Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 3
← Ch.81 | Ch.83 → |
Có một ngày không biết là uống rượu ở đâu, anh lại về nổi loạn ở Tư Chiến Thần Điện. Không đợi cô dìu vào phòng, anh đã bắt lấy cả hai tay cô, hôn lên môi cô.
Anh cậy mạnh nghiêng người đẩy cô dựa vào cửa lớn. Trong khoảnh khắc răng môi dây dưa, cô đã nghĩ chắc anh đã bị chập mạch rồi. Sau đ chiến trờng từ từ thay đổi, từ mặt đt ln đến trn giờng. Sau đ, anh m ly c ngủ say, khng h giải thích g cả. Nghĩ kĩ lại th H đúng l tt thật. C lẽ phụ nữ lun đặc biệt khng mun xa rời ngời đn ng theo đuổi mnh. Tnh yu của c vi anh bt đầu từ lần hoan i đ. Rồi sau đ bt đầu lan tỏa khng còn dừng lại đợc.
Trước đây, lúc cô xem anh như bằng hữu, anh đi đâu cô cũng không quan tâm lắm, lúc trở về thì rất hoanh nghênh. Có lẽ khi đó anh nhìn qua cũng chỉ thấy tư thái lịch sự thanh nhã của cô. Nhưng sau này, khi cô yêu anh, cô lại bắt đầu không thể chịu được việc một mình cô đơn ở Tư Chiến Thần Điện. Hương trà tràn ngập khắp nơi cũng không thể an ủi cõi lòng được.
Cô không còn thỏa mãn với những cuộc chuyện trò vội vã mỗi lần anh trở lại. Cô cũng biết làm nũng giống con mèo, cũng biết đa sầu đa cảm. Cô mong anh có thể an ủi cô lúc cô đơn nhất; Có thể ôm cô lúc cô bất lực nhất; Có thể dùng hết thời gian của anh ở chung với cô; Có thể coi cô là bảo bối quý báu nhất, quan trọng như thiên hạ, như tam giới, như chúng sinh.
Nhớ lại lúc ở trong cốc hoa sơn trà, hy vọng của cô là anh có thể quay đầu cứu cô ra khỏi biển lửa; Ở phòng trà tại Dao Trì, hy vọng của cô là anh thường xuyên tới đây thưởng trà; Lúc ở Tư Chiến Thần Điện, cùng lắm cũng chỉ là hy vọng anh ở nhà nhiều một chút mà thôi. Xem ra cô đúng là một người có lòng tham không đáy. Nhưng xin hãy tha thứ cho phụ nữ, lúc cô yêu một người, vô hình chung đã xem người đó là cả thế giới của mình.
Nếu thế giới của anh nửa năm một năm mới thấy mặt một lần, anh có khổ sở không? Từng khoảnh khắc ôn tồn của anh, từng nụ cười, từng lời nói, từng câu chữ, đã là bùa chú với cô. Nên khi anh không ở đây, cuộc sống của cô là ác mộng cực kì cô đơn. Cô bắt đầu lo sợ có lẽ anh đã không còn nhớ cô nữa rồi.
Đối với chuyện này, anh cũng hơi khó xử. Loại tương tư này bị anh gọi là 'bệnh lệ thuộc'. Cô không biết từ lúc bắt đầu kia, trong mắt của anh, cô đã không còn đáng yêu như lúc ban đầu nữa hay không?
Nhưng mà bắt đầu từ khi đó, anh luôn mang theo cô bên mình.
Đó là một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cũng rất vui vẻ. Anh đi đánh trận, cô đi vào quân doanh. Phía trước là đao kiếm giết chóc, nhưng phía sau lại vô cùng an tĩnh. Cô chỉ ở trong quân doanh chờ anh trở lại. Khi đó cô luôn luôn lo lắng, cho dù anh luôn cười nhẹ nhàng an ủi cô rằng mình có đủ tự tin dẹp yên lòng người.
Cô luôn tự nói với mình, anh là vị thần dũng mãnh nhất trong lòng cô, không ai có thể thắng được anh. Khi đó đây là ý nghĩ của cô, cũng là ý nghĩ trong ngàn vạn năm của con dân Tư Chiến Thượng Thần.
Mỗi ngày khi mặt trời lặn, cô đều rửa tay, chú tâm pha trà. Anh cũng chưa từng bỏ qua, luôn mang một thân mình nhuôm máu nhưng bình yên vô sự trở về. Mỗi lần ôm anh, cô không thể tưởng tượng nổi làm sao trong thân thể cao lớn này có thể ẩn chứa sức mạnh lớn như thế.
Lúc này anh lại ôm cô một cách dịu dàng mà sát khí không cách nào che lấp nỗi. Anh vui vẻ xoa đầu cười với cô: "Nàng nhìn xem, bây giờ đúng là nàng không rời ta được một bước. Nếu ngày nào đó ta lấy thêm tiểu thiếp, thì nàng làm sao đây?"
Khi đó cô trả lời thế nào? Đúng rồi, cô phồng má trừng mắt với anh: "Hiện tại thiếp yêu chàng, mới ở gần chàng. Chờ đến ngày thiếp không yêu chàng nữa, sẽ quên sạch chàng ngay lập tức. Cho dù chàng cưới mấy trăm tiểu thiếp, cũng chẳng liên quan đến thiếp."
Anh vừa cười vừa nhéo mũi cô: "Ta sẽ không để cho nàng có ngày không còn yêu ta như thế."
Trong khoảng thời gian đó, cô có quá nhiều kế hoạch đẹp đẽ. Ví dụ như cùng anh đi du lịch khắp thiên hạ; Ví dụ như sinh thật nhiều con cái. Chờ thật nhiều năm sau này già đi, có thể ở một tiểu viện đầy hoa nở; Hoặc là một đỉnh núi chìm trong ánh mặt trời đỏ lúc hoàng hôn, lặng lẽ dựa vào nhau.
Nhưng cuộc đời lại luôn quá ngắn ngủi.
Có một lần cô đã quên mất đi theo anh để làm gì. Hình như lần đầu tiên thiên viêm tràn ra ngoài. Khi đó Thái Thượng Lão Quân còn chưa mê luyện đan như vậy. Kết giới của Vô Hận Thiên bị tổn hại. Thiên viêm thiêu rụi đám liễu bên bờ tuyết trì, bắt đầu lan ra ngoài, tam giới đều bị giới nghiêm.
Cô đi theo bên cạnh anh, dù là chuyện gì cũng không giúp đỡ được, nhưng rất tự giác không quấy rầy anh. Thật ra thì cô không cần anh làm gì, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, cười một chút, thì cô đã vui vẻ.
Có một vị thượng thần vì Vô Hận Thiên hi sinh thân mình không có gì oán trách. Thái Thượng Lão Quân đích thân cắm năm cái kim chích máu vào người anh ta. Máu tươi liền tuôn trào. Cô cũng không hiểu vì sao anh ta lại muốn làm như vậy. Tu vi mấy chục vạn năm, chỉ trong nháy mắt đã chìm trong ao máu, hồn phi phách tán.
Bọn họ đều nói anh ta là một thần tiên rất rõ đạo nghĩa. Chỉ có Thái Thượng Lão Quân im lặng thật lâu vẫn đứng cạnh ao máu, ném vật gì đó vào trong màn nước trong suốt như băng trong ao, làm nổi lên từng vòng tròn.
Cô cứ cho là anh đang khóc, nhưng anh ta không cho cô cơ hội hỏi han. Sau này anh ta chỉ sẽ chỉ chăm chú luyện đan, đóng cửa không tiếp khách. Cả ngày một mình ở Cửu Trọng Thiên, nếu không có gì quan trọng cũng khó có thể gặp một lần.
Đó, được rồi, cô lại lạc đề rồi. Ở một chỗ khác trong Yêu giới, anh đột nhiên muốn mượn máu đế vương của Yêu Vương, bèn bảo cô đứng tại chỗ chờ anh.
Cô nghe lời đứng chờ... kết quả là chờ đến tận lúc trời tối, anh cũng chẳng trở lại. Cô cứ chần chừ đứng nguyên một chỗ. Sau đó lại gặp một con nhện tinh, nói muốn trói cô lại làm bữa ăn đêm. Cô liều mạng chạy đi, tha thứ cho cô, cô chỉ có đạo hạnh mấy trăm năm, kia là con nhện tinh ngàn tuổi đấy.
Vẫn còn nhớ được lúc ấy cô vừa chạy vừa kêu cứu mạng cực kì mất hình tượng. Cô đi xuyên qua một khu rừng hoang vắng, đột nhiên lại thấy Mi Sênh, áo trắng tóc xanh, nhan sắc khuynh thành. Cô cũng hơi vui mừng, sao anh lại ở chỗ này? Nhưng ngay lúc ấy cũng không nghĩ gì, chỉ nhoáng cái ôm chầm lấy anh, tâm tình nhanh chóng an tĩnh lại, vừa thở hổn hển ở trong lòng anh vừa nói: "Mi Sênh, có con yêu quái muốn ăn thiếp!"
Cô cảm giác thấy anh ngẩn người. Con nhện tinh kia liền bò tới, còn hét lên vô cùng phách lối: "Để cô ta lại, ta sẽ cho mi đi." Anh cúi đầu nhìn cô một chút, đột nhiên cảm thấy mơ hồ. Cho dù là một thượng thần, cũng không thể liều lĩnh như thế trước mặt Mi Sênh. Một con yêu ngàn tuổi, hẳn là có thể thấy rõ tu vi đối phương mạnh yếu thế nào chứ?
Người này......
Kết quả quả nhiên anh nói cho cô biết một tin dữ: "Đây là một khu rừng mê hoặc, cái mà cô nương đã thấy, đa phần không phải là thật."
Cô chợt thấy hoảng hốt, nhưng lúc ấy cảm thấy những thứ này cũng không quá quan trọng, việc cấp bách hiện giờ là phải.... ."Vậy anh có cứu tôi không?" Cô thừa nhận cô rất sợ chết, cô rất hạnh phúc, vẫn còn chưa sống đủ.
Anh giật mình nhìn vào mắt cô, một lúc lâu sau mới nói thật kiên quyết: "Có."
Khi bạn ở trong thời điểm nguy nan gặp được anh hùng, mà anh hùng cũng không phải là đối thủ của kẻ thù, thì phải làm sao? Cô thực sự không nghĩ ra, lúc này cô mới bi thương nhận ra rằng vị anh hùng trước mặt cô cũng chỉ có đạo hạnh ba trăm năm, căn cơ còn mỏng hơn cả cô. Nhưng quả thật là thực lực mạnh hơn cô nhiều.
Lúc trọng thương vị anh hùng niệm huyết chú, đây là một loại chú pháp vô cùng tàn nhẫn, thuần túy là đồng quy vu tận với kẻ thù. Cô có chút sợ hãi, sao mà ngay lần đầu gặp mặt, đã bắt người ta lấy mạng ra cứu mình?
Cũng may là con nhện độc kia cũng không phải loại thường, vừa thấy cả người anh nhuốm màu máu, đã phẫn nộ mắng: "Chỉ là một bữa ăn tối, có thể hi sinh hay sao." Sau đó giận dữ vứt lại câu kết luận "đồ bệnh hoạn", rồi nhanh chóng rút lui.
Cho nên kết quả của lần anh hùng cứu mỹ nhân này là...... Nhện độc chạy, mà anh hùng bị nhện cắn. =
Cô dìu anh ra khỏi rừng mê, mới phát hiện ra anh không phải Mi Sênh. Hai người khác nhau quá nhiều, nếu nói Mi Sênh là phóng khoáng, thì anh ta cực kì khôi ngô. Hơn nữa sắc mặt lại lạnh lùng, cùng lắm là có đạo hạnh mấy trăm năm, mà khắp người lại tản ra khí lạnh khiến người ta run sợ. Cô đột nhiên nghĩ nếu như không phải ở rừng mê, thấy tư thái như thế này của anh ta, cô có dám chạy tới cầu cứu hay không cũng là vấn đề đấy.
Thương thế của anh quả thật rất nặng, cô pha trà xong, đi chữa thương cho anh hùng......
Sau đó cô loạn xạ đẩy một ít linh lực vào, nghĩ là dù không nhiều thì cũng có thể bảo vệ tính mạng. Nhưng mà......
Nhưng mà......
Nhưng mà sau đó không biết thế nào, độc khí lên mặt...... Cho nên sau khi cô trị liệu thương thế, đầu của anh hùng liền thành đầu heo. ― ―
Không, so sánh với một cái đầu heo còn kinh khủng hơn nhiều. Da trên mặt anh ta trở nên cứng rắn, nhăn nheo như vỏ cây ngàn năm vậy. Ngũ quan vẫn còn nguyên, chỉ là hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Cô thật sự không thể nào tưởng tượng được gương mặt đẹp trai lúc trước với dung nhan bây giờ là một được. Điều này...... Điều này thật sự là rất khó tiếp nhận được. Cô đột nhiên e sợ, không dám chắc nếu như anh nhìn thấy, có thể một chưởng đánh chết cô không......
Cho nên ngày hôm sau lúc Mi Sênh tìm thấy cô, cô đang thấp thỏm lo lắng bất an. (Theo ngôn ngữ của Mi Sênh chính là hàng vạn biểu tình trên một khuôn mặt). Nhưng lúc ấy anh cũng chẳng khá hơn là bao, vẻ mặt tiều tụy lo lắng, ngay cả con ngươi màu lam cũng ảm đạm. Chẳng qua lúc nhìn thấy cô đôi mắt trở nên rất nhạt, nghiêng người xem xét thương thế của anh hùng, lông mày nhíu chặt lại, khóe miệng cũng mím chặt.
Cô chỉ có thể thu người lại, anh lườm cô xong, rốt cục thở dài: "Độc này chỉ có dẫn ra thôi, hắn vốn bị trọng thương, không thể mạnh mẽ bức độc."
Cô rụt đầu lại: "Làm sao bây giờ?"
Cô không biết Mi Sênh định xử lý chuyện này ra sao. Sau lại biết anh hùng chính là hoàng tử của Yêu giới. Nghe nói là Mi Sênh bồi thường cho anh ta hai vạn năm tu vi. Yêu Vương cũng giận dữ vì thái tử lắm, nhưng dù sao thì mặt anh ta cũng đã khôi phục không đến nỗi nào rồi.
Cô còn muốn tự mình đi cảm ơn anh hùng, song Mi Sênh không cho. Anh nói loại yêu tu luyện huyết chú, là loại vô cùng cố chấp, có chấp niệm rất sâu với cái mình thích, không cho cô và anh ta có bất kì tiếp xúc nào nữa.
Hơn nữa, về sau anh cũng không cho cô đi theo anh nữa. Bất kể cô làm nũng, nói dỗi nịnh nọt đến đâu, anh cũng chỉ lạnh mặt nói không cho. Thế là cô lại phải sống cuộc sống trong viện uống trà ngắm hoa, có đôi khi nửa năm một năm cũng khó gặp được anh một lần.
← Ch. 81 | Ch. 83 → |