Rơi xuống nước
← Ch.034 | Ch.036 → |
TriệuVăn Uyển biết nàng thanh danh không tốt cùng Diệpthịâm thầm tản ra lời đồn thoát không khỏi quan hệ, nếu không vài nha hoàn kia chỉ bằng quan hệ thân thiết với Đinh Hương có thể loan truyền cho mọi người trong phủ đều biết sao? Chuyện này bề ngoài đã muốn lắng lại, TriệuVăn Uyển tính toán cũng không có buông tha người khởi xướng.
Nha hoàn trong viện lục đục với nhau cũng không kém so với gia đấu, bọn nha hoàn lúc trước nói chuyện luyên thuyên đã nhiều ngày cụp chặt đuôi làm người, làm người hầu trong gia đình người ta chỉ cần ngày thường biết vâng lời lại cung kính một chút, mấy cái bà tử thường ở trước cửa cậy già lên mặt cũng đều tự động trốn ở trong phòng không đi ra, Định Quốc Công phủ đột nhiên trở nên yên bình, trong phủ hoàn toàn chỉ nghe thấy tiếng ve kêu.
TriệuVăn Uyển sai Tuyết Nhạn đi tìm hiểu vài lần, liền có nha hoàn thông minh nhìn ra ý đồ của nàng, không bao lâu sau đemTriệuma ma người khởi xướng lời đồn chỉ ra, ngay cả hành vi trong ngày thường đều bị lôi ra nói, nhất thời ở đầu sóng ngọn gió bị mọi người phỉ nhổ. TriệuVăn Uyển chỉ chờ thời điểm không sai biệt lắm, lấy tội danh hủy hoại thanh danh Đại tiểu thư, đánh hai mươi trượng xem như trách phạt, bắt giam vào phòng củi hai mươi ngày.
Đây là niệm tình nàng là ma ma hầu hạ bên người Diệpthị, xử phạt nhẹ nhàng, lại không dấy lên sóng gió gì lớn nên giữ lại một hơi. TriệuVăn Uyển xử phạt có tình có lý, Diệpthịcho dù trong lòng có muốn bảo vệ, cũng khó bảo vệ người, lại cảm thấy mất thể diện càng nhiều, tức giận đến mấy ngày đều không có khẩu vị ăn cơm, lại không quen bên người không cóTriệuma ma hầu hạ, người gầy đi một vòng, vẻ mặt mệt mỏi.
TriệuHoành Thịnh nhìn thê tử buồn bực như vậy, nghĩ đến việcTriệuma ma gây nên, khó nói bên trong không có vài phần dung túng, không có tâm tư quan tâm cùng chăm sóc, liền để lại một câu 'tận tâm quan giáo', liền sửa soạn đi Lan Uyển của Hạ di nương.
*******
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, Lâm Thanh Việt mang theo Lâm Thanh Sương đi đến bên hồ cho cá ăn, đi theo là vú nuôi Trịnh ma ma và người hầu, hai người này từ Lâm phủ đến trông giữ chạy theo sau thở hổn hển, phía sau ba cái nha hoàn cũng theo sát. Hai tiểu hài tử chạy trốn nhanh, ở giữa hành lang dài víu lan can nhìn đông nhìn tây một cái.
Uốn lượn chỗ xa xa chính là một đình bát giác, đúng là đình màTriệuVăn Uyển lần trước ngồi đánh đàn, đình kia bên trong chỉ dùng đá cẩm thạch trắng xây thành, từng chỗ rìa góc hiên đều treo một cái chuông gió, bị gió thổi phát ra âm thanh đinh đinh đang đang dễ nghe.
Việt nhi cảm thấy được chỗ kia rất tốt, liền ồn ào làm cho muội muội chạy nhanh chân một chút, bỏ mặc Trịnh ma ma cùng nha hoàn liên quan chạy vào trong đình trước, lại phát hiện có người đã sớm chiếm vị trí bên trong, bóng dáng nho nhỏ kia nhìn một cái đó là Thụy Ca Nhi, người sau ghé vào bên bàn đá ngủ say sưa, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên cánh tay ngó sen trắng trẻo, cùng hai má mập mạp hóp lại cùng một nơi, nửa má khác thì tròn tròn mập mạp, nhìn khiến cho người ta muốn bắt đầu véo một chút
"Thanh Sương" Lam Thanh Việt cúi đầu nhìn muội muội đang không tự giác bước chân, không đồng ý mà nhìn chằm chằm nàng.
Thụy Ca Nhi nghe được động tĩnh hơi hơi mở mắt, có chút mê man mà nhìn trong chòi nghỉ mát có thêm người tới, mềm mại mà hô một tiếng "Việt biểu ca?"
Bởi vì chuyện lần trước ở chỗ tổ mẫu, Việt Nhi đã sớm đem đứa con của thiếp trước mắt này liệt vào là người đáng ghét thứ hai (thứ nhất chắc là Uyển tỷ rồi), xem bên cạnh hắn không có ai, càng cảm thấy con của thiếp thất ở trong phủ không được coi trọng ánh mắt thêm vài phần khinh thường, mũi hừ nhẹ một tiếng, tính toán coi như là trả lời.
Thụy Ca Nhi lúc này hoàn toàn tỉnh táo, hắn cùng nha hoàn trong viện chơi trốn tìm, tìm nơi thanh tĩnh không nghe thấy thanh âm gì liền không tự giác liền ngủ, đều là hôm qua bị nương bắt học thuộc bài thơ nên cực kì buồn ngủ. Có thể là phát giác ra Việt Nhi đối với mình không thích, không nịnh hót làm cho người ta chán ghét, duỗi ra cánh tay béo mập chờ nha hoàn tìm đến.
Thụy Ca Nhi bộ dạng đẹp mắt, mắt mày đường nét vô cùng rõ ràng, chỗ đuôi mắt hơi hơi hất lên, điểm ấy giống Hạ di nương. Rõ ràng là tuổi nhỏ nhất, lại thích bày ra bộ dáng tiểu đại nhân nghiêm trang, nhìn buồn cười cùng thú vị. Lâm Thanh Sương trong lòng vô cùng thích tiểu đệ đệ này, e ngại đại ca nên chỉ dám ở đằng sau trộm vẫy vẫy tay, cười đến vô cùng thân thiện.
"Này, chỗ này chúng ta chiếm, ngươi đi chỗ khác." Lâm Thanh Việt ngẩng đầu cao giọng mà mở miệng, hắn nhỏ tuổi như vậy, không thích ai, có thể nghĩ đến mọi phương pháp xấu xa chơi đùa với người đó, xa lánh hắn.
Thụy Ca Nhi nhìn hắn liếc mắt một cái, không phản ứng, đây là nhà của hắn, người này dựa vào cái gì ra lệnh cho mình, ừ, rõ ràng bánh bao cũng có thể tức giận.
Việt Nhi bị coi như không thấy, trong lòng bực bội, một cái con tiểu thiếp nho nhỏ cũng dám ở trước mặt hắn tự cao tự đại, nhưng cũng không có biện pháp, cũng không thể động tay đem người đuổi ra ngoài, liền lôi kéo Lâm Thanh Sương đi đến góc khác của đình.
Lâm Thanh Sương khi đi vẫn là quay đầu nhìn lại, cuối cùng cảm thấy Thụy Ca Nhi một mình vô cùng đáng thương, cắn cắn môi, ở thời điểm Việt Nhi buông tay, chạy tới bên cạnh Thụy Ca Nhi, chớp chớp con ngươi trong suốt lên tiếng nói "Chúng ta cùng nhau chơi đùa đi!"
"..." Việt Nhi nhìn muội muội gần gũi với người trong nhóm con lợn, ngực lại thêm buồn.
Thụy Ca Nhi không nghĩ đến Lam Thanh Sương lại đến mời hắn, phát hiện nàng đối với mình thân thiết, gần bằng tuổi nhau, vẫn thích chơi cùng một chỗ.
Lâm Thanh Việt ở một bên bị hờ hững, ba người một chỗ, chỗ này nước lại hơi cạn, càng nhiều cá, Lâm Thanh Sương theo trong túi lấy ra một nửa bánh bao màu trắng, bẻ ra mấy miếng, chia đến trong tay hai người "Chúng ta cho cá chép ăn đi."
Lâm Thanh Việt cho cá ăn xong, thoáng nhìn Trịnh ma ma dìu đỡ thân mình béo tròn thở không ra hơi, bộ dáng buồn cười, tâm tư có phần không đồng tình mà nở nụ cười. Sau lại cảm thấy không thú vị liền nghĩ lại muốn cho cá ăn, nhìn con cá hình dáng lửa đỏ rực rỡ hết sức dễ thương, nhưng bánh bao vừa rồi đã cho ăn hết, chủ ý liền đánh lên người Thụy Ca Nhi, ngang ngược cướp trong tay Thụy Ca Nhi, Thụy Ca Nhi mở to hai mắt, Lâm Thanh Việt cầm bánh bao khanh khách cười xấu xa.
Thụy Ca Nhi phản ứng hô một câu, "Đưa ta bánh bao." Hắn mới hơn ba tuổi, Lâm Thanh Việt sáu tuổi, cao hơn Thụy Ca Nhi nửa cái đầu, cố ý nâng cao...ngược lại khiêu khích, Thụy Ca Nhi đuổi theo giằng co, hắn đột nhiên cảm thấy làm như thế mới thực sự là chơi tốt, "Thụy Ca Nhi, ngươi đến lấy đi."
Lâm Thanh Sương ở một bên nghĩ muốn khuyên ca ca đừng trêu cợt biểu đệ, nhưng Việt Nhi làm sao có thể nghe theo lời nàng.
Thụy Ca Nhi đuổi theo mệt mỏi, bĩu môi "Ta không chơi với ngươi, ta đi tìm đại tỷ." Thụy Ca Nhi nhìn ra được là người này cố ý chọc ghẹo chính mình, đáy lòng có chút ủy khuất, nghĩ muốn đi đến chỗTriệuVăn Uyển tìm kiếm an ủi.
Lâm Thanh Việt không thích đại biểu tỷ, nghe tên nàng xong, lập tức ngừng chân, khí thế lên cao chống eo nói "Ngươi nếu dám đi tìm Uyển biểu tỷ chơi, ta cùng Sương Nhi về sau sẽ không chơi với ngươi."
"Vì cái gì không thể cùng đại tỷ chơi?" Thụy Ca Nhi cảm thấy người này kì quái, hỏi vặn lại.
Lời nói Lâm thanh Việt lại càng gay gắt "Nàng có cha sinh, không có cha dạy, là người không được dạy dỗ, ngươi cùng nàng chơi có cái gì tốt!"
Đây là lời nói khi Lâm phu nhân dạy dỗ Lâm Thanh Sương, lần đóTriệuVăn Uyển cho Lâm Thanh Sương vòng tay nàng muốn đi tìmTriệuVăn Uyển, Lâm phu nhân mở miệng liền răn dạy, đến bây giờ Việt Nhi vẫn nhớ kĩ.
"Đại tỷ là người tốt, ta không cho ngươi nói xấu đại tỷ." Thụy Ca Nhi là thời điểm lúc nhỏ khi bốn bề vắng người Diệpthịthừa dịp mắng như thế, khi đó hắn còn nghe không hiểu, nói cho nương, làm cho nương tức giận đỏ mắt, hắn chỉ biết là lời nói cực kì xấu xa. Hiện giờ Việt Nhi mắng người thân của hắn, cũng giống như mắng hắn, Thụy Ca Nhi một chút liền nóng nảy.
"Ta cứ nói, ta cứ nói.... không có giáo dục, "
Thụy Ca Nhi miệng nói không lại, tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, tiến lên nắm bàn tay nhỏ nhắn đấm Việt Nhi một chút, người sau sửng sốt, hung ác nghiến răng, đã đem Thụy Ca Nhi đẩy trên mặt đất, "Ngươi còn dám đánh ta."
Tiện đà ghé vào trên người Thụy Ca Nhi, hai người nhất thời đánh nhau thành một đoàn, Thụy Ca Nhi còn nhỏ hơi sức yếu tương đối bất lợi, ngược lại làm cho Việt Nhi đánh lên khuôn mặt mềm mềm vài cái, Lâm Thanh Sương gấp đến độ ở một bên khóc lóc khuyên can. Bà tử nha hoàn vốn là ở một bên không xa nhàn hạ hóng mát nghe thấy động tĩnh, vừa thấy liền không tốt, vội vàng hướng lại đây tách hai người ra, nhưng hai người kia đánh nhau lợi hại, không dễ dàng tách ra, cũng sợ làm bị thương hai vị tiểu tổ tông.
"Không cho ngươi nói xấu đại tỷ ta, ngươi phải xin lỗi đại tỷ." Thụy Ca Nhi tuy rằng bị thương, còn không quên bảo vệ đại tỷTriệuVăn Uyển.
Lâm Thanh Việt đánh được tiện nghi, theo bà tử nâng dậy, trên cao nhìn xuống tiểu bất điểm nằm trên mặt đất trào phúng nói "Hừ, ta nói lại không có sai."
Thụy Ca Nhi trong mắt đột nhiên tức giận, cố sức đứng lên, đột nhiên đứng lên đẩy Việt Nhi bộ dạng đang đắc ý một chút, hắn (Việt Nhi) bước chân không ổn, lảo đảo một cái, không khống chế được, ngã lộn về phía sau.
Trịnh ma ma cùng nha hoàn liên quan tay chân vội vàng, lại ngay cả góc áo của Việt Nhi cũng chưa túm được, cùng lúc đó vú nuôi của Thụy Ca Nhi cùng nha hoàn trong Lan Uyển cũng từ hướng ngược lại tìm đến, mọi người ở đằng xa nhìn thấy một màn kia đều kinh sợ há to miệng không khép lại được, chỉ nghe 'bùm' một tiếng, Lâm Thanh Việt rơi vào trong hồ, trên mặt vừa rồi trấn định tự nhiên, mà bây giờ tràn đầy hoảng sợ giãy dụa kêu cứu mạng.
Lâm Thanh Sương ở một bên kêu gào khóc lóc, hiển nhiên là sợ hãi, Thụy Ca Nhi nhìn mọi người bỗng chốc xông ra, còn có bà vú ôm chặt chính mình ánh mắt lo lắng sợ hãi, có chút ý thức được chính mình giống như đã gây họa....
Trong nhất thời tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng la tiếng kêu cứu tất cả hỗn tạp lại cùng nhau, một mảnh kêu loạn. Trịnh ma ma chạy nhanh kêu gã sai vặt biết bơi lại đây, rất nhanh đem Việt Nhi vớt đi lên bờ.
Người sau sau khi được vớt lên cũng không xảy ra việc gì, chính là uống mấy ngụm nước, cả người đều lạnh run cầm cập, Trịnh ma ma lúc này mới vỗ ngực vẫn chưa hết hoảng sợ, lúc này mới cho người đi thỉnh Lâm phu nhân. Vú nuôi của Thụy Ca Nhi là Phùng ma ma đem người ôm vào trong ngực, nhìn tình huống này, cũng sai nha hoàn nhanh chóng chạy về Lan Uyển tìm di nương.
Trịnh ma ma tìm một cái tấm thảm bọc lại người Việt Nhi, một bên ôn nhu trấn an sợ hắn hoảng sợ, bên người nàng một cái nha hoàn tên Thúy Hương nhìn thấy động tĩnh bên phía đối diện, trên mặt tràn đầy oán khí cơ thể đứng lên, cả vú lấp miệng em nói "Đây là muốn mạng người đâu! Bây giờ ai cũng đừng hòng đi, chờ phu nhân ta đến vì Việt Nhi đòi lại công đạo."
Nha hoàn Xuân Liễu hầu hạ bên người Thụy Ca Nhi trong Lan Uyển đầu tiên nhìn thấy được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thụy Ca Nhi có một dấu tay hồng, khóe miệng bị đánh mạnh đến xanh tím, hai má một bên đều thũng xuống, đừng nói Hạ di nương nhìn thấy trách phạt các nàng trông nom không tốt, chỉ cần đối với đứa nhỏ lại có thể ra tay nặng như vậy, kia đối với Việt Nhi nửa phần đồng tình cũng không có.
"Rõ ràng thiếu gia nhà các ngươi khi dễ tiểu thiếu gia nhà chúng ta, thiếu gia nhà ngươi không cẩn thận rơi xuống nước, như thế nào có thể trách đến trên đầu tiểu thiếu gia chúng ta" Xuân Liễu cũng là người miệng lưỡi sắc bén, lập tức nói trở lại.
"Nói bậy, ta rõ ràng nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà ngươi đẩy thiếu gia nhà ta."
"Thiếu gia nhà ta nhỏ như vậy, làm sao có thể động đến mà đẩy thiếu gia nhà ngươi."
Hai người mỗi người một miệng, không biết như thế nào, đã có người động tay trước, Xuân Liễu ôm mặt, "Tốt a, , dám đánh trên người ta."
"Đánh ngươi thì làm sao." Thúy Hương hoàn toàn thờ ơ, còn lắc lắc tay, rõ ràng không sợ.
Hai người cấu véo nhau trong chốc lát, Trịnh ma ma mới quát ngừng lại "Làm cái gì vậy, còn thấy không đủ loạn sao? Còn không mau đến chăm sóc thiếu gia." Lời nói nghe lại không có nửa phần trách cứ.
Phùng ma ma nhìn Xuân Liễu đã bị đạp đánh, cười lạnh một tiếng nói "Nha hoàn Lâm gia các ngươi lợi hại như vậy, đánh nha hoàn còn phải nhìn mặt chủ nhân, nơi này tốt xấu gì cũng là phủ Định Quốc Công."
Thúy Hương nghe vậy ở một bên tranh trước mở miệng "Bất quá chỉ là nha hoàn của một di nương, đánh liền đánh, các ngươi có thể làm gì ta?"
← Ch. 034 | Ch. 036 → |