Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 02

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 02
Sau tiếng còi báo thức...
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc đó ngoài phòng khách vang lên những tiếng bàn luận. Đại thể nhà chú rể có tiền thế nào, có quyền ra sao, lại đẹp trai như nào. Cũng không ít lời so sánh Nghê Lạc Trần với Giang Triều, vậy là xuất hiện hai luồng ý kiến. Có người nói Giang Triều anh tuấn, có người lại ưa Nghê Lạc Trần nho nhã. Rõ ràng là rất khó phân cao thấp.

Thực ra trong lòng tôi, hai người bọn họ không thể so sánh được với nhau. Giang Triều đứng đó, sừng sững như cây bạch dương vững trãi và kiên định. Còn Nghê Lạc Trần thì lại giống một bức tranh thủy mặc, mờ mờ ảo ảo, có thể làm cho trái tim ta xao động, nhưng lại không dám phó thác cuộc đời.

"Mọi người không biết Nghê Lạc Trần là ai sao?"

"Mình biết, anh ấy là người xây dựng lên nhãn hiệu Snowlet, đồng thời là nhà thiết kế kiêm Tổng giám đốc."

"Nghe nói ông nội anh ấy là quan chức cấp cao ở Bắc Kinh, bố mẹ là chủ một tập đoàn lớn bên Hồng Kông, Bản thân anh ấy đi du học Pháp về, tự mình xây dựng sự nghiệp..."

""Ghê thế cơ à? Hèn chi thiếu tá Giang của chúng ta bị knock-out..."

Từ trước đến giờ, những thông tin ít ỏi về Nghê Lạc Trần phần lớn tôi đều biết qua Lạc Vũ. Đến hôm nay tôi mới thực sự hiểu thế lực gia đình anh. Chắc chắn gia thế của anh sẽ mang lại một số áp lực đáng kể. Tôi thầm nghĩ, sẽ có người cho rằng tôi là người phụ nữ thực tế, ham vật chất mà từ bỏ Giang Triều cũng nên.

Khi đoàn đón dâu của Nghê Lạc Trần vừa mới bước vào cầu thang, trong nhà bỗng nhốn nháo lên. Mấy cô gái học viên của tôi chạy ào vào trong phòng, nói là phải bài binh bố trận để làm khó chú rể. Những cô gái này đến từ khắp miền trên đất nước. Bọn trẻ muốn mang những phong tục tập quán miền quê mình đến để áp dụng vào hôn lễ của tôi. Chúng nói, những cô dâu phải khó khăn mới lấy được về thường được bên nhà trai rất trân trọng. Tôi phì cười, ở nơi khác thế nào thì tôi không biết, nhưng kết hôn với Nghê Lạc Trần là do tôi chủ động đề nghị. Nhưng tôi vẫn mặc kệ để chúng bày trò, bởi tôi nghĩ người bị trêu chọc không phải là tôi mà chính là Nghê Lạc Trần. Đột nhiên tôi có cảm giác hiếu kì, muốn xem một Nghê Lạc Trần hào hoa phong nhã sẽ đối phó với bọn chúng thế nào.

Chợt bên ngoài vọng vào âm thanh đập cửa. Có một nhóm thanh niên hò hét, kêu nhạc phụ đại nhân ra mở cửa. Cho dù cách cả gian phòng khách nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một. Tôi chắc chắn trong mớ âm thanh đó không có tiếng của Nghê Lạc Trần. Nhất định anh đang đứng ngoài cửa, ung dung tự tại chờ đợi thắng lợi mà chẳng cần lao tâm khổ tứ...

Ngay sau đó, hàng rào phòng ngự đầu tiên đã thất thủ, nghe nói cửa đã bị phá vỡ. Nghê Lạc Trần và nhóm bạn bè tươi cười chào hỏi bố mẹ tôi và họ hàng ngoài phòng khách. Khoảng mười phút sau thì mớ âm thanh ấy tiến lại gần phòng tôi hơn.

Qua rèm cửa kính tôi nhìn thấy bóng một người cao lớn đứng đó, liền theo là tiếng đập cửa nhẹ, cả nhà yên ắng...

"Bà xã, mở cửa..."

Giong nói của Nghê Lạc Trần điềm đạm nhưng cũng rất dứt khoát. Tôi chưa từng nghe thấy ai gọi "bà xã" hay như vậy. Mấy cô bé trong phòng đỏ mặt, thậm chí quên mất bước tiếp theo nên làm gì. Tuy nhiên cái cảm giác ngượng ngùng ấy chỉ vụt qua trong khoảnh khắc, những tràng hô to "Bà xã, bà xã..." vang lên liên tục. Khi đó các cô gái mới bừng tỉnh, tôi nghĩ bây giờ mới là thời điểm khó chịu nhất của Nghê Lạc Trần...

Quả nhiên, các cô gái bắt đầu thay nhau ra trận, các câu hỏi càng ngày càng oái oăm, nhất định chưa chịu dừng tay khi chưa nhìn thấy chú rể con quan bị làm khó, xấu hổ trước mặt mọi người.

Nghê Lạc Trần trả lời rất gãy gọn, giọng nói vừa ấm áp, vừa dễ chịu lại rất kiên nhẫn.

Thời gian cứ trôi đi như vậy, khiến cho tâm sự trong lòng tôi cũng bay đi mất...

Tôi còn nhớ khi mình và Giang Triều đi dự đám cưới của người bạn cũng đã gặp tình huống như vậy. Khi đó tôi đùa, hỏi anh sẽ đối phó thế nào khi cưới tôi. Anh trả lời, ai khó dễ anh, anh sẽ cướp cô dâu ngay trước mặt đám đông. Nhìn bộ dạng giả vờ nghiêm trọng của anh, tôi cười đến đau cả bụng. Tôi thích tính cách ngang ngược và một chút bất cần trong khí chất quân nhân của anh. Còn hiện tại, cách ứng phó của Nghê Lạc Trần thật nho nhã, dường như không làm cho người khác phản cảm. Xem ra, tôi chính xác là quân nhân được rèn luyện trong quân ngũ, thích nghi rất nhanh với mọi hoàn cảnh, bao gồm cả thế giới tình cảm. Như ai đó từng nói: "Có người đi, chắc chắn sẽ lại có người đến..."

Bên ngoài cửa, màn hỏi đáp vẫn đang tiếp diễn, cho đến tận khi mẹ tôi bị Nghê Lạc Trần kéo vào làm bùa bảo hộ, nhắc nhở các cô gái giờ lành đã đến. Khi đó các cô mới đồng ý hỏi vấn đề cuối cùng.

"Xin hỏi, lần đầu tiên anh hôn chị Tuyết, đó là vào ngày nào, tháng nào, năm nào? Là vào buổi sáng hay buổi tối? Ở đâu?"

Tôi phì cười, có thể mọi người chưa biết, đôi vợ chồng mới cưới chúng tôi chưa từng chính thức nắm tay nhau một lần nào cả.

"Một buổi sáng mười lăm năm trước, trên đường đi học."

...

Tôi chính thức đã bị anh đánh gục. Mười lăm năm trước, khi đó tôi mới chỉ là một cô bé mười hai tuổi. Xảy ra những chuyện như vậy, tai sao tôi không thể nhớ nổi một chút nào cả? Khi đó, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào tôi. Tôi gật bừa, trong lòng nghĩ, cứ kéo dài thời gian thế này thì e rằng đến tận khi Giang Triều quay trở lại tôi vẫn chưa được rước về nhà chồng.

Được sự khẳng định của tôi, cửa phòng bật mở. Nghê Lạc Trần với nụ cười mỉm nơi khóe miệng từ từ bước vào. Sự ung dung và bình tĩnh của anh làm cho tôi có cảm giác, người vừa bị dày vò ngoài kia dường như là một ai khác chứ không phải là anh. Xem ra tôi đã mất cơ hội xem một vở kịch hay rồi...

Tôi còn phát hiện ra một điều, sau khi Lạc Trần bước vào phòng, vì hoocmon đàn ông của anh, các cô gái đều không trấn tĩnh được nữa, thậm chí lại còn chủ động đặt vào tay anh đôi giầy mà tôi đã cất giấu kĩ càng. Tôi bắt đầu hoài nghi, đây là binh lính mà tôi đưa ra chiến trường sao? Ra trận rồi khéo có khi đến súng ống cũng nộp cả cho anh chàng đẹp trai phía địch.

Nghê Lạc Trần cười nhẹ. Anh đi đến trước mặt tôi, một tay nghịch chiếc giầy còn mới tinh, một tay nắm lấy ngón chân lạnh lẽo của tôi. Tự nhiên tôi hơi rụt chân lại, liền bị anh dứt khoát nắm chặt, khiến tôi không thể kháng cự. Rất lâu, anh không hề có một động thái nào. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, chỉ tôi mới có thể cảm nhận bàn chân được anh cầm ấm áp hơn bên kia rất nhiều.

Tôi nhìn căn phòng nhỏ với tâm trạng vô cùng lưu luyến trước khi bị Nghê Lạc Trần nắm tay đưa đi. Bởi nơi đây chứa đựng rất nhiều kí ức cùng quá trình trưởng thành của tôi, dường như vẫn còn lưu lại chút gì đó thuộc về Giang Triều. Còn cả em gái Lạc Vũ mỗi lần không ngủ được lại chui vào phòng chị, cùng tám chuyện thủa thơ ấu hay những chuyện về Nghê Lạc Trần và Giang Triều. Nhưng câu chuyện về những năm tháng tuổi trẻ này, cuối cùng cũng đã rời xa tôi. Tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt...

Khi đứng trước bố mẹ, người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi hai mươi bảy năm trời, tôi trịnh trọng đưa tay lên chào theo nghi thức quân đội.

Mẹ tôi khóc. Tôi gắng kìm nước mắt lại và cười với bà. Nhưng ít người biết được rằng, đứa con gái được bố mẹ cưng chiều từ bé này lại là đứa trẻ được bố nhặt về từ cổng doanh trại trọng một ngày tuyết rơi ngập trời và đặt cho cái tên Lạc Tuyết". Bố mẹ đã sinh ra tôi lần hai. Mối ân tình này, suốt đời tôi không thể đền đáp được.

Đúng rồi, Lạc Vũ chạy đâu rồi nhỉ? Tại sao tôi không thấy bóng dáng nó? Hay nó đang trốn tránh tôi? Thực ra tôi chưa hề có ý định trách móc nó. Từ nhỏ tôi đã nợ nó quá nhiều, thậm chí tước đoạt mất thứ tình cảm vốn thuộc về nó, đó là tình yêu thương của bố mẹ. Tôi mong muốn được nghe lời chúc phúc của Lạc Vũ trong ngày hôm nay biết mấy. Chỉ cần một câu thôi là đủ. Nhưng tôi đã không hề nhìn thấy nó từ tối hôm qua đến giờ...

Cuối cùng, không biết theo phong tục ở đâu, tôi bị Nghê Lạc Trần bế ra khỏi cửa nhà, nơi nuôi dưỡng mình hai mươi bảy năm trời. Bàn tay lạnh cóng của tôi quàng lấy cổ anh, trên mặt có cảm giác nóng rát. May thay, anh không nhìn vào tôi mà chỉ chuyên tâm làm những việc nên làm. Trong tay anh, tôi có lẽ chỉ giống như một đồ vật mà thôi...

Vào khoảnh khắc bước lên xe hoa, tôi nhìn thấy Lạc Vũ. Nó đứng ở dưới một gốc cây đằng xa bám đầy bông tuyết, trông thật nhỏ bé. Tôi có cảm giác mình nhìn thấy giọt nước mắt bị gió thổi đi trên mặt con bé. Nó không nỡ rời xa tôi sao? Hay vì một lí do nào khác nữa...

Lễ cưới được tổ chức rất long trọng. Ngoài những chiến hữu trong quân ngũ, còn có các thủ trưởng trong đơn vị của tôi cũng đến chúc mừng. Về phía Nghê Lạc Trần, phần lớn là bạn bè trong giới thời trang và điện ảnh, truyền hình. Tôi vui mừng vì sự dè dặt và cao quý của các nữ binh nhà mình. Họ không thể dành sự chú ý quá đặc biệt cho những minh tinh điện ảnh đến tham dự buổi lễ. Họ dùng hành động để nói với tôi, họ thành thật đến chúc tôi hạnh phúc. Tôi thấy được an ủi và cũng tự hào vì họ.

Rất nhiều người hiếu kì khi bố mẹ và ông nội Nghê Lạc Trần không đến tham dự lễ cưới. Phải chăng họ không hài lòng về lễ cưới hoặc về người con dâu này? Thực ra đều không phải, đây là sự kiên quyết của Nghê Lạc Trần. Cuộc hôn nhân của chúng tôi là sự sắp xếp gượng gạo một cách tạm thời, tôi cũng không muốn mình thực sự bước vào gia đình và thế giới của họ. Nghê Lạc Trần là người hiểu rõ vấn đề này nhất, do vậy tôi mới lựa chọn anh làm chú rể của mình. Tôi chỉ đến Bắc Kinh thăm ông nội và bố mẹ của Nghê Lạc Trần một lần trước lễ cưới, cũng bởi phép lịch sự mà thôi. Tôi phát hiện gia đình anh ấy rất dân chủ, ông bà, bố mẹ đều rất tiến bộ, đặc biệt là ông nội anh vẫn giữ được phong thái trẻ trung. Khi Nghê Lạc Trần ngồi với ông, tôi có cảm giác họ giống hai người bạn vong niên hơn.

Vào buổi tối khi mà tôi quay trở về, ông nội nắm lấy tay tôi và nói, trong gia đình ông, người khó quản lí nhất chính là đứa cháu trai duy nhất này. Ông hi vọng chúng tôi có thể bách niên giai lão. Đây cũng là lời chúc phúc và gửi gắm của ông nội, trong lòng tôi hơi có áp lực một chút.

Một ngày hỗn loạn cuối cùng rồi cũng kết thúc. Hoa tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi lặng lẽ, nhuộm đêm đen thành một màu xám tro.

Sau khi tắm xong, không hiểu tại sao tôi lại thay bộ quân phục nửa cũ nửa mới mang từ nhà sang. Cũng có thể tôi hi vọng có được chút cảm giác an toàn trong hoàn cảnh lạ lẫm này. Thú thực, tôi rất hoang mang và lo sợ, không biết mình sẽ đối mặt với cuộc sống hôn nhân như thế nào. Tuy biết những kỉ niệm thuộc về Giang Triều nên chấm dứt từ ngày hôm nay, nhưng tôi không thể làm được. Chính vì vậy, khi đối diện với Nghê Lạc Trần, tôi luôn có cảm giác bất an và cắn rứt. Thậm chí tôi còn hi vọng anh ấy cũng giống tôi, vẫn giấu kín hình bóng người con gái anh yêu ở trong tim.

"Nghĩ gì thế? Em định mặc thế này đi ngủ sao?Hay đêm tân hôn của quân nhân có nghi lễ gì đặc biệt?"

Nghê Lạc Trần mặc bộ pizama trắng tinh, đầu tóc ướt sũng từ trong nhà tắm đi ra, hương thơm thoang thoảng sau khi tắm gội xong bay lại, tôi cảnh giác lùi về. Tôi chỉ nhớ khoảnh khắc anh bế tôi từ tầng hai xuống xe hoa, lúc đó anh có thoang thoảng mùi nước hoa Eau de Cologne... Nhưng vào thời khắc này, Nghê Lạc Trần với khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc sau lớp áo ngủ và nụ cười nhếch môi lại chính là nỗi sợ hãi của tôi. Tôi phát hiện ra rằng tố chất quân nhân khiến mình luôn tự hào đột nhiên lại biến đi đâu mất. Xem ra tôi không có cách nào quen với vòng tay của một người đàn ông khác. Thật là không thể...

"Sao vậy? Em căng thẳng gì thế?" Nghê Lạc Trần đi lướt qua tôi và mỉm cười như chế nhạo. Anh đi đến quầy rượu, nhẹ nhàng rót một ly, nhìn tôi với hàm ý "Có muốn một ly không?"

Thấy tôi lắc đầu, anh cũng không cố ép, ngửa mặt uống ực một cái, rồi cúi đầu không biết đang thưởng thức dư vị gì? Rất lâu sau, anh mới lạnh lùng nói với tôi: "Em nghĩ anh là người thế nào? Em nghĩ rằng anh sẽ ép một người phụ nữ mà trong trái tim đang cất giấu một người đàn ông khác sao?"

Đúng vậy, anh không bao giờ làm thế. Ở con người anh luôn toát lên vẻ lạnh lùng. Từ nhỏ đến giờ đều như vậy.

Đêm khuya, Nghê Lạc Trần hình như đã ngủ rất say.

Còn tôi, mệt mỏi cả ngày nhưng lại không tài nào chợp mắt được. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng giường với một người đàn ông. Ngôi biệt thự ba tầng với nhiều phòng ngủ, nhưng tôi không hiểu tại sao Nghê Lạc Trần vẫn kiên quyết làm như vậy. Anh ấy lạnh lùng nói với tôi, đêm tân hôn ngủ riêng không tốt. Nhưng tôi không tin con người hiện đại, sành điệu ấy lại mê tín những điều như vậy.

Nằm một lúc, tôi đếm được hàng vạn con cừu rồi nhưng vẫn rất tỉnh táo. Trong giấc ngủ say, cơ thể anh ép sát vào tôi hơn, không biết tự bao giờ nó đã tiến gần và nằm sát vào cơ thể tôi. Tôi không dám động đậy, không phải vì sợ sẽ đánh thức anh dậy, mà tôi không biết mình phải đối diện với cảnh khó xử này như thế nào. Tôi nhẹ nhàng nâng một cánh tay lên chạm vào bộ quân phục, sờ vào cầu vai và ngôi sao cứng trên đó, trong lòng có đôi chút an tâm...

Đến tận lúc trời sắp sáng tôi mới buồn ngủ. Tôi thấy mình đang nằm mơ. Trong giấc mơ không thấy Giang Triều mà là hình ảnh của một người khác, Nghê Lạc Trần. Anh nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi, rất nhẹ, rất dịu dàng. Tôi vẫn còn thấy thoáng đâu đây lời anh nói: "Lạc Tuyết, khi em cần tự do, em nhất định phải nói với anh. Anh có thể cho em tất cả, kể cả tính mạng của mình..."

Ý thức của tôi càng ngày càng nặng trĩu.

Không biết tôi ngủ được bao lâu thì trong doanh trại vọng lại tiếng còi hiệu lệnh thức dậy buổi sáng. Hôm nay là ngày luyện tập bắn bia. Các chiến hữu của tôi đều lập thành tích rất xuất sắc. Nhưng súng của tôi hình như có vấn đề. Ngắm bắn và bắn đều không trúng. Tôi lo lắng, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt khẩu súng trong tay...

Đột nhiên có một cơ thể mạnh mẽ ấn tôi xuống, tay bóp cò của tôi bị một bàn tay mạnh mẽ khác nắm vào. Với sự cảnh giác cao độ của quân nhân, tôi đột nhiên mở to mắt, phát hiện Nghê Lạc Trần đang đè trên người tôi. Anh đè mạnh cằm lên cánh tay bên trái của tôi và thở gấp.

Tôi không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy bàn tay bị anh nắm chặt có cảm giác ướt ướt, còn trong bàn tay kia của tôi dường như đang cầm một vật gì đó rất cứng...

Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy? Tôi bừng tỉnh ngay lập tức. Tại sao bàn tay tôi không thể rút ra từ bàn tay anh ấy được? Một Nghê Lạc Trần kiêu ngạo dường như đã trở thành một đứa trẻ yếu ớt, toàn thân run lên và cầu xin tôi đừng động đậy...

Một lát sau anh rời khỏi ngực tôi, thay đổi ngay thái độ cầu xin khi nãy. Anh hất tay tôi ra xa và hét lên: "Quân nhân các cô đối xử với chồng trong đêm tân hôn như vậy sao?"

Tôi nín thở cho đến tận khi Nghê Lạc Trần rời khỏi phòng ngủ mới dám thở một hơi dài.

Nhưng tôi biết, Nghê Lạc Trần không buồn không vui đã tức giận rồi. Anh thực sự rất tức giận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)