Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 22

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 22
Huấn luyện dã ngoại
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm đó tôi ngủ ngon lành trên chiếc giường trong thư phòng. Trong giấc ngủ tôi vẫn có cảm giác Nghê Lạc Trần làm việc cả đêm. Sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh giấc thì mới phát hiện anh đã ngủ gục trên bàn làm việc. Tôi vỗ nhẹ anh dậy, nhìn anh lấy tay dụi mắt nhìn tôi thảng thốt, điệu bộ chưa tỉnh hẳn giống như con mèo không biết sợ hãi, tôi thật không nỡ xa anh. Ngày kia tôi phải đi rồi. Hai vợ chồng cùng bận rộn cũng là việc may mắn, để đỡ cho một phía cảm thấy cô đơn...

Ngày thứ ba, bộ đội đi đến huyện Z huấn luyện bắt đầu khởi hành từ sáu giờ sáng.

Tôi nghĩ ai đã từng ở trong quân đội đều hiểu rõ, luyện tập hành quân là một hạng mục huấn luyện dã chiến vô cùng vất vả, đặc biệt là đối với nữ học viên. Nó không chỉ thử thách ý chí của họ mà còn thử thách cả giới hạn về cơ thể cũng như sinh lí. Từ thành phố D đến huyện Z hơn một trăm bảy mươi cây số, mấy đại đội trưởng và giáo viên huấn luyện chúng tôi cũng đã lên kế hoạch khá hợp lí, hành quân một trăm năm mươi cây trong ba ngày, đồng thời cũng phải điều động việc hậu cần cho tốt, đảm bảo việc ăn uống của học viên trên đường không xảy ra vấn đề gì.

Lúc này, những con đường trong thành phố dường như đang chìm trong giấc ngủ say, bình yên đến kì lạ. Còn các cô gái của chúng tôi đạp lên sương sớm, hát vang bài quân ca, bước vào chặng đường mới của họ. Tuy không phải là lần đầu tiên tham gia hành quân huấn luyện dã chiến nhưng trong lòng tôi vẫn rất xúc động mà không rõ lí do.

Có thể đây là lòng kiêu ngạo và sứ mệnh của một quân nhân chuyên nghiệp.

Sau khi hành quân khoảng mười cây số, thế giới huyên náo ồn ào đã được bỏ lại sau lưng, khoảng cách với thành phố càng ngày càng xa.

Tôi bất giác ngẩng đầu nhìn, bầu trời xanh ngăn ngắt, thôn quê bao quanh núi, mặt trời trên đỉnh núi chiếu xuống con đường nhỏ liên thôn quanh co, mùi hương lúa thơm từ cánh đồng lúa bao la thổi đến, giống như tìm lại được tuổi thơ, vừa lạ lẫm vừa thân thiết.

Các cô gái của tôi reo lên thích thú. Đúng là những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, lại bị quản thúc trong trường học nên ít gặp phong cảnh thôn quê như vậy. Tôi bất giác thở dài, những cô bé, cậu bé tuổi thanh xuân mơn mởn này đã tự nguyện hiến những năm tháng đẹp đẽ nhất của mình cho quân đội, liệu các em có hối hận?

Cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi là tiếng đồng ca quen thuộc. Đây là bài hát đầu tiên mà các em được học khi gia nhập quân đội.

"Mười tám tuổi, mười tám tuổi

Tôi đi lính gia nhập quân đội,

Cầu vai đỏ thắm soi quãng đời thanh xuân,

Tuy không mang huy hiệu của trường đại học

Nhưng chúng tôi tự hào

Vì sự lựa chọn của mình.

Trong cuộc đời chúng tôi có lịch sử vào lính,

Suốt cả cuộc đời cũng không hối hận.

Trong cuộc đời chúng tôi có lịch sử vào lính,

Suốt cả cuộc đời cũng không hối hận.

Trong cuộc đời chúng tôi có lịch sử vào lính,

Suốt cả cuộc đời luôn cảm thấy trân trọng.

Trong cuộc đời chúng tôi có lịch sử vào lính,

Suốt cả cuộc đời luôn cảm thấy trân trọng..."

Nghe các em hát tôi thấy mắt mình ướt ướt. Có lẽ đây là đáp án cho tất cả những người lính chúng tôi.

Trong cuộc sống thường ngày, rất nhiều người ngưỡng mộ bộ quân phục mà các em khoác lên người. Họ nói "thật thần kì, thật oai nghiêm và cũng thật đẹp." Nhưng cuộc sống khắc nghiệt trong quân ngũ không giống như những gì họ tưởng tượng. Nó không chỉ là gian khổ mà còn rất khô khan, nội dung hàng ngày của chúng tôi là luyện tập đi đều bước, đứng thẳng người, tập bắn bia và chỉnh đốn tác phong. Tôi còn nhớ ba tháng đầu khi tôi mới vào lính, trừ buổi tối đầu tiên khóc vì nhớ nhà, còn lại đều không có thời gian nhớ nhà nữa. Khi mới bắt đầu, buổi tối thường hay tập hợp khẩn cấp và kiểm tra tác phong bất thình lình, vì thế chúng tôi không dám cởi quần áo mỗi khi đi ngủ, mà chỉ gục lên giường thiếp đi, đợi hiệu lệnh tập trung vang lên bất kì lúc nào. Bất kể là trong khi luyện tập hay trong lúc nghỉ ngơi, hễ phạm phải sai lầm là bị trừng phạt nghiêm khắc. Rất nhiều quân nhân ưu tú đã rèn luyện được nghị lực trong quá trình luyện tập khắc nghiệt như vậy. Giang Triều là một trong số đó. Nghe nói anh luôn là người có thành tích ưu tú nhất trong đám tân binh toàn liên quân.

Nhắc đến Giang Triều tôi lại không thể không nhớ đến Nghê Lạc Trần. Chẳng hiểu sao thời gian gần đây, hình bóng hai người cứ đan xen vào nhau mỗi khi xuất hiện trong đầu óc tôi. Tôi luôn nhắc nhở bản thân, không được mang hai người đó ra so sánh với nhau. Nhưng tôi cứ luôn tự hỏi mình, hai người bọn họ ai là người quan trọng hơn với tôi? Thậm chí tôi còn hỏi mình một câu hỏi rất ấu trĩ: Nếu như hai người bọn họ rơi xuống nước, tôi sẽ cứu ai trước...

"Lạc Tuyết, cho học viên nghỉ một lát nhé."

Đội trưởng Lưu, người cùng dẫn đoàn với tôi đột nhiên hỏi, ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn đám học viên thể lực kém. Xem ra các em đều đã rất mệt, bèn hô to khẩu lệnh cho họ ngồi xuống, uống nước, nghỉ ngơi. Các em đều là những học viên sắp tốt nghiệp, những đợt huấn luyện vất vả như thế này đã không còn nhiều nữa. Hơn nữa chặng đường đến huyện Z còn dài, nhất định phải có thể lực thì mới hành quân được.

"Đội trưởng Lạc, cô ăn chocolate đi ạ, bổ sung năng lượng."

Một em học viên nhét vào tay tôi thanh kẹo chocolate, tôi bất giác nhìn ra xung quanh, phát hiện các cô gái đang lặng lẽ ngồi ăn vặt để bổ sung năng lượng, tôi nửa đùa nửa thật nói: "Các em biết không, nếu như đây là hạng mục diễn tập quân sự bí mật thì những 'nguồn năng lượng' như thế này rất dễ làm lộ tung tích của các em đấy."

"Vâng, thưa đội trưởng." Các em vội vàng nuốt thức ăn vào miệng, đồng thanh nói: "Chúng em sẽ rút kinh nghiệm lần sau ạ."

Nhìn thái độ nhận sai khá thành khẩn, tôi đưa thanh kẹo chocolate cho một học viên, cười nói: "Trong hành lý trữ nhiều đồ ăn vặt như vậy, các em không sợ nặng hay sao?"

"Xin đội trưởng yên tâm, chúng em dẫu da tróc thịt bong cũng không lạc đội ạ."

Những ai đã từng tham gia huấn luyện dã chiến hành quân liên tục thì chắc chắn đều quen thuộc câu cửa miệng này. Tôi không nhịn được cười.

"Báo cáo đại đội trưởng, phía trước có ba chiếc xe áp sát vào đội hình chúng ta, một chiếc Hummer và một chiếc Jeep, còn có một chiếc xe bus cỡ vừa nữa."

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa, quả nhiên là có ba chiếc xe đang tiến lại gần chúng tôi. Tôi lệnh cho học viên tập hợp ngay. Tôi nghĩ, có thể là thủ trưởng học viện đến kiểm tra đợt luyện tập và khích lệ học viên. Tôi tập hợp đội ngũ không phải là làm cho họ xem, mà tôi muốn học viên của tôi có thể thể hiện được trạng thái tốt nhất của mình.

Một lát sau, ba chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi. Từ trên xe Hummer bước xuống hai người khiến tôi vô cùng kinh ngạc, một người là Viện trưởng, còn người kia là Nghê Lạc Trần.

Anh ấy lại làm trò gì vậy? Tôi tự hỏi, sau đó đi về phía Viện trưởng và tiến hành chào: "Báo cáo Viện trưởng, toàn bộ học viên đã tập hợp xong, mời thầy duyệt ạ."

"Tiểu Lạc, em vất vả quá!"

Viện trưởng Lưu gật đầu chào toàn thể giáo viên, học viên, sau đó quay người giới thiệu Nghê Lạc Trần với đội trưởng Triệu: "Tiểu Triệu, đây là người hôm qua tôi đã đề cập tới, Tổng giám đốc Nghê. Anh ấy từ nhỏ đã lớn lên trong quân khu, không lạ với tác phong kỉ luật doanh trại, hơn nữa anh ấy còn là người nhà của sĩ quan nữa." Ông nhìn sang tôi cười, tôi cảm thấy mặt mình nóng rát, không có chỗ nào để chui xuống. Tôi thật sự muốn ném một Nghê Lạc Trần với nụ cười vô cùng mê hoặc lòng người kia xuống vực núi...

Viện trưởng Lưu nói tiếp: "Tôi giao Tổng giám đốc Nghê và các cô người mẫu tham gia huấn luyện đợt này cho các đồng chí, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề gì. Việc luyện tập và sinh hoạt bên huyện Z đã được thu xếp ổn thỏa. Các đồng chí chỉ cần chú ý những vấn đề xảy ra trên đường đi thôi."

"Tuân lệnh." Tôi và các thầy cô dẫn đoàn đồng thanh trả lời.

Sau khi chào chúng tôi, Viện trưởng Vương ngồi lên chiếc xe quân sự rồi đi khuất. Lúc đó tôi mới biết chiếc Hummer hoành tráng kia là của nhà tôi, Từ Dĩnh cũng đi ra từ chiếc xe đó. Tôi cảm thấy thật nực cười, Nghê thiếu gia khi tham gia huấn luyện dã chiến cũng mang bảo mẫu đi cùng.

Nghê Lạc Trần không nhìn tôi mà mỉm cười bắt tay đội trưởng Triệu, cùng nhau hàn huyên vài câu. Từ nội dung câu chuyện của họ, tôi mới biết sự việc này mới được quyết định vào ngày hôm qua. Chẳng trách Nghê Lạc Trần nghe nói tôi phải đi đến huyện Z đã thức trắng đêm làm việc, ngày hôm sau còn bận rộn cả ngày ở bên ngoài. Nhưng đây là quân đội, không phải là chợ rau mà thích tới là tới, ai lại cho phép anh ấy vào đây làm trò thế không biết.

Tôi quay sang nhìn chiếc xe bus, mấy cô người mẫu trẻ trung cao ráo đang ngồi trong đó. Họ mặc những bộ quân phục không hề vừa người một chút nào, trông rất khôi hài. Đương nhiên họ không được phép đeo cầu vai và sao gạch. Trong số đó còn có một nam sĩ quan, có lẽ là giáo viên huấn luyện cho bọn họ đợt này. Xem ra Nghê Lạc Trần không phải đến để làm trò. Tôi cảm thấy rất tức giận, tại sao trước khi quyết định việc này anh không hề bàn bạc với tôi? Chẳng lẽ anh muốn đưa những cô gái được nuông chiều từ nhỏ, không có một chút kinh nghiệm nào đến một nơi cách xa hàng trăm cây số để huấn luyện thật sao?

Nhưng lúc này đây tôi không có thời gian nói chuyện với anh. Trong đoàn hành quân lại vang lên tiếng hát lanh lảnh của các học viên.

Tôi đi bên cạnh đội ngũ học viên. Có lúc tôi bất chợt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nghê Lạc Trần. Anh ấy giả bộ không nhìn thấy thái độ của tôi. Với điệu bộ vô cùng nghiêm chỉnh, anh vượt lên, đi ngang trước mặt tôi. Tôi phát hiện hôm nay anh ăn mặc không cầu kì, chỉ là một bộ quần áo vận động màu tro nhạt, giầy thể thao màu trắng, thi thoảng có làn gió thổi qua, cơ thể anh hơi chuyển động. Tôi có chút ngẩn ngơ. Hèn gì người ta nói, gió xuân có vị thanh ngọt...

Nhưng đây là huấn luyện dã chiến, không phải là trò đùa con trẻ. Tôi cứ cảm thấy sự việc này thật nực cười, bèn thầm thì trách móc anh: "Nghê Lạc Trần, anh định làm trò gì vậy? Về nhà mau."

"Ai bảo anh đến làm trò. Cứ coi như em là đại đội trưởng đi nữa thì cũng không được cản trở việc anh xây dựng quốc phòng toàn dân." Anh cũng nhỏ nhẹ phản bác tôi, thái độ rất thành khẩn và kiên định.

"Cái gì mà xây dựng quốc phòng toàn dân. Em không đồng ý."

"Viện trưởng Lưu đã đồng ý huấn luyện cho bọn anh đợt này. Đây là học viện quyết định chứ không phải em quyết định." Anh cười một cách đắc thắng.

"Nhưng mà huấn luyện người mẫu chứ không phải huấn luyện anh. Anh về nhà ngay đi."

"Anh đưa các cô người mẫu qua đó huấn luyện thì cũng phải có trách nhiệm với họ chứ. Tại sao em lại đuổi anh đi?"

"Trong thời gian bao lâu?" Tôi dừng bước nhìn anh, giọng tỏ rõ sự tức giận.

Anh quay đầu nhìn rồi, giọng bình thản đáp: "Không lâu đâu, tổng cộng bốn đợt, mỗi đợt một tháng, vừa bằng thời gian em quản lí lớp học viên này đến khi tốt nghiệp.

"Anh... Anh đừng có nói đùa em nữa."

Tôi giận dỗi không để ý đến anh nữa. Rất lâu sau anh quay đầu lại nhìn tôi, cười nhẹ nhàng, giống như đang hứa với tôi một điều gì, "Yên tâm đi, anh sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của em. Anh có sự tự giác của người thân một quân nhân bình thường."

Xem ra việc khuyên anh quay trở về là điều không thể. Tôi đành chấp nhận và lẽo đẽo đi sau anh không nói gì. Tuy nhiên trong lòng tôi rối bời, luôn có cảm giác bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về mình. Không hiểu mọi người sẽ đồn đại như thế nào nữa, là đội trưởng Lạc không xa được ông xã hay là ông xã đội trưởng Lạc không xa được cô ấy? Bất luận thế nào thì cũng đều là những việc khiến cho tôi cảm thấy phiền toái.

Đột nhiên tiếng bước chân của Nghê Lạc Trần dừng lại, anh quay người lại châm chọc tôi: "Cô giải phóng quân, cô đi chậm rồi đấy."

Thật là quá đáng, tôi chửi rủa trong lòng. Anh ấy dám quay đầu lại cười tôi. Nếu như anh biết được rằng mình sẽ phải đi quãng đường một trăm năm mươi cây số thì tôi e rằng anh sẽ không dám cười một cách đắc ý như vậy nữa đâu. Còn gọi tôi là "cô giải phóng quân" nữa, thật chẳng ra làm sao, anh còn nhiều hơn tôi mấy tháng tuổi cơ đấy...

Tôi cắn chặt môi, nghĩ trong lòng: Nghê Lạc Trần, hôm nay tôi không để cho anh đi đến mức anh không thể đi được nữa, phải cầu xin tôi tha cho thì không được. Tôi sẽ cho anh biết rằng, quân đội không phải là nơi để đùa, "cô giải phóng quân" này cũng không dễ bắt nạt đến vậy đâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)