Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 12

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 12
Nguyện vọng trong ngày sinh nhật
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bầu trời Hải Nam mưa giăng giăng, hiu quạnh và mờ mịt. Tôi có cảm giác đến cả bầu trời cũng nhuốm vị mặn, không khí mang hơi ẩm của biển.

Tôi cứ nghĩ cảnh đẹp của vùng miền nam là cảnh trong lành và lãng mạn kéo dài thăm thẳm. Nhưng thực tế lại một lần nữa nhắc nhở tôi, nó luôn khác xa tưởng tượng. Cũng giống như mặc dù tôi đã đi ra khỏi dĩ vãng u ám nhưng lại bị một cái gì đó kéo lại, mưa gió trần gian luôn vướng víu không rời.

Nghê Lạc Trần có lẽ nhìn ra sự thất vọng của tôi liền hất mũ áo gió lên đầu tôi làm trò, y như trò đùa của trẻ con.

Tôi trừng mắt với anh và bỏ chiếc mũ xuống. Dáng vẻ của tôi lúc này nhất định rất ngu ngốc. Tôi không muốn mặc chiếc áo màu hồng phấn có mũ này. Tôi là bạn thuở tiểu học của anh thật đấy, nhưng anh đâu nhất thiết phải biến tôi thành học sinh tiểu học như thế này. Anh bảo hãy tin vào con mắt của anh, mặc bộ đồ giống như anh, chỉ là màu sắc khác nhau thôi.

Hai chúng tôi một trắng một hồng đứng ở sảnh sân bay, trông rất bắt mắt. Nhưng anh ấy mặc gì trông cũng đẹp, một bộ quần áo thoải mái nhưng vẫn trang nhã luôn thu hút ánh mắt mọi người. Còn tôi thì bình thường hơn cả bình thường, đứng ở bên cạnh anh giống như một cái lá cây không hề bắt mắt.

Một lúc sau, mộtngười phụ nữ chừng ba mươi tuổi vội vàng tiến lại. Cô ấy nở nụ cười mang hàm ý xin lỗi: "Tổng giám đốc Nghê, anh lúc nào cũng đúng giờ."

"Là máy bay đến đúng giờ."

Nghê Lạc Trần lạnh nhạt, một mặt từ chối để người phụ nữ kia mang giúp hành lí, một mặt kéo tay tôi đi theo anh ra bên ngoài. Anh nắm tay tôi rất chặt, giống như sợ tuột mất tôi giữa chốn xa lạ này. Đúng vậy, anh luôn luôn không yên tâm với việc này hoặc việc khác của tôi. Anh thường nói: "Lạc Tuyết, em là kẻ hồ đồ bướng bỉnh nhất trên thế giới này. Nếu có một ngày anh không thể chăm sóc em được nữa, không chừng đến bản thân mình em cũng để lạc mất..."

Anh khác hẳn Giang Triều. Trong mắt Giang Triều tôi là người phụ nữ vô cùng độc lập, là nữ quân nhân vô cùng cứng rắn. Do vậy Giang Triều luôn nghĩ rằng nếu như không có anh ta thì tôi vẫn sống rất tốt.

Chúng tôi bước lên chiếc Mercedes thương gia màu đen, Nghê Lạc Trần tự mình lái xe. Tôi có đôi chút hiếu kì vì dường như anh rất quen thuộc nơi này. Mặc dù ánh mắt anh đang nhìn về phía trước nhưng có vẻ cảm nhận được khúc mắc của tôi, anh cười nói: "Tổng công ty Snowlet được đặt ở đây. Đây là trạm đầu tiên trong sự nghiệp của anh."

Tôi cười không lên tiếng, coi như lại hiểu anh thêm một chút nữa. Nhưng cần bao nhiêu thời gian nữa để hiểu hết anh thì tôi không dám chắc chắn.

Một lát sau, anh lại hỏi tôi: "Em không quan tâm mình sẽ đi đâu à?"

"Em chẳng muốn hỏi, dù sao thì anh cũng không bán em đi." Tôi lười biếng dựa vào ghế trả lời.

Không rõ là chúng tôi đã đi ra khỏi màn mưa hay ông trời cũng mệt mỏi nên mưa đột nhiên tạnh hẳn. Tôi nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ ô tô, đột nhiên có cảm giác vô cùng hiếu kì đối với thành phố lạ lẫm mà mông lung này. Tôi muốn biết nước biển ở đây màu xanh hay là màu xám vậy...

"Nghê Lạc Trần, mình có thể tắm biển ở nhiệt độ này không?"

"Em ngốc ạ, nhiệt độ nước biển ở Hải Khẩu là hai mươi tư độ C, đương nhiên là không thể tắm được. Tam Á mới là vùng cận nhiệt đới. Hôm nay em mệt rồi, chúng ta nghỉ một hôm, mai anh đưa em đi Tam Á." Nghê Lạc Trần quay lại nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi: "Em lớn lên ở thành phố ven biển, vậy mà vẫn chưa ngắm biển cho đủ hay sao?"

"Em muốn biết vị của biển ở đây như thế nào."

"Đắng."

Tôi không biết liệu có phải mình nhìn nhầm không nhưng nụ cười dường như vụt tắt trên miệng Nghê Lạc Trần, vị đắng chát đầu môi lẩn quẩn đâu đó trong thế giới phồn hoa này. Xem ra, bất luận sang hèn, con người trong sự cô đơn rốt cục cũng không thể thoát khỏi quá khứ của mình.

Tiếp theo đó Nghê Lạc Trần im lặng. Cô gái đến đón ở sân bay quay sang tiếp chuyện tôi. Cô ấy tên là Nhiệm Nguyệt, là phó tổng giám đốc của Snowlet. Nhiệm Nguyệt là một cô gái năng động và rất xuất sắc. Cô nói mình đến muộn vì gặp một vụ tai nạn giao thông, đường bị kẹt một quãng dài. Tôi nghĩ cô ấy nói ra chủ yếu là để thanh minh với Nghê Lạc Trần thôi. Ai cũng dễ dàng nhận ra Nghê Lạc Trần không hài lòng vì việc đến muộn của cô ấy. Mà Nhiệm Nguyệt lại là người thông minh, cô ấy không vội vàng đi giải thích với Nghê Lạc Trần. Cái xã hội này là như vậy, người ta chỉ biết là bạn đã sai chứ không cần biết lí do tại sao bạn phạm phải sai lầm. Cô ấy còn nói, tuy sự nghiệp của Nghê Lạc Trần khởi đầu từ đây nhưng anh ấy không hề hiểu về thành phố này, đặc biệt là những danh làm thắng cảnh ở Nam Á thì càng lạ lẫm. Cuối cùng cô ấy còn đùa, tôi phải chuẩn bị tinh thần đi lạc, mất tích cùng anh ấy.

Xe dừng lại ở khu nghỉ dưỡng. Chúng tôi xuống xe, ăn tạm suất cơm trưa. Ăm xong Nghê Lạc Trần bảo Nhiệm Nguyệt lái xe về.

Nghê Lạc Trần đưa tôi vào một phòng khách vô cùng sang trọng, bên trong rất sạch sẽ, còn ngoài cửa sổ là khung cảnh huyền bí, tôi có thể ngửi thấy mùi hoa thơm ngát sau cơn mưa. Không gian nơi đây khiến cho người ta rất dễ buồn ngủ.

Tắm xong tôi lên giường nằm, chẳng nghĩ ngợi gì ngủ một giấc.

Sau khi tôi tỉnh giấc, ánh trăng bên ngoài cửa sổ đã chiếu vào phòng, Khí hậu Hải Nam thay đổi thất thường, lúc mưa, lúc nắng giống y như tâm trạng con người. Tôi quờ sang bên cạnh một cách vô ý thức, dường như tôi muốn tìm đến cơ thể khiến tôi luôn yên tâm.

"Ngủ như heo, Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Đèn bật sáng, Nghê Lạc Trần nắm lấy cánh tay đưa lên không trung của tôi bóp nhẹ, "Em ngủ đúng chín tiếng rồi, bây giờ là chín giờ mười phút."

Tôi sợ hãi bật dậy, nhìn thấy anh đã mặc rất nghiêm chỉnh liền hỏi: "Anh tỉnh dậy từ khi nào, tại sao không gọi em dậy?"

Anh cười và nhìn tôi không trả lời. Tôi nghĩ có thể anh chưa hề ngủ tẹo nào.

"Đừng ngây ra đó, em mặc quần áo vào rồi anh đưa em đi ăn tối. Sau đó chúng ta còn một việc quan trọng nữa."

Tôi biết việc quan trọng mà Nghê Lạc Trần vừa nói, đó là nét đặc sắc của nơi này, tắm nước nóng ngoài trời.

Cảnh đêm tĩnh mịch, hương hoa thoang thoảng quanh đây.

Một vườn hoa nhỏ, một hòn non bộ bao quanh hồ nước nóng, bốn bề là khói xanh lượn lờ và ánh trăng trắng sáng chiếu vào, đan xen vào nhau. Tôi yên lặng ngâm mình trong làn nước. Dòng nước nóng dịu dàng ôm lấy làn da, làm cho cơ thể thư giãn đến từng lỗ chân lông. Tôi còn nghịch ngợm hất nước về phía anh ấy, tiếng nước nghe thật vui tai. Lúc này tôi mới biết, cái cảm giác "trộm kiếp phù sinh nửa ngày nhàn" chính là thế này đây.

Nghê Lạc Trần mặc chiếc quần bơi có viền bạc, trên vai vắt một chiếc khăn, ngồi trên bờ gọi điện thoại. Nụ cười của anh như ánh trăng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh cười như vậy, cũng không thể dùng lời nào để miêu tả cảm giác mê đắm lòng người của anh. Tôi biết anh đang gọi điện thoại cho ông nội, chỉ khi nào đối diện với ông nội, anh mới dứt bỏ sự đề phòng và thoải mái hẳn lên.

Một lát sau anh đưa tôi điện thoại, nói là ông muốn nói chuyện với tôi. Tôi cũng hơi khó xử nhưng không thể không nghe máy.

"Ông ạ?"

"Lạc Tuyết, Tiểu Nê có ngoan không? Nó có hay làm con tức giận không?"

"Tàm tạm ạ." Tôi cười nhìn Nghê Lạc Trần. Anh ấy dường như nghe thấy tôi và ông đang nói gì, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ.

"Ông ạ, muộn vậy rồi mà ông vẫn chưa đi ngủ sao?"

"Chưa, hàng năm cứ vào ngày này, ông đều đi ngủ sau mười hai giờ."

"Ngày hôm nay có gì đặc biệt vậy ạ?" Tôi hiểu kì.

"Xem ra Tiểu Nê chưa nói cho con biết rồi. Hôm nay là sinh nhật của nó. Lạc Tuyết, cho dù khuya như thế nào, ông nhờ con, nấu một bát mì trường thọ cho nó nhé."

"Vâng, con sẽ nấu ông ạ."

Đặt điện thoại xuống, tôi có cảm giác hơi buồn. Nghê Lạc Trần, bất luận quá khứ hoặc tương lai của chúng ta như thế nào, hôm nay là sinh nhật anh, anh cũng nên nói với em chứ. Nhìn thấy tôi không nói gì, Nghê Lạc Trần ngồi xuống, dùng chân hắt nước lên người tôi.

"Em giận rồi à?"

"Không." Tôi lắc đầu và hỏi: "Anh muốn được tặng quà sinh nhật gì nào?"

Anh mỉm cười ngẩng đầu nhìn trăng sáng phía trên và nói: "Hồi nhỏ anh có rất nhiều ước muốn và yêu cầu, nếu như ông và bố mẹ không thể đáp ứng được thì anh nghĩ khi mình lớn lên, nhất định phỉa gắng sức thỏa mãn bản thân. Khi lớn lên rồi anh mới hiểu, có những thứ dù mình có nỗ lực đến mấy thì cũng không thể nào có được, do vậy anh dần dần không còn nuôi hi vọng gì nữa."

"Khi nhỏ anh có ước muốn gì mà không đạt được?"

"Ừ..." Nghê Lạc Trần nghiêng đầu nhìn tôi, nụ cười của anh mơ hồ: "Khi còn nhỏ, mỗi khi nghe em gọi 'anh Giang Triều, anh Giang Triều'... thì anh rất mong được em gọi anh một tiếng 'anh Lạc Trần'."

"Anh... thật là nhảm nhí hết sức." Tôi không biết là mình xấu hổ hay ngượng ngùng mà cảm thấy mặt nóng ran.

"Thì em yêu cầu anh nói ra. Lại còn nói sẽ làm anh được thỏa mãn."

Nhìn bộ dạng bĩu môi giống như trẻ con của anh tôi không nén được bật cười, "Được rồi, bây giờ em sẽ đáp ứng yêu cầu của anh."

Nhân lúc anh không chú ý tôi liền kéo anh một cái. Anh lắc lư người rồi cũng ngoan ngoãn nhảy xuống nước. Nụ cười trong trẻo của tôi vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, nghe vô cùng sảng khoái.

Anh ngụp lặn mấy cái, tôi thấy anh hình như không biết bơi nên vội vàng kéo lên, cười nói: "Anh đã hài lòng chưa vậy?"

Anh ngây người nhìn tôi, nước từ trên tóc và gương mặt trắng bệch của anh chảy xuống. Anh và tôi nhìn thẳng vào nhau. Đột nhiên anh ôm chặt tôi vào lòng, tôi không thể nào thoát ra khỏi bàn tay ấm áp và mạnh mẽ ấy.

"Lạc Tuyết, anh không có mong muốn gì, anh chỉ mong nụ cười mãi mãi đọng trên môi em."

Lúc đó, không biết do nước quá nóng hay là Nghê Lạc Trần ôm tôi quá chặt mà tôi thấy cơ thể và trái tim mình dường như đều bị tan chảy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)