Truyện:Tuyết Lạc Trần Duyên - Chương 10

Tuyết Lạc Trần Duyên
Trọn bộ 59 chương
Chương 10
Thuốc đắng dã tật...
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tối mùa đông sầm sập kéo đến, khi tôi và Nghê Lạc Trần ra đến ngoài cửa, trời đã tối mịt. Đến một quán ăn, tôi chọn các món như gan lợn, rau chân vịt, thịt bò, lươn... Phàm là những món có thể bổ máu tôi đều không bỏ qua. Tuy biết tay trái và tay phải của Nghê Lạc Trần linh hoạt như nhau nhưng tôi vẫn gắp thức ăn liên tục vào bát anh, cứ như là anh ăn một miếng là tôi lại yên tâm hơn. Tôi cảm thấy sự quan tâm của mình đối với Nghê Lạc Trần giống như một sự bù đắp.

Nhìn bộ dáng không muốn ăn của Nghê Lạc Trần mà tôi thấy đau lòng. Trong cuộc hôn nhân giả này, tôi không biết mình đã mang đến cho anh điều gì, càng không biết khi nào bản thân mới thực sự chấp nhận anh, cho dù là về mặt sinh lí.

Ăn tối xong, hai chúng tôi ngồi im trong xe chờ đối phương mở lời.

Rất lâu sau tôi mới cười chua chát và nói: "Nghê Lạc Trần, có phải tất cả mọi người phụ nữ trên thế giới này đều nhẹ nhàng hơn em? Ví dụ như Từ Dĩnh, Lạc Vũ, lại còn nhưng em người mẫu chân dài trẻ trung bên cạnh anh nữa."

"Vẫn còn Trương Mạn Ngọc, Lâm Thanh Hà[1], lại còn chị Phù Dung và chị Phượng[2]?" Anh bĩu môi nói, khẩu khí mang vài phần châm biếm. Rất lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của anh, "Nhưng những người đó có liên quan gì đến anh và em?"

[1] Hai nữ minh tinh nổi tiếng của thập niên 80, 90 thế kỷ trước.

[2] Hai người phụ nữ được biết đến với gương mặt không mấy xinh đẹp.

Tôi không hiểu ý của anh là gì? Lẽ nào anh muốn duy trì cuộc hôn nhân này trong suốt quãng đời còn lại? Là bởi trong lòng anh có hình bóng của mối tình đầu, hay vì ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và tiếng tăm của anh? Nhưng đối mặt với cuộc hôn nhân này, tôi không thể tiếp tục an tâm được.

"Nghệ Lạc Trần, em muốn về nhà mẹ ở mấy ngày, em muốn suy nghĩ kĩ lại chuyện em và anh..."

"Sao vậy? Có phải thái độ hôm nay của anh làm em thất vọng?" Nghê Lạc Trần quay đầu từ phía cửa sổ lại, trên mặt thoáng một nét hốt hoảng. Đột nhiên anh hạ giọng: "Lạc Tuyết, hôm nay anh không đúng, anh không nên cố chấp với em, cũng không nên bướng bỉnh, chúng ta hãy thử một lần nữa có được không?"

Ánh trăng bàng bạc rọi vào gương mặt trắng bệch của anh, tôi dường như cảm thấy sự bất lực của anh.

"Thôi được, anh không ép em. Em cứ làm theo ý mình."

Sự lạnh lùng lại trở về gương mặt của anh. Đây mới chính là Nghê Lạc Trần mà tôi biết.

Xe từ từ chuyển động, chúng tôi im lặng suốt đường đi, chỉ có ánh trăng chiếu trên nền tuyết trắng bạc.

Về đến khu tập thể mà tôi đã từng rất thân quen, xe dừng lại ở phía dưới. Hai cửa sổ trên nhà chỉ có một cái còn sáng đèn, có thể bổ mẹ tôi đang ngồi xem tivi.

Tôi để bọc thuốc mà Lạc Vũ chuẩn bị lên trên đùi anh ấy, cố gắng nói một cách thật bình thường: "Em đi đây, anh nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng để vết thương dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Anh... phải tự chăm sóc mình nhé."

Đóng cửa xe, tôi bước đi không quay đầu lại, chỉ cảm thấy có một ánh mắt nào đó vẫn vương vấn, bước chân tôi càng lúc càng nặng nề.

"Lạc Tuyết, sao thế? Sao về nhà muộn vậy, cãi nhau rồi à? Lạc Trần đâu?" Nhìn thấy tôi bước vào nhà, mẹ đứng lên ngay lập tức, tiến lại gần tôi và hỏi dồn.

"Không phải cãi nhau, chỉ là con nhớ bố mẹ thôi..." Tôi ôm mẹ, không hiểu sao giọng mình nghẹn lại. Nghê Lạc Trần độ lượng với tôi như vậy, sao tôi có thể cãi nhau với anh ấy. Tôi nghĩ mình là người phụ nữ vô tâm nhất trên thế gian, tôi đã bỏ anh ấy lại một mình vào thời điểm này.

"Lớn vậy rồi mà còn làm nũng. Con ăn cơm chưa?"

"Con ăn rồi ạ. Mẹ xem tivi đi, đừng bận tâm, con đâu phải là người ngoài."

Chào mẹ xong tôi đi về phòng mình. Tôi không bật đèn, lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới sân. Chiếc xe Lamborghini màu đen tuy đã tắt đèn, nhưng dường như tôi vẫn nhìn rõ khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng bệch của anh qua cửa sổ xe lờ mờ. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

Đêm khuya, tôi trằn trọc mãi trên chiếc giường lạnh lẽo, không tài nào chợp mắt được. Đột nhiên tôi nhớ đến mùi hương thoang thoảng của Eau de Cologne, nhớ đến âm thanh dứt khoát nhẹ nhàng trong một đêm mất ngủ. Hóa ra việc hai người có thể nương tựa, sưởi ấm cho nhau cũng là một hạnh phúc.

Tôi vén rèm cửa nhìn ra ngoài, chiếc xe vẫn đậu dưới ngọn đèn đường vàng heo hắt. Tại sao anh ấy chưa đi? Hay cũng giống như tôi, quen với mùi của đối phương và cũng cho rằng tình yêu không phải là tất cả của hôn nhân? Trong lòng bắt đầu lo lắng, tôi mặc vội quần áo, nhẹ nhàng cầm chìa khóa và lao xuống dưới.

Có tiếng nhạc nho nhỏ mà thiết tha. Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh trắng bệch dưới ánh trăng qua cửa kính ô tô, bất thần vô định và mang chút ưu tư. Có lẽ sự yếu đuối của anh chỉ được bộc lộ trong đêm khuya không có người bên cạnh.

Tôi ho nhẹ một tiếng, anh quay lại nhìn, sững người. Ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Mở cửa xe, anh bế thốc tôi lên xe, chúng tôi chằng nói với ai câu nào. Xe từ từ chuyển bánh, tiếng tuyết bám dưới lốp xe nghe rin rít. Tôi có cảm giác buồn ngủ, cơ thể tôi được gói trong chiếc áo khoác thoang thoảng mùi nước hoa Eau de Cologne và mùi cơ thể anh.

Không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên tôi bị đánh thức bởi cảm giác nóng hôi hổi bên cạnh. Tội vội vàng ngồi dậy, phát hiện mình đã nằm trên giường, bên cạnh là anh, một kẻ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm đang ngủ say sưa. Tôi bật đèn ngủ, khoác thêm áo đi ra phía bên kia giường. Bàn tay bị thương của anh đặt ngoan ngoãn phía trên chăn, nhưng miếng gạc đã bị tuột mất, miệng vết thương dường như đã bị nhúng vào nước và hơi sưng tấy lên. Nhất định khi tắm anh đã không cẩn thận để nước dính vào. Tôi vội vàng đặt tay lên trán anh ấy, có vẻ hơi sốt, cũng may anh ấy vẫn đang ngủ say.

Tôi không thể thờ ơ được nữa, vội vàng đi tìm hộp cứu thương trong nhà, nhúng miếng gạc vào cồn rồi nhẹ nhàng lau vết thương cho anh. Không biết vì cồn bôi vào hơi lạnh hay là tôi mạnh tay mà Nghê Lạc Trần mở mắt nhìn tôi giống như những đứa bé ngủ mơ bị giật mình dậy, trông rất dễ thương.

"Tay anh bị dính nước rồi, xem có đáng đánh đòn không."

Tôi vô cớ tức giận, rất muốn lôi anh từ trong chăn ra đánh cho một trận. Anh nhìn tôi cười không nói. Sau khi đánh răng xong, tôi đi lấy thuốc hạ sốt và kháng sinh tiêu viêm cho anh. Anh không đưa tay đỡ lấy mà há miệng ra nhìn tôi. Tôi phì cười và bỏ thuốc vào miệng anh, lúc này mới chợt nhớ ra mình chưa lấy nước để uống. Trong khi đợi tôi lấy nước, anh nuốt thuốc vào, mỉm cười đau khổ. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, dường như có một thứ gì đó đã chạm vào phần sâu kín, yếu đuối nhất trong lòng tôi.

"Đắng không? Em lấy thứ gì ngòn ngọt để anh ăn cho đỡ đắng nhé..."

"Ừ..." Anh đáp. Đột nhiên anh ôm chặt tôi vào lòng, bờ môi nóng hổi nồng nhiệt áp vào môi tôi, hai tay anh tùy tiện vuốt ve khắp lưng tôi.

"Tay của anh..."

Tôi chỉ sợ động vào bàn tay bị thương của anh mà quên mất một điều là không nên nói gì vào lúc này. Anh quả nhiên là được đằng chân lên đằng đầu, đầu lưỡi nóng bỏng của anh công kích vào giữa răng và môi tôi, từng bước từng bước chiếm thế thượng phong. Âm thanh và ý thức của tôi như bị chìm trong những làn sóng cuộn trào mãnh liệt, không thể nào thoát ra được.

Dần dần, tôi nghiện mùi vị sạch sẽ, một chút đắng đắng, thơm thơm của thuốc trong khoang miệng anh. Tôi cũng bị mê hoặc bởi bờ môi mềm mại và những chiếc hôn đam mê. Đây là điều mà Giang Triều chưa bao giờ mang đến cho tôi.

Nghĩ đến cái tên Giang Triều, tôi đột ngột đẩy Nghê Lạc Trần ra không một chút do dự. Lúc này, tôi không rõ bởi mình đã phản bội lại trái tim, hay là nghĩ đến cuộc hôn nhân để trốn chạy Giang Triều mà trong lòng tôi dâng lên một cảm giác vô cùng tội lỗi.

Nghê Lạc Trần không cố ép tôi nữa, vòng tay anh dần dần lòng ra, tôi ngồi thẳng người, quay lưng lại phía anh lặng lẽ lau môi.

"Em giận rồi à?"

"Không..."

"Lạc Tuyết, anh xin lỗi, anh không kìm chế được bản thân..."

Người đáng nói lời xin lỗi phải là tôi. Tôi đã không làm tròn nghĩ vụ của người vợ. Đây cũng là lí do chủ yếu khiến tôi muốn trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân này, tôi không thể nào sống trong cảm giác tội lỗi như vậy được.

Nghê Lạc Trần dường như biết được sự giằng xé trong tim tôi, anh ngồi dậy ôm tôi vào lòng, thủ thỉ bên tai tôi: "Lạc Tuyết, chúng ta cứ ôm nhau cả đời như thế này cũng tốt. Thật đấy... Anh chưa từng muốn em phải làm cho anh cái gì, vì thế em cũng đừng có ý định phải dâng hiến gì cho anh."

Tôi quay lại ôm lấy anh. Hạ thân cương cứng của anh chạm vào người tôi. Không hiểu vì sao tự nhiên tôi không kìm được nước mắt...

Nghê Lạc Trần cười cười, đưa tay lau nước mắt cho tôi."Anh sẽ coi như em rơi lệ vì anh."

"Còn lâu..."

Đột nhiên tôi thấy nghẹt thở. Anh ôm chặt tôi như trừng phạt, khiến tôi không thể không gật đầu thừa nhận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-59)