Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 14

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 14
Chân trời góc bể
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chúng tôi đi vào thành phố ven biển tràn ngập hương vị dừa. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được ánh mặt trời và gió ấm của mùa hè giữa tiết đông lạnh giá. Sự bận rộn, thậm chí cảm giác muốn trốn chạy đã không còn tồn tại vào giờ khắc này trong tôi.

Giống như có người nói, bụi trần rồi cũng sẽ rơi xuống...

"Em mệt không?"

Nghê Lạc Trần quay lại hỏi tôi. Bé gái trong tay anh cũng nhìn về phía tôi khuyến khích."Chị ơi, mau lên."

Tôi kéo mũ che nắng, hít hà mùi dừa thơm."Mặt trời ở Hải Nam sao mà dữ dội vậy nhỉ?"

"Nắng gắt ở vùng nhiệt đới cũng là một nét đặc sắc, em cố gắng thưởng thức đi." Nghê Lạc Trần nhìn tôi cười, đỡ lấy món đồ trong tay tôi."Nào, đưa anh cầm cho nào. Lại còn là quân nhân nữa cơ đấy..."

"Quân nhân thì làm sao nào? Em chỉ không quen với khí hậu ở đây thôi." Đừng vì có em bé ủng hộ mà dám chê cười người ta. Tôi tức giận hất tay anh, bước nhanh mấy bước vượt qua hai người. Sau lưng tôi văng vẳng tiếng cười của họ.

"Anh à, chân trời góc biển có còn xa không?"

"Sắp rồi, ở ngay trước mắt thôi. Em có nhìn thấy mấy hòn đá sừng sững ở phía xa kia không?"

Nhìn về phía xa... Hóa ra khái niệm "chân trời góc bể" chỉ là hai hòn đá to đặt cách nhau không xa, ngẩng đầu lên là nhìn thấy. Vậy thì cái khoảng cách xa nhất trên thế gian này rốt cuộc là ở đâu? Tôi bất giác quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc bộ quần áo trắng bay bay trong gió ở đằng sau mình. Anh đang mỉm cười và đưa cánh tay vững chãi ra để che ánh mặt trời gay gắt cho cô bé đứng ở phía trước. Chính là nụ cười này đã từng gột bỏ đi những bóng đen trong trái tim tôi một cách nhẹ nhàng, từ từ và ấm áp.

Lúc này chân trời góc bể như hiện ra trước mắt.

Sự mệt mỏi trong chặng đường du lịch rồi cũng được đổi lại bằng tâm trạng vui vẻ.

Đến khu vực lặn ở Nam Á, tôi chợt thấy mình thật hưng phấn.

Trời xanh, biển mặn, ánh mặt trời và bãi cát trắng như tuyết, lại còn hàng dừa cao sừng sững đứng ven bờ, tôi không thể nào dùng lời nói để miêu tả được cảnh đẹp như mơ đang hiện ra trước mắt. Chỉ còn giấc mộng thủa ban đầu, tôi từng không biết bao lần mơ ước được dạo chơi dưới đáy biển, làm bạn với những dãy san hô, cảm giác từng đàn cá ngũ sắc đốm màu bay lượn xung quanh.

"Chúng tôi không lặn."

Khi hướng dẫn viên đang thống kê những người muốn tham gia lặn thì đằng sau tôi vang lên một âm thanh ngược lại. Tôi quay người lại nhìn Nghê Lạc Trần. Vẻ mặt hơi lạnh lùng và cố chấp đã làm tan giấc mộng lặn xuống đáy biển sâu của tôi. Anh nói xong mà không hề nhìn lại tôi rồi đi nhanh ra phía bờ biển.

Tôi chạy theo anh và cố gắng thuyết phục."Nghê Lạc Trần, em đã mơ ước từ rất lâu rồi. Anh để em lặn đi có được không?"

"Rất nguy hiểm." Anh dừng bước và quay đầu lại nhìn tôi, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc tô."Em đừng nói nữa. Anh không thể giao tính mạng em cho huấn luyện viên dạy lặn được."

"Vậy anh lặn cùng em?"

"Tay anh không được dính nước." Anh trả lời một cách lạnh lùng.

Tôi biết anh đang tìm lí do. Khi tay anh bị nặng nhất thì đã nhúng nước, huống hồ bây giờ đã k hông có vấn đề gì lớn. Tuy nhiên tôi không hiểu tại sao anh lại cương quyết như vậy. Tôi khẩn cầu anh lần cuối, muốn anh lặn cùng tôi nhưng cũng bị anh từ chối. Đây là lần đầu tiên tôi thấy tính gia trưởng và sự cố chấp không thể hiểu nổi của anh.

Từ lúc đó tôi không nói chuyện với anh nữa. Tôi nhìn ra biển lớn, ngắm những người đang mặc quần áo lặn được huấn luyện viên giảng giải cách xuống biển mà trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Tôi nghĩ, nếu như là Giang Triều, anh nhất định sẽ vui vẻ lặn xuống đáy biển, cùng tôi cảm nhận được vẻ đẹp và sự huyền bí của nơi ấy.

Từ tâm trạng hào hứng lúc ban đầu, bây giờ trong tôi chỉ là cảm giác thất vọng và hối tiếc. Còn Nghê Lạc Trần đang ngồi bên cạnh tôi cười đùa, viết chữ lên nền cát cùng bé gái.

Buổi tối mọi người trong đoàn đi thưởng thức một trò giải trí đặc sắc khác, chỉ có tôi và Nghê Lạc Trần lưu lại trong khách sạn nghỉ ngơi.

"Em không đi thật sao? Nghe nói những Grateai[1] đó còn xinh đẹp hơn người thường rất nhiều."

[1] Nam uống hoócmon và chuyển đổi giới tính thành nữ.

Nghe anh nói, tôi liền ngồi bật dậy, bóc toạc cái mặt nạ trên mặt ra và nói: "Anh thích thì tự mình đi, không ngờ rằng anh cũng có sở thích quái dị như vậy. Có phải là anh thường xuyên làm việc với các cô gái xinh đẹp nên thẩm mĩ của anh lệch lạc rồi, cần phải thay đổi khẩu vị để kích thích tinh thần?" Lời nói hơi bị kích động của tôi cũng không hẳn là muốn trả đũa lại Nghê Lạc Trần mà chỉ là khi nghe đến từ "Grateai", tôi có hơi phản cảm. Tôi không thể công nhận bừa là họ đẹp, chỉ là cảm thấy hơi khác người và không bình thường, tôi cũng khá đồng cảm với vận mệnh của họ.

Nghê Lạc Trần cười cười đi đến ngồi xuống cạnh giường tôi. Anh vừa dùng khăn tắm lau khô nước trên tóc, vừa nói" "Anh cũng chỉ biết là không nên khen một người phụ nữ khác trước mặt người phụ nữ, ai biết được rằng đến Grateai cũng không được khen..."

"Anh thôi đi. Em cũng không đến mức đi ghen tị với họ đâu. Hơn nữa, mĩ nam Nghê Lạc Trần đang ở trước mắt rồi, em cần gì phải đi chiêm ngưỡng Grateai nữa."

Nhìn thấy bộ dạng nhận thua thê thảm của Nghê Lạc Trần đúng như ý muốn của mình, tôi có chút hả hê trong lòng. Tôi vui sướng lẩm bẩm một khúc hát trong miệng.

Nghê Lạc Trần, cứ coi là anh là đàn ông đi, nhưng là một người đàn ông thấy nước cũng sợ.

Đêm khuya, tôi gục xuống ban công để thưởng thức làn gió biển Nam Hải. Sự nhẹ nhàng mềm mại của nó giống như nụ hôn của người tình, vừa mê hoặc, lại vừa dịu dàng. Lúc đó tôi nửa như say bởi thành phố ven biển tràn ngập hương thơm của dừa, nửa như rơi vào tâm trạng vô cùng khó tả, không thể nói ra được.

"Ngủ sớm đi em, cho dù thời tiết có ấm áp thì để gió thổi lâu thế cũng không tốt... Còn nữa, sau này anh sẽ không cố chấp như vậy nữa."

Nghê Lạc Trần đứng sát và phả hơi thở nhẹ nhàng vào tai tôi, không biết có phải anh đang xin lỗi vì việc không cho phép tôi lặn lúc ban ngày không, nhưng thú thực trong lòng tôi không còn giận anh nhiều nữa. Tôi cũng không phải là người không hiểu chuyện. Tôi hơi vô tâm, nên quên hết cái nọ cái kia trong chuyến du lịch có phần vội vàng này, nhưng những thứ tôi cần thì đề có thể tìm được trong hành lí của anh. Đây là điều mà tôi chưa hề nghĩ đến. Suốt cả quãng đường anh đều vô cùng quan tâm đến tôi. Những điều này tôi đều nhìn thấy và để trong lòng nhưng tôi không thể hiểu được tại sao mình lại thích bắt nạt anh như vậy, hay như lời anh nói, tôi rất sung sướng khi bắt nạt anh.

Quay lại giường, tôi phát hiện anh vẫn đứng đó, mắt nhìn qua cửa sổ, lưng quay lại với tôi. Anh đứng đó rất lâu không hề động đậy.

'Anh không ngủ à?"

"Trong lòng em, anh có phải là một người đàn ông nữa không?"

Hóa ra Nghê Lạc Trần cũng đang làm bộ với tôi. Tôi quay người đi không thèm để ý đến anh nữa. Một lát sau nghe thấy tiếng anh ho khẽ, tôi liền không chịu được nữa và nói: "Nếu như anh bị cảm, anh mới đúng là không phải đàn ông."

Phía bên kia giường quả nhiên trũng xuống, cánh tay quen thuộc nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, siết chặt: "Lạc Tuyết, em ghét anh không?"

Cơ thể anh hơi lạnh, cũng có vẻ như đang run lên. Tôi đặt tay mình xuống phần dưới áo ngủ, từ từ vuốt lên đốt sống lưng của anh.

Đột nhiên anh đè mạnh tôi xuống, hơi thở gấp gáp...

"Lạc Tuyết... Lạc Tuyết..."

Anh cứ gọi tên tôi như vậy, giống như anh đã gọi hàng nghìn hàng vạn lần trong tim mình. Những nụ hôn tới tấp như mưa rơi xuống cổ cùng những vị trí nhạy cảm trên cơ thể tôi, tố cáo khát vọng không thể nói được của anh.

Tôi nhận thấy, thời điểm mà đàn ông bộc lộ bản năng cũng là thời khắc mà anh ta uy quyền nhất, cũng chính là lúc anh ta mềm yếu nhất. Tôi giơ tay ôm chặt eo của anh, áp cơ thể mình vào anh một cách không thể cưỡng lại được...

Chúng tôi cùng với đoàn du lịch cưỡi ngựa xem hoa một vài cảnh đẹp ở vùng Nam Á trong hai ngày. Tuy hơi vội vàng nhưng chúng tôi cũng hòa nhập được với các thành viên khác trong đoàn, tình cảm của mọi người khá khăng khít. Ngày thứ ba, Nghê Lạc Trần quyết định tách đoàn, đưa tôi đi thăm các danh lam thắng cảnh ven biển trong hai ngày. Anh nói để bù đắp lần không được lăn xuống đáy biển của tôi.

Khi bé gái sáu tuổi khóc và ôm lấy cổ của Nghê Lạc Trần như không muốn rời thì một người quen với việc chia li như tôi cũng thấy ngậm ngùi. Có lẽ trong cuộc đời chúng ta có những gặp gỡ bất ngờ rồi sau đó là sự chia li cũng hết sức bất ngờ.

Vẫy tay tiễn đoàn du lịch lên xe, tôi hỏi Nghê Lạc Trần: "Sao đột nhiên anh lại muốn tách đoàn như vậy?"

"Nếu như còn không tách đoàn ra thì sau hai ngày nữa, kẻ khóc lóc sẽ chính là em. Có lúc, dựa dẫm chỉ là một thói quen..."

Tôi cúi đầu không nói, không biết từ "thói quen" mà anh vừa thốt ra là ám chỉ Giang Triều hay ám chỉ chính anh.

Một lần nữa chúng tôi lại quay trở lại vùng vịnh Nam Á. Khi đó tôi cũng không muốn lặn nữa, chỉ muốn yên tĩnh ngắm cảnh và hàng dừa ven biển.

"Không phải em muốn xuống biển sao? Em thay áo tắm đi."

"Thế còn anh?"

Đưa tay nhận lấy bộ quần áo tắm ở trên tay Nghê Lạc Trần, tôi bất giác hỏi. Nghê Lạc Trần không trả lời, chỉ cười cười rồi đi lại quầy cho thuê phao tắm.

Tôi thay xong quần áo, lấy chiếc phao cứu hộ chắc chắn giống như săm xe từ tay anh. Tôi không nhịn được cười. Nghê Lạc Trần không hề cười, vẫy vẫy cái còi thủy tinh đeo ở trên cổ và nói: "Em đi đi, đừng đi xa, nếu như anh thổi còi thì em nhớ quay lại ngay nhé."

"..."

Hồi lâu sau tôi mới như tỉnh giấc. Tôi giận dỗi giành lấy chiếc còi của anh nói: "Anh đang đi chăn trâu hay chăn dê mà cần còi vậy?"

Anh cười cười và bỏ cái còi thủy tinh vào tay tôi không hề đắn đo. Tôi khoác phao cứu sinh đi ra ngoài biển. Đột nhiên quay lại và hét to với anh: "Đừng đi xa, em thổi còi là anh nhớ vẫy tay về phía em nhé..."

Không ngờ chỉ là một câu nói đùa thôi nhưng anh gật đầu rất thành thật.

Nước biển ngập qua đầu gối, qua eo và từ từ ngập qua ngực tôi. Nó không ấm như tôi tưởng tượng mà có phần hơi lạnh. Cái còi thủy tinh mà tôi đeo trước ngực nổi dập dềnh trên sóng. Không hiểu tại sao tôi có cảm giác, chiếc còi như một sợi dây màu nhiệm nối tình cảm của tôi và Nghê Lạc Trần lại. Tôi bất giác nhìn lên trên bờ, bầu trời xanh ngắt, bãi cát trắng xóa, những hàng dừa cao cao phía sau dường như đã trở thành một bức tường mờ nhạt. Còn một anh chàng tuấn tú để trần ngực, mặc chiếc quần trắng như cát thì lại hiện lên rõ mồn một.

Nhìn anh trông giống như là ánh mặt trời trong lòng tôi.

Có người nói, cuộc đời là một chặng đường dài không có đích. Nhưng tôi không đồng ý với ý nghĩ tiêu cực này. Tuy trước khi đến đảo Hải Nam tôi đã từng nghĩ, sẽ bỏ lại ở thành phố xa lạ này cảm giác mệt mỏi của tôi, để mặc cho nó biến mất hoặc tan nát đi. Nhưng cuối cùng khát vọng trong lòng tôi lại được ánh mặt trời rọi đến.

Vậy Giang Triều là gì trong tôi?

Tôi không thể lí giải được tại sao vào giờ khắc này tôi lại nhớ đến cái tên Giang Triều. Bỏ mặc cái phao cứu sinh, tôi để cho mình chìm xuống biển, bỏ mặc hồi ức nhớ nhớ quên quên trôi trong đầu. Ở ven biển thành phố D, cặp tình nhân trẻ tuổi chạy bộ và cười vang trên bờ cát, hôn nhau dưới biển...

"Lạc Tuyết... Lạc Tuyết..."

Không biết có phải do hoang tưởng hay không nhưng tôi nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Là Giang Triều sao? Tôi lắng tai nghe kĩ, lúc lâu sau mới tỉnh lại, bơi vội lên mặt biển. Bóng dáng trên bờ biển của anh đã biến mất. Khi thu hẹp tầm nhìn tôi mới phát hiện, có một đám người lố nhố trên mặt biển cách tôi không xa...

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)