Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 11

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 11
Hạnh phúc là gì...
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chuông điện thoại vang lên, tôi mở mắt ra nhìn thì trời vừa tang tảng sáng. Thấy Nghê Lạc Trần vẫn đang ngon giấc, tôi vội bắt máy.

"Chu Oánh, có việc gì vậy, vừa mới sáng ra..." Tôi choàng chiếc áo lên người định đứng lên, chợt Nghê Lạc Trần động đậy, cánh tay ôm lấy eo tôi. Tôi vội vàng đắp chăn lên người anh, sợ làm anh tỉnh giấc...

"Lạc Tuyết, Giang Triều về rồi."

"..."

Tôi lặng im, không biết vì nghe thấy cái tên ấy hay là vì Giang Triều quay về quá đột ngột.

"Lạc Tuyết, mình chỉ thông báo cho cậu biết để cậu chuẩn bị tâm lí. Ngoài ra tối nay học viện tổ chức buổi liên hoan, cậu có đi không?"

"Nghê Lạc Trần đang bị sốt, mình không đi được." Tôi vội vàng tìm một cái lí do chẳng phải lí do để từ chối. Tôi nghĩ Chu Oánh có thể hiểu được tâm trạng của tôi. Một người con gái bị ruồng bỏ như tôi, cho dù không hận thì cũng không thể điềm nhiên đối diện với người đàn ông bội bạc mình. Nhưng tôi cũng biết, những người bạn khác chưa chắc đã hiểu được. Có thể trong mắt họ, tôi đã là người đàn bà phụ bạc, tham vàng bỏ ngãi rồi.

"Lạc Tuyết, không muốn gặp thì đừng gặp. Dù sao thì năm học mới bắt đầu, Giang Triều sẽ được điều đến quân khu, sau này cũng không có nhiều cơ hội gặp lại nữa."

"Ừ." Tôi lạnh lùng đáp lại, sau đó gác máy.

Chu Oánh chỉ hiểu một phần sự việc mà không biết Giang Triều sẽ thành em rể tôi. Cho dù không gặp nhau ở học viện nhưng trong cuộc sống không thể không va chạm. Đúng là trò đùa của tạo hóa, tôi trở thành người nhà với người đàn ông tôi yêu, oái ăm thay, anh lại không phải chồng tôi...

"Lạc Tuyết, em sao vậy?" Nghê Lạc Trần tỉnh giấc, anh đưa tay lau nhẹ má tôi, hóa ra tôi đang khóc.

Bởi đã quen với việc không cần phải che giấu sự yếu đuối, tôi quay người lại ôm lấy anh. Người đàn ông này đích thực là cái phao cứu sinh cho tôi mỗi khi tôi đuối nước. Vào những thời khắc tôi mềm yếu nhất, anh luôn là người đưa bàn tay ấm áp, truyền cho tôi dũng khí để tôi đối diện với cuộc sống.

Tôi khóc rất lâu rồi mới nói với anh, Giang Triều đã về rồi. Đúng là tôi không muốn giấu giếm anh một điều gì. Tôi nghĩ, điều quý giá nhất giữa hai chúng tôi là sự tin cậy và nương tựa lẫn nhau.

"Lạc Tuyết, anh có thể làm gì cho em đây?"

Anh dịu dàng hỏi tôi, dường như không hề nghi ngờ gì khi tôi khóc lóc vì một người đàn ông khác. Tôi lắc đầu, ôm chặt anh hơn. Lúc này cái mà tôi cần nhất chỉ là bờ vai và vòng tay ấm áp của anh. Anh luôn là người mà tôi có thể bắt nạt bất cứ lúc nào, cũng là người đàn ông mà tôi có thể dựa dẫm bất cứ khi nào...

Nghê Lạc Trần không đi làm, chúng tôi cứ nằm ôm nhau như vậy suốt cả buổi sáng, giống như những kẻ khốn khổ thường động viên an ủi nhau.

Buổi chiều, tôi nhận được rất nhiều điện thoại của bạn bè. Qua đó tôi biết Giang Triều đã trở nên nổi tiếng trong giới quân khu. Lần này hoàn thành nhiệm vụ trở về, anh đã có vinh dự nhận được huân chương hạng hai, được đề bạt lên làm cấp phó đoàn. Nghe nói anh còn được điều động về quân khu làm việc. Tôi tin rằng những ngày tháng sau này chắc chắn sẽ là cờ hoa phấp phới, vinh quang chói lọi đang đợi anh.

Tôi nghĩ, đây là do Giang Triều cố gắng, đồng thời cũng là do anh may mắn. Đối với người quân nhân, thời bình ít nhiều cũng hơi cô đơn. Phần đông các quân nhân khác đều giống như tôi, làm tròn nghĩa vụ trong đơn vị mình quản lí đã là cống hiến. Còn có một số người đến cơ hội ra thao trường cũng không có, tốt nghiệp trường sĩ quan lại làm nhân viên bàn giấy, xa rời giấc mộng ban đầu và doanh trại luyện tập.

Có người điện thoại hỏi tôi, từ bỏ Giang Triều rồi tôi có hối hận không? Tôi mỉm cười không đáp. Tôi biết, đối với quân nhân, không có gì quan trọng hơn danh dự. Trong mắt họ, cho dù Nghê Lạc Trần có tiền, có tài nhưng vẫn không thể nào sánh được với Giang Triều, người anh hùng trong lòng mọi người.

Cho dù Giang Triều có là anh hùng hay công thần thì tôi cũng đâu làm gì được nữa. Cuộc đời tôi đã được định đoạt từ khoảnh khắc cùng Nghê Lạc Trần dắt tay nhau vào lễ đường, có lẽ đó là số phận.

Ngày hôm đó dài dằng dặc và tương đối hỗn loạn. Buổi tối Nghê Lạc Trần không cẩn thận tắm nước lạnh, lại phát sốt. Tôi thật không hiểu nổi sao anh ấy có thể bất cẩn đến như thế, làm tôi cuống hết cả lên. Người đàn ông trong nhà bị bệnh thật không bằng một đứa trẻ con. Khuyên anh ấy tiêm, anh lại luôn miệng lẩm bẩm rằng đau lắm, khiến tôi thấy chẳng nỡ, đành thôi, không phiền Lạc Vũ đến nữa.

Ăn tối cũng là một vấn đề khó. Món khác thì không nói, chỉ cần gọi ngoài là được, nhưng Nghê Lạc Trần lại chỉ ăn mướp đắng, còn phải chế biến theo cách đặc biệt. Nhìn anh ấy làm thì rất đơn giản, tôi đứng bên cạnh cũng học lóm được chút ít, nhưng khi bắt tay vào làm mới biết, việc này đúng là vấn đề lớn với người vốn hạn chế về khả năng bếp núc như mình. Cuối cùng tôi quên bỏ đường vào mướp đắng, lại còn nửa chính nửa sống, vậy mà anh ấy ăn hết sạch cả đĩa. Ăn xong anh còn trêu, đây là vị đắng mà tôi mang đến cho anh, nhưng anh lại thấy rất ngọt ngào. Không ngờ Nghê Lạc Trần lại là cao thủ nịnh phụ nữ, tôi thấy vui vui mặc dù trong lòng cũng có chút nghi hoặc về độ chân thực của lời anh nói.

Cả buổi tối hôm đó, mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về Nghê Lạc Trần, chẳng còn lòng dạ nào để ý việc khác nữa. Mãi đến tận ba giờ sáng anh mới hạ sốt. Tôi úp mặt trên gối và thiếp đi, đến mơ cũng chả mơ, những đau khổ lúc ban ngày cũng rời xa tôi một chút.

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là trưa của ngày hôm sau. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong nhà khiến cho tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Sờ sang bên cạnh mới phát hiện Nghê Lạc Trần đã không còn ở đó. Tôi vội vàng ngồi dậy chạy thẳng vào nhà tắm xem anh ấy đi đâu...

"Nghê Lạc Trần, anh lại không nghe lời em rồi, anh tắm..." Đẩy cửa phòng tắm, tôi ngây người khi nhìn cảnh tượng bên trong.

Trong màn hơi nước, Nghê Lạc Trần đang đứng dưới vòi hoa sen. Nước chảy trên cơ thể anh khiến cơ bắp trở nên bóng loáng mượt mà, chính là cái mà người ta gọi là tuyệt tác. Lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông, tôi ngượng ngùng không biết nên đi hay ở.

Nghê Lạc Trần liếc nhìn tôi, đóng vòi nước, lấy khăn tắm quấn quanh người."Nhìn đủ rồi thì nhớ đóng cửa giúp anh."

"Ừ..." Tôi luống cuống khép cửa lại. Dựa người vào tường, tôi thấy tim mình đập thình thịch. Liệu anh có lại giận tôi nữa không?

Một lúc sau Nghê Lạc Trần mới bước ra từ phòng tắm. Tôi kiếm cớ nhìn vào tay anh ấy, phát hiện anh đã dùng màng co bó chặt vết thương. Tôi vừa tháo ra giúp anh vừa giải thích một cách cẩn thận: "Thực ra... em vẫn chưa nhìn thấy gì cả đâu."

"Vậy sao?" Trên gương mặt của anh thoáng một nụ cười tinh nghịch: "Em muốn nhìn thì anh cũng để em nhìn thôi. Em là vợ anh, em cũng nên được hưởng cái quyền đó."

"Vô duyên. Anh có cái gì đáng để nhìn đâu. Đúng là đồ kiêu ngạo." Tôi hất nhẹ tay anh, không thèm để ý nữa.

Một lúc sau thấy anh không nói gì, tôi liền hỏi: "Ai đặt tên cho anh thế?"

"Ông nội anh. Sao vậy?"

"Nê[1] – Lạc – Trần, tên anh cứ mang đến cảm giác có liên quan tro, đất. Bởi vậy một ngày anh tắm hai lần để gột sạch bụi trần sao?"

[1] Nê và Nghê là hai từ đồng âm.

Không biết có phải ảo giác hay không mà tôi thấy khuôn mặt anh thoáng một chút ưu tư. Rất lâu sau anh mới từ từ nói: "Ông nói với anh rằng ông hi vọng anh là một người bình thường nhất trong những người bình thường. Ông bảo, ông trời đố kị người tài, chỉ có người bình thường mới được bình an. Chính vì vậy ông gọi anh là Tiểu Nê – thằng bùn đất bé nhỏ."

"..."

Đây là logic gì vậy? Tôi vốn chỉ định trêu chọc cái tên gọi ở nhà của anh, nhưng cuối cùng sợ không khí nặng nề hơn nên đành thôi. Tôi có cảm giác Nghê Lạc Trần giống như một câu đó, không một ai biết được gia cảnh nhà anh. Phải chăng đây cũng là một câu chuyện buồn?

Ăn cơm trưa xong thấy anh cầm bút vẽ tranh, tôi liền hiếu kì đi lại và hỏi: "Vẫn vẽ cô gái đó à?"

Anh gật đầu cười: "Ừ, nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, anh không phải chỉ đối diện với cái bóng của cô ấy nữa."

Không phải chỉ đối diện với cái bóng của cô ấy nữa? Không hiểu tại sao khi nghe câu này tôi có cảm giác không thoải mái. Quả nhiên chỉ thoáng một cái, khuôn mặt của cô gái đó đã xuất hiện rõ ràng trên giấy vẽ. Tôi có cảm giác gương mặt này quen quen. Anh thấy tôi nghiêng đầu suy nghĩ liền che lại không cho tôi nhìn nữa, tôi lại càng hiếu kì hơn.

"Sao không cho em xem?"

"Sợ em nhìn thấy rồi lại hối hận." Anh thản nhiên trả lời.

Mãi đến khi toàn bộ cơ thể của cô gái được vẽ ra tôi mới hiểu ý anh. Anh vẽ một cô gái lõa thể. Tôi ngượng ngùng quay đi, trong lòng hơi tức giận.

"Nghê Lạc Trần, anh thật là dung tục, lại còn vẽ bức ảnh khỏa thân ở nhà nữa..." Nói xong tôi có cảm giác mình giống như một người vợ ghen tuông, còn anh thì đang cười một cách đắc thắng.

Cũng có thể vì muốn tránh mặt Giang Triều nên khi vết thương trên tay Nghê Lạc Trần vừa cắt chỉ xong, vẫn còn chưa được dính nước thì anh đã quyết định đưa tôi đi chơi cho thoải mái.

Chuyến du lịch đến Hải Nam vốn được tôi coi như một giấc mộng, giờ đã trở thành hiện thực.

Máy bay rời khỏi đường băng, đón ánh nắng ban mai và từ từ cất cánh. Tôi nhìn ra bầu trời trong xanh phía bên ngoài. Ở đó có những đám mây trắng như bông lững lờ trôi. Ánh mặt trời chiếu vào những đám mây tạo thành những vòng tròn màu tím nhạt, giống như những mảnh vụn thi thoảng ánh lên chút ánh sáng trong cuộc đời mỗi người. Lúc này tôi tự hỏi lòng mình, hạnh phúc là gì? Đây cũng là vấn đề mà tôi và Nghê Lạc Trần thảo luận với nhau đêm qua. Anh nói, hạnh phúc là thứ vô cùng trừu tượng, nếu cảm thấy có nó thì nó có. Đúng vậy, vào thời khắc này, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Phật dặn, những thứ quý giá nhất trên thế gian này không phải là những thứ ta chiếm được hoặc những thứ mà ta đánh mất, mà là hạnh phúc ta đang giữ trong tay. Tôi có một linh cảm, dường như hạnh phúc luôn nắm lấy tôi, cầm chặt tay tôi dắt đi, sợ tuột mất tôi trong cõi nhân gian vô định này.

"Có tức mắt không? Em đừng nhìn nữa, nghỉ một lát đi." Nghê Lạc Trần đóng cửa sổ máy bay lại, vỗ nhẹ vào vai mình. Tôi mỉm cười dựa vào đó, nhắm mắt lại thấy mắt mình nhưng nhức. Lúc này tôi mới nhớ ra mình đã nhìn ánh mặt trời bên ngoài quá lâu. Phía trên đầu tôi vọng đến một âm thanh quen thuộc: "Em ngủ đi, dậy sớm ra sân bay cũng mệt rồi." Đôi môi anh dường như áp sát vào tóc tôi, hơi thở rất nồng nàn. Tôi gật đầu, bất giác dựa sát vào anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)