Truyện:Tuấn Hồ - Chương 02

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chạy ra khỏi Xuân Lưu Hoa, một đường chạy như điên ra bên ngoài, cô xem không thấy ánh mặt trời cùng với hoa cỏ, phân không rõ sự thật cùng ảo giác, thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi nơi quỷ dị lại dọa người này, trở lại bình thường thế giới.

Nhân gian bình thường......

「 A......A...... A......」

Cô gái vui thích reo hò vang dội cả căn phòng, thân thể lõa lồ để hắn tùy ý xâm nhập đùa bỡn, không ngừng phát ra tiếng rên rĩ giống như được ân sủng, không ngừng vui vẻ được hắn yêu thương

「A...... Thầy! Thầy ơi! Ha...... a...... em yêu anh...... em rất yêu anh......」 Cô gái lớn tiếng kêu, thân thể ra sức nghênh hướng hắn.

「 Cô thật sự yêu tôi sao? Yêu đến có thể chết vì tôi sao?」 Hắn ôm vòng eo cô gái đó, vẻ mặt lãnh tuyệt cùng cô gái đó cuồng nhiệt mãnh liệt.

「 Đúng vậy! Đúng vậy, có thể chết vì anh, sống vì anh. 」 Cô gái đó còn đắm chìm ở trong hạnh phúc tình ái, tứ chi mềm mại như sợi bông quấn quanh ở trên người hắn.

「 Thật tốt quá, lời này là cô nói nhưng sau này đừng có oán hận gì đó......」 Hắn lộ ra nụ cười lạnh, phút chốc, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chuyển biến thành hồ ly, hé ra răng nanh nhắm ngay ngực cô gái kia cắn xuống.

「 A -」 Cô gái đó hoảng sợ trừng lớn ánh mắt, âm thanh đau đớn.

Vừa rồi ngực còn trơn bóng như trước giờ có nguyên một cái lổ lớn, cô gái căn bản không kịp giãy dụa, một trái tim sống màu đỏ đã bị móng vuốt đào ra, nuốt vào trong miệng hắn.

Cô gái xinh đẹp này vừa rồi còn ở cực lạc, nháy mắt hóa thành một khối thi thể bị tàn phá.

Hắn vứt cô gái đó như vứt đôi giày cũ, vừa liếm máu tươi bên môi vừa đi đến trước gương, trong lòng tràn đầy chờ mong nhìn thấy chính mình trong gương, nhưng mà trong gương chiếu ra vẫn như cũ là than người đầu hồ ly!

「 Đáng ghét! Đáng ghét!」Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, một quyền đấm thẳng về mặt kính phẫn hận gầm nhẹ.

Vì sao vẫn không được? Vì sao cố gắng mấy ngàn năm, hắn vẫn là không thể hóa đi dã tính?

Ngàn năm trước vị kia pháp sư rõ ràng nói cho hắn, chỉ cần ăn tim của phụ nữ, nhất là phụ nữ yêu hắn như vậy mới có thể nhanh chóng tiến hóa, giúp hắn tu thành hình người.

Vì thế hắn biến thành diện mạo tuấn tú dụ dỗ phụ nữ, tranh thủ để các cô ấy yêu mình, dụ dỗ sau đó nhân lúc các cô ấy cam tâm tình nguyện vì hắn kính dâng hết tất cả thì tàn nhẫn ăn tim của các cô ấy.

Mới đầu phương pháp này thật đúng là làm cho hắn tiến hóa thần tốc, hắn càng lúc càng giống một con người, tứ chi có thể đứng thẳng như con người, có thể mở miệng, có thể nói chuyện với nhau, hiểu được cảm giác, hiểu được hỉ nộ ái ố, đặc biệt có cảm xúc loài người......

Nhưng đến sau này hắn lại phát hiện tất cả đều tạm dừng, hắn không còn có gì thay đổi, mặc dù thân là hình người nhưng mà khuôn mặt hình hồ giống như trước, tuy rằng người bình thường nhìn không ra nguyên thần chân chính của hắn, ai cũng đều nghĩ đến hắn là người đàn ông tuấn tú mỹ, nhưng mà chỉ có chính hắn rõ ràng, mọi người thấy hắn chỉ là vẻ bên ngoài, ở trong cơ thể hắn vẫn là dã thú xấu xí kia, trừ không xong hồ vị hồ tính, giống như bị nguyền rủa ngoan cường rơi ở trên người hắn làm cho hắn thống khổ không thôi.

Rốt cuộc là cái gì ngăn cản hắn?

Muốn thành người thật sự khó khăn như vậy sao?

Nắm lấy mái tóc ở trong lòng hắn không ngừng gào thét, lần đầu tiên đối với tương lai chính mình cảm thấy tuyệt vọng.

Có lẽ giống như chủ nhân nói, súc sinh vĩnh viễn chính là súc sinh, bất luận cố gắng như thế nào muốn biến thành người chung quy chính là vọng tưởng, chỉ là một hình ảnh xa không thể chạm mộng......

Đang lúc thương cảm trong đầu hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt thanh tú lại hoảng sợ trắng bệch, tiếp theo hắn nhớ tới cô gái buổi chiều tên là Hướng Uyển Thanh kia!

Tiện tay viết cho Lưu phu nhân địa chỉ vốn là không đúng, nhưng cô thay Lưu phu nhân đến lại có thể theo tuyến tìm đến, đây là do cô tu hành đủ sâu hay là duyên phận?

Càng làm hắn kinh ngạc chính là mấy ngàn năm này, cô là người đầu tiên nhìn thấy được nguyên thần của hắn, là cô gái người đầu tiên không bị bên ngoài của hắn mê hoặc......

Vì sao cô ta lại nhìn thấy? Cô rốt cuộc có lai lịch gì? Một cô gái bình thường làm sao có thể nhìn thấy pháp lực của hắn?

Chẳng lẽ cô là thiên nữ? Vì một nguyên nhân nào đó một mình hạ phàm......

Trong lòng hắn có chút run sợ, bất quá một lát sau lại đột nhiên nở nụ cười.

Thật tốt quá......

Mấy ngàn năm nay khó được gặp được một người đến từ thiên giới, đạo hạnh của cô ta ít nhất cũng có vài trăm năm nha?

Nếu ăn tim của cô ấy, hẳn là có thể giúp hắn thoát ly khổ hải hoàn thành tâm nguyện.

Một đạo ánh sáng chiếu thẳng vào trái tim vốn đang chán nản, hắn tà khí nhướng khóe miệng lên, mắt hồ hẹp dài thoáng cái sang láng.

Hướng Uyển Thanh, cô gái này hắn cũng không thể dễ dàng để cho cô chạy thoát.

Có lẽ đây là cuộc đánh cược cuối cùng của hắn cùng ông trời, hắn đã không có đường lui, cho dù dùng hết tất cả sức lực hắn cũng phải trở thành người......

Không tiếc bất cứ giá nào.

Nhìn sang gương, hắn thấy trong gương chiếu ra một thân ảnh quỷ dị giống như người giống như hồ, nhăn lại mày kiếm, hắn đi đến trước gương một quyền đem mặt gương đánh nát.

Hắn vui vẻ ngửa đầu cuồng tiếu, tiếng cười như gào thét ở quanh quẩn bốn phía phòng Xuân Lưu Hoa, ước chừng vang cả một đêm......

*****

Thật là, một chuyện nhỏ cũng làm không tốt như vậy làm sao có thể làm con dâu Lưu gia chúng tôi? Mẹ thật không hiểu Chí Tuyên vì sao coi trọng cô, bạn gái trước kia của nó tùy tiện chọn một người cũng giỏi hơn cô, cô rốt cuộc dùng quỷ kế gì để mê hoặc nó?」 Một tiếng tràn ngập tức giận trách cứ từ trong phòng bếp lớn của Lưu gia truyền ra, rất nhiều người bận rộn làm cơm cho buổi tiệc cũng nhịn không được hướng bên trong liếc mắt một cái, hơn nữa còn đầu ghé vào tai khe khẽ nói nhỏ.

Chuyện Lưu gia bất mãn với đứa con dâu tương lai Hướng Uyển Thanh này mọi người đã sớm nhìn thấy, nhất là Lưu phu nhân luôn làm khó Hướng Uyển Thanh, người ở cửa đều bí mật đàm luận này quả thực giống như phiên bản trên tivi mẹ chồng chỉnh con dâu.

「 Còn chưa có vào cửa đã bị khi dễ thành như vậy, nếu gả vào không phải thảm hơn sao?」 Mấy người làm việc ở Lưu gia đã nhiều năm vừa làm việc vừa thấp giọng thảo luận.

「 Chẳng qua là! Con bé này xinh đẹp như vậy, cá tính cũng tốt lắm, đối chúng ta khách khí lại thân thiết, loại này cô gái làm con dâu hẳn là không tệ a!」Người giúp việc già đó nói xong lại nhìn về phía Hướng Uyển Thanh đứng ở góc lẳng lặng nghe Lưu phu nhân mắng.

Hướng Uyển Thanh xinh đẹp nho nhã, ngũ quan đoan chính thanh nhã, mái tóc đen vừa thẳng vừa dài, vừa nhìn liền biết là một cô gái có chừng mực, mấy người giúp việc Lưu gia ấn tượng đối với cô cũng không tệ, chẳng qua là mọi người không hiểu Lưu phu nhân tại sao cố tình không hài lòng tới cực điểm với cô bé đó nha.

「 A! Đẹp có ích lợi gì? Cá tính tốt có ích lợi gì? Lưu gia chú trọng là gia thế, cô ta chẳng những là mồ côi cha, mẹ lại vừa mới chết không lâu, căn bản cái gì cũng không có, ngươi nghĩ xem Lưu gia nghĩ gì về cô ta nha?」

「 Có lẽ cô ta ham tiền tài quyền thế Lưu gia, muốn làm con dâu hào môn mới có thể nhẫn nhịn đến bây giờ. 」 Cô giúp việc trẽ tuổi xen mồm nói.

「 Cô ấy không phải loại người như vậy!」

「 Có phải hay không còn không biết nha! Nói không chừng dáng vẻ đáng thương hiện tại của cô ta đều là giả vờ, sau khi chờ cô lên làm bà chủ liền nguyên hình cho coi. 」 Cô giúp việc trẻ tuổi hừ nói.

「 Thôi! Quên đi, là tốt là xấu đều là mạng của cô ta!」 Người giúp việc già lắc đầu, nhắm lại miệng tiếp tục làm việc.

Hướng Uyển Thanh cúi đầu yên lặng nghe mẹ chồng chỉ trích, bốn phía nói nhỏ cô không phải không có nghe, nhưng cô cũng không có suy nghĩ dư thừa để ý đến mấy chuyện đó, Lưu phu nhân trước mắt tức giận đến nổi trận lôi đình, cô chỉ có thể áy náy nghe giáo huấn, nói sao cũng không dám nhiều lời.

Huống chi lần này thật là cô làm sai, ai bảo cô làm hoa hồng cao cấp của mẹ chồng đặt biến thành te tua, từ tiệm Xuân Lưu Hoa chạy về đến đây, một bó hoa có thể sử dụng chỉ còn lại có ba đóa, những bông hoa khác do lúc cô chạy đè ép lẫn nhau hư đi.

「 Dụng cụ cắm hoa không mang về thì thôi, nhưng tôi trước đó có nói cho cô biết hoa này rất đắt tiền, muốn cô đặc biệt cẩn thận, kết quả thì sao cô nhìn xem đó hoa tốn hơn vạn nguyên giờ thành cái gì?」 Lưu phu nhân đem bó hoa hồng bị đè ép quăng về phía mặt của cô.

Cô không có né tránh chẳng qua chỉ là lẳng lặng thừa nhận tức giận của bà.

「 Ôi, mẹ, đừng mắng nữa! Dù mẹ mắng như thế nào thì hoa cũng sẽ không biến lại như lúc trước, bây giờ chỉ làm cho mấy người giúp việc chế giễu mà thôi. 」Thiên kim Lưu gia, cũng là em chồng tương lai của Hướng Uyển Thanh ở một bên lạnh nhạt nói.

「Mẹ thật sự chịu đủ rồi, anh con làm sao có thể thích cô ta nha? Không làm được chuyện gì gọn gàng, quả nhiên xuất thân không tốt đúng là khác biệt, căn bản không thể trông cậy được, thật là muốn chọc tôi giận chết mà. 」vẻ mặt đề là khinh miệt.

Hướng Uyển Thanh khinh nhấp một chút môi dưới, mặc dù có điểm tức giận, nhưng rất nhanh liền đem cảm xúc áp chế xuống.

Loại này nhục nhã cô sớm đã thành thói quen, từ lúc bạn trai cô Lưu Chí Tuyên đưa cô về Lưu gia tuyên bố lấy cô làm vợ, thì một khắc kia bắt đầu cô trở thành cái đinh trong mắt bọn họ.

Mồ côi gia đình thuở nhỏ cha mẹ cô đã ly dị, cô được mẹ mình nuôi lớn, mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống mặc dù không dư dả nhưng coi như không có trở ngại, thẳng đến cô vào đại học, mẹ vì học phí quá cao của cô bôn ba làm nhiều việc, do làm việc quá nhiều nên sinh bệnh từ đó cũng làm thay đổi cuộc đời cô.

Vì tiền thuốc men của mẹ, cô gạt mẹ tạm nghỉ học đến một câu lạc bộ tư nhân đi làm, dựa vào vẻ đẹp bề ngoài cô ở câu lạc bộ làm hầu rượu.

Nửa năm qua cô vứt bỏ tự tôn của mình, mỗi ngày uống rượu nói chuyện phiếm với đủ loại đàn ông, chịu đựng đụng chạm cùng quấy rầy của mấy người đó, bị chiếm hết tiện nghi còn phải miễn cưỡng cười vui, đem tất cả nước mắt nuốt vào trong bụng, cô chịu đựng nhiều như vậy vì cái gì nha không phải chỉ vì kiếm tiền chửa bệnh cho mẹ sao.

Sau này cô trong một lần bồi rượu bị người khách nam xâm phạm, sợ tới mức trốn vào toilet khóc, lại bị quản lý phòng trọ mạnh mẽ kéo ra, còn chịu khổ quyền đấm cước đá, ngay tại khi đó có một người đàn ông cao lớn anh tuấn n ra mặt ngăn lại tên quản lý đó, thanh toán tất cả sau đó đưa cô đi.

Người đàn ông đó chính là Lưu Chí Tuyên.

*****

Cô vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng hắn giống như những người đàn ông ghê tởm tự cho là có tiền là có thể đạp hư phụ nữ tính đùa bỡn cô, nhưng mà đêm hôm đó hắn lại đưa cô đến phòng khám vết thương, sau đó còn đưa cô về nhà.

Ngày đó sau Lưu Chí Tuyên mỗi ngày đều đến câu lạc bộ tìm cô, hơn nữa nói cho cô biết, hắn lần đầu tiên đến câu lạc bộ liền chú ý tới cô, vì cho rằng cô rất đặc biệt.

「 Đặc biệt?」 Cô phòng bị hỏi.

「 Đúng vậy, em có biết lúc em bồi đàn ông uống rượu bản thân thống khổ đến cỡ nào không? Anh chưa từng nhìn thấy người nào cười đau khổ như em vậy. 」 Lưu Chí Tuyên nhìn chằm chằm nàng nói.

Cười đến rất đau đớn......

Câu nói kia của hắn làm cô xúc động dường như làm cho cô rơi nước mắt.....

Thì ra cậu ấm này lại không giống với những người đàn ông chán ghét kia t, bọn họ chỉ tham sắc đẹp của cô, hắn lại có thể nhìn ra lòng của cô đau đớn......

Khi đó cô tự nói với chính mình.

Những ngày tiếp theo Lưu Chí Tuyên dường như mỗi ngày đều đến tìm cô, cô cảm giác hắn thực thích cô, không ngừng mua hoa cho cô, mua quần áo cùng trang sức quý báu cho cô, hoặc là đưa cô đi ra ngoài một chút, giúp cô vui......

Cô thừa nhận khi yêu một người cảm giác rất dễ dàng làm tê dại thần trí con người, cùng hắn ở cùng một chỗ cô có thể quên mất rất nhiều chuyện phiền lòng thống khổ, làm bộ chính mình là một cô gái không buồn không lo, cũng không cần lại vì chuyện tiền bạc lo lắng.

Cứ như vậy hai người lui tới thường xuyên, có một ngày Lưu Chí Tuyên cư nhiên đưa ra một yêu cầu, chỉ cần cô đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn, hắn liền nguyện ý giúp cô chịu số tiền thuốc men khổng lồ của mẹ mình.

Nói thực ra lời đề nghị của hắn thực làm cho người ta động tâm, một người đàn ông nhiều tiền nhiều tình căn bản là phụ nữ đều tha thiết ước mơ dựa vào, chỉ có đứa ngốc mới có thể cự tuyệt.

Nhưng mà cô có lẽ chính là cái đứa ngốc đó! Nếu cô vì lợi ích một chút, có lòng tham một chút, cô đã có thể thoát ly cuộc sống thống khổ trước mắt, bay lên cành cây làm phượng hoàng.

Nhưng cô chẳng qua là không nghĩ lợi dụng hắn, nói dù đi nửa cô tuy rằng cần tiền nhưng không thể bán đứng nhân cách của mình, cô muốn mình có chút tự tôn có chút cốt khí. Cho nên cô cự tuyệt hắn.

Lời cự tuyệt của cô dường như chọc giận Lưu Chí Tuyên, hắn vì thế một tháng không đến tìm cô cũng không liên lạc, những cô gái khác cô đều vui sướng giễu cợt cô bị người ta từ bỏ, lúc trước đỏ mắt ghen tị bây giờ thành cười mỉa.

Cô thật ra cũng không để ý, bởi vì cô đã sớm nhìn thấu trong lòng người đàn ông chỉ có ba phần hơi ấm, bởi vậy Lưu Chí Tuyên không có tới cô tuyệt không bị ảnh hưởng, cho dù quản lý lần nữa ám chỉ cô đi tiếp khách, cô cũng không có suy nghĩ tìm hắn trong đầu.

Nhưng sau lại lại xảy ra liên tiếp chuyện làm cho cô trở tay không kịp, cả người ngã vào đáy cốc.

Đầu tiên là các cô gái trong câu lạc bộ liên hợp lại hại cô, nói cô trộm bóp da của khách, sự việc không thể vãn hồi, vị khách kia thậm chí báo cảnh sát xử lý, quản lý vì tự bảo vệ mình đuổi việc cô, cô hết đường chối cãi chẳng những đã đánh mất công việc, thậm chí còn bị bắt đến cảnh cục, hoảng sợ không biết nên làm như thế nào cho phải.

Hết lần này đến lần khác đúng lúc này bệnh tình của mẹ đột nhiên nguy kịch, bệnh viện khẩn cấp thông báo cho cô, bảo cô phải thanh toán tiền tiền thuốc men, đem mẹ cô về chuẩn bị hậu sự, cả người cô gấp đến độ dường như điên mất, hoàn toàn không biết làm sao. Trong lúc rối loạn cô duy nhất nghĩ đến người có thể xin giúp đỡ mình chỉ có Lưu Chí Tuyên, vì vậy gọi điện thoại cầu cứu hắn.

Lưu Chí Tuyên rất nhanh liền đi tới cảnh cục, vừa thấy cô chỉ nhìn cô nói một câu:「 Em chờ rất vất vả, anh nghĩ đến em vĩnh viễn cũng không gọi điện thoại cho anh. 」

Một khắc đó cô mới hiểu được hắn là thật sự yêu cô, thật sự thật yêu cô......

Lưu Chí Tuyên đem cô từ cảnh cục đưa ra ngoài, lại thay cô hoàn lại tất cả số tiền thuốc men cùng cho vay, giúp cô thuê một gian nhà trọ an trí cho cô và mẹ mình.

Mẹ cô xuất viện sau không bao lâu đã đi, thế là hậu sự đều do Lưu Chí Tuyên giúp cô xử lý, cô căn bản không có biện pháp đối mặt chuyện mẹ mình mất, cả người giống bị rút hết thời gian, nếu không phải Lưu Chí Tuyên ở bên người cô giúp đỡ cô cũng đã sớm suy sụp.

Khi đó mất đi chỗ dựa vào cô không thể trông cậy vào ai nửa, cô chỉ cảm thấy mỏi mệt đến không chịu nổi thầm nghĩ tìm một chiếc thuyền tránh gió, một bả vai có thể tin tưởng dựa vào, bởi vậy khi Lưu Chí Tuyên cầu hôn với cô, yêu cầu cô gả cho hắn, cô liền không chút do dự đáp ứng mọi việc.

Tuy rằng trong lòng cô hiểu được chính mình đáp ứng gả cho hắn lý do thuần túy là vì cảm kích, vì báo ân mà không phải yêu, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô cố gắng, muốn yêu thương hắn hẳn là không khó.

Hẳn cũng không quá khó khăn.

Bất quá lần đầu tiên cô được đưa về Lưu gia. khi Lưu Chí Tuyên giới thiệu mẹ mình cho cô thì cô chỉ biết ý nghĩ của chính mình quá ngây thơ rồi.

*****

Nhà họ Lưu tiền tài quyền thế so với cô tưởng tượng còn muốn kinh người, ở trong mắt bọn họ cô ngay cả xách giày cho Lưu Chí Tuyên cũng không xứng, càng đừng nói muốn thành vợ của hắn.

Cho nên sự xuất hiện của cô làm Lưu gia hỗn loạn, từ trên xuống dưới đều lên tiếng phản đối tiếng gầm dường như bao phủ cô. Nếu Lưu Chí Tuyên không phải là người thừa kế duy nhất của Lưu gia, nói chuyện cũng coi như có chút phân lượng thì cô đã sớm bị Lưu gia đuổi ra ngoài.

Thấy Lưu Chí Tuyên kiên trì quyết định của mình Lưu gia rốt cục nhượng bộ, cũng ngầm đồng ý sự tồn tại của cô nhưng chưa bao giờ nhìn cô với gương mặt hòa nhã, Lưu phu nhân luôn bất ngờ gọi cô tới, cấp cho cô một đống vấn đề nan gải, mục đích là tìm cách làm cô khó xử, nhục nhã cô để cô biết khó mà lui.

Nói thực ra đối mặt với nhiều người có thái độ thù địch như vậy, cô có nhiều lần chống đỡ không nổi nữa nhưng mà nghĩ đến Lưu Chí Tuyên vì cô trả giá hết thảy, cô liền lần nữa nói cho chính mình vì hắn mà nhẫn nại, bởi vì cô thiếu hắn thật sự nhiều lắm.

Hơn nữa Lưu Chí Tuyên thường xuyên vì bảo vệ cô lần nữa chống đối cha mẹ hắn, tất cả làm cho cô càng thêm áy náy cùng cảm động, tình nghĩa mà hắn dành cho cô đại khái đời này cô cũng không trả nổi.

Mà Lưu Chí Tuyên dường như muốn chứng minh với người nhà hắn yêu cô, ở tháng trước hắn sinh nhật đột nhiên hắn lấy ra chiếc nhẫn công khai cầu hôn cô, cũng thừa dịp cô giật mình ngạc hắn đã cầm nhẫn đeo vào tay cô, ở trước mặt vài người bạn tốt chứng kiến hoàn thành nghi thức đính hôn.

Chuyện này chọc giận toàn bộ người Lưu gia, cô mặc dù ở trên danh nghĩa con dâu tương lai Lưu gia nhưng mà tình cảnh lại càng thêm gian nan, Lưu Chí Tuyên có ý tốt làm cô gia tăng áp lực, hơn nữa Lưu phu nhân đối với cô càng thêm ác độc, mỗi lần được gọi đến nhà họ Lưu cô biết là không có chuyện tốt, giống lần này đi đến tiệm Xuân Lưu Hoa lấy hoa, rõ ràng Lưu gia có nhiều người giúp việc như vậy có thể cho gọi bọn họ để làm, Lưu phu nhân lại thế nào cũng phải kêu cô chạy đi lấy......

A, cô thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt, thật sự không biết......

「 Còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau đi ra ngoài! Thật sự là nhìn đến cô ta cũng sắp tức chết rồi. 」 Lưu phu nhân trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, mặt thối mặt béo phì và Lưu Chí Na cùng nhau đi ra phòng bếp.

Cô ở trong mắt bọn người hầu thấy được sự thương cô yên lặng nhặt hoa trên đất lên đi ra khỏi phòng bếp, đem hoa đặt ở trước bàn trà hình tròn cô thất thần nhìn những cánh hoa đỏ như lửa

Đều là do bó hoa này làm hại......

Cô kinh ngạc nhớ tới sự việc buổi chiều ở Xuân Lưu Hoa, cô vẫn như cũ trong lòng còn sợ hãi, La Ẩn có mặt hồ ly thật sự vô cùng dọa người, hại cô một đường chạy như điên, hoàn toàn quên trong tay đang cầm bó hoa hồng quý trọng cỡ nào, mới có thể đem hoa chèn ép thành như vậy......

Nhưng lý do này ai sẽ tin tưởng? Ngay cả chính cô đến bây giờ còn không tin nổi, cho nên làm sao có thể nói ra miệng nha?

Nói cho mọi người La Ẩn là một yêu quái hồ ly, lời này nếu bị Lưu phu nhân nghe được, nói không chừng sẽ cho rằng cô bị điên.

「 Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nha? Chẳng lẽ đầu cô thật sự có vấn đề? Hay là gần đây quá mệt mỏi mới có thể làm cho ảo giác nghiêm trọng như vậy?」 Cúi đầu cầm lấy một đóa hoa hồng, cô không khỏi thì thào tự hỏi.

Không, không có thể, cô thực tin tưởng kia không phải ảo giác cũng khẳng định thị lực của cô rất bình thường, nhưng nếu không phải ảo giác làm sao có thể giải thích những gì cô thấy nha?

Hoang mang nhíu lại ấn đường, cô không yên lòng dùng dụng cụ cắt những đóa hoa héo rồi cắm hoa vào lọ thủy tinh, xem có thể cứu lại đó hoa hồng này hay không.

Chẳng qua là cô căn bản không có học qua cách cắm hoa, tay chân luống cuống làm không ra cái trò gì, đúng lúc này một cái cánh tay thon dài đột nhiên từ sau lưng cô đưa lên phía trước, nắm cây hoa hồng trong tay cô cắm xuống bình hoa.

「 Vị trí này có vẻ tốt, có thể bày ra đường cong xinh đẹp hoa hồng. 」 Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp ngay sau đó vang lên phía sau cô.

Cô cả kinh, hoắc mắt quay đầu lại trừng lớn hai mắt.

La Ẩn!

Hắn...... Hắn làm sao có thể xuất hiện ở trong này?

「 Hoa có nó ý chí của mình, chỉ cần hiểu được nắm giữ một mặt đẹp nhất của nó, cắm xen sẽ cũng không phải là việc khó. 」 La Ẩn nhìn về phía cô mỉm cười.

Cô sợ hãi vọt sang một bên tỉ mỉ theo dõi mặt hắn, chỉ sợ lại thấy một đầu hồ ly.

「 Cô đang nhìn cái gì? Mặt của tôi có cái gì không đúng sao?」 Hắn nhướng mày hứng thú quay mặt để cô xem kỹ.

「 Anh......」 Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã của hắn, làm gì có mặt hồ ly nha?

「 Tôi làm sao vậy? Khi cô ở phòng hoa nhìn thấy gì?」 Hắn đột nhiên nghiêng mặt về phía cô, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nửa cười nửa không.

Hắn tiến đến gần cô lại ngửi được dã hương kỳ lạ, tim không khỏi nhảy không ngừng vội vã né tránh.

「 Không có gì, tôi không có nhìn thấy gì hết. 」 Cô kích động quay đầu sang nơi khác.

Thấy cô vội vã muốn trốn hắn càng đến gần cô, hơn nữa ác liệt cười nói:「 Thật không? Nhưng mà cô khi đó rõ ràng trừng mắt nhìn tôi, giống như nhìn thấy yêu quái sau đó thét chói tai chạy trốn......」

「 Gì nha?」 Cô bị nói trung tâm sự, nhất thời há hốc mồm.

「 Để tôi đoán thử cô nhìn thấy gì......」 Hắn ném cho cô một nụ cười lạnh sởn tóc gáy, cố ý dừng một chút, mới để sát vào tai cô hạ giọng nói:「 Cô ở trên mặt tôi thấy được mặt『 hồ ly 』 sao?」

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)