Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 29

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 29
Em có từng yêu anh không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nghê Lạc Trần chán chường trượt từ trên người tôi xuống, nhẹ nhàng chỉnh đốn quần áo xộc xệch giúp tôi."Xin lỗi, anh quá kích động."

Anh cố gắng tìm lại một chút phong độ, nhưng đột nhiên lại sà vào lòng tôi, giọng nghẹn lại: "Bà xã, đừng vứt bỏ anh, không có em anh sẽ chết mất, sẽ chết thật mất. Em cười anh yếu đuối cũng được, coi thường anh cũng được, anh chỉ cầu xin em đừng giày vò anh..." Anh khóc không ra tiếng, khóc thật thảm thương. Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh yếu mềm như vậy, mềm yếu khiến tim tôi đau xót, sự đau xót ấy được khắc lên những chỗ mà tôi không thể nhìn thấy được. Tôi không thể xác định được là mình không nỡ xa anh hay bởi vì lương tâm cắn rứt. Tôi nghĩ nếu như có thể, kiếp sau tôi sẽ hết lòng thương anh, thậm chí hết lòng yêu anh. Còn kiếp này thực sự không được, tôi nhắm mắt lại là lại thấy hình ảnh Giang Triều tập tễnh bước đi, cái khoảnh khắc đó khắc sâu vào tim tôi, tôi có thể cảm nhận được dư vị của nỗi đau không còn thiết sống nữa.

Khóc đi, nước mắt không có nghĩa là mềm yếu...

Người đàn ông muốn gì được nấy này rồi ngày mai sẽ bình tĩnh trở lại. Cả thế giới này là của anh, không có tôi thì cũng không hề hấn gì cả.

"Lạc Tuyết, sao em ngốc như vậy. Em và anh ta không thể quay về khoảng trời trước kia được nữa, bởi vì anh đã từng xuất hiện."

"Em biết". Tôi gật đầu, thừa nhận anh nói rất đúng. Nghê Lạc Trần và cuộc hôn nhân này đã khắc một vết tích thật sâu trong trái tim tôi, cứ coi như Giang Triều là người bao dung đi chăng nữa thì cũng có một số điều đàn ông không thể chấp nhận được. Huống hồ hiện tại Giang Triều vẫn chưa chấp nhận tôi. Nhưng... "Nghê Lạc Trần, anh không thể hiểu được cảm giác từ lớn đến bé chỉ yêu một người là như thế nào."

"Anh hiểu, anh hiểu điều đó hơn ai hết." Anh thở dài, dường như đột nhiên hiểu được điều gì, anh ngồi dậy, từ từ chỉnh đốn trang phục. Vài phút qua đi, tay anh vẫn không thể cài được cúc áo, áo sơ mi vẫn cứ bị phanh ra như vậy. Cuối cùng anh đành bỏ cuộc, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi...

Không biết tại sao cái khoảng khắc anh đi ra khỏi phòng ngủ thì trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt lại. Tôi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ ngợi điều gì, nhưng những hình ảnh vỡ vụn cứ tái hiện trước mắt, bất kể là kí ức tốt đẹp hay tồi tệ, khiến trái tim tôi trở nên tê tái...

Đêm khuya, ánh trăng chiếu xuống từ cửa sổ, trải khắp nền nhà, vô cùng yếu ớt. Đột nhiên tôi nhớ ra hơn một tháng rồi chúng tôi không về nhà, ga trải giường ở phòng ngủ bên cạnh chắc bám đầy bụi bẩn. Một người ưa sach sẽ như anh sao có thể chịu được điều đó. Tôi bật đèn lên, nhìn thấy vết máu ở trên ga giường, đột nhiên nhớ ra bàn tay anh bị áo tôi làm cho bị thương, tôi vội vàng lấy hộp thuốc và mở cửa phòng ngủ bên cạnh.

Phòng không bật đèn, dưới ánh trăng mờ mờ tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần cuốn chặt chiếc chăn quanh người ở trên giường. Bình thường anh ấy rất sợ lạnh và không có cảm giác an toàn. Tôi đi lại, vén góc chăn ra mới phát hiện anh ấy vẫn chưa tắm, thậm chí vẫn chưa cởi giày ra.

Tôi cúi người cởi giày giúp anh, sau đó đắp chăn lại, nhấc tay anh ra kiểm tra vết thương thật tỉ mỉ rồi cẩn thận dùng bông cồn lau sạch, sau đó băng kĩ lại. Tôi chỉ hi vọng sau khi rời bỏ tôi, anh có thể tự chăm sóc cho mình, hoặc sẽ có người con gái tốt hơn chăm sóc cho anh, nếu là Từ Dĩnh thì cũng tốt. Không hiểu tại sao trong lòng tôi có cảm giác đau đớn, người phụ nữ có thể chăm sóc anh ấy và cũng được anh ấy chăm sóc nhất định sẽ cực kì hạnh phúc.

"Em có từng yêu anh không?" Nghê Lạc Trần mở to mắt nhìn tôi, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi biết anh hỏi không phải vì muốn biết kết quả, hỏi chỉ để hỏi mà thôi.

"Ôm anh đi."

Tôi gật đầu, vòng tay ôm qua eo anh.

"Ôm chặt anh một chút."

Tôi siết chặt vòng tay, thấy cơ thể anh rất lạnh, lòng bàn tay tôi cũng lạnh, hai người ôm nhau chặt như vậy nhưng cũng không cảm nhận được hơi ấm, có lẽ vì giữa chúng tôi đã có thêm một người khác nữa chăng? Tôi cứ nghĩ mãi, Nghê Lạc Trần đột nhiên đặt tay ra sau gáy tôi, khuôn mặt anh mang một sắc mặt lạnh lùng, anh ôm tôi chặt hơn rồi đặt hai môi lên đôi môi lạnh lẽo của tôi, tôi không né tránh.

Anh cắn nhẹ vào vành môi tôi, đầu lưỡi lạnh băng của anh mở hàm răng tôi ra, từ từ tìm kiếm mọi ngóc ngách của khoang miệng, tỉ mỉ đến mức không để sót một chỗ nào... Cái hôn của anh nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, mềm mại và lâu, không mang một chút dục vọng.

Tôi không hiểu tại sao mình lại không từ chối anh, mãi đến khi anh vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói: "Ngủ đi, có thể ngày mai tỉnh dậy em sẽ quên sạch mọi thứ."

Trong lòng tôi rối bời. Nếu như con người ta có thể lựa chọn trí nhớ, vậy tôi nên quên cuộc tình hơn mười năm hay là cuộc hôn nhân hơn một trăm ngày này?

Sáng sớm tôi tỉnh dậy bởi giấc mơ kinh hoàng.

Trong cơn mơ, Nghê Lạc Trần đang ngụp dưới đại dương mênh mông và thăm thẳm. Tôi muốn thổi chiếc còi thủy tinh nhưng hình ảnh Giang Triều với dáng đi lệch về một bên lại hiện lên, tôi do dự nhìn Giang Triều, rồi lại quay ra nhìn đại dương, nước biển dâng cao từ từ nhưng vẫn chưa ngập qua đầu Nghê Lạc Trần. Tôi vẫn còn nhớ như in nụ cười tuyệt vọng và khuôn mặt trắng bệch của Nghê Lạc Trần. Tôi gọi mãi "Tiểu Nê" nhưng không thấy tiếng anh đáp. Biển yên tĩnh trở lại, tôi buông thõng hai tay, chiếc còi thủy tinh rơi xuống dưới chân.

"Khi em cần anh thì em hãy thổi nó lên. Bất luận anh có cách xa em như thế nào thì cũng sẽ quay về bên em ngay lập tức, chỉ có điều... đừng thổi lên khi đã quá muộn. Có những thứ một khi mất đi rồi thì sẽ không bao giờ tìm lại được nữa..." Đó là những lời anh từng nói với tôi. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Tuy chỉ là giấc mộng nhưng rất lâu sau tôi vẫn không thể thoát ra khỏi đó.

Lúc này trời đã sáng, tia nắng ban mai trong trẻo xuyên qua rèm cửa sổ, in lên mọi ngóc ngách của gian phòng, nơi lưu giữ những việc xảy ra hôm qua. Nghê Lạc Trần đã đi rồi, ở trên đầu giường có để lại một tờ giấy, bên trên viết là: "Hãy đối diện anh ấy, nghe tiếng lòng mình. Anh sẽ không bao giờ từ bỏ, bởi vì chúng ta đều hi vọng sẽ không để bản thân phải hối tiếc."

Cuối cùng anh viết địa chỉ hiện tại của Giang Triều.

Rửa mặt xong tôi đi ra phòng ăn, trên bàn bày một bữa sáng vô cùng đơn giản. Tôi ngần ngại một chút rồi bưng cốc sữa lên, cổ họng đắng ngắt. Anh có lẽ cũng không kịp ăn sáng mà đi làm ngay. Đột nhiên tôi nhớ đến câu nói của anh trong tờ giấy nhắ, "không bao giờ từ bỏ", trong lòng tôi cảm thấy nặng nề khôn xiết.

Ăn xong bữa sáng, tôi hẹn Chu Oánh cùng đến thăm Giang Triều.

Sau ba tiếng ngồi ô tô, chúng tôi đến một khu nhà ở của quân đội. Đây là một khu nhà nhỏ nhưng rất mới, môi trường xung quanh yên tĩnh, thi thoảng mới nhìn thấy bóng quân nhâ hoặc người thân của họ. Chúng tôi nhìn theo địa chỉ mà Nghê Lạc Trần viết để đến nhà của Giang Triều. Chu Oánh ấn chuông cửa phòng 101, trái tim tôi thấp thỏm không yên theo tiếng chuông cửa. Hơn hai mươi phút trôi qua, xác định trong nhà không có người nên chúng tôi đi ra chỗ gốc cây dương liễu ở trước nhà ngồi đợi.

Một làn gió xuân mát mẻ thôi qua, mơn man lên cành liễu xanh non, không khí ẩm ướt mang chút mùi vị thương cảm nhè nhẹ.

Tôi không biết liệu sau này tôi có hối hận vì con đường mà mình đã chọn hay không. Nhưng bây giờ tôi hiểu rõ một điều, bất luận là cuộc hôn nhân của tôi với Nghê Lạc Trần hay việc tôi đứng trước cửa nhà đợi Giang Triều, tôi chưa bao giờ hối hận. Có người cảm thấy bối rối khi suốt cả đời không có tình yêu, còn tôi lại có được sự sủng ái của Thượng đế quá nhiều. tình yêu của bố mẹ làm cho tôi cảm thấy mắc nợ Lạc Vũ, tình yêu của hai người đàn ông dành cho tôi lại làm cho tôi cảm thấy mắc nợ toàn thế giới này... Trong nỗi đau khổ này, tôi vẫn có thể cảm nhận được dư vị nhẹ nhàng của hạnh phúc. Tôi chỉ hi vọng những người yêu thương tôi sẽ có được hạnh phúc... Nghê Lạc Trần, em mong có một ngày, anh dám dối diện với cô gái trong bức tranh, mang hạnh phúc đến cho cô ấy...

Nhất định là như vậy, bởi anh là người đàn ông mà người ta khó lòng quên được.

Suốt cả một ngày, mãi đến tận cuối chiều khi màn đêm dần buông xuống, mặt trời bắt dầu đi về những dãy núi phía tây, một số người đi bộ trong khu nhà đã bắt đầu tản mát, đột nhiên một cái bóng đi lại từ phía xa, vẫn là bộ quân phục quen thuộc...

Tôi cúi đầu, không nỡ nhìn vào bước đi của anh, bởi mỗi bước anh đi giống như những mũi kim đâm thẳng vào tim tôi.

"Giang Triều."

Khi nghe thấy tiếng gọi của Chu Oánh, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn. Không biết từ bao giờ anh đã về đến trước cửa khu nhà mình ở. Gương mặt anh nhìn chúng tôi không một chút cảm xúc, anh mở cửa ra, trong nháy mắt, tiếng sập cửa cũng dội mạnh vào tim tôi.

Xung quanh trở nên tĩnh lặng trong tích tắc, bên tai tôi vọng lên tiếng oán than của Chu Oánh.

"Trời, sao lại có người như thế kia chứ. Chúng ta ngồi ba tiếng ô tô, đến đây đợi hơn chín tiếng đồng hồ chỉ để nhìn gương mặt lạnh như băng đó sao?"

"Nếu không như vậy thì anh ấy không phải là Giang Triều." Tôi cười bất lực.

"May là cậu còn cười được đấy, nếu như để mình có cơ hội, mình nhất định sẽ đánh gãy chiếc chân còn lại của anh ta..." Có lẽ Chu Oánh ý thức được mình vừa nhắc đến một vấn đề khá nhạy cảm nên sự bực bội cũng được giảm đi đôi chút, cô ấy thấp giọng hỏi: "Giờ làm thế nào đây?"

Làm thế nào? Tôi cũng không biết nên làm như thế nào đây...

Tôi thở dài nhè nhẹ, ngước lên nhìn cửa sổ phòng Giang Triều."Cậu ở đây với mình một lát, mình muốn nhìn ánh đèn của phòng anh ấy."

Đến giờ lên đèn nên các nhà đều bật đèn sáng, trông thật ấm áp, nhưng phòng của Giang Triều vẫn chìm trong bóng đêm. Dường như tôi nhìn thấy anh ấy ngồi ở một nơi tối tăm trong gian phòng phả khói thuốc lá. Tôi nghĩ sự xuất hiện của tôi làm anh ấy tổn thương. Một người cho dù dũng cảm tới mức nào thì cũng rất khó khăn khi đối diện với một số nỗi đau.

Khi chúng tôi định về thì cánh cửa nhà mở ra, Giang Triều đứng thẳng ở đó, nét mặt còn lạnh lùng hơn lúc trước rất nhiều.

Tôi chầm chậm đi lại gần anh, cái khoảng cách này tôi đã đi được gần hai năm rồi. Nhưng khi tôi có thể ôm được anh ấy thì lại còn một con sông ngăn ở phía trước, con sông đó chính là cuộc hôn nhân của tôi và Nghê Lạc Trần.

"Nghiêm!"

Nghe thấy khẩu hiệu tôi đứng ngay lại theo quán tính.

"Nghỉ!"

Tôi đứng im lặng lẽ nhìn anh. Đúng vậy, bây giờ anh là thủ trưởng của tôi, nhưng nhìn vào mắt anh, tôi thấy anh vẫn là Giang Triều ngốc nghếch, là Giang Triều dùng toàn bộ tình yêu và ý chí để bảo vệ tôi.

"Quân nhân không nghe lời chỉ huy sao? Nghiêm."

Tôi ưỡn ngực, đứng thẳng đối diện với anh. Tôi muốn cho anh ấy biết quyết định và sự quyết tâm của tôi.

"Đằng sau, quay!"

Tôi quay người đợi mệnh lệnh tiếp theo của anh.

Đột nhiên anh quay sang nói với Chu Oánh."Đưa cô ấy rời khỏi đây, sau này đừng có đến nữa." Khẩu khí của anh như là mệnh lệnh và có phần quyết liệt.

"Em không đi." Đột nhiên tôi hét to lên cho anh nghe thấy.

"Lạc Tuyết, tuy cơ thể tôi không còn nguyên vẹn nhưng nhân cách tôi vẫn rất hoàn chỉnh. Tôi không thể phá vỡ hạnh phúc của gia đình người khác một cách vô liêm sỉ, càng không bao giờ lấy một người phụ nữ đã có gia đình."

Tôi đứng im, toàn thân run lên, mãi đến khi tiếng đóng cửa nặng nề vang lên thì nước mắt tôi mới từ từ rơi xuống. Tôi biết Giang Triều muốn tốt cho tôi nên mới nói những câu tuyệt tình như vậy.

Khi về đến nhà thì đã qua mười hai giờ đêm rồi, ánh đèn màu vàng ở trong nhà càng làm cho tôi muốn khóc.

Tôi mở cách cửa nặng nề, ánh đèn trong bếp khiến tôi tò mò bước vào. Nghê Lạc Trần với chiếc tạp dề màu hồng đang làm thức ăn, trong nháy mắt đĩa mướp đắng với vị cay đắng ngọt bùi hiện ra trước mắt, mùi thơm ngào ngạt.

"Sao muộn rồi mà anh vẫn chưa ăn?" Tôi mệt mỏi hỏi anh.

"Đợi em về cùng ăn."

Tôi không nói gì, chợt nhớ đến mùa đông tuyết bay ngập trời vừa qua đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)