← Ch.039 | Ch.041 → |
Mục Lan Yên không ngờ là bộ dạng khóc lóc kể lể đáng thương ngày ấy của nàng cũng không thể làm cho nàng ở lại Định Quốc Công phủ, Hạ Tĩnh Viễn đã muốn ở bên ngoài tìm phòng ở, lại nói khi đến nhà mới sẽ tìm vài cái nha hoàn, bà tử đến hầu hạ, nhất định sẽ không bị ủy khuất.
Như vậy mới thích hợp, Mục Lan Yên không thể không tỏ vẻ là vô cùng cảm kích, chính là không khỏi cảm thấy xấu hổ và giận dữ khi sắp sửa bị người ta đuổi ra khỏi nhà, còn là nghe được là Đại tiểu thư Triệu Văn Uyển đưa ra đề nghị, khóe mắt uyển chuyển hàm xúc càng đè nặng, khuôn mặt không nhìn ra nửa phần u sầu, nếu cẩn thận nhìn có thể phát hiện tia oán khí che giấu cực kì tốt.
"Hạ công tử cùng tiểu thư tiếp đãi ta như vậy, tiểu nữ cũng không biết làm như thế nào báo đáp, nhất là công tử ngài...." Nàng cố ý tới gần phía trước, mặt mày rủ xuống, lông mi đọng lại nước mắt nhẹ nhàng rung động, giống như con bướm vỗ cánh một vòng xinh đẹp, bộ dáng như vậy nàng biết không có nam nhân nào chịu nổi.
Quả nhiên, Hạ Tĩnh Viễn nhìn mới đầu là ngẩn người, trong lòng ngứa muốn yêu thương luyến tiếc cô gái trước mặt, đúng lúc này trong mắt lại hiện lên một gương mặt khác giống nhau đều xinh đẹp, luôn đối với hắn lạnh nhạt gọi một tiếng biểu ca, lại có thể vô duyên vô cớ bị người nọ cho một ánh mắt xem thường, hoặc là một câu cũng không nói, chỉ nhìn hắn, làm cho hắn nghẹn đến đỏ bừng mặt, Hạ Tĩnh Viễn lớn lên trong quân doanh, đều là một đám người nam nhân cùng thúc bá, làm sao hiểu được tâm tư nữ nhân trong nhà, càng nhìn càng không hiểu bản thân biến hóa, hắn thậm chí có chút không hiểu phải làm sao.
Mục Lan Yên nhìn vẻ mắt sững sờ của hắn, thói quen trong mắt có một chút cương nghị cùng lạnh lùng cũng hóa thành một vũng xuân thủy nhu tình, đối với phản ứng của hắn rất là vừa lòng, độ cong ở khóe miệng càng có xu hướng mở rộng, càng biểu hiện động lòng người "Hạ công tử..." Nàng ôn nhu kêu một tiếng, thấy hắn còn chưa đáp lại, trong lòng càng thêm vui mừng, chỉ cần là nam nhân có dục vọng thì đó chính là lãnh thổ của nàng, có thể vô địch tiến về phía trước, cuối cùng nàng sẽ được hết những gì nàng muốn.
"Ân." Hạ Tĩnh Viễn cuối cùng lấy lại được tinh thần, lên tiếng trả lời vẻ mặt bối rối, Mục Lan Yên lập tức liền hiểu lầm, đầu cúi càng sâu, một bộ dáng thẹn thùng, "Công tử nhìn chằm chằm mặt ta như vậy, có phải hay không... trên mặt tiểu nữ có chỗ không tốt?"
Hạ Tĩnh Viễn có ngốc cũng hiểu được chính mình vừa rồi thất lễ, ôi, trong lòng thở dài một tiếng, biểu muội làm hại hắn không giống chính mình, liên tục giải thích "Mục cô nương bảo dưỡng rất tốt, ta đã muốn nhờ bằng hữu tìm tòa nhà, tin tưởng không lâu sau có thể tìm được, cô nương có thể tới ở." Nói xong lên đường còn đi cấp mẫu thân là Tây Bình Hầu phu nhân thỉnh an, liền vội vã rời đi, nhưng làm gì có cái gì thỉnh an, vừa đi ra ngoài là hướng phương hướng Trúc Tương Phi Uyển chạy đi.
Lưu lại Mục Lan Yên nhìn bóng dáng tuấn lãng chạy trối chết, ngẩng đầu đó là cười khúc khích.
Tây Bình Hầu phu nhân gần đây cũng phát hiện nhi tử có dị thường, đó là đứa nhỏ nàng mang thai mười tháng, là người hiểu biết tâm tư của hắn, lại nhìn hắn gần đây bộ dáng mất hồn mất vía, chắc chắn trong lòng là có xuân ý, nghe nói hắn cứu một nữ tử trẻ tuổi, liền sáng tỏ.
Nàng cũng thật đau lòng cho con mình, nhìn một cái cháu nàng Nguyên Tấn, còn không có lớn bằng Hạ Tĩnh Viễn, cũng đã có nha hoàn thông phòng, Tây Bình Hầu vẫn nói nam nhi chí ở bốn phương, không thể đắm chìm ở chuyện nữ nhi thường tình, nhưng lại đem con dạy thành một cái ngốc tử. Hắn hiện tại quả thực là lúc tuổi trẻ mạnh mẽ, cũng là có thời điểm cần một cái cô nương giữ ở bên mình để cho hắn phát tiết, vì thế sai nha hoàn đến trong phòng khách nhân thỉnh vị Mục cô nương kia lại đây nhìn xem, nếu là cái cô nương trong sạch xinh đẹp, đại khái mang về Hầu phủ, thu làm tiểu thiếp, chẳng qua là trước đem con trấn an.
Nha hoàn đến đây thông báo Tây Bình Hầu phu nhân làm cho nàng đi qua, Mục Lan Yên ban đầu là cả kinh, sau đó bắt đầu tinh tế cân nhắc, không bao lâu mặt hiện lên ý cười thành công.
Tiểu nha hoàn dẫn nàng một đường đi đến chỗ ở Tây Bình Hầu phu nhân, đi dọc theo đường đá nhỏ mất mấy ly trà, đột nhiên buồn đi vệ sinh, liền dặn nàng ở chỗ này chờ. Mục Lan Yên nhàm chán, đột nhiên nhìn thấy một chỗ vườn ghi Tịch Liên Uyển, phong cảnh bên trong uyển vô cùng tốt, giống như là bị cái gì hấp dẫn nhấc chân liền đi vào cổng vòm có hoa nhỏ buông xuống, một đường đánh giá hoa hoa cỏ cỏ, chỗ ở tốt như vậy không biết là để cho ai?
Yên lặng vắng vẻ ngay cả hạ nhân cũng không gặp, đám hoa vây quanh, cũng rất khác biệt. Nàng đẩy cửa phòng, gặp bên trong lịch sự lại tao nhã, giống như khuê phòng của tiểu thư trong phủ, bức rèm thủy tinh buông xuống, bàn bên trong rèm đặt một chậu nước ở giữa trồng nụ hoa sung đang chờ nở, xa xa giấy trên cửa sổ đung đưa, dưới cửa sổ trên bàn bằng gỗ lê sơn màu đặt một cây đàn cổ, bên cạnh chính là một quyển cầm phổ, nàng đi qua, mở cầm phổ ra, nhất thời cảm thấy cầm phổ này khó mà thấy được, liền ngồi xuống thử đàn một khúc, tiếng đàn du dương, giai điệu uyển chuyển, hợp với không khí xung quanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng có vài phần hàm xúc cùng ý cảnh.
"Cô nương..."
Nàng vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy nha hoàn đứng sau nữ trung niên bưng mấy cái khay, từng cái khay đều đặt đồ vật tinh xảo, đầu tiên là một bộ y phục áo dài màu bạc lụa mỏng cùng váy màu xanh ngọc thêu hồ điệp, bên trên đặt một đôi giày màu đỏ thêu mặt nước mây bay dao động, khay thứ hai bên trong đặt một cây trâm hình hoa nhài cùng một đôi khuyên tai bạch ngọc, khay thứ ba bên trong đặt một ít son nước, Mục Lan Yên ở trong phủ sợ thất lễ, nhanh chóng cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng, giống như là bị kinh hách, hiện tại vò góc áo, thực sự là hối hận làm loạn đụng đồ vật này nọ.
Tịch Liên Uyển là lão phu nhân chuẩn bị cho Triệu Văn Hi đã mất tích, lão phu nhân tổng không muốn tin tưởng đứa bé kia đã muốn đi, thời điểm làm Triệu Văn Uyển chọn lựa sân, cũng giúp Triệu Văn Hi chọn, chỉ nói khi đứa bé kia trở lại không có sân thì làm như thế nào, nguyên bản nơi này liền không có người lui tới, chỉ có hai người nha hoàn ở trong này quét phòng ở, đủ loại hoa cỏ, trông coi sân này, chỉ là xảy ra việc ấy, cũng chính là Triệu Văn Hi đi một đoạn thời gian, lão phu nhân liền vô cùng tưởng niệm, cũng rất là tự trách, Triệu Văn Hi là hy vọng duy nhất của chi thứ hai, nàng thường thường sai Dương ma ma mang mộ ít quần áo trang sức lại đây, hàng năm như thế, kia tủ quần áo có từ nhỏ tới lớn, vẫn đổi đến hiện tại quần áo của cô nương, trang sức cũng đổi từ dây buộc tóc ngọc trai thành trâm cài. (đọc đến đây ta vô cùng ức chế, lão phu nhân đã chuẩn bị sân cho Triệu Văn Hi như thế này rồi mà ở chương 1 hay 2 Uyển tỷ có nhắc đến là Triệu Văn Hi muốn vào ở trong Trúc Tương Phi Uyển nhưng nguyên chủ không chịu nên bị đuổi đến trong viện hoang vắng. Ta bạo phép nghĩ có thể là do Triệu Văn Hi cố tình làm như vậy để hại nguyên chủ không biết chừng. )
"Quá giống.." Dương ma ma trố mắt nhìn khuôn mặt này không thể tin, kinh ngạc rất nhanh chạy đến cẩn thận nhìn một phen, vừa rồi cô nương này quay lại liếc mắt nhìn một cái liền hoảng hốt, bộ dáng kia nhìn cực kì giống Nhị gia đã chết trận ở sa trường "Cô nương ở trong uyển nào, như thế nào lại tới đây?"
Mục Lan Yên cẩn thận trả lời "Tiểu nữ họ Mục, tên Lan Yên, được biểu thiếu gia cứu, đang ở tạm trong phòng khách nữ quyến. Hầu gia phu nhân thỉnh tiểu nữ đi qua, nhất thời nha hoàn dẫn đường rời đi, mới có thể đi tới nơi này, không biết xúc phạm trong phủ?"
Dương ma ma vừa nghe là phòng khách nữ quyến lập tức liền hiểu được, thấy nàng nói chuyện chân thành ôn nhu như là tiểu thư thế gia có đọc sách, lại rất giống Nhị gia, liền tồn tại phần hảo cảm, khách khí nói "Cô nương chớ sợ, ta là Dương ma ma bên trong uyển lão phu nhân, mà uyển này là của Nhị tiểu thư, ta đến thu thập một phen."
"Cô nương, ngài ở trong này a, làm cho ta tìm mãi, ta một đường hỏi những người này, cũng không tìm thấy ngài, sao ngài lại đến nơi này. Nếu cô nương mà chạy loạn, ta cũng không muốn lại phí công mà tìm." Nha hoàn kia tựa hồ mang theo chút tức giận, thái độ không quá khách khí.
Mục Lan Yên vội vàng xin lỗi, vẻ mặt hiện vài phần co quắp "Đều tại ta nhất thời lạc đường, lại thấy uyển này bố trí lịch sự tao nhã, liền vào đi dạo một chút, làm cho ngươi phải tìm."
"Cô nương vui vẻ chơi, nhưng làm cho tôi mệt chết rồi, tay chân đều nhanh chặt đứt." Nha hoàn này là người Hầu phủ, chưa từng gặp qua Dương ma ma, nhìn Dương ma ma bình thường, răn dạy người cũng không có chú ý.
Mục Lan Yên cúi thấp đầu càng sâu, không lên tiếng.
Dương ma ma nhìn không được, sắc mặt nghiêm túc, "Nha hoàn miệng lưỡi lợi hại, đại cô cô sai ngươi dẫn đường cho cô nương, ngươi chưa có tận tâm, ngược lại đối cô nương nói lợi hại, Mục cô nương ở trong phủ chúng ta, chính là khách Quốc Công phủ, ta Dương ma ma cũng không dám đối khách trách mắng nặng nề, ngươi lá gan đủ lớn."
Nha hoàn kia vừa nghe tự xưng là Dương ma ma, cẩn thận nhìn quần áo đáng vẻ kia, liền hiểu được đích thị là vị Dương ma ma bên người lão phu nhân, nhanh chóng thay đổi thái độ, âm thầm căm tức "Ta cũng là sợ sai lầm, mới có thể có thái độ không tốt, cô nương trách móc mới đúng."
"Không ngại." Mục Lan Yên liếc mắt nhìn Dương ma ma một cái, tràn đầy cảm kích, nhưng trong lòng nổi lên tâm tư khác, nàng nhớ rõ Dương ma ma khi gặp nàng đã nói gì đó? Nàng giống Nhị gia trong phủ.
Đến trong phủ mấy ngày, nàng đã muốn cố tình tìm hiểu hoàn cảnh gia đình Quốc Công phủ, cũng hiểu biết chuyện tình của chi thứ hai, cũng không phải lần đầu tiên nghe người khác nói nàng giống Nhị gia, khi đó một cái ma ma thu dọn phòng cho khách cũng phát ra tiếng than sợ hãi như vậy, Mục Lan Yên dám khẳng định, ông trời quả nhiên khắp nơi chiếu cố nàng, con ngươi đen như mực hiện lên một tia ý cười tính kế, lại nhìn đến trên người nha hoàn vừa rồi hung hăng đối nàng, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh nhạt.
Mục Lan Yên theo nha hoàn đi, Dương ma ma phân phó nha hoàn ở trong này thu thập, liền vội vội vàng vàng trở về Minh Nhứ Uyển, vừa thấy lão phu nhân liền cười nói "Lão phu nhân ngài đoán xem vừa rồi ta vừa gặp ai?"
"Gặp một vị cô nương, thế nhưng có thể đàn ra thanh âm cầm phổ."
Lão phu nhân đã có một chút hứng thú "Điệu nhạc kia chỉ có thể con dâu thứ hai có thể đàn ra, thế nhưng còn có cô nương đối âm luật có tài nghệ như thế?"
"Cũng không phải như vậy, còn có càng tinh tế, cô nương kia không chỉ có thể đàn ra âm thanh, mà ngay cả diện mạo cũng cực kì giống Nhị gia."
Tay lão phu nhân nắm chén dừng một chút "Nàng là người nơi nào, mau gọi nàng đến để cho ta xem."
"Đã muốn được đại cô cô thỉnh đi. Ta đây sẽ đi thỉnh nàng."
Lão phu nhân khoát tay chặn lại, nhìn liền đứng dậy "Không được, vẫn là ta tự mình đi coi một chút." Nói xong liền đứng lên.
Thời điểm lão phu nhân đi đến chỗ ở của Tây Bình Hầu phu nhân, Mục Lan Yên đang được Tây Bình Hầu phu nhân lôi kéo cánh tay đánh giá, cũng giống như những người khác, vẻ mặt không thể tin, chậm rãi thành kinh ngạc, lẩm bẩm nói "Tại sao lại giống nhau như vậy."
Cô nương trước mặt cúi đầu, Tây Bình Hầu phu nhân nhìn thấy lão phu nhân, tâm tình kích động, "Mẫu thân, ngài mau nhìn Mục cô nương, thực sự cực kì giống Nhị ca."
Dương ma ma nâng lão phu nhân ngồi trên nhuyễn tháp, lão phu nhân kéo Mục Lan Yên đến trước mặt, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới một lần, lão phu nhân đột nhiên nghẹn ngào lên tiếng "Cô nương bao nhiêu tuổi?"
Mục Lan Yên trả lời "Tiểu nữ năm nay mười ba."
Lão phu nhân nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, cùng đứa nhỏ của Nhị gia cùng tuổi, nếu là không xảy ra việc kia, bộ dáng cũng là như vậy...Nhìn như vậy, càng xem trong lòng càng chua xót."Đứa nhỏ, nhà ngươi ở đâu, trong nhà còn có người không?"
Mục Lan Yên nghe câu hỏi này xúc động đỏ hốc mắt, làm như liên tiếp mấy ngày bị ủy khuất được lão phu nhân từ ái nhìn chằm chằm trút hết ra nói, giảng lại một con đường nhấp nhô, là nữ nhi thương nhân gia đình sa sút, gia sản bị kẻ ác chiếm đoạt, còn muốn buộc nàng lập gia đình, nàng suốt đêm chạy đến kinh thành tìm người thân, lại không nghĩ tới vị kia đã sớm đi, hiện giờ thành cô nhi không chỗ nương thân, không biết nên đi nơi nào.
Quả thật là khuôn mặt đứa nhỏ khóc hoa lê đẫm mưa ở trước mắt đâm đau tâm lão phu nhân, tóm lại là khiến lão phu nhân một trận đau lòng "Hài tử đáng thương a..." Nói xong liền ôm nàng nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng một chút trấn an, trong miệng đọc nhớ kĩ, nhớ kĩ Mục Lan Yên vẫn là người khác, cũng chỉ có lão phu nhân tự mình biết.
Tây Bình Hầu phu nhân sợ lão phu nhân quá mức thương tâm, vội vàng xen miệng nhắc nhở nói "Mẫu thân, đây là Mục cô nương."
Mục Lan Yên cảm thấy lão phu nhân đối với mình không bình thường, lại cũng không dám kêu với lão nhân gia là nàng rất là khổ sở, thoáng lui ra một chút, con ngươi nhiễm nước mắt nhìn chằm chằm lão phu nhân "Mục Lan Yên được Hạ công tử cùng Đại tiểu thư cứu giúp, ở trong Định Quốc Công phủ được quan tâm rất nhiều, bệnh cũng tốt rất nhiều, lão phu nhân không cần vì ta khổ sở, mấy ngày nay là những ngày Mục Lan Yên may mắn nhất."
Dứt lời, khóe miệng hiện lên một độ cong, lộ ra ý cười vài phần chân thành, bộ dạng dễ dàng thỏa mãn như vậy, đem lão phu nhân nhìn lại thấy nàng sống không dễ dàng, "Nhìn thân hình gầy yếu này, Dương ma ma, giữa trưa ở chỗ này mở tiệc, sai đầu bếp làm nhiều món tẩm bổ thân mình"
"Lão phu nhân vạn phần không cần vì ta phiền toái.." Mục Lan Yên sợ hãi, vội vàng mở miệng.
"Mọi người là muốn ăn cơm, có cái gì phiền toái, cô nương cứ tùy theo ta, đừng cùng lão bà tử ta khách khí." Lão phu nhân trấn an nàng nói.
Trong mắt Mục Lan Yên nước mắt lấp lánh, trần đầy cảm động, nghẹn ngào chậm rãi nói "Tổ mẫu ta cũng như vậy thương yêu ta...Mới trước đây có cái gì ăn ngon cũng nhanh cho ta, đạc biệt thích nghe ta đánh đàn, muốn nhìn ta xuất giá lại không thể chờ đến ngày đó."
Lão phu nhân trong lòng bị cảm động, nhìn nàng như nhìn xuyên qua nàng nhìn đến người nào đó.
"Ở Định Quốc Công phủ làm phiền nhiều ngày, vẫn chưa có cơ hội cảm tạ lão phu nhân, sáng mai... ta muốn đi, hôm nay có cơ hội thật sự quá tốt, vừa vặn ta có thể làm vài điểm tâm Giang Nam, lão phu nhân có cái gì thích ăn ta sẽ đi làm, cũng cố gắng tâm ý một phen."
".. Đi?" lão phu nhân lúc này phục hồi tinh thần, lúc này bật thốt ra "Sẽ không lưu lại."
"Mẫu thân" Tây Bình Hầu phu nhân có chút kinh ngạc nhìn lão phu nhân, người sau ngừng một lát, liền làm quyết định mở miệng nói "Vì nha đầu kia hợp ta, ta thích, nghĩ muốn lưu lại bên người, cô nương có bằng lòng bồi theo giúp ta lão bà tử này."
Mục Lan Yên trên mặt không nhìn được vui vẻ, lập tức kìm chế vài phần, có chút nở miệng co quắp mở miệng "Tự nhiên là nguyện ý, lão phu nhân không chê Mục Lan Yên là vinh hạnh của ta, chính là.."
"Kia cũng không có việc gì, chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Lão phu nhân đánh gãy nói, nhìn Mục Lan Yên ánh mắt càng phát ra từ ái.
Tây Bình Hầu phu nhân ngẩn người, cũng chưa nói gì phản đối, cô nương này đích thực là khiến người ta đau lòng, lão phu nhân nếu thích, ở hồi lâu cũng không sao. Chính là lại liếc mắt nhìn hai người ở chung, giống như một đôi bà cháu, nhíu mày, đối với việc này phát triển quá nhanh có chút không phản ứng kịp.
Bất quá thôi, quan trọng lão phu nhân cao hứng là tốt rồi.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |