Truyện:Tuấn Hồ - Chương 08

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Anh còn nghĩ em không giống những cô gái hư kia, nghĩ em thực ngoan, thực nghe lời, không nghĩ tới em cũng giống như các cô gái ấy, quen với anh không bao lâu đã muốn trốn, thậm chí còn yêu người đàn ông khác, thật sự là không thể tha thứ!」 Hắn đem tay chân cô áp đảo trên nệm, khởi động người trên cúi đầu nhìn chằm chằm cô quở trách.

Cô sợ tới mức cả người phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, bởi vì cô phát hiện dáng vẻ lúc này của Lưu Chí Tuyên quả thực giống như một dã thú, mặt hắn không hề trong sáng ngược lại che kín bóng ma quái dị, hai mắt tàn bạo, hơi thở ồ ồ hỗn loạn, hàm răng giống như đang thèm thuồng mùi máu tanh......

「 Vốn muốn để đến sau khi kết hôn mới từ từ thưởng thức em, bất quá hiện tại em đã chọc giận anh, anh tốt nhất nên để em hiểu được ai mới là chủ nhân của em. 」 Hắn dứt lời liền để sát mặt vào cô, vươn đầu lưỡi liếm mặt của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, ngực một trận buồn nôn.

「 A! Thật sự là mỹ vị a! Da phái nữ chính là non mềm như vậy, hại anh luôn khó có thể kháng cự......」 hắn kiệt kiệt cười quái dị, đầu lưỡi dọc theo của nàng gáy tử hướng ngực hoạt hạ.

「 Lưu Chí Tuyên, không cần như vậy!」 nàng tức giận vặn vẹo thét chói tai.

「 tốt lắm, ngươi giãy dụa a, ngươi càng giãy dụa ta liền càng hưng phấn......」 Hắn nở nụ cười xấu xa, tiếp theo đưa tay xé rách áo, cúi xuống hôn lên gáy và ngực của côtay thậm chí còn dùng lực kéo quần dài của cô.

「 Không! Không nha -」 Cô kinh sợ reolên, làm sao cũng không đoán được chính mình lựa chọn lại là cầm thú khoác lớp da người!

「 Kêu đi! Anh rất thích nghe tiếng phụ nữ kêu......」 Cảm xúc của hắn dâng cao, tay càng lúc càng dung lực, mười ngón trực tiếp nhào nặn vú của cô, giống như muốn véo cả người cô.

「 A! Buông tay...... La Ẩn, cứu em! Cứu em -」 Cô vừa đau lại sợ trong lúc bối rối bất an bật thốt lên tên của La Ẩn.

Nghe thấy tiếng cô la lên, động tác Lưu Chí Tuyên bỗng nhiên tạm dừng, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn làm người ta sợ hãi.

「 Em gọi tên hắn! Vào lúc này em lại tên người khác! Đồ đê tiện!」 Hắn lớn tiếng tức giận mắng, tiếp theo tát một cái lên mặt cô.

Cô bị hắn đánh thiếu chút nữa ngất xỉu đi, cả đầu vo ve, mặt lập tức sưng đỏ một mảnh.

「 Thật sự là thiếu đánh, hại anh hăng hái mất hết, chờ chúng ta sau khi kết hôn anh phải giáo huấn em thật tốt mới được. 」 Hắn lửa giận chưa tiêu, đứng dậy lại đá cô một cái, mới từ túi lấy ra di động, thông qua dãy số.

Hướng Uyển Thanh lui lại một góc, thân thể không tự giác run rẩy, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh trốn, cô phải trốn thật xa hơn ở bên con người đáng sợ này......

「 A, là ta, mọi chuyện đều xử lý tốt chứ?」 Lưu Chí Tuyên hỏi.

「 Dạ, thiếu gia, tất cả đều chuẩn bị tốt. 」

「 Thật không? Thật tốt, vậy chiếu theo kế hoạch mà tiến hành. 」 Lưu Chí Tuyên ngắt điện thoại, sau đó nhìn về phía Hướng Uyển Thanh bị dọa đến thất thần, lạnh lùng cười.

「 Em biết anh đang bận chuyện gì không?」

Hai mắt Hướng Uyển Thanh dại ra, căn bản nói không ra lời.

Hắn ác ý giơ lên khóe miệng, ngồi trở lại trước mặ côt, khẽ cười nói:「 Anh quyết định đem hôn lễ dời đến ngày kia, hơn nữa đã chọn khách sạn và lễ phục thật đẹp, hiện tại chỉ chờ La Ẩn đến giúp chúng ta bố trí hội trường. 」

「 Hôn...... hôn lễ...... sớm hơn sao?」 Cô kinh ngạc sắc mặt càng thêm tái mét. Lưu Chí Tuyên không cần cô đồng ý liền dời ngày kết hôn đến sớm?

「 Đúng vậy, anh không kịp chờ ngày em vào cửa, đến lúc đó xem anh yêu em đến cỡ nào!」 Lưu Chí Tuyên nở nụ cười khoa trương.

「 Không! Em không muốn kết hôn! Em thà chết chứ không kết hôn với anh......」 Cô sợ hãi rống.

「 Chậc chậc chậc, nhìn em xem, sợ tới mức mặt đều tái rồi, thật đáng thương. 」 Hắn xoa lên khuôn mặt c giống như thật hưởng thụ hoảng sợ của cô.

「 Đừng chạm vào em!」 Cô chán ghét xoá sạch tay hắn.

「 A...... Rất hung hãn nha, bất quá như vậy càng thú vị. 」 Hắn cười. hì hì

「 Tôi tuyệt không gả cho anh, anh hết hy vọng đi!」 Cô nhận rõ diện mục của hắn, hiện tại ngay cả một giây cũng không muốn cùng hắn ở chung một chỗ.

「 Đừng nói như vậy nha! Đừng quên anh còn giữ CD ghi hình cuộc sống hàng ngày của em nha! Bao gồm em ăn uống ngủ, còn có tắm rửa...... Nếu em không nghe lời, anh liền công khai nó......」 Hắn cười uy hiếp cô.

Cô trừng lớn hai mắt, cả người choáng váng.

Thằng khốn này...... Thực xấu xa......

「 Nếu ngươi không cần CD này, như vậy mạng của La Ẩn em sẽ để ý chứ?」 Hắn lại bổ sung thêm một câu.

「 La Ẩn? Anh...... Anh muốn đối phó với La Ẩn như thế nào?」 Cô kinh hãi mặt biến sắc.

「 Anh đã phái người quan sát hắn, nếu em dám xằng bậy anh sẽ giết hắn trước!」 Hắn hung ác nheo lại mắt, cười giống như ác thú.

「 Không......」 Cả người cô không ngừng run rẩy.

Nếu La Ẩn chết thì mấy ngàn năm tu hành toàn hóa thành hư ảo, đến lúc đó hắn lại biến trở về một con vật bình thường, chồn hoang không có nhân tính......

Cô không muốn hắn biến thành như vậy! Không muốn......

「 Cho nên em phải biết điều một chút ngoan ngoãn kết hôn với anh, biết không? Nếu em dám hành động thiếu suy nghĩ, anh tuyệt không nương tay với hắn. 」 Lưu Chí Tuyên nhéo nhéo mặt của cô, lạnh lùng quát nạt.

Cô suy sụp vô lực giống như thể xác mất hồn, rốt cuộc không khí lực chống cự.

「 Hai ngày này không được đi đâu, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, ngày mai anh sẽ mời La Ẩn đến bàn chuyện. nếu em không muốn hắn bị thương thì tốt nhất nên nói năng cẩn thận. 」 Lưu Chí Tuyên nói xong cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Hướng Uyển Thanh một mình ngồi ở dưới đất, bởi vì kinh sợ quá độ mà tuyến lệ mất tác dụng rốt cục lại khôi phục vận hành, thoáng chốc nước mắt như nước suối tràn mi mà ra.

「 Hu hu......」 Cô che lại miệng, thể xác và tinh thần bị thương khóc nức nở.

Có gì đáng sợ hơn gặp một người "mặt người dạ thú"? Người kia thậm chí là vị hôn phu của cô!

Là mắt cô bị mù? Hay là rất ngu xuẩn? Cho nên mới không nhìn ra Lưu Chí Tuyên là người biến thái?

Nhớ đến sắc mặt vừa rồi của hắn, nỗi khiếp sợ của cô vẫn còn tồn tại.

Hắn căn bản không phải người, không phải người......

Đúng vậy! So với La Ẩn Lưu Chí Tuyên càng giống thú vật, một dã thú khoác da người......

Kinh hoảng bất lực nước mắt không ngừng chảy xuống, cô tại một khắc kia giật mình lĩnh ngộ, thì ra người và súc sinh khác nhau không phải là hình thể bề ngoài, mà là tim!

Cũng đang bởi vì như thế cô mới yêu La Ẩn, bởi vì ở trong mắt cô, La Ẩn từ rất sớm trước kia đã có một trái tim người......

Chẳng qua là La Ẩn có thể hiểu được đạo lý này sao? Liều mạng chỉ để thành người 「 Nó」, có thể hiểu được điểm này sao?

「 La Ẩn, La Ẩn, em nên làm cái gì bây giờ, anh lại nên làm cái gì bây giờ......」 Mỗi lần nghĩ đến La Ẩn cô khóc càng thương tâm gục trên mặt đất, cô bây giờ chỉ có thể không ngừng gọi tên của hắn, một lần lại một lần......

*****

La Ẩn ngồi ở trên ghế phòng khách Xuân Lưu Hoa, hai tay ung dung, tim đập mạnh và loạn nhịp, hồi tưởng lại những lời Bác phúc nói với hắn ngày hôm qua trước khi xuống núi, thật lâu không thể tiêu tan.

Ngày hôm qua sau khi Hướng Uyển Thanh đi rồi, hắn ở lại trên núi nghỉ ngơi hồi lâu, vừa lắng đọng lại những rung động lộn xộn của hắn vừa nghĩ đến tương lai của hắn và Hướng Uyển Thanh.

Lúc này Bác Phúc đột nhiên mở miệng, trực tiếp làm tỉnh mộng đẹp của hắn.

「 Có lẽ phương thuốc cuối cùng để ngươi trở thành người chính là tim của Hướng Uyển Thanh. 」

「 Ngươi nói cái gì?」 Hắn nhíu mày ngẩn ra.

「 Ngươi đã nói thật lâu trước kia ngươi gặp vị pháp sư ở Trường An kia ông ấy chỉ ngươi, chỉ cần ăn tim của người『 yêu ngươi 』, thì có thể trở thành người. 」

「 Đúng vậy, pháp sư có nói qua như vậy nhưng căn bản không có tác dụng quá lớn!」 Hắn tức giận nói.

「 Không có hiệu nghiệm là vì ngươi ăn tim của các nữ nhân không thật lòng yêu ngươi. 」 Bác Phúc nói.

「 Ngươi nói vậy là có ý gì nha?」 Hắn mở to mắt trừng lại.

「 Dĩ vãng các cô gái đó chỉ mê luyến vẻ bề ngoài của ngươi chứ không phải bộ dáng thật sự, nếu các cô ấy thấy gương mặt của ngươi chắc chắn tất cả đều bị dọa chạy. 」

Trong lòng hắn có chút sợ hãi đã muốn hiểu được Phúc bá muốn nói cái gì.

Nếu là Hướng Uyển Thanh thì khác nha, cô ấy yêu thật chính là ngươi, biết rõ ngươi là hồ ly, biết rõ ngươi không thuộc thế giới của mình nhưng cảm tình của cô ấy đối với ngươi chưa từng thay đổi. Cô gái ấy mới là người thật yêu ngươi, nếu ngươi ăn tim của cô ta......」 Bác Phúc tiếp tục nói.

「 Không cần nói!」 Hắn kinh hoảng khiển trách, trong lòng không hiểu cảm thấy sợ hãi.

Hắn làm sao có thể ăn tim của Hướng Uyển Thanh? Làm sao có thể nha? Hắn là vì cô ấy mới muốn biến thành người, nếu phải dùng tim của cô ấy để đổi thành hình người, vậy hắn biến thành người thì có ý nghĩa gì nửa nha?

「 Thật ra nếu cô ấy biết tim của cô ta có thể giúp ngươi thành người, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý........ A!」 Bác Phúc nói đến một nửa, một móng vuốt đã kháp trụ hắn cổ.

「 Không cho phép ngươi lắm miệng, lão hầu, ta thà rằng dùng biện pháp khác chứ tuyệt đối không thể thương tổn cô ấy. 」 Hắn trầm giọng giận giữ nói.

「 Ngươi...... phải nhớ...... rõ ràng...... Không thể trở thành người, làm...... sao có thể thành thân với cô ấy nha?Với lại làm sao có thể nào tránh được.. kết cục.... Bị phong hồn......?」 Giọng bác Phúc khàn khàn nói.

Hắn bị trúng câu hỏi khó, tay buông bác Phúc ra, tiếp theo không đáp lại câu nào.

Không thể trở thành người hắn làm sao yêu Hướng Uyển Thanh? Làm sao có thể sống cùng cô? Hoặc là một khi hắn bị phong hồn, chẳng những cố gắng ngàn năm qua đều trở thành bọt nước, đến khả năng thấy cô cũng không thấy được.

Càng nghĩ càng hỗn loạn cũng càng tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân lâm vào vùng lầy tiến thối lưỡng nan......

「 Ngươi tốt nhất suy nghĩ lại đi, bởi vì thân thể của ngươi đã bắt đầu có điểm thoái hóa. 」 Bác Phúc theo dõi hắn nghiêm túc nói.

Hắn khiếp sợ vọt tới trước kính, quả nhiên thấy người của hình người của hắn đã có một chút biến hóa, chẳng những đầu hồ rõ ràng, ngay cả trên cánh tay cũng mọc ra lông dài.

Chuyện này thật sự làm hắn sợ hãi, hắn thậm chí tiêu tốn gấp đôi pháp lực mới có thể hơi chút đè nén xuống.

Tâm trạng không yên hạ sơn, trở lại Xuân Lưu Hoa cả đêm hắn không tài nào chợp mắt lo lắng không thôi.

Hắn biết Phong hồn châm phong là phong hồn phách yêu thú. Nếu trước lúc bị châm đâm đến trái tim mà hắn có thể biến thành người, châm này sẽ mất đi pháp lực tự động biến mất.

Nhưng hắn phải làm như thế nào mới có thể biến thành người? Chẳng lẽ thật sự phải ăn tim của Hướng Uyển Thanh mới được sao? Chẳng lẽ đây mới là khảo nghiệm chân chính tiên nhân đưa ra cho hắn?

Đang thống khổ trầm tư, di động phút chốc vang, hắn đón nghe rõ ràng là Lưu Chí Tuyên điện tới.

「Thầy La, hôn lễ của tôi và Uyển Thanh được tổ chức vào buổi tối ngày mai, có thể mời thầy lập tức đến khách sạn thảo luận cách bố trí hội trường một chút không?」

Lưu Chí Tuyên thoải mái nói nhưng lại đủ để làm hắn khiếp sợ thất thần hồi lâu.

*****

Hướng Uyển Thanh thật sự phải gả gấp cho Lưu Chí Tuyên đến thế sao? Hơn nửa còn muốn dời hôn lễ đến sớm hơn?

Một cỗ lửa giận ở trong nội tâm hắn nổi lên, hắn ngắt điện thoại lập tức lao ra khói phòng hoa, đi vào khách sạn Lưu Chí Tuyên đã nói.

Hắn phải gặp mặt Hướng Uyển Thanh hỏi một chút, hỏi cô vì sao lại ra quyết định nhanh như vậy, hỏi cô vì sao không lo lắng một chút tâm trạng của hắn?

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy Hướng Uyển Thanh, hắn mới phát hiện hắn căn bản không thể nói chuyện với cô, bởi vì cô chẳng những đứng bên người Lưu Chí Tuyên không nhìn hắn, lại càng không nói chuyện với hắn, đem tất cả chi tiết kết hôn giao hết cho Lưu Chí Tuyên làm.

Hắn cố nén tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở đối diện Lưu Chí Tuyên, nghe Lưu Chí Tuyên hưng phấn bàn luận một ít chuyện lien quan đến hôn sự, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hướng Uyển Thanh ngồi ở một bên.

Cẩn thận nhìn hắn mới phát hiện cô có điểm khác thường, thần sắc mệt mỏi, buồn bã, lúc ở bên người Lưu Chí Tuyên chẳng những không có sắc mặt vui mừng của cô dâu, thậm thánh còn mang theo một tia sợ hãi.

Cô ấy làm sao vậy?

Vì sao rầu rĩ không vui? Vì sao khẩn trương lo âu? Vì sao trên mặt có chút sưng đỏ? Vì sao rõ ràng không yêu Lưu Chí Tuyên còn muốn kết hôn cùng với hắn? Vì sao lại dời hôn lễ đến sớm như vậy?

Hắn có đầy bụng nghi vấn nhưng khổ nổi không thể hỏi ra miệng, Lưu Chí Tuyên thao thao bất tuyệt nói xong yêu cầu hạng mục công việc, dường như cố ý vô tình ngăn cản hắn tới gần Hướng Uyển Thanh. Hắn bởi vậy cũng chỉ có thể theo vẻ mặt cứng ngắc của cô cùng với sưng đỏ trên má trái nhìn ra một ít manh mối.

「 Như thế nào? Thời gian hôn lễ là sáu giờ tối ngày mai, tuy có chút cấp bách nhưng thầy hẳn là có thể đúng giờ đem nơi này thiết kế thành một hôn lễ đẹp nhất? Đúng không thầy La. 」 Lưu Chí Tuyên không vui đề cao âm lượng, ý đồ đem lực chú ý La Ẩn từ trên người vị hôn thê kéo trở về

La Ẩn thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Chí Tuyên.

「 Đương nhiên, hoa của tôi lúc nào cũng có thể dùng, thời gian tương đối đầy đủ. 」 Hắn thản nhiên nói.

「 Thật tốt quá, Uyển Thanh, em mau nói với thầy La nói em thích hoa màu gì đi để thầy có thể chuẩn bị. 」 Lưu Chí Tuyên nói xong ôm bả vai Hướng Uyển Thanh, ra vẻ thân mật.

Cả người của Hướng Uyển Thanh cứng như đá, âm thầm cắn răng.

Lưu Chí Tuyên lại đang đùa, hắn biết rõ cô thích La Ẩn nhưng vẫn như cũ đưa hội trường thiết kế giao cho La Ẩn, rõ ràng hắn đang muốn hành hạ cô, xem dáng vẻ thống khổ dày vò của cô.

「 Cũng được, chỉ cần là hoa em đều thích. 」 Cô kiềm chế trụ phản cảm mãnh liệt trong lòng, cố gắng mỉm cười.

「 Em đừng khách khí với thầy La! Đúng rồi, ngày hôm qua các người không phải lên núi đi ngắm hoa sao? Có nhìn thấy thích hoa gì không?」 Lưu Chí Tuyên ác ý liếc mắt cô một cái.

Cô cả kinh nhìn về phía La Ẩn, vừa vặn chống lại tầm mắt hắn: Tim càng bối rối cúi đầu nói, 「 Không có......」

「 Có nhaa!」 La Ẩn cắt đứt câu trả lời của cô:「 Cô ấy thích một loại hoa tên là 『 Lam công chúa 』, tôi quyết định dùng loại hoa này giúp cô ấy bố trí hội trường. 」

Nghe thấy 「 Lam công chúa 」 cô đã nghĩ khởi sự kiện trong núi, nhớ tới hắn gọi tên cô, ngực lại càng căng thẳng.

「 Sao? Tốt, vậy dùng loại hoa này đi! Chỉ cần là Uyển Thanh thích, tôi sẽ không có ý kiến. 」 Lưu Chí Tuyên ôm Hướng Uyển Thanh càng chặc, làm thân thể cô dán lên người vị hôn phu.

Môi của Hướng Uyển Thanh khẽ run, rũ mí mắt xuống.

La Ẩn thấy cô bất an, tim hắn liền động nhìn Lưu Chí Tuyên nói:「Bố trí hội trường còn phải phối hợp lễ phục của cô dâu, có thể để tôi một mình nói chuyện với Hướng tiểu thư không?」

「 Không!」

「Được!」

Hướng Uyển Thanh dường như là lập tức cự tuyệt, nhưng Lưu Chí Tuyên lại hào phóng đáp ứng, còn một bộ lơ đễnh vỗ vỗ tay cô.

「 Em và thầy La nói chuyện 『 thật tốt 』 nha!」 Hắn thoáng lấy ngữ khí cường điệu nói, sau đó liền đi ra trước hội trường.

Hướng Uyển Thanh nghe ra trong lời nói của hắn có ý cảnh cáo, theo dõi bóng dáng hắn, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.

「 Cô làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?」 Lưu Chí Tuyên vừa đi La Ẩn lập tức cầm tay cô truy vấn.

「 Buông tay! Mời anh tôn trọng tôi một chút. Thầy La, chúng ta nên thảo luận là chuyện áo cưới đi!」 Cô bỏ ra tay hắn ra bất an liếc nhìn Lưu Chí Tuyên đứng ở bên ngoài hội trường một cái.

La Ẩn nhíu lại lông mày xinh đẹp, theo tầm mắt ủa cô nhìn đi thì phát hiện Lưu Chí Tuyên đang đứng ở ngoài hội trường nói chuyện với thư kýcủa hắn nhưng ánh mắt nhưng vẫn giám thị Hướng Uyển Thanh.

「 Cô hôm nay thoạt nhìn dường như rất sợ Lưu Chí Tuyên, vì sao?」 La Ẩn lạnh lùng hỏi.

「 Anh ấy là vị hôn phu của tôi, tôi làm sao có thể sợ hắn, xinh anh đừng đoán mò, nhanh chút đàm luận chủ đề đi, lễ phục của tôi dùng màu trắng và màu tím. Nếu muốn phối hợp hoa hồng『 Lam công chúa 』hẳn là......」 Cô không vui chuyển đề tài, nhìn chung quanh hội trường để né tránh ánh mắt sâu sắc phỏng đoán của hắn.

La Ẩn rốt cuộc nhịn không được, hắn giận tái mặt bước về hướng cô, không khỏi đã kéo tay cô bước đi.

「 A? Anh làm cái gì? Mau thả tôi ra, Lưu Chí Tuyên sẽ thấy......」 Cô hoảng sợ hạ giọng nói còn liều mình muốn tránh thoát.

Khuôn mặt La Ẩn giận dữ, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi đến một của khác, đi một đường, sau đó đưa cô đến một căn phòng khách nhỏ.

Vừa vào cửa, hắn xoay người đem cả người Hướng Uyển Thanh dán lên ván cửa, hai tay để ở bả vai của cô, nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập phẫn nộ.

「 La Ẩn, anh rốt cuộc muốn làm gì?」 Lưng cô tựa lên của, tức giận trừng mắt hắn.

「 Những lời này là lời anh muốn hỏi em, em biết mình đang làm cái gì không?」 Hắn tức giận hỏi lại.

「 Tôi đương nhiên biết, tôi đang chuẩn bị chuyện kết hôn......」 Cô lớn tiếng nói.

「 Nếu em là vì muốn cho anh chết tâm mới dung chuyện kết hôn này, thì em có thể ngưng hành động nhàm chán này lại rồi, bởi vì anh tuyệt đối không sẽ buông em ra!」 Hắn cắn răng nói.

「 Em kết hôn hay không đều không liên quan đến anh, em rất yêu...... Lưu Chí Tuyên mới muốn gả cho hắn. 」 Cô thống khổ nói dối.

*****

Yêu hắn? Vẻ mặt của em không phải là nói như vậy, anh cảm giác được em sợ hắn, phẫn nộ và chán ghét, em rõ ràng bị dọa chết khiếp......」 Hắn đau lòng thấp giọng nói.

「Anh nói bậy! Anh biết cái gì? Anh là súc sinh làm sao biết suy nghĩ của em?」 Cô tức giận vội vàng phản kích, chỉ sợ bị hắn nhìn thấu tim mình.

「 Đừng nói anh là súc sinh! Ai đều có thể nói nhưng chỉ có một mình em là không được......」 Hắn đau kịch liệt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy bị thương.

Cô ngẩn ra ngực nóng lên, hốc mắt xoay mình phiếm hồng, cắn môi dưới, chải lại tóc vừa vặn lộ ra toàn bộ nửa bên mặt trái, vừa sưng vừa đỏ.

Hắn nhìn rõ đó là dấu vết bị người khác đánh, cả trái tim dường như đau đớn, tức giận quát:「 Là thằng khốn đó đánh, đúng không?」

Cô không dám mở miệng, sợ nhất là mở miệng sẽ nhịn không được hướng hắn khóc kể.

Đợi vài giây không đợi đến đáp án, hắn thở dài không đành lòng ép hỏi, chẳng qua là vươn tay khẽ vuốt mặt của cô, thương tiếc lại không tha nói:「 Rất đau phải không?」

Ở trong mắt nước mắt đảo quanh bị một tiếng hỏi dịu dàng này thúc giục hóa tuôn rơi xuống, cô kích động che lại mặt nhưng hai tay lại bị hắn cầm, nhẹ nhàng vặn bung ra, sau đó, tay hắn ôm lấy mặt cô, cúi đầu xuống ở bên má trái cô in lại dấu hôn.

Trong lòng cô lay động nước mắt không ngừng tuôn rơi, hắn dùng môi hôn lên nước mắt tuôn rơi nhưng những nụ hôn nhẹ nhàng như sợ làm cô đau, ngược lại làm cho cô khóc càng dữ hơn.

「 Ngoan! Đừng khóc, đừng khóc......」 Hắn ôm cô thật chặt, vừa hôn lên mắt của cô, rồi xuống cái mũi vừa trấn an, cuối cùng đem môi mình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khóc nức nở kia.

Hơi thở nóng rực mà quen thuộc phun vào trong trong miệng cô, ấm áp giúp hòa tan tim lạnh như băng của mình. Cô dịu dàng tựa ở trong lòng hắn đã quên kháng cự, đã quên Phong hồn châm, đã quên Lưu Chí Tuyên cảnh cáo, thầm nghĩ hưởng thụ một chút cảm giác an toàn này, chỉ hy vọng từ trên người hắn hấp thụ thêm một ít dũng khí.

Hắn mút lấy đôi môi thơm làm say lòng người kia, hai cánh môi trơn mềm dán chặt vào nhau, so với bất kỳ tiên quả nào trên trời đều ngon miệng hơn, hắn trước kia chỉ có thể tưởng tượng, hiện tại rốt cục có thể được đền bù nguyện vọng lâu nay, mấy ngàn năm qua làm hắn chịu nhiều nguyền rủa thống khổ bỗng nhiên đều trở nên đáng giá.

Giờ khắc này hắn dần dần cảm thấy hoang mang, không thể thành người thì như thế nào? Không thể gần với cô thì như thế nào nha?

Trải qua ngàn năm cô tịch, trăm năm tương tư......

Hướng Uyển Thanh bị hắn hôn thật sâu trong lúc đó cô cũng cảm nhận được tâm tư của hắn, tim cô có chút bối rối giống như có thể thấy tâm linh của hắn, quá trình thành người của hắn nhất định chịu rất nhiều thống khổ, mà thống khổ đó đều do cô tạo ra.

Nếu cô chưa từng cầu nguyện chồn bạc biến thành người, nếu cô chưa từng tưởng tướng mạo chồn bạc khi thành người thì như thế nào, thì linh thú này cũng sẽ không lựa chọn con đường biến thành người khó khăn như vậy......

Tâm tư hai người tại đây một cái chớp mắt hiểu nhau, lửa tình hết sức căng thẳng trong lúc đó có một suy nghĩ lóe lên nếu như cô không phải là 「 tự quan 」 Lưu Tô, hắn cũng không phải là chồn bạc, giờ khắc này cô là Hướng Uyển Thanh, hắn là La Ẩn, hắn đã có tư cách được yêu cô , không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản hắn yêu cô......

Trong lòng hắn kích động, ngực hắn điên cuồng nhịn không được xâm nhập cái miệng nhỏ của cô càng mãnh liệt hơn, trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô, quấn quýt si mê mút, luyến tiếc buông ra.

Nhưng mà ngay lúc hai người hôn đến trời đất quay cuồng, Phong hồn châm trong cơ thể La Ẩn giống như cảnh cáo hắn, đột nhiên chui lên, giống như có mấy ngàn cái châm nhỏ đồng thời đâm vào một địa điểm xác định làm cho cả người hắn đại chấn, mạnh tay đẩy cô ra, khóc thét vọt tới vách tường ngã xuống đất quay cuồng.

「 La Ẩn......」 Hướng Uyển Thanh kinh ngạc nhìn bộ dáng đau đớn của hắn, không khỏi che lại miệng, sợ tới mức mặt trắng bệch.

Cô đang làm cái gì? Biết rõ hắn trúng Phong hồn châm, biết rõ một chút tình yêu sẽ hại hắn, cô lại không biết tiết chế tham luyến hơi thở của hắn......

Hướng Uyển Thanh tự trách lại lo lắng, muốn đi qua lại sợ tiếp cận hắn, chỉ có thể không biết làm sao đứng ở tại chỗ cả trái tim đau đớn theo.

「 A......」 La Ẩn cắn n hàm răng liều mình chống cự lại đau đớn trên người, rốt cục hiểu được Phong hồn châm đáng sợ ở chỗ không phải là phong hồn, mà là trước khi phong hồn là đoạn lăng trì đau đớn.

「 La Ẩn, em van cầu anh, trở về đi! Thừa dịp còn kịp trở về sám hối với tiên nhân......」Cô nghẹn ngào hô.

「 Không......」 Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cố sức bật ra một câu.

「 Không nên cậy mạnh nửa, chỉ cần ngươi trở về sẽ không chịu khổ, thừa dịp Phong hồn châm chưa xâm nhập tim của ngươi, nhanh chóng trở về vân tiên động, như vậy ngươi chẳng những có thể không sao mà Lưu Chí Tuyên cũng không tổn thương ngươi được......」Cô ngồi quỳ gối bên người hắn, ý đồ lại một lần nữa thuyết phục hắn.

「 Em nói như vậy là sao? Lưu Chí Tuyên sẽ làm anh bị thương?」 Hắn nhíu mày nghe ra trong lời nói của cô có chút sợ hãi.

「 Hắn chẳng qua là đối với anh...... Có chút hiểu lầm, vì muốn tốt cho bản thân ngươi làm ơn không cần lại lưu luyến ở nhân gian, trở về đi!」 Tim cô cả kinh, vội vàng giải thích, không muốn cho hắn biết cô vì hắn mới bị Lưu Chí Tuyên bắt kết hôn.

「 Với Lưu Chí Tuyên...... Căn bản không thể thương tổn anh......」 Hắn thở hổn hển cười lạnh

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)