Truyện:Tuấn Hồ - Chương 06

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô run rẩy bởi vì cô phát hiện trong cơ thể cô ở một nơi nào đó đang từng giọt từng giọt rơi mất. Khi hắn loay hoay mút nhưng cô lại không nghĩ tới muốn chống cự, ngược lại giống ôn tập chuyện rất quen thuộc , lặp lại tiến hành từng chi tiết ở trong mơ, lại một lần nữa nhớ kỹ hô hấp của hắn, động tác của hắn, phương thức hắn hôn cô......

Tim có chút bối rối nhưng là lại yên ổn như thế, giống như bơi lội hồi lâu rốt cục tìm được lối ra. Cô mặc hắn ôm lấy......

Nụ hôn mãnh liệt vẫn liên tục, cô cùng hôn với hắn khó có thể chia lìa, thẳng đến trên trời vang lên một tiếng sấm, sau đó mưa rơi xuống La Ẩn mới buông cô ra.

「 Không nghĩ tới cô lại hợp tác như vậy, quà đáp lễ thật đúng là đáng giá, chẳng qua nếu cô còn muốn tôi đề nghị chúng ta vào trong phòng đi......」 Hắn ngẩng đầu mê hoặc nói.

Cô phút chốc mở mắt ra, ngây dại.

Đây...... Không phải mộng? Không phải mộng......

「 Môi cô rất mềm, xúc cảm thật tốt. 」 Hắn lấy đầu ngón tay nhẹ vỗ về môi dưới hồng nhuận của cô, khinh bạc cười.

Ảo giác mê ly xoay quanh mình trở nên rõ ràng, đại não đình trệ bắt đầu vận hành bình thường, thế này mới hoảng sợ phát hiện, cô thật sự hôn môi với La Ẩn......

Cùng hắn...... Giống ở trong mộng cuồng nhiệt hôn......

Ông trời! Cô đang làm cái gì a?

Kích động thoát khỏi tay hắn, cô không biết tại sao lui ra phía sau từng bước, bị hành vi điên cuồng khó có thể giải thích của mình dọa choáng váng.

Từ trước đến giờ cô luôn có chừng mực, làm sao có thể làm ra loại sự tình này? Làm sao có thể hồ đồ đến phân không rõ sự thật hoặc mộng ảo?

「Làm sao vậy? Tại sao dáng vẻ như làm sai chuyện vậy? Chẳng lẽ cô sợ có lỗi với Lưu Chí Tuyên sao?」 Hắn cười nói.

「 Tôi......」 Nghe hắn nhắc tới Lưu Chí Tuyên, cô càng cảm thấy tội lỗi mãnh liệt, khuôn mặt vốn phiếm hồng nhất thời mất đi huyết sắc.

Loại sự tình này nếu như bị Lưu Chí Tuyên biết, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Bất luận là ở trong mộng hoặc là giờ phút này, hành vi của cô đều đã biến thành phản bội!

「 Tôi nghĩ cô chưa từng hôn môi với Lưu Chí Tuyên như vậy? Cô và hắn trong lúc đó căn bản không có tình yêu, bởi vậy cũng kích không ra tia lửa......」 Hắn châm ngòi nhìn chằm chằm cô.

「 Câm mồm!」 Cô xấu hổ khiển trách.

「 Nếu cô thật sự thương hắn, tại sao không chút nào chống cự đón nhận nụ hôn của tôi. 」 Hắn lại nói.

「 Đừng nói nữa! Tôi chỉ là...... Chẳng qua là......」 Cô lớn tiếng thấp kêu, nhưng không cách nào thay chính mình tìm được lý do.

「 Chẳng qua là cái gì? Cô biện giải như thế nào cũng che dấu không được trong lòng cô chân chính cảm thụ. 」 Hắn từng bước đến gần cô.

「 Tôi...... cảm thụ?」 Cô kinh ngạc rút lui.

「 Cô thích tôi, thậm chí cô đã yêu thương tôi. 」 Hắn tràn đầy tự tin tuyên bố.

「 Không! Tôi không có!」 Cô thở hốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành buồn bả.

「 Không có sao? Xem ra thân thể của cô so vớ cái đầu ngoan cố của cô còn thành thực hơn. 」 Hắn phút chốc đưa tay bắt lấy cánh tay của cô, đem cô kéo gần.

Cô tức giận giãy dụa, cấp kêu:「 Buông!」

Hắn không buông tay ngược lại giam giữ càng chặt, khuôn mặt tuấn tú gần sát mặt cô, ác ý cười lạnh, 「 Nếu cô không thương tôi, vậy cô làm sao có thể hàng đêm ở trong mộng lưu luyến hôn môi với tôi? Lại làm sao có thể để tôi ôm ấp?」

Cô ngây dại kinh ngạc trợn to hai mắt!

Hắn...... Biết?

Hắn thế nhưng biết mộng của cô? Biết cô hàng đêm ở trong mộng làm chuyện ám muội lại không cảm thấy thẹn?

「 Cô ở trong mộng cũng không dối trá giống như bây giờ nha! Hướng Uyển Thanh. 」 Hắn trầm thấp nở nụ cười.

「 Anh......」Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ba hồi trắng ba hồi xanh, vừa lung túng vừa sợ hãi, yết hầu như là bị kháp trụ hoàn toàn không phát ra thanh âm.

Hắn làm sao có thể biết? Làm sao có thể biết? Trong đầu cô có ngàn dấu chấm hỏi.

「 Cô hẳn là nhớ rõ, ở trong mộng cô luôn gắt gao bám víu vào tôi, tôi chỉ nhẹ nhàng trêu chọc cả người cô đều nóng lên, ở trong lòng tôi thở gấp rên rỉ giống như khác khao chờ tôi yêu cô, đòi hỏi càng nhiều......」 Hắn cố ý để sát vào bên tai cô lấy giọng tuyệt hảo nói xong.

「 Im miệng! Im miệng! Không cần nói!Đó chẳng qua là mộng! Chẳng qua chỉ là giấc mộng -」 Cô dùng sức tránh khỏi kiềm chế của hắn, che lỗ tai chịu không nổi hô to.

「 Đó không phải là mộng nha! Đó là giải tỏa bất mản, là sâu trong nội tâm cô chân chính khát vọng......」 Hắn nhìn chằm chằm cô, ý cười càng sâu.

「 Không phải! Tôi không có khát vọng gì, tôi yêu chỉ có một mình Lưu Chí Tuyên, tôi chỉ yêu một mình anh ấy, mộng kia tất cả là giả! Giả!」 Cô ngẩng đầu trừng hắn, âm thanh rống giận.

Mặt hắn trầm xuống, nụ cười theo khóe miệng biến mất.

「 Đến lúc này cô còn tưởng rằng cô yêu Lưu Chí Tuyên sao? Thật sự là lừa mình dối người. 」 Hắn không vui hừ nói.

「 Tôi từ đầu tới cuối đều chỉ yêu Chí Tuyên, ngoại trừ hắn tôi sẽ không yêu bất luận kẻ nào......」 Cô như là đang thề với chính mình, tiếng nói đặc biệt có lực.

La Ẩn nghe không nổi nữa, một cỗ ghen tỵ chưa từng có qua nháy mắt xẹt qua ngực hắn, hắn xoay mình bắt lấy bả vai của côn dùng sức ôm cô cúi đầu lấy môi che lại miệng của cô, trực tiếp ngăn chặn cô gái nghĩ một đằng nói chuyện một nẻo này.

Cô kinh sợ khước từ, né tránh nhưng vô luận như thế nào chẳng qua là trốn không được hắn hung tàn hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi nóng bỏng bừa bãi quấy ở trong miệng cô, hắn hôn như lúc cô nằm mộng vậy, nóng bỏng đến nỗi dường như muốn thiêu đốt cánh môi của cô.

*****

Cô hoang mang cả người căng thẳng, cô vừa muốn đẩy đầu lưỡi của hắn ra vừa quyết định không để cho hắn muốn làm gì thì làm, nhưng mà dưới sức lực bé nhỏ không đáng kể của cô thì không tài nào phản kháng được ngược lại làm cho miệng hai người ma sát lẫn nhau, ngoài ý muốn càng kích thích dục hỏa La Ẩn, cũng càng cho hắn quyết tâm muốn cô khuất phúc.

Hắn nâng cằm của cô lên cao, đầu cô buộc nghiêng về phía, đôi môi bị buộc hé ra, vì thế hắn thừa cơ cướp bóc mật ngọt trong miệng cô, liếm mút lấy cánh môi câu hồn con người, hơn nửa rung động chiếm đoặt cánh môi mịn màng của cô.

Một lại cảm giác tê dại quen thuộc do lưỡi hắn và cô dây dưa phát ra, rải rác khắp cơ thể làm kháng cự của cô dần dần biến yếu, đến cuối cùng cô thậm chí còn không tự chủ được đáp lại hắn, giống như đã sớm học thuộc lòng mỗi một một động tác, thực tự nhiên đã bị hắn cuồng dã dẫn dắt, tiến vào trong mộng kích tình lẫn nhau.

Mưa bụi từ từ trở thành lớn, tiếng sấm vang lên ở bốn phía bọn họ, nhưng Hướng Uyển Thanh không hề phát hiện lúc sương mù dày đặc trong biểu hoa kia, cô lại lần nửa lâm vào đích tình với La Ẩn giống như tình cảnh trong mộng, ngả vào hai cánh tay mạnh mẽ của hắn, chủ động đem môi của cô, tim của cô, linh hồn của cô, đều hiến cho hắn......

Hồi lâu sau La Ẩn mới phóng thích môi của cô, cuồng vọng lấy mười ngón siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười ngang ngược giống như nắm chắc phần thắng.

「 Chậc chậc chậc, bị tôi hôn thành như vậy, cô còn mạnh miệng nói không yêu tôi sao?」 Hắn giễu cợt nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ hồng của cô.

Giống như đột nhiên bị rút cái gì đó, sắc mặtcô đột nhiên biến đổi, trong khoảnh khắc từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

Vừa rồi còn luôn miệng nói người mình yêu là Lưu Chí Tuyên, nhưng tình cảnh này bảo cô làm sao tự bào chữa nha? Cô căn bản quản không qua được tim chính mình, thậm chí quản không được cảm tình chính mình, mới có thể lần lượt ngã vào trong tay La Ẩn, lần lượt thần phục dưới tay hắn......

Bất luận là ở trong mộng hoặc là sự thật.

Trong phút chốc cô đột nhiên xấu hổ đến muốn chết, con ngươi xinh đẹp sợ hãi, ghét cay ghét đắng cùng với tự trách, đương nhiên còn có oán hận đối với La Ẩn.

Người đàn ông này rõ ràng muốn phá hư cô!

「 Theo cảm giác của mình đừng nữa miễn cưỡng chính mình, cô căn bản không yêu Lưu Chí Tuyên, cần gì phải bắt buộc chính mình gả cho hắn? Cuộc đời ngắn ngủi có bao nhiêu vui vẻ, cô tốt nhất vẫn ở bên người cùng một chỗ với tôi, cùng hưởng thụ tình yêu chân chính......」 La Ẩn nói xong lại cúi đầu để sát vào môi của cô.

Cô ra sức đẩy ra hắn, lớn tiếng rống giận:「 Đừng lại mê hoặc tôi! Cho dù tôi không yêu Lưu Chí Tuyên, tôi cũng thà rằng ở bên người anh ấy, tuyệt đối không rời khỏi anh ấy! Tuyệt đối sẽ không!」

Cô vừa nói xong lập tức xoay người hướng một đường khác ở chỗ sâu trong rừng rậm chạy đi thật nhanh, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi La Ẩn, cách hắn càng xa càng tốt.

La Ẩn trừng mắt nhìn dáng người cô khẩn cấp bỏ trốn, cả khuôn mặt tuấn tú giống như bầu trời giăng đầy mây đen.

Lần đầu tiên có con gái quả quyết cự tuyệt hắn như thế, rõ ràng không thể kháng cự lại liều mình thoát khỏi hắn, rõ ràng đã rơi vào cạm bẫy của hắn nhưng kiên quyết rời khỏi......

Trái tim của thiên nữ này tại sao lại khó có thể phục tùng như vậy nha?

Dĩ vãng hắn chỉ cần ra một ít tiểu xảo, con gái liền tự động kéo đến, vì sao Hướng Uyển Thanh lại không ngoan ngoãn nghe lời? Dám giày vò tính nhẫn nại của hắn?

Đôi mắt hẹp dài không kiên nhẫn lóe lên ánh sáng lạnh, hắn quyết định không thể tốn thêm thời gian với cô nửa. Nếu cô khó ứng phó như vậy thì hắn trực tiếp ăn tim của cô. Dù sao cô cũng đã động tình với hắn, một khi đã như vậy thim của cô đối với hắn mà nói cũng có công hiệu mới đúng.

Khóe miệng dữ tợn nhếch lên, hắn cất bước đuổi theo hướng cô chạy trốn, giống như một dã thú muốn đi giết con mồi, người đầy sát khí xông vào vào rừng rậm.

Cơn giông bao phủ trời đất, một mảnh mờ mịt, một cuộc săn bắn sắp triển khai......

..................

Hướng Uyển Thanh chạy như điên về phía trước, giống như bị quái thú đáng sợ đuổi theo, bất chấp mưa to tầm tã, trong đầu cô thầm nghĩ phải nhanh trốn, chạy mau......

Chẳng qua là cô rốt cuộc muốn chạy trốn khỏi cái gì nha?

Hoặc là cô muốn chạy trốn không phải La Ẩn, mà là chính cô, cô muốn chạy trốn khỏi nơi mình khó khống chế tình cảm trong lòng.

Kể từ khi gặp La Ẩn, tim của cô vốn không có bình tĩnh qua, hắn luôn dễ dàng khơi mào cảm xúc của cô, dễ dàng chi phối cảm giác của cô giống như gió xuân thổi lên mặt hồ nước làm dâng lên luồng sóng, cô rất rõ ràng nhất cử nhất động của mình đều bị hắn ảnh hưởng, từng ánh mắt của hắn đều có thể nhiễu loạn ao hồ của cô, cho dù cô không ngừng báo cho chính mình phải cẩn thận phòng bị, nhưng tim của cô vẫn như trước không nghe phản bội cô......

Làm sao bây giờ? Cô nên làm như thế nào để xóa bỏ tình cảm không nên có kia? Nên làm như thế nào mới có thể trở lại như trước kia tim chưa bao giờ đập nhanh như vậy, sẽ không đỏ mặt tới mang tai chính mình? Nên làm như thế nào cô mới không nghĩ tới La Ẩn?

Cô tâm loạn như ma chạy trốn, bỗng nhiên một tiếng huýt gió ở trong rừng vang lên -

「 A ô -」

Cô kinh hãi xoay người tìm đến chỗ phát ra tiếng động, nhưng rừng cây rậm rạp mưa to giàn giụa, ngoại trừ một mảnh tối đen cái gì cũng nhìn không thấy.

Là tiếng kêu của động vật nào đó sao!Cô phỏng đoán đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, chạy càng nhanh về phía trước.

「 Gào khóc -」

Lại là một tiếng thét dài, hơn nữa thanh âm càng lúc càng gần, cô vừa chạy vừa quay đầu đột nhiên thoáng nhìn một đạo bóng trắng ở trong rừng cây bay tán loạn.

Đó là cái gì?

Cô kinh hoảng trừng lớn hai mắt, bước chân không dám ngừng ngược lại chạy trốn càng cấp.

Nhưng mà bóng trắng kia dường như xác định là cô, nó đi theo cô, cô lên trước nó cũng lên trước, cô sợ tới mức hai chân như nhũn ra, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.

Bởi vì bị đuổi đến tâm hoảng ý loạn, hơn nữa trời mưa đường trơn, cô không cẩn thận một cái liền bị rễ cây làm trật chân, cả người ngã về phía trước, ngã vào một vũng nước.

「 A......」 Cô đau đến không đứng dậy nổi.

Đúng lúc này sau lưng truyền đến một kêu của động vật, lưng cô cứng đờ, lông tơ dựng thẳng lên.

Chậm rãi quay đầu, chỉ thấy một bóng trắng núp ở trong bụi cây, một đôi mắt như ẩn như hiện đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Đó là...... Đó là......

Cô còn tại phân biệt là loại động vật nào đến, thì bóng trắng kia lại chạy ra, ngang nhiên đứng thẳng liếc nhìn cô.

Cô thở hốc vì kinh ngạc, mắt bị dọa choáng váng.

Đó là...... Một con Bạch hồ!

Một con hồ ly xinh đẹp màu trắng!

*****

Màu lông thuần trắng mềm mại, tuy rằng bị mưa dội lên nhưng vẫn đang ngạo nghễ xuất sắc, khí thế hào hùng.

Ở nơi này lại có loài động vật như vậy sao......

Cô khó có thể tin kinh ngạc, cảm thấy quá mức quỷ dị, quỷ dị đến nỗi làm cho người ta cảm thấy như đang nằm mộng......

「 Hí......」Bạch Hồ trừng mắ phát ra tiếng kêu hung mãnh, toàn thân tràn ngập sát khí.

Cô lui về phía sau trực giác mách cô nên nhanh chạy trốn, nhưng cô mới chuẩn bị bò người lên, thì con Bạch Hồ kia đã đến trước trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô, hơn nữa một đôi mắt hẹp hung dữ đang tập trung vào cô, giống như đang cảnh cáo cô, cô đã thành con mồi của nó tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.

「 Ngươi...... Muốn giết ta sao?」 Cô nín thở hỏi, giống như nó có thể nghe hiểu được tiếng người.

Bạch hồ phun hơi thở, chậm rãi đảo quanh cô, miệng dài hơi hơi mở ra giống như đùa cợt lại giống ở uy hiếp, vẻ mặt kia quả thực giống như con người.

Đột nhiên một ý nghĩ kỳ lạ lọt vào trong đầu cô, cô tổng cảm thấy con hồ ly này rất giống người kia......

Tim cô mới động, Bạch hồ đột nhiên liền đánh tới, cô kinh hãi vội vàng tránh sang một bên, nhưng động tác của bạch hồ cực nhanh cô còn không kịp trốn, cô đã nó áp đảo, móng vuốt thậm chí còn để ở trái tim của cô.

「 Ưm......」 Cô trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm sợ tới mức trắng bệch.

「......」 Bạch hồ hướng sát vào người cô, quát nạt nhe răng trợn mắt.

Hơi thở hung mãnh của nó phun lên mặt cô, ánh mắt đằng đằng sát khí, sắc bén đến nổi muốn đâm vài lỗ thủng trên người cô.

Cả người cô không tự giác run lên dường như có thể biết trước bản thân đã cách cái chết không xa......

Khi Bạch hồ mở miệng rộng ra hướng về phía cổ cô cắn xuống, cô cam chịu số phận nhắm mắt lại, tinh tường cảm giác được hàm răng bén nhọn cắn vào cổ.

Đau quá......

Cô muốn gọi nhưng kêu không ra tiếng, muốn động đậy cũng không động đậy được, chỉ có thể bất lực ngồi phịch ở tại chỗ để nước mưa cọ rửa mặt của cô, thân thể của cô, còn có tự trách của cô.

Đây là báo ứng sao? Bởi vì cô có lỗi với Lưu Chí Tuyên cho nên ông trời trừng phạt cô, muốn cô chết tại núi rừng hoang dã, bị con Bạch hồ này gặm đến hài cốt không còn sao?

Cô mơ mơ màng màng nghĩ không khỏi cảm thấy muốn khóc.

Hai mươi lăm năm không có cái gì đáng giá lưu luyến, mỗi một ngày mỗi một khắc, đều là cuộc sống áp lực và thống khổ, căn bản không hề có vui vẻ để nhớ.

Đến tột cùng cô tại sao đến thế giới loài người nha? Vì ai mà sống vất vả như vậy nha? Vốn tưởng rằng Lưu Chí Tuyên có thể cho cô cuộc sống bình tĩnh và yên ổn, nhưng khi La Ẩn xuất hiện lại phá huỷ giấc mộng nho nhỏ của cô.

Cô thật ra cái gì cũng không cầu a! Không cần phải giàu có, không cần cái gọi là tình yêu, cô chỉ thầm nghĩ yên ổn sống hết đời này mà thôi, như thế mà thôi, như thế mà thôi a!

Phân không rõ trên mặt là nước mưa hay là nước mắt, cô thương cảm lấy khuỷu tay ngăn lại ánh mắt, đang đợi cái chết mau chấm dứt, không ngừng nói cho chính mình chỉ cần nhịn một chút, lập tức sẽ trôi qua.

Chẳng qua là đợi một hồi lâu, chồn bạc lại chậm chạp không có hành động, cô buồn bực mở mắt ra chỉ thấy nó vẫn như cũ bổ nhào ở trên người cô, nhưng lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khủy tay giơ cao của cô, đáy mắt lóe ra một ánh sang kỳ dị.

Cô không hiểu nó vì sao chần chờ, lại càng không biết cô tại sao có thể ở động vật lại thấy nó có cảm xúc như con người, vì thế theo tầm mắt của nó nhìn về phía khuỷu tay chính mình bên trong có một vết bớt màu đỏ giống như bị răng nhọn cắn.

Cái bớt này từ lúc sinh ra cô đã có, có vấn đề gì sao?

Cô kinh ngạc nghĩ, cảm thấy khó hiểu, chồn bạc lại hé miệng cắn xuống khủy tay cô.

「 A!」 Cô chấn động vội vàng rút tay về, may là Bạch hồ chẳng qua khẽ cắn cho nên cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng mà khi cô cúi đầu nhìn vết thương lại đột nhiên ngây dại.

Chồn bạc cắn xuống đúng là vị trí vết bớt trên cánh tay, mà làm cô kinh ngạc là dấu răng của nó lại hoàn toàn ăn khớp với vết bớt của cô nha!

Hoàn toàn...... Giống nhau như đúc......

Trùng hợp ly kỳ này đúng là không thể tưởng tượng nổi, thật giống như cái bớt này là do Bạch hồ tạo thành......

Thật giống như...... cô từng bị nó cắn qua......

Nhưng...... Làm sao có thể nha? Làm sao có thể!!

Cô kinh ngạc giương mắt nhìn Bạch hồ bị nó làm cho hồ đồ.

Trong mắt Bạch hồ sát khí rụt khỏi, vẻ mặt có chút hoài nghi, nó cúi đầu xuống thân thể của cô ngửi một chút, lập tức lại liếm một chút hai má của cô dường như muốn xác nhận cái gì.

Cô ngẩn người theo bản năng đưa tay vỗ về gáy của chồn bạc, khi cô chạm đến đám lông mềm như tuyết kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảm giác giống như từng quen biết.

Cảm giác rất quen thuộc......

Giống như ở thật lâu thật lâu trước kia, cô cũng từng vuốt ve âu yếm một sủng vật như vậy......

Âu yếm nhất......

Bạch hồ vừa tiếp xúc với đầu ngón tay của cô, phút chốc trở nên tương đối kích động, tiếp theo ngoài dự kiến của cô, từ trong miệng nó thế nhưng bật ra một câu -

「 Là nàng!Nàng là Lưu Tô! Nàng lại chính là Lưu Tô! Trời ạ -」 Giọng nó khàn khàn thấp hô.

Cô kinh hãi nhìn Bạch hồ, làm sao cũng không tưởng tượng được nó có thể nói? Nói xong......

Tiếng người!

「 Lưu Tô, Lưu Tô a!......」 Bạch hồ lần lượt hô tên cô, thanh âm lộ vẻ nồng đậm nhớ nhung cùng với thâm tình.

Cô ngẩn ra toàn bộ linh hồn bị nó la lên cái tên kia cảm thấy lay động.

Lưu Tô......

Người đó là ai? Vì sao cô đối với cái tên này có cảm giác khắc sâu như vậy? Hơn nữa cảm giác này lại kèm theo khủng hoảng và bất an không thể nói thành lời, giống như có điềm báo không tốt, một khi hô lên cái tên cấm kỵ này thì sẽ có tai nạn buông xuống......

Ngay tại cô ngây ngốc lo sợ nghi hoặc hết sức, một đạo tia chớp không hề dự báo trước từ ở trên bầu trời chém thẳng xuống, lúc ánh sáng lóe lên cô tinh tường thấy chùm tia sáng bạc giống như linh xà, mà ở ngay phía trước một cây châm mũi nhọn dài lạnh như băng hướng về phía Bạch hồ mà đến.

Cô trừng lớn hai mắt theo bản năng bật thốt lên:「 Phong...... Phong hồn châm!」

Ba chữ này vừa ra khỏi miệng cả người cô đại chấn, tại ánh sáng điện đánh xuống trong đầu hỗn độn đột nhiên hiện lên một đạo hào quang, nhất thời gông xiềng khóa trí nhớ cô rốt cục đã cởi bỏ, làm cho rối rắm trong lòng cô trở nên càng thêm rõ ràng.

Cô nhớ tới thân phận chính mình, nhớ tới chính mình vì sao mà đến, vì ai mà đến -

Nhưng vào lúc này Phong hồn châm đã mạnh mẽ như tia chớp tiến về phía bạch hồ, bạch hồ giật mình xoay người, nhanh nhẹn bay vọt nhảy ra, nhưng mà cây kim này giống như ánh mắt hẹp dài, ở không trung vòng vo vài vòng, sau đó nhắm ngay bạch hồ mạnh mẽ đâm trúng lưng nó.

「 A -」 Nó đau đến khan giọng rống to, liên tục xoay vài cái rồi ngã xuống đất không dậy nổi.

*****

Không -!」 Hướng Uyển Thanh lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch lớn tiếng kêu sợ hãi, một loại lo âu và sợ hãi không hiểu ở trong dạ dày cô quay cuồng, cô bỗng nhiên kinh hoàng như làm sai việc gì.

Không nên như vậy! Làm sao có thể biến thành kết quả này?

Cô vốn muốn ngăn cản chuyện này xảy ra mới một mình hạ phàm chuyển sang kiếp khác!

Sợ Bạch hồ động tình với những cô gái phàm trần, sợ bởi vì vậy bị phong tỏa hồn phách nguyên thần tẫn tán, cô mới không để ý cửa ải khó khăn gạt tiên nhân một mình đi đến phàm trần, khó khăn tìm nó chỉ vì muốn cảnh cáo nó, khuyên nó nên biết đường quay lại......

Nhưng mà...... Vì sao Phong hồn châm lại lựa vào thời điểm này xuất hiện? Vì sao cố tình chọn lúc thân phận cô bị bại lộ, bạch hồ liền bị công kích? Vì sao?

Cô hoảng sợ không hiểu như thế nào, lúc này chồn bạc giống như thống khổ vạn phần, không ngừng run rẩy, miệng cũng phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn.

「 Bạch hồ!」 Cô lo lắng hô to, vọt tới bên người hắn, đưa tay muốn chạm vào nó.

Bạch hồ tức giận ném móng vuốt ra, trảo phá cánh tay của cô, cô ăn đau đến thét lớn một tiếng, thối lui ba bước.

「 Đừng nhúc nhích! Không nên cử động, càng động châm sẽ đâm vào càng sâu......」 Cô vội vàng hô to.

Bạch hồ căn bản không nghe lời của cô, đau đớn cộng thêm tức giận vẫn ra sức vật lộn.

Cô lo lắng không thôi, không để ý nguy hiểm, một tay ôm chặt nó một bên trấn an, 「 Ngoan, ngoan, đừng nhúc nhích, tỉnh táo lại, cầu ngươi tỉnh táo lại......」

Lời trấn an của cô có tác dụng, chồn bạc rốt cục an tĩnh lại, thở hổn hển nằm ngã ở trong lòng cô, mở to một đôi mắt hẹp dài trong trẻo thẳng nhìn vào cô.

「 Nàng tại sao lại ở chỗ này? Nàng không nên xuất hiện ở nhân gian......」Giọng nó khàn khàn.

「 Ta đến là vì muốn khuyên ngươi quay đầu......」 Cô khó nén kích động, bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới nàng có thể nói chuyện với Bạch hồ mà mình yêu mến nhất.

Là nó làm cho nàng thà rằng xúc phạm thiên quy một mình hạ phàm, là nó làm nàng cam tâm chìm nổi chịu khổ cuồn cuộn hồng trần, chỉ vì nàng yêu tha thiết linh thú tuấn mỹ này, nó có thể hiểu được khổ tâm của nàng sao?

「 Quay đầu lại à? Không, ta làm sao có thể quay đầu vào lúc này nha? Ta làm tất cả...... Tất cả đều là vì nàng nha......」 Nó chua sót nói.

「 Không cần! Ta không cần ngươi làm cái gì. cho ta..... Ta thà rằng ngươi vĩnh viễn là một con hồ ly, chứ không muốn ngươi hồn phi phách tán. 」Nàng thương tâm nói.

「 Nàng còn chưa hiểu sao? Nếu chỉ có thể làm một súc sinh ta đây tình nguyện hồn phi phách tán. Nếu không thể dùng hình dáng như một người đàn ông đến yêu nàng, ta tình nguyện biến mất. 」 Nó dùng ngữ khí kiên định làm cho người ta run sợ.

「 Ngươi......」 Nàng ngây dại.

Chẳng lẽ chồn bạc đối với nàng...... Đối với nàng......

「 Phong hồn châm 」 phong là đa tình hồn, trấn là cuồng yêu phách chỉ cần xuẩn thú kia động tình, nó sẽ thấy có muốn trốn cũng trốn không thoát......

Giọng nói của Tiên nhân phút chốc xẹt qua lỗ tai, trong lòng nàng nghiêm nghị sắc mặt tàn úa.

Chẳng lẽ đều là bởi vì nàng sao?

Bởi vì bạch hồ thấy nàng, nhận ra nàng, tim mới có thể xôn xao mới có thể làm Phong hồn châm đuổi tới?

Hoảng sợ suy nghĩ hậu quả, nàng giật mình tỉnh ngộ, tất cả là bẫy của tiên nhân!

Phong hồn châm chính là lời dẫn, nàng mới là vũ khí chân chính tiên nhân dùng để đối phó bạch hồ!

Bởi vì tiên nhân đã sớm biết, duy nhất làm cho chồn bạc động phàm tâm chính là nàng......

Nghĩ đến như vậy, huyết sắc trên mặt nàng biến mất, nhịn không được nhìn bạch hồ run giọng nói:「 Là ta! Là ta đưa Phong hồn châm đến...... Ta rõ ràng muốn cứu ngươi, ngược lại hại ngươi......」

Nếu nàng không xuất hiện, cũng sẽ không quấy rối mấy ngàn năm này tu luyện của hắn.

「 Không, có lẽ, đây đúng là thừ nghiệm tiên nhân cấp cho ta......」 Nó đùa cợt nói.

「 Đây không phải thử luyện, Phong hồn châm không phải châm bình thường nha! Một khi bị nó đâm trúng, nó sẽ từ từ tra tấn ngươi, thẳng đến châm vào trái tim, đến lúc đó hồn phách của ngươi sẽ bị nó phong tỏa, vừa không thành người cũng không thành thú, ngay cả quỷ cũng làm không được......」 Nàng cấp kêu.

「 Ta biết. 」

「 Ngươi có biết nếu lập tức trở về, tiên nhân nói chỉ cần ngươi tự động hồi thiên giới, hắn nguyện ý mở một đường khác......」 Nàng nhanh chóng khuyên nhủ.

「 Không...... Trước lúc trở thành người, ta tuyệt không trở về. 」 Nói giận giữ nói.

「 Nhưng ngươi căn bản không có khả năng trở thành người a!」 Nàng đau lòng hét lớn.

「 Ai nói không có khả năng? Ngươi nhìn ta xem! Nhìn ta!」 Nó giận dữ hét lớn đẩy nàng ra, nhịn xuống đau đớn trên lưng ngang nhiên đứng thẳng lên, toàn bộ hình hồ bắt đầu biến hóa.

Màu lông trắng trên người chậm rãi biến mất, đầu bộ lông chậm rãi hóa thành một mái tóc dài màu đen, móng vuốt lợi hại dần dần biến trở về thành ngón tay, tứ chi cũng chuyển hóa thành cánh tay và chân, đến cuối cùng, mặt hồ biến thành gương mặt tuấn tú......

Hé ra khuôn mặt mà nàng quen thuộc!

「 La Ẩn......」 Nàng trợn to hai mắt cũng không cảm thấy nhiều kinh ngạc lắm, ngược lại nội tâm nảy lên một chút đau lòng.

Bạch hồ chính là La Ẩn!

Nàng sớm nên phát hiện, cho nên nàng mới có thể khó kiềm chế với La Ẩn, cho nên mỗi lần gặp hắn tim mới đập rộn lên, bởi vì cảm tình của nàng so với lý trí của nàng đã sớm nhận ra 「 Hắn 」!

「 Thích bộ dáng của ta sao? Ta đúng là chiếu ý tưởng của nàng biến ảo thành thân xác này......」Sắc mặt hắn tái nhợt cố nặng ra nụ cười, nhưng mà hóa thành hình người rất hao khí lực, hắn đã đạt cực hạn, lời còn chưa dứt cả người liền ủ rủ ngã xuống.

「 Chồn bạc!」 nàng kinh hô chạy đến ôm lấy hắn.

「 Gọi ta là...... La Ẩn...... đó mới là tên của ta...... Ta vì nàng mà lấy tên này......」 Hắn hữu khí vô lực yêu cầu.

「 Được! La Ẩn...... La Ẩn......」 Nàng rơi lệ dịu dàng gọi tên hắn.

「 Thật tốt, có thể nhìn thấy nàng như vậy, một châm này không là gì nha......」 Hắn vươn tay muốn khẽ vuốt mặt của nàng, nhưng tình ý mới động châm trên lưng châm liền giống hỏa thiêu đốt xương cốt của hắn.

「 A -」 Hắn hô to, đau đến ngất đi.

「 La Ẩn! La Ẩn......」 Nàng hít một ngụm khí lớn, gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải.

Đúng lúc này phía sau nàng đột nhiên vang lên thanh âm Bác Phúc-

「 Hắn đã đau đếnhôn mê, gọi hắn cũng vô dụng. 」

Nàng kinh hãi xoay người căn bản không biết hắn đến đây lúc nào, sắc mặt không khỏi khẽ biến.

「 Bác Phúc, bác......」 Cô lo lắng sợ hắn thấy tất cả chuyện vừa rồi.

「 Cái gì cũng đừng nói nữa, trước mang La Ẩn về phòng nhỏ, sau đó mới tìm biện pháp cứu hắn!」Bác Phúc nói với hàm ý sâu xa sau đó khiêng La Ẩn lên.

Cô giật mình, khẩu khí Bác Phúc rõ ràng nói cho cô biết hắn cái gì cũng biết hết.

Bác Phúc không nói thêm nữa, dọc theo đường mòn đi trở về vườn hoa, mắt cô bình tĩnh liền thấy thân hình Bác Phúc giống như một lão khỉ......

Thì ra Bác Phúc giống với La Ẩn, đều là không phải là người......

Không phải là người tại sao lại muốn biến thành người.

Tại sao chúng nó lại khăng khăng như vậy nha? Vì sao?

Cô thở dài rồi đuổi theo, nhưng đi được vài bước, nhịn không được lại quay đầu.

Cây rừng lay động, ở trong cơn mưa dầm có vẻ biến hoá kỳ lạ, chuyện vừa rồi giống như một giấc mộng lại không phải là mộng.

Đúng, không phải mộng, tất cả đều là thật sự......

Thực làm cho người ta không thể nào trốn tránh, chỉ có thể nghĩ biện pháp để đối mặt.

Tiếp theo cô nên làm cái gì bây giờ? Bố cục của Tiên nhân, đến tột cùng phải giải như thế nào?

Hướng Uyển Thanh tự hỏi, trong lòng lại một mảnh mờ mịt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)