Truyện:Truy Đuổi - Chương 69

Truy Đuổi
Trọn bộ 70 chương
Chương 69
Ngoại truyện 1: Giản Ninh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phần 4

Lần đầu tiên tham dự tiệc kiểu này, Giản Ninh vô cùng căng thẳng, bám chặt lấy cánh tay Lý An Thần.

"Đừng căng thẳng, cứ thư giãn, đừng làm vẻ mặt đau khổ như thế, chỉ cần mỉm cười với người ta là được. Dùng thái độ mà em hay cư xử với những người vi phạm giao thông ấy, mỉm cười, khóe môi cong lên, hơi hé răng ra, đúng rồi, chính là như vậy."

Lý An Thần vô cùng hài lòng với những gì anh vừa dạy cho Giản Ninh.

Giản Ninh cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh này, đi theo Lý An Thần và một đám quan chức cao sang, gật đầu mỉm cười hoặc là chào hỏi vài câu. Tần Vi Vi cũng xen lẫn trong đám người, tìm thấy Giản Ninh, cô kéo bạn vào một góc tâm sự chuyện phụ nữ.

Ba là thị trưởng, mẹ là doanh nhân, với chức danh con nhà quyền thế giàu sang, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thẩm Cận được rất nhiều cô gái trẻ ái mộ.

Nhưng trong hội trường tổ chức tiệc to thế này, ánh mắt anh ta sáng rực, chỉ vì một người.

Mang vào đôi giày thủy tinh, cô bé lọ lem liền trở thành công chúa.

Lần đầu tiên Giản Ninh có cảm giác mình ngang hàng với Thẩm Cận, cô giương cằm, nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi tới, sự tự ti vẫn theo cô nhiều năm nay đã bị cảm giác bản thân là công chúa hơn người thay thế. Cô cảm thán: Nếu như mình cũng có gia thế ngạo nghễ như anh thì thật tốt.

Tiếc là thượng đế không ưu ái cô, cho cô sinh ra trong một gia đình như vậy.

Chúng ta không thể lựa chọn cha mẹ, lựa chọn xuất thân, nhưng chúng ta có thể lựa chọn con đường đi cho chính mình, lựa chọn cuộc đời sau này.

Giản Ninh tỏ ra thoải mái.

Thẩm Cận nhìn vẻ đẹp rung động lòng người của cô, nhàn nhạt nói: "Giản Ninh, chúng ta làm hòa đi!"

"Làm hòa?" Giản Ninh nhìn Lý An Thần đang trò chuyện vui vẻ ở bên cạnh, nói: "Tôi đã ngủ với anh ấy, anh vẫn có thể tha thứ sao?"

"Giản Ninh, đừng coi anh như thằng ngốc, chuyện như thế nào, anh còn rõ hơn em." Thẩm Cận tiến lại gần, hơi thở phả lên mặt cô, đè thấp giọng: "Kể cả lòng em, anh cũng rất rõ, em yêu anh."

Đúng là cô yêu anh, chuyện đó Giản Ninh chẳng cần giấu giếm.

"Thẩm Cận, tôi yêu anh, nhưng như thế thì sao? Tôi đã nói rồi, gia đình anh không thể chấp nhận loại người có xuất thân như tôi, anh yêu tôi nhưng cũng không thể ngăn được sự châm chọc khiêu khích của cha mẹ anh đối với tôi, tôi không muốn sống một cách hèn kém, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Tôi nghĩ cha mẹ sinh tôi ra cũng không hề mong tôi sẽ gả vào nhà nào mà phải chịu sự khinh bỉ xem thường. Nửa đời người tôi đã phải sống trong đè nén, sau này tôi muốn được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, được người ta che chở, anh ấy và cả người nhà đều đối xử với tôi rất tốt."

Thẩm Cận dời ánh mắt nhìn về phía mẹ mình vừa đi vào đại sảnh. Đúng lúc Đinh Nguyệt Nham cũng nhìn thấy Giản Ninh, sau khi sửng sốt, bà ta lặng lẽ đưa mắt lườm con trai. Thẩm Cận thu hồi ánh mắt, cắn răng đưa ra quyết định: "Vậy thì hai chúng ta rời khỏi nơi này."

"Không." Giản Ninh nói vô cùng bình tĩnh: "Thẩm Cận, tôi không thể phá hoại tương lai của anh. Không có tôi, anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn tôi rất nhiều, không có anh, tôi cũng có thể tìm được người đàn ông của mình." Tình yêu không phải là tất cả cuộc sống, Giản Ninh vẫn luôn tự nói với mình như vậy.

...

Giữa một đám doanh nhân, Lý An Thần vẫn nổi bật nhất, tập đoàn Thịnh Thế dưới quyền của anh có lợi nhuận hàng năm lên tới con số gần một tỷ, ngay cả phu nhân thị trưởng như Đinh Nguyệt Nham cũng muốn trèo lên ngọn cây cao Thịnh Thế. Đang tán gẫu nhưng ánh mắt Lý An Thần vẫn luôn chăm chú hướng về phía Giản Ninh, anh nâng ly rượu, nói với Đinh phu nhân: "Đinh tổng, con trai bà thật là tuấn tú lịch sự! Chắc hẳn có không ít thiếu nữ hiền thục con nhà quyền quý thầm ái mộ!"

"Đâu có, đâu có, Lý tổng mới thật là anh tuấn xuất sắc, là rồng trong biển người [1]." Đinh Nguyệt Nham khách sáo tán dương, ánh mắt nhìn Giản Ninh lộ rõ vẻ chán ghét, bà ta không hề ý tứ nói: "Đứa con trai này của tôi đúng là có không ít con gái theo đuổi, nhưng người mà nó thích lúc nào cũng là loại mà tôi không thích. Chẳng hiểu con gái thời nay thế nào, không cố gắng tự phấn đấu bằng chính sức mình mà chỉ toàn muốn dựa vào đàn ông, ham hư vinh, lòng dạ khó lường."

[1] Nhân trung chi long: rồng trong biển người, ý chỉ người tài giỏi, xuất chúng.

"Cảnh sát hình sự đều có con mắt rất tinh đời, người mà cậu nhà vừa ý chắc hẳn không hề tầm thường!" Lý An Thần đáp.

Đinh Nguyệt Nham càng nhìn Giản Ninh càng cảm thấy bực bội, "Đàn ông nhìn đàn bà cũng chỉ chú ý đến cái mã bề ngoài hời hợt thôi!"

"Nói vậy, cô gái kia chắc hẳn rất đẹp, nếu không thì lấy cái gì mà quyến rũ được cậu nhà!" Lý An Thần cười cười dẫn dắt Đinh Nguyệt Nham vào bẫy.

Đinh Nguyệt Nham cười, "Lý tổng, cậu thấy cô gái mặc váy trắng bên cạnh Thẩm Cận có xinh đẹp không?"

"Đẹp, ai cũng thấy được vẻ đẹp của cô ấy, nhìn quanh thì trong đại sảnh này không có ai xinh đẹp hơn cô ấy cả." Lý An Thần nói rất thật lòng, trong mắt anh, Giản Ninh thực sự là cô gái xinh đẹp nhất.

Đinh Nguyệt Nham ghét nhất là có ai khen ngợi người mà bà ta không thích, nét mặt bắt đầu chua ngoa: "Vậy thì Lý tổng nên cẩn thận, cô ta chính là đứa con gái ham hư vinh, lòng dạ khó lường, sống chết quấn lấy con trai tôi mà tôi vừa nhắc đến đấy."

"Đinh tổng, có phải bà đã hiểu lầm gì rồi không?"

"Làm sao mà nhầm được, cô ta chính là người liều mạng quấn lấy con trai tôi không rời."

"Tôi thấy người liều mạng quấn lấy là con trai bà mới đúng!" Đinh Nguyệt Nham ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý An Thần.

"Trong thành phố này, không có ai dám vô lễ với người phụ nữ của Lý An Thần tôi, cho nên, nhất thiết đừng để tôi nghe thấy một lần nữa, bà hãy quản giáo con trai mình cho tốt, đừng có làm phiền người phụ nữ của tôi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đinh Nguyệt Nham, Lý An Thần uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, đặt chiếc ly rỗng lên khay của người phục vụ vừa đi ngang qua, hơi giận dữ đi về phía Giản Ninh.

"Em yêu!"

Giản Ninh quay đầu, một nụ hôn nhẹ như cánh bướm đậu vào má cô. Giản Ninh che dấu sự ngạc nhiên và hơi nhộn nhạo trong lòng, ánh mắt liếc thấy gương mặt phẫn nộ của Thẩm Cận, cô kiễng chân, khẽ hôn lên môi Lý An Thần như chuồn chuồn lướt nước.

Nụ hôn môi bất ngờ khiến trái tim Lý An Thần như nhảy lên tận cổ họng, cảm giác tuyệt vời vừa căng thẳng vừa kích thích nhưng lại cắt đứt thật không đúng lúc.

Anh biết cô chỉ đang diễn trò, nhưng anh cũng phải tham gia chứ!

Bàn tay nhỏ bé của Giản Ninh túm chặt cà vạt của anh, cô gắt giọng: "Sao bây giờ anh mới đến tìm người ta!"

Lý An Thần nở nụ cười tươi phơi phới, ôm eo cô nói: "Không vui à, vậy anh xin lỗi!"

"Xin lỗi thì được cái gì!" Giản Ninh ngờ nghệch kéo kéo áo anh.

"Vậy anh đền bù được chưa!" Đây mới là kết quả mà Lý An Thần muốn.

Anh quả thực có khả năng đó, dẫn dắt người ta tới bất cứ nơi nào anh muốn.

Nụ hôn bất ngờ đột ngột áp xuống, lúc hai đôi môi tiếp xúc gần gũi, Giản Ninh không hề cảm thấy chán ghét như cô tưởng tượng, mà ngược lại là cảm giác ngọt ngào, không thể tin nổi, lẽ nào cô đã thật sự dao động?

Nhớ tới Thẩm Cận còn đang ở bên cạnh, cô cảm thấy lúng túng, không dám đắm chìm vào nụ hôn mà chỉ bị động đón nhận.

Lý An Thần không quan tâm, vừa hôn cô vừa oán thầm: Đây là bộ dạng làm nũng của em với đàn ông sao? Thế này thích hơn nhiều so với dáng vẻ nghiêm túc mạnh mẽ. Nhưng mà, Giản Ninh, diễn kịch thì phải có thù lao, tôi lấy một nụ hôn cũng không phải là quá đáng!

Thẩm Cận không thể nào chấp nhận việc người con gái mình yêu hôn người đàn ông khác ngay trước mắt mình, nắm đấm vừa giơ lên đã bị ai đó kéo xuống.

Là Đinh Nguyệt Nham.

"Đừng làm mẹ mất mặt." Lời nói phun ra từ kẽ răng Đinh Nguyệt Nham, bà ta giữ chặt tay con trai, cứng rắn kéo anh ta ra khỏi vòng thị phi rắc rối.

Ánh mắt đảo qua bóng lưng đang dần xa, khóe mắt Giản Ninh hoe đỏ, trong lòng cô rất khó chịu...

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Lý An Thần lái xe đưa Giản Ninh về nhà, để đáp lễ lại nụ hôn ban nãy, Giản Ninh hung hãn đạp cho Lý An Thần một phát. Lý An Thần tựa vào cửa xe xoa xoa bắp chân, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt nhưng không hề cảm thấy thiệt thòi.

Hôn một cái, ăn một đạp, đáng giá!

Phần 5

Vừa tra chìa khóa vào ổ, Giản Ninh bỗng bị ai đó bịt miệng từ phía sau. Từ mùi hương trên bàn tay, cô có thể biết được kẻ tấn công mình là ai.

Cũng là người luyện võ, trong tình huống nguy hiểm cô không hề hoảng loạn, dùng khuỷu tay thúc vào mạng sườn Thẩm Cận, Thẩm Cận tránh được cú huých của cô, một bàn tay chém xuống đánh cô bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Giản Ninh đang nằm bẹp trên giường. Cổ đau đến tê dại, đầu choáng váng.

Cảm nhận được điều gì đó bất thường, cô quay đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn về phía tỏa ra mùi nguy hiểm, bỗng bắt gặp Thẩm Cận sắc mặt u ám đang cầm lon bia, vừa uống vừa nhìn cô chăm chú.

Giản Ninh nhìn quanh căn phòng, kinh ngạc phát hiện ra đây chính là gian phòng mà cô và Lý An Thần đã ngủ lại đêm hôm đó. Thẩm Cận đưa cô tới đây là muốn làm gì? Một cảm giác bất an dần lan tỏa trong lòng.

Nhìn chiếc túi xách của cô vẫn đang ở trên một chiếc giường khác, Giản Ninh nói: "Tại sao lại đưa tôi tới đây? Chuyện đã như vậy, anh còn muốn thế nào?"

"Thế nào?" Thẩm Cận cười chua chát, tiếng lon bia rỗng bị bóp méo vang lên lách tách, anh ta nói: "Lần đầu tiên chia tay là vì sự do dự và đắn đo của anh, anh đã để em chạy mất khỏi cuộc đời mình, đó là lỗi của anh, nhưng em đã trở về, thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt anh, em bảo anh có thể yên lòng được không?

Khi đó anh nói, chỉ cần em xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh sẽ không buông tha cho em, có biết vì sao anh lại nói điều đó không? Bởi vì cả đời này, anh không có ý định yêu một ai khác, anh đã suy nghĩ kỹ, cuối cùng sau tham gia hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác để nể mặt mẹ một lần, anh đã đến thành phố C tìm em, anh không cần gì cả. Mẹ nó, ngay cả đơn từ chức cũng đánh xong rồi, nhưng em đã cho anh thấy cái gì? Em và tên nhãi ranh kia tình chàng ý thiếp thân thân mật mật vừa ôm vừa kéo diễn trò cho ai xem."

Lon bia bị ném mạnh xuống đất, Thẩm Cận tiến gần về phía Giản Ninh.

"Tôi không diễn trò, tôi và anh ấy rất tốt, chúng tôi là người yêu, hôn nhau thì đã làm sao?" Giản Ninh dịch người về phía sau, "Anh đừng tới đây."

"Chính miệng em nói, em yêu anh."

"Đúng, nhưng tôi cũng yêu anh ấy, một cô gái yêu cùng lúc hai người đàn ông là chuyện rất bình thường, giống như đàn ông năm thê bảy thiếp vậy." Giản Ninh xuống giường, ngồi sang chiếc giường bên cạnh.

"Vậy sao? Vậy để xem em yêu anh nhiều hơn, hay là yêu hắn nhiều hơn." Thẩm Cận có hơi men trong người, toàn thân toát lên mùi nguy hiểm, Giản Ninh giật lùi lại đằng sau, thò tay vào túi xách tìm điện thoại di động, cô cầm chiếc gối ở đầu giường ném về phía Thẩm Cận, lại nhảy sang giường bên kia, bấm một dãy số.

Thẩm Cận nóng nảy xô tới bắt lấy cô, Giản Ninh hét to: "Lý An Thần mau tới cứu em, ở trong căn phòng mà hai chúng ta đã từng ngủ."

Đã từng ngủ.

Mấy từ này thật sự đã chọc tức Thẩm Cận.

Điện thoại bị hất văng, Giản Ninh đánh nhau với anh ta. Trong những lần thi đấu thể thao, Giản Ninh chưa bao giờ đánh thắng Thẩm Cận, lần này cũng vậy, cô bị anh ta đè xuống, giãy giụa thế nào cũng vô ích, chiếc váy dạ hội màu trắng bị xé rách, những mảnh vải rơi lả tả trên đất, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu lăn dài...

Cô khóc cầu xin anh ta dừng tay...

Điện thoại rơi trên sàn nhà nhưng vẫn đang thực hiện cuộc gọi, Lý An Thần nghe thấy rất rõ tiếng khóc của Giản Ninh, hai hàm răng anh nghiến chặt vào nhau phát ra những tiếng ken két, lúc này anh chỉ muốn giết người.

Ngay cả một con chuột cũng sợ, Lý An Thần bị đám bạn bè công nhận là kẻ có lá gan bé nhất, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Giản Ninh, đáy lòng anh chợt bùng lên một ngọn lửa như muốn thiêu đốt toàn bộ máu trong người, khiến anh liều mạng xông lên.

Lý An Thần thô bạo đá văng cửa phòng, nắm đấm bay thẳng về phía người đang kiềm chế Giản Ninh. Thành thạo tản đả, vật tự do và các môn võ, Thẩm Cận không cần tốn nhiều sức đã dùng một tay kìm chặt nắm đấm của Lý An Thần, một chân nhẹ nhàng nhấc lên đạp anh ngã ra đất.

Không hề biết một chút võ công, trước mặt anh ta, Lý An Thần chỉ là một tên vô dụng, tên vô dụng tự tìm đến cái chết. Ngã lăn ra đất, anh nhìn Giản Ninh bị giày vò chỉ còn một chiếc quần lót, thân trên trần trụi, lửa giận xộc thẳng lên não, bất chấp sự đau đớn trên ngực, anh đứng lên bổ nhào vào người Thẩm Cận.

Thẩm Cận lại đánh ngã anh chỉ bằng một cú đấm.

Lý An Thần cắn răng đứng dậy, Thẩm Cận lại bồi thêm một cú.

Tiếng xô xát làm kinh động đến nhân viên khách sạn, họ vừa chạy tới cửa đã bị Thẩm Cận đuổi đi, một đám người đứng chặn ở cửa hóng chuyện, cho đến khi Giám đốc khách sạn chạy tới.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, con trai của thị trưởng thành phố đánh nhau với Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, tình huống vô cùng xấu, Giám đốc sai bảo vệ vào can ngăn, mấy người to con nhưng đều e sợ ánh mắt hung ác của Thẩm Cận, không ai dám tiến lên.

Lý An Thần bò dậy từ mặt đất, miệng phun ra máu: "Đóng cửa lại."

Đây là cuộc chiến giữa anh và Thẩm Cận, anh biết mình đánh không lại, nhưng cũng không cần người khác giúp đỡ.

Tất cả lui hết ra ngoài, Giám đốc khách sạn chỉ để lại mấy người cao to lực lưỡng, những người khác đuổi đi hết, ông ta dán tai lên cánh cửa, nghe được âm thanh của nắm đấm và tiếng kêu đau đớn khiến cho lông mày ông ta nhíu chặt lại, cơ mặt cũng run rẩy.

Không biết lấy sức mạnh từ đâu, sau khi bị trúng hai cú đấm, Lý An Thần vẫn gượng dậy khỏi sàn nhà, sống lưng thẳng băng.

Giản Ninh ngồi trên giường dùng chăn che thân thể, chỉ biết ngây ngốc nhìn, hình tượng đàn ông của Lý An Thần chưa bao giờ được nâng cao như lúc này.

Nhìn con người cứng rắn đánh mãi không gục, Thẩm Cận căm thù đến nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm dồn lực nện xuống trán Lý An Thần, một dòng máu tươi chảy ra, miệng vết thương nứt toác, máu lại càng tuôn nhiều hơn, chảy xuôi xuống mặt Lý An Thần.

"Lý An Thần!"

Giản Ninh hoàn hồn, tay chân luống cuống túm áo Thẩm Cận, nhưng lại bị anh ta đang trong cơn phẫn nộ đẩy ra.

Nhìn thấy Giản Ninh ngã sấp xuống, Lý An Thần như nổi điên xông lên bổ nhào vào Thẩm Cận, đấm túi bụi vào người anh ta, bộ dạng điên cuồng ra sức đấm đá đó khiến người khác nhìn vào mà rợn người!

Bị trúng mấy cú đấm nhưng Thẩm Cận vẫn đánh ngã được Lý An Thần, những quả đấm nện xuống người anh như mưa rào xối xả. Máu đã nhuộm đỏ nửa bên mặt của Lý An Thần, cứ tiếp tục thế này, anh không bị Thẩm Cận đánh chết thì cũng thành tàn phế. Giản Ninh dứt khoát quơ chiếc đèn bàn bên cạnh đầu giường, không chút do dự đập về phía Thẩm Cận...

Sau một tiếng vang trầm đục, cả thế giới dường như bất động.

Máu chảy xuống từ gáy Thẩm Cận, anh ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn, đáy mắt trào dâng nỗi vọng đến vô hạn, như thể lần này cô không phải đánh vỡ đầu anh, mà là đánh vỡ tình cảm của hai người.

Anh đang dùng ánh mắt lên án cô vì người đàn ông khác mà ra tay đánh anh.

Đèn bàn tuột khỏi tay, Giản Ninh bắt đầu run rẩy, cô vừa sợ hãi vừa đau lòng nhìn Thẩm Cận, nói lời xin lỗi trong yên lặng.

Em xin lỗi, Thẩm Cận!

Lý An Thần đứng dậy, thừa cơ đẩy người Thẩm Cận đang bị thương chắn phía trước Giản Ninh, gằn từng câu từng chữ: "Họ Thẩm, mày sẽ phải trả giá đắt vì hành động ngày hôm nay!"

Giản Ninh trốn sau lưng Lý An Thần, không dám nhìn Thẩm Cận, trái tim Thẩm Cận đã nguội lạnh, anh sờ sau gáy dính đầy máu, hung hăng trừng mắt lườm Lý An Thần rồi đi ra khỏi phòng.

Gần như đã mất đi nửa cái mạng, sau khi giải trừ được mối nguy, Lý An Thần mệt mỏi ngồi xuống giường thở phì phò, Giản Ninh ngồi xổm xuống, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà. Giám đốc khách sạn nãy giờ vẫn chờ ở bên ngoài tiến vào, "Lý tổng, chúng tôi đã gọi xe cấp cứu cho anh rồi."

"Gọi cấp cứu làm gì, tôi vẫn chưa chết! Xéo đi!" Lý An Thần nổi giận.

"Vâng, vâng..." Giám đốc khách sạn liếc trộm cô gái đang ngồi dưới nền nhà, vội vàng lui ra ngoài.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Lý An Thần ngồi xổm trước mặt Giản Ninh, hai ngón tay giữ chặt cằm nhỏ của cô, giận dữ nói: "Khóc, khóc, khóc, ngoài khóc ra em còn biết làm cái gì! Cô gái ngu ngốc, gặp hoàn cảnh nguy hiểm cũng không biết tự bảo vệ mình sao?" Nhớ lại hình ảnh cô bị hắn ta lột trần, trong lòng anh vô cùng căm hận, hận không thể làm thịt Thẩm Cận.

Hai ngón tay anh giống như gọng kìm siết cằm cô phát đau, anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt dữ dằn như thế, Giản Ninh vốn đã tủi thân giờ lại càng tủi thân hơn, cô vừa khóc vừa nói: "Tôi có thể kháng cự được sao? Tính mạng và thân thể cái nào cũng quan trọng, chẳng lẽ bắt tôi phải cắn lưỡi tự vẫn!"

Lý An Thần trừng mắt nói: "Còn dám cãi, em vẫn chấp nhận để cho hắn ra cưỡng ép à?"

Giản Ninh rống: "Nếu tôi chấp nhận để anh ta cưỡng ép thì còn gọi anh tới cứu làm gì!"

Cô ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh. Không biết mắt anh đỏ là vì quá giận dữ hay là vì máu chảy xuống từ phía trên lông mày.

"Trời ơi! Anh vẫn còn chảy máu." Giản Ninh hốt hoảng đưa tay gạt vết máu trên mặt Lý An Thần, nhưng do vụng về nên máu loang ra cả nửa khuôn mặt, cô nhìn máu dính trên tay, vơ miếng vải màu trắng bị xé rách lên nhẹ nhàng chấm quanh vết thương, cẩn thận lau sạch vết máu.

"Đau không?" Cô hỏi.

Thấy cô dịu dàng với mình, cơn giận của Lý An Thần cũng nguôi ngoai không ít, "Em đau lòng sao?"

Động tác của Giản Ninh bỗng khựng lại, không phải cô đau lòng vì anh, mà là một loại cảm giác rung động, trong lòng hỗn loạn, cô chợt mạnh tay hơn."Đánh không lại thì phải gọi người khác ra giúp chứ, sĩ diện!"

Vết thương đau đớn khiến Lý An Thần nhe răng trợn mắt, anh bỗng nhiên bắt lấy tay cô, "Em không thể nhẹ nhàng một chút sao? Nhóc con chết tiệt!"

"Còn bảo tôi phải nhẹ nhàng thế nào nữa!" Giản Ninh mếu máo lườm anh.

Lý An Thần nhìn cô đăm đắm, ánh mắt lướt qua đôi môi bị Thẩm Cận chà đạp, khuôn ngực đầy đặn cùng với nơi nào đó giữa hai chân khiến người ta mơ màng, hơi thở trở nên dồn dập.

"Đồ háo sắc, anh nhìn đi đâu... Ưm..."

Lúc Lý An Thần hôn Giản Ninh, đầu óc cô lập tức trống rỗng, cô quên cả giãy giụa, quên cả phản kháng, để mặc anh tùy ý xâm phạm.

Cho đến khi bàn tay anh luӮ vào trong nội y của cô, cô mới tìm lại được lý trí."Lý An Thần, anh... vô lại, mau buông tay ra." Thật ra, cô không hề cảm thấy ghét sự đụng chạm của anh, nhưng xuất phát từ tâm lý rụt rè e thẹn của phái nữ, cô vẫn phải ngăn anh lại.

Xúc cảm quyến luyến không dứt ra được, đôi môi mềm mại ngọt ngào, Lý An Thần căn bản không thể nào dừng lại. Có một thứ tình cảm như muốn lao ra khỏi lồng ngực, nó cứ va chạm vào lòng anh sóng sau cao hơn sóng trước, anh không rõ thứ tình cảm này là gì, nhưng anh biết mình muốn có cô.

Muốn có cô ngay vào thời khắc này.

"Giản Ninh, đừng tưởng tôi không biết nổi giận, người phụ nữ mà tôi đã ngắm trúng thì không thể để cho kẻ khác đụng vào, dù chỉ là một chút."

Người phụ nữ mà anh ngắm trúng!

Cô là người phụ nữ mà anh ngắm trúng!

Trong nháy mắt, Giản Ninh như chìm vào cơn mơ, con đường tình cảm của cô đã quá mệt mỏi, từ tận đáy lòng, cô thực sự muốn tìm một người đàn ông để có thể dựa vào.

Mọi chuyện phát sinh một cách hợp tình hợp lý, lúc Lý An Thần tiến vào, sự chặt chẽ của cô khiến anh điên cuồng, thầm nghĩ lần đầu tiên của cô chắc hẳn còn mất hồn hơn thế nữa, anh vô cùng ghen ghét hỏi: "Lần đầu tiên của em là cho hắn ta?"

"Không hài lòng khi tôi không còn là chim non sao?" Ước vọng yêu đương nháy mắt vỡ tan, bị anh ghét bỏ vì không phải là trinh nữ, trong lòng Giản Ninh cảm thấy thật cay đắng, nước mắt rưng rưng, cô cắn răng kìm nén để bản thân không rơi lệ.

Thấy khóe mắt cô ngập nước, Lý An Thần cho rằng cô nhớ tới Thẩm Cận, lòng đố kị khiến cho động tác chiếm hữu càng thêm mãnh liệt, Giản Ninh cảm thấy đau đớn.

Đàn ông cho dù tính cách có thế nào thì trên giường cũng đều hung mãnh như thú.

Đó là bản tính!

Bản tính của đàn ông!

Phần 6

Giản Ninh một mình trở lại thành phố C, thờ ơ với Lý An Thần. Lý An Thần nổi tiếng nhát gan, cũng nổi tiếng khó chơi, cho dù cô dùng đủ mọi cách chống đối thì Lý An Thần vẫn cố chấp chịu đựng.

Một buổi chiều lác đác mưa thu, Lý An Thần rời khỏi xưởng sửa chữa, đi thẳng tới nhà trọ của Giản Ninh. Giản Ninh vừa đi làm về, đồng phục còn chưa kịp thay ra thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa như phá.

Giản Ninh mở cửa trông thấy Lý An Thần, cơn tức lại ùn ùn kéo đến. Lý An Thần chui vào, vừa mở miệng đã hỏi: "Tại sao không nhận điện thoại của anh, tại sao lại trốn tránh anh?"

"Không phải anh chê tôi sao!" Giản Ninh đứng quay lưng về phía anh, lên tiếng.

"Hả, nhóc con chết tiệt nhà em, anh chê em bao giờ?"

"Tự anh biết."

"Anh biết cái gì chứ?"

"Anh chê tôi không phải là trinh nữ!"

"Anh chê em không phải là trinh nữ bao giờ?"

"Không chê thì sao lại hỏi tôi câu đó, còn làm người ta đau như thế!"

Lý An Thần dở khóc dở cười nói: "Chỉ vì chuyện này mà em cự tuyệt anh?"

Giản Ninh cắn môi dưới, ngồi xuống mép giường, mãi mới lên tiếng: "Khi yêu, cô gái nào cũng muốn có được một tình yêu thật đẹp, coi đối phương là người mà mình sẽ phó thác cả đời, nghĩ rằng mình và người đó sẽ luôn tốt đẹp như thế cho nên mới liều lĩnh yêu, liều lĩnh giao mình cho đối phương. Nếu như tôi biết tình yêu của mình và Thẩm Cận sẽ không có kết cục tốt thì có lẽ tôi sẽ không dễ dàng trao thân mình."

"Em hối hận sao?" Lý An Thần không thể cười nổi.

"... Không biết, có lẽ là hối hận, có lẽ không, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, không phải do tôi tùy tiện phóng túng mà mất đi cái màng đó."

"Vậy là em hiến thân vì tình yêu rồi, thật vĩ đại!" Trong lòng Lý An Thần chua xót vô cùng.

"Anh..." Giản Ninh suýt nữa không kìm được nước mắt.

Lý An Thần không nhìn nổi nước mắt của cô, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô nói: "Anh hỏi như vậy hoàn toàn không có ý chê em, đó là anh ghen với Thẩm Cận, bởi vì anh phát hiện mình đã thích em rồi. Đúng, em nói không sai, cô gái nào khi yêu cũng muốn đó là một tình yêu tuyệt đẹp, coi người đó là đối tượng sẽ phó thác cả đời. Đàn ông cũng thế, ai cũng mong muốn cô gái mình yêu hoàn hảo, cả tâm hồn và thể xác hoàn toàn thuộc về mình, nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy! Thực ra, đàn ông cũng có lúc rất vô lý, rõ ràng mình không phải là trai tân nhưng vẫn cương quyết đòi hỏi bạn gái phải còn trong trắng, toàn là mấy thằng theo chủ nghĩa trọng nam độc đoán vớ vẩn. Nếu như đàn ông cũng có màng thì tuyệt đối sẽ không thể mạnh miệng như vậy."

"Xì!" Giản Ninh bị hai câu nói cuối cùng chọc cho phì cười.

"Hai ngày nay anh cũng đã suy nghĩ kỹ, anh biết trong lòng em, Thẩm Cận sẽ không thể biến mất trong một sớm một chiều, cũng có thể sẽ không biến mất. Cho nên, Giản Ninh, từ hôm nay trở đi, những gì của trước đây hãy cho qua hết, anh chỉ quan tâm tới sau này, sau này trong lòng em có anh hay không."

Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần bạn sẵn lòng thì ai cũng có thể mang đến cho bạn hạnh phúc.

Đã từng thất bại một lần trong chuyện tình cảm, lần thứ hai yêu đương, Giản Ninh vô cùng thận trọng, cô đối với Lý An Thần lúc gần lúc xa. Cô sợ mẹ của Lý An Thần cũng sẽ giống như mẹ của Thẩm Cận, coi thường cô, dùng mọi cách để bắt cô rời khỏi anh.

Nếu thật sự như thế cô nhất định sẽ phát điên.

May là mẹ của Lý An Thần không phải người như vậy, bà đối xử với cô không hề có một chút nào tự cao tự đại của mẹ chồng tương lai, ngược lại rất thường xuyên kéo cô đi dạo phố mua sắm, mua cho cô nhiều đồ mới. Mọi chuyện vẫn luôn phát triển theo hướng tốt đẹp, cho tới khi Lý An Thần phản bội Tiêu Trạch.

Công bằng mà nói, đó không gọi là phản bội, đó là lựa chọn.

Đứng trước tài sản công ty hàng trăm triệu và anh em bạn bè, đến thượng đế cũng chọn công ty.

Cho dù Lý An Thần chọn Tiêu Trạch, phản bội Lãnh Ngự Thần thì kết quả vẫn sẽ như bây giờ. Khi đó Tiêu Trạch căn bản không bì được với năng lực của Lãnh Ngự Thần, Tần Vũ bị thâu tóm đã là sự thật hiển nhiên không thể thay đổi. Lý An Thần không thể nào không lý trí mà đặt tình nghĩa anh em lên hàng đầu, khiến bản thân thiệt hại mà người của Lý gia cũng sẽ suy sụp theo Tiêu Trạch. Anh đã nghĩ cả rồi, nghĩ đến chuyện phải bảo vệ thực lực, chờ đến khi Tiêu Trạch cần giúp đỡ thì anh sẽ dang tay trợ giúp.

Giản Ninh cảm giác mình có liên hệ với Lý An Thần nên không dám đến gặp Nhan Hoan, người chị em tốt đã giúp đỡ cô trong lúc cô khó khăn nhất.

Cho nên cô không hề do dự nói với Lý An Thần: "Chúng ta chia tay đi!"

Khi chúng ta đạt được thứ gì thì thường thường cũng sẽ phải mất đi thứ gì đó, Lý An Thần tính trước được mình sẽ mất đi tình bạn, nhưng không ngờ ngay cả tình yêu cũng mất theo.

Lý An Thần kinh ngạc nhìn cô hồi lâu mới nói: "Giản Ninh, em không yêu anh."

Giản Ninh, em không yêu anh.

Câu này nghe thật quen, cũng đã từng có một người đàn ông nói như vậy với cô: "Giản Ninh, em không yêu anh, em chỉ yêu chính mình."

Giản Ninh vẫn cho rằng cô yêu Lý An Thần chưa nhiều, cho rằng mình cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.

Nhưng mọi chuyện lại không hề như cô tưởng tượng.

Tình yêu bất tri bất giác đã sớm ăn sâu vào trái tim, thâm căn cố đế.

Chỉ là hai bên đều cố chấp không chịu nhượng bộ.

Lý An Thần giận vì Giản Ninh có thể dễ dàng nói chia tay. Có một khoảng thời gian anh rất sầu não, bạn bè ở thành phố C không phải châm chọc khiêu khích anh thì cũng hờ hững, anh không còn mặt mũi nào mà quay về, chuyện công ty cũng không muốn quan tâm, suốt ngày làm tổ ở thành phố T, mù quáng hồ đồ đi theo Dạ Cảnh Triệt.

Ở thành phố T có một nhà hàng cao cấp mới mở, Dạ Thất dẫn theo mấy người bạn thân tới đó, lúc gọi món, anh ta ngậm điếu thuốc hỏi Lý An Thần muốn ăn gì.

Muốn ăn gì?

Lý An Thần buột miệng nói: "Trứng cuộn!"

"Trứng cuộn!" Dạ Thất nhìn nhân viên phục vụ, "Có món này không?"

Nhân viên phục vụ khó xử cười cười, "Rất xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi không có món trứng cuộn."

Lý An Thần cụp mắt, "Tôi chỉ muốn ăn trứng cuộn."

Dạ Thất ném thực đơn, trừng mắt ra lệnh: "Hôm nay không mang được món trứng cuộn lên đây thì ném ông chủ của các người vào chảo rán."

Nhân viên phục vụ sợ hãi lui ra ngoài, lúc mang thức ăn lên, trên bàn thực sự có món trứng cuộn kiểu Nhật, màu vàng rộm, hương thơm nức mũi, nhìn rất ngon mắt, Lý An Thần gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai đã nhả luôn ra.

Không phải mùi vị đó!

Lý An Thần không ăn thêm miếng nào nữa, chỉ uống rượu, hết ly này đến ly khác.

Dạ Thất nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của anh, nói: "Với khả năng của cậu thì thiếu gì phụ nữ, nói đi, cậu muốn loại nào, bạn đây giới thiệu cho."

"Tôi chỉ thích cô gái làm món trứng cuộn cho tôi!"

Ngày hôm sau, nhà hàng vừa mới khai trương bị đóng cửa.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Tiêu Trạch và Nhan Hoan dần thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, sự bất mãn của mọi người đối với Lý An Thần cũng dần phai nhạt.

Ngày sinh nhật của mẹ Giản, Giản Ninh về thành phố T một chuyến, ăn bữa cơm đoàn viên. Buổi tối, cô ra khỏi nhà, đi đến quán bar mà Lý An Thần hay lui tới, ôm hi vọng có thể tình cờ gặp anh.

Nhưng không ngờ, cô không gặp được Lý An Thần ở đó, mà lại gặp Thẩm Cận. Thẩm Cận mặc đồ đen cùng với một người đàn ông mặc sơ mi hoa đi về phía Giản Ninh, Giản Ninh đứng dậy, gọi một tiếng: "Thẩm Cận."

Thẩm Cận sững người, nhưng lập tức khôi phục lại thần sắc, nói: "Cô nhận lầm người rồi."

Làm sao có thể, rõ ràng là giống như đúc.

Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa nghi hoặc nhìn hai người, Giản Ninh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường, cô nói: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Giản Ninh ngồi trở lại ghế, trong lòng chất chứa tâm sự, bắt đầu uống rượu. Theo cô biết, sau chuyện lần đó, Thẩm Cận đã bị đuổi khỏi sở cảnh sát, cha anh là thị trưởng cũng bị liên lụy, đã bị điều đến địa phương khác.

Cô biết đó là do Lý An Thần làm, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Cận, bởi vì trở thành cảnh sát vẫn luôn là lý tưởng của anh, cô vẫn muốn tìm một cơ hội để nói lời xin lỗi.

Nửa đêm, Giản Ninh mới thất thểu rời khỏi quán bar, đi taxi về nhà, xe đang chạy yên ổn thì bỗng có hai chiếc xe màu đen vượt lên chặn đường.

Một người đàn ông mặc sơ mi hoa dáng người cao lớn bước xuống xe, hắn kéo Giản Ninh ra khỏi xe taxi, hét lên ra lệnh cho tài xế cút sang một bên. Hắn cầm ảnh chụp của Thẩm Cận, chất vấn Giản Ninh: "Quen hắn không?"

Giản Ninh nhận ra hắn chính là người đi cùng Thẩm Cận lúc nãy, phản ứng đầu tiên là chối bay: "Không quen!"

"Cô gái, tốt nhất cô nên thành thật một chút." Hắn túm cổ cô, "Vừa rồi ở quán bar, tôi nhớ rất rõ cô đã gọi hắn."

Đảo mắt qua một chiếc xe màu đen khác, Giản Ninh giả vờ tỏ ra rất sợ hãi, nói: "Tôi, tôi nhận nhầm người, anh ta rất giống người yêu trước kia của tôi!"

Tên mặc áo hoa siết chặt bàn tay, "Nói thật đi." Mặt Giản Ninh đỏ lên, cô cảm thấy khó thở.

Trong chiếc xe màu đen, Thẩm Cận ngồi giữa hai tên đàn ông, cắn răng kiềm chế cơn giận, quay mặt sang phía khác.

Tên mặc áo hoa hiển nhiên không tin lời Giản Ninh, hắn tung một cú đấm vào bụng cô, Giản Ninh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn buông tay làm cô ngã ngồi xuống đất, ôm bụng thở hổn hển.

Đúng lúc này, tại góc phố, ba chiếc xe con lao ra phóng nhanh về phía này, đèn trước sáng ngời chiếu vào người Giản Ninh, ngọn đèn càng ngày càng sáng.

Tên mặc áo hoa không kịp phản ứng xem có chuyện gì thì những chiếc xe đã dừng lại, cửa xe bị đẩy ra, một đám đàn ông dữ dằn bao vây bọn chúng.

Hoàn cảnh đó khiến Giản Ninh quên cả đau đớn, tên áo sơ mi hoa lại càng hoảng sợ.

Ngay sau đó, một chiếc xe con cao cấp khác chậm rãi đi tới, lại gần mới nhận ra đó là một cỗ Maybach dài [1]. Xe dừng lại, cửa xe bên ghế lái phụ mở ra, Dạ Thất xuống xe, sải bước đi về phía tên mặc áo sơ mi hoa, tên áo sơ mi hoa thấy tình hình không ổn, vội rút khẩu súng lục bên hông, nhưng chưa kịp ngắm vào Dạ Thất thì đã bị Dạ Thất giữ chặt cổ tay, bẻ ngoặt ra sau lưng.

[1] Maybach: hãng xe hơi hạng sang của Đức.

Mấy tên đồng bọn của hắn xuống xe, còn người ngồi trên một chiếc xe khác thì vẫn không hề lộ diện.

Hai bên giằng co dữ dội.

"Chị dâu, không sao chứ!" Tiếng gọi của Dạ Thất khiến Giản Ninh sửng sốt. Sau khi đỡ cô dậy giao cho thuộc hạ phía sau, Dạ Thất trừng mắt lạnh lùng đe dọa tên mặc áo sơ mi hoa: "Người phụ nữ của lão đại tao mà cũng dám động vào, mẹ nó mày chán sống rồi phải không!" Anh ta nhấc chân lên, đạp vào ngực tên mặc áo sơ mi hoa.

Đồng bọn của hắn vội vàng nhao nhao rút súng.

"Cạch" một tiếng, cửa sau của chiếc Maybach mở ra, Dạ Cảnh Triệt xuống xe, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm súng tiểu liên.

Nhìn từ vị trí của Giản Ninh, trên xe còn một người đàn ông nữa, người đàn ông kia không phải là lão đại mà họ nói đấy chứ.

Cô đã trở thành người phụ nữ của đại ca xã hội đen từ bao giờ vậy!

Dạ Cảnh Triệt ngậm thuốc lá, lau khẩu súng đen bóng, nheo mắt nói: "Thành phố T không phải vùng biên, ở đây cấm cá nhân tàng trữ vũ khí."

Súng tiểu liên còn mạnh hơn nhiều so với súng lục. [2]

[2] Súng lục:

Súng tiểu liên:

Đối phương kinh ngạc, một tên trông có vẻ là người cầm đầu cười nói: "Chúng tôi đang tìm một người, đã nhận nhầm cô gái này, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."

"Tìm ai!" Dạ Thất trừng mắt, cúi người nhặt bức ảnh rơi trên đất, kinh ngạc nói: "Ơ, đây không phải Thẩm Cận sao?"

Thẩm Cận đang bị giữ trong xe nghe thấy vậy, trong lòng hơi giật mình, nhưng sau đó lại bị lời nói của Thẩm Cận khiến cho dở khóc dở cười.

Dạ Thất cầm ảnh tới cho Dạ Cảnh Triệt xem, "Đây không phải tên Thẩm Cận làm chị dâu to bụng, lấy cắp đi viên kim cương lớn nhất của đại ca sao!"

Dạ Thất nói với tên cầm đầu của đối phương: "Các người biết bây giờ hắn đang ở đâu không? Đại ca của chúng tao đang tìm hắn!"

Tên cầm đầu liếc nhìn Giản Ninh, nói: "Không biết, chúng tôi cũng đang tìm, tiên sinh, coi như đây là hiểu lầm, tôi xin lỗi cô gái này, vậy nhé!"

"Như vậy làm sao được, chị dâu của chúng tao bị các người dọa cho sợ hãi, các người nói xong là xong được à!"

"Nếu không thì phải làm sao bây giờ?" Tên cầm đầu trầm ngâm một lát, chui vào xe, lấy một xấp tiền dày đưa tới trước mặt Dạ Thất."Một chút gọi là, rất xin lỗi."

Dạ Thất cầm lấy xấp nhân dân tệ áng chừng, nói: "Thế này còn tạm được. Đi đi!"

Đối phương nhanh chóng quay vào xe, hai chiếc xe lần lượt chạy đi.

Ánh mắt Thẩm Cận vẫn luôn chăm chú vào Giản Ninh, cô gái ngồi ghế trước cùng xe mở miệng: "Alex, cảm giác làm người phụ nữ của lão đại có thoải mái không?"

Thẩm Cận không lên tiếng, thu hồi ánh mắt, thả lỏng người tựa vào lưng ghế, mãi sau mới nói: "Haiz, bây giờ ông chủ tin tôi rồi chứ!"

...

Dạ Thất đuổi hết đám thuộc hạ đi, giật lấy khẩu súng tiểu liên trong tay Dạ Cảnh Triệt, "Đừng có làm hỏng súng đồ chơi của con trai tôi!"

Dạ Thất hỏi: "Này! Cậu nói xem, vừa rồi tôi diễn đại ca xã hội đen có giống không? Kỹ xảo rất thành thục, giành giải Oscar cũng không thành vấn đề!"

Dạ Cảnh Triệt kiềm chế cơn phẫn nộ, kéo tay Giản Ninh nhét cô vào trong Maybach, đóng cửa xe, nói: "Diễn hay lắm, lại còn kỹ xảo!"

"Ơ này, cậu để hai người họ lái xe đi trước thế, hai chúng ta về bằng gì?" Dạ Thất kêu lên.

"Đi bộ." Dạ Cảnh Triệt nói.

"Triệt, bà xã cậu dạo này dã man với cậu lắm phải không?"

Sau khi cửa xe đóng lại, Giản Ninh mới nhìn rõ người ngồi trên ghế sau, là Lý An Thần.

"Lão đại, có thể giải thích cho em đây là chuyện gì không?" Cô hỏi.

"..." Lý An Thần quay mặt sang chỗ khác không để ý đến cô.

Từ lúc Giản Ninh vào quán bar, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô, nhìn cô nói chuyện với Thẩm Cận, nhìn cô một mình uống rượu giải sầu, nhìn cô thất thểu rời khỏi quán bar.

Dạ Thất là bá chủ ở thành phố T, bất kỳ kẻ nào có bối cảnh màu đen tiến vào thành phố này đều không thoát khỏi sự khống chế của anh ta.

Bọn buôn ma túy đến từ Tam giác vàng theo dõi Giản Ninh, chắc chắn có liên quan đến sự thay đổi diện mạo của Thẩm Cận.

Xe chạy qua chợ đêm, Giản Ninh thấy Lý An Thần vẫn không thèm để ý đến mình, cô ôm bụng bắt đầu rên rỉ.

"Đau ở đâu?" Lý An Thần ngồi sát lại, bàn tay to sờ lên bụng cô.

"Ở đây, ở đây, xanh tím cả rồi." Giản Ninh chỉ vào bụng rồi đến ngực.

"Bọn chúng đánh vào ngực em?"

Giản Ninh tủi thân gật đầu: "Ừm, đau quá!"

"Để anh xem." Lý An Thần đưa tay cởi áo cô.

Giản Ninh liếc nhìn lái xe, thẹn thùng nói: "Anh làm gì vậy?"

Lý An Thần nhìn lái xe, lái xe hiểu ý điều chỉnh bức tường gỗ cách âm che lên.

"Em nói xem!" Lý An Thần giật mở vạt áo của cô...

Cả đời này Giản Ninh yêu hai người đàn ông, một người là Thẩm Cận, người kia là Lý An Thần.

Yêu Thẩm Cận quá mệt mỏi, yêu Lý An Thần lại nhẹ nhõm ung dung, vì vậy người đàn ông này từ đầu đến cuối khiến cô không cảm thấy một chút áp lực nào!

Phụ nữ tàn nhẫn với người khác, nhưng đừng tàn nhẫn với chính mình, sống thật thoải mái thanh thản vẫn tốt hơn!

Lại nói, Dạ Thất và Dạ Cảnh Triệt chậm chạp đi bộ trên đường cái, lúc đi ngang qua con phố nhỏ nào đó, Dạ Thất dừng lại, chỉ vào chiếc Maybach đang rung lắc dữ dội trong ngõ hẻm, nói: "Mẹ! Mạnh thế!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-70)