← Ch.065 | Ch.067 → |
Triệu Văn Huyên vừa rồi tức giận chưa kịp phát tác hết, còn bị Triệu Văn Uyển công khai ngầm nhục nhã một phen, trong lòng ủy khuất lại oán giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tay nắm chặt dưới ống tay áo, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, đâm đến đỏ hồng, chỉ có thể có nén giận đi ra Trúc Tương Phi Uyển, vừa đi ra thân mình tức giận run rẩy, hàm răng phát run.
Triệu Văn Hi đang đi ra thấy nàng ăn mặc đơn bạc, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không mang, liền gọi Lục Vân đem áo khoác gấm được gấp chỉnh tề vào tay mình, run run, lông cáo trắng như tuyết từng sợi lay động, giống như một làn sóng tuyết lướt nhẹ, không rõ nông sâu, như đôi con ngươi Triệu Văn Hi, sâu cạn đen tối, một đôi đồng tử trong suốt như nước hạ xuống cũng là khiến người nắm không rõ ánh sáng nhọn.
Mà sắc mặt người đối diện thay đổi vài lần, thoạt nhìn càng xấu hổ.
Triệu Văn Hi nâng đôi mắt lên, nhìn nàng, trong nháy mắt cùng lúc buông xuống không giống, là ánh sáng như nước mênh mông, thuần khiết không hề có tạp chất, chưa mở miệng nói chuyện, yên lặng đem áo khoác khoác lên người Triệu Văn Huyên, lôi ra hai sợi dây lụa, tỉ mỉ giúp nàng thắt thành hình con bướm, để ở trước ngực, mười đầu ngón tay trắng nõn để ở ngoài bị gió thổi đông lạnh đỏ lên.
Làm xong xuôi, Triệu Văn Hi cuối cùng mới mở miệng nói "Thời tiết lạnh, Tam muội muội cũng đừng bị đông lạnh."
Triệu Văn Huyên vẫn còn nổi nóng, áo khoác không biết từ lúc nào phủ lên người, toàn thân bỗng nhiên ấm áp, xua đi cảm giác lạnh lẽo, cắn môi liếc liếc mắt nhìn Triệu Văn Hi, trong con ngươi có vài phần buông lỏng.
Người nọ là đứa ngốc sao? Trong ngày thường nàng đối đãi với nàng ta không tốt, còn thường tham gia ngáng chân, ngược lại người khác cũng không nguyện ý thân thiết khi mình thất bại, nàng thật kì quái. Triệu Văn Huyên chăm chú nhìn nàng, trong con ngươi chứa nhiều ý tứ tìm tòi nghiên cứu, nàng không tin trên đời này có người không quan tâm hiềm khích lúc trước, có thể đưa than sưởi ấm cho người trong ngày tuyết rơi, không bỏ đá xuống giếng đã là không tồi, vì thế đối với Triệu Văn Hi tỏ ý tốt có vài phần cảnh giác, tức giận mà nói "Ta hiện giờ bản thân khó bảo toàn, ngươi tới chỗ của ta không chiếm được cái gì ưu đãi."
Triệu Văn Hi nhợt nhạt cười "Muội muội nói cái gì, là bởi vì ngươi là muội muội của tỷ, tỷ mới quan tâm. Lúc trước có thể là hiểu lầm, tỷ không tin muội muội có lòng hại tỷ, cũng là vì bản thân tỷ thân thể yếu đuối, Uyển tỷ tỷ...có chút làm quá."
Khi nói chuyện liếc thần sắc Triệu Văn Huyên một cái, không ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Văn Huyên khi nghe nàng nói sắc mặt càng u ám, tiếp tục nói "Tỷ cô đơn mấy năm, vẫn nghĩ muốn có tỷ muội cùng nhau trò chuyện, hiện giờ tâm nguyện được thực hiện, tỷ thực sự đem muội trở thành muội muội mà tỷ yêu thương. Uyển tỷ tỷ vừa rồi...Như vậy làm khó dễ muội, cũng là muội xúc phạm trước, bất quá tỷ cũng có thể hiểu muội muội, muội ở trong phủ vừa mới mất đi chỗ dựa, rơi vào trên người ai đều chịu không nổi, nếu là tỷ.. Phỏng chừng còn không bằng muội muội, chỉ sợ cũng chỉ có thể rút khăn lau nước mắt." (Lời nói bà cô này rất nhiều sơ hở, mong có tỷ muội để trò truyện, vậy Uyển tỷ không phải sao, nàng ta trong lòng có quỷ nên mới có thể như thế, nếu đơn thuần thì tội gì có một tỷ tỷ quan tâm che chở mà không thân cận lại đi lấy lòng người đã từng hại mình, mục đích quá rõ ràng)
Triệu Văn Hi một phen lời nói cực kì khéo léo, nghe vô cùng thành ý đúng điểm yếu, cũng không nói Triệu Văn Uyển không tốt, nhưng nghe vào trong tai Triệu Văn Huyên, lại không khỏi nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, bắt đầu so sánh, làm cho Triệu Văn Huyên lại hận vài phần.
Người trước mặt cũng không một mực nói giúp mình, có thể thấy được cũng không có mục đích gì, Triệu Văn Huyên trong lòng nghĩ như thế, cũng không khỏi cười nhạo, người này thật đúng là đơn thuần muốn chết, nghĩ đến nàng lặp đi lặp lại nhiều lần đối xử với người khác rộng lượng, nhất là mình, tuy nói không muốn mở rộng lòng, nhưng không hiểu tự nhiên thân thiết. Triệu Văn Hi lúc này gần gũi, khiến nàng nhất thời cũng có chút phòng bị.
"Đúng là Triệu Văn Uyển nàng khinh người quá đáng." Triệu Văn Huyên nghiến răng nghiến lợi.
"Tỷ vốn là không muốn nói muội muội nhiều, nhưng cũng không khỏi khuyên vài câu, tỷ muội trong lúc đó chỉ sợ bị thương hòa khí, tính tình Đại tỷ có điểm kiêu căng, nhưng nàng dù sao cũng là trưởng nữ trong phủ, không phải muội cùng tỷ người vừa mới vào phủ có thể so sánh. Tuy nói tổ mẫu đối tỷ cưng chiều, chẳng qua là niệm tình tỷ ở bên ngoài chịu khổ, mất phụ mẫu, nếu thật khi so sánh, tỷ ở trong lòng tổ mẫu địa vị không thể so với Đại tỷ." Triệu Văn Hi nói đến chỗ này dừng một chút, suy nghĩ không khỏi bay đến ngày nàng trốn ở bên ngoài cửa Minh Nhứ Uyển nghe trộm đoạn đối thoại, nhấp môi dưới.
"Sự thật chính là như vậy, muội muội cần gì đi trêu chọc tỷ tỷ, lại chọc tổ mẫu ghét bỏ. Nếu vừa rồi taỷkhông khuyên muội, muội ở Trúc Tương Phi Uyển đại náo một hồi, sự tình nháo lớn đến chỗ bá bá, có thể nói là lửa cháy đổ thêm dầu, đại bá nhất thời tức giận phạt muội muội, muội có nghĩ đến không."
Triệu Văn Huyên vừa nghe cũng là hít một ngụm khí lạnh, lời nói lập tức mềm nhũn vài phần, có một phần tín nhiệm "Ta vừa rồi cũng là tức giận, "
"Muội muội thư giãn tiêu sầu, cũng đừng tức giận, đến uyển của tỷ ngồi một lát, tỷ muội chúng ta trò chuyện thật tốt."
Triệu Văn Huyên gật gật đầu, tùy ý để bàn tay lạnh lẽo của Triệu Văn Hi kéo đi về phía trước, Lục Vân đi theo phía sau thiếu chút nữa gạt nước mắt, tiểu thư nhà bọn họ tốt đẹp như tiên nữ, không chỉ người lớn lên xinh đẹp, ngay cả tâm địa cũng thiện lương như vậy, chưa bao giờ oán hận kẻ nào, mà ngay cả Triệu Văn Huyên trước kia bắt nạt nàng đều lấy lòng dạ rộng lượng đối đãi, hiện tại người nào không biết Triệu Văn Huyên không được cưng chiều, Triệu Văn Hi hoàn toàn không cần phải.. đi săn sóc lôi kéo một cái thứ nữ như vậy.
Triệu Văn Huyên bị nàng lôi kéo, đáy lòng đã trải qua một trận cân nhắc, mẫu thân lưu đầy Sóc Châu, cả đời này chỉ sợ không có duyên gặp lại, bên trong phủ mất đi chỗ dựa, cậu nhỏ vì cho vay nặng lãi bây giờ còn bị giam trong ngục, chỗ dựa vững chắc ngoài phủ cũng bị chặt đứt. Thân phận của nàng lại xấu hổ, xuất thân thứ nữ, lão phu nhân không yêu, hiện tại ngay cả phụ thân luôn sủng ái nàng cũng hiểu được nàng là cái không bớt lo, nàng tốn nhiều tâm tư như vậy mới chiếm được sự yêu thương của phụ thân, thêu tay đâm đầy lỗ kim cũng muốn thêu giầy cho phụ thân, hết lòng hiếu đạo tổ mẫu, đặc biệt là trước mặt tổ mẫu, đáng tiếc chỉ đổi lấy một câu khen khéo tay.
Nàng tính khí mặc dù cao ngạo, khi đó không thể không thuận theo Triệu Văn Uyển, bên nàng "Châm ngòi thổi gió" đem nàng tâng bốc thành người vô dụng không dậy nổi, bản thân lại vạn phần cố gắng, từ nhỏ liền không ngừng cố gắng học tập, cầm kỳ thư họa, quy củ lễ nghi, mọi thứ không phải đứng đầu, nhưng này hết thảy đều cố gắng hơn Triệu Văn Uyển con vợ cả, nàng ta chỉ cần ở trước mặt tổ mẫu làm nũng, liền cái gì đều có, ở trước mặt phụ thân có vẻ nhu thuận một ít, chẳng qua chỉ trong thời gian mấy tháng này, phụ thân hiện tại nhắc tới Triệu Văn Uyển ánh mắt đều là ánh sáng kiêu ngạo.
Rất không cam lòng, hiện tại trong phủ nàng chỉ có thể thân cận cùng Triệu Văn Hi, chờ lại có cơ hội được phụ thân sủng ái lúc đó nàng cho Triệu Văn Uyển đẹp mặt, Triệu Văn Huyên tính toán, tính kế người khác lại không biết chính mình đã sớm bị người khác tính kế.
Phòng này, Lãnh thị cùng Triệu Văn Uyển chưa uống trà xong, Triệu Văn Huyên liền náo loạn như vậy, Lãnh thị trấn an Triệu Văn Uyển vài câu, liền sai nha hoàn về Thu Hương Uyển lấy một bộ pha trà mới đến, là bộ ấm chén ngũ sắc hoa văn bươm bướm bay xung quanh hoa mai được thợ làm tinh xảo, xuất từ tay đại sư, đại sư trong hoàng gia làm ra dụng cụ dùng trà cũng chỉ còn lại mấy bộ.
Triệu Văn Uyển gặp Lãnh thị ra tay bạo như vậy, mang theo thụ sủng nhược kinh khách khí nói "Tứ thẩm đã tặng nhiều đồ quý giá rồi, cái này, Văn Uyển thật sự không dám lại nhận."
Lãnh thị vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Văn Uyển "Cũng đừng cùng Tứ thẩm khách khí, ngươi giống như nữ nhi ruột thịt của ta, ta tuy nhỏ hơn mẫu thân con mấy tuổi, năm đó chính là mới gặp đã thân, nàng đối đãi ta như muội muội ruột, nàng bất hạnh mất sớm, để lại con, ta cũng có thể tính là dì con, hiện giờ lại đến Quốc Công phủ, tự nhiên phải quan tâm nhiều hơn."
Triệu Văn Uyển cảm thấy Lãnh thị đã nói đến phần này, nếu mình lại từ chối, liền có vẻ làm kiêu, đành phải gật đầu đồng ý.
Hai người đều cười, chỉ thấy bên ngoài xông vào một viên nhỏ bé, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nước mắt, chân đầy thịt chạy vù vù nhào vào trong ngực Triệu Văn Uyển "Ô ô ô...Đệ muốn mẫu thân...Ô ô ô ô... Bọn họ nói đệ sẽ không được gặp lại mẫu thân nữa." Khóc còn đánh vài cái, bộ dáng nhỏ bé nhìn vô cùng đáng thương.
Nha hoàn đuổi theo sau chạy vào Trúc Tương Phi Uyển liền kinh sợ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.
Lãnh thị thấy thế, thức thời mà lưu lại cho hai người không gian riêng, rời đi trước. Triệu Văn Uyển nhìn hắn khóc đến hít thở không thông, cũng là đau lòng, trấn an một trận thật tốt, rốt cục Thụy Ca Nhi dừng khóc, vẫn còn thút thít "Tỷ tỷ, họ nói tỷ hại nương đệ phải rời khỏi phủ, có phải hay không?"
Triệu Văn Uyển không nghĩ tới tiểu viên viên đột nhiên hỏi như vậy, mày vặn lại ngẩn người, giương mắt tức giận trừng người đứng đó, trong đó một cái bà vú thưa dạ giải thích "Đại tiểu thư, việc này cùng bọn nô tỳ không có liên quan, tiểu thiếu gia vừa rồi ở hoa viên bắt chim sẻ chơi, vài cái nha hoàn Tịnh Liên Uyển hái hoa to gan nói, vừa vặn để tiểu thiếu gia nghe thấy được, nói.. Nói là ngài hại Hạ di nương lưu đày đến Sóc Châu, tiểu thiếu gia nghe được khóc chạy đến đây, bọn nô tỳ ngăn không được, không kịp đã chạy tới hỏi câu này." (là người của con nhỏ Triệu Văn Hi đó mọi người)
"Nga? Tịch Liên Uyển nói, thật đúng là trùng hợp, không phải là chờ thời điểm Thụy Ca Nhi bắt chim sẻ bắt đầu bàn luận, còn dám nói hưu nói vượn." Triệu Văn Uyển vỗ bàn, bà vú cùng nha hoàn hầu hạ sợ tới mức đều quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.
Triệu Văn Uyển đối với Tuyết Nhạn phân phó "Ngươi theo bà vú đem nha hoàn Tịch Liên Uyển hái hoa kia tìm ra, đưa đến chỗ Lý quản sự, đem chuyện này nói rõ ràng, nhìn một cái nên phạt như thế nào."
"Dạ." Tuyết Nhạn lĩnh mệnh, bà vú đứng lên đi theo.
Triệu Văn Uyển thu lại lệ khí trên mặt, ngược lại ôn nhu lau nước mắt giúp Thụy Ca Nhi, vô cùng kiên nhẫn nói "Thụy Ca Nhi ngoan, nương ngươi đi ra bên ngoài là vì cầu phúc cho ngươi, chờ phúc khí đủ tự nhiên sẽ trở lại bên người Thụy Ca Nhi."
Kỳ thật Triệu Văn Uyển càng muốn nói là chuộc tội, chính là hiện tại Thụy Ca Nhi còn nhỏ, nói này đó cũng vô ích, cũng may mắn Thụy Ca Nhi còn quá nhỏ tuổi, chưa bị Hạ di nương ảnh thưởng sâu sắc. Triệu Văn Uyển ôm trong ngực tiểu bánh bao còn đang khóc, trút xuống toàn bộ nhu tình của bản thân "Thiện ác đến cùng sẽ có câu trả lời, người tâm tư thiện lương sẽ có phúc báo."
"Phúc báo là cái gì, có thể ăn sao?" Thụy Ca Nhi thút tha thút thít cái mũi, thanh âm ỉu xìu hỏi.
"Đúng.." Triệu Văn Uyển liếc nhìn cái bọc nhỏ khuôn mặt ngây thơ, bật cười nói "Phúc báo không thể ăn, chính là có thể khiến Thụy Ca Nhi được đến thứ mình mong muốn."
Đứa nhỏ, nên hồn nhiên tốt đẹp, người lớn lục đục với nhau chỉ biết làm bẩn, có nàng ở đây, tự nhiên sẽ không để cho người khi dễ. Triệu Văn Uyển nhìn Thụy Ca Nhi, chờ mong hắn trưởng thành làm nam nhi tốt "trái tim đã có hổ, tinh tế ngửi hoa hồng". (câu thơ In me the tiger sniffs the rose trong bài thơ In Me, Past, Present, Future Meet - của Siegfried Sassoon người Anh. Nói về trong trái tim con người có hai mặt mạnh mẽ như hổ, nhẹ nhàng như hoa hồng, tham vọng cao cả sẽ bị ấn tượng bởi vẻ đẹp và sự dịu dàng, dừng lại để thưởng thức các món quà yên tĩnh và xinh đẹp tự nhiên của cuộc sống được bình yên. Ta tra chỉ được có như vậy, mọi người thông cảm. )
Thụy Ca Nhi ánh mắt như quả nho đen chớp chớp, túm ống tay áo Triệu Văn Uyển vội vàng hỏi "Thụy Ca Nhi ngoan ngoan, làm nhiều việc tốt, nương có thể trở về sao?"
"Việc này phải xem Thụy Ca Nhi có thể nói được làm được hay không." Triệu Văn Uyển vẫn chưa trực tiếp trả lời, cười nói.
"Thụy Ca Nhi nhất định sẽ làm được." Bánh bao nhỏ nắm chặt tay đầy thịt của mình, thay đổi bộ dạng mới vừa rồi ỉu xìu, phấn chấn nói.
Triệu Văn Uyển sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của hắn, phụ họa một tiếng, Thụy Ca Nhi được đáp lại mặt mày mang ý cười, một chút hồi phục sinh khí. Mẫu tử trời sinh, có lẽ đợi cho Thụy Ca Nhi lớn lên, có thể phân biệt rõ phải trái đúng sai, lấy thành công chính mình đổi lấy cơ hội Hạ di nương trở về phủ, cũng không phải không thể.
Chính là khi đó hẳn là chính mình cũng lập gia đình rồi, Hạ di nương trở về trong phủ, cùng nàng có quan hệ gì đâu.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |