← Ch.10 | Ch.12 → |
New York phồn hoa về đêm là một bức hoạ dễ làm con người ta say đắm. Vô số ánh đèn từ các toà nhà cao tầng lấp lánh tựa sao xa, đèn xe chuyển động lấp loáng tựa ngân hà, một vầng minh nguyệt lơ lửng giữa trời hoa.
Cảnh sắc diễm lệ đến như vậy được đóng khung trong ô cửa sổ sát đất của khách sạn, nhưng so với đèn xe nhộn nhịp bên ngoài, trong phòng yên tĩnh hơn rất nhiều, đủ khiến người ta nghe được tiếng máy móc rung động đầy ái muội cùng 🅓_â_〽️ thuỷ róc rách, thỉnh thoảng bí mật mang theo tiếng †*♓*ở ⓓố*↪️ khó nén và tiếng гê-𝐧 г-ỉ của người con gái.
Chỉ thấy cô gái ở trên sô pha dang rộng hai chân, một tay cầm trứng rung trêu đùa hoa hạch của mình, một tay cầm gậy mát xa ⓡ_ц_п 𝖗ẩ_ÿ xoay tròn, chậm rãi đưa đẩy vào cơ thể.
Hoa huy*t chịu 𝖐íⓒ_𝒽 тⓗíc_𝖍 đã chảy ra vô số mật dịch từ lâu, theo sự khuấy đảo của cự bổng, 𝐝â-〽️ dịch từ trong suốt trở thành đục ngầu, mang theo bong bóng nước tràn ra huyệt khẩu, hương vị sa ngã lan toả khắp phòng. Hoa hạch bị khiêu đản rung động k*í↪️*♓ 𝖙hí*𝖈*♓, không ngừng sưng đỏ, 🎋-ⓗ⭕á-ℹ️ ↪️ả-m chất chồng càng khiến cơ thể Thiên Phán thỉnh thoảng run lên.
Lục Dao ở bên cạnh, tuy cự vật thân dưới đã đứng thẳng từ lâu, nhưng cũng không có động tác nào thêm, chỉ chăm chú nhìn Thiên Phán 🌴𝖍_ủ 𝒹_â_ⓜ đầy ⓓ_â_ⓜ đã_ⓝ_ⓖ. Lúc này đôi mắt diễm lệ của Thiên Phán đã mất đi trọng tâm, hành vi phóng túng như vậy khiến cô mơ hồ rơi vào hồi ức khi xưa.
Khi ấy cô vì cảm thấy thống khổ, trong cái lâng lâng của men say, đã không nhịn được bắt đầu đùa bỡn cơ thể mình, cũng giống như Lục Dao từng đùa bỡn cơ thể cô. Cứ cho rằng cô không được anh yêu, nhưng thế thì sao chứ? Anh chỉ cần âu yếm cô, chiếm lấy cô, cũng giống như đang trao cô một liều thuốc tê vậy, có thể làm tê dại đớn đau của trái tim đang rỉ ɱá*𝐮 này.
"A a... Dao... Em yêu anh... Mau cho em đi..."
Thiên Phán nói, đôi mắt vô thần, nâng eo lên làm cho dương v*t giả cắm sâu hơn. Dưới cơn chấn động đầy 𝐤í𝖈●♓ t♓●í𝖈●𝒽, không bao lâu cô đã bị đẩy ⅼê●ռ đ●ỉ●𝓃●𝖍 sóng tình. 𝐊𝒽●0●á●𝒾 ↪️ả●Ⓜ️ mãnh liệt khiến cô ngừng động tác lại, nhưng tay nhỏ đã phiếm hồng cũng chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi không thoả mãn nắm chặt lấy dương v*t giả nhanh chóng đẩy đưa quay cuồng.
"Oa, Phán Phán ⓓâ*𝖒 quá nha, giả sử anh không yêu em, em vẫn muốn được anh ô.〽️ ấ.ⓟ à?"
Thiên Phán nghe Lục Dao nói vậy, một giọt nước mắt rơi xuống, không nhịn được buông lỏng đồ vật trong tay. Dù vậy, gậy mát xa bị hoa huy*t gắt gao xoắn lấy cũng chưa từng rơi ra từ miệng huyệt, vẫn cắm trong cơ thể cô như cũ, không ngừng khuấy đảo mị thịt, mang đến cho cô ⓚ·ⓗ🅾️á·1 𝒸ả·〽️ sa đoạ.
"... A ưm... Em... Em... Không..."
Thiên Phán đẫm lệ nói, nhưng thân mình r●𝖚●𝖓 ⓡ●ẩ●𝓎 cùng vòng eo cong lên đón lấy vui thích rõ ràng tố cáo cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lục Dao nắm bàn tay nhỏ run run của cô, dẫn cô một lần nữa nắm lên gậy mát xa chuyển động không ngừng kia, giọng nói tựa ác ma hỏi: "Vậy xem như anh không yêu em, em cũng chỉ cần nghĩ đến anh là có thể cao trào, sao còn có sức rời đi thế?"
Cơ thể đã trở nên hư hỏng từ lâu, không có cách nào chịu nổi cám dỗ của ԁ·ụ·𝐜 ☑️ọ𝐧·ℊ, Thiên Phán dùng tay ấn gậy mát xa xuống nơi mẫn cảm nhất của mình, hai chân không ngừng run lên, cơ thể cũng 𝖗𝖚.𝖓 ⓡẩ.ⓨ khóc nấc: "Hức... Không rời khỏi anh... Chỉ là... Không nhìn nổi anh ôm người khác... A a... Dao... Chỉ cần anh ôm em... Thì cho dù anh không yêu em, chỉ muốn chơi hư em đi chăng nữa... Em cũng... Cũng..."
Thiên Phán nói đến đây, nước mắt đã lấm lem đầy mặt. Khi đó cô vừa 𝐭𝐡_ủ 🅓â_〽️, vừa khóc như thế. Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể ở cạnh anh, muốn cô hèn mọn bao nhiêu cũng được. Cô yêu anh, yêu đến hạt cát cũng không bằng, yêu đến ngu xuẩn cũng không tỉnh lại được.
Cô tự cảm thấy tuyệt vọng về bản thân, nhưng cũng không thể dứt bỏ phần tình cảm này. Lúc ấy cô thậm chí còn có lần xúc động quá, muốn cầu anh nhốt cô lại, hoàn toàn chơi hư cô. Nếu anh chơi hư cô rồi, cô sẽ không còn tự trách nữa, sẽ không còn muốn chiếm riêng anh nữa, cũng sẽ không còn bi thương nữa.
Đến lúc tỉnh dậy, cô lại phỉ nhổ mình quá đắm chìm trong truỵ lạc, thế mà lại muốn trở thành nô lệ tình dục cho anh, nhưng trong cơn 🎋h.🔴.á.i ⓒ.ả.ⓜ đầy tuyệt vọng, dưới sự ảo tưởng của ý thức mơ mơ màng màng, cô lại không ngừng khóc cầu xin anh hoàn toàn chơi hư cô. Sức hút (?) và sự chênh lệch đến dường ấy khiến cô gần như sụp đổ.
"Phán Phán đáng yêu quá..."
Bấy giờ Lục Dao mới tiếp nhận gậy mát xa, cực kỳ thuần thục xoay tròn khuấy động hoa huy*t. Trong lúc Lục Dao đang đùa bỡn, Thiên Phán vốn dĩ đã trầm luân trong 𝐤𝒽-𝐨-á-ℹ️ c-ả-𝐦 đột nhiên co rút, phun ra lượng lớn triều dịch, thoải mái suýt ngất mất.
Lục Dao 𝓇ú-t r-🔼 dương v*t giả chất lỏng đầm đìa, cũng kéo hai chân Thiên Phán cao đến đầu, khiến cơ thể Thiên Phán hoàn toàn dựa vào trong sô pha, tranh thủ lúc dư vị 🎋*♓*0*á*𝒾 🌜*ả*ⓜ chưa tan hết mà đưa hạ thân n*óп*ℊ ⓑỏ*ⓝ*ℊ bừng bừng chí khí từ lâu của mình ♓.uп.𝖌 ♓.ă.ռ.𝖌 đ_â_𝖒 thọc vào sâu đường đi lầy lội của cô.
"A... ưm... Dao... A a a..."
Cơ thể mới bị đùa bỡn qua đặc biệt mẫn cảm, Lục Dao lại cố tình liều mạng 🎋-í-↪️-𝒽 †-♓-í-ⓒ-♓ bộ phận yếu ớt nhất của cô, điên cuồng 𝐜_ắ_ⓜ νà_🅾️, mãnh liệt đong đưa, tuỳ tiện cảm nhận tường hoa ư*ớ*✞ á*✞ ⓛï.ế.𝖒 𝐦ú.t cùng với từng đợt co rút đẹp đẽ mà ngọt ngào của cơ thể Thiên Phán.
Thiên Phán liều mạng lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cái diễm lệ đủ khiến bất kì ai sa ngã kia, nhưng mái tóc mướt mồ hôi dán lên mặt cô càng khiến cô thêm phần ◗â.𝖒 đã.ⓝ.🌀 si mê.
Tiếng xác thịt va chạm bình bịch cùng tiếng mật huyệt bị khuấy đảo róc rách vang lên từng tiếng một. Nhục huyệt đã hoàn toàn bị khai phá. Lúc Lục Dao rút cự căn ra, huyệt khẩu khép mở т.𝖍.ở ԁ.ố.ⓒ đã không thể khép lại, khiến cho tư thái mị thịt như hoa nở trong u cốc có thể nhìn thấy lờ mờ, làm côn th*t lập tức lại kích động giã vào.
Vô số chỉ bạc và chất nhầy bị côn th*t dẫn ra, rồi chất dịch đục 𝖉_â_𝖒 ԁụ_ⓒ từ hoa huy*t cô lại dính đầy lên cự căn lúc cự căn cắm toàn bộ vào cơ thể. Dịch nhầy ái muội theo đườ●ⓝ●𝖌 ↪️●🅾️𝓃●🌀 của cái ⓜ·ô·ⓝ·𝐠 bị giơ lên cao chậm rãi chảy đến gần cúc huyệt.
Lục Dao cầm lấy trứng rung, vừa thọc vào r*ú*ⓣ r*@ vừa liên tục đùa bỡn boa hạch cô. Chấn động mãnh liệt mà có quy luật làm Thiên Phán không có cách nào kìm chế được ⓓâ_Ⓜ️ mật phun trào liên tục, làn nước ◗.â.ɱ đ.ã𝖓.ɢ bắn lên cả hai người, nhưng lại không dập nổi 🅓ụ-𝖈 ν-ọ-𝖓-🌀 của Lục Dao. Triều dịch ấy tựa như dầu, chỉ tổ làm lửa dục của anh cháy càng to, khiến cho anh càng kịch liệt giã xuống tiểu huyệt hư hỏng, còn dùng sức v.⛎ố.t ✅.𝐞 đầu v* nhỏ xinh xắn của Thiên Phán, ban cho cô càng nhiều 𝖐*í*ⓒ*𝖍 ✝️𝖍*í*𝒸*ⓗ đến tê dại.
"A a... Không... Không... Sẽ hư mất... Sẽ hư mất... Đừng..."
Thiên Phán run cả người, rên lên thành tiếng, tay nhỏ liều mạng múa may muốn ngăn cản hành động của Lục Dao. Chợt, Lục Dao lấy trứng rung từ hoa huy*t của cô ra, rồi lại đem thứ đồ chơi tà ác đó chuyển hướng sang miệng cúc huyệt không ngừng co rút của cô, khàn giọng nói: "Chẳng phải em bảo chỉ cần anh ôm em thì cho dù có bị chơi hư cũng không sao sao? Phán Phán... Anh chỉ từng có em là người phụ nữ của riêng mình, tương lai cũng chỉ có em, vậy nên hôm nay cứ ngoan ngoãn hư hỏng dưới thân anh đi..."
"... Dao... A a... Đủ rồi... A a... Không... Em a a a a..."
Cùng lúc Lục Dao nói chuyện, trứng rung dính đầy 𝒹-â-𝖒 mật kia cũng bị đẩy vào trong cúc huyệt khít chặt của Thiên Phán, không những thế còn bị chỉnh đến mức rung lớn nhất. Trứng rung khuấy đảo nơi hậu phương, chàng xông pha nơi tiền tuyến, nàng ở giữa chịu κí🌜.𝐡 т♓íc.ⓗ không ngừng, nóng đến mức như muốn tan ra.
Cúc huyệt liều mạng ép sát hòng đem dị vật đẩy ra ngoài, nhưng bởi 𝒹.â.ɱ mật và tư thế qц🅰️*𝐧 𝐡*ệ nên thành ra lại bị bức vách mấp máy đẩy đến càng sâu, ⓒưỡ-𝖓-ℊ é-p Thiên Phán cảm nhận 𝖈ả·ⓜ ℊıá·𝐜 †·ê 𝐝ạ·ℹ️ lan thẳng lên xương sống. Côn th*t liều mạng ↪️_ọ ❌_á_✞ trứng rung cách vách khiến cô bắn lượng lớn mật dịch rồi ngất đi.
Nhưng cô chỉ ngất một lát, đợi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lục Dao đang muốn bế cô lên từ trước mặt. Cánh tay cường tráng vòng dưới đầu gối cô, khống chế hai chân cô, khoá sau lưng cô, bắt hai chân cô gập lại, banh ra, kề sát cơ thể anh, mặc anh đùa nghịch.
Lúc Thiên Phán còn vô thức ôm sau cổ anh, Lục Dao một tay ôm cô khỏi sô pha, cất bước về phòng. Lúc này hạ thân dính sát vào nhau của hai người đã hợp nhất, cánh chim nghiệt ngã theo bước anh đi bay ra bay vào. Đến sức để giãy giụa Thiên Phán cũng không có, chỉ có thể để mặc κ.𝒽.o.á.❗ 𝐜ả.m nơi hạ thân lấn át đi hết thảy lý trí, khẽ nhếch miệng nhỏ chứa đầy nước bọt trong suốt tràn ra, bất lực theo khoé miệng chảy xuống.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |