Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 15

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 15
Sắc màu ngưng đọng...
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tôi nhìn thấy hai người đàn ông đang cứu một người đang bị đuối nước. Người đàn ông đó dường như cứ muốn đi ra xa bờ thêm.

Trực giác mách bảo tôi, nhất định là Nghê Lạc Trần đã xảy ra chuyện rồi.

"Đánh cho anh ta ngất đi, nếu không rất khó đưa anh ta lên bờ."

Nghe hai người đó thương lượng một cách rất khó khăn ở trên mặt nước, tôi vội vàng hét lên: "Đừng đánh, anh ấy là chồng tôi..."

Không biết do âm thanh của tôi bị gió biển thổi bạt đi hay là hai người đàn ông đang cứu người bị nạn quá chuyên tâm, tiếng hò hét của tôi dường như không có hiệu quả chút nào. Mọi người xung quanh cũng xúm vào tạo thành một đám đông hỗn loạn.

Tôi vừa bơi thục mạng về phía đó, vừa gọi tên Nghê Lạc Trần bằng một âm thanh run rẩy. Nhưng anh ấy vẫn cứ cố chống cự, giống như một người tuyệt vọng đang cố gắng giành giật lấy sự sống ở lằn ranh giới của sự sống chết. Lúc này tôi có cảm giác mình bị một vật nhọn đâm thẳng vào tim, đau nhói.

Tiểu Nê, anh phải nghe lời, đừng phản kháng nữa, em không thể có chuyện gì đâu...

Đột nhiên tôi nhìn thấy cái còi nổi trên mặt nước liền đưa ngay lên trên miệng.

Một âm thanh lanh lảnh xé toạc mặt biển, xung quanh dường như không có tiếng gió, tiếng nước hay âm thanh huyên náo nữa... Cả thế giới như yên tĩnh lại vào lúc đó...

Tôi cũng sực tỉnh bởi tiếng còi, sững người lại một chút rồi ra sức bơi về phía đám người đang yên tĩnh lại... Khi tôi bơi lại gần họ, chỉ còn một sải chân thì nhìn thấy Nghê Lạc Trần nổi lên trên mặt nước, mấy lọn tóc ướt vắt lên trán càng làm cho khuôn mặt anh càng nhợt nhạt hơn. Anh ngây ra nhìn tôi, miệng cố nở một nụ cười nhưng lại làm cho tôi rơi lệ.

Tôi mở rộng cánh tay, cố gắng nhìn anh cười và nói: "Lại đây..."

Mọi người lúc đó buông anh ra, anh giống như được động viên, nhào lại phía tôi.

Khi anh ôm tôi vào lòng, tôi dường như tìm lại được tất cả những điều mà mình đã đánh mất, cả sinh mệnh và cả thế giới...

"Anh ta bị thần kinh sao? Không biết bơi sao lại ra chỗ sâu như vậy? Chúng tôi ra sức cứu, anh ta lại ra sức chống cự..."

Phía sau lưng Nghê Lạc Trần có tiếng mắng của ai đó. Sự cảm kích vốn có của tôi đã biến mất không còn nữa. Tôi không phải là người vô ơn, chỉ là tôi không cho phép bất cứ một ai nói anh ấy như vậy. Tôi nghĩ nhất định là anh không tìm thấy tôi nên mới lao ra biển bất chấp tính mạng của mình.

Tôi không quan tâm những lời mọi người nói, chỉ thầm thì vào tai Nghê Lạc Trần: "Anh thả lỏng một chút đi, nếu không thì cả hai chúng ta sẽ chìm xuống đáy biển..."

Đột nhiên anh buông tay tôi ra, do sợ hãi nên anh bị chìm xuống. Tôi gắng sức kéo anh lên, dạy cho anh cách giữ hơi thở và cách thả lỏng mình... Anh nhất nhất làm theo lời tôi, giống như một đứa trẻ biết vâng lời. Anh đã giao cả tính mạng của mình cho tôi, hoặc nói một cách khác, khi ở bên nhau, chúng tôi đã không còn quan tâm đến vấn đề sống và chết nữa. Tôi đã nghĩ như vậy.

Lúc này có người bơi lại hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tôi lắc đầu từ chối. Dựa vào sự bướng bỉnh của tôi và sự kiêu ngạo của Nghê Lạc Trần, chúng tôi đã đặt mình vào khoảng giữa của trời đất, không một ai có thể chen vào được...

Không biết phải trải qua bao lâu tôi và anh mới bò được lên bờ. Nghê Lạc Trần nhổ ra vài ngụm nước biển. Tôi còn không chắc chắn anh ấy có việc gì không bèn nói nhỏ: "Đi về phía kia đi, nếu không nước triều lên có thể sẽ cuốn theo cả em và anh xuống biển mất"

Cố gắng gom hết sức lực, chúng tôi dựa vào nhau bước đi từng bước, đến được chỗ an toàn mới đổ người xuống...

Bãi cát trắng vẫn rất mềm mại. Ánh mặt trời vẫn cứ nóng bỏng, rực rỡ như nó đã từng. Anh cầm chặt tay tôi nhất quyết không rời. Tôi nghĩ, đó có thể là chút sức lực còn lại của anh. Con người thật giống như những hạt bụi trần, lúc bay lên lúc rơi xuống, chẳng là gì giữa cõi nhân gian bao la, duy chỉ có sinh mạng đối phương mới có sức nặng và quý giá trong lòng chúng ta.

Mặt trời lặn về phía tây, gió biển mang hơi lạnh thổi đến. Tôi đứng lên thì phát hiện anh ấy đã ngủ, khuôn mặt trắng nhợt như bãi cát, yếu đuối đến mức dường như anh sẽ bỏ tôi mà đi ngay ở thời khắc đó. Tôi vội vàng lay anh: "Nghê Lạc Trần, anh dậy đi, dậy mau đi, ..."

Khi không thấy có phản ứng gì tôi đột nhiên bật khóc một cách bất lực: "Tiểu Nê, lúc sinh nhật anh, em sẽ không quên nấu mì trường thọ cho anh ăn nữa. Nếu như anh bỏ em đi, em biết nói với ông nội như thế nào đây..."

Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt má tôi, giống như bao lần anh đã từng lau nước mắt cho tôi, "Đồ ngốc, đừng khóc nữa. Anh không chết đâu, bởi vì anh không biết giao em cho ai. Mà giao cho bất kì ai anh đều không yên tâm. Rồi cũng sẽ có ngày anh chết, nhưng anh sẽ thu xếp thỏa đáng mọi chuyện cho em."

"Nghê Lạc Trần, những lời xui xẻo như vậy lần sau không cho phép anh nói nữa..." Lời nói nhẹ nhàng của anh làm tôi hoảng sợ. Tôi cúi người xuống, lấy nụ hôn điên cuồng ngăn không cho anh nói nữa.

Anh cười nhẹ, đẩy tôi ra.

"Quân nhân mà cũng mê tín sao?"

Tôi gật đầu, tiếp tục hôn anh, nói một cách rất bản năng: "Nếu như anh đồng ý sống cùng em cả cuộc đời, hãy dùng sự cuồng nhiệt của mình để đáp lại em đi..."

Không phải tôi mê tín mà là tôi sợ hãi, không muốn nghe anh nói tiếp nữa.

Quả nhiên anh cuồng nhiệt đáp lại tôi, từ cái ôm nhẹ nhàng cho đến cái ôm nghẹt thở, nó làm cho tôi có cảm giác giống như chúng tôi đang vờn nhau.

Rất lâu sau đó chúng tôi mới rời nhau ra, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt anh có những mảnh vỡ của mặt trời, toát ra ánh sáng trong veo dường như muốn thiêu cháy tôi ngay khoảnh khắc đó. Tôi bị anh nhìn thấu đến tận tâm can. Đột nhiên anh khẽ nhếch đôi môi đẹp đẽ rồi cười nhẹ."Trong miệng em có cát..."

"..." Tôi nghĩ lại cái hôn vừa xong và cảm thấy hình như có những hạt cát nhỏ đang đọng lại trong miệng tôi, bất giác tôi bật cười: "Cát trong miệng anh thì có."

Tôi giơ tay lau những hạt cát nhỏ còn trên mặt anh. Anh cũng dùng động tác như vậy để đáp lại tôi. Tay anh dừng lại trên mặt tôi... Tôi có cảm giác thật nhẹ, thật mềm mại, giống như bàn tay anh đang sờ vào một đồ vật bằng sứ vô cùng quý giá.

Mặt trời chiều cuối cùng cũng lặn xuống và mang đi những ánh sáng cuối cùng trong ngày.

Bầu trời và mặt biển đột nhiên mất đi màu sắc, chỉ còn là một màu xám đậm ngưng đọng lại, đến bãi biển màu trắng cũng trở nên trầm mặc. Cảnh vật này làm cho tôi nhớ lại nhà tôi ở thành phố D, nhớ lại bức tranh bị ngấm nước mà Nghê Lạc Trần treo ở thư phòng, tất cả đều là một màu nâu xám, bầu trời xanh đen và biển như hòa vào với nhau, cảnh sắc rất thê lương, u uất, làm cho con người ta cảm thấy nghẹt thở. Màu sắc duy nhất đập vào mắt người khác là miếng gỗ màu nâu trôi bập bềnh trên mặt biển.

Tôi không hiểu lắm về hội họa nhưng cũng có thể nhìn thấy đó là bức tranh độc thoại lần cuối cùng của một người đang tiến dần đến cõi chết. Tôi không hiểu tại sao Nghê Lạc Trần lại treo bức tranh đó ở trong thư phòng, nơi mà anh ấy cũng rất ít khi đi vào đó...

"Có phải em đang nghĩ đến bức tranh treo trong thư phòng của anh không?"

Anh đột nhiên ngồi dậy hỏi tôi. Tôi bất giác gật đầu thừa nhận.

"Đó là tác phẩm cuối cùng của Nghê Thiên Vũ..."

"Nghê Thiên Vũ?" Tôi cố gắng lục tìm quá khứ, đột nhiên nghĩ đến chồng Chu Oánh là người thích sưu tập tranh. Trong nhà cô ấy cũng có tranh của Nghê Thiên Vũ, tôi cũng được nghe qua những đồn đại về ông ấy, một họa sĩ tranh trừu tượng rất tài ba nhưng đoản mệnh.

"Em từng xem qua tác phẩm của Nghê Thiên Vũ ở nhà Chu Oánh, nhưng không thấy u ám đến vậy..."

"Những bức tranh em xem đều là tác phẩm thời trẻ của ông. Về sau những bức vẽ của ông càng ngày càng đen tối. Ông không muốn để cho người khác nhìn thấy, tất cả đều được giấu trong nhà..."

"Sao anh biết được?"

Tôi nhìn anh một cách khó hiểu. Mặt anh quay lại với mặt trời nên tôi không thể nhìn ra được đó là tâm trạng gì.

"Ông ấy là chú của anh."

"..."

"Bức tranh treo ở nhà là tác phẩm cuối cùng trước khi ông chết, nó ra đời trước khi ông mất có nửa tiếng đồng hồ thôi."

"..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)