Truyện:Tuấn Hồ - Chương 03

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hắn biết?! Tim của cô kinh hoàng loạn khiêu, sắc mặt đại biến, sợ tới mức hai mắt trợn lên căn bản nói không ra lời.

「 Đúng không?」 Hắn nhìn cô bị dọa đến vẻ mặt tái mét, buồn cười khóe miệng khẽ nhếch, bất quá trong mắt lại lóe một tia u quang khiếp người.

Quả nhiên Hướng Uyển Thanh cũng không phải người thường! Tim của cô sẽ là món ngon nhất trong mấy ngàn năm qua hắn ăn.

「 Anh......」 Cái miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, nhưng thanh âm lại nghẹn ở cổ họng, trong lòng nảy lên kinh hoảng chạy trời không khỏi nắng.

Con ngươi độ sáng quá trong, lóe ra loại đặc biệt bén nhọn của dã thú giống như có thể đâm người ta bị thương......

「 Thấy hồ ly xem như gặp tai họa a, cô phải cẩn thận. 」 Hắn lành lạnh cười nhạt.

Cô thở hốc vì kinh ngạc, lại nghĩ tới ở tiệm Xuân Lưu Hoa nhìn thấy một màn kia, cô lại lần nữa kinh khủng thay đổi sắc mặt.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, không khỏi "Phụt" cười. 「 A...... Cô thật đúng là rất dễ lừa......」

Cô ngây người một chút khó hiểu trừng mắt hắn, hoàn toàn bị hắn làm hồ đồ.

「 Ôi! Thầy La, tôi thật không dám tin tưởng thầy thật sự đến đây! Hơn nữa tới nhanh như vậy......」 Lưu phu nhân xa xa gặp được La Ẩn, lập tức kéo cao cổ họng hưng phấn mà vọt lại đây.

La Ẩn hướng về phía Hướng Uyển Thanh làm một vẻ mặt không quá bình tĩnh, bất quá khi hắn xoay người đối mặt Lưu phu nhân thì hắn đã thay chiêu bài tươi cười.

「 Lưu phu nhân tự mình gọi điện thoại thỉnh cầu tôi đến giúp đỡ, tôi làm sao có thể ngồi xem không để ý, huống chi ta vừa vặn đến nơi gần đây chỉ đạo hoa nghệ, cho nên khi nghe được liền chạy tới. 」Đôi môi La Ẩn vẽ ra một đạo đường cong mê người.

「 Sao! Thật sự là rất cảm tạ thầy. 」 Lưu phu nhân bị điện choáng váng vui sướng, cười đến đầy người thịt béo loạn chiến.

「 Để tôi đem hoa sửa lại một chút? Hẳn là còn có thể cứu được. 」 La Ẩn nói xong đến gần bàn trà.

Hướng Uyển Thanh rất nhanh vọt sang một bên, đang muốn lặng lẽ thối lui không nghĩ tới La Ẩn lại bỗng nhiên gọi cô lại.

「 Hướng tiểu thư, tôi đã quên nhắc nhở cô, hoa này rất yếu ớt, độ ấm con người sẽ làm hư nó, cho nên tuyệt đối không thể gắt gao cầm nó chạy bộ......」Trong lời nói của hắn bí mật mang theo một tia trào phúng.

Hướng Uyển Thanh sao lại nghe không ra hắn cười mỉa, cảnh giác nhìn hắn liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này chẳng những đáng sợ, còn có điểm đáng giận.

「 Gì, Uyển Thanh chính là không hiểu thôi, thầy không biết tôi tức giận như thế nào đâu, cô ấy vụn về tay chân thầy xem xem lúc mang hoa về đến dường như đều bị nát, còn có mấy đóa héo rũ, bảo cô ấy đi lấy hoa thật sự là đều sai lầm lớn nhất. 」 Lưu phu nhân chỉ vào bó hoa hồng kia miệng hướng La Ẩn lấy lòng, ánh mắt lại hung hăng trừng về phia Hướng Uyển Thanh.

Hướng Uyển Thanh nhíu mày, tuy rằng đã quen Lưu phu nhân ở trước mặt người trong nhà mắng chửi cô, nhưng đối mặt với người ngoài La Ẩn này, không biết vì sao nhưng lại làm cho cô lung túng.

「 Tôi nghĩ Hướng tiểu thư chắc là bị cái gì làm hoảng sợ mới có thể đem hoa biến thành khó coi như vậy, không sao tôi cho rằng hẳn là còn có thể làm ra một tác phẩm khác. 」 La Ẩn thầm chế nhạo liếc Hướng Uyển Thanh một cái, nở nụ cười.

Tim của Hướng Uyển Thanh hoảng sợ cúi đầu buồn không hé răng.

Cô thật sự rất hoảng sợ nhưng khổ nổi không thể giải thích......

「 Thật không? Thật sự là quá tốt, vậy làm phiền đến thầy nha. 」 Lưu phu nhân vui mừng nhếch miệng cười. Bình thường muốn mời La Ẩn tự mình động tay cũng không dễ dàng, không nghĩ tới lần này hắn cư nhiên nguyện ý chủ động giúp đỡ thật sự là quá may mắn.

La Ẩn tiếp theo từ bên hông lấy ra một cây kéo đặc biệt, cầm lấy một cành hoa cắt đi một đại đoạn, sau đó cắm vào chậu hoa, thủ pháp lưu loát vừa tao nhã vừa cảm thụ tiết tấu, chỉ ngắn ngủn vài phút đồng hồ, hoa hồng vốn bị vứt bỏ nhưng lại trở thành một chậu hoa hoa lệ làm người ta sợ hãi.

Hướng Uyển Thanh vốn muốn thừa dịp này chạy trốn, nhưng mà lúc hắn động thủ trong nháy mắt cô liền hoàn toàn bị kỹ thuật của hắn hấp dẫn, rốt cuộc cũng không dời bước chân cùng với tầm mắt.

Nhưng càng làm cho người ta nhìn không chuyển mắt còn bao gồm động tác La Ẩn, trên thân nhất kiện màu trắng, quần dài màu đen vừa người bọc hai chân thon dài rắn chắc, mái tóc dài màu đen buộc ở sau gáy, khi hắn chuyên chú cắm hoa, một bên mặt tuấn mỹ có một cỗ xuất trần phiêu dật, như thần tiên hạ phàm làm cho người ta hoa mắt thần mê......

Hướng Uyển Thanh lần đầu nhìn đàn ông xuất thần như vậy, thẳng đến La Ẩn quay đầu nhìn cô chằm chằm, hai người bốn mắt nhìn nhau cô mới bừng tỉnh vẻ sợ hãi.

「 Hướng tiểu thư cảm thấy như thế nào?」 La Ẩn cố ý hỏi cô.

Cô còn chưa mở miệng Lưu phu nhân lại giành trước đi đến nâng giọng hét lớn:「 Thật đẹp! Thầy, thầy quả thực chính là thần tiên, mấy đóa hoa vốn đang nghĩ đến phải làm thành rác hoa qua tay sửa sang lại một chút thì lập tức lại biến nó trở về giá trị vốn có. 」

Nghe Lưu phu nhân tính đem hoa hồng trở thành rác, trong mắt La Ẩn hiện lên một tia giận hờn, hắn lấy lời trách cứ nói:「 Đem hoa trở thành rác là vĩnh viễn học không tốt, Lưu phu nhân. 」

「 Ack...... Thật có lỗi, tôi chỉ cho là những hoa này không thể dùng, mới có thể nói như vậy......」 Lưu phu nhân sửng sốt một chút, mới xấu hổ co rúm hai má phì thũng lại.

Hướng Uyển Thanh lần đầu tiên thấy người có thể áp chế Lưu phu nhân tức giận, trong lòng đột nhiên có loại thoải mái nói không nên lời, chẳng qua cô rất nhanh lại cảm thấy tự trách vì cô lại có suy nghĩ như vậy đối mẹ chồng tương lai.

La Ẩn đem tất cả cảm xúc của cô đặt vào trong mắt, cười thầm nghĩ ngợi cô gái này bề ngoài mềm mại nhưng trong xương cũng có gien phản nghịch như thế nha!

Cô có đôi mắt xinh đẹp chẳng qua là trong đồng tử mắt lơ đãng lóe một chút sầu bi, chóp mũi nhỏ lộ ra độ cong tỉ mỉ gò má, càng tăng thêm hình dáng mỹ cảm. Cánh môi nở nang trên dưới đều khêu gợi, bất đắc dĩ luôn bị cô mấp máy giống như đang khắc chế cái gì, lại giống đang áp lực cái gì......

Hướng Uyển Thanh bị hắn nhìn đến chột dạ, cúi đầu vội hỏi:「 Nếu không có việc gì nửa, tôi đi trước......」

「 Tôi thấy Hướng tiểu thư đối với cắm hoa hình như có hứng thú, có muốn đến học cắm hoa hay không?」 La Ẩn đột nhiên cắt đứt lời cô nói.

「 Cái gì?」 Cô ngẩn ra.

「 Ai nha!Cô ấy không được! Thầy ơi, cô ấy ngay cả cằm hoa cũng làm không tốt, học cắm hoa chỉ là lãng phí thời gian......」 Lưu phu nhân nói.

「 Tôi chính là thích dạy học trò như vậy, dạy các cô từ người thường biến thành cao thủ, như vậy đặc biệt có cảm giác thành tựu. 」 La Ẩn cười nói.

「 Không được, tôi không có gì thời gian......」 Cô vội vàng cự tuyệt, cô không muốn có bất kỳ cơ hội tiếp xúc với người đàn ông kỳ lạ này nha.

「 Đúng vậy, Uyển Thanh còn phải lo chuyện hôn sự......」 Lưu phu nhân bật thốt lên nói.

*****

Kết hôn? Vậy thì vừa vặn có thể đến học tập thêu, tôi có chỉ cô làm sao quấn ra một bó hoa đẹp nhất, đến lúc đó cô có thể tự mình thiết kế một bó hoa cưới. 」 La Ẩn tiếp tục kích động. 「 Không......」 Cô đang muốn nghiêm chỉnh từ chối, một thanh âm vang dội liền thay cô đáp ứng.

「 Điểm này không sai, Uyển Thanh, đi học đi!」

Cô kinh ngạc vừa quay đầu liền thấy Lưu Chí Tuyên cao lớn tuấn vĩ không biết khi nào đã tan việc về nhà, vừa cười vừa đi đến phía cô, một tay ôm lấy eo cô.

「 Đi học đi! Dù sao em gần đây cũng không có đi làm, vừa vặn có thời gian. 」

「 Chí Tuyên......」Trong lòng cô căng thẳng rất nhanh liếc về hướng Lưu phu nhân, quả nhiên thấy trên mặt Lưu phu nhân có chút không vui.

「 Học cắm hoa một chút, về sau còn có thể điểm làm đẹp nhà chúng ta, với lại em không phải rất thích hoa sao?」 Lưu Chí Tuyên cười nói, cúi đầu lại hôn một chút lên mép tóc của cô.

Thân thể cô cương cứng, cô sợ nhất Lưu Chí Tuyên làm ra hành động thân mật trước mặt người khác, nhưng mà hắn cố tình thích làm như vậy, hơn nữa thích ở trước mặt mẹ hắn biểu hiện vô cùng thân thiết, làm hại quan hệ của cô và Lưu phu nhân càng lúc càng buộc chặt.

Lưu Chí Tuyên hồn nhiên bất giác thấy cô co lại, hắn quay đầu nhìn La Ẩn liếc mắt một cái, mày núi giương lên đối với khuôn mặt tuấn mỹ của La Ẩn cảm thấy kinh ngạc.

「 Nói vậy thầy dạy hoa nghệ này chính là người làm cho mẹ và em gái tôi thần hồn điên đảo sao? Không nghĩ tới tôi cũng có cơ hội nhìn thấy diện mạo thật của thầy...... Tôi là Lưu Chí Tuyên, thật vui mừng khi nhìn thấy thầy. 」 Hắn nửa mở ra nụ cười đùa giỡn, làm càn đánh giá La Ẩn rồi chủ động vươn tay.

「 Rất vui, tôi tên là La Ẩn. 」 La Ẩn tao nhã nhẹ bắt tay Lưu Chí Tuyên, cười khách khí mà lãnh đạm.

Lưu Chí Tuyên mày rậm mắt to, dáng người cao lớn tướng mạo đường đường, rất có phong cách thiếu gia nhà giàu, bởi vì Lưu gia có tiền tài quyền thế bao che cho nên trong giới kinh doanh cũng không dám xem thường người đời thứ hai này, cho dù hắn không có việc gì lớn để làm nhưng bởi vì biết người biết ta, giao du rộng lớn phức tạp, truyền thông vẫn là vô cùng chú ý nhất cử nhất động của hắn.

La Ẩn cũng không thích Lưu Chí Tuyên, hắn thấy Lưu Chí Tuyên quá mức phù phiếm, nhìn như sáng sủa thật ra tự cho ta đây, nói trắng ra chính là quá mức tùy tâm sở dục hơn nữa tự cho là đúng.

Trọng yếu hơn là hắn cùng mẹ hắn giống nhau, tuyệt không biết lễ phép.

「 Thầy La đẹp như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều con gái muốn học cắm hoa với thầy nha!」 Lưu Chí Tuyên hơi châm chọc.

「 Đích thực rất nhiều, nhưng tôi tin tưởng tài hoa nghệ và diện mạo cũng chưa làm cho các cô ấy thất vọng qua. 」 La Ẩn thản nhiên đáp lại một câu.

Lưu Chí Tuyên dường như không dự đoán được hắn phản ứng nhanh như vậy cho nên sửng sốt một chút.

Người đàn ông tuấn tú này nhìn thấy yếu ớt thì ra cũng rất lợi hại nha!

Hắn thẳng nhìn chằm chằm La Ẩn, ở trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

La Ẩn không chút nào để ý hắn nhìn chăm chú, tiếp tục lời nói đề tài vừa rồi.

「 Học cắm ho có thể nuôi dưỡng tính tình, càng có thể huấn luyện mỹ cảm. Ở Nhật Bản một ít cô dâu cũng đã học thêm khóa này. Hướng tiểu thư có thể lo lắng một chút, vừa vặn thứ Tư này có một ban chương trình sơ cấp muốn nhập học, nếu Hướng tiểu thư có rảnh thì có thể tham gia. 」 La Ẩn lại đem mũi tên nhắm ngay Hướng Uyển Thanh.

「 Nhưng mà tôi......」 Hướng Uyển Thanh suy nghĩ nên cự tuyệt như thế nào, Lưu Chí Tuyên thấy cô như vậy cho nên quyết định thay.

「 Không cần lo lắng, Uyển Thanh sẽ đi học. 」 Lưu Chí Tuyên mở miệng nói.

「 Chí Tuyên! Em thật sự không muốn......」 Hướng Uyển Thanh ngẩn ra, chán nản quay đầu nhìn hắn.

Từ lúc cô quen nhau với hắn, cô liền phát hiện hắn thường xuyên tự tiện thay cô quyết định một việc, cũng bất kể cô có đồng ý hay không, muốn hoặc không muốn.

「 Không sao đâu Uyển Thanh, anh hy vọng em có thể làm một cô dâu hạnh phúc nhất, với lại khó lắm mới đư thầy La Ẩn nguyện ý nhận em làm học trò, em phải theo học, xem có thể học được tốt giống mẹ anh và Chí Na hay không. 」 Lưu Chí Tuyên mang theo khẩu khí chế nhạo cười nói.

「 Chí Tuyên......」 Cô lo lắng liếc mắt sang mẹ chồng một cái, quả nhiên sắc mặt Lưu phu nhân càng lúc càng khó coi.

「 Đúng rồi, chúng tôi tháng sau tổ chức hôn lễ xin mời thầy La đến thiết kế hội giùm, nghe nói đây là phương diện chuyên gia của thầy. 」 Lưu Chí Tuyên nhìn về phía La Ẩn.

「 Không tốt nha! Chí Tuyên, hôn lễ bố trí đơn giản là tốt rồi......」 Cô vội la lên, thật ra cô cũng không muốn hôn lễ xa hoa phô trương.

「 Không được, đây chính là việc lớn nha, tin tưởng thầy La nhất định đồng ý việc này?」 Hắn nhìn chằm chằm La Ẩn nói.

「 Đây là vinh hạnh của tôi. 」 La Ẩn thản nhiên cười.

「 Hừ! Con chỉ quan tâm cô ta, thật sự mẹ không hiểu nổi cô ta có điểm gì tốt, người giống như cô ta đi học cắm hoa chính là lãng phí thời gian cùng học phí mà thôi, còn nửa chuyện các ngươi kết hôn mẹ còn chưa có đồng ý」 Lưu phu nhân bất bình hừ nói, thực không quen nhìn con trai còn chưa kết hôn đã một lòng bao che Hướng Uyển Thanh bên kia.

「 Mẹ, Uyển Thanh sẽ trở thành người của Lưu gia chúng ta, mẹ tại sao có thể nói những lời như vậy? Uyển Thanh nghe xong trong lòng sẽ rất buồn nha?」 Lưu Chí Tuyên cau mày không vui.

「 Gì nha? Mẹ nói cô ta vài câu con liền đau lòng? Muốn làm con dâu Lưu gia chúng ta trước tiên phải học nghe giáo huấn, nếu trong lòng cô ta không vui cũng đừng gả vào. 」 Lưu phu nhân lớn tiếng quát mắng.

「 Mẹ! Mẹ tại sao nói như vậy......」 Lưu Chí Tuyên hai tay chống nạnh đi về phía trước.

Mắt thấy mẹ con bọn họ vì cô mà cãi vả ầm ĩ, Hướng Uyển Thanh sợ hãi giữ chặt Lưu Chí Tuyên, vội la lên:「 Chí Tuyên, đừng như vậy, mẹ là trưởng bối, anh không thể dùng loại thái độ này đối với mẹ......」

「 Đủ rồi, đừng ở trước mặt tôi đóng kịch, mỗi lần cô giả bộ đánh thương Chí Tuyên liền càng thay cô cảm thấy bất công, khiến cho mẹ con chúng ta bất hòa như vậy cô mới vui vẻ, đúng không? Cô rắp tâm thật sự là đáng giận. 」 Lưu phu nhân không cảm kích còn trừng mắt nhìn cô, cắn răng nén giận.

「 Mẹ, con không có......」Sắc mặt Hướng Uyển Thanh tái nhợt, mỗi lần Lưu Chí Tuyên càng che chở nàng sự việc sẽ càng không thể vãn hồi, cũng khiến cho cô càng chọc Lưu phu nhân giận.

「 Uyển Thanh căn bản không phải ý này, mẹ lại cố tình muốn xuyên tạc cô ấy, rốt cuộc mẹ muốn cô ấy làm như thế nào mới cam tâm?」 Lưu Chí Tuyên đối với mẹ mình cảm thấy giận giữ.

「 Chí Tuyên! Em van anh đừng nói nửa!」 Hướng Uyển Thanh gấp đến độ mau khóc.

「 Tốt! Mẹ một mình chịu khổ nuôi con lớn như vậy, là để con chọc mẹ tức chết sao? Đứa con bất hiếu này......」 Lưu phu nhân tức giận đến nhắm mắt lại, vỗ về cái trán, thân mình lay nhẹ.

「 Mẹ!」 Hướng Uyển Thanh sợ tới mức vội vàng chạy đến đỡ lấy bà.

「 Tránh ra! Ai cho cô chạm vào tôi?」 Lưu phu nhân ghét đẩy cô ra.

「 A!」 Hướng Uyển Thanh bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo ngã sang một bên, vừa vặn đụng vào Lưu Chí Tuyên nhưng Lưu Chí Tuyên không kịp đỡ lấy cô, bởi vậy cả người ngã ngồi trên mặt đất.

「 Mẹ! Mẹ......」 Lưu Chí Tuyên tức giận hung hăng trừng mắt nhìn mẹ mình.

「 Hừ! Mẹ vĩnh viễn sẽ không đáp ứng chuyện hôn sự này, cô ấy muốn làm con dâu Lưu gia chúng ta, vậy thì đợi kiếp sau đi!」 Lưu phu nhân nói xong những lời này liền xoay người rời đi.

Hướng Uyển Thanh nhịn xuống ủy khuất, bò dậy hướng về phía Lưu Chí Tuyên nói:「 Chí Tuyên, nhanh đi xin lỗi với mẹ đi, nhanh đi a!」

「 Mẹ đối xử với em như vậy, em còn muốn anh đi xin lỗi?」 Lưu Chí Tuyên quay đầu liếc cô một cái, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

「 Bà ấy là mẹ anh! Đừng vì em mà làm mẹ anh bị tổn thương, nếu không trong của em sẽ rất bất an. 」 Cô đau khổ nói.

Lưu Chí Tuyên khóe miệng hơi trầm xuống, dừng một chút rồi không tình nguyệt nói một câu:「 Được rồi! Vì em anh sẽ đi xin lỗi mẹ, bất quá em đáp ứng anh đi học cắm hoa. 」

「 Được được được, muốn em học cái gì cũng được, chỉ cần anh đi xin lỗi mẹ」 Cô vội la lên.

「 Em đồng ý, vậy là tốt rồi phải theo thầy La học cắm hoa thật tốt!」 Dứt lời Lưu Chí Tuyên nhìn sang La Ẩn vẫn đứng ở một bên không nói lời nào liếc mắt một cái, rồi lộ một nụ cười kỳ dị sau đó mới đi ra phòng khách.

Hướng Uyển Thanh mệt mỏi thở ra một hơi, cảm thấy ứng phó Lưu Chí Tuyên cũng không dễ bằng ứng phó mẹ hắn.

「 Xem ra, cuộc sống của cô rất vất vả nha!」 La Ẩn cười khẽ.

Cô cả kinh, lúc này mới nhớ tới còn có người tên La Ẩn này ở đây, hốt hoảng quay đầu chỉ thấy vẻ mặt La Ẩn giống như nhìn một trò khôi hài buồn cười, trên khuôn mặt anh tuấn chứa một tia trào phúng cười lạnh.

「Xin lỗi, cho thầy nhìn thấy trường hợp như vậy......」 Như là bị nhìn trộm bí mật, trong lòng cô có chút không hiểu không yên.

「 Không sao, tôi cảm thấy rất thú vị. 」 La Ẩn nheo lại mắt, nụ cười mở rộng.

「 Thú vị?」 Cô chau hai hàng lông mày lên.

「 Đúng vậy, vô cùng thú vị, một mẹ chồng khó chịu, một vị hôn phu có ý mãnh liệt nắm trong tay, hơn nữa còn có một cô con dâu nhẫn nhục chịu đựng, ba người các ngươi vừa vặn có thể diễn phim bộ bi kịch nha. 」 hắn châm chọc nói.

「 Anh......」 Trong lòng cô hoảng sợ, tuy rằng không thích hắn hình dung như vậy nhưng lại không thể phản bác.

「 Tôi rất bực mình là nguyên nhân gì để cô chịu đựng được mẹ con Lưu gia như thế nha? Theo như cá tính của cô hẳn là đã sớm chịu không nổi rồi?」 Hắn sâu sắc nhìn chằm chằm cô.

「 Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. 」 Cô không muốn đáp lại trước mặt hắn.

「 Đối với một người đàn ông cô không yêu, có cần tự mình chịu ủy khuất đến tình trạng này hay không nha?」 Hắn tiến thêm một bước nói.

「 Ai nói tôi không yêu Chí Tuyên? Tôi vì anh mới nguyện ý chấp nhận tất cả!」Cô lớn tiếng bác bỏ.

「 Cô thật sự yêu hắn sao?」 Mày kiếm hắn khẽ nhếch.

「 Đương nhiên......」 Cô không cần nghĩ ngợi nói.

「 Thật sự là rất đáng buồn a! Thì ra cô ngay cả yêu là gì cũng không phân biệt rõ, xem ra cô đích thực cần đến Xuân Lưu Hoa để tôi dạy dỗ. 」 hắn cười khẩy nói.

Cô uấn giận trừng mắt hắn, không hiểu hắn vì sao ở trước mặt những người phụ nữ khác đều hiền lành có lễ, còn đối với cô thì lại cố tình châm chọc khiêu khích.

「Tôi không nhất định sẽ đi học nha-」 Cô giương giọng cường điệu.

「 Cô sẽ đến, bởi vì cô căn bản không có biện pháp cãi lời Lưu Chí Tuyên 『 mệnh lệnh 』. 」 Hắn từ mũi hừ rồi cười khẽ, tiêu sái bỏ đi.

「 Tôi sẽ không đi!」 Cô hướng về phía bóng hắn hét to.

「 Ngày kia lúc ba giờ, tôi ở phòng hoa chờ cô. 」 Hắn cũng không quay đầu lại nói xong, từ cửa hông lòe ra, tránh được những người khách nữ biết hắn đến mà xôn xao, biến mất ở đình viện Lưu gia.

Cô kinh ngạc nhìn hắn rời khỏi, toàn bộ cảm xúc bị nhiễu loạn.

La Ẩn rốt cuộc là người gì nha? Cô tổng cảm thấy hắn dường như có thù ý với cô giống như cô từng đắc tội với hắn, bởi vậy khẩu khí hắn nói chuyện với cô mới có thể đặc biệt có gai...

Nhưng mà nếu hắn chán ghét cô, vì sao lại không ngừng tiếp cận cô? Hắn đến tột cùng có ý đồ gì nha?

Bất an nghĩ lung tung, trong đầu cô lại hiện lên mặt hồ ly làm người ta kinh hãi, cô quyết định vẫn là cách xa La Ẩn một chút thì tốt hơn......

Đúng cô chờ một chút nhất định phải nói rõ ràng với Lưu Chí Tuyên, muốn cô học cắm hoa ngoại trừ đến Xuân Lưu Hoa thì nơi nào cũng được, bất luận như thế nào cô cũng không bước vào phòng Xuân Lưu Hoa nửa nha.

*****

Đứng ở ngoài hàng rào cây tử đằng phòng Xuân Lưu Hoa, Hướng Uyển Thanh nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vẻ mặt buồn bực giống như bị người ta ép đến, trong lòng tràn đầy không tình nguyện.

Cô thật không biết chính mình vì sao lại đồng ý với Lưu Chí Tuyên, lại càng không hiểu được Lưu Chí Tuyên vì sao muốn cô miễn cưỡng đến chỗ La Ẩn học cắm hoa, La Ẩn cũng không phải thầy dạy cắm hoa duy nhất Đài Bắc, muốn học cũng không nhất định phải đến tìm hắn nha.

Lưu Chí Tuyên nói là không muốn thấy cô bởi vì một chút áp lực liền lùi bước, hắn hy vọng cô có thể mạnh mẽ một chút, mặc kệ là đối với người nhà của hắn hay là đối với chính cô, hắn đều muốn cô cố gắng làm mọi việc. Còn có, hắn hy vọng cô có thể nhờ vào cắm hoa mà hiểu về mẹ hơn, không cần sợ hãi mẹ hắn tức giận, cho nên hắn mới có thể không để ý phản đối của cô bắt buộc cô đến, thậm chí trong lúc cấp bách hắn còn tự mình lái xe đưa đến trước khu rừng trúc, thẳng đến thấy cô đi vào trong mới rời đi.

Có đôi khi cô thật không hiểu Lưu Chí Tuyên là vì tốt cho cô hay là đang tra tấn cô, biết rõ cô không thích hắn lại thường ép buộc cô, khiến cho cô mỏi mệt không chịu nổi......

Nặng nề hít một ngụm khí, sắc mặt của cô ngưng trọng nện bước đi vào sân nhà, lại chần chờ đứng ở ngoài cửa, thủy chung không có ý nguyện đi vào.

「 Đã đến đây tại sao còn không đi vào?」 Giọng La Ẩn phút chốc vang lên ở sau lưng cô.

Cô chấn động quay đầu nhìn La Ẩn không một tiếng động xuất hiện, tim suýt nữa nhảy ra khỏi ngực.

La Ẩn quả thực giống một âm hồn không tan, khi nào thì đi đến phía sau cô cũng không biết, hơn nữa mái tóc dài lay nhẹ, người nhát gan đại khái sớm bị hù chết.

「 Gì nửa nha? Lại bị ta dọa sợ sao?」 La Ẩn đùa cợt nhướng mày lên.

「 Anh bước đi cũng không ra tiếng sao?」 Cô vỗ về ngực trừng mắt nhìn hắn, có loại cảm giác bị trêu đùa.

「 Là cô không tập trung mới không phát hiện ta đi tới, tôi vừa đi tới nhà ấm hái được hoa, những bông hoa này vừa vặn có thể trở thành dụng cụ để học. 」 Hắn chế nhạo ngắm cô liếc mắt một cái, cúi đầu ngửi bó hoa đang cằm trong tay.

Cô lúc này mới phát hiện hắn đang cằm một bó hoa sen xinh đẹp, có màu vàng nhạt màu phấn hồng, ánh sáng cực kỳ xinh đẹp.

「 Đây là hái cho cô, hoa này rất thích hợp cho cô nha. 」 Hắn có ý giương mắt nhìn chăm chú vào cô.

Hướng Uyển Thanh giống như một đóa phù dung thanh liễm tuyệt lệ, ở trần thế này phiến nước bùn nhưng vẫn duy trì sự tinh khiết, rồi lại chịu đủ loại áp lực nước chảy bèo trôi......

Ánh mắt hắn trực tiếp nhìn thẳng vào cô giống như muốn nhìn thấu tất cả làm cô không thấy thoải máu, cô chỉ có thể giấu khuôn mặt nhỏ nhắn, cứng ngắc nói:「 Thật không? Cám ơn. 」

Thấy cô thận trọng như thế, hắn thầm cảm thấy buồn cười, lại nói tiếp: "Nhìn vẻ mặt của cô giống như là bị bắt buộc đến."

Cô không có trả lời nhưng đúng là dáng vẻ đang cam chịu.

「 Cho dù bị bắt buộc nhưng cô vẫn là đến đây, tôi đã sớm nói cô nhất định sẽ đến, bởi vì chỉ cần là『 vị hôn phu 』của cô yêu cầu, cô sẽ không có dũng khí cự tuyệt. 」

「 Tôi......」 Cô bởi vì không thể phản bác lời của hắn mà cảm thấy có chút chán nản.

「 Đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, đây là cái cô gọi là tình yêu sao?」 Hắn tiến thêm một bước bắt đầu châm chọc.

「 La tiên sinh, tôi tới là muốn học hoa nghệ, không phải đến để nghe anh châm chọc khiêu khích. 」 Cô không vui phản kích.

La Ẩn nhìn chằm chằm vẻ mặt ngang nhiên quật cường của cô đột nhiên nở nụ cười.

「 Đúng thôi! Đây mới là bản tính cô, giống hoa sen tự cho mình là thanh cao, tính tình cứng cỏi nhưng vì sao ở trước mặt mẹ con nhà họ Lưu lại trở nên hèn mọn như vậy nha? Cô thiếu bọn họ cái gì sao?」 Hắn cố ý nói.

Cô ngây ngẩn cả người, bản tính của cô?

Bản tính của cô như thế nào? Trước kia cô kiên cường, độc lập, không dễ dàng cúi đầu trước người khác nhưng kể từ khi mẹ cô mất những tính cách đó liền tan rã, giống như bị rút đi khung xương chỉ còn một lớp da, chỉ có tìm cách chống đỡ mới không ngã xuống.

Mà Lưu Chí Tuyên chính là nơi duy nhất cô có thể dựa vào, là hắn giúp cô vượt qua cơn sóng nhỏ, nếu không có hắn cô đã sớm không tồn tại.

Cho nên vì hắn, vì tình nghĩa kiếp này khó có thể hồi báo, cô có thể thay đổi chính mình, có thể ăn nói khép nép nhận đủ loại làm khó dễ cùng trách cứ từ nhà họ Lưu, có thể nén thói kêu ngạo và tự tôn của mình, lựa chọn làm cô gái dịu ngoan nhu thuận im lặng bám vào bên cạnh Lưu Chí Tuyên.

Nhưng La Ẩn lại lần nữa khơi mào cảm xúc của cô, giống như tiểu quỷ bướng bỉnh muốn phá vỡ mặt nạ ngụy trang của cô, cứng rắn muốn bức ra khuôn mặt tươi cười sau lưng chua xót, tàn nhẫn vô lễ xâm phạm nội tâm riêng của cô.

Thật quá đáng! Hắn nghĩ hắn là ai vậy? Hắn nghĩ hắn biết cái gì?

「 Lời nói của anh đã vượt qua lễ phép cơ bản, La tiên sinh, tiên sinh mỗi lần đều thích lãng phí thời gian của học trò như vậy sao?」 Cô lạnh nhạt nghiêm mặt, tính nhẫn nại đã đến cực hạn.

「 Đúng là tôi và học trò thường tán gẫu một chút để cho quen thuộc lẫn nhau, bất quá cô dường như không thích nói chuyện phiếm, nếu cô muốn khẩn cấp đi học, vậy vào đi!」 La Ẩn cũng không tức giận vẫn như cũ tươi cười, tiến lên kéo cửa ra, đứng ở cạnh cửa, đưa tay như mời cô vào.

Hướng Uyển Thanh đi tới đi lui nhìn bên trong cửa, có chút lùi bước.

Nói thực ra chướng ngại tâm lý ngày đó vẫn chưa tiêu trừ, nếu La Ẩn không có xuất hiện cô tuyệt đối sẽ không đến nơi quỷ quái này.

「 Tại sao không đi vào? Chẳng lẽ cô còn tại sợ hãi sao? Yên tâm, bên trong không có yêu quái. 」 La Ẩn châm biếm nhếch cao khóe miệng.

*****

Cô trừng mắt liếc mắt hắn một cái, quyết định không suy nghĩ miên man bước vào phòng hoa.

Căn bản là không có cái gì hồ yêu, suy nghĩ hai ngày cô kết luận duy nhất chính là cô đã nhìn nhầm, thuần túy là tự mình dọa mình mà thôi.

Trong phòng hoa tất cả như trước, vừa vào trong mùi hương thấm lạnh xông vào mũi, ngoại trừ ngoài phòng nắng nóng so với bên trong hoàn toàn không giống nhau, tràn ngập một loại không khí yên tĩnh.

Theo lý thuyết cô nên cảm thấy thoải mái, nhưng từ cửa đi vào phòng khách, lưng lại của cô lại rùng cả mình.

Không có ai.

Trong phòng hoa im ắng, không có đám người đẹp lần trước lần lượt châm trà, không có như cô nghĩ đến có một đám học sinh, bốn phía im ắng đến nỗi làm cho trong lòng người ta sợ hãi.

「 Ngồi đi! Lập tức sẽ được học. 」 La Ẩn ở phía sau cô nói.

「 vì sao không có học trò khác? Anh không phải nói hôm nay mở chương trình học. mới sao..... ?」 Cô hoắc mắt xoay người cảnh giác nhìn chằm chằm La Ẩn.

「 Hôm nay là mở chương trình học mới nhưng chỉ vì một mình cô mà mở. 」 Hắn để hoa sen xuống một bên rồi mỉm cười, đi về phía chiếc bàn thấp đặt cạnh tường, đốt một nén hương, trong không khí nhất thời tràn ngập một cỗ mùi thơm.

「 Chỉ có tôi?」Trong lòng cô sợ hãi.

「 Đúng vậy, tôi vì cô mà phá lệ, một mình tự chỉ đạo. 」 Hắn quay đầu nhìn chằm chằm cô.

「 Anh nói...... Chỉ có một học trò là tôi sao?」 Cô bất an thấp giọng hô.

「 Đúng. 」

「 Vì sao? Chuyện này rất kỳ quái nha......」 Cô cảm thấy có chút không đúng lắm.

Hai ngày này cô đặc biệt đi thăm dò ý kiến có liên quan đến người tên La Ẩn này, mới biết được hắn ở trong giới hoa nghệ có địa vị kinh người, Đài Loan rất nhiều tiệc lớn của danh nhân đều chỉ tên muốn hắn đến bố trí hội trường, hoàn toàn không cần hắn nói chi phí mà người khác đã trả gấp mười lần.

Ngoài ra hắn là người duy nhất ở Đài Loan có thể tìm được những giống hoa làm người ta ngạc nhiên, chỉ cần nói ra hắn đều có biện pháp lấy được, nhưng mà đây không phải nguyên lam hắn nổi danh gần xa, hắn chân chính khuất phục người khác bằng kỹ thuật cắm hoa trời cho.

Bình thường người thiết kế tác phẩm khó tránh khỏi khó khăn nhưng tác phẩm hắn lại tràn ngập linh tính, không chỉ bảo giữ nguyên nét xinh đẹp của hoa, còn có thể tô điểm mỗi loại hoa càng thêm đặc sắc, tự nhiên, lịch sự tao nhã, thoát tục, dường như mỗi người xem qua tác phẩm của hắn sẽ cảm thấy mê muội.

Cho nên nghe nói người nào muốn nhờ hắn tự tay thiết kế bó hoa đều phải đặt trước một tháng, thậm chí hộ khách nước ngoài cũng không biết bao nhiêu mà đếm, ngay cả nhữ nghệ sư Nhật Bản cũng tôn sung hắn, xưng hắn là 「 Hoa ma pháp sư 」, thường xuyên vượt biển đến thỉnh giáo hoa nghệ của hắn, còn nói hắn là người siêu cấp phóng khoáng lạc quan.

Là một nhân vật lớn hết sức quan trọng, tại sao có thể tự mình giảng bài cho cô nha? Hắn phải là làm việc ngay cả thời gian cũng không đủ mới đúng a.

「 Chuyện này có gì là kỳ quái nha? Một mình dạy cô, mới có thể giúp cô trước khi kết hôn học được tinh túy, không phải sao?」 Hắn cười khẽ từ trong ngăn tủ lấy ra một cái dụng cụ.

「 Nhưng mà......」 Cô vẫn không thể tin được hắn an bài dạy một mình cô là xuất phát từ thiện ý.

「 Bất kể cái gì? Chẳng lẽ cô sợ tôi sẽ ăn cô sao?」 Hắn nhíu mày.

「 Không, tôi không phải có ý này, tôi chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp tình huống này......」 Cô vội vàng phủ nhận.

「 Loại tình huống này là như thế nào? Rất im lặng phải không? Không ai quấy rầy cô mới có thể chuyên tâm học tập theo tôi. 」 Hắn cười cười chậm rãi đi về phía cô.

Cô theo bản năng lui lại mấy bước, nhịn không được hỏi:「Các cô gái lần trước ở nơi này đâu rồi?」

「 Các cô ấy đều 『 đi rồi 』, học được những gì nên học cho nên không có lý do nào lưu lại. 」 Hắn đem tóc dài phất đến sau tai, lãnh đạm giải thích kết cục của các cô gái kia.

「 Thật không?」 Cô giật mình. Tất cả các cô gái ấy đều đi rồi sao?

Cách nói của hắn chẳng những không làm cho cô an tâm, ngược lại càng làm cô kinh hoảng, bởi vì bây giờ trong phòng thật sự chỉ có hai người cô và La Ẩn......

「 Đừng đứng ở đó, lại đây luyện tập đi!」 Hắn chuyển hướng sang bên cạnh bàn lớn, lấy dụng cụ ra.

Cô lại sợ run trong chốc lát sau đó mới cố ý chọn chỗ ngồi đối diện hắn rồ ngồi xuống, cô muốn giữ khoảng cách của mình với hắn.

Hắn sao lại nhìn không ra suy nghĩ của cô, buồn cười vén lên một đạo lông mày, không nhiều lời chẳng qua là đưa cho cô một đóa hoa sen, mấy cành cây còn có một tấm lá sen.

「 Hiện tại, đem những thứ này cắm hoa vào bình hoa. 」 Hắn chỉ thị nói.

「 Làm sao để cắm vào nha?」 Cô sửng sốt một chút. Hắn cái gì cũng chưa chỉ cô, làm sao cô cắm nha?

「 Tùy theo ý của cô, muốn cắm như thế nào thì cắm như thế đó. 」 Hắn tựa về sao ghế giống như chuyện gì cũng không liên quan đến mình.

Cô nhíu nhíu mày, tuy rằng không rõ dụng ý của hắn nhưng mà cô vẫn làm theo lời hắn cầm lấy đóa hoa cắm vào giữa trung tâm bình hoa.

Hoa rất thẳng, cành rất thẳng còn có lá sen cũng ngay ngắn chỉnh tề...... Khô khan.

La Ẩn không khỏi bật cười. 「 Ha ha......」

「 Anh cười cái gì?」 Cô chán nản giương mắt nhìn hắn.

「 Cô đang sắp xếp quân cờ sao? Hướng tiểu thư, cắm hoa chú trọng là đường cong tuyệt đẹp, cô lại làm cho chúng nó giống như đang xếp hành đứng thẳng vào nhau, thật sự là rất buồn cười......」 Hắn càng nói giỡn càng khoa trương.

Mặt cô ửng đỏ, cắn môi dưới, xấu hổ trừng mắt hắn, 「 Tôi nói rồi tôi sẽ không cắm hoa......」

「 Nhìn phương thức cô cắm hoa có thể nhìn ra cô là loại người ngay thẳng biết giữ thân trong sạch, bất quá tôi lại nhìn thấy, bề ngoài hoàn toàn tương phản với lửa nóng trong lòng nha......」 Hắn nhìn chằm chằm cô nói.

「 Cái gì?」 Cô mở to hai mắt.

「 Ý của tôi chính là cô hiện tại biểu hiện ở bên ngoài chính là những gì trải qua và áp lực của mình mà thôi, căn bản không phải là bản thân cô. 」 Hắn lại nói.

Cô nghe được biến sắc, lửa giận đột nhiên sinh sắc bén phản kích, 「 Gì nhà? Thì ra Xuân Lưu Hoa không chỉ là phòng học hoa nghệ, còn kiêm xem tướng số luôn sao?」

「 Hoa của ta cắm có linh tính giống như biểu hiện chính mình, trước hết phải để học sinh hiểu rõ chính mình sau đó mới có thể chọn cách cắm thuộc phong cách chính mình nha. 」 Hắn sửa đúng lời châm chọc của cô.

「 Tôi vô cùng hiểu chính mình, những việc này có thể lướt qua đừng lãng phí thời gian nửa. 」 Cô không nể mặt lạnh lùng nói.

「 Thật không? Cũng tốt, chúng ta đây liền trực tiếp học kỹ xảo cắm đi!」 Hắn cười cười cũng không rầy rà, đem tất cả những hoa cô cắm rút ra hết, sau đó lại nhanh chóng một lần nữa cắm vào một chậu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)