← Ch.086 | Ch.088 → |
Đầu mùa đông đi qua, vừa vặn gặp mấy ngày tuyết rơi, gió lạnh thổi suốt đến hôm nay mới xem như ngừng. Trong Minh Nhứ Uyển, bậc thềm đá bên cạnh lão phu nhân đặt mấy chậu trồng hoa mai đỏ nhụy hoa còn đọng bông tuyết trắng chưa tan, vài tỳ nữ đang cầm đồ sứ trắng, nhón chân thật cẩn thận lấy tuyết, Dương ma ma khép tay áo, thường tỉ mỉ dặn vài câu, khi lấy nước tuyết từ hoa, lá cây nghìn lần không thể dính phàm trần, chờ lấy đầy lọ sứ thì đậy nắp chôn dưới gốc cây mai, sang năm lấy ra đun sôi pha trà, có mùi vị khác biệt.
Dương ma ma đang giám sát, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp từ xa đi đến, trên mặt lập tức giương lên tươi cười, vội đi ra đón "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư sao hồi phủ cũng không có người qua đây bẩm báo một tiếng."
Trên mặt Triệu Văn Uyển chứa ý cười "Là nghĩ muốn cho tổ mẫu một bất ngờ, mới không để gã sai vặt đi thông báo."
Triệu Văn Hi đứng ở một bên cười yếu ớt, ngoài nhìn giống như vui vẻ, nhưng trong lòng một chút cũng không vui. Một đường đi về đã sớm mệt mỏi, vốn là nghĩ muốn về Tịch Liên Uyển nghỉ ngơi một phen, nhưng Triệu Văn Uyển lại đưa ra yêu cầu đi thỉnh an lão phu nhân trước, Triệu Văn Hi bất đắc dĩ, lần này nếu tự mình trở về uyển nghỉ ngơi sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sao có thể để cho Triệu Văn Uyển chiếm hết tiếng tốt, vì thế đành kéo thân thể mệt mỏi tâm tình không vui cùng nhau đến.
Hai người lặng lẽ cùng nhau đi vào trong phòng, lão phu nhân vừa thấy hai người quả nhiên cao hứng vô cùng, giống như xa cách lâu ngày, vô cùng thân thiết mà ôm hai người ngồi vào bên cạnh, hỏi han không ngừng.
Triệu Văn Uyển thấy tình cảm nhớ thương của tổ mẫu như vậy nắm ngược lại tay dày rộng ấm áp của tổ mẫu, nói về các chuyện thú vị khi so tài, ví như thiên kim tiểu thư của Sử gia Trương Thái ăn nhiều dáng người béo tròn làm ghế ngồi so tài gẫy sập, lăn một cái ngã nhào, còn có Cẩm Bình Quận chúa bị chó đuổi cắn lúng túng, mặt mày lão phu nhân bị nàng cố ý pha trò vui vẻ cười không ngừng, chỉ khi nghe đến chuyện con chồn trắng bị lột da chết sắc mặt hơi nặng nề "Việc này, lúc Văn Huyên bị Việt quý phi phạt đưa về sao chép kinh thư tổ mẫu mới nghe nói, lúc ấy ủy khuất cháu rồi."
"Không ủy khuất, nhưng thật ra hai vị muội muội bị lừa gạt còn tưởng rằng cháu gái làm, Văn Hi thiếu chút nữa khóc ngất, Văn Huyên cuối cùng cũng bị liên lụy, may mắn Vĩnh Bình Công chúa làm chứng cho cháu gái, vẫn trong sạch."
Vừa nghe tổ mẫu nói cũng biết chuyện đấy, Triệu Văn Hi liền chột dạ, con ngươi trong suốt hàm chứa ủy khuất nói "Lúc ấy tình huống hỗn loạn, nhất thời tình thế cấp bách Văn Hi mới...Là cháu gái làm sai, không nên hoài nghi tỷ tỷ, ở chỗ này bồi tội với tỷ tỷ."
Triệu Văn Uyển tự nhiên rộng lượng cười, cong lên khóe miệng, trong ý cười kia hơn vài phần chĩa mũi nhọn vào, chống lại con mắt như nước của Triệu Văn Hi, tâm tình rất tốt nói "Muội muội không cần tự trách, tỷ muội chúng ta đâu phải qua một đêm liền thành kẻ thù, nhưng mong về sau tỷ muội chúng ta ở trước mặt người ngoài có thể đồng lòng, cùng tiến lui, cũng không thể để tình trạng ngày ấy lặp lại."
"Tỷ tỷ dạy phải." Triệu Văn Hi tức giận không được, chỉ có thể mím môi lên tiếng trả lời, con ngươi buông xuống chứ oán hận.
Qua một lát, Diệp thị, Từ thị, Lãnh thị cùng nha hoàn vào phòng, Từ thị vào cửa nhìn thấy sắc mặt giống bị bệnh nhẹ của Triệu Văn Hi liền một trận hỏi han ân cần, cực kì thân thiết. Lãnh thị mẫu mực ôn ôn nhu nhu chúc mừng Triệu Văn Uyển ở Quỳnh hoa yến đoạt giải nhất, được phong làm Quận Chính, trong lời nói có phần thật tâm thật lòng cao hứng.
Lão phu nhân nghe lại thoải mái, khi cười khóe mắt nếp nhăn trên mặt càng sâu. Mà Diệp thị một bên chỉ trầm mặc cười nhạt, trong lòng có phần không vui, hiện giờ địa vị hai huynh muội ở trong phủ như rễ cây cắm chắc chắn, nếu cứ tiếp tục cắm thêm chỉ sợ là không thể rút ra, suy nghĩ việc này, trong con ngươi ẩn nhẫn thoáng qua một tia ngoan lệ.
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ như thế, bỗng nhiên một tiếng động nôn khan không hài hòa chặt đứt lời nói của mọi người, nha hoàn Vĩnh Xuân bên cạnh Từ thị che miệng nôn khan không ngừng, trong con ngươi mọi người lập tức hiện lên ánh sáng nhọn, Từ thị đặc biệt nhíu mày hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Nếu là nha hoàn bình thường cũng không tính, nhưng nha hoàn Vĩnh Xuân lại không giống nha hoàn khác, là nha hòan hồi môn của Từ thị. Vì Từ thị muốn uống thuốc phụ giúp việc có thai nên nửa năm không thể sinh hoạt vợ chồng, Từ thị lo lắng Triệu Hoành Minh chịu đựng không được làm bậy bên ngoài liền nghe chủ ý của người bà con thân thiết, đem nha hoàn hầu hạ bên người làm thông phòng cho Triệu Hoành Minh, cũng đắn đo tốt lắm. Nhà giàu người ta thường như vậy, đem nha hoàn bên người chính thê ở thời điểm không thoải mái cho phu quân phát tiết, vẫn tốt hơn tìm nữ nhân mình không hiểu biết ở bên ngoài, sau khi sự việc xảy ra chỉ cần cho uống thuốc tránh thai liền không cần lo.
Vinh Xuân chịu đựng một trận ghê tởm, vội vàng quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu "Nô tỳ thân mình không khỏe, chỉ là cảm giác khó chịu quá mới có thể như vậy, mong lão phu nhân cùng phu nhân thứ tội."
Từ thị giận trừng mắt "Không biết quy củ." Nói xong làm như có dự cảm xấu liền muốn đi qua đạp một cước.
Triệu lão phu nhân vội vàng quát bảo ngừng lại, sai Dương ma ma đi dìu nàng đứng lên trước.
Vinh Xuân ngẩn ra, theo bản năng nâng mắt nhìn, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, có phần căng thẳng nhịn không được nôn khan.
Diệp thị hợp thời xen lời, phân phó nha hoàn bên người nói "Đi mời Nguyên đại phu đến nhìn một chút, có phải..."
Có thai...Mọi người đều có ý tưởng như vậy, chỉ là e ngại sắc mặt khó coi của Từ thị không có nói ra miệng.
Chờ Nguyên đại phu đến bắt mạch, xác định là tin vui, liên tục chúc mừng, lão phu nhân tất nhiên cao hứng, nhiều năm như vậy Hoành Minh mới có con nối dõi, mặc dù không phải chính thất sinh ra, nhưng cũng giải nỗi sầu lo Tam phòng không có con nối dõi của lão phu nhân, liền phân phó người hầu hạ cẩn thận Vinh Xuân, nói mấy ngày nữa làm cho nàng lễ chải tóc, nâng lên làm di nương.
Vị thông phòng kia có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng khấu đầu tạ lão phu nhân, tỉnh táo lại nhưng còn bối rối hơn vừa nãy, trốn tránh tầm mắt không dám nhìn ánh mắt như muốn giết người của Từ thị, thật cẩn thận mà xoa bụng.
Mấy ngày sau, Vinh Xuân thật đúng là được nâng lên làm di nương, trong phủ nhỏ nhỏ "Náo nhiệt" một phen, đương nhiên trong đó cũng có Từ thị làm ầm ĩ, lão phu nhân chỉ sợ nàng nhất thời xúc động bị thương tôn nhi, sau đó đem Vinh Xuân đưa vào Thiên viện trong Minh Nhứ Uyển ở.
Bên Tam phòng vừa nháo xong, Diệp thị bên này cũng xảy ra tình trạng, Triệu Nguyên Tấn không có việc gì ở bên ngoài quan hệ với kĩ nữ, phá hủy thân mình, Diệp thị không dám cho Triệu đại lão gia biết, tự mình vội vàng trước sau tìm thầy thuốc cho Triệu Nguyên Tấn. Triệu Văn Uyển ở trong phủ đã bồi dưỡng không ít thân tín, ngoài phủ trong phủ đều có, nhất là khi Hoàng Thượng phong nàng chức Quận Chính, về sau mỗi tháng đều có bổng lộc cố định, chỉ cần số hoàng kim lần trước hoàng thượng ban cho đoán chừng cũng đủ nàng dùng trong thời gian dài, tin tức bốn phương tám hướng như dòng nước cuồn cuộn không ngừng.
Khó có được hai nữ nhân thích gây sức ép đều vội vàng từng người có chuyện riêng, Triệu Văn Huyên lại trong thời gian bị phạt bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà Triệu Văn Hi đã nhiều ngày học lễ nghi cùng với ma ma mời đến, thật là bận rộn, Triệu Văn Uyển tự nhiên liền vui vẻ thanh nhàn.
Ngày hôm đó thời tiết tốt, rảnh rỗi không có việc gì làm, Triệu Văn Uyển tính toán đi chỗ đại ca giết thời gian, đi nửa đường bỗng nhiên nghe thấy đằng sau vang lên thanh âm "Triệu tiểu thư..."
Bảo Thiền đang muốn quay đầu, còn chưa nhìn thấy bóng dáng đã bị Triệu Văn Uyển trừng mắt nhìn trở về, sờ sờ cái mũi lộ ra thần sắc khó hiểu, thật cẩn thận hỏi "Tiểu thư, đằng sau giống như có công tử chào ngài?"
"Đừng để ý tới." Trong lòng Triệu Văn Uyển phun trào hai chữ "nằm máng", ra vẻ không nghe thấy càng bước nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ người nọ sao đột nhiên giống như âm hồn không tan vậy?
"Triệu Văn Uyển, ngươi đứng lại cho bổn vương." Thanh âm kia càng cất cao hơn, tuy là lạnh nhạt không có trách cứ, tỉ mỉ nghe còn hàm chứa nhè nhẹ tia dông dài không biết làm thế nào.
Bảo Thiền cả kinh, thân mình đều cứng ngắc, Vương.... Vương...Vương gia? Tiểu.. Tiểu thư...làm cái gì, cũng dám không để ý Vương gia.
Triệu Văn Uyển vì lần nói chuyện ngày đó, lúc này cũng có chút mơ hồ, không muốn chống lại Cố Cảnh Hành, chỉ hơi hơi dừng bước chân, đột nhiên cảm thấy trên cánh tay căng thẳng, bị người túm được.
"Ngươi..." Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy da gà cả người nổi lên, giống như bùng nổ, quay đầu muốn phát tác, khi nhìn thấy người khí thế liền ỉu xìu, "Công chúa..."
Bảo Thiền lúc này hoàn toàn hỗn độn, thiếu niên thanh tú mặc đồ người hầu trước mắt dĩ nhiên là Công chúa...A.. Là Công chúa nha, Bảo Thiền vừa rồi nhìn thấy còn hơi hồng hai má, chỉ cảm thấy thiếu niên thật tuấn tú, lúc này âm thầm xấu hổ và giận dữ.
Vĩnh Bình Công chúa lộ cười ra răng trắng vô cùng trêu ghẹo "Uyển tỷ tỷ sao không để ý tới Lục ca vậy?"
Triệu Văn Uyển đang ở dưới đáy lòng lấy đế giày điên cuồng mà đánh Cố Cảnh Hành, liền nghênh đón một đôi mắt đen không hờn giận, nhếch miệng cười rất là vô tội nói "Có sao?"
Chẳng lẽ không có sao? Trên mặt Cố Cảnh Hành tối sầm, vừa định há mồm nói cái gì, Triệu Văn Uyển liền vội vàng thu tầm mắt, tìm đề tài cùng Vĩnh Bình Công chúa nói chuyện "Công chúa sao hôm nay lại tới đây?"
Cố Cảnh Hành yên lặng nhìn, cặp mắt kia linh động lóe lên nhiều điểm giảo hoạt làm cho người ta không thể rời mắt, đáy lòng nhịn không được hít vào một hơi, sớm biết có hôm nay, lúc trước có phải hay không...Chỉ nghĩ tới Triệu Văn Uyển lúc trước, cứ cảm thấy cảm giác cùng người trước mắt có một tia quái dị không giống, hình như là...một người khác.
"Lục ca muội hiếm có được dược liệu tốt nói muốn tặng cho Nguyên Lễ ca ca, muội...Muội cũng nghĩ muốn tới thăm tỷ một chút, liền một đường đi tới!"
"Vậy vì sao Công chúa không trực tiếp đến Trúc Tương Phi Uyển của ta?" Triệu Văn Uyển cố ý cười nhạo một tiếng.
"A?" Vĩnh Bình cắn môi có phần ngốc ngốc cười ha ha, hai má đỏ ửng một mảnh, cảnh xuân kiều diễm.
Mấy người vào Thanh Phong Cư, Triệu Nguyên Lễ đang khoác chăn mỏng dựa gần vào bên ấm lô đang cháy, tay cầm cuốn sách đọc. Vĩnh Bình giấu đi thần sắc kích động hô một tiếng Nguyên Lễ ca ca, Triệu Văn Uyển trái lại từng bước đi lên rút cuốn sách, để sang một bên, lảm nhảm lầm bầm "Triệu Trung nói đêm hôm qua đại ca đến khuya mới ngủ, lúc này ngủ dậy lại đọc sách, thân mình tốt hơn chút cũng không thể như vậy được!"
Triệu Nguyên Lễ giống như quen với việc nàng nhắc nhở, thuận theo, bộ dáng nhận sai, đứng lên cởi chăn mỏng hành lễ với Cố Cảnh Hành cùng Vĩnh Bình "Thần bái kiến Vương gia, Công chúa."
Thanh Phong Cư hiện giờ khác với ngày xưa lạnh lùng, từ lúc Triệu Văn Uyển can thiệp bố trí trở nên rực rỡ hẳn lên, rất có vài phần tinh thần phấn chấn. Bố cục lớn nhất là thư phòng cũng là nơi Triệu Nguyên Lễ thường ở lại, đặt một cái ấm lô bằng đồng khắc chữ Phúc, than đốt liên tục, ở trên miệng ấm lô đặt một ấm đồng khắc hoa văn phúc lộc, ùng ục đun nước.
Gây chú ý nhất chính là giá sách chiếm toàn bộ bức tường, đem thơ từ, sách quý đặt kín chỗ trống, cũng không thiếu bài viết của Triệu Nguyên Lễ, bên cạnh còn có mấy cây xanh làm đẹp, màu sắc hài hòa.
Vĩnh Bình tò mò mà lướt qua một loạt giá sách, xem xét từ trên xuống dưới tất cả đều là sách cũ từ lâu, bỗng nhiên nghĩ tới phụ hoàng một bụng bàn luận tri thức, âm thầm chép chép miệng, tầm mắt liền không tự giác liếc về phía bụng Triệu Nguyên Lễ.
Triệu Nguyên Lễ đang cùng Lục vương gia pha trà luận chính sự làm như phát hiện, hơi hơi nghiêng đầu, liền cùng tầm mắt Vĩnh Bình đúng lúc gặp nhau, thần sắc vốn điềm tĩnh nhiễm vài phần ôn hòa, càng có vẻ ôn nhuận như ngọc, nhìn thẳng đến lúc Vĩnh Bình xấu hổ đỏ mặt, đem mặt chôn vào giữa giá sách.
"Triệu công tử đối với thời cuộc giải thích có phần độc đáo, có từng nghĩ đến vào triều làm quan?" Cố Cảnh Hành nói đến hưng trí không khỏi hỏi.
Vì tính tình Triệu Nguyên Lễ cùng Cố Cảnh Hành bình thường cũng không thích nhiều người, tình thế bắt buộc Triệu Văn Uyển phải làm nha hoàn pha trà, nghe vậy dừng lại động tác pha trà, trong lòng cũng là tồn tại vài phần tính toán. Chỉ là nghĩ đến quan trường hiểm ác, theo tính tình của đại ca...Không nhất định thích.
Trái lại Triệu Nguyên Lễ nhân vật chính vẻ mặt lại lạnh nhạt, đem đĩa đặt quả lê, quả táo, quả anh đào cùng bốn dạng quả khô đẩy trước mặt Triệu Văn Uyển "Nguyên Lễ từ lâu sớm vì chuyện năm đó thân thể mệt mỏi hối hận đã sống uổng phí thời gian qua, nếu không có Uyển Uyển, chỉ sợ hiện tại vẫn là khối bùn loãng không thể trát tường...Thế gia vọng tộc không người nối nghiệp cuối cùng cũng chỉ có thể chôn vùi, ta không muốn truy cầu danh lợi, chỉ mong người ta để ý có thể sống tùy ý hài lòng, làm thương gia làm quan chỉ vì người nọ có thể thỏa mãn mong muốn."
Làm buôn bán bảo đảm ngươi cơm áo không lo, tiêu tiền thoải mái; làm quan cho ngươi có quyền thế dựa vào. Chỉ cần ngươi nghĩ muốn ta liền nhất định sẽ làm được.
Triệu Nguyên Lễ không nói hết ý tứ nhưng người ở đây đều nghe hiểu, Triệu Văn Uyển hồng hồng vành mắt thì thào gọi đại ca, mà Vĩnh Bình đi tới ngồi bên cạnh Triệu Văn Uyển, con ngươi trong suốt tràn đầy hâm mộ. Chỉ có một tên nam nhân trong phòng là sinh vật cá biệt, sinh ra vài phần không vui.
Anh vợ là muội khống vả lại năng lực xuất chúng, áp lực rất lớn, sao mà phá được đây?
Không khí nháy mắt ngưng trệ, Cố Cảnh Hành ho khan một tiếng, chuyển hướng về phía bàn gỗ bên trên đặt bức tranh chưa vẽ xong, rời đề tài nói "Triệu huynh bức tranh này sao chưa vẽ xong?"
Triệu Nguyên Lễ liếc liếc mắt nhìn vài nét bút ít ỏi trên giấy Tuyên Thành, cười nhạt nói "Ý cảnh bị chặt đứt, không nghĩ miễn cưỡng."
Vĩnh Bình một bên thật ra rất có hứng trí quan sát, nghĩ đến tình cảnh ngày ấy chính mình bắt buộc người này vẽ tranh, trên mặt nhịn không được đỏ hồng, sinh ra tâm tư muốn học vẽ tranh, có chút do dự hỏi "Nguyên Lễ ca ca.. Có thể dạy Vĩnh Bình vẽ tranh được không?"
Triệu Nguyên Lễ bị vẻ mặt của nàng làm nhớ đến ngày hôm đó, khóe miệng cũng chứa ý cười nói "Đương nhiên có thể, mời tự nhiên."
Được Triệu Nguyên Lễ thoải mái trả lời, Vĩnh Bình cười đến mặt mày cong cong, nóng lòng muốn thử mà nhìn chằm chằm bức tranh mở ra trên bàn, Triệu Nguyên Lễ liền đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, mài mực bắt đầu dạy. Vĩnh Bình giống như là học trò ngoan, có phần thích hỏi, Triệu Nguyên Lễ vô cùng kiên nhẫn giải đáp từng cái, ban đầu chỉ là vì mục đích tiếp cận Triệu Nguyên Lễ, hiện tại cũng sinh ra say mê hứng thú, hai người một hỏi một đáp, học đến vui vẻ.
Có lẽ là ngày đó Vĩnh Bình bảo vệ khiến hắn cảm động, đối với Vĩnh Bình Công Chúa nhu thuận lanh lợi như thế, trong lời nói của Triệu Nguyên Lễ cũng không tự giác mang vài phần cưng chiều, ngay cả bản thân cũng không phát hiện. Thấy Vĩnh Bình cầm bút không đúng cách, nghĩ cũng không nghĩ đích thân cầm tay nàng sửa đúng, chờ chạm đến tay trắng mịn mềm mại của đối phương, không kịp đề phòng chống lại con ngươi tròn tròn kinh ngạc của Vĩnh Bình, trong lòng bỗng nhiên như bị điện giật, một loại khó có thể diễn tả bằng lời nói thổi qua toàn thân, cứng ngắc duy trì tư thế cầm tay nàng.
Vĩnh Bình chỉ cảm thấy tay kia ấm áp khô ráo, không giống của phụ hoàng, không giống của Lục ca, khiến nàng không hiểu sao có cảm giác yên ổn, nhìn cặp mắt kia có ảnh ngược nho nhỏ của chính mình, đáy lòng sinh ra một chút mừng thầm, Nguyên Lễ ca ca có phải hay không...Cũng thích mình?!
Trong nháy mắt, tiểu nữ tử thẹn thùng dứt khoát không che dấu nhiệt tình, Vĩnh Bình thẳng nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Lễ, giống như là muốn từ đó tìm ra đáp án, đem Triệu Nguyên Lễ luôn luôn bình tĩnh tự nhiên nhìn đến bên tai phiếm hồng, vội buông tay, che dấu mà ho khan một tiếng, dời đi sự chú ý của nàng "Theo cây trúc trong lọ vẽ thử xem."
"Ngô!" Vĩnh Bình nghe lời nghe theo.
Học trò nhu thuận như thế, làm Triệu Nguyên Lễ suy nghĩ lung tung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại chống lại Triệu Văn Uyển bộ dáng thông minh hướng ánh mắt trêu đùa về phía hắn, trong mắt đẹp rõ ràng viết chữ "Đại ca, ca động tình, " khiến nỗi lòng Triệu Nguyên Lễ vừa đè xuống lại quấy lên.
Vốn tưởng rằng tiểu muội muội...
Thư phòng to như vậy, Triệu Nguyên Lễ cùng Vĩnh Bình chiếm một góc vẽ tranh, lưu lại Triệu Văn Uyển cùng Cố Cảnh Hành chiếm một góc uống trà phẩm trà. Cố Cảnh Hành nhìn Vĩnh Bình ở góc kia thuận lợi triển khai, lại so sánh với chính mình, Triệu Văn Uyển động tác ngầm trợn trắng mắt...Trong lòng âm thầm cười khổ.
"...Trà uống ngon sao?" Cố Cảnh Hành quyết tâm đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Đúng." Triệu Văn Uyển nhấp một hơi, bình thản trả lời.
"Nơi này sách thật nhiều."
"Đúng."
"Phòng này bố trí không tồi, chính là gốc cây lục la cắt có chút xấu."
"...Ta cắt."
"...Nhìn kĩ có thể xem được."
Hoàn toàn không có biện pháp cùng nhau vui vẻ nói chuyện phiếm! Trong lòng hai người đồng thời nghĩ đến, nhưng mà Cố Cảnh Hành hàng ngày là một người tính tình cố chấp, thấy thế, nghĩ đến tình hình lần đầu gặp nàng đến mua bức tranh ở tiệm Phong Vu Tu, sau một lúc lâu trầm ngâm nói "Ngươi thích xem □□ (cái này ta cũng không biết là gì, lên trang chính của truyện bên trung cũng ô ô như thế), chỗ ta có bản hiếm của thể loại này, ngươi muốn nhìn sao?"
"Phốc.." Lần này Triệu Văn Uyển nhịn không được, phun hết trà vào Cố Cảnh Hành ngồi đối diện.
"□□ là cái gì, thoại bản sao, đẹp mắt không, Lục ca muội cũng phải nhìn!" Vĩnh Bình Công chúa vừa muốn tới nơi này bưng trà, tới gần vừa lúc nghe hai người nói đến, không rành thế sự mà sáp vào nói. (thoại bản:một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
"Công chúa...Loại sách này không thích hợp cho cô nương gia xem." Triệu Nguyên Lễ trước Cố Cảnh Hành dứt khoát dập tắt ý nghĩ muốn xem trong đầu của Vĩnh Bình, đôi mắt thâm thúy lập tức mà nhìn về phía Triệu Văn Uyển, thẳng đem người sau nhìn xấu hổ vạn phần lửa giận trong lòng tràn đầy gấp đôi, ý tưởng muốn bóp chết Cố Cảnh Hành cũng có.
"Nhưng Uyển tỷ tỷ..."
"Được, sau này thần sẽ dạy thật tốt." Triệu Nguyên Lễ cố ý nhấn mạnh chữ "dạy thật tốt", Triệu Văn Uyển khóc không ra nước mắt, một bụng đầy lửa giận trừng người khởi xướng.
Cố Cảnh Hành bị nước trà văng lên mặt cũng không giận, chỉ là chống lại mắt đẹp đầy lửa giận khí thế liền yếu đi ba phần. Triệu Nguyên Lễ sợ Triệu Văn Uyển đắc tội Lục vương gia liền đưa ra chủ ý dẫn hắn đi đổi y phục, tạm thời rời khỏi thư phòng. (ha ha chết cười mất thôi, đọc đến đây chắc các nàng cũng đoán được sách đó là sách gì rồi. )
"Uyển tỷ tỷ đừng sợ, Lục ca sẽ không trách tội của tỷ." Vĩnh Bình đi đến bên người Triệu Văn Uyển an ủi.
Triệu Văn Uyển lúc này mới ý thức được việc mình phun trà lên mặt Lục vương gia thích sạch sẽ, không tự giác mà cảm giác chạy nhanh tìm chết, tâm tư có chút như tro bụi "Vì cái gì..."
"Bởi vì Lục ca thích tỷ nha!" Vĩnh Bình đơn thuần nói.
Triệu Văn Uyển tâm tư bị đốt thành tro bụi không có nửa điểm sống lại, vẫn ỉu xìu nói "Hắn thích ta, thế giới này liền tan vỡ."
"Thế giới là gì? Tan...Tan vỡ?" Vĩnh Bình đối với từ ngữ nàng nói hoàn toàn không thể lí giải.
Triệu Văn Uyển sâu kín thở dài, chìm trong hối hận, không thể không phủ nhận cách nói của Vĩnh Bình hợp lý, bằng không vừa rồi đầu nàng đã phải chuyển nhà, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra nam chính trong kịch bản não bị chập mạch hay sao mà coi trọng nàng?
Vĩnh Bình thấy nàng có vẻ không vui, có lòng vì Lục ca nói vài lời hay "Thật ra Lục ca trước kia không như vậy, lúc nhỏ Lục ca thích cười, đối với bọn muội đều tốt lắm, tính tình cũng tốt lắm, giống như Nguyên Lễ ca ca vậy."
"Chỉ là sau khi sự kiện kia xảy ra, Lục ca đem chính mình nhốt lại, ai cũng không nhìn, khi đó muội mới bốn năm tuổi thôi, nhớ không rõ là chuyện gì, chỉ nhớ sau khi Lục ca nhốt mình trong phòng nửa tháng đi ra một bộ dáng thâm trầm dọa người, đem muội bị dọa khóc, mẫu phi cũng gấp đến phát khóc, tuy nói là qua những ngày bình thường, đối với bọn muội đều cảm giác Lục ca không giống trước kia."
"Lục ca đối với tỷ dĩ nhiên không thể âm trầm, cho nên Uyển tỷ tỷ ở trong lòng Lục ca nhất định đặc biệt!" Cuối cùng Vĩnh Bình chốt lại một câu.
"..." Ngươi làm sao có ảo tưởng đấy?! Triệu Văn Uyển yên lặng phun nằm máng, theo sau nghĩ đến sự kiện Vĩnh Bình vừa nói, lờ mờ có chút ấn tượng. Năm Cố Cảnh Hành mười tuổi, gặp Hoàng hậu thiết kế độc hại, bà vú vì bảo vệ hắn một mạng, dùng chính con mình làm thế thân, cuối cùng đứa nhỏ kia bỏ mình, bà vú thất lạc không rõ, mà Cố Cảnh Hành may mắn tránh được một kiếp, được người hầu cứu trở về trong cung, bệnh nặng một hồi sau tính tình thay đổi lớn, dưỡng thành tính tình nham hiểm hung ác như ngày nay.
Hai người nói chuyện ngừng lại vừa lúc Triệu Nguyên Lễ cùng Cố Cảnh Hành đi ra, Vĩnh Bình hướng về phía Triệu Văn Uyển làm tư thế ý bảo nàng giữ bí mật.
"Thời gian không còn sớm, Vĩnh Bình cần phải trở về." Cố Cảnh Hành cảm thấy hôm nay ra cửa bất lợi, thêm việc Vĩnh Bình không thể ở chỗ này lâu, liền tính toán trở về.
Triệu Văn Uyển nhìn Cố Cảnh Hành thay đổi một thân y phục, y phục đại ca từ trước đến nay màu sắc nhã nhặn mặc vào tuấn tú lạ thường, có vài phần cao quý độc lập, ý vị công tử độc nhất vô nhị. Nhất là khi người này chăm chú nhìn mình, mặt mày nháy mắt nhu hòa, mang đến cảm giác không chân thật khiến tinh thần nàng lung lay.
Vĩnh Bình tuy rằng không muốn nhưng cũng hiểu quy củ, chỉnh lại cái chóp mũ nghiêng lệch, đi theo phía sau Cố Cảnh Hành, mở to hai mắt hướng Triệu Văn Uyển cười nói "Uyển tỷ tỷ, muội lần sau lại đến thăm tỷ!"
"Được." Triệu Văn Uyển cười nói chậm chậm đáp.
Triệu Nguyên Lễ dĩ nhiên đứng dậy đưa tiễn, đem hành động nửa ngày nay của Cố Cảnh Hành và Triệu Văn Uyển nhìn ở trong mắt, đáy mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa. Sau một lúc lâu làm như lơ đãng nói "A, hà bao kia của ta đâu mất rồi?"
"Hà bao nào?" Triệu Văn Uyển bỗng nghĩ đến hà bao xấu xí mình thêu "Là hà bao muội thêu sao?"
"Ta rõ ràng nhớ là phối hợp cùng y phục này, hôm nay mặc giống như hôm ở Quỳnh hoa yến mặc qua." Triệu Nguyên Lễ nhíu mày tìm kiếm.
Bên cạnh có người có tật giật mình, di chuyển tầm mắt cố ý nhìn đi nơi khác.
"Có lẽ là rơi ở trong cung, tìm không thấy thì thôi, cái kia xấu xí muội vẫn khuyên đại ca thay đổi, ngày mai muội sẽ thêu cái đẹp hơn!" Triệu Văn Uyển rất là hào phóng nói.
Đầu sỏ gây nên vụng trộm cầm cái hà bao xấu xí nào đó, trong lòng vui vẻ đến tột đỉnh.
Triệu Nguyên Lễ có thâm ý nâng mắt liếc Cố Cảnh Hành một cái, lại nhìn muội muội, khóe môi nhiễm ý cười ôn hòa, con ngươi trong veo phát sáng như ngọc càng sâu lắng, nói "Đây chính là lần đầu tiên muội muội thêu, ý nghĩa khác nhau, haizz, chỉ mong người nhặt được sẽ quý trọng thật tốt thôi."
← Ch. 086 | Ch. 088 → |