Truyện:Tuấn Hồ - Chương 04

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô há hốc mồm nhìn kiệt tác trước mắt này, thật sự khó có thể tưởng tượng cái đó chính là cùng một loại hoa cô vừa cắm sao.

Cùng là hoa sen, cành liễu còn có lá sen, theo trong tay hắn cắm ra lại giống như một bức họa!

Cành liễu buông xuống, hoa sen nở ra được lá sen phụ trợ thể hiện sự yên tĩnh giữa ngày hè......

Ngoại trừ cá tính cổ quái khó dò, ở phương này hắn quả là thiên tài.

「 Được rồi, cô cứ chiếu theo như vậy cắm lại một lần. 」 Hắn nói xong lại đem tất cả hoa rút ra giao lại cho cô.

「 A? Tôi còn chưa có nhớ kỹ......」 Cô kích động nói.

「 Không nhất định phải hoàn toàn giống nhau. 」

「 Nhưng mà......」 Cô cầm lấy hoa khó khăn bắt chước bố cục của hắn, nhưng bởi vì không có tự tin mà chậm chạp không dám xuống tay.

Hắn lắc đầu thở dài, đứng dậy vòng qua cái bàn đi đến phía sau cô, khom người ở phía trên vai phải cô, thấp giọng nói:「 Cắm bằng trực giác, suy nghĩ lâu quá chỉ làm hoa tổn sinh mệnh của hoa. 」

Từ khi hắn gần sát, một cổ mùi thơm lạ lùng lại tiến vào hơi thở của cô, thân thể cô lập tức trở nên cương cứng, động cũng không dám động.

「 Quan trọng nhất là quyết định vị trí của nói, sau đó cắt xéo thân cây cắm vào thủy. 」 Hắn từ trên vai cô vươn hai tay về phía trước, tay phải cầm lấy phần bị cắt bỏ, tay trái nhẹ nắm hoa sen, chỉ cô làm cách nào cắm hoa sen xuống.

Cô kích động nín thở tức không biết làm sao.

Tư thế hắn quả thực giống như từ sau ôm cô, tuy rằng thân thể hai người vẫn chưa tiếp xúc nhưng nhiệt độ cơ thể cả hai ở khoảng cách năm cm vẫn kích động lẫn nhau.

Không hề có lý do tim của cô đập rối loạn tiết tấu.

「 Đã hiểu chưa?」 Giọng của hắn như nước biển thâm trầm, ở bên tai cô nhộn nhạo.

Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, chỉ lắng nghe thanh âm của hắn căn bản không chú ý tới câu hỏi hắn nêu ra.

「 A......」 Thấy cô không đáp lại, đôi môi của hắn chuyển hướng lơ đãng khẽ ngâm bên tai cô.

Cô kinh hãi giống bị nóng đếnche lỗ tai, cả người chạy về phía bên trái.

「 Làm sao vậy?」 Hắn nhìn cô khóe môi hiện lên trò đùa dai.

Theo phản ứng của cô xem ra Hướng Uyển Thanh là đóa còn chưa bị hái nha! Lưu Chí Tuyên lại chưa có chạm qua cô, thật sự là ngoài dự kiến của hắn, thiếu gia nhà giàu kia thật sự thương yêu cô ta như vậy sao?

「 Không...... Không có gì......」 Cả khuôn mặt cô đỏ như hoa hồng, lắp bắp nói.

「 Cắm hoa cần phải chuyên tâm, Hướng Uyển Thanh, cô không thể không chuyên tâm. 」 Hắn đùa cợt gọi thẳng tên họ cô.

「Tôi......」 Cô hết đường chối cãi lâm vào bực mình. Rõ ràng là hắn cố ý muốn nhiễu loạn cô giờ lại trách cứ cô không đủ chuyên tâm.

「 Quên đi, trọng điểm tôi đã nói cho cô biết, kế tiếp cô tự chính mình luyện tập đi! Tôi có chút mệt muốn nghỉ ngơi một chút. 」 Hắn dứt lời liền đi hướng đông bên cửa sổ, ngồi dựa trên ghế thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn vừa rời khỏi cô mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tọa hồi nguyên vị, bắt đầu còn thật sự cắm hoa.

Hai người không nói chuyện bốn phía trở nên im lặng đến kỳ lại, yên lặng đến nổi cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở chính mình, có một khắc cô còn hoài nghi La Ẩn rời khỏi, nhưng nhìn lại hắn lại nằm nghiêng ở trên ghế dường như đang ngủ.

Cô nhìn thấy hắn ngủ trong lòng nói cho chính mình phải nhanh luyện tập cắm hoa, nhưng mà tầm mắt chẳng qua là không thể từ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn kéo ra.

Nhìn thấy La Ẩn phía trước, cô không tin đàn ông cũng có thể có bộ dạng 「 thoát tục 」, trong trí nhớ tất cả phái nam đều theo bản năng động vật làm sao thanh tâm quả dục.

Nhưng La Ẩn thật sự như là không dính bụi trần, ôn nhuận như quân tử, trong sáng giống như Minh Nguyệt, ánh mắt cùng khí độ đều không giống người thường, cũng khó trách có thể hấp dẫn rất nhiều phái nữ tới cửa, nhưng mà cô thật sự không hiểu một mĩ nam linh khí bức người như vậy, vì sao cá tính lại kém như vậy nha?

Kinh ngạc nhìn mặt hắn cô một mình nghĩ lung tung một lúc lâu. Thẳng đến một trận mệt mỏi đánh úp lại, cô nhịn không được ách xì một cái, cô mới phát hiện chính mình lãng phí không ít thời gian.

Cô lại tự nói cho chính mình nên chuyên tâm cắm hoa, nhưng mà có lẽ là trong phòng hoa rất thoải mái rất im lặng, không khí mát mẻ mùi hương thơm ngát càng làm cô buồn ngủ, mí mắt của cô trở nên rất nặng, mặc kệ cô cường chống đỡ như thế nào vẫn không ngừng mà tự động khép lại.

Lúc này một bàn tay bỗng nhiên xoa mái tóc của cô, cô khó khăn nâng gáy lên, nâng mi mắt lên chỉ thấy La Ẩn không biết khi nào lại đi đến bên cạnh, dùng một loại ánh mắt làm cho người ta run sợ nhìn cô.

Cô kinh hoảng mở miệng, muốn nói gì nhưng là yết hầu như là bị khóa lại hoàn toàn phát không ra tiếng.

Hắn mỉm cười cúi người nâng mặt của cô lên, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi gần sát mặt cô, chậm rãi dùng cái loại sẽ ép người ta phát điên bằng tốc độ nhanh nhất hướng về phía môi cô.

Anh...... anh muốn làm gì......

*****

Ở trong lòng cô kinh hô, muốn tách khỏi nhưng lại một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể luống cuống nhìn hắn từng tấc một tiếp cận, ngay khi môi hắn nhanh chóng đụng vào cô, cô mơ hồ nghe thấy được thanh âm trầm thấp giễu cợt, tiếp theo một hơi thở nhu hợp băng cùng với hỏa không kiêng nể gì xâm chiếm cánh môi của cô.

Không có cho cô chuẩn bị tâm lý, nụ hôn của hắn vừa bắt đầu liền tràn ngập tính công kích, chẳng những điên cuồng cướp lấy đôi môi cô, đầu lưỡi linh hoạt càng tham lam dò vào trong miệng cô, không ngừng khiêu khích và trêu chọc.

Ưm......

Cả người cô chấn động, sợ tới mức tay chân hoảng loạn căn bản không biết nên phản ứng như thế nào, Lưu Chí Tuyên chưa từng dùng phương thức này hôn qua cô, bọn họ luôn giống như đôi vợ chồng già chỉ chạm vào môi nhau, cảm giác bình thản mà an tâm, cũng không kích tình giống như bây giờ...... vậy.

Không thể......

Trong đầu còn sót lại một chút lý trí lớn tiếng nhắc nhở cô, nhưng mà ý thức của cô lại bị môi hắn lưỡi hắn làm cho tiêu tán, tay chân của cô cũng không nghe sai khiến giống như bị hạ mê dược, toàn thân yếu đuối vô lực.

「Môi cô...... rất ngọt......」

Hắn dán tại khóe miệng của cô, thở dài lúc xa lúc gần, cô thừa cơ nghĩ lấy hơi nhưng vừa mới lên tiếng, liền lập tức lại bị hắn che lại giống như phương thức bá vương đối đãi nữ nô, hắn không chút nào thương tiếc chà đạp cánh môi của cô, có khi mút rồi lại liếm giống như dã thú không biết ngừng nghỉ.

Cuồng dã hôn giằng co thật lâu, cô bị hôn đến thần trí lơi lỏng hoàn toàn luân hãm ở trong hơi thở tràn ngập mùi hương của hắn, rốt cuộc nhớ không nổi chính mình là ai, nhớ không nổi đang ở nơi nào.

Bỗng nhiên La Ẩn buông môi của cô ra, tay phải kéo cả người cô lên sau đó lại áp đảo ở trên bàn dài, sau đó đột nhiên kéo áo cô ra, bàn tay to đặt lên trên ngực trái.

「 Tim cô đập thật nhanh......」 Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt nửa cười nửa không.

Cô nín thở nhìn hắn, còn không có nghĩ đến hắn muốn làm gì, tay hắn liền linh hoạt tiến vào bên trong nịt ngực, nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô.

Không......

Trong tiềm thức cô vẫn có một tia kháng cự, nhưng mà kháng cự của cô còn chưa kịp hóa thành hành động, hắn liền lại một lần dùng lửa nóng môi mình ngăn chận cái miệng nhỏ của cô.

Hắn dùng nụ hôn sâu triền miên khống chế linh hồn của cô, dùng đầu ngón tay nắm các giác quan thuần thục khơi mào nhiệt tình của cô, cô bắt đầu trở nên khô nóng, tất cả tế bào càng không ngừng xôn xao, miệng phát ra tiếng rên rỉ ngay cả chính cô cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.

A...... Ưm......

Cô cảm thấy chính mình sắp hòa tan, ở chỗ sâu trong thân thể có ngọn lửa không biết tên nhảy lên như muốn đốt cháy đem cô cắn nuốt......

Dường như hiểu cảm thụ của cô mà động tác của hắn càng thêm càn rỡ, chẳng những hôn gáy và vành tai, tay còn trực tiếp dò vào quần lót của cô, tìm hoa tâm giữa hai chân cô.

Cái chạm như điện đánh mãnh liệt làm cô tỉnh lại, cô trợn to đôi mắt sương mù, hoảng sợ hô to -

Ngừng!...... Dừng lại......

「 vì sao muốn ngừng? Cô rõ ràng rất muốn mà......」 Hắn xót xa cười một cái, đầu ngón tay lại tiếp tục trêu đùa.

Không muốn...... Tôi không muốn......

Cô liều mình lắc đầu giãy dụa, cuối cùng cũng không biết sức lực ở đâu ra, đột nhiên kinh hô lên:「 Không muốn-」

Một tiếng hét to cô mở to hai mắt, lại phát hiện hình ảnh mình bị La Ẩn ức hiếp biến mất, cô vẫn như cũ mạnh khỏe ngồi ở trên ghế, quần áo chỉnh tề, trên tay thậm chí còn cầm một đóa hoa sen.

Đây là...... chuyện gì nha?

Cô giật mình kinh ngạc ngây người vài giây, trong đầu một mảnh hỗn độn thật lâu không thể hoàn hồn.

「 Cô làm sao vậy? Nằm thấy ác mộng sao?」 Giọng nói của La Ẩn như kéo cô từ trong mê loạn trở về thực tế.

Cô hoắc mắt xoay người quay đầu nhìn về phía La Ẩn, chỉ thấy hắn đang từ ghế đứng dậy, môi chứa nụ cười đùa cợt đi về phía cô:「 Lần đầu tiên có học trò ngủ ở trong phòng học, thậm chí còn nằm mộng, cô thật đúng là không giữ mặt mũi cho tôi nha!」

「 Thật xin lỗi......」 Cô ngượng ngùng đứng lên, cúi đầu, chải lại mái tóc, vẻ mặt xấu hổ.

Cô thì ra đang ngủ! Như vậy, tất cả...... Đều là mộng sao?

Là mộng......

Nhưng mà vì sao cảm giác lại chân thật như vậy? Thân thể thậm chí còn lưu lại phần kích động kia, La Ẩn hôn, vuốt ve, còn có hơi thở ...tất cả khắc sâu ở trong tâm trí cô......

Run rẩy vây quanh chính mình, cô vừa sợ lại hoảng, tâm tính thiện lương rối loạn cả lên.

「 Cô nằm mơ cái gì? Kêu thật lớn nha. 」 Hắn đi đến trước mặt cô, nghiêng người nhìn cô tò mò hỏi.

「 Tôi......」 Cô kinh hãi lui về phái sau, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ở trong nháy mắt trở nên đỏ ửng.

Cô làm sao có thể nói chuyện cô nằm mộng như thế nào nha? Qúa trình đó làm cô khó chịu lại có chút hoang đường, cô chỉ muốn nhanh chút quên mất, làm sao còn có thể nói ra miệng nha.

「 Kỳ quái, cô có khỏe không? Mặt cô rất đỏ, hô hấp cũng rối loạn......」 Hắn đưa tay khẽ chạm vào má của cô.

Đầu ngón tay hắn truyền đến xúc cảm quen thuộc, cô nhớ tới hắn ở trong mộng làm chuyện gì với cô, nhớ tới chính mình mãnh liệt phản ứng cô không khỏi vung tay hắn ra lớn tiếng kinh hô:「 Không nên đụng vào tôi!」

Mặt hắn sửng sốt kinh ngạc một chút, .

Cô ngây người vài giây, mới giựt mình thấy chính mình quá mức thất lễ, bật thốt lên:「 Thật có lỗi, tôi...... tôi có chút không khỏe......」

「 Phải không? Vậy hôm nay ngừng tại đây đi, cô về nghỉ ngơi sớm một chút!」 Hắn gật đầu, cũng không trách cứ cô.

「 Vâng, cám ơn anh, tôi đi đây......」 Cô cúi đầu không dám nhìn hắn, vội vàng lấy cái túi đi ra khỏi cửa.

「 Hướng Uyển Thanh. 」 Hắn đột nhiên gọi tên cô.

「 Gì?」 Cô cứng ngắc xoay người.

「 Ba giờ buổi chiều thứ tư tuần sau phải đi học, đừng quên nha. 」 Hắn nhắc nhở cô.

「 Tôi biết rồi...... Tạm biệt. 」 Cô nhìn hắn gật đầu một cái, sau đó khẩn cấp lao ra cửa.

Hắn đi đến cạnh cửa nhìn chằm chằm bóng người hốt hoảng rời đi, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh quỷ dị.

Hướng Uyển Thanh có lẽ là một cực phẩm nha!

Môi của cô ngọt và rất ngon miệng, bộ ngực sữa của cô cao nhọn nằm gọn trong tay hắn, quan trọng hơn là phản ứng của cô quá mẫn cảm, toàn thân tản ra mùi hương hoa hồng đậm đặc, hại hắn vừa rồi thiếu chút nữa không khống chế được......

Ha ha, đùa cô ấy thật sự rất có thú vị, hắn từng bước một muốn cô bước vào mộng cảnh trầm luân, hắn muốn cô mê hắn, vì hắn mê muội, vì hắn dâng hết thảy mọi thứ.

Bao gồm linh hồn của cô cùng với tim của cô.

*****

「 Không -」

Tiếng gào thét mơ hồ từ trong miệng Hướng Uyển Thanh bật ra, tiếp theo cô kinh hãi mở mắt ra, nhảy dựng lên, tim đập như sấm thật lâu không thể bình thường.

Cô lại nằm mơ! Hơn nửa cảnh trong mộng đều giống nhau nha.

Ở trong mộng La Ẩn luôn đứng ở xa xa nhìn chằm chằm vào cô, cô nhìn thấy liền tâm hoảng ý loạn, nhìn thấy cô liền khó thở, cặp mắt thâm thúy của hắn giống như hai hồ sâu thẳm lóe ra từ tính thần bí hấp dẫn cô, dụ cô. Khi hắn chăm chú nhìn cô không kìm nén nổi chạy về phía hắn, đầu tựa vào vai hắn, lộ ra trọn vẹn cùng hắn nhiệt liệt hôn môi triền miên, nhưng mà ngay lúc cô bị hôn đến trời đất quay cuồng, La Ẩn ôm cô nhưng lại đột nhiên biến thành hồ ly, mở miệng sắc nhọn nhìn cô, hướng về phía ngực của cô cắn xuống -

Mỗi khi vào lúc này cô sẽ từ trong mộng bừng tỉnh, sau đó hồi hộp ngồi chờ trời sáng.

Cô không biết tại sao mình lại như vậy, lần trước từ phòng hoa trở về, cô giống như gặp ma mỗi ngày mơ thấy ác mộng, cảnh trong mơ giống như ở phòng hoa nha, cảm giác thật đến nổi cho dù tỉnh lại cô vẫn có thể cảm nhận được trên môi truyền đến hơi thở nóng rực của La Ẩn, thậm chí sức lực hắn ôm lấy cô, cũng còn còn sót lại ở trong cơ thể cô giống như hắn vừa rồi ngay tại bên người cô......

Run rẩy níu chặt lấy cổ áo của mình, cô lao xuống giường kéo rèm cửa sổ ra thất thần nhìn bốn phía trong phòng, chỉ sợ La Ẩn thật sự xuất hiện ở trong phòng cô.

Ngoài phòng có chút ánh sáng chiếu vào phòng ngủ, bên trong chỉ có một mình cô nào có bóng dáng La Ẩn?

Thở dài một hơi cô vô lực ngồi trở lại trên giường, cả người bởi vì trước đó khẩn trương mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nói thật cô đã chịu không nổi loại hành hạ khó có thể giải thích này, tuy rằng ban ngày thanh tỉnh cô lần nữa nói cho chính mình đừng nữa suy nghĩ miên man, nhưng mỗi khi đến ban đêm, La Ẩn sẽ không mời mà đến, ở trong mộng quấy nhiễu cô, khiêu khích cô hại cô ngủ không ngon, trằn trọc trở mình, lo sợ bất an.

Rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng quỷ dị này?

Cô thống khổ xoa tóc, vừa vặn thoáng nhìn thấy trên lịch bàn có vòng ngày kia, tim cô chợt thắt lại.

Một tuần qua rất nhanh, hôm nay lại đến thời gian lần thứ hai đi học, cứ nghĩ đến cô lại một mình đối mặt với La Ẩn, cô liền càng thêm lo lắng bất an.

Nói thực ra cô sợ hắn, sợ ánh mắt hắn như tràn ngập ý đồ nào đó, sợ hắn giấu ác ý sau khuôn mặt tươi cười, sợ hắn trên người hắn biểu lộ dã khí......

Càng sợ mị lực của hắn!

Hắn trời sinh phái nữ có phẩm chất đặc biệt, một ánh mắt, một cái mỉm cười cũng đủ có thể làm cho phái nữ thật lòng, ý loạn tình mê, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, đại khái không có cô gái nào cự tuyệt được hắn.

Cô không phải thánh nhân, cô cũng biết chính mình đã bị hắn ảnh hưởng như thế nào mới có thể nằm thấy ác mộng, người đàn ông kia có bao nhiêu nguy hiểm cô so với ai khác đều rõ ràng, con gái chỉ cần nhất tiếp cận hắn sau đó tuyệt đối không thể nào lui lại.

Như vậy không được, cô tốt nhất đừng nữa đi đến Xuân Lưu Hoa, cũng đừng lại học cái gì hoa nghệ, nếu còn học nửa cô sẽ điên mất.

Vì tốt cho cô cũng vì Lưu Chí Tuyên, cô nhất định phải cách La Ẩn xa một chút......

Hướng Uyển Thanh tự nói với chính mình như vậy, quyết định chờ trời sáng gọi điện thoại nhanh cho La Ẩn, trực tiếp nói cho hắn biết cô không thể đi học.

Đúng, chính là như vậy, đem phiền chuyện lòng nhanh chóng giải quyết, cô ứng phó với người của Lưu gia cũng đã đủ mệt, không cần vì việc cắm hoa này gia tăng thêm gánh nặng cho mình.

Đương nhiên chuyện này cô cũng không cần xin phép Lưu Chí Tuyên, nếu không hắn nhất định lại hỏi một đống lớn vấn đề......

Vừa nhắc đến Lưu Chí Tuyên cảm xúc của cô vội chuyển biến, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Một năm qua cô ở chung với Lưu Chí Tuyên cũng không phải rất vui vẻ, Lưu Chí Tuyên thích can thiệp việc liên quan đến cô, ăn cái gì, mặc cái gì, nghỉ ngơi ở đâu hắn đều quản, hơn nửa còn phải báo cáo hành tung của cô, giống như không nắm giữ tất cả liên quan đến cô hắn sẽ không an tâm. Ngoài ra cô còn phát hiện, cô càng không muốn làm chuyện gì thì hắn càng muốn bắt cô đi. Nếu cô kháng cự hắn sẽ không vui, có khi còn có thể giận giữ vì không phá hư quan hệ hai người, đến sau cô đành phải thỏa hiệp để hắn tùy ý an bài.

Giống như chuyện học cắm hoa lần này, cô rõ ràng nói không muốn học, hắn lại nói cô không thể không học, loại bị bắt buộc này làm cô buồn bực lần lượt tích lũy xuống dưới, trở thành bóng ma trong lòng cô thủy chung hóa không đi.

Cho nên lần này cô muốn mượn chuyện nho nhỏ này để phản kháng, để cho Lưu Chí Tuyên biết rõ cô cũng có ý tưởng của mình, dù sao tình yêu chân chính không phải là hai người nên tôn trọng lẫn nhau sao?

Càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý, tâm tình cũng rộng mở trong sáng, cô cười tự cổ động mình sau đó lại trở lại trên giường, tính thừa dịp trước khi hừng đông ngủ them một chút, đem mệt mỏi mấy ngày qua bồi bổ trở về.

Khi cô mơ mơ màng màng ngủ đi, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Cô từ từ nhắm hai mắt, sờ soạng tìm di động, một hồi lâu mới từ sau chiếc gối tìm được chiếc di động không ngừng vang lên, mang theo nồng đậm buồn ngủ lên tiếng:「 Ai vậy?」

「 Hướng Uyển Thanh, tôi là La Ẩn, đã quấy rầy đến cô sao?」 Giọng La Ẩn dịu dàng mà trầm thấp từ một đầu khác truyền tới.

Vừa nghe giọng của La Ẩn, cô xoay mình mở to hai mắt, cơn buồn ngủ đều bị dọa chạy.

「 La...... La tiên sinh?」 Cô hoảng sợ ngồi dậy, đầu lông mày đột nhiên bị quấy rầy mà thấy hơi đau.

「 Cô còn ngủ sao?」 Giọng của hắn có chút giễu cợt.

「 Ack...... đúng......」 Cô nhìn lại thời gian một chút, mới có năm giờ rưỡi, hắn gọi điện thoại vội cho cô để làm gì nha?

Không! Chờ một chút, hắn vì sao có số điện thoại của cô? Trong ấn tượng cô không có nói cho hắn nha!

Cô ngạc nhiên nghĩ một chút, thật vất vả mới tâm trạng mới nhẹ nhàng trở lại giờ thì thấp thỏm không yên.

*****

Cô hiện tại rảnh có không?」 Hắn lại hỏi.

「 Có chuyện gì?」 Cô có chút bất an.

「 Tôi giúp cô đặt hoa hôm nay rạng sáng sẽ có, tôi muốn đưa cô đi xem. 」 Hắn giải thích.

「 Đặt hoa giúp tôi?」 Cô ngẩn ngơ.

「 Loại hoa này vô cùng hiếm có, hôm nay vừa vặn có thể dùng để học cắm. Nếu cô thích thì có thể dùng để bố hội trường trí hôn lễ. 」

「 Nhưng mà tôi......」 Cô muốn nói cho hắn biết cô đã quyết định không đi học nửa.

「 Tôi đã ở dưới lầu nhà cô, mau xuống dưới đi!」 Hắn không cho cô có cơ hội mở miệng, trực tiếp nói trước.

「Gì nha? Anh ở dưới lầu?」 Cô kinh hô. Hắn...... Hắn làm sao có thể biết cô ở nơi này nha?

「 Đúng vậy, tôi chờ cô, mười phút đồng hồ. 」

「 Chờ một chút...... Khoan đã! Khoan!」 Cô vội la lên nhưng hắn cũng đã cắt đứt thông tin.

Kinh ngạc cằm di động ngây ngốc vài giây, sau đó cô mới giựt mình xông về phía ban công, nhìn xuống liền, quả nhiên La Ẩn một thân áo trắng đứng ở dưới lầu nhà trọ, còn ngẩng đầu lên nhìn cô vẫy tay.

Ông trờ ơii!

Cô thầm hít mạnh một hơi, lùi người về phía sau quay đầu chạy vào trong phòng, lo lắng đi tới đi lui.

Tại sao cô luôn gặp người bá đạo như vậy nha? Lưu Chí Tuyên cũng vậy, La Ẩn cũng vậy, chẳng những không có thương lượng trước, sáng sớm để tìm đến cô để xem hoa, cũng không nhìn xem thời gian, lại càng không cho cơ hội suy nghĩ, đây không phải là rất kỳ quái sao?

Cô tức giận cắn môi dưới, dừng một chút, cuối cùng quyết định đi xuống lầu nói rõ ràng với La Ẩn.

Chạy nhanh rửa mặt chải đầu một chút, thay một bộ âu phục xong cô vội vàng đi thang máy xuống lầu, khi ra khỏi cửa cô mới chán nản phát hiện chính mình lại bất tri bất giác làm y theo thời hạn hắn nói, trong vòng mười phút xuống lầu.

「 Chào. 」 La Ẩn tựa bên cạnh xe, môi hắn chứa nụ cười quen thuộc nhìn cô.

「 Anh...... Anh tại sao có thể biết tôi ở nơi này?」 Cô trừng mắt nhìn hắn tim lại bắt đầu không hiểu cảm thấy kinh hoàng.

Hôm nay hắn đem tóc dài buộc lên, làm hình dáng khuôn mặt tuấn tú càng thêm rõ ràng, khuôn mặt dài nhỏ, mũi anh tuấn, môi mỏng, ở dưới ánh sáng càng thêm rạng rỡ.

Cô đột nhiên nhớ tới lần trước mộng xuân ở phòng hoa, nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt kia có thề chìm chết người, cùng với đầu ngón tay của hắn ở trên người cô khơi mào tình dục, tim run lên cả khuôn mặt bỗng dưng đỏ hồng.

Dừng lại! Đừng nghĩ! Đừng mơ tưởng!

Cô kinh hoảng đối với chính mình liền lên tiếng nhắc nhở suy nghĩ của mình, vội vàng đem ánh mắt từ trên mặt hắn dời đi.

「 Tôi nhờ Lưu phu nhân nói cho tôi biết, bởi vì bố trí hôn lễ phải thảo luận với cô trước cho nên cần giữ vững liên lạc. 」 La Ẩn giải thích.

「 A......」 Vẻ mặt cô không yên tâm đáp một tiếng.

「 Sắc mặt cô tái nhợt, tối hôm qua không ngủ được sao?」 Hắn nhìn chằm chằm vài cô.

Tim cô chấn động giống như bị phát hiện bí mật gì đó, vội vàng vỗ về mặt mình nhiều lần phủ nhận, 「 Không, tôi ngủ rất ngon giấc, vô cùng tốt......」

Hình ảnh phức tạp trong mơ tuyệt không thể cho hắn biết.

「 Thật không? Vậy là tốt rồi, nhưng đừng bởi vì người không khỏe mà bỏ rơi buổi học trưa. 」 Hắn chế nhạo nói.

「 Thật ra tôi vừa vặn muốn tìm anh, có liên quan đến chuyện học......」 Cô vội vàng tiếp lời.

「 A, không còn thời gian nửa lên xe rồi bàn đi!」 Hắn mở cửa xe đẩy cô lên xe.

「 Đợi chút, tôi xuống dưới là muốn nói cho anh biết, tôi không muốn ngắm hoa, tôi chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi......」 Cô đứng ở trước cửa xe, quay đầu nhìn hắn kháng nghị.

「 Nghỉ ngơi đối với cô là vô dụng, cô phải đi ra ngoài một chút mới có thể giải trừ áp lực trong lòng. 」 Hắn nhếch khóe miệng liên.

「 Tôi cũng không có áp lực gì hết. 」 Cô lớn tiếng làm sáng tỏ.

「 Đừng phủ nhận, đường cong bả vai cô cứng rắn giống như đá, hơn nữa khuôn mặt u sầu, cô như vậy mà giống một cô dâu sắp kết hôn sao. 」

Cô ngây ngẩn cả người.

Có rõ ràng như vậy không nha? Căng thẳng và lo lâu của cô đều giấu không được sao? Cả Lưu Chí Tuyên cũng đã nhìn ra sao?

Cô kinh hoàng bất an tự hỏi, có chút lo lắng cho mình ở trước mặt Lưu Chí Tuyên cũng hé ra khuôn mặt này không.

「 Đi thôi, đi cô sẽ rất vui vẻ, bởi vì tôi đặc biệt đính hoa này, thật ra là muốn dùng để giúp cô thiết kế hoa cưới. 」 Hắn nói xong cứng rắn đẩy cô mạnh bên trong xe, đóng cửa xe lại rồi ngồi về phía người điều khiển.

Cô giật mình lẩm bẩm:「 Hoa cưới?」

「 Đúng vậy, cô không phải còn hai tuần lễ nửa sẽ kết hôn sao? Hôm nay tôi muốn lấy một ít về thử dùng. 」 Hắn cười khởi động xe, rất nhanh chạy vào đường tắt.

Còn có hai tuần...... Cô cũng chưa nghĩ đến thời gian trôi qua nhanh như vậy...sắp đến hôn lễ.

Vừa nghĩ đến việc này trong lòng cô đột nhiên cảm thấy buồn bực.

「 Tốt lắm, đừng nhíu lại mày nửa, tôi đưa cô đi xem hoa nhất định cô sẽ thoải mái rất nhiều. 」 La Ẩn vừa lái xe vừa nói.

Thoải mái? Cô cúi đầu nhìn các đốt ngón tay đặt trên gối đã trở nên trắng bệch. Ở trong lòng thầm than cùng hắn cùng một chỗ, ai có thể thoải mái được nha?

Như vậy ngồi ở bên trong xe, trong không khí tất cả đều hơi thở âm trầm của hắn, trong lúc hít thở cả khoang ngực như bị hơi thở hắn chiếm cứ, trốn cũng không thể trốn.

Cô đem mặt chuyển sang hướng cửa kính xe, cẩn thận hít thở, điều chỉnh phồng lên khác thường.

「 Vì hôn lễ của cô, tôi đặc biệc giúp cô chọn lựa một loại hoa vô cùng đặc biệt. 」 Hắn lại nói tiếp.

「 Hoa gì?」 Cô có điểm tò mò.

「 Đi xem rồi biết, hôm nay lấy trước vài đóa trở về cắm, cô có thể thử buộc một vòng hoa. 」

Nghe hắn nhắc tới cắm hoa, cô lập tức quay đầu vội la lên:「 Tôi muốn nói với anh, tôi không muốn học cắm hoa. 」

「 Gì nha? Mới học một lần mà đã không muốn học nửa sao?」 Hắn dường như không kinh ngạc chẳng qua là cười nhẹ.

「 Tôi cảm thấy chính mình không thích hợp học hoa nghệ......」 Cô thuận miệng tìm đại một lý do.

「 Rất nhiều người cũng không biết mình thích hợp cái gì, Hướng Uyển Thanh, cô không phải muốn trốn tránh chứ?」 Hắn quay đầu liếc cô một cái, ở trong lòng âm thầm cười lạnh.

Muốn chạy trốn sao? Quả nhiên cảm giác đặc biệt nhạy cảm, đối với người con gái vào lúc này đã sớm bị hắn xẹt điện đầu óc choáng váng, cô lại còn có lý trí chống cự hắn, có thể thấy được đạo hạnh đúng là không ít.

Nhưng giãy dụa nhiều hơn nửa cũng chỉ là uổng phí sức lực, nếu đã bị hắn để ý rồi cô muốn bỏ chạy cũng chạy không được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)