Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 03

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 03
Nhớ lại thời thơ ấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hơn chín giờ sáng tôi mới tỉnh dậy. Vì kết hôn muộn, có một kì nghỉ tân hôn dài nên tôi cứ nằm ì trên giường nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ dậy muộn trong mười năm nay.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng bầu trời vẫn vô cùng ảm đạm. Tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nước mắt ứa ra từ khóe mắt.

Hơn một năm trước, cùng là một ngày tuyết rơi, bầu trời u ám, Giang Triều nói với tôi anh phải đi xa một thời gian, đi thực thi nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Là một người quân nhân, hiểu và tuân thủ kỉ luật quân đội nên tôi không hỏi anh đi đâu và đi bao lâu. Hôm Giang Triều đi, tôi tiễn anh ra ga tàu. Anh nói, quân nhân không được rơi nước mắt, quân nhân phải quen với việc xa cách.

Nhưng anh đi rồi, nhẹ nhàng vẫy tay, thế giới của tôi trở nên không màu sắc.

Lạc Vũ cứ cười và ví tôi như một con ếch dưới đáy giếng, còn Giang Triều là cái miệng giếng. Anh đã đóng chặt bầu trời của tôi lại. Thực ra nó làm sao biết được, tuy tôi có được tình yêu của bố mẹ nhưng lại luôn sống trong cảm giác thấp thỏm, luôn có cảm giác đó là thứ tình cảm mình trộm về, vốn chẳng phải của bản thân. Còn tình yêu mà Giang Triều dành cho tôi mới thực sự thuộc về tôi. Tôi rất hãnh diện khi có được nó, hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi...

Tròn một năm sáu tháng tôi mới biết, chờ đợi hóa ra không hề đơn giản như vậy. Nó là một quá trình dài dằng dặc và gian khổ, được tạo nên bởi năm trăm bốn mười bày ngày mất ngủ và suy nghĩ triền miên. Mãi cho đến ba tháng trước, nghe tin Giang Triều sắp trở về, tôi mới có được cảm giác bầu trời trong hơn, bớt u ám hơn. Vậy nhưng Lạc Vũ lại giáng cho tôi một đòn đau...

Đó là một buổi trưa sau cơn mưa, Lạc Vũ hẹn tôi đến một quán cà phê.

"Việc gì không thể nói qua điện thoại mà phải hẹn đến đây vậy?" Tôi cởi bỏ quân phục và ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi luôn.

Lạc Vũ chưa trả lời ngay mà nhìn tôi. Lúc đó trong lòng tôi có một cảm giác vô cùng bất an. Chính thái độ của Lạc Vũ khiến tôi dự cảm đã có chuyện gì lớn xảy ra.

"Nếu như Giang Triều rời xa chị thì chị sẽ như thế nào?"

"Rời xa chị?"

"Ý em là, nếu như Giang Triều yêu một người phụ nữ khác và chia tay chị..."

"Chị chưa từng nghĩ đến vấn đề này." Tôi uống một ngụm cà phê, lắc đầu.

Giang Triều lớn hơn tôi một tuổi, chúng tôi cùng lớn lên trong quân khu, tôi gọi Giang Triều là "anh". Chúng tôi cùng nhau đi học, rồi tan học. Đến trung học cơ sở chúng tôi bắt đầu yêu vụng yêu trộm. Khi đó bầu trời luôn trong xanh không một gợn mây, nước biển luôn thăm thẳm. Còn tôi như một chiếc diều bay cao trên bầu trời, Giang Triều không bao giờ để tôi rơi xuống. Cũng chính vì Giang Triều là một anh chàng xuất sắc nhất trong khu nhà nên tôi cũng dành toàn thời gian để nỗ lực học. Trong thế giới của tôi không có gì tồn tại, trừ Giang Triều...

Giang Triều vào quân ngũ trước tôi một năm. Vì đợi tôi, anh ấy bỏ lỡ cơ hội đi học ở trường quân sự. May thay một năm sau tôi cũng gia nhập quân đoàn 64. Cũng năm đó, cả hai chúng tôi đều thi đỗ vào trường quân sự. Kỉ luật quân đội vô cùng khắc nghiệt, không cho phép học viên yêu đương. Chúng tôi âm thầm nhớ nhung nhau, trong ánh mắt lúc nào cũng có hình ảnh của đối phương. Chúng tôi cùng hẹn nhau, trong tháng cố gắng có được một lần ra ngoài. Hôm đó vì mặc quân phục, chúng tôi không thể giống như những đôi tình nhân khác tay nắm tay dạo phố. Chúng tôi ngôi trong một quán ăn, gọi tất cả những món yêu thích của hai đứa bằng số tiền tiêu vặt. Anh luôn nói tôi gầy quá, phải ăn thật nhiều vào. Nhưng đến khi tôi nhận được chiếc máy vi tính xách tay anh mua bằng toàn bộ số tiền tiêu vặt thì tôi đã khóc. Anh mới thực sự gầy đi, đen đi...

Một Giang Triều như vậy thì làm sao có thể rời bỏ tôi đi? Làm sao mà có thể yêu người khác được? Nhưng đến khi Lạc Vũ ném một xấp ảnh trước mặt tôi thì bầu trời của tôi hoàn toàn sụp đổ...

Những bức ảnh mà tôi xem đều là gương mặt cười ấy, chính là khuôn mặt mà tôi đã dành trọn năm trăm bốn mươi bảy ngày để nhớ nhung. Nhưng anh đang ôm một người con gái trong vòng tay, người con gái đó không phải ai khác mà chính là em gái tôi, Lạc Vũ. Họ cười thật hạnh phúc, thật ngọt ngào... Để tôi tin, Lạc Vũ còn mở máy vi tính xách tay cho tôi xem những bức thư mà Giang Triều gửi cho cô ấy. Tôi không hề biết rằng, người đàn ông vụng mồm vụng miệng, không giỏi biểu lộ tình cảm như Giang Triều lại có thể nói những lời ngọt ngào với người con gái khác như vậy.

Tôi chỉ xem một bức thư là biết được chuyện gì đã xảy ra cũng như lí do tại sao Giang Triều lại rời xa tôi. Người bao bọc tôi từ tấm bé, luôn khoác cặp cho tôi mỗi khi tan học, luôn che chắn bảo vệ tôi, hứng chịu mọi lỗi lầm cho tôi... đã không còn thuộc về tôi nữa...

"Trước kia toàn là chị giành lấy đồ của em, lần nay coi như chị trả lại cho em thôi."

Nghe Lạc Vũ nói vậy, tôi gật gật đầu. Trong gia đình, bố mẹ luôn dành những thứ tốt nhất cho tôi, còn người bị mắng luôn là Lạc Vũ. Từ nhỏ tôi luôn sống trong nỗi ám ảnh mình là con rơi, tôi đã nợ nó hai mươi mấy năm tồi...

"Thực ra, em và anh Giang Triều đã yêu nhau từ lâu lắm rồi. Anh ấy nói phải đợi anh ấy quên được chị thì mới quay trở về cưới em. Chị à, em biết yêu cầu như vậy là quá đáng, nhưng em rất mong chị chúc phúc cho chúng em. Nếu như trong ba tháng chị không thể kết hôn với người khác, anh Giang Triều sẽ không quay về thành phố D nữa, có lẽ chúng em cũng sẽ chia tay nhau..."

"Tại sao?" Tôi hỏi một cách ngạc nhiên. Trong ba tháng ngắn ngủi thì tôi đi tìm ai kết hôn để giúp hai người bọn họ đạt được ý nguyện đây?

"Bởi vì nhiệm vụ của anh Giang Triều đã hoàn thành rồi, anh ấy phải đối mặt với việc lựa chọn có về thành phố cũ hay không? Hay là lưu lại Vân Nam."

Một người vốn không quen uống cà phê, nhưng lúc đó đầu lưỡi tôi toàn vị đắng chát. Tôi không biết mình đi khỏi quán cà phê đó như thế nào, cũng không biết những giọt nước rơi trên mặt mình là nước mắt hay nước mưa. Tôi chỉ nhớ dù đã cố gắng cắm đầu chạy thục mạng nhưng mình vẫn không thoát được khỏi màn mưa ấy, nó cứ che khuất tầm nhìn của tôi...

Cho đến khi một chiếc ô tô con màu đen lướt qua tôi, bắn những giọt nước bẩn vào người tôi, tôi mới tỉnh dậy như vớ được chiếc phao khi sắp chết đuối. Tôi quỳ xuống đất khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên tôi mặc kệ hình ảnh của mình mà để cho tình cảm lấn át như vậy. Tôi thấy mình thật yếu đuối...

Khóc rất lâu rồi mới có cảm giác có một chiếc ô trên đầu giúp tôi che mưa. Tôi từ từ đứng dậy, bên cạnh tôi là một người đàn ông. Anh ta cao hơn Giang Triều một chút, dáng đứng thẳng hơn Giang Triều một chút. Anh cũng không khôi ngô được như Giang Triều nhưng tôi không còn cảm thấy gió lạnh hắt vào người nữa.

Tôi nhìn bộ quân phục ướt sũng, lại nhìn sang chiếc xe ô tô con sang trọng bên đường, cho dù không bị những giọt nước bẩn trên đường bắn vào thì quần áo tôi cũng đã ướt đẫm bởi cơn mưa. Vì thế tôi nói: "Không cần xin lỗi, không liên quan đến anh, anh có thể đi."

"Lạc Tuyết, em vẫn ổn chứ?"

Đang định bước đi thì nghe thấy người đó gọi tên tôi, tôi liền quay lại nhìn...

"Em quên anh rồi à?" Anh nhìn tôi cười cười, dùng tay vẽ lên không trung "một cái bút, một cái bánh".

Cho dù trên mặt còn đẫm nước mắt, nhưng tôi vẫn bật cười khi nghe thấy sáu chữ đó.

"Nghê Lạc Trần?"

Anh gật gật đầu.

Tuy không còn nhớ người này nữa, nhưng câu chuyện "một cái bút, một cái bánh" thì tôi không bao giờ quên được.

Đó là khi tôi vừa vào lớp một, trong lớp có một bạn nam mới chuyển đến. Bạn ấy trắng trẻo, không giống những đứa trẻ nghịch ngợm trong khu nhà quân nhân của chúng tôi. Khi cô giáo yêu cầu bạn nam đó tự giới thiệu, bạn ấy ngẩng đầu một cách kiêu ngạo... Sau đó cô giáo mới nói với chúng tôi tên bạn ấy là Nghê Lạc Trần. Vì bạn ấy quá kiêu ngạo nên không một bạn nào trong lớp muốn ngồi cùng bàn. Cô giáo liền sắp xếp cho chúng tôi ngồi cùng bàn. Buổi trưa sau khi tan học, cô giáo nói với cả lớp, giờ học buổi chiều không cần mang cặp sách, chỉ cần mang một cái bút và một tập vở là được.

Buổi chiều, khi trên bàn học của các bạn đều đặt ngay ngắn một quyển vở và một cái bút thì trên bàn của Nghê Lạc Trân chỉ đặt một cái bút và một cái bánh. Khi cô giáo hỏi bạn ấy, bạn ấy đứng thẳng người, nói bạn ấy nghe thấy là "một cái bút, một cái bánh". Các bạn trong lớp cười ồ lên, chỉ có tôi là không cười. Không hiểu sao tôi có đôi chút đồng tình với Nghê Lạc Trần. Tôi thấy Nghê Lạc Trần rất cô độc. Bạn ấy kiêu ngạo bởi bạn ấy không có được tình bạn thực sự.

Bắt đầu từ hôm đó, tôi có thêm một cái đuôi kiêu ngạo. Bất kể trên đường đi học hay tan học, Nghê Lạc Trần cứ bám lấy tôi, còn lén bỏ tiền tiêu vặt vào túi tôi. Khi tôi nhìn lại, cậu ta chỉ mỉm cười. Khi Nghê Lạc Trần cười trông thật đẹp. Khi đó tôi nghĩ, đây là bạn trai thứ hai mà tôi thấy đẹp, sau Giang Triều. Cho đến khi Lạc Vũ đi học thì bốn người chúng tôi đã không rời nhau. Trên đường đi học hay trong sân khu nhà chúng tôi ở luôn lảnh lót những bài đồng dao gắn với tuổi thơ của mình. Khi đó cặp sách của tôi và Lạc Vũ luôn ở trên lưng Giang Triều. Trên lưng Lạc Vũ lại là cặp sách của Nghê Lạc Trần. Cậu ấy giống một tiểu hoàng tử, tất cả mọi việc mà người ta làm cho cậu ấy dường như đều là điều đương nhiên. Chính vì thế tôi đã phê bình cậu ấy quyết liệt, nói việc để cho bạn gái đeo cặp sách là không dáng mặt đàn ông. Từ hôm đó, Nghê Lạc Trần tự mình đeo cặp, nhưng Lạc Vũ lại đến tìm tôi làm ầm ĩ lên...

Sau đó tôi mới biết, ông nội cậu ấy là quan to, bố mẹ cũng là ông bà chủ bên Hồng Kông. Vì gia đình có việc nên mới đưa cậu ta đến nhà cô ở thành phố D. Nhưng khi ông nội đến đón, Nghê Lạc Trần nhất quyết không đi...

Hôm đó sân nhà tôi đậu rất nhiều ô tô sang trọng, có một ông lạ hoắc nói là quan chức từ Bắc Kinh đến. Bố tôi và mấy chú trong khu đều đứng chào ông. Nhưng sau đó tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần ngồi trong lòng người đàn ông đó một cách kiêu hãnh, còn được ông ấy kiệu lên trên vai, chiều chuộng giống như của quý. Khi đó tôi không đi xem cậu ấy, trong lòng có đôi chút khinh bỉ. Về sau tôi nghĩ, có thể đó cũng chính là cảm giác ngưỡng mộ. Từ nhỏ tôi đã biết mình là đứa trẻ hoang được bố nhặt về nuôi, chính vì vậy ông bà nội rất lạnh nhạt với tôi. Tôi luôn là một đứa trẻ tự ti nhưng thanh cao. Cái tính cách mâu thuẫn đó theo tôi suốt hai mươi bảy năm trời...

Sau đó Nghê Lạc Trần vẫn ở lại thành phố D. Ông nội, bố mẹ cậu ấy mỗi tháng đến thăm một lần. Ngoài bộ đồng phục ở trường, còn những thứ cậu ấy dùng, cậu ấy ăn đều không giống chúng tôi. Cùng với việc chúng tôi lớn dần lên, Nghê Lạc Trần cũng càng ngày càng kiêu ngạo hơn, cô độc hơn. Khi đi đường thì luôn ngẩng cao đầu, không bao giờ cúi xuống. Có một hôm trên đường tan học, chúng tôi vừa đi vừa cười nói, Nghê Lạc Trần tự nhiên ngã xuống cống thoát nước ngầm trong khu tập thể. Khi được người lớn đưa lên, mặt cậu ấy đã đầy máu, bất tỉnh nhân sự. Tôi còn nhớ hôm đó, Lạc Vũ sợ đến mức khóc toáng lên. Sự việc kinh động đến các cô chú trong toàn khu tập thể, đương nhiên cũng kinh động đến tận ông nội quan to của cậu ấy ở Bắc Kinh.

Vì sự việc này, bố của anh Giang Triều bị cắt chức. Cũng từ hôm đó tôi không nói chuyện với Nghê Lạc Trần nữa. Tôi biết việc này không liên quan đến cậu ấy, là vì chú Giang quản lí khu tập thể không tốt, làm Nghê Lạc Trần bị thương. Nhưng tôi không cho phép ai bắt nạt Giang Triều, cũng không muốn có người bắt nạt người nhà anh ấy. Sau này tôi cũng không rõ Nghê Lạc Trần rời thành phố D từ khi nào, đột nhiên chỉ cảm thấy sau mình thiếu đi một cái đuôi nhỏ. Khi tôi vẫn chưa kịp cảm nhận được mất mát thì Lạc Vũ lại đến tìm tôi gây gổ. Đây là lần thứ hai nó gây sự với tôi vì Nghê Lạc Trần. Nó nói chính vì tôi mà Nghê Lạc Trần mới rời thành phố này. Nhưng tôi không biết việc Nghê Lạc Trần đi thì làm sao lại liên quan đến tôi? Lạc Vũ mách mẹ việc tôi với Giang Trần yêu nhau. Từ đó trên con đường tình yêu của chúng tôi đã thêm rất nhiều trở ngại, nhưng lại làm cho chuyện tình của chúng tôi thêm ngọt ngào, càng có sức hấp dẫn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)