì mình cũng không biết nên làm thế nào. Nhưng cậu đã kết hôn với Nghê Lạc Trần rồi, cậu không cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cuộc hôn nhân này sao? Hơn nữa, Nghê Lạc Trần là người tốt, một nhân vật có tiếng trong giới thời trang, lại vừa đẹp trai, chưa bao giờ có điều tiếng gì. Anh ta lại rất nhẹ nhàng, quan tâm đến cậu vô cùng. Một người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy mà vẫn kết hôn với cậu bất chấp việc cậu đã từng yêu người khác. Anh ta không nỡ để cậu vất vả một mình khi hành quân dã ngoại, cố gắng thu xếp để hành quân cùng cậu, vì cậu mà đánh nhau với Giang Triều, rồi đi đến quán bar uống rượu cho say mềm..." Giọng cô càng lúc càng nhỏ lại, sau đó cô ngồi lên trên ghế sofa và thở dài: "Cũng phải, một người đàn ông tốt như vậy thường làm cho phụ nữ cảm thấy không thực tế, mình ít nhiều cũng có thể hiểu cậu."

Tôi thở dài và hỏi Chu Oánh: "Đúng rồi, sao cậu lại có chìa khỏa cửa nhà mình vậy?"

"Lại còn phải hỏi à? Vừa xong Nghê Lạc Trần đi đến nhà mình và đưa chìa khóa cho mình. Anh ấy nói cậu bị ốm rồi, bảo mình đến chăm sóc cậu, làm cơm giúp cậu, còn nhắc mình là nhớ bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm, anh ấy đã xin nghỉ cho cậu rồi."

"Anh ấy vẫn ổn chứ?" Khó khăn lắm tôi mới hỏi được điều đó.

"Không nhìn ra được là tốt hay không tốt. Cậu thừa biết khuôn mặt bình thản của anh ấy, tốt hay xấu thì chỉ có hai người biết được thôi. Tuy nhiên đây là lần đầu mình nhìn thấy Nghê Lạc Trần quần áo xộc xệch, tiều tụy đến vậy."

Nghe Chu Oánh nói mà tôi lại muốn khóc. Chỉ có tôi biết được, khi Nghê Lạc Trần càng tỏ vẻ lạnh lùng thì trong lòng của anh càng đau đớn.

Thấm thoát hai tháng cũng qua đi, mọi thứ đều trở nên bình thường. Tuy nhiên dòng sông nhỏ của đời người nhìn thì bình lặng nhưng lại nổi sóng ở trong lòng.

"Lạc Tuyết, còn hơn một tháng nữa là phải đi thực tập tốt nghiệp rồi. Hay là chúng ta hủy buổi khiêu vũ cuối tuần đi. Giấy phép ra khỏi cổng ngày Chủ nhật từ bốn người giảm xuống còn hai người?"

Tôi trầm ngâm giây lát rồi gật đầu, đề nghị của đội trưởng Triệu không phải là không có lí. Thời gian này là giai đoạn khó khăn và lo lắng nhất của học viên, nào là thi hết môn rồi thi tốt nghiệp, thành phố và bệnh viện quân đội mà các em sẽ đến thực tập cũng là các vấn đề các em quan tâm và phải đối diện. Là đại đội trưởng của học viện, tôi phải đi cùng các em hết chặng đường này, phải tiễn tất cả các em ra trường để bắt đầu một hành trình mới, không được để ra sai sót gì.

"Lạc Tuyết, hai tháng rồi cô chưa về nhà. Công việc bận thế nào thì cũng phải ghé nhà xem thế nào, nếu không Nghê Lạc Trần sẽ bỏ cô đấy."

Tôi giở lịch và cười, "Bỏ thì bỏ, tôi chẳng thiết. Hơn nữa anh ấy cũng bận mà."

"Hai người đều bận thì cũng còn đỡ..." Đội trưởng Triệu cười một cách khó hiểu.

Thực ra từ khi Nghê Lạc Trần ra đi, anh không hề liên lạc với tôi. Có chăng chỉ là đôi khi tôi nhìn thấy ở trên báo một ít về tin tức của anh, trông thấy gương mặt lạnh lùng xanh xao của anh từ bìa tạp chí. Không biết có phải bởi anh gầy đi không nhưng hình ảnh anh có chút gì đó ưu tư, thậm chí làm cho ta có cảm giác đau lòng muốn ào đến ôm gương mặt ấy vào lòng. Tôi gói chặt những tâm tư đó trong lòng rồi dần dần không đọc những tin tức liên quan đến anh nữa. Ở những nơi xa xôi hẻo lánh có một ưu điểm là nếu như không muốn biết cái gì thì nó vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mắt hoặc lọt vào tai bạn. Dần dần, tôi phong tỏa hết các nguồn tin về anh ấy.

Lại là một ngày cuối tuần nữa. Vẫn như những ngày cuối tuần khác, tôi ngồi sáu tiếng đồng hồ trên ô tô cho chặng đường cả đi lẫn về để đến đối diện với bóng của Giang Triều một lần. Tôi đặt những đồ mình mua trước cửa nhà anh ấy. Điều đó dường như đã trở thành thói quen vào những ngày cuối tuần của tôi.

Rồi vẫn vào buổi hoàng hôn, khi mặt trời xuống núi thì cái bóng dáng quen thuộc đó mới xuất hiện. Tôi vẫn cứ đứng như trời trồng ở đó. Không biết là do thói quen hay là do có dũng khí mà tôi không hề trốn tránh anh, cho dù bây giờ anh đi tập tễnh thì vẫn cho tôi cảm giác của một tư thế hiên ngang oai hùng.

Tôi vẫn nghĩ anh sẽ bước nhanh vào cửa, không ngờ rằng hôm nay anh đi thẳng lại về phía tôi, nhìn tôi một cách nghiêm túc và nói: "Em vào đây."

Tôi cúi đầu bước theo anh giống như học sinh bị phạm lỗi.

Đây là lần thứ hai tôi bước vào nhà Giang Triều, tôi tự nhiên đi đến tủ quần áo lục tìm, nhưng tôi tìm rất lâu mà vẫn không thấy một bộ quần áo bẩn nào, dường như anh đã chuẩn bị hết mọi thứ.

"Đừng tìm nữa, đều được giặt hết rồi."

Tôi nhìn theo ánh mắt anh ra ngoài hành lang, những bộ quần áo thẳng hàng đang được treo trên mắc quần áo, trong đó có cả tất và quần áo lót. Tôi không nghĩ là anh làm. Tôi quá hiểu Giang Triều, cho dù anh có giặt sạch đi chăng nữa thì cũng không thể treo phẳng phiu như vậy, tôi đoán có thể là một người phụ nữ. Tôi lại nhìn kĩ căn phòng, phát hiện cả gian nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến rèm cửa cũng thoang thoảng mùi xà phòng thơm thơm...

"Sao thế? Được phụ nữ chăm sóc à?"

Tôi bĩu môi rồi trêu chọc anh. Anh cười và nói: "Nghe khẩu khí của em thì có vẻ như anh được phụ nữ bao ấy nhỉ."

"Từ khi nào mà đã học được tính tham lam như vậy?"

Tôi trợn mắt nhìn anh rồi đi vào bếp, anh cười khà khà rồi đi theo tôi. Chưa kịp đợi tôi ra tay, anh đã nhanh nhẹn bỏ chỗ rau tôi mua vào chậu, vừa nhặt vừa hỏi: "Chỗ nấm này tại sao lại còn chân nhỉ?"

"Ừ, người bán hàng nói, chân nấm là bộ phận ngon nhất, do vậy em toàn chọn mua chân nấm thôi. Sao vậy, em mua nhầm rồi à?" Tôi đỏ mặt rồi hỏi.

Anh lắc đầu rồi tiếp tục nhặt, cuối cùng nói: "Em mua rau nếu không phải bị nát thì cũng không thể kết hợp lại với nhau thành một món ăn được, chỉ có thể làm được món nấm xào thịt hoặc trứng sốt cà chua thôi." Anh lại hỏi tôi, kết hôn lâu rồi, Nghê Lạc Trần làm thế nào mà chịu đựng được người vợ như thế này, nếu là anh thì anh bỏ từ lâu rồi.

"Hôm nay em đã nghe hai lần từ 'bỏ' rồi đấy, đừng hòng chọc em." Tôi cười nhẹ rồi lại hỏi: "Anh hùng, sao quân khu chỉ phân cho anh gian phòng như thế này? Với cấp bậc và chiến công của anh thì ít nhất cũng phải là một căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách chứ."

"Vốn cũng định phân cho anh một căn hộ ba phòng ngủ nhưng phòng ở của cán bộ quân khu không được dồi dào, hơn nữa anh cần một căn hộ to như vậy làm gì?"

"Anh không định kết hôn sao? Nếu kết hôn rồi có con thì chắc chắn không ở được rồi." Tôi buột miệng nói mà không hề ngượng ngùng, giống như đang thương lượng việc hôn nhân với anh trai mình.

Giang Triều cũng cười rất hồn nhiên, vừa nhặt rau vừa nói: "Khẩu khí của em và Nghê Lạc Trần thật giống nhau, anh ấy trước kia cũng nhắc nhở anh như vậy. Đúng rồi, anh ấy còn giúp anh xin phòng nữa đấy..."

"Anh ấy?" Nói đến Nghê Lạc Trần, tôi ít nhiều hơi mất tự nhiên, nhưng nghe người khác nhắc đến anh ấy thì tôi lại có cảm giác rất thân thiết.

Giang Triều nhìn tôi rồi nói tiếp: "Khi anh mới từ Vân Nam về thì học viện cũng bố trí chức vụ cho anh. Anh đi tìm Lạc Trần nhờ anh ấy xin điều anh về quân khu, không ngờ anh ấy đồng ý ngay và chỉ giải quyết bằng một cú điện thoại, nhà ở cũng là do anh ấy xin giúp... Cứ nghĩ lại đêm hôm đó đánh nhau với anh ấy, anh thật là hối hận. Nếu đổi lại là anh thì anh không thể làm tốt như anh ấy được..."

"Là anh nhờ anh ấy xin giúp về quân khu à?" Tôi có cảm giác không dám tin vào tai mình nữa. Tại sao tôi lại hiểu nhầm anh ấy lâu như vậy, còn anh ấy đến một câu giải thích cũng không có. Hai người đàn ông này đều âm thầm chịu đựng sự giày vò vì tôi. Tôi làm sao chịu được cú sốc này đây...

"Lạc Tuyết, Nghê Lạc Trần là người đàn ông đáng để em gửi gắm trọn đời. Em đừng bướng bỉnh nữa." Khi nói câu này thái độ Giang Triều rất nghiêm chỉnh, nhưng tôi vẫn nhìn thấy trong mắt anh sự suy sụp.

Sau đó chúng tôi không ai nói gì, nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, tôi cũng không hiểu sao mình không chạy lại ôm lấy lưng anh giống như trước kia. Hai năm chia lìa đích thực đã tạo khoảng cách giữa chúng tôi, hay bởi vì giữa chúng tôi đã xuất hiện Nghê Lạc Trần? Tôi không rõ nữa, mà cũng không muốn giày vò mình vì điều đó. Còn hiện tại tôi còn yêu Giang Triều nữa hay không thì điều đó cũng không quan trọng. Tình yêu và dòng chảy số mệnh là hai phạm trù vĩnh viễn không bao giờ so sánh được. Hoặc cũng giống như những ngôi sao trên bầu trời, khoảng cách giữa chúng hôm nay không giống như ngày mai. Tôi, Giang Triều và Nghê Lạc Trần đều gặp nhau ở giữa dòng đời, rồi sau đó phân li, cuối cùng trở thành ba người không liên quan trong thế giới này. Tôi nghĩ giả thuyết đó cũng có thể sẽ xảy ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)