← Ch.03 | Ch.05 → |
Phù! Tất cả đều sẽ qua đi... Khiết nhi tự dưới đáy lòng an ủi mình như vậy. Ngâm mình trong bồn tắm lớn hình bầu dục, cô ưỡn lưng một cái, tựa vào bên bồn tắm trầm ngâm suy nghĩ.
Vừa nghĩ tới mới vừa rồi Simon đem cô kéo vào trong nhà, bộ dáng lãnh khốc một lần nữa cảnh cáo không cho phép cô tự tiện rời đi, nhưng cô không có chút sợ hãi, ngược lại còn bật cười.
Simon khi uống say liền trở thành con cọp giấy, cảnh cáo xong một lượt liền choáng váng đưa tay lên đỡ trán, may mắn thay, Owen đúng lúc đứng bên cạnh đỡ hắn, nếu không cô sẽ bị tên trứng thối cao lớn cường tráng này ép nát thịt.
Ách xì 1 cái, Khiết nhi đứng dậy, cầm lấy khăn tắm lau khô chính mình, mặc vào váy ngủ Hy Lạp màu trắng dài chấm đất, vừa đi ra ngoài phòng tắm vừa nghịch mái tóc ướt.
Đèn trong phòng đã được cô tắt đi một nửa trước khi đi tắm, chỉ còn lại vài ngọn đèn nhỏ chiếu sáng trong cốc thủy tinh tường treo trên tường. Vừa rồi giúp đỡ Owen đem Simon nằm ngay ngắn trên giường, nên cô đã tiêu hao rất nhiều thể lực, mệt đến nỗi thầm nghĩ đến việc nhảy ⓛ.ê.ռ 𝖌.❗ư.ờ.n.🌀 ngủ.
Khiết nhi ách xì 1 cái, xốc lên cái mền trang trí rậm rạp lông chim, yêu kiều lười nhác nằm trên giường mà không phát hiện một nửa cái mền hở ra lạ thường.
Cô từ từ nhắm hai mắt, trái nhắm phải nhắm, thân mình mềm nhũn cuối cùng đã tìm được một vị trí thoải mái, đang muốn an tâm đi vào giấc ngủ thì một cánh tay đàn ông không áo đột nhiên vòng lên hông của cô, ôm chặt.
"A!" Khiết nhi kinh hô, từ trong 𝖓g_ự_🌜 người đàn ông tránh ra, lập tức nhảy xuống giường, trong lòng còn ôm cái gối làm ✅.ũ ⓚ𝖍.í phòng vệ.
Được rồi, cô thừa nhận mình hy vọng dùng cái gối để đánh đuổi tên sắc lang là rất ngu, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để cô tự mình châm biếm bản thân.
Khiết nhi giơ cao cái gối, chân trần bước tới gần giường, đang buồn bực vì sao tên sắc lang chui vào trên giường cô không hề có động tĩnh gì, nhưng khi nhìn rõ diện mạo hắn thì cô há hốc trừng lớn hai mắt.
"Simon? Anh đang làm gì ở trong phòng tôi?"Cô buông gối xuống, khẩn trương khép lại vạt áo trước n*ⓖự*🌜, che lấy cổ áo thấp may bằng ren, trừng mắt nhìn người đàn ông đang nằm nghiêng ở trên giường cô.
A, ông trời! Anh ta đang ở trần, cơ ⓝ🌀.ự.c cường tráng... không bủn xỉn chút nào để cô thưởng thức, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần nhung dài màu đen, quần xì líp hở ra, hào phóng phô ra ngoài cơ bụng rắn chắc ⓚ·♓ê·υ ℊợ·ℹ️...
Dừng một chút!
Khiết nhi biết mặt mình đang nóng lên, liền đem mặt chôn vào trong gối, ngẫm lại không đúng, lại hất ra nhìn một chút, phát hiện mái tóc vàng của hắn tán loạn trên mặt, đôi mắt nhắm chặt, tựa hồ đang trong trạng thái ngủ.
"Simon?" Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn một chút, lại chỉ nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, hiển nhiên là men say chưa tỉnh.
Không đúng, nếu hắn say, vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở trên giường cô? Mới vừa rồi, cô rõ ràng thấy Owen đỡ Simon vào phòng của hắn...
Nhất định là Owen giở trò ⓠ.ⓤ.ỷ! Khiết nhi vọt tới cửa phòng, muốn tìm Owen hỏi rõ ràng, lại phát hiện cửa phòng bên ngoài đã bị khóa!
A! Cái tên Owen c𝒽ế_✝️ bầm! Nghĩ đến cô không biết, chẳng phải hắn luôn thay cô cùng Simon tạo dựng cơ hội ở cùng nhau sao? Tuyệt đối là hắn đem Simon đặt lên trên giường của cô!
"Owen! Owen! Là anh ở bên ngoài phải không? Mau đem ông chủ to lớn của anh đang nằm ở trên giường tôi trở về ngay!" Khiết nhi tức giận đập cửa phòng.
"Khiết nhi, Simon đã uống rượu say như thế, tất cả là vì cô, cô không thể đem cục diện rối rắm mà cô tạo ra đưa cho người khác, tôi cũng không muốn anh ta hắn cả đêm." Tiếng Owen cười vang xuyên thấu qua ván cửa truyền vào trong phòng.
"Anh ta như vậy tại sao là cục diện rối rắm do tôi tạo ra? Tại sao anh ta uống say lại liên quan đến tôi?"
"Chỉ có hai nguyên nhân làm Simon uống rượu, một là nhớ lại trước kia bị phụ thân ghẻ lạnh và bị người khác cười nhạo, hai là vì điều gì đó đã vượt qua tầm kiểm soát của anh ta, làm anh ta cảm thấy lo âu. Khiết nhi, cô chính là nguyên nhân thứ hai đó."
Trong đầu hiện lên câu chuyện mà Owen đã kể cô nghe, ռⓖ-ự-c Khiết nhi dâng lên một sự chua xót, sợ hãi mình sẽ mềm lòng, thậm chí là đau lòng cho cái tên trứng thối kia... A! Đủ rồi! Cô cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với cái người đến từ thời không này!
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe lại những câu chuyện có liên quan đến Simon, còn nữa, nếu anh đã không muốn đem anh ta rời đi, thì hãy mở khóa cửa ra, để cho tôi đi ra ngoài!"
"Chỉ sợ rằng tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của cô, đã rất trễ rồi, tôi phải trở về, 𝖑ê_𝐧 ℊⓘườ_𝓃_🌀 ngủ, cô cũng mau chóng quay trở lại chiếu cố Simon đi, đêm nay, anh ấy là của cô."
Owen mập mờ ám chỉ làm mặt của cô ửng đỏ, mang vẻ yêu kiều.
"Owen! Anh đừng đi ..." Cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân chậm rãi thong thả dần dần rời xa, đem trán đập vào ván cửa, thật sự ảo não muốn dứt khoát té xỉu cho xong.
Cô rón rén đi trở về bên giường, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn người đàn ông trên giường, lại nhìn xem cái ghế sofa bên cạnh... Không được! Cô mệt mỏi cả một ngày, dựa vào cái gì mà bắt cô phải ngủ sô pha?
Giường lớn như vậy, hai người chia ra một nửa mà ngủ, cũng sẽ không thể quấy nhiễu nhau... Nhưng lỡ như...
Đáng giận, không quan tâm nữa! Cô phải ngủ ở trên cái giường ɱ.ề.〽️ Ⓜ️ạ.𝖎 ấm áp ấy!
Ý niệm trong đầu nhất quyết như vậy, Khiết nhi bò ⓛ*ê*𝐧 🌀*ⓘ*ư*ờⓝ*ℊ, thật cẩn thận đem cánh tay hắn đang vắt ngang hất ra, ngừng thở, rồi đẩy tên hung ác nguy hiểm sang hướng bên kia.
"Phù!." Xác nhận kỹ hắn đã ngủ ở một nửa giường bên kia, Khiết nhi lau cái trán, thở phào nhẹ nhõm nằm thẳng xuống dưới.
Nhưng khi cô đã điều chỉnh tốt tư thế ngủ, thân hình to lớn của hắn bỗng nhiên lật tới đè lên trên người cô, cường tráng dùng hai chân 𝖐ẹ●🅿️ ch●ặ●✝️ cô lại, hoàn toàn đem cô đè vào trong giường.
"Anh, anh chưa ngủ?" Nhìn ánh mắt Simon rõ ràng, vẻ mặt chuyên chú, cả người Khiết nhi cứng đờ. Mới vừa rồi là hắn giả bộ ngủ sao? Vậy đây có phải là ⓠ·u·ỷ kế của anh ta không?
"Tại sao cô lại ở trong phòng của ta?" Simon nheo đôi mắt màu xanh lại, đôi tay đem cổ tay 𝐦_ả_п_𝒽 𝖐𝒽ả_𝐧_h của cô khóa chặt hai bên cạnh mặt cô, đem cả người cô từ trên cao đi xuống, đóng đinh ở trên giường.
"Hello, anh còn chưa tỉnh ngủ sao? Nơi này là của phòng tôi, không phải là của anh!" Khiết nhi hảo tâm nhắc nhở hắn, cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh, không cho con tim khốn quẫn biểu hiện ra ngoài, thân mình cũng gồng lên, cứng như băng, không dám tùy ý vặn vẹo, để tránh làm tên ác đồ "hung hãn" bị "🎋í🌜_𝒽 t_ⓗí_𝒸_ⓗ".
"Không, ta rất chắc chắn nơi đây là phòng ta, mà cô, không nên xuất hiện tại nơi này." Simon trái phải đưa mắt nhìn, cuối cùng lại đem tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Được rồi, cô có thể xác định một việc, đó chính là cái tên trứng thối này ngay cả khi say rượu cũng có thể dùng 𝐛_ïể_𝖚 ✝️ìռ_♓ nghiêm túc âm lãnh dọa người khác, để làm người ta nghĩ rằng ý thức của hắn vẫn rất rõ ràng, loại công lực này thật khiến cho người ta bội phục tán thưởng.
"Ách, được rồi, là tôi đi nhầm phòng, chi bằng anh buông ra, để cho tôi xuống giường rời khỏi đây." Cô quyết định vẫn nên áp dụng chính sách mềm dẻo ứng phó, không nên chọc vào tên trứng thối rõ ràng đã uống say mà vẫn còn muốn giả bộ thanh tỉnh này.
Nào ngờ ánh mắt sáng ngời lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, chậm rãi gợi lên một nụ cười hình cung, mị lực nam tính vào giờ khắc này tăng vọt đến tột đỉnh, cảnh giác, mái tóc vàng tán loạn làm tăng thêm vẻ 🌀.ợ.𝖎 🌜.ả.𝐦.
Tim Khiết nhi đập cuồng loạn, trong cơ thể cô có cái gì đó đáng sợ đang xôn xao làm loạn, ánh mắt bị hắn vồ lấy, hô hấp càng ngày càng gấp rút, 𝓃.ⓖự.𝐜 phập phồng kịch liệt như một loại sóng.
"Ꮮ●ê●п 𝐠●ℹ️●ườ●𝓃●🌀 của tôi, còn muốn rời đi? Không biết là đã quá muộn rồi sao?" Hắn cong lên tấm lưng đẹp đẽ cường tráng, cúi người để sát vào trước mặt cô, chóp mũi nhẹ nhàng cạ vào trán cô, ngửi mùi hoa dịu nhẹ phảng phất trên người cô.
"Anh đừng làm bậy..." Cô sợ hãi hô nhỏ, lông mi dài 𝖗.𝐮.𝓃 ⓡẩ.γ, sau đó cảm giác được hô hấp 𝓃-óп-🌀 𝐛ỏռ-🌀 của hắn lướt qua, xôn xao tạo ra một làn hơi nóng đầy ma mị.
"Cô cũng muốn tôi như vậy không phải sao? Nếu không tại sao lại xuất hiện ở trên giường của tôi?" Hắn phát ra tiếng cười trầm thấp, môi mỏng lấy lực đạo đùa giỡn, lướt qua sống mũi của cô.
Nếu là một người đàn ông đang lúc thanh tỉnh, là tên khốn kiếp chính cống, thì thời điểm hắn uống say, mi còn có thể có hy vọng xa vời hắn sẽ biến thành tên chính nhân quân tử thiện lương đáng yêu sao? Không, nằm mơ đi!
"Đủ rồi! Tôi cho anh biết, anh đã uống say, nơi này là phòng tôi, của tôi! Tôi không phải là nằm trên giường anh, đây là giường của tôi!"
Cô cũng không phải là một 𝒹â·m phụ thiếu hơi đàn ông! Sẽ không ở lúc đêm khuya trèo l-ê-п 𝐠-❗ườ𝓃-𝖌 đàn ông!
"Cô là kẻ lừa đảo miệng đầy những lời nói dối, tôi phải dạy dỗ, cho cô một bài học, cho cái miệng nhỏ nhắn mê người của cô thời thời khắc khắc, lúc nào cũng mê hoặc tôi."
Không đợi cô phản ứng, ánh mắt Simon tối đi, hoả tốc cúi đầu, một ngụm ngậm cặp môi thơm ⓜề*ɱ Ⓜ️ạ*1 của cô, cái lưỡi п_ó_𝓃_𝐠 𝒷_ỏ𝐧_𝖌 chui vào khoang miệng ngọt mềm, hung hãn hút.
"Không... Ngô..." Cô quay mặt tránh đi, lại bị hắn kẹp cằm, môi lưỡi bị hắn tùy ý nuốt vào, bật ra ngoài tiếng vang chậc chậc, thậm chí môi dưới ɱ_ề_Ⓜ️ Ⓜ️_ạ_ℹ️ bị hắn khẽ cắn một chút, để lại dấu răng nhàn nhạt.
Cùng lúc, bàn tay to nhẹ nhàng dọc theo bờ vai một đường ấn đi xuống, tuy rằng cách một lớp vải, độ lửa nóng ấm lại tinh tường xuyên qua áo ngủ chạm vào da thịt.
Trước tiên ở sườn thắt lưng Ⓜ️ả_п_𝐡 κ_ⓗ_ả𝓃_♓ dao động, khẽ xoa bụng của cô, một làn hơi nóng kỳ quái từ giữa hai chân cô bắt đầu lan tràn, cô theo bản năng muốn khép lại hai chân, nhưng lại bị hắn gắt gao áp chế, không thể như nguyện.
Bàn tay to bá đạo mà nam tính không vì sự thỏa mãn này mà dừng lại, bắt đầu đùa nghịch hướng lên trên, cách một lớp vải mỏng manh, điên cuồng 𝐯𝐮ố●𝖙 ✔️●𝖊 bầu 𝖓𝐠ự_𝒸 sữa trắng ngần mê người.
"Simon..." Cô muốn gọi hắn dừng tay, nhưng khi tiếng nói được thốt lên lại vỡ tan thành tiếng г-ê-𝓃 ⓡ-ỉ, ngược lại càng làm cho hắn có xung động muốn cướp đoạt nhiều hơn.
"Cô thích tôi như vậy không?" Hắn nặng nề mà cuốn 〽️ú●🌴 môi dưới của cô, đầu lưỡi ⅼ●ï●ế●Ⓜ️ đôi môi mềm ngọt, bàn tay to nâng một bên п●🌀ự●𝒸 𝖒●ề●ɱ Ⓜ️●ạ●ı, dùng sức ấn nhẹ, mang theo một chút không kiên nhẫn cùng thô bạo."Không... Ưm..." ôi trời ơi, cổ họng của cô bị gì thế này? Vừa nũng nịu vừa 🍳υ🍸ế*п г*ũ... Giống như một 𝖉·â·ɱ phụ vui mừng khi được đàn ông chạm vào, quá mất mặt!
"Không thích?" Hắn không vui nhíu mày, đột nhiên vươn tay lôi xé một cái, đem vạt áo ngủ trước 𝓃_ℊự_c cô xé toang ra, ánh mắt nóng rực như lửa dừng ở đôi gò bồng đảo tựa như đỉnh núi tuyết cao ngất.
Da thịt trắng noãn như tuyết, như gốm sứ được phủ lên lớp men mờ ảo, bầu п🌀ự*ⓒ đẫy đà đầy đặn, hai đóa hồng môi đã cứng rắn đứng sững, khiến cho cổ họng hắn khô cháy.
Khiết nhi bị động tác đột nhiên dã man này làm cho ngớ ra, vừa bất lực vừa mệt mỏi, vừa quẫn bách nhìn hắn đang dùng ánh mắt sáng quắc âu yếm nhìn vào bộ 𝐧𝐠·ự·ⓒ trần trụi của mình, rồi cúi đầu dùng chóp mũi để sát vào, cọ nhè nhẹ 🦵ê-𝖓 đ-ỉ-n-♓ nhạy cảm...
"A... Không..." Hắn lại dùng đầu lưỡi khẽ 𝖑_1ế_𝖒 𝐦ú_ⓣ tìm tòi, đem núm vú nhạy cảm quấm quanh đầu lưỡi, khẽ Ⓜ️·ú·𝐭, khẽ búng, khẽ cắn nhè nhẹ, đẩy qua đẩy lại, hoặc vẽ tròn vòng quanh quầng nhũ, rồi mới tiến hành ngậm đầu v*.
"Xem này, cô thích." Ánh mắt tà mị nhìn chăm chú vào cô, cực kì thishc thú ngậm một đóa hồng mai, Ⓜ️_ú_т 𝐥·𝖎·ế·𝖒 mê say, 𝖐-♓-🅾️-á-❗ ↪️-ả-ⓜ mãnh liệt từ đầu v* phóng xạ đến các nơi trên ✝️*𝒽â*п †*h*ể.
"Ưm a..." Cô không nhịn được, khó chịu ngẩng cao chiếc gáy ngọc, nức nở thành tiếng, cảm giác thẹn thùng cùng vui thích đồng thời cọ rửa qua ⓛ❗.𝓃.𝐡 ⓗ.ồ.𝐧.
"Nó rất cứng, rất ngọt. Để anh nếm thử xem, bên kia có phải cũng giống như vậy hay không?" Hắn công bằng thay phiên ⅼï●ế●ⓜ m-ú-т đầu v* hai bên, hoặc cắn, hoặc Ⓜ️*ú*†, đầu lưỡi vừa ẩm vừa nóng cuốn lấy đầu v* không ngừng, đem càng nhiều 𝐤*♓⭕*á*ï 𝖈*ả*Ⓜ️ hơn rưới vào trong cơ thể cô.
Hắn vừa tham lam vừa đói khát đem mỗi một tấc thịt trên 𝖓-𝖌-ự-↪️ cô đều tỉ mỉ tinh tế 𝐥-ⓘế-〽️ qua, ⓗô·ⓝ ⓜú-† tạo ra dấu ♓.ô.ⓝ đỏ ửng như những đóa hoa hồng nở rộ trên nền tuyết trắng, ngón tay đặt trên nhũ hoa kiều mị, khe khẽ cọ, xoay, làm cho phần non mềm kia to lên, tạo ra càng nhiều 𝖐h𝐨á-𝖎 𝖈-ả-Ⓜ️ mãnh liệt
"Hừ ưm... Simon..." Cô khó nhịn ưỡn п-ℊự-𝐜 lên, khát vọng hắn cho càng nhiều, khóe mắt đồng thời cũng ẩm ướt bởi vì sự phòng đãng của mình, cũng là vì ⓓụ_↪️ ✔️_ọ_𝓃_🌀 trong cơ thể bị thức tỉnh mà không biết làm sao.
"Kẻ lừa đảo ngon miệng này, anh vẫn chưa nếm đủ em." Hắn khàn khàn lẩm bẩm, bạo ngược kéo mạnh áo ngủ, đôi môi nóng như lửa dọc theo xương quai xanh xuống ⓝ-𝐠-ự-🌜 cô, rồi đi thẳng xuống, đầu lưỡi đảo qua lớp da thịt trắng như tuyết ở bụng, cảm nhận 𝐭𝖍·â·ⓝ тⓗ·ể thơm ngon đang 𝓇●u●n ⓡẩ●ÿ vì hưng phấn.
Đầu lưỡi linh hoạt nhẹ vòng quanh cái rốn đáng yêu, bên tai truyền đến tiếng cô một tiếng lại một tiếng г·ê·𝐧 г·ỉ kiều mỵ, hắn nở nụ cười xấu xa, đầu lưỡi chui vào bờ ao cạn mẫn cảm, khi vào khi ra, qua lại dây dưa....
" Ừ... A ưm..." Cô chưa bao giờ biết rốn mình lại có thể mẫn cảm như thế, bị hắn khẽ l.ïế.𝖒 vòng quanh, từ bụng đột nhiên dâng lên một cảm giác quái lạ, làm cho cô xấu hổ đến nhắm chặt hai mắt, hai má đỏ rực kiều diễm.
Vừa thưởng thức vẻ thẹn thùng của cô khi bị d_ụ_🌜 𝐯ọ_𝐧_🌀 hành hạ, Simon đẩy hai chân cô ra, làm áo ngủ bị tụt xuống đến bụng dưới cô, sớm che hoa viên ẩm nóng.
"Đừng... Simon... A..." Cô 〽️*ề*〽️ ⓜ*ạ*i vô lực nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt như có lớp sương mù bao phủ, bộ dáng ɱề_𝐦 ɱạ_ı đáng yêu làm bụng dưới của hắn căng cứng, phần nam tính giữa hai chân phấn khởi ngẩng lên.
"Bé lừa đảo, cũng đã ướt đẫm, còn muốn anh dừng tay sao?" Hắn cúi đôi mắt màu xanh, đem áo ngủ toàn bộ cởi ra, nhìn quần thụng đã bị yêu dịch trong suốt dính ẩm ướt, làm nổi bật sự kiều mị của đóa hoa bí ẩn.
Quá mất mặt... Nhìn hai chân mình bị hắn giơ lên cao cao, đầu gối bị hắn lấy hai tay ngăn chận, giữa hai chân ướt nhẹp chỉ cách một lớp vải mỏng hiện ra ở trước mắt hắn, cô có cảm giác xấu hổ sâu sắc thấp giọng khóc nỉ non.
"Này, đừng khóc. Em không biết em như thế này lại đẹp bao nhiêu..." Hắn than thở, ánh mắt mê muội chăm chú nhìn vào nơi riêng tư của cô, cũng vươn tay âu yếm, búng nhẹ, rồi mới thô lỗ xé rách quần thụng.
Nhìn đóa hoa ửng đỏ được he giấu bởi lớp lông hơi xoăn, ⓝ🌀.ự.𝖈 hắn dâng lên khát vọng mãnh liệt, hai tay càng đem đùi cô mở rộng ra, cúi đầu dùng môi cảm nhận hương vị ngọt ngào mề_𝖒 Ⓜ️ạ_❗ kia.
Đầu lưỡi 👢ℹ️·ế·ⓜ làm hoa đế đột nhiên căng lên cứng rắn, ngón tay khẽ men theo dòng suối tình ngọt ngào đang chảy ra từ nụ hoa, lộ ra u huyệt thần bí, dùng tất cả các loại kĩ xảo âu yếm mà anh biết, để cô có thể cảm nhận được 🎋♓🅾️á*ℹ️ 🌜*ả*𝖒 nhiều nhất, mạnh mẽ nhất.
"A a... Không..." Chuyện này là không đúng, không nên xảy ra Nhưng cô cũng không thể tự kiếm chế mà trầm mê vào, mỗi khi hắn dùng tiết tấu đầy nhiệt tình lấy đầu lưỡi l𝖎.ế.Ⓜ️ quanh nhụy hoa non mềm mẫn cảm, hoặc khi hắn đưa ngón tay tùy ý thăm dò vào u huyệt ẩm nóng, hay những lúc hắn đưa đầu lưỡi vào tách những cánh hoa ra, thám hiểm sâu vào bên trong u huyệt đẫm nước.
Cô phóng đãng không biết thẹn thùng trầm mê vào...
Nhận thấy được càng nhiều yêu dịch trong suốt trào ra, hắn sửa lại dùng đầu lưỡi âu yếm hoa huy*t ẩm ướt lại co rúc, ngón tay mân mê hoa châu đỏ ửng, khiến cho từng đợt 𝐤h𝖔●á●ï 𝒸ả●𝖒 tê dại trào dâng.
Đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt ⓜ.ê 𝐦𝐚.ռg, †_𝐡_â_𝖓 ✝️𝖍_ể 𝐦ề●ⓜ 〽️●ạ●❗ đỏ ửng không ngừng cong lên theo tần suất của đầu lưỡi hắn ra vào hoa huy*t, ưỡn t𝒽-à-𝓃-♓ h-ì-ⓝ-𝖍 vòng cung xinh đẹp, đôi Ⓜ️ôռ*🌀 căng tròn như đào mật bị hai tay hắn ôm chặt, mái tóc vàng óng hoàn toàn vùi giữa hai chân của cô, hình thành một bức ảnh tràn đầy tình dục.
Đầu lưỡi 𝖓ó*ռ*🌀 🅱️ỏ*ռ*g mô phỏng theo động tác 𝒽𝖔𝒶*𝐧 á*ı, nặng nề mà đâ*Ⓜ️ 𝐯*à*🔴 hoa huy*t, dẫn ra một dòng nước trong suốt, cảm nhận hoa kính 𝐫·ц·n 𝓇ẩ·ⓨ cùng co rút lại thì lại từ từ rời khỏi.
Cứ lặp lại như thế. Đâ●ⓜ ☑️à●🔴, гú●✞ 𝐫●ⓐ, lại đ·â·ɱ ✌️à·ⓞ, lại ⓡ*ú*✝️ r*a...
"A ân... Không... Không cần... Hừ ân..." Cảm giác thoải mái sung ⓢướ*n*🌀 gần như ngập đầu, đem chút lý trí còn sót lại của Khiết nhi sụp đổ hoàn toàn, gương mặt đỏ như cháy bỏng của cô hoàn toàn vùi sâu vào chiếc gối, tiếng 🌴𝒽.ở h.ổ.ռ ♓.ể.ⓝ và yêu kiều, toàn thân thấm ra ngoài một tầng mồ hôi mong mỏng, đôi mắt khẽ híp kiều mỵ động lòng người.
Simon thưởng thức tư thế đầy mị hoặc vì độп●𝖌 𝖙●ì●𝖓●♓ của cô, nam tính giữa hai chân đã căng phồng ngẩng cao, hắn dùng một tay rảnh rỗi ↪️*ở*❗ ⓠⓤ*ầ*n lót, dể đầu nam căn đỏ thẫm cực đại tiến gần vào hoa huy*t non mềm ẩm nóng kia, được ái dịch thấm ướt.
"Còn không thừa nhận em là kẻ lừa đảo? Rõ ràng muốn như thế, em vẫn còn nói không cần? Anh nên trừng phạt em như thế nào đây?"
"Simon... Không... Không thể..." Khiết nhi m-ê m-𝐚-𝓃g khẽ gật đầu, khẩu thị tâm phi hy vọng có thể ngừng sự т𝖗_@ tấ_п này lại. Cô không thuộc về thời không này! Không thể cùng hắn có nhiều dây dưa, không thể...
"Em vốn thuộc về anh, tại sao không thể?" Không vui vì cô đang tìm mọi cách kháng cự,
Đôi mắt màu xanh của Simon lạnh lẽo, nghiêng người cắn cặp môi thơm vẫn còn nỉ non không ngừng của cô, đem cô 𝒽ô●𝓃 đến choáng váng thần trí, 🌴-𝐡-ở ⓖấ-ρ liên tục.
Chỉ trong nháy mắt thất thần đó, hắn đã thẳng thắt lưng tráng kiện mạnh mẽ, đem nam tính căng phồng đỏ ửng kia trượt vào đóa hoa đang ướt đẫm, xông vào huyệt động mềm mịn như tơ kia.
Khoảnh khắc, cảm giác ⓢướn-🌀 khoái đã bị đau đớn đến tê liệt thay thế, Khiết nhi đau đến kêu khóc thành tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, lung tung gõ vào bộ ⓝⓖự·ⓒ cường tráng của hắn.
"Đau quá..." Cô 𝓇ê·𝐧 ⓡ·ỉ, hoa kính nhạy cảm hoàn toàn bị tách ra, vách tường như nhung tơ bên trong đã căng phồng để chứa nam tính cực to của nam nhân.
Simon ngây người, nhưng đã không còn kịp nữa, thẳng lưng đ.â.ɱ thủng lớp màn tinh khiết kia, một tay vòng vào chỗ kết hợp khẽ xoa âu yếm, làm dịu đi cơn đau lần đầu khi mới nếm thử trái cấm của cô.
"Trứng thối... Khốn kiếp... Đau quá..." Cô uốn éo người anh anh khóc nức nở, đôi tay ⓜề*ɱ 𝖒ạ*ı bị hắn kéo và giữ chặt trên đỉnh đầu, bất lực 𝖈h*ả*𝐲 𝖓*ướ*c mắt.
"Suỵt, chút xíu nữa thôi, bảo bối, đừng sợ."
"Tôi không phải là bảo bối của anh... Anh tránh ra... Tôi không muốn..."
Nhìn đôi má ngọc của cô gắn đầy nước mắt, chiếc mũi nhỏ xinh ửng đỏ, hai má lại như đóa hoa hồng đang nở rộ, xinh đẹp tươi tắn lại mê người, 𝖓g.ự.c hắn cứng lại, yêu thương đang dâng đầy đáy lòng.
Hắn cúi đầu, dùng lực đạo vô cùng ôn nhu 𝒽*ô*𝖓 cô, đôi môi ấm áp 𝐦.ề.𝐦 ⓜạ.ⓘ ngậm lấy tiếng khóc nức nở của cô, đầu lưỡi lẻn vào cái miệng thơm tho, khuấy đảo chiếc lưỡi nhỏ xinh không ngoan ngoãn của cô, m*ú*✞, 🦵*1ế*ⓜ không ngừng.
Bàn tay còn lại mân mê một bên bầu 𝖓_🌀_ự_𝐜 sữa, quấn quanh xoa nắn không ngừng, ngón cái khẽ lướt qua đỉnh, quả mâm xôi nở rộ vì thế càng thêm cứng rắn.
Đôi môi mỏng dọc theo chiếc cằm tinh tế của cô dần lướt xuống, đầu lưỡi lướt qua gáy ngọc trắng nõn, lưu lại dấu vết ẩm nóng, rồi mới ngậm lấy đầu quả chín mọng kia, linh hoạt quấn quanh và mú_✞ 𝖑●ℹ️●ế●〽️, ⓚ♓·o·á·ⓘ 𝖈·ả·〽️ tê dại từng giọt từng giọt lan tràn ra.
" Ừm..." Những âu yếm liên tiếp đó, đã làm loãng đi sự đau đớn khi vừa phá thân, tình dục của cô rất nhanh lại bị khơi gợi lên, ✝️h·â·п t♓·ể 𝖒_ề_ⓜ ⓜ_ạ_𝐢 bị trêu đùa làm п.ó𝐧.ⓖ 𝖇ỏ𝖓.ℊ, bụng càng không ngừng xuất hiện từng đợt sóng mạnh ấm áp, hóa thành dòng suối tình không ngừng chảy ra giữa hai chân, chảy ra khỏi khe hở của đóa hoa vẫn còn đang ngậm lấy nam căn cực lớn.
"Cảm nhận được không? Anh đang yêu em, đã yêu em một cách đầy đủ và hoàn chỉnh." Khóe miệng hắn khẽ cong, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì 🅓.ụ.𝐜 ☑️.ọ.ռ.𝖌 ầm ỉ trong cơ thể mà căng thẳng, đây là lần đầu tiên hắn khát vọng một người phụ nữ như thế, lần đầu tiên!
Nhìn đôi mắt ngấn lệ mờ mịt của cô, hàm răng cắn chặt môi dưới, lại không giấu được tiếng nức nở tràn ra từ cái miệng nhỏ nhắn, hắn khẽ cắn đầu v* đã ẩm ướt của cô, lui ⓜ·ô·𝐧·ɢ bắt đầu đ·â·𝐦 thẳng về phía trước, chậm rãi đong đưa.
"Ưm hừ..." Cô kìm lòng không đặng phát ra tiếng ⓡ-ê-п 𝐫-ỉ kiều mỵ, cảm nhận một dòng ⓢư●ớ●ⓝ●🌀 khoái mãnh liệt từ giữa hai chân đau nhức khuếch tán đến khắp toàn thân.
"Khiết nhi, cô bé lừa đảo đáng yêu của anh, anh đã nhịn quá lâu, hiện tại đến phiên em làm cho anh đạt được thõa mãn." Hắn đem hai chân của cô kéo cao, vòng eo rắn chắc đẩy mạnh về phía trước, nam tính kiên đĩnh như sắt hung hãn đánh phá tiến vào hoa huy*t, bắt đầu tiết tấu tình dục.
"A..." Cô ưỡn cong lưng trần xinh đẹp, hai tay giơ cao khỏi đầu 💲*❗*ế*🌴 ⓒ*h*ặ*t chiếc gối, mồ hôi đầm đìa thấm đẫm 𝐭.𝐡.â.𝐧 ✝️.♓.ể ⓜề-𝐦 ɱ-ạ-ⓘ, khuôn mặt kiều diễm ngẩng lên, đôi môi căng mọng khẽ nhếch thốt lên những tiếng nức nở làm say hồn người.
Cô thật sự rất xinh đẹp và nhỏ nhắn, hoa huy*t đáng yêu ngậm chứa nam căn cực to của hắn, nam căn không hề thương tình xỏ xiên một cách điên cuồng vào hoa kính, vội vàng sáp nhập, chậm rãi 𝖗ú_✞ ⓡ_𝖆, mỗi một lần đều biến đổi tiết tấu bất đồng.
Hắn trầm mê trong đó, đem chính mình νù-❗ ν-à-𝑜 chỗ sâu nhất trong cơ thể của cô, nam tính đỏ thẫm mỗi lần rú·ⓣ 𝐫·a đều mang theo yêu dịch dầm dề, hòa lẫn âm thanh phát ra từ cơ thể, vừa ԁ*â*Ⓜ️ mỹ vừa kích tình.
"Khiết nhi..." Hắn lẩm bẩm tên của cô, mồ hôi chảy xuống thái dương, rơi tí tách trên bầu 𝖓🌀ự*ⓒ trắng noãn của cô, hắn khom người dùng lưỡi ⓛ𝒾-ế-ɱ sạch, gần như mê luyến ɱ.ú.🌴 lấy bầu vú căng mọng.
"Không... Ưm a... Quá nhanh... Simon... A..." Cô bị yêu cầu dã man của hắn, bị hắn đ.â.𝖒 mạnh đến mức tiếng 𝖗.ê.𝖓 𝓇.ỉ cũng khó thoát ra được thành câu, không chỉ thân mình thuần khiết bị hắn chiếm lĩnh, ngay cả 👢_1ⓝ_h hồ_ⓝ đều bị lạc dưới thân của hắn.
Trời ạ, trong cơn ✞ì·n·♓ á·𝖎 điên cuồng hỗn loạn đó, cô mới kinh hoàng phát hiện ra một sự thật - -
Cô đã yêu người đàn ông này, vì thế ⓣ𝖍â.ռ ⓣ.𝒽.ể của cô tuyệt đối không bài xích hắn, dễ dàng tiếp nhận kích tình từ hắn.
"Khiết nhi, chỉ có anh mới có thể ngủ trên giường của em, chỉ có anh." Simon cong lên một nụ cười xấu xa đầy giảo hoạt, không để ý tới cô đang kinh ngạc nhìn chằm chằm, dùng sức thẳng tiến vào thiên đường bằng nhung của cô.
Một cảm xúc chợt nổ bùng truyền đến từ hoa tâm chiếm lĩnh cả 𝐥𝒾ⓝ●𝒽 ♓ồ●𝖓 cô, suy nghĩ của cô bị 𝐤_h_o_á_𝐢 🌜_ả_ɱ chiếm lĩnh, toàn thân tê dại, nhiệt độ cơ thể không ngừng dâng cao, hơi nóng chạy thẳng ⅼ.ê.п đỉ𝖓.♓ đầu, trước mắt trống rỗng.
Cao trào nhanh chóng lan đầy khắp toàn thân, cô ưỡn cao тh-â-п t𝖍-ể 〽️_ề_𝐦 〽️_ạ_ℹ️, bầu vú trắng như tuyết bị hắn ngậm, một dòng nước 𝓃*óռ*𝖌 🅱️ỏⓝ*𝖌 từ chỗ sâu nhất trong hoa tâm không ngừng tuôn ra.
hoa huy*t 𝖒.ề.ɱ ⓜạ.ⓘ co quắp, đem nam căn sưng đỏ cứng như sắt xoắn chặt, Simon gầm nhẹ một tiếng, mồ hôi từ khuôn mặt tuấn tú chảy xuống ⓝgự.𝒸, bắt đầu lan dần xuống chỗ kết hợp chặt chẽ của hai người, và hòa mình vào đám ẩm ướt đó.
"Anh có làm thỏa mãn em không? Khiết nhi, em quá dễ thỏa mãn, nhưng anh vẫn còn chưa yêu đủ em." Đôi mắt màu xanh đã tràn ngập tình dục trần trụi, hắn nở một nụ cười đầy khiêu gợi, cơ bắp căng thẳng với đườ𝐧●ⓖ 𝖈⭕𝓃●🌀 đẹp đến không thể tin nổi, nam căn thô to hơi nhích ra, hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ của cô, rồi mới dùng sức гú*т г*ⓐ bản thân.
"Không..." Cao trào vừa trôi qua, cô hiện tại đã mềm nhũn không òn chút sức lực, thấy vật giữa hai chân hắn vẫn còn đang ngẩng cao kiêu hãnh, т.𝐡.â.𝓃 t𝒽.ể 〽️*ề*ɱ 𝖒*ạ*ⓘ không khỏi run lên.
Không cho cô cơ hội cầu xin tha thứ, , hai tay Simon giữ chặt chiếc eo nhỏ trơn nhẵn, bắt đầu triển khai một đợt tấn công dã man và mạnh mẽ mới.
Điên cuồng, ⓝó𝖓·ɢ 𝐛·ỏ·ռ·𝖌, như kéo dài đến bất tận, một lần lại một lần hung mãnh ra vào, hoa kính non mềm bị 𝐧🌀*h*ⓘ*ề*𝓃 ⓝ*á*ⓣ, làm cô cảm thấy rất nóng, rất nóng, nơi nhạy cảm kia không ngừng bị đâ*m ☑️à*𝖔 ⓡ·ú·ⓣ 𝓇·𝒶, sau một trận rⓤ·п r·ẩ·ÿ kịch kiệt thì cao trào thi nhau kéo tới.
"A a... Không cần... Quá nhanh... A... Chậm một chút..." Khiết nhi khó chịu thút thít, hai tay lại mâu thuẫn bám chặt lấy hắn, thắt lưng cùng ⓜ.ô.𝐧.𝖌 thậm chí còn hòa nhịp theo tần suất ra vào của hắn đong đưa đến quên mình.
Chiếc giường cực lớn với bốn góc va mạnh vào vách tường, phát ra tiếng va chạm đầy quy luật, màn giường có thêu hoa văn là hoa uất kim hương không ngừng đong đưa, tựa như một giấc mộng ảo, khép lại hình ảnh ⓗ_ο_𝒶_n á_ï kiều diễm điên cuồng trên giường.
L𝒾.𝖓.h 𝒽ồ.n đang bay lượn giữa thiên đường κ_𝖍𝐨á_𝒾 𝖈ả_Ⓜ️, Khiết nhi hoàn toàn rộng mở chính mình, đem Simon kéo vào bên trong cơ thể, sự kết hợp vượt qua khoảng không gian hơn một thế kỷ, không chân thật giống như một giấc ⓜô·𝓃·𝖌.
Hắn giống như một con thú xinh đẹp đầy dã tính, ở trên người cô tận tình cuồng dã dây dưa, tiếng 🌴𝒽-ở 𝒹ố-𝐜 tiếng va chạm của 𝖙ⓗ-â-𝐧 ⓣ-h-ể phát ra hòa lẫn vào nhau.
Cuối cùng, một luồng sáng trắng lóe lên, cao trào cực hạn đã đến, cô ưỡn cao gáy ngọc, thất thần kêu khóc, nằm rạp trên người nam nhân, chiếc 𝖒.ô.𝓃.ɢ rắn chắc bỗng nhiên run lên, đem tất cả tinh hoa nó●п●ℊ bỏ𝓃●𝐠 phun hết vào người cô.
"A..."
Bọn họ đồng thời phát ra tiếng thét đầy 🎋●♓οá●ï 𝒸ả●Ⓜ️, hắn ngã quỵ ở trước người của cô, trên người đã tràn ngập mùi xạ hương nam tính sau khi phát tiết, cô mơ màng nặng nề nhắm mắt lại, cảm nhận một dòng nước ấm đổ đầy trong cơ thể, tê dại vẫn còn đang lan tràn giữa hai chân, đầu v* vẫn còn bị hắn ngậm lấy, cô 𝖗ê-п 𝐫-ỉ khe khẽ.
Simon khẽ nâng người dậy, một tay khẽ vuốt hai gò má xinh đẹp đỏ ửng vì kích tình của cô, đôi mắt màu xanh tràn đầy nhu tình mà chính hắn cũng chưa phát hiện, cúi đầu ♓●ô●𝖓 nhẹ lên đôi môi mềm thơm mát của cô, nhẹ nhàng mú·𝐭, 𝐪*ц*ấ*𝖓 🍳*ⓤ*ý*т lấy chiếc lưỡi xinh của cô.
Khiết nhi mệt đến mức không thể suy nghĩ được thêm gì nữa, bị động thừa nhận nụ 𝖍·ô·п đầy dịu dàng và mê luyến của hắn.
Simon trở mình, làm cho vị trí của hai người đổi cho nhau, cô mềm nhũn nằm ở trước người hắn, nam tính hơi mềm của hắn vẫn còn cắm trong hoa huy*t ướt đẫm, nhẹ nhàng chậm rãi trượt ra vào, giống như say mê lại giống như khiêu khích.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, chóp mũi quanh quẩn mùi vị sau khi 𝖍*o*🅰️*𝖓 á*❗, hai tay đặt trên hai cánh tay của hắn, hai ⓣ𝒽●â●ռ t𝖍●ể mồ hôi đầm đìa luôn dán sát vào nhau, giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính liền với nhau.
Nghe tiếng tim đập dưới lồng ⓝg.ự.🌜 mà cô đang gối lên, Khiết nhi chậm rãi ngủ, Simon đắc ý một tay khẽ vuốt tấm lưng mịn màng của cô, một tay đặt sau đầu làm gối, đôi mắt màu xanh liếc xuống, sự thâm trầm trong ánh mắt còn sâu thẳm hơn cả màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Hắn không nên để tất cả các thứ này phát sinh. Hắn không nên để ý một người con gái, quá khác biệt nhau cũng quá cách xa nhau, cũng không nên để một người phụ nữ làm cho suy nghĩ rối loạn.
Sau khi nhìn dung nhan kiều mị đã an giấc mộng, Simon nhắm mắt lại, nhớ tới tình cảnh hai người lần đầu tiên gặp nhau.
Có lẽ, khi đó hắn không nên ra tay cứu cô, cũng nên thả cô đi.
Tất cả những điều này đều là hắn tự làm tự chịu, để cô bước vào thế giới của hắn, từng chút từng chút đem tim của hắn cướp đi.
Suy nghĩ đến đây, Simon nhăn mày, theo bản năng muốn đẩy người con gái đang nằm trên người ra, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng cô có treo một nụ cười ngọt ngào thì đột ngột thu tay, đôi tay ⓢ●𝖎ế●✞ 🌜hặ●🌴 lại thành nắm đấm.
Hắn bắt buộc bản thân nhắm mắt lại, không chú ý đến thân thê của cô đang dán sát vào mình, thậm chí ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, phải thật sự quên đi cuộc 𝖍_ο𝒶_ⓝ á_𝖎 đầy cuồng dại mê luyến l.i.n.𝖍 ♓ồ.𝓃, đã bị khắc sâu ở sâu trong lòng mới vừa rồi.
Simon không thể nào biết được, cô gái mềm nhũn như nước đang nằm trong lòng hắn, sớm đã len lỏi vào giấc mộng của hắn từ lâu.... .
Tình yêu, là số mệnh có trốn cũng không tránh khỏi.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |