Mẹ
← Ch.15 | Ch.17 → |
Từ hai năm trước, vì anh rể phải tham gia quân ngũ, Chu Mịch là người đi cùng chị họ mỗi khi phải khám thai.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên cùng cô ấy đi lấy máu, Chu Mịch còn tò mò chị họ phát hiện bản thân mình mang thai như thế nào, chị họ cười cười: "Là do dì cả của em hỏi chị, hôm qua đang ăn cơm yên lành, bà ấy đột nhiên hỏi, có phải con mang thai rồi không? Bản thân chị không cảm nhận được gì, kết quả buổi tối vừa thử, hai vạch đỏ, không dám tin luôn."
Nghe chị nói vô cùng kì diệu, làm Chu Mịch trừng to hai mắt, kinh ngạc: "Đây là thần hay sao?"
Chị họ cười ấm áp: "Đúng vậy, bạn chị có thai cũng là mẹ phát hiện đầu tiên, có thể là do mẹ con tâm tư liên thông cộng thêm họ là người có kinh nghiệm?"
Chu Mịch chưa từng nghĩ một chuyện huyền học không thể tin được thế này sẽ xảy ra trên đầu mình.
Đại não trống rỗng một thời gian ngắn, cô tận lực khống chế hơi thở của mình, giả vờ cười đùa: "Cái gì vậy, có thai? Mẹ đang nói gì vậy?"
Mẹ lại không cười đùa với cô, ngữ khí lạnh như băng: "Bây giờ mẹ ở dưới ký túc xá của con, dì trông coi ký túc xá nói khoảng thời gian này con căn bản là không ở lại đây, vậy nên con đi đâu rồi."
Chu Mịch đông cứng trong chốc lát, mặt hết trắng bệch lại đỏ tươi: "Mẹ đến trường con làm gì?"
"Trả lời câu hỏi của mẹ trước đã." Mẹ không cho cô cơ hội để giả bộ: "Rốt cuộc là con ở đâu?"
"Đương nhiên là ở công ty rồi." Chu Mịch nhìn xung quanh, tìm một chỗ mà công ty và bệnh viện đều có: "Con đang ở nhà vệ sinh."
Đang nói mà bàn tay cầm điện thoại của cô đã hoảng loạn đến đến phát run.
Mẹ nói: "Thế gọi điện video với mẹ một lúc?"
Tim Chu Mịch như có trống đập, vậy nên âm thanh cũng hơi run nhẹ: "Con đang đi nặng mà!"
Thế nhưng mẹ lại hừ lạnh một cách vô cùng chắc chắn: "Còn nói dối mẹ thành bài nữa hả."
"Sao mẹ lại không tin vậy." Hai chân Chu Mịch mềm nhũn, dè dặt di chuyển về phía nhà vệ sinh: "Video thì video là được."
"Con mang thai rồi đúng không." Giọng điệu của mẹ như một vị thẩm phán lạnh lùng, một câu cắn chết, một câu kết án.
Chu Mịch hoảng hốt đến cực điểm, vành mắt trào ra một hơi ấm nóng: "Rốt cuộc là con làm gì rồi, mẹ dựa vào đâu mà một mực cho rằng con mang thai! Không hiểu ra sao cả!"
"Băng vệ sinh mua cho con tháng này, con chưa xé một gói nào cả, chưa dùng một tấm nào luôn/" Hơi thở của mẹ trở nên thô hơn, cuối cùng gần như là hét lên: "Con nói xem tại sao mẹ lại cho rằng con có thai!"
Toàn thân Chu Mịch lạnh toát, đứng vững lại.
"Hôm trước mẹ đến kinh nguyệt, vừa mở tủ ra nhìn là đã thấy kỳ lạ, hai ngày nay càng nghĩ càng thấy vướng mắc, nên mới muốn đến trường học xem sao, kết quả là người con đâu, mấy ngày nay chạy đi đâu rồi! Bây giờ còn không nói thật sao?" Mẹ quát to lên như cây gậy sắt đập vào tai cô: "Mẹ hỏi con, rốt cuộc con có thai hay không!?"
Cảm xúc sau khoảng thời gian kết băng nhanh chóng thì ầm ầm vỡ tan ra, nước mắt thuận theo gương mặt trắng bệch của Chu Mịch, cô cắn môi run rẩy, hốt hoảng cãi lại cho bản thân: "Con không mang thai..."
"Con thật sự không có thai nữa rồi..." Cô lặp đi lặp lại, giống như một lời khiếu nại vô ích sau khi phiên tòa khép lại.
—
Khi nhận được điện thoại của Chu Mịch, đoàn người Trương Liễm vừa quay trở lại từ công ty khách hàng, trong phòng hội nghị tổng kết lại đề án buổi chiều ngày hôm nay.
Điện thoại rung lên theo tiết tấu, rõ ràng và dứt khoát trong hoàn cảnh ồn ào anh một câu tôi một câu, mọi người đều dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trương Liễm.
Anh cúi đầu nhìn tên hiển thị, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, còn mình thì bước ra ngoài.
"A lô?"
Anh dừng ở bên cửa sổ.
Tiếng thở của Chu Mịch truyền đến bên tai hơi nặng, âm thanh bất lực của cô gái như hoa giấy trắng bị vò nát, chán nản mơ hồ: "Em bị mẹ phát hiện rồi, một lúc nữa mẹ sẽ đến bệnh viện."
Sớm hay muộn rồi cũng sẽ có ngày này, Trương Liễm có lẽ đã dự cảm được, không khỏi thở nhẹ một hơi, nhìn xuống tán cây dưới lầu đang dần dần tối đi giữa trời chiều: "Có chuyện gì vậy?"
"Mỗi tháng mẹ đều sẽ mua băng vệ sinh về nhà, em quên mất." Cô cố gắng tổ chức lại câu từ trong tiếng nức nở không ngớt: "Em hoàn toàn không chú ý đến cái này.... Tháng này không đến kinh nguyệt nên em không dùng, sau đó, hức, mẹ lén đi hỏi dì ở ký túc xá, phát hiện em căn bản không quay về trường..."
"Em sắp bị đánh rồi..." Âm thanh của cô dần trở nên vặn vẹo, trở nên mất khống chế mà ướt dề.
Trương Liễm không biết bình luận gì, vì thế không lên tiếng.
Cô khịt mũi thật mạnh, khẩn cầu: "Anh có thể phối hợp với em một chút được không?"
"Em nói đi."
"Em không dám nói với mẹ hai chúng ta có quan hệ đó, nếu không thì không phải chỉ bị ăn đánh, sẽ chết người đó." Cô thở ra, giống như là để xốc lại bản thân: "Em nói với mẹ anh là bạn trai của em."
Trương Liễm phát ra một tiếng cười thấp.
"Lát nữa anh có qua không?" Không biết là giả vờ không nghe thấy hay thật sự không nghe thấy, cô tiếp tục hỏi mà không có gánh nặng tâm lý.
Anh nhớ tới "Thư cảm ơn" vừa nãy còn chưa kịp trả lời, hơn nữa bức thư trông còn không chân thành, thậm chí có chút kiêu ngạo: "Anh tưởng rằng tối nay không cần phải tới."
Đầu bên kia điện thoại tạm thời yên tĩnh.
"Tốt nhất anh vẫn nên đi một chuyến." Mấy giây sau, giọng mũi của Chu Mịch ngàn ngạt, còn cố gắng nhắc nhở từng chữ thật rõ ràng: "Em sợ mẹ biết được thân phận của anh thì sẽ đuổi giết đến tận công ty."
Trương Liễm không đối nghịch với cô nữa: "Được."
"Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, mẹ em rất khủng bố, giống như đạn hạt nhân vậy." Để lại một câu cảnh báo, Chu Mịch chết tâm ngắt điện thoại.
—
Đặt điện thoại xuống, Chu Mịch thở dài một hơi, vội vàng mặc áo khoác vào, cài chặt từng cúc áo một, sau đó đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, ép bản thân bình tĩnh.
Lại vội vàng tìm son môi ở trong túi, xoa đều lên bụng ngón tay, nhanh chóng bôi một ít "má hồng" giả lên hai gò má.
Sau khi xác nhận khí sắc của cô gái trong gương vô cùng tốt, giống như trải qua một cuộc sống rực rỡ, Chu Mịch mới thấp thỏm chui về giường.
Cô bất động nằm cứng đơ trên giường. Đến chiều, con dao vô hình treo trên không trung hồi lâu sắp rơi xuống đất.
Điện thoại của mẹ đến rất đúng giờ, nói rằng bà đã đến bệnh viện Thành Hòa, hỏi xem cô có ở phòng bệnh không.
Trái tim Chu Mịch treo trên cao, trả lời một chữ "Có" gần như không thể nghe thấy.
Mẹ lập tức dập tắt điện thoại.
Chu Mịch ngồi thẳng người, giữ lại thể diện cuối cùng để nghênh đón cuộc tàn sát.
Mấy phút sau, cửa phòng bệnh bị người ta trực tiếp mở ra từ bên ngoài, người phụ nữ mặc áo khoác xanh thẫm hùng hổ xông vào, đấu đá lung tung.
Hai mẹ con vừa chạm mắt, Chu Mịch nhanh chóng quay mặt đi, khó có thể địch lại sự đánh giá sắc bén của mẹ.
Ánh mắt tức giận ngập trời của bà giống như cây trượng đánh phạm nhân từ xa đánh lên tinh thần cô, mạnh đến nỗi có thể làm cô ngã sang một bên, da mặt cũng bắt đầu nóng rát.
Chu Mịch vô thức cong chân, che giấu chính mình.
"Chuyện lớn như thế này con cũng không nói với mẹ?"
Thang Bồi Lệ bước nhanh đến bên giường, mắng một trận như súng liên thanh: "Con lén lút mang thai thì thôi đi, còn lén lút phá thai, cánh cứng rồi đấy nhỉ, bây giờ chuyện gì cũng có thể làm ra được!"
Giọng bà to lớn, khói thuốc súng có thể bao trùm cả hành lang.
Sắc mặt Chu Mịch đỏ bừng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào bà: "Mẹ nói nhỏ một chút được không."
"Con còn biết mất mặt à!" Độ đề-xi-ben tăng lên gấp hai.
"Có cách nào sao?" Quai hàm của Chu Mịch chống ở đầu gối, giống như không có chỗ nào để cất chính mình: "Chỉ là có thai ngoài ý muốn thôi, giống như mẹ và bố con vậy."
"Con nói cái gì đó!" Phản ứng của con gái làm Thang Bồi Lệ đơ ra một giây, sau đó tức giận đánh vào tâm lý: "Ít nhất mẹ và bố con đã nói với bố mẹ hai bên, còn sinh con ra, nuôi dưỡng lớn như thế này, đâu có không chịu trách nhiệm như con, bây giờ con đang ở đâu đây, còn nói những lời vô liêm sỉ làm mẹ tức chết."
Chu Mịch nhăn mày: "Sao con lại không chịu trách nhiệm chứ."
Thang Bồi Lệ coi thường: "Mang thai qua loa, phá thai cũng qua loa, đây không phải là không chịu trách nhiệm thì là gì nữa?"
Vành mắt vừa đỏ vừa ướt của Chu Mịch trừng lại, bướng bỉnh vô cùng: "Lẽ nào đây không phải chịu trách nhiệm với bản thân sao?"
"Con biết chịu trách nhiệm với bản thân thì sẽ có thai ngoài ý muốn sao?" Thang Bồi Lệ phát hiện không có cách nào nói chuyện với đứa con gái làm tức chết người này, bà bắt đầu chần chừ lượn vòng quanh phòng bệnh, tìm kiếm cái bia sống khác: "Người yêu của con đâu."
Chu Mịch nuốt nuốt cổ họng đã đắng chát: "Người ta không cần đi làm sao?"
"Con còn yêu một người của xã hội sao, chẳng trách." Thang Bồi Lệ quay người lại, không thể tin được nhìn xung quanh: "Mẹ mới nói sao mà được ở phòng bệnh tốt thế này."
"Ánh mắt của con càng ngày càng tốt rồi." Thang Bồi Lệ không kiềm chế được mà mỉa mai: "Trước đây yêu một thằng ở ngoại tỉnh, ban đầu mẹ đã không xem trọng rồi, con cứ nhất quyết muốn yêu, cuối cùng có kết cục gì mọi người đều rõ. Mẹ tưởng rằng con sẽ biết rút kinh nghiệm, kết quả thì sao, bây giờ lại yêu một thằng khiến cho con phải phá thai."
Thang Bồi Lệ hăng hái mắng xong, đi về đặt mông lên giường cô: "Con nói thật với mẹ, có phải nó bắt con phá không?"
Lồng ngực Chu Mịch phập phồng, phẫn uất cùng chua xót đến cực điểm: "Là tự con muốn phá."
"Nó cứ thế đồng ý sao?" Thang Bồi Lệ luôn có thể bắt được trọng điểm một cách thần tốc.
"Không thì sao, sinh ra à? Sau đó thì thế nào?" Giống như đang giẫm lên đường dây cao thế, sắc mặt Chu Mịch đỏ thẫm trong thời gian ngắn, khàn cả giọng: "Ở nhà làm nội trợ cả đời như mẹ sao?"
Thang Bồi Lệ nhất thời không lên tiếng, sửng sốt trợn tròn mắt.
Vốn Chu Mịch không có ý làm mẹ tổn thương, cô vô cùng hối hận, cúi đầu che mặt, thấp giọng cầu xin: "Mẹ, khoảng thời gian này con đã khó chịu lắm rồi, con biết sai rồi, coi như là con xin mẹ, có thể đừng kêu to kêu nhỏ nữa được không?"
"Con không muốn khó chịu thì cái đầu phải minh mẫn một chút, nói mang là mang, nói phá là phá, người bị thương là ai chứ?" Thang Bồi Lệ không chịu yếu thế, tiếp tục lải nhải: "Trừ con ra thì còn có thể làm hại ai nữa? Bao nhiêu ngày như vậy, chúng ta không biết một chút sự tình nào..."
Nói rồi, người phụ nữ trung niên cũng nghẹn ngào: "Mẹ và bố con suy cho cùng cũng không thể đau không thể khổ hộ con, con nói xem còn có thể làm hại đến ai..."
Bà dùng ngón tay lau khóe mắt, không tiếp tục nói nữa, giang hai tay ra, như một con chim mái mở rộng đôi cánh khoan dung, ôm lấy đứa con bị thương của mình.
"Mẹ..." Chu Mịch không kìm được mà lẩm bẩm, cũng ôm chặt mẹ mình, khóc lóc thảm thiết như trút ra hết tâm can.
Thang Bồi Lệ không ngừng vỗ vai cho cô, mỗi khi mắt đỏ lên thì lại nén lại.
Bà ngoan cường giữ cho giọng nói thật ổn định, trấn an con gái: "Không sao nữa rồi, không sao rồi, Mịch Mịch, bé đáng thương của mẹ, đợi một chút nữa rồi về nhà với mẹ."
Chu Mịch vùi đầu vào vai bà, khẽ đáp: "Ưm."
...
Có lẽ gần đây đã hao tổn quá nhiều thể xác và tinh thần, cộng thêm cảm giác an toàn đã quay trở lại, hơi thở của Chu Mịch dần yếu hơn, từ từ ngủ say trong lòng mẹ.
Đợi đến khi hơi thở của cô ổn định, Thang Bồi Lệ mới cẩn thận đặt con gái nằm thẳng, giúp cô đắp chăn vào.
Chu Mịch chép miệng, quay nghiêng người, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Thang Bồi Lệ chăm chú nhìn con gái ngủ yên, yếu ớt thở dài một hơi, đứng dậy muốn đi đến chỗ khác, không ngờ do tư thế không được tự nhiên quá lâu, chân trái bị tê kịch liệt, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Bà ổn định đầu gối, hít một tiếng cực nhẹ, mới khập khiễng di chuyển về phía sô pha.
Đợi đến khi cảm giác ở chân quay trở lại, Thang Bồi Lệ mới đứng dậy, đi đến căn phòng nhỏ ở trong phòng bệnh.
Cửa ngăn cách đã đóng lại, nhưng không được khóa, Thang Bồi Lệ chần chừ không lâu, vẫn quay đầu ngồi về chỗ cũ.
Bà mở Wechat lên, nhìn dòng chữ được ghi chú là "Chồng" ở trên đầu, nhấn vào rồi lại thoát ra, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn lựa chọn đóng lại.
Cũng đúng lúc này, có người khẽ gõ cửa phòng bệnh hai cái.
Thang Bồi Lệ nhìn con gái ở trên giường bệnh trước, xác nhận cô không bị đánh thức, mới nắm chặt điện thoại, ưỡn ngực xông ra ngoài.
Nhưng bà lại không ngờ rằng, bên ngoài cửa không chỉ có một người, ngoài một chàng trai cao lớn có dung mạo anh tú, còn có một người phụ nữ chỉ cao đến phần vai anh.
Nhìn bề ngoài người phụ nữ có lẽ đã qua tuổi trung niên, nhưng cũng không thể nói là quá già, chỉ tầm ở giữa đó.
Bà mặc một chiếc áo len ôm người màu xanh cam, làn da trắng và mịn, vẻ mặt hồng hào, mặt mũi hiền lành, đôi mắt cong lên như lưỡi liềm.
Thang Bồi Lệ đoán bà chính là mẹ của chàng trai trước mặt này.
Hai người đứng song song ở đó, vẻ mặt nặng trĩu, khí chất phong nhã, vô cùng giống bức tranh chân dung sơn dầu được treo trên tường của những gia đình thế gia vọng tộc thời dân quốc, cảm giác trực quan đập vào mặt chỉ có hai từ: Sĩ diện, cao cấp.
Thang Bồi Lệ kịp thời thu lại ánh mắt chán ghét trong vô thức của mình, chỉnh qua lại tóc mái hỗn loạn của mình, bình phục hô hấp.
Nhưng bà vẫn lạnh mặt, không muốn cho bọn họ chút thể diện nào.
"Chu Mịch đâu." Người phụ nữ nhìn vào bên trong thăm dò, vẻ mặt lo lắng.
Thang Bồi Lệ nghiêng người nhường chỗ, khẽ nói: "Ngủ sâu rồi."
Người phụ nữ gật gật đầu, vừa định nói thêm hai câu nữa, chàng trai trẻ đã mở miệng hỏi thăm, nhấn chữ một cách đúng mực: "Dì có tiện ra ngoài nói chuyện không ạ?"
Thang Bồi Lệ quét mắt qua anh vài lần, chỉ dựa vào bề ngoài, bà đoán anh nhiều nhất là 28, 29 tuổi, nhưng khí chất tỏa ra xung quanh lại rất ổn trọng, cụ thể bao nhiêu tuổi thì khó mà phán đoán được.
Dù sao đợi một lúc nữa là có thể biết rồi, Thang Bồi Lệ ngừng phỏng đoán, gật gật đầu, theo hai người đi ra ngoài.
Chỗ tiếp khách ở đại sảnh cùng tầng đó, vừa vặn bày ba chiếc ghế sô pha đơn bằng da màu trắng.
Trương Liễm đưa hai người vào chỗ ngồi trước, sai người đi ba cốc trà đưa đến, sau đó mới ngồi chiếc ghế trống còn lại.
Người phụ nữ nhìn Thang Bồi Lệ mang theo ý cười, lại nghiêng đầu hỏi con trai: "Giới thiệu bản thân trước nhỉ?"
Trương Liễm nhìn qua, nho nhã lễ phép nói: "Chào dì, cháu là bạn trai của Chu Mịch. Đây là mẹ cháu."
Tuân Phùng Tri mỉm cười: "Gọi tôi là Phùng Tri là được."
"Lôi kéo làm quen thì không cần đâu." Sự bất mãn tích tụ của Thang Bồi Lệ được kích hoạt, bà châm chọc: "Vốn tôi tưởng rằng là do hai đứa trẻ không hiểu chuyện mới làm ra việc này, nào biết phụ huynh như bà cũng hoang đường theo chúng, mang thai phá thai tạm thời không nói đến, toàn bộ quá trình giấu nhà gái chúng tôi là thế nào vậy? Các người nhìn cũng không giống như loại gia đình vô liêm sỉ mà."
Thái độ của Trương Liễm từ đầu đến cuối vẫn ôn tồn lễ độ: "Thưa dì, đây quả thực là lựa chọn sau khi Chu Mịch và cháu đã cùng nhau thương lượng. Mẹ cháu cũng vừa mới biết sự tình, vậy nên mới vội vàng chạy đến đây gặp mặt dì."
"Thật sự xin lỗi." Tuân Phùng Tri áy náy cười: "Để học sinh của tôi xảy ra chuyện này, tôi cũng rất hổ thẹn."
"Cái gì?" Thang Bồi Lệ ngây ra: "Học sinh gì chứ?"
Tuân Phùng Tri như vừa mới phản ứng lại: "Tôi là giáo sư hướng dẫn của Chu Mịch, con bé không nhắc về tôi với mọi người sao?"
"Hả?" Thang Bồi Lệ chớp chớp mắt, nâng giọng: "Nhắc đến rồi! Đương nhiên là nhắc rồi."
Trong lòng bà bắt đầu lẩm bẩm: "Chỉ là không nói đến quan hệ như thế này."
Khóe miệng Tuân Phùng Tri cong lên, nhìn sang người bên cạnh: "Con trai tôi thì, nhất định là nói với mọi người rồi nhỉ, dù sao thì con bé cũng thực tập ở công ty nó hai tháng rồi."
"...?" Thang Bồi Lệ đột nhiên không thể tiếp lời nữa.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |