Truyện:Tuấn Hồ - Chương 07

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nếu ngươi là người thì tốt biết bao nha?」 Cô gái xoa đám lông trên người hắn, cười nói.

Nó nằm sấp ở giữa gối thiếu nữ, ăn quả tiên trong tay nàng.

「 Nếu ngươi là người bộ dáng sẽ như thế nào đây?」 Cô gái ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười ảo tưởng, tiếp theo lại chậm rãi đem tưởng tượng trong đầu tinh tế miêu tả.

「 Ta nghĩ, Hồ Nhi kêu ngạo của chúng ta nhất định sẽ là một nam nhân tuấn mỹ nha! So với bất kỳ tiên nhân nào đều tuấn tú hơn, dáng người cao gầy nhã nhặn, một mái tóc dài đen tuyền mềm mại giống như lông của ngươi, tiêu sái, phiêu dật, xuất trần......」 Cô gái hăng say nói xong.

Nó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nàng một cái.

Cô gái cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt của nó chậm rãi nói:「 Còn có nửa nha, ngươi sẽ có một đôi mắt tinh tế thật dài mê hoặc lòng của nữ nhân, sống mũi thẳng, cùng với đôi môi mỏng xinh đẹp......」

Đây là bộ dáng quỷ gì nha? Có thể nhìn được sao?

Nó không cho là đúng hừ một tiếng.

「 Làm sao? Không thích à? Đây chính chính là giấc mộng nam nhân trong lòng ta thì thế nào! Ôn văn hữu lễ cũng không quá yếu đuối, miệng ngọt hiểu được tình thú, nhưng là tuyệt không thể quá hoa tâm, nếu có thể thì trung thành với tình yêu......」 Cô gái vỗ nhẹ một chút đầu chồn bạc.

Nguyên lai nữ nhân đều thích cái loại nam nhân không có khả năng tồn tại. Thật ngây thơ a! Nó cười lạnh.

「 Quan trọng nhất là ta cảm thấy ngươi tốt nhất làm đóa hoa. 」 Nàng lại nói tiếp.

Đóa hoa? Nó ngẩn ngơ.

「 Trồng hoa, dưỡng hoa, có thể tu tâm dưỡng tính, vừa vặn có thể bồi dưỡng mấy món ăn thôn quê. 」 Nàng cười sáng chói một tiếng.

Món ăn thôn quê? Hừ! Nàng đem nó trở thành mèo hoang dã cẩu gì nha!

Không vui thở hổn hển, nó đùa giỡn quay đầu đi.

Cô gái bướng bỉnh tiền ôm lấy nó, cười mắng:「 Xem tính nết của ngươi này, thật muốn thành người còn lâu lắm nha!」

Nó lập tức mềm nhũn ngã lên người nàng, tham luyến hương thơm trên người nàng.

Cô gái đột nhiên thở dài một hơi, theo thói quen xoa bóp cổ nó, 「 Nhưng mà nam nhân càng đẹp trai hơn phân nửa có lòng tham lại vô tình, chỉ biết đả thương lòng của phụ nữ mà thôi. Nếu ngươi mà biến thành loại nam nhân này, ngươi sẽ không ngoan ngoãn ở bên người ta, đến lúc đó ngươi cũng nhất định sẽ quên ta......」

Nó giương mắt nhìn chằm chằm nàng, con ngươi trở nên thâm trầm.

Nàng đại khái sẽ không hiểu được, cho dù hóa thành tro tàn, nó cũng quên không được nó vì một người duy nhất mà tồn tại......

「 A, ta đang nói gì với ngươi nha! Tiên nhân nói tứ linh các ngươi cho dù tu có chút đạo hạnh, nhưng vẫn còn là súc sinh làm sao có thể biến thành người? Vĩnh viễn cũng không khả năng......」 Cô gái lắc đầu, đối với cuồng tưởng của chính mình cảm thấy buồn cười.

Cô gái cười mỉa ngữ khí chọc giận nó, trong mắt nó chợt lóe ánh sáng giận giữ, đột nhiên nhảy lên há mồm cắn khuỷu tay cô gái, dấu răng xâm nhập da thịt, máu tươi nhiễm đỏ cả y phục màu hồng.

「 A!」 Cô gái giật mình đau đến giận giữ mắng mỏ:「 Thối hồ nhi, ngươi vì sao cắn ta?」

Nó trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, con ngươi tràn ngập lời thề hẹn ước.

Ta sẽ trở thành người, nàng hãy chờ......

Ta sẽ vì nàng trở thành người!

Cô gái tựa hồ hiểu lòng nó đang nghĩ gì, biến sắc, liền như vậy giật mình sợ hãi nhìn nó......

Phút chốc một trận như băng như hỏa đau đớn thiêu đốt ở lưng, đem hắn theo trí nhớ xa xôi kéo trở lại, hắn hừ nhẹ một tiếngmở choàng mắt, phát giác chính mình đã nằm ở một gian phòng nhỏ của bác Phúc, cảnh tượng lưu lại trong đầu đều đã trôi đi......

「 La Ẩn, ngươi không sao chứ?」 Bác Phúc vừa thấy hắn tỉnh dậy, lập tức tiến lên hỏi.

Hắn ngẩng đầu đang muốn trả lời, lại nhìn thấy hai mắt lo lắng của Hướng Uyển Thanh, thoáng chốc ánh mắt nhu hòa cùng với cô gái trong lòng hắn kia đều là một, mấy ngàn năm thời gian làm như trong nháy mắt......

Chính là là ánh mắt này làm cho hắn hạ quyết tâm.

Chính là ánh mắt này làm hắn càng không ngừng truy tìm hình người.

Vô tận theo năm tháng, nàng thùy mị nở nụ cười làm hắn có bao nhiêu ngưỡng mộ, lời nói của nàng vẫn ở sâu trong lòng hắn.

Cho nên hắn theo tưởng tượng của nàng biến thành tướng mạo hiện tại, hắn tóc dài, mắt hắn dài, còn có môi mỏng và dáng người của hắn, thậm chí là nghề nghiệp của hắn......

Đều là vì nàng mà phát sinh!

Hắn bám riết không tha, không từ thủ đoạn chỉ là vì muốn trở thành nam nhân trong suy nghĩ của nàng, sau đó lấy hình dáng con người một lần nữa trở lại bên người nàng.

*****

Lưu Tô tiên nhân mấy ngàn năm này thường trú ở trong lòng hắn kia, hắn không ngờ nàng xuống phàm trần còn thay đổi bộ dạng, lấy tên là Hướng Uyển Thanh xuất hiện ở trước mặt hắn, cùng hắn gặp lại......

Hướng Uyển Thanh bị ánh mắt như hỏa diễm của hắn nhìn đến khó thở, tim giống như bị sóng biển quấy nhiễu, lo lắng hơn mười mấy giờ chẳng những không thả lỏng ngược lại càng thêm căng thẳng.

Như vậy không được! Nên kết thúc......

Nàng biết hắn yêu nàng, yêu vừa sâu lại vừa mãnh liệt nhưng mà để tốt cho hắn nàng quyết định không trở về bên người hắn, nàng quyết định sẽ phân rõ giới tuyến với hắn, tự tay chặt đứt phần ý nghĩ không muốn rời xa của hắn đối với nàng.

Đây là kết luận nàng ở bên cạnh hắn cả đêm nghĩ ra. Chỉ có thể làm cho hắn chết tâm, chỉ có thể làm cho hắn tuyệt vọng, hắn mới có thể buông tha cho bản thân mới có thể trở về, mới có thể không bị kết cục「 phong hồn 」.

Bởi vậy nàng cố đè xuống xúc động muốn chạy đến bên cạnh hắn, áp chế tình cảm nội tâm cơ hồ tràn ra giả bộ lãnh đạm, bắt buộc chính mình đứng ở chỗ cũ, mặt không có cảm xúc hỏi:「 Ngươi cảm thấy như thế nào? Lưng hẳn là không đau nửa phải không?」

「 Ta tốt hơn rất nhiều......」 La Ẩn rất tỉ mỉ, hắn cảm giác nàng đang lảng tránh hắn, mi tâm nhíu lại trong lòng trầm xuống dưới.

「 Vết thương này không dễ khỏi, muốn được cứu phương pháp duy nhất chính là trở lại biệt phủ động thiên, hướng tiên nhân xin lỗi cầu hắn cho thuốc giải, chỉ có như thế mới có thể cứu cái mạng nhỏ của ngươi nha, hiểu chưa?」 Nàng lấy âm điệu không có bằng trắc khuyên nhủ.

La Ẩn không có lên tiếng chẳng qua là nhìn chằm chằm vào nàng.

「 Ngươi trước kia đã vô cùng thông minh hẳn là có thể hiểu lời nói của ta, nên lợi dụng mấy ngày nay nghĩ lại thật kỹ, đừng cố chấp nữa, có biết không?」 Nàng không dễ chịu sau khi quay đầu, sửa sang lại cái túi của mình né tránh cái nhìn chăm chú của hắn.

Hắn vẫn như cũ trầm mặc không nói, im lặng thâm trầm làm cho người ta bất an.

「 Được rồi, ta phải trở về, Chí Tuyên hẳn là đang tìm ta. Bác Phúc, mời bác giúp ta gọi một chiếc xe......」 Cô chuyển hướng sang Bác Phúc căn bản không nhìn La Ẩn.

Bác Phúc còn chưa có lên tiếng trả lời, La Ẩn liền bỗng nhiên nói:「 Bác Phúc, ngươi trước đi ra ngoài, ta có việc cùng với nói chuyện với Hướng Uyển Thanh. 」

「 Việc này......」 Bác Phúc nhìn hắn sau đó lại nhìn Hướng Uyển Thanh.

「 Đi ra ngoài. 」 La Ẩn lạnh lung ra mệnh lệnh.

Bác Phúc gật gật đầu sau đó ra khỏi phòng.

Trong phòng không khí nhất thời trở nên yên tĩnh cứng ngắc, Hướng Uyển Thanh âm thầm hít một ngụm khí quay đầu nhìn La Ẩn, 「 A, tôi không có thời gian nói bất cứ chuyện gì với ngươi nha......」

Nhưng nàng vừa mới mở miệng La Ẩn lại đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, vọt đến trước mặt cô trực tiếp nâng lên mặt của cô lên cuồng dã hôn chặt môi nàng.

Nàng kinh ngạc phát ra vài giây ngốc, sau đó mới nghĩ đến muốn kháng cự, nhưng mà hắn lại nhanh chóng chiếm đôi môi nàng, lấy một loại phương thức làm cho người ta mềm yếu mất hồn nhẹ liếm cuồng mút, không cho cô có cơ hội trốn tránh, hôn nàng đến lý trí say mê toàn thân phát run, căn bản xuất không ra khí lực.

Nụ hôn này không giống với lúc trước, cô cảm giác lần này hắn hôn nàng không hề chỉ có đơn thuần khiêu khích mà là cuồng nộ bắt buộc còn có thâm tình, cô cảm thấy bối rối lại nhịn không được chìm đắm, càng ngày càng khó có thể tự kềm chế.

Hắn làm càn lấy đầu lưỡi dây dưa cùng cô, nuốt hết nước bọt trong miệng cô, trêu chọc cảm quan của cô, thẳng đến cô đáp lại hắn, dựa sát vào nhau hắn, hướng hắn thần phục......

Triền hôn hồi lâu, hắn mới buông cô ra, ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn thẳng mặt của cô.

「 Cô muốn tách rời khỏi ta sao? Vì bức ta trở về cho nên cố ý không đón nhận cảm tình của ta sao?」 Hắn khàn giọng thống khổ hỏi.

Hắn biết cô cũng yêu hắn, cảm tình cùa cô đối với hắn tuyệt không thua.

Cô ngẩn ra mới phát hiện chính mình lại bị một nụ hôn của hắn hoàn toàn đánh bại, nhất thời cảm thấy xấu hổ và chán ghét toàn bộ nổ ra, cô giận dữ rời khỏi hắn, vì ngăn không được tim mình mà sinh hờn dỗi.

「 Tôi muốn né tránh ngươi, bởi vì thân phận tôi bây giờ đã không phải là Lưu Tô. Tôi hiện tại là Hướng Uyển Thanh, tôi có cuộc sống của tôi, có người đàn ông tôi yêu, còn hai tuần nửa tôi sẽ cùng Lưu Chí Tuyên kết hôn, hắn mới là người sống với tôi cả đời, về phần ngươi...... Ngươi ở trong mắt tôi vẫn như cũ chính là một con Bạch hồ!」 Nàng tàn nhẫn đăm trúng chỗ đau của hắn.

「 Cô......」 La Ẩn thay đổi sắc mặt, giận giữ trừng mắt nhìn cô.

「 So với một súc sinh tôi thà rằng muốn một người đàn ông bình thường. 」 Cô bổ sung thêm một câu.

Lời nói sắc bén của cô đâm tim hắn bị thương, hắn nao núng một chút đau đến không thở nổi.

Vẻ mặt của hắn làm ngực cô từng đợt co rút đau đớn, rõ ràng dùng những từ ngữ đả thương này để nói với hắn, tuy nhiên cũng làm cắt tim của cô.

Cô không đành lòng nhưng cô không có lựa chọn nào khác, hiện tại không quyết tâm thì sẽ cứu không được hắn.

「 Năm đó tứ thú các ngươi thoát đi gây cho tôi gặp nhiều phiền toái, mời ngươi ngoan ngoãn trở về đi! Đừng gây tai họa nửa......」 Cô nói xong đẩy hắn ra, cầm túi lên muốn rời đi.

「 Không cho phép đi!」 Hắn đưa tay giữ chặt cô, kéo cô trở về.

「 Buông tay!」Cô tức giận mắng chửi.

「 Tôi không buông ra! Trừ phi cô nói rõ ràng mọi việc!」 Hắn quát.

「 Tôi đã muốn nói rõ ràng, ngươi còn nghe không hiểu sao? Tôi bảo ngươi cút trở về -」 Cô hô to.

「 Tôi không quay về, trước lúc trở thành người tôi có chết cũng không trở về. 」 Hắn so với cô còn hét lớn hơn.

「 Muốn tôi nói mấy lần ngươi mới hiểu được? Ngươi căn bản không có khả năng trở thành người!」 Cô cắn răng nói thẳng.

「 Ai nói không thể? Ta đã muốn sắp biến thành người!」Hắn lớn tiếng bác bỏ.

「 Biến thành người thì như thế nào? Cho dù ngươi biến thành người tôi cũng không thể yêu ngươi. 」 Cô lạnh lùng nói.

*****

Cô nói dối! Cô rõ ràng yêu tôi, từ mấy ngàn năm trước......」 Hắn nhìn chằm chằm cô.

「 Tôi chỉ đem ngươi trở thành một sủng vật, như thế mà thôi. 」 Cô liên tục cường điệu.

「 Tôi không tin......」 Hắn đưa tay kéo cô vào trong lòng, muốn một lần nữa ngăn chặn môi của cô.

Cô vội vàng né tránh, dương tay liền tát một cái lên mặt hắn.

「Bốp!」 Một tiếng đánh làm La Ẩn sửng sốt.

「Súc sinh đáng ghét! Ngươi thật sự nghĩ đến bộ dạng hời hợt của ngươi là người sao? Nói cho ngươi biết, trong xương của ngươi căn bản còn chảy dòng máu của dã thú, tàn bạo, máu tanh, ngươi không biết thương hại, không biết tự liềm chế, không biết cấp bậc lễ nghĩa. Ngươi hiện tại chính là cái gì cũng không phải nha!」 Cô không chút nào lưu tình lớn tiếng mắng.

Huyết sắc ở trên mặt La Ẩn biến mất, hắn cương cứng nhìn cô, lửa tình nháy mắt đều bị dập tắt.

Cô đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn còn in dấu tay, sau một lúc lâu cô mới giả bộ bình tĩnh lạnh lùng nói.

「 Tôi đã nói như thế, ngươi tự giải quyết cho tốt, cũng xinh ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nửa. 」 Cô bỏ lại những lời này, di động hai chân nặng nề, xoay người đi ra khỏi phòng.

La Ẩn đưa lưng về phí acửa, nghe tiếng bước chân cô rời đi, thật lâu không thể bình phục nội tâm giận cùng với đau.

Cô thật ngoan độc......

Cô biết rõ lời nói trong miệng cô thốt ra có ảnh hưởng bao nhiêu, cô biết rõ cô là người duy nhất trên toàn thế giới có thể đả thương tim của hắn, nhưng vẫn dùng lời ác độc đến kích hắn......

Nhưng mà vô dụng.

Cô nghĩ đến cô làm như vậy có thể buộc hắn trở về? Nghĩ đến hắn sẽ vì mấy câu nói đó của cô liền buông tha giấc mộng mấy ngàn năm qua của hắn sao?

Từ khi cô mỉm cười thuần phục hắn, tim của hắn đã đập gia tốc, hắn hy vọng chính mình có một ngày kia có thể lấy một bộ dáng con người tới gần cô, có thể lấy đầu ngón tay con người khẽ vuốt đôi môi đỏ mọng như hoa hồng, có thể yêu cô......

Nếu trời xanh không cho phép một con hồ ly yêu một nữ nhân, như vậy hắn sẽ biến thành người.

Cho dù chỉ có một ngày, cho dù hắn vì thế mà bị hồn siêu phách tán, ngủ dài trong bong tối hắn cũng vĩnh viễn không hối hận.

Cho nên cô không thể bảo hắn ngưng, ai cũng không thể bảo hắn ngưng, bởi vì ngay cả chính hắn cũng dừng không được.

Phong hồn châm có lẽ có thể phong được hồn của hắn, lại không cấm hắn không được yêu.

Mặc kệ nàng là Lưu Tô hay là Hướng Uyển Thanh, hắn cũng sẽ không đem nàng tặng cho bất luận kẻ nào......

Theo tình ý mãnh liệt mênh mông, châm trên lưng lại ghim càng sâu, hắn đau đến toàn thân run rẩy chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, lại vẫn cứ ương ngạnh không chịu khuất phục, ngược lại thở hổn hển cuồng tiếu ra tiếng.

「 Cô hãy chờ đó, Hướng Uyển Thanh...... Tôi sẽ không buông tay...... Tuyệt đối sẽ không buông!」 Hắn dùng lực gào thét giống như muốn cho mọi người nghe thấy quyết tâm của hắn.

Mưa không biết khi nào đã muốn ngừng, hắn cuộn mình trên mặt đất. Dưới sự kích thích của Phong hồn châm, thân ảnh dần dần từ hình người biến trở về chồn bạc......

...................

Hướng Uyển Thanh mang theo vẻ mặt mệt mỏi trở về nhà, tâm sự nặng nề mà mở cửa ra, vừa vào trong phòng cô liền thấy Lưu Chí Tuyên ngồi ở trên sô pha trong phòng khách nhỏ nhà cô.

「 Em rốt cục đã về rồi!」 Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

「 Chí Tuyên? Anh...... Vào bằng cách nào?」 Cô kinh ngạc khiếp sợ trợn to hai mắt, như thế nào cũng không tưởng tượng được Lưu Chí Tuyên sẽ xuất hiện ở trong phòng cô.

「 Đương nhiên là lấy chìa khóa mở cửa vào. 」 Hắn hừ nhẹ.

「Chìa khóa......?」 Trong long cô rùng mình. Phòng này tuy rằng hắn thuê cho cô, nhưng cô nhớ rõ cô không có đưa chìa khóa cho hắn nha......

「 Khi em chuyển vào đây ở, anh đã bảo chủ cho thuê nhà đánh thêm một bộ chìa khóa cho anh. 」 Hắn mỉm cười.

「 Anh có chìa khóa phòng của em......」 Cô có chút khiếp sợ, trong lòng xẹt qua một tia phản cảm.

「 Em là vị hôn thê của anh, anh có chìa khóa phòng em thì có gì kỳ quái nha? Nói nửa là, em một ngày một đêm không liên lạc lại cả đêm không về, di động cũng gọi không thông, anh rất lo lắng cho nên đến xem, như vậy không được sao?」 Hắn dương dương tự đắc nhướng mày, ngữ khí lại khách khí.

Cô biết hắn đang tức giận, mỗi khi hắn càng tức giận ngữ khí liền càng mềm nhẹ.

「 Nói đi! Hai mươi bốn giờ ba mươi lăm phút lẻ chín giây này, em đã đi đâu?」 Hắn liếc mắt lên cái đồng hồ báo thức, nhẹ giọng hỏi.

Lại tới nữa! Cô chỉ cần một phút đồng hồ không báo cáo cô đã đi đâu, hắn sẽ không vui.

Trước kia cô nhất định sẽ lập tức giải thích hành tung của cô, nhưng hiện tại thể xác và tinh thần của cô rất mệt, trải qua một đêm đánh sâu vào nội tâm, cô thật sự không có tinh thần đối mặt chất vấn của hắn.

「 Chí Tuyên, em hôm nay mệt mỏi quá, anh làm ơn cho em nghỉ ngơi một chút, đừng hỏi nữa......」 Cô thở dài thầm nghĩ vào phòng ngủ một giấc thật sâu, đem ánh mắt phẫn nộ của La Ẩn tràn ngập trong đầu tất cả đều quên mất.

「 Mệt? Vì sao lại mệt? Ai làm cho em mệt?」 Lưu Chí Tuyên hoắc mắt đứng lên, đến gần phía cô, đưa tay từ phía sau lưng ôm cô, nhìn như ôn nhu kế tiếp lại là khẩu khí ép hỏi.

Cả người cô cứng đờ, đột nhiên không quen hắn quá mức thân thiết đụng vào cô, theo bản năng tránh khỏi vòng ôm của hắn.

「 Chí Tuyên, anh làm ơn đi......」 Lông mày cô nhíu lại.

「 Làm ơn ta cái gì? Đừng hỏi đến hành tung của em? Hay là xem chuyện em đi với La Ẩn làm như không thấy?」 Hắn chế trụ bả vai của cô, đem nàng ban lại đây, hung quang trong mắt đã dần dần lộ ra.

Cô ngây dại! Hắn làm sao có thể biết cô và La Ẩn ở cùng một chỗ?

*****

Em rất kinh ngạc vì sao anh biết, đúng không?」 Hắn ác liệt cười.

「 Anh......」 Cô trừng mắt hắn, một loại bị nhìn trộm không vui ở trong đáy lòng cô lan tràn.

「 Chỉ cần là chuyện em đều giấu không qua được mắt anh, cho nên em tốt nhất thành thật nói cho anh biết, ngày hôm qua La Ẩn sáng sớm tới đón em, các ngươi đi nơi nào? Em cả một đêm không trở về là đang cùng La Ẩn làm cái gì?」 Hắn kéo cô lại gần lạnh lùng cảnh cáo.

「 Anh...... Luôn luôn theo dõi em?」 Cô đang tìm tòi các góc trong phòng, trực giác mach cô là ở trong phòng này có gắng máy quay lén......

「 Nói theo dõi thì hơi khó nghe, anh chỉ là quan tâm cuộc sống của em, không hy vọng em bị người khác quấy rầy. 」 Hắn nói hợp tình hợp lý.

「 Anh......」 Cô hoảng sợ phát hiện Lưu Chí Tuyên quả nhiên như lời La Ẩn nói, hắn thích khống chế người khác.

「 Hơn nữa, anh có gắng rất nhiều máy chụp ảnh lỗ kim mới có thể hiểu biết thêm cuộc sống hằng ngày của em......」 Hắn nở nụ cười mờ ám.

Cô nghe vậy sắc mặt kinh biến, một cỗ sợ hãi run rẩy phút chốc trụ ở trong lòng.

Lưu Chí Tuyên...... lại dám rình cuộc sống hàng ngày của cô?

「 Tại sao có sắc mặt như vậy nha? Anh làm tất cả đều là vì muốn tốt cho em. 」 Hắn liếc nhìn nét mặt của cô.

「 Anh...... Anh biến thái!」 Cô thật sự sợ hãi.

「 Em nói cái gì?」 Hắn trầm mặt xuống.

「 Anh không có quyền nhìn trộm em!」 Cô tức giận trách cứ.

「 Không có quyền? Anh là vị hôn phu của em thì có tư cách làm bất cứ chuyện gì với em, nói, em và La Ẩn đi đâu? Làm cái gì?」 Hắn tăng mạnh sức tay, sắc mặt trở nên càng dữ tợn.

「 La Ẩn chẳng qua chỉ đưa em đi ngắm hoa......」 Cổ tay cô bị hắn nắm đến đau, mặt nhíu lại vội la lên.

「 Ngắm hoa? Ngắm hoa mà đến một ngày một đêm? Em lấy cớ này không khỏi quả dở nha, Uyển Thanh, em xem anh ngu ngốc lắm sao?」 Hắn rốt cục phát hỏa, lớn tiếng quát.

「 Em thật sự cùng La Ẩn đi lên núi ngắm hoa, tin hay không tùy anh. 」 Cô phẫn nộ bỏ tay hắn ra hô to.

Lưu Chí Tuyên dường như bị thái độ của cô chọc càng thêm đại hỏa, đột nhiên nắm chặt cổ cô, cắn răng nói:「 Được, lá gan của em lớn lắm, dám nói chuyện với anh như vậy, là ai làm hư em? Là tên La Ẩn kia sao? Là hắn sao?」

「 Buông......」 Cô vừa kinh sợ vừa cố gắng muốn thoát khỏi tay hắn.

「 Ngày đó ở nhà của anh, anh đã nhìn ra La Ẩn rất có hứng thú với em, mà em tuy rằng rất sợ dáng vẻ của hắn, nhưng em thật ra cũng bị hắn hấp dẫn, nhất cử nhất động của hắn đều làm cho em bất an, mà theo như anh biết, em càng bất an sẽ càng muốn chạy trốn, đây là tật xấu của em, tật xấu của em...... Làm cho người ta nhịn không được muốn đùa với em, cái loại lạc thú này giống như đem tiểu cẩu không biết bơi lội quăng vào hồ nước, rồi nhìn nó thống khổ giãy dụa như vậy rất thú vị......」 Hắn hơi buông tay ra, lấy đầu ngón tay xoa lên khuôn mặt đỏ do thiếu dưỡng khí của cô, cười gian trá một tiếng sau đó lại nói tiếp:「 Em nhất định không biết? Khi em khó xử, nội tâm giãy dụa, hoặc là thống khổ h, thật sự làm người ta yêu mến thế nào! Anh thật sự là yêu chết dáng vẻ đó của em......」

Cô thở hổn hển, giật mình ngạc nói không ra lời. Thì ra từ trước kia đến bây giờ, hắn mỗi lần miễn cưỡng cô đều chính là cố ý chỉnh cô......

Người kia thật sự có bệnh!

「 Cho nên em càng muốn tránh khỏi La Ẩn, anh càng muốn đẩy em về phía hắn, anh muốn cho em tô luyện một chút ý chí, anh vốn tin tưởng em và dĩ vãng giống nhau, nội tâm khúc mắc giãy dụa sau sau đó sẽ ngoan ngoãn trở về, nhưng anh không nghĩ tới lần này em không tránh được dụ hoặc phản bội anh, thật sự là không thể tha thứ......」 Hắn để sát vào bên tai cô, thấp giọng hừ nói.

Người điên! Lưu Chí Tuyên nhất định đầu óc có vấn đề, hắn lại đem nổi khổ của cô làm niềm vui.

Cô kinh hãi quay đầu đi, không hiểu chính mình lúc trước rốt cuộc suy nghĩ cái gì lại cho rằng hắn là người có thể dựa dẫm cả đời, lại càng muốn gả cho hắn......

「 Nói! Em cùng hắn làm cái gì?」Hắn nắm chặt mặt của cô, bắt buộc cô đối mặt với hắn.

「 Em và La Ẩn trong lúc đó căn bản không có xảy ra chuyện gì!」 Cô tức giận làm sáng tỏ.

「 Thật không? Chuyện gì cũng không có sao? Các ngươi có ôm không? Không có hôn môi không? Không lên giường không?」 Hắn tiến thêm một bước ép hỏi.

「Em......」 Cô cảm thấy chột dạ một chút, nhớ tới La Ẩn cuồng nhiệt hôn môi làm cô mất hồn, nghĩ đến hắn giãy dụa thống khổ, nghĩ đến chính mình đối hắn tàn nhẫn như thế nào, cả trái tim cô lại nhíu chung một chỗ.

「 Xem ra là anh xem nhẹ hắn, ảnh hưởng của hắn với em so với anh tưởng tượng là thật lớn nha. Sau khi gặp hắn em mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng còn luôn nghĩ tới hắn, thực đáng giận......」 Lưu Chí Tuyên thấy vẻ mặt rung động của cô làm hắn nhớ tới lúc nhìn thấy cô vì La Ẩn trằn trọc khó ngủ, nhất thời ghen ghét dữ dội, cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của cô.

Cô kinh hãi lập tức ra sức chống c nhưng hai tay của hắn giống như gọng sắt khóa chặt khuôn mặt cô, cô căn bản không thể động đậy chỉ có thể mặc hắn nổi giận chà đạp cánh môi của cô.

Cô cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn, cảm thấy thật đáng buồn......

Giờ khắc này cô rốt cục hiểu được cô căn bản không yêu Lưu Chí Tuyên, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể yêu hắn......

Lưu Chí Tuyên dường như làm nhục hôn lên môi cô, cô rốt cuộc khó có thể chịu được, đem hết sức lực đẩy hắn, sau đó khi hắn muốn tiến thêm một bước xâm nhập vào môi, cô không chút do dự há mồm dùng sức cắn lên môi hắn!

「 A!」 Hắn kinh ngạc kêu một tiếng, vội vàng che miệng buông cô ra.

Cô lui về phía sau ba bước, trợn to hai mắt trừng mắt hắn, càng không ngừng thở gấp gáp.

「 Chết tiệt, em dám cắn anh?」 Hắn đột nhiên rống to một chút, lúc này mới phát hiện môi đã bị cô cắn nát, máu tươi không ngừng chảy ra.

「 Xin lỗi, Chí Tuyên......」 Cô cũng bị hành vi chính mình dọa đến thất thanh giải thích.

「 Em thật sự bị La Ẩn làm hư rồi, em trước kia chưa bao giờ ngỗ nghịch với anh, anh nghĩ tốt nhất nên tẩy sạch mùi vị của hắn trên người em đi......」 Hắn liếm vết máu ở khóe môi, không có ý tốt đi đến gần cô.

「 Anh muốn làm gì? Đừng tới đây!」 Cô hoảng sợ vọt đến phía sau sô pha, bỗng nhiên cảm thấy Lưu Chí Tuyên trước mắt hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

「 Uyển Thanh, em đang làm cái gì? Chúng ta sẽ kết hôn, em tại sao lại né tránh anh?」 Hắn tăng nhanh bước chân đi về phía cô.

「 Chí Tuyên, anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện......」 Cô vừa trốn vừa muốn đánh lạc ý đồ của hắn.

「 Anh rất lười nói chuyện, dĩ vãng anh đối phó với bạn gái không ngoan và sủng vật không nghe lời đều là trực tiếp xử phạt, cho tới bây giờ anh vẫn lười nói lời vô nghĩa......」 Hắn nói xong đột nhiên phóng qua sô pha, trực tiếp đánh về phía cô.

「 A!」 Cô sợ hãi muốn nhảy ra, khó khăn mới bước ra một bước, cả người đều bị thân hình hắn áp đảo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)