Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 18

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 18
Người đàn ông về muộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm, những đám mây ngũ sắc ánh lên những đốm sáng giống như đám khói mỏng bao trùm lên các con đường trong thành phố.

Trên đường phố, từng dòng xe lao đi như mắc cửi. Tôi mở cánh cửa xe, một thế giới phồn hoa trước mắt được thay thế bởi một cảnh sắc khác, đó là những bộ quần áo màu sắc đẹp đẽ thuộc về Nghê Lạc Trần, giống như những đám mây mĩ lệ bay trong không trung, hoặc giống như những cánh hoa nhẹ rơi trong gió, còn thoang thoảng đâu đây mùi hương làm say đắm lòng người, làm cho trái tim chúng ta xao động. Cũng có thể đêm nay tôi xúc động hơn anh, nhưng lại không tìm được lí do để lí giải.

Xe đến đầu phố, tôi thấy một cửa hàng bánh gatô vẫn còn sáng đèn, mùi thơm của bơ phả đến ngào ngạt, cảm giác ngòn ngọt, vô cùng ấm áp. Tôi bảo lái xe taxi dừng lại trước cửa hàng bánh, "Chú à, đợi tôi một chút."

Tôi đi vào cửa hàng bánh, bất giác bị hoa mắt bởi những chiếc bánh gatô nhiều kiểu dáng và màu sắc.

"Chị muốn mua bánh sinh nhật ạ? Có bánh gatô kem tươi, hoa quả, chocolat... Chị cứ lựa chọn đi ạ."

Nghĩ một hồi tôi chọn chiếc bánh không mĩ miều nhưng màu sắc rất dễ chịu, sau đó nhờ cô bán hàng gói lại.

"Chị có muốn viết lời chúc lên trên không?"

Tôi lắc đầu. Giữa chúng tôi đâu có cần những lời có cánh, người khác mà biết chắc kinh ngạc lắm.

Đúng như tôi nghĩ, căn phòng vắng lặng, chỉ có chiếc tivi vẫn đang sáng. Tôi nghĩ chắc lúc ra khỏi nhà tôi đã quên không tắt. Mẹ toàn mắng tôi là làm đâu quên đấy. Nghê Lạc Trần cũng có khi gọi tôi là đồ đãng trí, nhưng tôi chưa bao giờ công nhận cả. Nghĩ đến điều này tôi không nhịn được phì cười.

Bật chiếc đèn chùm thủy tinh lên, tôi đặt chiếc bánh gatô lên trên bàn, sau đó đi tắm.

Trên đường về nhà tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách để chúc mừng anh, nhưng lại cảm thấy hơi cầu kì quá. Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi làm một cái gì đó vì anh ấy, tôi sợ anh ấy cảm thấy bất ngờ, lại nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Do vậy, ngoài bánh gatô ra tôi không chuẩn bị thứ gì cả, nhưng tôi cũng hi vọng món quà của mình không quá giản dị.

Tắm xong tôi mặc quần áo lên người, ngồi trước gương sấy tóc.

Từ nhỏ tôi đã là một cô bé không quá chú ý đên ngoại hình, nhưng lại vô cùng yêu thích mái tóc dài. Khi vừa vào quân ngũ tôi đã khóc một trận nhớ đời chỉ vì phải cắt đi mái tóc của mình.

Khi tốt nghiệp, việc đầu tiên tôi làm là để tóc dài. Về sau tôi mới hiểu nguyên nhân tại sao mình lại thích mái tóc dài như vậy, đó chính là vì Giang Triều thích tôi để tóc dài. Còn sau khi kết hôn, Nghê Lạc Trần luôn luôn nghịch những lọn tóc của tôi khi vừa tỉnh giấc. Xem ra không chỉ có phụ nữ, nam giới cũng vô cùng trân trọng mái tóc dài. Trong lòng họ, tóc dài là biểu tượng của người con gái hiền thục. Nhưng ở tôi, ngoài việc có mái tóc dài của con gái ra thì còn có nét nào tượng trưng cho sự hiền dịu nữa không? Tôi cũng có đôi chút nghi hoặc.

Tôi thay bộ quần áo ngủ màu vàng nhạt và quay lại ngồi trước gương. Trong gương là một gương mặt không giống như bình thường. Nhưng cụ thể là điểm nào không giống thì tôi không thể nói ra được. Có thể là làn da trắng ngần lộ ra ở phần gáy và phần trước ngực đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi, bất giác mặt tôi ửng đỏ.

Bộ váy ngủ này là Chu Oánh tặng cho tôi trước khi cưới. Khi đó tôi thấy cổ váy hơi trễ, giá tiền lại đắt và cũng cảm thấy mình không có cơ hội để mặc nó nên khuyên Chu Oánh đừng mua, nhưng cô ấy kiên quyết tặng nó cho tôi. Cô ấy nói phụ nữ sau khi kết hôn phải biết làm vui lòng chồng. Cô ấy còn nói ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, nếu không chú ý đến tình cảm vợ chồng thì sớm muộn gì cũng thua họ. Khi đó tôi cứ cười Chu Oánh, nói đầu óc cô ấy bị biến chất hết, thậm chí còn thiếu tự tin trầm trọng. Kết hôn rồi giống như ván đóng thuyền, liệu có thay đổi được nữa không? Nhưng khi tôi nhìn thấy xung quanh Nghê Lạc Trần có rất nhiều người mẫu xinh đẹp, thú thực tôi cũng không còn tự tin được nữa. Tôi nghĩ, dù không nói ra nhưng trong lòng anh chắc cũng ngầm so sánh tôi với những cô gái nóng bỏng kia. Tuổi tác lại lớn, chắc chắn điểm số của tôi sẽ thấp hơn những cô người mẫu đó. Rất nhiều người nói con cái cũng sẽ là một yếu tố thắt chặt các mối quan hệ trong gia đình. Tuy nhiên tôi vẫn luôn hoài nghi về hiệu quả thực sự của việc đó.

Tôi cứ nằm suy nghĩ luẩn quẩn. Kim đồng hồ trong phòng ngủ đã chỉ đến số mười một. Nhưng tôi biết, đối với những người quen sống trong giới thời trang, bây giờ mới là thời điểm bắt đầu các cuộc vui vẻ, mà tụ tập chơi bời thì chắc không thể kết thúc sớm được.

Đúng mười hai giờ đêm tôi châm ngọn nến trên bánh gatô lên.

Ngọn nến vàng bất giác làm sáng bừng không gian, ánh sáng khẽ lay động, trái tim tôi cũng như vậy.

Không phải là tôi chưa từng chờ đợi, bởi vậy tôi hiểu rất rõ hai kết quả của nó, chỉ có điều bất luận là kết quả như thế nào cũng là định mệnh. Đối với sự chờ đợi của năm trăm bốn mươi bảy ngày kia, tôi đã biết rõ kết quả, và điều đó đã khắc sâu vào trong tiềm thức của tôi. Còn hôm nay, sự chờ đợi của tôi sẽ có kết quả như thế nào, liệu Nghê Lạc Trần có làm cho tôi thất vọng hay không?

Một tiếng nữa lại trôi qua, đồng hồ chỉ sang một giờ sáng. Trái tim tôi giống như lửa đốt, bắt đầu lo lắng không yên. Tôi nghĩ, cho anh thêm mười phút nữa, nếu như anh vẫn không quay về thì tôi sẽ mặc quần áo vào đi sang nhà bố mẹ, ra vẻ như tôi chưa từng chờ đợi anh.

Lại một tiếng đồng hồ nữa qua đi, tôi cũng tự nhủ với bản thân mình như vậy.

Cho đến tận ba giờ sáng, trái tim tôi mới bắt đầu bình tĩnh trở lại. Có lẽ trạng thái như vậy mới thực sự thuộc về thế giới của tôi và Nghê Lạc Trần. Còn những đêm ở Hải Nam, sự run rẩy của hai trái tim vào buổi tối hôm đó chỉ là loạn nhịp trong khoảnh khắc mà thôi. Tôi cười rồi thổi tắt ngọn nến cuối cùng, đứng dậy tắt đèn ở phòng khách. Ánh trăng mát nhẹ chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, lạnh lùng soi xuống mặt đất. Tôi cầm lấy áo khoác khoác lên người, cuộn trong người nằm trên ghế sofa, lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng, nghe tiếng chuyển động tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường...

Không biết bao lâu sau, khi tôi đã mệt mỏi và chìm vào mộng mị thì nghe thấy tiếng mở cửa ngoài sân. Tôi vội vàng ngồi dậy, lát sau tiếng ô tô tắt lịm ở trong sân, mà không chỉ là âm thanh của một chiếc. Cùng với tiếng đóng cửa xe tôi còn nghe thấy tiếng Từ Dĩnh: "Tổng giám đốc Nghê, cửa sân không khóa, liệu có phải Lạc Tuyết đã về rồi không?"

"Chắc là trước khi đi cô ấy quên khóa cửa thôi." Giọng Nghê Lạc Trần nhẹ nhàng đáp.

"Ừ, nguy hiểm quá. Lần sau anh nhắc nhở cô ấy nhé."

"Được."

Hai người vừa dứt lời thì tôi nghe thấy tiếng một cô gái hét rất to, dường như cô ấy đã quá say rồi...

"Anh Lạc Trần, ôm một cái nào, anh không được chạy, ôm một cái... Mùi vị của người đàn ông có vợ quả là rất tuyệt."

Tiếp theo đó là một tràng cười của các cô gái trẻ vang lên trong đêm, nghe rất khó chịu. Xem ra cái thế giới này thay đổi quả là nhanh. Các cô gái giờ rất táo bạo trong việc thể hiện tình cảm đối với những chàng trai mà họ yêu quý. Tôi nghĩ, lúc này đây trên mặt Nghê Lạc Trần chắc chắn sẽ là một nụ cười quen thuộc. Anh rất mực cưng chiều các cô người mẫu độc quyền của công ty, cho dù trong lòng không vui nhưng cũng không bao giờ thể hiện ra. Còn nhớ một lần, có cô người mẫu trẻ vì sự kiện chụp ảnh mát mẻ làm cho Snowlet mang tiếng, nhưng Nghê Lạc Trần chỉ nói một cách rất bao dung. Họ còn trẻ, vì thế dễ phạm sai lầm, chúng ta nên cho họ một cơ hội.

Một Nghê Lạc Trần như vậy chắc chắn được rất nhiều cô gái yêu thích, tôi nghĩ vậy.

Tự nhiên tôi thấy tay đau buốt. Khi đó tôi mới ý thức được mình đã nắm chiếc váy chặt đến nỗi cúc của nó đã bị đứt rời.

"Đừng có đùa quá trớn, Cẩn thận kẻo Tổng giám đốc Nghê nổi giận, các cô sẽ không có lần sau nữa đâu..."

Từ Dĩnh luôn xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất, giúp Nghê Lạc Trần giải vây."Tổng giám đốc Nghê, anh ở nhà một mình phải cẩn thận, đừng tắm trong bồn, nguy hiểm lắm." Cô dặn dò Nghê Lạc Trần.

Sự quan tâm như vậy, tại sao tôi lại chưa từng nghĩ tới?

Sau tiếng khởi động của xe ô tô, khoảng sân tự nhiên im ắng trở lại. Tiếng bước chân của Nghê Lạc Trần càng ngày càng tiến gần lại phía tôi hơn.

Cửa mở ra, Nghê Lạc Trần chầm chậm bước vào phòng không thay giầy mà cũng không bật đèn. Anh định đi thẳng lên trên tầng. Ánh trăng ngoài sân chiếu vào tấm lưng nho nhã của anh, bước chân anh liêu xiêu, tôi nghĩ nhất định anh đã uống khá nhiều rượu.

Tôi ấn mạnh công tắc, ngọn đèn thủy tinh mấy nghìn oát làm cho căn phòng sáng trưng lên...

Nghê Lạc Trần khựng lại, quay đầu nhìn, trong ánh mắt mơ mơ màng màng của anh có một luồng sáng chạy qua. Anh mở to mắt nhìn bánh gatô và cái nến cháy dở trên bàn, mỉm cười.

"Sao em không nghe lời anh mà lại về nhà vậy?"

"Nếu như em muốn anh đến đưa em về, anh có làm được không?" Tôi tức giận chất vấn anh.

Anh thành thật lắc đầu, đi lại gần tôi, mùi vị thoang thoảng và hơi thở đàn ông của anh thoáng qua mũi tôi. Tôi quay người định đi lên tầng thì bị anh ôm chặt lấy.

"Lạc Tuyết, anh xin lỗi, có phải anh đã để em đợi rất lâu rồi không?"

"Không phải, em đã ngủ rồi, chỉ là âm thanh ồn ào trong sân nhà làm thức giấc thôi." Tôi quả là sĩ diện, phủ nhận hoàn toàn.

"Vậy sao?"

Anh lại nhìn cái bánh gatô đặt ở trên bàn, nheo mắt trầm ngâm, sau đó cười tít cả mắt lên. Điệu bộ của anh làm cho tôi nghĩ anh đang châm biếm tôi tự mình đa tình, giọng tôi đanh lại:

"Có gì mà đắc ý vậy, chẳng qua là người ta cố gắng làm tròn nghĩa vụ... Nhưng xem ra anh không cần đến nó nữa. Tối nay thế nào, vui chứ?"

Anh lắc đầu, buông tôi ra và ngồi xuống ghế sofa. Anh cởi áo khoác ngoài, cởi cả cúc cổ áo sơ mi, duỗi thẳng chân."Em lấy hai chiếc ly lại đây."

"Chẳng phải là anh đã uống rồi sao?"

"Không giống nhau." Ngữ điệu của anh ngắn gọn làm cho tôi cũng có cảm giác có điều gì đó không giống nhau.

Tôi cầm hai ly quay trở lại phòng khách. Ở trên bàn đã để sẵn một chai rượu vang. Anh vỗ nhẹ vào ghế sofa bảo tôi ngồi xuống. Tôi như bị thôi miên, cũng không hiểu tại sao mình lại nghe lời anh như vậy.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng xấu hổ trốn vào trong mây, chỉ có những vì sao hào phóng trải khắp bầu trời, óng ánh và đẹp mắt.

Tôi và Nghê Lạc Trần lặng lẽ ngồi uống với nhau, chẳng ai nói với ai câu nào. Lúc sau anh đột nhiên gục cằm vào vai tôi và nói một cách lười biếng."Anh say rồi!"

Điệu bộ của anh giống như sự thân mật đáng yêu của các cặp vợ chồng, nhưng chúng tôi chưa từng làm vậy với nhau. Tôi lúng túng nói: "Vậy đừng uống nữa..."

Khi tôi định dọn ly thì bị anh túm lấy tay. Đầu anh vẫn dựa vào vai tôi, thậm chí cả sức nặng của cơ thể anh cũng dồn vào phía tôi, tôi dùng một tay bên kia chống lại, cố gắng giữ thăng bằng cho cả hai trên ghế sofa.

"Lạc Tuyết, anh rất vui..." Lời nói và hơi thở của anh nhẹ nhàng lướt qua tai tôi, mang mùi vị ngọt ngọt của rượu vang dễ làm say lòng người. Có thứ gì đó dấy lên trong lòng tôi. Tôi đặt tay lên áo anh, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

"Lạc Tuyết, anh muốn..." Nói rồi bàn tay anh vòng qua eo tôi, ánh mắt mê đắm đọng xuống bờ ngực nhô lên của tôi. Trước kia, anh thường hôn tôi mà không cần hỏi tôi đồng ý hay không, chỉ chiếm hữu tôi bằng sự nam tính của mình. Nhưng lúc này đây, sự nũng nịu nồng nàn và nhẹ nhàng của anh làm cho tôi kinh ngạc. Tôi nhìn anh ngây dại, không biết nên trả lời như thế nào.

"Lạc Tuyết, anh muốn..."

Anh nhắc lại một lần nữa, đôi môi tham lam đặt lên môi tôi. Từ từ, nhẹn nhàng mơn trớn, giống như những đứa trẻ mê đắm mút que kem mát lạnh. Tôi không chịu được ôm chặt lấy anh, đưa tay vào trong quần áo anh, vuốt ve eo của anh. Cũng có thể do uống nhiều rượu nên cơ thể anh trở nên nóng bỏng và khiêu khích, một cảm giác ham muốn chưa từng có ở tôi chợt xuất hiện. Khi đó anh nhẹ nhàng bế tôi lên tầng, cắn nhẹ vành tai tôi, thì thầm: "Lạc Tuyết, váy ngủ của em thật đẹp. Anh rất thích..."

Tôi ôm chặt cổ anh, dựa đầu vào vai anh, mặt nóng bừng. Nhưng khi anh ngẩng mặt lên thì tôi nhìn thấy một màu đỏ nhạt ở cần cổ trắng của anh, vô cùng chướng mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)