Truyện:Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu - Chương 03

Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu
Trọn bộ 15 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vì đi giày cao gót nên dáng đi của Thư Hoàn không được ổn định lắm, con đường trước cổng trường rất đông người qua lại nhưng tuyệt nhiên không có một chiếc taxi trống nào đi qua, cô sốt ruột tiến lên hai bước, đang nhìn ngó hết bên này đến bên kia thì chợt nghe thấy có ai đó đang gọi mình. Ngước lên nhìn, cô không lạ gì chiếc xe kia, mặt càng tái hơn, nhất thời chỉ biết đứng im tại chỗ với vẻ lưỡng lự chứ không đi về phía đó.

Không phải cô không đối phó được, chỉ là không nên là ở đây, và cũng không nên rơi vào thời điểm này.

Nhìn bóng lưng đang sải bước đi về phía Thư Hoàn của Hàn Tử Kiều, Hoắc Vĩnh Ninh đưa tay bóp trán, cô ấy vẫn đang lẩn tránh mình... giá mà có thể tìm được một người đồng hành. Nếu cô ấy biết chuyện tối qua... Hoắc Vĩnh Ninh nhìn cảnh hai cô gái đứng nói chuyện trước cổng trường, lần đầu tiên anh cảm thấy chột dạ, xen lẫn cảm giác lo sợ bất an.

Chẳng mấy chốc Hàn Tử Kiều đã quay lại, vẻ mặt vẫn bình thường, chỉ nói:

- Mình đi trước thôi.

Biết Thư Hoàn đã không tiết lộ với Hàn Tử Kiều, Hoắc Vĩnh Ninh bèn liếc nhìn Thư Hoàn bằng ánh mắt phức tạp rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, hỏi Hàn Tử Kiều;

- Cô ấy... có chuyện gì à?

Lúc chiếc xe lướt qua trước mặt Thư Hoàn, cô vẫn không nhìn anh mà chỉ hơi nghiêng mặt đi, đủ để anh nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang tái mét và tiều tụy đó, cằm cô nhọn hoắt, mắt tập trung nhìn dòng xe cộ trên đường.

Anh không khỏi nhớ lại đêm qua, lúc cô nằm dưới anh và rên rỉ khe khẽ, vì cô ngửa đầu về phía sau nên để lộ đường cong rất đẹp trên xương quai xanh, trẻ trung, tươi mới.

Hơi mất tập trung, anh chợt nghe thấy Hàn Tử Kiều nói:

- Thư Hoàn phải ra sân bay ngay, hình như có việc đột xuất ở nhà. Không biết có đặt được vé máy bay không nữa?

Anh nói bằng giọng thờ ơ:

- Cô ấy thực tập ở phòng thư ký, chẳng lẽ còn không biết đặt vé máy bay hay sao?

- Anh là sếp, dĩ nhiên sẽ nói vậy! – Hàn Tử Kiều hiếm khi nói đùa với anh: - Anh có bao giờ phải động tay vào làm mấy chuyện cỏn con này đâu!

Nhờ mấy câu nói này của chị mà dường như tâm trạng của anh khá hơn, anh thờ ơ đáp:

- Hay là anh bảo Lưu Dương đặt cho cô ấy một vé nhỉ? Mấy việc này nhỏ nhặt ấy mà!

Chị khẽ cười, hỏi ngược lại:

- Đối với anh, việc gì mới là quan trọng?

Một tay Hoắc Vĩnh Ninh nắm vô lăng, giọng nói không mạnh mẽ nhưng ngắn gọn và kiên định:

- Em!

Hàn Tử Kiều ngỡ ngàng. Chị không nói tiếp mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Tuy chị không thể xác định lý do người đàn ông này đối tốt với mình như vậy, suy cho cùng là vì chính bản thân chị hay vì gia thế của chị nhưng thời khắc này, chị biết chắc chắn lời anh nói... là thật lòng.

*

Trên đường đến sân bay, Thư Hoàn vẫn luôn âm thầm niệm Phật.

Cô không tin Phật nhưng tập trung làm một việc gì đó vào lúc tâm trạng hoảng loạn là cách có thể khiến bản thân bình tĩnh lại.

Mãi đến khi máy bay đáp xuống Nhạc thành, cô mới bật máy, trong đó chỉ có một tin nhắn:

"Hoàn Hoàn, dì chờ cháu ở nhà."

Cô bắt taxi ở ngay cửa sân bay, bấm vào số điện thoại đó lúc đã an vị trên hàng ghế sau.

Điện thoại do dì út bắt máy, giọng nói của dì có vẻ sợ hãi. Thư Hoàn lo lắng suốt quãng đường đi, bất ngờ nghe thấy tiếng nói của đối phương, cô lập tức hiểu ra mọi chuyện nhưng không biết bản thân lúc này nên vui hay buồn nữa, cũng quên cả giận dữ, chỉ hạ giọng hỏi:

"Chú ấy vào hùa với dì gạt cháu à?!"

Dì út im lặng một lát:

"Hoàn Hoàn, không phải dì muốn kết hôn nên mới gọi cháu về đâu... Dì có chuyện muốn nói với cháu."

Thư Hoàn dập máy luôn, taxi đã đỗ trước cửa tiểu khu. Nền đất của khu nhà cũ kỹ lồi lõm nhấp nhô, đèn cao áp cũng không sáng lắm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kêu meo meo của một con mèo lạc. Thư Hoàn vội bước xuống đứng dưới sân, quả nhiên tầng 4 vẫn sáng đèn. Cô hít một hơi thật sâu rồi đi vào trong hiên.

Phòng khách sáng choang, dì út ngồi ngay cạnh bàn trà, nghe thấy tiếng động từ cửa liền lập tức đứng dậy.

Thư Hoàn điềm tĩnh nhìn dì, bộ quần áo dì đang mặc là bộ lần trước cô mua rồi mang về đây tặng dì.

Dì út không nhiều tuổi, mới hơn 30, dù đã qua độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời một người phụ nữ nhưng tuyệt đối không thể coi là già. Dì sở hữu làn da vừa trắng vừa mịn, nếu có thể chăm chút cách ăn mặc hơn một chút chắc chắn nhìn còn trẻ hơn tuổi thật. Nhưng dì không thích mua quần áo, lúc nào cũng chỉ mặc những bộ cực kỳ bình thường, chưa bao giờ đặt chân vào trung tâm mua sắm một lấy một cái áo, một năm bốn mùa cũng chỉ có mấy bộ như thế này.

- Không phải tháng nào cháu cũng gửi tiền cho dì sao!? – Thư Hoàn nói: - Bộ quần áo này đã mua từ lâu lắm rồi mà bây giờ dì vẫn mặc là thế nào?

Dì út nhìn bộ quần áo trên người bằng ánh mắt sợ sệt, lưỡng lự lên tiếng:

- Tiểu Hoàn, hôm nay... dì đã đi đăng ký với chú Lâm cháu rồi.

Thư Hoàn lạnh lùng cắt ngang:

- Chỉ vì thế mà dì gạt cháu lặn lội về tận đây?

Dì út đứng im tại chỗ, mặt xanh tái đến đáng sợ.

Thư Hoàn biết người đàn ông đó của dì, người không cao ráo, mặt mũi khó coi, chỉ là một công nhân kỹ thuật, quen dì út nhờ một lần đến sửa dây điện cho nhà này.

Thế mà dì út lại muốn cưới anh ta!

... Người đó không xứng với dì.

Sau khi biết chuyện, Thư Hoàn không chỉ một lần phản đối mà còn với thái độ rất quyết liệt.

Thế mà, người dì lúc nào cũng chiều theo ý cháu gái lần này lại không nghe lời Thư Hoàn.

Cô và dì út đã sống nương tựa vào nhau bao năm qua, đó là những ngày tháng chẳng lấy gì làm dư dả, dì út không có trình độ, cũng không được khỏe mạnh cho lắm nên chỉ làm nhân viên văn thư ở một công ty tư nhân nho nhỏ.

Dì chỉ hơn Thư Hoàn vài tuổi, vậy mà bao năm qua, dì một lòng một dạ tần tảo nuôi lớn cô, chưa bao giờ có một câu oán thán. Trong trí nhớ của Thư Hoàn, lần duy nhất hai người mâu thuẫn là sau khi cô thi đỗ đại học.

Cô nhất quyết đòi đi làm phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, đầu tiên dì út khuyên nhủ cô, nhưng khuyên không được, dì lo đến phát khóc.

Cô dằn lòng, nhẫn tâm nói ra lời trái với lương tâm:

- Cháu biết mẹ có để lại tiền cho cháu, dì không muốn đưa tiền cho cháu chứ gì?!!!

Khi đó dì út chỉ biết tròn mắt nhìn cô đầy ngỡ ngàng, môi run run, không thốt lên lời.

- Dì chỉ cần cho cháu tiền phẫu thuật thôi, còn lại cứ coi như tiền công mấy năm nay dì vất vả nuôi cháu.

Cuối cùng dì út vẫn đành cho cô số tiền ấy.

Nhưng Thư Hoàn không cho dì đi cùng mình, đến khi trở về, mặt cô đã không còn sưng húp như mấy hôm đầu nữa, hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Nhìn "gương mặt mới" của cô, dì út chẳng nói gì, nhưng Thư Hoàn biết chắc chắn dì lại đi khóc trộm.

Thư Hoàn cảm thấy dì út của mình quá yếu đuối, quá nhu nhược, nhưng như thế rất tốt, cô phải học đại học, cô phải đến thành phố Hoài, cô sẽ có một cuộc sống mới.

- Số tiền đó cháu sẽ trả dần cho dì mỗi tháng. – Lúc dì út tiễn cô ở sân bay, Thư Hoàn đã nói như vậy.

Sau đó, vì chuyện dì út có bạn trai mà cô không còn trở về đây với dì nữa.

- Ăn tạm trước đã, về muộn thế này chắc là trên máy bay cũng chẳng ăn uống gì đúng không? – Dì út bưng bát bánh tổ nóng hổi ra: - Giường của cháu đã chuẩn bị xong rồi, ăn xong thì đi ngủ cho khỏe.

Bánh tổ là món mà trước kia Thư Hoàn thích nhất, hồi cấp ba cô thường thức ôn bài đến rất muộn, dì út ngày nào cũng thức cùng cô, nấu cho cô một bát bánh tổ, chờ cô ngủ rồi dì mới đi ngủ. Nhưng bây giờ đến nhìn cô cũng chẳng buồn nhìn, chỉ ngồi xuống, nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Mai cháu phải về rồi!

Dì út hít một hơi thật sâu, ngồi xuống trước mặt Thư Hoàn rồi nói khẽ:

- Mấy ngày nay dì đã đếm tiền rồi gửi vào thẻ, mật khẩu là ngày sinh của cháu, gồm cả số tiền năm xưa mẹ để lại cho cháu, cả tiền mỗi tháng cháu gửi cho dì trong suốt hai năm qua... Dì út không cần tháng nào cháu cũng gửi tiền cho dì, tiền mỗi tháng dì và Lâm Cường kiếm được cũng đủ cho dì và chú ấy chi tiêu rồi.

Dì đưa một chiếc phong bì cho Thư Hoàn, nét mặt vẫn sợ sệt như vậy.

Thư Hoàn nhận lấy rồi đưa mắt liếc nhìn, trên đó là các khoản chi mà dì đã dùng trong hai năm nay, bao gồm tiền mua nhà và đăng ký giấy tờ ở thành phố này, và cả số tiền cô đã tiêu trong việc phẫu thuật thẩm mỹ.

Dì út sợ sau khi kết hôn sẽ khó phân chia những thứ tài sản này chăng? Nên dì mới giao cho mình sớm như vậy?

Cô cười lạnh lùng, rồi mở giấy tờ nhà ra xem, tên chủ hộ là cô.

- Sao? Dì định dọn ra ngoài? – Thư Hoàn đặt xấp giấy lên mặt bàn, khóe môi hơi cong lên, rõ ràng trong lòng cô đang dậy sóng nhưng giọng nói lại hết sức điềm tĩnh.

- Không phải... - Dì út ngạc nhiên: - Suy cho cùng đây là nhà của cháu, dù cháu cho thuê cũng kiếm được một khoản, dì biết cháu vừa đi học vừa đi làm rất vất vả. Hơn nữa, Lâm Cường cũng có nhà...

- Mấy căn nhà lụp xụp ở quê dì cũng ở được ư? Dì út, dì đúng là người dễ tính quá đấy! – Thư Hoàn đứng phắt dậy: - Tùy dì, dì muốn ở với chú ấy thì cứ việc.

Có lẽ vì tối nay chưa ăn gì nên lúc đứng dậy Thư Hoàn thấy hơi choáng váng, cô toan về phòng thì nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của dì út vang lên phía sau.

- Hoàn Hoàn, mấy năm nay dì càng ngày càng không hiểu cháu đang nghĩ gì nữa. Chuyện quá khứ chúng ta hãy buông xuôi đi, cháu không thể cứ mãi đối xử với bản thân như thế... - Có vẻ dì muốn đi về phía cô, đang nói lại ngừng.

Thư Hoàn dừng bước, nhìn người phụ nữ với nét mặt đầy âu lo đang đứng trước mắt, bỗng nhiên cô không sao kiềm chế được phẫn nộ trào dâng từ đáy lòng.

Dì là người chăm sóc mình từ bé đến lớn, là người chứng kiến mình trưởng thành, sao dì có thể không hiểu mình như vậy?!

Trên đời này, bất cứ ai cũng có thể không hiểu mình, nhưng chỉ có dì là không được!

*

- Dì thì hiểu gì chứ! – Giọng cô cao vút: - Dì muốn lấy chồng thì cứ đi lấy chồng, việc của cháu không cần dì phải lo.

Rồi đóng cửa đánh "rầm" một tiếng. Căn phòng vẫn như xưa, trên tường còn dán thời gian biểu mà cô lập từ hồi học cấp ba. Thư Hoàn nằm trên giường, chăn thơm mùi nắng mới, mềm mại, ấm áp, thơm nức mùi nắng. Tắt đèn, trong căn phòng thân thuộc, cô nghe thấy tiếng thút thít bị kìm nén vọng vào từ ngoài phòng khách. Nhắm nghiền hai mắt, cô cố kiềm chế nỗi ân hận trào dâng trong lòng.

Trong không gian bị bao trùm bởi bóng tối này, không cần giả vờ ngụy trang, cô nghe thấy rất rõ suy nghĩ từ tận sâu thẳm đáy lòng mình.

Hễ ở trước mặt dì út, lúc nào mình cũng là một đứa trẻ ích kỷ.

Cô nói người đó không xứng với dì út, đó chẳng qua là vì cô không dám thừa nhận, lý do thực sự là cô không muốn phải chia sẻ dì út của mình với bất kỳ ai khác, vì thế, cô ra sức kiếm cớ phản đối chuyện họ ở bên nhau.

Thực ra cô chỉ là một đứa trẻ ích kỷ và ham hư vinh mà thôi.

Còn dì út – người lúc nào cũng bao dung cô, thậm chí còn là người từng cứu mạng cô, cuối cùng vẫn quyết định ở bên một người khác – không phải cô.

Sáng hôm sau, Thư Hoàn lặng lẽ thức dậy thì thấy có một tờ giấy nhỏ trên bàn.

"Hoàn Hoàn, bữa sáng ở trong nồi giữ ấm, ăn xong rồi hãy đi nhé."

Thư Hoàn liếc mắt nhìn chiếc nồi hấp còn đang bốc hơi nghi ngút trong nhà bếp, cô không vào đó mà đi luôn.

Một chiếc ô tô cỡ nhỏ đang đỗ dưới sân nhà, người đàn ông trung tuổi dựa người vào cửa xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào trong hiên nhà.

Thư Hoàn dừng bước.

Lâm Cường sải bước đi về phía cô, dè dặt nói:

- Dì cháu bảo chú đến đưa cháu ra sân bay.

Thư Hoàn chẳng buồn liếc mắt nhìn anh ta, đang định đi qua thì đột nhiên chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, cô lại dừng bước, ngồi lên xe.

Lâm Cường do dự rất lâu mới cất tiếng nói:

- Thực ra dì út của cháu đã nói với chú rất nhiều lần, cháu không cần phải gửi tiền về hàng tháng đâu.

Thư Hoàn rời tầm mắt với vẻ mất kiên nhẫn:

- Đây là việc giữa dì ấy với tôi, không cần chú phải lo lắng.

Lâm Cường dừng lại với vẻ bối rối. Khi đối diện với cô bé này, lúc nào anh ta cũng cảm thấy áy náy và mất tự nhiên, như thể cưới dì cô bé là mình đã nợ cô bé vậy.

- Cháu nên thường xuyên về thăm dì, có gì cần giúp đỡ cứ đến tìm chú...

- Tìm chú? Chú có thể làm gì cho tôi nào?! – Thư Hoàn cười lạnh, chặn ngang lời Lâm Cường: - Sửa dây điện cho nhà tôi à?

Mặt Lâm Cường lập tức đỏ bừng, ngập ngừng nói:

- Chú biết trước nay cháu luôn cảm thấy chú không xứng với dì út của cháu, nhưng chú thực sự muốn đối xử tốt với dì cháu mà...

Thư Hoàn lại bật cười lạnh lùng, không muốn nói chuyện gì với anh ta nữa, cô nhét tai nghe vào tai.

Im lặng suốt quãng đường, mãi đến lúc trước khi xuống xe, Thư Hoàn mới đưa sổ tiết kiệm cho anh ta.

- Chú không nhận, chú không nhận đâu! – Lâm Cường vội vàng xua tay: - Chú cưới dì cháu không phải vì tiền mà chú thực sự yêu dì cháu mà...

Người đàn ông trung niên đó tỏ ra rất sợ sệt, như thể sợ cô sẽ nổi giận:

- Với lại, nếu chú mà nhận, dì cháu sẽ không vui, sẽ giận chú mất...

Thư Hoàn nhìn anh ta hồi lâu, lòng cô hơi xúc động nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng nói:

- Đây là tiền cho dì út, cứ coi như là tiền công mấy năm nay dì chăm sóc tôi.

Lúc máy bay bay lên cao, Thư Hoàn nhìn thành phố mà mình sắp rời xa, lòng cô biết rõ, con đường mình sắp phải đi còn rất dài, rất dài... Sau này, khi không còn dì út nữa, cô sẽ vững bước hơn.

Thư Hoàn nhắm mắt, cảm nhận sự choáng váng do hiện tượng mất trọng lực trong chốc lát. Lòng cô hiểu rằng, cô sẽ vững bước và kiên định hơn... không phải vì cô trở nên kiên cường hơn, mà vì những người bên cạnh đang lần lượt rời xa cô.

Cô vĩnh viễn chỉ có một mình mà thôi.

Xuống máy bay, cô bật điện thoại đăng một status: Về đến nơi rồi!

Phần địa điểm cô chọn ở Sân bay quốc tế Thành phố Hoài.

Chỉ vài giây sau đã xuất hiện vài comment, đa số là nam sinh, hỏi có cần họ tới đón không?

Đang định chọn trả lời một trong số đó thì Hoa Tấn gọi điện:

"Đang ở sân bay à? Có cần anh đến đón không em?"

"Có tiện không?" Cô nói bằng giọng dịu dàng: "Em tự bắt xe cũng được."

"Tiện." Hoa Tấn trả lời thật phóng khoáng: "Em ngồi nhấm nháp một ly cà phê đi, nửa tiếng nữa anh đến."

Cô không khước từ nữa.

Ý định của cô khi đăng status này chính là muốn tìm một con cá mắc câu. Những lúc thế này cô rất muốn tận hưởng cảm giác "được đàn ông nhiệt tình theo đuổi".

Hoa Tấn đợi ở lối ra sân bay rất lâu mới thấy Thư Hoàn tay cầm cà phê, thong thả đi ra.

Anh gỡ kính râm xuống, nhảy xuống mở cửa xe cho cô, mỉm cười, mắng yêu:

- Sao không mua cho anh một ly?

- Anh không biết tự đi mua à? – Thư Hoàn lãnh đạm đáp rồi ngồi lên vị trí ghế lái phụ.

Hoa Tấn đã quen với dáng vẻ lúc nhiệt tình lúc hờ hững của cô, anh ta không giận:

- Tốt xấu gì anh cũng bỏ công bỏ việc tới đón em mà.

Thư Hoàn quay sang, con ngươi đen như ngọc trai nhìn thẳng vào Hoa Tấn, nói nửa cười nửa không:

- Em bắt anh đến đón sao? Miễn cưỡng như thế thà em tự bắt xe về còn hơn!

Cô quay đi mở cửa toan bước xuống thì Hoa Tấn rướn người sang đóng sập cửa xe lại, nói vẻ cam chịu:

- Thôi mà, coi như anh làm việc từ thiện đi.

Cô bình thản rời tầm mắt, không nói gì nữa.

- ...Thư Hoàn, sao thế em? – Vừa lái xe Hoa Tấn vừa liếc mắt quan sát sắc mặt cô, không thể nói rõ có gì khác lạ nhưng anh ta luôn cảm thấy cô đã thay đổi.

Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, không trả lời.

Hoa Tấn thăm dò hỏi:

- Nhà em không có chuyện gì chứ?

Chỉ một lát sau, Thư Hoàn đã mỉm cười với anh ta, nét mặt sống động:

- Không sao, em nhớ nhà nên về thăm gia đình ấy mà.

- Thư Hoàn, rốt cuộc em sao vậy? – Hoa Tấn đạp chân phanh: - Nói cho anh biết đi.

Trong nét cười thoạt nhìn có vẻ dịu dàng của Thư Hoàn ánh lên một sự giễu cợt:

- Em không phải loại con gái vì một chút yếu lòng mà bị đàn ông dụ lên giường đâu ngài Hoa ạ!

Anh ta chau mày liếc cô một cái, gương mặt điển trai với vẻ ngả ngớn thường thấy sa sầm lại, thậm chí giọng nói thoáng vẻ rầu rĩ:

- Thư Hoàn, em nói chuyện dễ nghe một chút được không? Anh có nói muốn dụ em lên giường không hả? Nếu thật sự muốn lên giường với em, anh có bám lấy em thế này không?

Thư Hoàn hơi khép mắt lại, làn mi dài cong vút, lúc cô chớp mắt, nó khẽ động đậy như một chiếc bàn chải nhỏ, chà nhẹ lên trái tim Hoa Tấn khiến anh ta vừa thấy ngứa vừa thấy khó chịu, nhất thời chẳng biết nên nói gì tiếp theo, chỉ biết dồn cơn giận vào việc lái xe.

Đi hết đường cao tốc, lúc chuẩn bị vào trung tâm thành phố, Hoa Tấn phá tan không gian im lặng:

- Ăn tối chưa?

- Em về nhà ăn tạm cũng được.

- Nhà em có gì ăn không? – Anh chuyển hướng: - Có cần ghé vào đâu mua nguyên liệu không?

Thư Hoàn ngạc nhiên, cảm thấy những lời này không nên xuất phát từ miệng Hoa Tấn.

Nếu là bình thường, anh ta sẽ lôi kéo cô đến một nhà hàng cao cấp nào đó. Suốt quãng đường, hai người không ngừng khoe mưu đấu trí, một người cố tìm cơ hội lôi cô lên giường, người kia thì chơi trò lạt mềm buộc chặt.

- ... Có cần đến cửa hàng tiện lợi mua đồ không? – Anh ta từ tốn đỗ xe, không chú ý đến sự khác lạ của cô.

- Hoa Tấn, anh bị gì vậy? – Thư Hoàn bật cười: - Anh cứ như một người khác ấy!

Anh phanh xe lại, nghiêm trang nói:

- Chuyện lần trước anh nói với em không phải em quên rồi đấy chứ?

- Anh sẽ cưới em chứ?

- Bây giờ không nói trước được! – Hoa Tấn nói rất nghiêm túc: - Dù sao cũng phải một thời gian nữa mới biết được!

Thư Hoàn bật cười không hề che giấu.

- Thư Hoàn, em có thái độ gì thế? – Hoa Tấn thoáng lúng túng: - Bây giờ anh cũng chẳng thể cầu hôn ngay với em được, đúng không?

Thư Hoàn mở cửa bước xuống mà mặt mũi vẫn thản nhiên như không, đi được nửa bước, cô quay đầu lại nói:

- Nếu một ngày nào đó anh thực sự thất bại trong tay em thì đừng hối hận đấy!

Hoa Tấn chau mày, trở lại với vẻ playboy thường thấy:

- Anh rất mong chờ!

Về nhà, việc đầu tiên của Thư Hoàn là lấp đầy dạ dày, nghỉ ngơi một lúc rồi xuống sân chạy bộ.

Mấy ngày không chạy khiến cô mới chạy được hai mươi phút đã thở phì phò, dừng lại nghỉ chân một lát rồi nghiến răng chạy thêm nửa tiếng nữa, bấy giờ mới về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.

Ý định của cô là muốn vận động một chút sẽ dễ ngủ hơn nhưng đến khi nằm xuống giường mới nhận ra biện pháp này gần đây không khả thi. Cô trở mình mấy lần trên giường, cuối cùng hết cách đành bật đèn dậy học tiếng Anh.

Cô đã đăng ký kỳ thi tiếng Anh cấp sáu vào tháng sáu này nhưng vì học kỳ này xảy ra quá nhiều chuyện nên kế hoạch ôn tập không được thuận lợi lắm. Ở trường đại học P, sinh viên năm nhất thi qua tiếng Anh cấp bốn là bình thường, điểm thi cấp bốn của Thư Hoàn gần đạt điểm tuyệt đối nhưng cấp sáu thì chỉ lẹt đẹt tầm 600, cô rất không hài lòng nên định thi lại lần nữa.

Quyển từ mới này cô đã học vô số lần, học nữa cũng không thấy có gì mới.

Trừng mắt thẫn thờ một lúc, cuối cùng cô dựa lưng lên thành giường, cầm máy tính bảng lên lướt web.

Trong mấy ngày không ở nhà, trên diễn đàn của trường P xuất hiện một bài post nóng bỏng tay, có hàng trăm comment.

Nhìn tiêu đề bài post, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn tan thành mây khói.

"Lột trần cái mác 'bạch phú mỹ', nghi ngờ mua túi hàng fake trên taobao."

Chỉ một cái tiêu đề đã khiến Thư Hoàn lập tức đề cao cảnh giác.

Cô mở bài post ra xem nhưng chỉ kịp đọc được nội dung đại ý của nó. Người gửi là tài khoản mới lập, còn về đương sự, chủ thread chỉ nói một cách mơ hồ "Nữ sinh nổi tiếng là bạch phú mỹ của trường ta".

Ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống dưới, thấy hình ảnh được post lên, Thư Hoàn híp mắt lại, một tia sáng lạnh lẽo thoáng hiện ở nơi tận sâu thẳm đáy mắt.

*

Hôm sau cô vẫn đi học như bình thường, môn học đầu tiên của ngày thứ hai là thống kê. Ngồi ở bàn thứ hai, vừa lấy sách giáo khoa và vở từ trong túi xách ra, cô đã nghe thấy tiếng xì xào khe khẽ vang lên từ những bàn phía sau, vài ánh mắt liếc qua khiến cô không tiếp tục những động tác đang làm.

- Đồ thật hay đồ giả thế nhỉ...? Có thật là nó không?

- Mấy hôm trước không phải vẫn thấy nó đeo chiếc của Dior hay sao?

Thư Hoàn thản nhiên quay xuống, cô gái ngồi sau lưng cô học cùng ngành nhưng khác lớp, gặp nhau thì cũng gật đầu chào xã giao nhưng không thân thiết. Cô mỉm cười với họ:

- Buổi trước mình nghỉ, cho mình hỏi hôm trước thầy giảng đến chỗ nào rồi?

Một cô gái trong số đó lập tức nở nụ cười nhiệt tình thái quá, cầm vở đưa liền cho Thư Hoàn:

- Cậu tự xem đi này.

Thư Hoàn đáp bằng một tiếng cám ơn, lúc quay lên chép bài, cô nghe thấy tiếng xì xào khẽ hơn lúc nãy.

- Hôm nay nó không đeo...

- Cái này chẳng phải cũng là hàng hiệu sao... Nếu là tớ, tớ sẽ không khoe khoang dã man thế đâu...

Thư Hoàn chẳng thèm đếm xỉa, cô quẳng ngay những lời bàn tán đó ra khỏi suy nghĩ của mình, chép bài xong, cô lịch sự trả vở cho người ta thì cũng là lúc thầy giáo bước vào lớp. Đối với cô, hai tiết học này chẳng có gì khác thường, cô không để ý đến hai người ngồi cạnh là ai và những ánh mắt khác lạ của mấy đứa bạn cùng phòng.

Bữa trưa cô đi ăn một mình, trong lúc đó cũng có một cậu chàng lạ mặt đến ngồi đối diện cô, nét mặt có vẻ hơi hồi hộp:

- Này bạn, tôi ngồi đây được không?

Thư Hoàn gật nhẹ đầu rồi tập trung ăn cơm, không nói thêm một lời.

Cậu chàng ngồi đối diện rõ ràng đang vắt óc suy nghĩ cách bắt chuyện với Thư Hoàn nhưng Thư Hoàn giải quyết bữa trưa một cách nhanh chóng rồi cúi đầu đi ra ngoài, không cho cậu ta một cơ hội nào.

Trong trường gần như lúc nào cũng không thiếu các cậu trai lạ mặt xuất hiện mọi lúc mọi nơi muốn làm quen với cô. Họ không quan tâm liệu có phải cô gái này đã từng có rất nhiều bạn trai hay không, cũng không quan tâm liệu có phải danh tiếng của cô ta rất tệ hại hay không, chắc các chàng chỉ nghĩ cô ấy xinh xắn là đủ rồi.

Nếu là bình thường, Thư Hoàn có lẽ còn có tâm trạng nói đôi ba câu với anh chàng kia, vì cô hiểu rõ một điều: trên đời này không nên bỏ qua bất cứ cơ hội kết giao bạn bè nàovì ai dám nói trước liệu sau này người ta có thể giúp đỡ bạn hay không? Nhưng hôm nay, cô thực sự không có tâm trạng tiếp chuyện đám người ấy, chỉ muốn nhanh chóng về đi ngủ thôi.

Lúc mở cửa, đám bạn cùng phòng có vẻ hơi lạ.

Cô bình thản lấy hai cuốn sách trên bàn của mình, đang định đi thì nghe thấy giọng cười quái gở của Cố Hiểu Thần, nói với Lâm Lộ:

- Thì ra túi xách của Chanel cũng không đắt mày ạ! Một ngàn là mua được một cái rồi!

Đã một khoảng thời gian khá dài kể từ lúc nhập học nhưng thời gian cô sống trong ký túc thì rất ít ỏi nhưng cô vẫn có thể hiểu được thái độ thù địch của họ với mình.

Giống như mình với Hàn Tử Kiều vậy... nhưng điểm khác biệt là cô có thể giả bộ tốt hơn đám bạn này.

Trước đây, cô chưa bao giờ cự lại đám bạn cùng phòng, đó là vì cô không thèm để ý.

Cũng giống như một đứa trẻ lúc nào cũng đứng đầu lớp trong các kỳ thi, rõ ràng nó được nuôi dạy rất tốt nên dĩ nhiên sẽ không để ý đến mấy lời rèm pha của đám bạn học dốt về chỉ số thông minh của mình.

Nhưng lần này, cô dừng bước rồi cười thật to, nói thẳng vào mặt Cố Hiểu Thần:

- Dù chỉ là túi hàng fake loại A cũng cần phải xem ai đeo mới được.

Cố Hiểu Thần giật mình:

- Sao?

- Ý tôi là nếu cậu đeo túi Chanel thật mà đi trong sân trường, người ta cũng chỉ nghĩ đó là hàng fake loại A thôi. Chẳng ai nghĩ cậu đeo hàng xịn đâu. – Tầm mắt cô không bỏ lỡ cơ hội quan sát chiếc áo liền váy màu hồng cánh sen trên người cô bạn, vẻ khinh bỉ không thèm giấu giếm: - Có thời gian đi rình mò người ta đeo túi xịn hay túi fake sao không chăm chỉ học hành đi mà lấy học bổng. Kể ra, với mức phí sinh hoạt hàng tháng của cậu, mua một cái túi hàng A chắc cũng phải nhịn cơm ba tháng đấy nhỉ? Hà tất phải vậy?

- Mày! – Cố Hiểu Thần đứng phắt dậy, giận đến run người: - Mày nhắc lại lần nữa xem?

Lâm Lộ vội vàng kéo cô ta ngồi xuống, lạnh lùng nói với Thư Hoàn:

- Thầy Đỗ ở văn phòng khoa đang tìm cậu đấy, tốt nhất cậu đừng có phách lối như vậy nữa, kẻo lúc về lại cầm theo một tờ giấy xử lý.

Thư Hoàn không nhượng bộ, chỉ dửng dưng nhìn họ:

- Đúng lúc lắm. Tôi cũng đang muốn tìm thầy ấy nói chuyện, không biết ai đã dùng trộm máy tính của tôi!

Cô đi thẳng một mạch đến văn phòng khoa, không một lần ngoái lại.

Văn phòng khoa lúc này chỉ có một mình Đỗ Lỗi.

Thư Hoàn gõ cửa đi vào, vừa thấy cô, Đỗ Lỗi có vẻ bối rối.

- Thầy Đỗ tìm em ạ?

Đỗ Lỗi khẽ húng hắng ho một tiếng:

- Ngồi đi.

- Chuyện nhà giải quyết xong chưa? – Anh ta hỏi với vẻ nghiêm túc: - Sao vẫn chưa về báo cáo?

- Em vừa về hôm qua. Vừa nãy phải đi học nên bây giờ mới đến được ạ.

- Thư Hoàn này, gần đây các sinh viên trong khoa mình đang đồn thổi, em... tốt nhất nên chú ý một chút. – Đôi mắt Đỗ Lỗi lấp lánh: - Dù sao đối với một sinh viên, việc học vẫn là quan trọng nhất, ba cái chuyện hàng hiệu đó chẳng thực tế chút nào!

- Thầy Đỗ, em cũng đang định tìm thầy! – Thư Hoàn lãnh đạm nói: - Bài post trong diễn đàn trường thầy cũng đọc rồi đúng không? Sao ạ? Khoa không định xử lý nó sao?

Đỗ Lỗi giật mình:

- Em cũng đọc rồi à?

Hôm nay Thư Hoàn mặc áo phông trắng, quần short jean và giày lông thú màu vàng cháy, cổ áo không cao không thấp, vừa vặn để lộ chiếc cổ trắng trẻo... Cách ăn mặc trong sáng đơn giản nhưng cô lại có vẻ rất hung hăng.

- Hình ảnh về việc trao đổi buôn bán giữa hai bên tuy đã được làm mờ nhưng những con chữ ấy đều chỉ rõ là em, khoa mình không định bảo vệ quyền riêng tư của sinh viên sao? -Thư Hoàn cười lạnh lùng: - Còn nữa, hôm nay em cố tình mang mấy thứ này đi để thầy xem, thầy xem có phải em mua hàng A không?

Cô rải một loạt hóa đơn mua hàng ở trung tâm mua sắm lên mặt bàn, chỉ vào chúng:

- Em cũng có thể đi với thầy đến trung tâm mua sắm đối chất!

- Cái này... Không cần đến mức này Thư Hoàn ạ. – Đỗ Lỗi lúng túng nói: - Thầy không có ý đó, nhưng tin đồn giữa các sinh viên thực sự không dễ nghe.

- Đúng là không dễ nghe, vì thế thầy mới không có ý định điều tra xem ai đã làm chuyện này sau lưng em, thầy không định lấy lại công bằng cho em ạ? – Thư Hoàn bình tĩnh nói: - Đến trung tâm quản trị mạng của trường tra IP là biết ngay người nào làm đúng không thầy?

- Cái này... - Đỗ Lỗi cười gượng: - Có phải chuyện bé xé ra to không?

- Thầy không đi điều tra xem bạn nào nói xấu sau lưng em mà lại kêu em đến, bảo em chú ý đừng gây ảnh hưởng! Có người xâm phạm quyền riêng tư của em, lại còn buông lời phỉ báng bịa đặt cho em mà thầy cũng mặc kệ được hả?! – Im lặng một lúc, Thư Hoàn nhếch môi: - Nếu thế em sẽ gửi thư vào hòm thư của thầy hiệu trưởng, chắc chắn phải có người xử lý vụ việc này!

- Haiz, em... Thư Hoàn, khoan đã. – Đỗ Lỗi gọi cô lại với vẻ chào thua: - Thầy có bảo mặc kệ đâu nào? Dù sao em cũng phải nghe thầy nói hết đã chứ!

Thư Hoàn cười vẻ chế giễu, nhìn người thầy giáo trẻ cam đoan với mình:

- Thầy chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời thuyết phục!

Tối hôm đó Thư Hoàn nhận được điện thoại của Đỗ Lỗi, nói là bài post đã bị xóa, còn việc ai là người đăng nó lên khoa vẫn đang điều tra, bảo cô đừng nóng vội.

Cô đang nhàn rỗi sơn móng tay, bật loa ngoài, nói "Cảm ơn thầy!"

Cúp máy tâm trạng cô mới bình thường trở lại, đến khi móng tay đã hơi se lại mới bật máy tính, bắt đầu viết thư.

Bức thư này cô đã đắn đo rất lâu, chuẩn bị gửi đến nhân viên phòng nhân sự phụ trách các vấn đề về đào tạo thực tập sinh của Thụy Đức, nói ra ý định muốn đổi vị trí công tác của mình, nhưng trước khi gửi đi, cô không khỏi do dự, dù sao cô cũng mới công tác ở phòng thư ký chưa được bao lâu, không biết mình làm vậy có khiến người ta đánh giá không.

Lúc vừa kích hoạt tài khoản dành riêng cho mình trong công ty*, cô thấy trong đó có một thư mới chưa đọc.

*: trong các công ty lớn, mỗi nhân viên được cấp một địa chỉ mail riêng để liên lạc trong công việc, còn có thể lấy tên miền là tên miền riêng của công ty, do công ty đăng ký riêng (cái này tùy vào từng công ty).

Khi thấy tên người gửi, Thư Hoàn cảm thấy hô hấp của mình như chậm lại.

Theo lý mà nói, với chức vụ hiện tại của mình, cô chắc chắn không thể có liên hệ thư từ trực tiếp gì với Hoắc Vĩnh Ninh được. Hít một hơi thật sâu Thư Hoàn mới dám mở thư ra đọc.

"Tôi đã đề nghị điều cô tới thực tập tại bộ phận thương mại quốc tế, nếu đồng ý xin hãy liên hệ trực tiếp với XXX."

Thư Hoàn nhìn chằm chằm những con chữ này hồi lâu, bất giác thở phào nhẹ nhõm, tác phong giải quyết công việc thế này quả nhiên là của Hoắc Vĩnh Ninh.

Trước nay, cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ vào làm việc ở một trong những bộ phận quan trọng nhất của Thụy Đức, chỉ cảm thấy nếu đứng trên lập trường của Hoắc Vĩnh Ninh, mình đã không còn phù hợp ở lại bên cạnh anh nữa, không ngờ anh lại chủ động đưa ra lời mời chuyển vị trí công tác này.

Kết quả còn tốt hơn cả suy nghĩ của chính cô.

Đơn giản, gọn gàng, không hạ thấp nhược điểm của đối phương, cũng không tỏ vẻ thiếu thốn tình cảm, thậm chí qua đó còn thể hiện thái độ của anh – đêm đó là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Cô xóa lần lượt từng con chữ trong lá thư do chính mình vừa viết, mắt nhìn con trỏ đang nhấp nháy trong trang giấy trắng tinh, đột nhiên trong lòng lại trào dâng cảm giác mông muội.

Đây là kết quả mà cô muốn nhưng cũng hoàn toàn chứng minh một điều: Anh không hề có một chút tình cảm nào với cô hết.

Anh chuyển cô đến một bộ phận rất tuyệt vời, đó là lời khen cho biểu hiện trong công việc của cô, và cũng là sự bồi thường và lời xin lỗi cho chuyện xảy ra đêm đó.

Vậy cũng tốt, cuộc đua này sẽ công bằng hơn một chút.

Thư Hoàn gập máy tính lại, bình thản suy nghĩ: Dù sao cái cô muốn từ xưa đến nay chưa bao giờ là tình cảm của anh.

*

Hôm sau trở về Thụy Đức thực tập, như bình thường cô đến phòng thư ký trước, bàn giao một số công việc cho đồng nghiệp.

Việc chỉnh sửa số liệu và ghi chép lại vô cùng phức tạp mà Lưu Dương giao cho cô trước khi Thư Hoàn xin nghỉ đã được cô hoàn thành xong xuôi, sau khi đưa USB cho Lưu Dương, chị ta hớn hở ra mặt:

- Ồ, em làm xong hết rồi ư?

Thư Hoàn mỉm cười:

- Nhanh lắm ạ, em tranh thủ giờ tan học làm một loáng là xong.

- Chị còn nghĩ nếu chẳng may em chưa làm xong cũng không sao... - Lưu Dương mỉm cười nhưng lại thấp thoáng vẻ chột dạ: - Em đã làm việc trong văn phòng này khá lâu, mọi người còn chưa có dịp cùng liên hoan một bữa thì em đã chuyển đi mất rồi.

- Lúc nào chẳng được, dù sao em vẫn thực tập trong công ty mà. – Thư Hoàn mỉm cười đáp lại rồi hướng ánh mắt về phía văn phòng của Hoắc Vĩnh Ninh: - Ngài Hoắc lại đi công tác rồi hả chị?

- Ừ, vẫn chưa về em ạ. – Lưu Dương nói nhỏ hơn: - Sếp Hoắc thực sự rất coi trọng em đấy, bộ phận quốc tế chưa bao giờ nhận thực tập sinh, em là người đầu tiên.

Thư Hoàn tỏ ra mừng rỡ một cách thái quá, rồi cũng hạ thấp giọng hỏi:

- Ngài Hoắc có biết tên của em không nhỉ? – Cô lẩm bẩm: - Em còn tưởng ngài ấy chẳng biết em là ai chứ!

- Lần này em chuyển đi đúng là do HR đề nghị nhưng sếp Hoắc đích thân phê duyệt đấy!

Thư Hoàn gật đầu, kính cẩn nói:

- Sau này em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa.

Nghe câu này, Lưu Dương không nhịn được mà bật cười:

- Được rồi, em mau đến trình diện sếp mới đi!

Ngày đầu tiên sau khi được điều chuyển công tác, một xấp dày tài liệu mà tổ trưởng đưa khiến Thư Hoàn nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Thư Hoàn lặng lẽ học thuộc từ mới trong xấp tài liệu đó, chủ động đi tiếp nước cho phòng họp ở đối diện hai lần, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan sở. Nhìn thấy các đồng nghiệp không ai có ý định ra về, Thư Hoàn biết họ đang chờ để tham gia một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, bèn hỏi:

- Mọi người có cần em đặt giúp cà phê và bữa tối không ạ?

Quả nhiên có người đáp:

- Tốt quá! Không muốn ăn ở nhà ăn nữa đâu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài món đó...

Thư Hoàn đặt cơm cho các đồng nghiệp rồi ăn uống xong thì tổ trưởng trước khi vào phòng họp còn cố tình dặn cô:

- Em có thể về trước, không cần chờ mọi người đâu.

Cô mỉm cười thay câu trả lời rồi thu dọn túi xách. Chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là tin nhắn của Hoa Tấn:

"Tan sở chưa? Anh chờ em ở lối ra nhé!"

Thư Hoàn cau mày.

Thực ra xưa nay Hoa Tấn không có kiên nhẫn chơi trò nhắn tin, nhưng gần đây anh ta lại có vẻ rất chăm nhắn tin hỏi han, cô không coi lời thông báo bắt đầu theo đuổi mình của anh ta là thật lòng và cũng không muốn gặp gỡ anh ta ở gần công ty, nếu bị các đồng nghiệp bắt gặp sẽ khó tránh khỏi biến thành chủ đề trong mấy câu chuyện lúc nhàn rỗi của họ. Nghĩ rất lâu, Thư Hoàn trả lời:

"Hôm nay em không đi làm, ở nhà suốt!"

Lúc đi thang máy xuống cô đã tính toán cẩn thận, nếu đi ra ngoài từ cửa sau của công ty rồi đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm, có lẽ sẽ không bị Hoa Tấn bắt gặp.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ Hoa Tấn cũng không nói thật, anh ta không chờ ngoài đường mà lại thảnh thơi ngồi trong đại sảnh dưới tầng 1.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Thư Hoàn liếc mắt đã nhìn thấy anh ta đang thảnh thơi ngồi trên sofa, cô rất bất ngờ, theo bản năng định bước trở lại vào thang máy thì anh ta đã đứng dậy, vẫy tay với cô, mỉm cười như có như không từ phía xa xa.

Dù nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ nhưng Thư Hoàn không bận tâm, cô vờ như không nhìn thấy anh ta, cắm cúi rảo bước đi ra cửa lớn.

Hoa Tấn có hơi giận, đôi chân dài nhấc lên định đuổi theo thì bỗng nghe thấy đằng sau có người đang gọi tên mình.

Anh ta quay lại liếc nhìn bằng ánh mắt không mấy bình tĩnh rồi đành dừng bước, cất tiếng chào hỏi với đôi lông mày nhíu chặt:

- Ồ, về rồi đó hả?

Hoắc Vĩnh Ninh đi vào từ cửa sau, nhìn anh ta với nét mặt điềm nhiên:

- Sao? Đến tìm tôi à?

*

Hoa Tấn lưu luyến nhìn theo hướng mà Thư Hoàn vừa biến mất, do dự một lát, anh ta mỉm cười:

- Khi không tìm anh làm gì? Tôi đang chờ người ta mà.

Sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh hơi trầm xuống. Trước kia, Hoa Tấn cũng từng theo đuổi một cô gái là nhân viên của công ty anh, cả một xe ô tô chất đầy hoa hồng dừng ngay dưới sân, cuối cùng anh ta chỉ bằng một chữ "chán" mà chia tay cô gái ấy, chuyện này cũng đồn thổi đến tai Hoắc Vĩnh Ninh vài lần. Nhưng kể cả lần đó cũng không thấy anh ta kiên nhẫn ngồi dưới đợi người ta như thế này.

Người mà Hoa Tấn chờ đợi lần này là ai, anh đã nhận ra rồi.

- Đợi ai thế? – Giọng điệu của Hoắc Vĩnh Ninh rất bình tĩnh: - Có cần đến chỗ tôi ngồi một lúc không?

Hoa Tấn tỏ vẻ sốt sắng:

- Lần sau nhé. Tôi đi trước đây!

Hoắc Vĩnh Ninh im lặng một lúc, thật ra anh có thể nhận thấy thái độ tránh né của Thư Hoàn đối với Hoa Tấn lúc anh gọi Hoa Tấn ban nãy, bây giờ nhớ lại cũng thấy khó hiểu.

Ngoài tối hôm đó, anh không còn quan hệ nào với Thư Hoàn nữa, và cũng không định có quan hệ gì với cô. Có người theo đuổi là việc riêng của cô. Anh đã cảnh tỉnh chính mình không được nhúng tay vào việc của cô ấy nữa, hãy coi chuyện đã xảy ra là quá khứ!

Nhưng anh vẫn nhúng tay vào, có lẽ... vì anh thấy áy náy trong lòng, nên muốn giúp cô một chút.

- Phải rồi, không phải văn phòng của anh mới có thêm một cô gái trẻ hay sao? – Mới đi được hai bước Hoa Tấn đã quay lại.

Hoắc Vĩnh Ninh bình thản đáp:

- Tôi không để ý.

- Họ Thư, bữa tiệc lần trước cô ấy còn vào phòng tặng quà cho khách mà, anh giúp đỡ cô ấy một chút nhé. – Hoa Tấn cười nói: - Cứ coi như tôi nhờ anh, nhưng đừng để cô ấy biết!

- Anh thật lòng đấy à? – Ánh mắt Hoắc Vĩnh Ninh có vẻ nghiêm túc hơn: - Hoa Tấn, nếu không thật lòng, anh đừng có công tư không rõ ràng như vậy!

Hoa Tấn cười ngại ngùng, như thể bị người ta nắm thóp:

- Cứ coi là thật lòng đi.

Hoắc Vĩnh Ninh nhếch môi, nụ cười thoáng vẻ mỉa mai:

- Thư Hoàn đúng không? Sao? Yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên à?

Hoa Tấn cười cợt:

- Đâu có, chúng tôi quen nhau lâu rồi. Tôi đi trước đây, nói chuyện sau nhé!

Nhìn dáng vẻ vội vã của anh ta, Hoắc Vĩnh Ninh đứng im tại chỗ, một bóng mờ nhạt màu hiện lên trong lòng anh.

Có lẽ đã thấy nhiều sự ganh đua dữ dội và đủ loại mánh khóe xảo trá trên thương trường, âm mưu này kế hoạch kia nên một người vốn luôn cảnh giác như anh ngay lập tức đã nhận thấy một điều gì đó bất thường... Anh quay đi rồi chầm chậm bước về phía thang máy, bấm lên tầng trên.

Vách tường kim loại bóng loáng của thang máy phản chiếu bóng dáng anh, áo sơ-mi trắng và quần âu đen tuy đơn giản nhưng lại có vẻ nhàm chán, đó chẳng qua chỉ là một sự phối hợp ổn thỏa nhất mà thôi.

Nhưng trong lòng lại thấp thoáng cảm giác bất an, anh có cảm giác như vừa bị sập bẫy.

Lúc cửa thang máy mở ra, Hoắc Vĩnh Ninh gọi điện thoại, nói vài câu ngắn gọn cho trợ lý của mình, nhưng lúc đi đến trước cửa văn phòng anh vẫn không sao thoát ra khỏi cảm giác u ám nặng nề này.

Anh lại bấm điện thoại nội bộ, dặn dò hai câu. Mười phút sau, hồ sơ cá nhân và sơ yếu lý lịch của Thư Hoàn đã được HR gửi đến hòm thư của anh.

Trên hồ sơ là tấm ảnh 3x4, mái tóc dài được cô buộc gọn phía sau, để lộ vầng trán rộng mịn màng và một khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn hơn bàn tay một chút, cách trang điểm cẩn thận mà nền nã, đó gần như là một bức ảnh hoàn mỹ, quả thực là một cô gái trẻ tuổi khiến đàn ông chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ điêu đứng. Đáy mắt Hoắc Vĩnh Ninh dần hội tụ thành một cơn lốc nhỏ, anh bấm điện thoại nội bộ gọi cho HR.

"Nếu hồ sơ này là đúng thì đợt trước các anh tiến hành lựa chọn thực tập sinh trong số các sinh viên tốt nghiệp năm nay cơ mà?"

HR trả lời:

"Thư Hoàn là do bên trường đề cử, tuy không phải sinh viên tốt nghiệp năm nay nhưng màn thể hiện của cô bé trong cuộc phỏng vấn còn tốt hơn cả các sinh viên năm cuối, lại có thời gian làm việc phù hợp với yêu cầu của công ty, chúng tôi linh động, muốn chọn người xuất sắc nhất. Ngài Hoắc, có vấn đề gì không ạ?"

Hoắc Vĩnh Ninh im lặng một lát rồi điềm tĩnh trả lời:

"Không sao."

Thư Hoàn không biết Hoắc Vĩnh Ninh đang âm thầm điều tra mình.

Cô bắt xe về nhà, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hoa Tấn không dai dẳng bám theo. Vừa mới chuyển vị trí công tác nên còn rất nhiều nghiệp vụ cô cần phải làm quen, bữa tối hối hả ép cho mình một ly nước chanh, ngâm thêm một bát yến mạch, rồi mới ngồi vào bàn bắt đầu đọc tài liệu.

Di động kêu ting một tiếng, báo hiệu có tin nhắn mới.

Cô biết 80% là tin nhắn Hoa Tấn mời cô ra ngoài dùng bữa. Rất lâu sau đó cô mới đắn đo mở ra đọc.

Tin nhắn từ một số điện thoại lạ: "Có giấy thông hành Hong Kong không? Cuối tuần theo tôi đến Hong Kong."

Trái tim cô đập ngày càng nhanh hơn, không cần biết tên người gửi tin nhắn, chỉ từ cách nói này cô đã nhận ra người đó là ai.

Chưa kịp định thần thì tin nhắn thứ hai đã được gửi đến điện thoại di động của Thư Hoàn.

Lần này là thông tin về chuyến bay và khách sạn. Có lẽ anh chuyển tiếp tin này từ tin của thư ký gửi cho mình nên ngay cả kính ngữ "ngài Hoắc" ở đầu tin nhắn cũng chưa xóa.

Thư Hoàn nắm chặt di động trong tay, nhìn hai tin nhắn kia, nét mặt cô hoàn toàn vô cảm.

Nhìn thì có vẻ dịu dàng ân cần hỏi cô có giấy thông hành Hong Kong không nhưng thực ra hoàn toàn không cho cô một cơ hội nào để thương lượng, chỉ như đang nhắc nhở về một thực tế: cuối tuần anh muốn nhìn thấy cô ở Hong Kong... cho dù cô không có giấy thông hành thì cũng phải nhanh chóng có được trong khoảng thời gian cho phép.

Anh có ý gì đây?

Chuyển cô đến nơi khác làm việc không phải là muốn sau này hai người hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa hay sao. Tại sao bây giờ lại hành động như vậy?

Thư Hoàn chau mày, trực giác mách bảo cô rằng sự việc lần này hoàn toàn không đơn giản. Nhưng trước khi bản thân hiểu được vấn đề, cô vẫn quyết định đi bước nào tính bước đó.

Cẩn thận trả lời một tin "Thưa ngài Hoắc, tôi biết rồi ạ.", Thư Hoàn tắt điện thoại vì cô biết chắc chắn anh sẽ không trả lời mình nữa.

Chuyến bay đến Hong Kong được đặt lịch vào thứ năm. Đầu tiên Thư Hoàn sắp xếp công việc thực tập của mình một cách ổn thỏa rồi về khoa xin phép.

Việc xin phép thực tế diễn ra rất thuận lợi. Bây giờ thấy cô, Đỗ Lỗi luôn tỏ vẻ đứng đắn đạo mạo, thậm chí chẳng hỏi han gì mà cho nghỉ luôn, chỉ là lúc cô sắp đi, anh ta mới nói:

- Đây là bản kiểm điểm của bạn cùng phòng ký túc của em, em xem qua đi.

Thư Hoàn nhận lấy, đọc lướt thật nhanh một lượt, dưới cùng là chữ ký của Lâm Lộ và Cố Hiểu Thần. Cô hiểu rằng đây có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất của họ... đối với lòng tự kiêu hãnh của một "nữ sinh" mà nói, có khi giải thích còn đau khổ hơn cả cái chết. Hiện tại cô không có ý định làm khó bạn cùng phòng nên chỉ gật đầu:

- Em chỉ mong họ lần sau đừng nhằm vào em là được rồi.

Đang là giờ lên lớp buổi chiều nên con đường rợp bóng mát trong sân trường vắng tanh. Thời tiết tháng năm đã hơi nóng bức, ánh nắng rực rỡ xuyên qua khẽ lá sum suê chiếu xuống khiến phần da thịt dưới mái tóc dài hơi ẩm ướt. Thư Hoàn chợt dừng bước, ánh mắt hướng về bảng thông báo của toàn trường.

Học viên nghệ thuật năm nào cũng tổ chức buổi biểu diễn tốt nghiệp nhưng rất ít khi có những buổi biểu diễn độc quyền, cho dù là có thì với khoản kinh phí eo hẹp, việc mời giới truyền thông cũng có vẻ hơi tạm bợ.

Nhưng Hàn Tử Kiều thì không như vậy.

Việc sắp xếp cho bài múa đơn lần này gần như có thể nói là không màng đến chi phí, họ mời các nhiếp ảnh gia đến từ các tạp chí nổi tiếng nhất, ngay cả thiệp mời cũng được làm bằng chất liệu mềm mại như tơ lụa, chữ bên trong thếp bạc, cảm giác khi sờ lên tấm thiệp thật dễ chịu, tuy đơn giản nhưng không mất đi vẻ cao quý. Cho dù là các buổi biểu diễn của vũ công đẳng cấp thế giới chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Tuy Hàn gia giàu có nhưng tận tâm tận sức như vậy thì lại là một người khác.

Tầm mắt của Thư Hoàn lướt nhanh trên những cái tên trong phần "hợp tác truyền thông", mỗi công ty trên đó đều là bạn làm ăn đã từng hợp tác với Thụy Đức, là những công ty quan hệ công chúng có mối quan hệ hữu hảo với Thụy Đức.

Cô khẽ nhếch môi. Tất cả mọi thứ trên đời này, trong khi rất nhiều người dù mong mỏi mắt cũng chẳng có được thì một số người khác tuy có được nhưng lại chẳng thèm coi trọng.

Đó chính là vận mệnh.

Lúc chờ máy bay ở sảnh, Thư Hoàn nhận cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.

Đối phương hỏi cô bằng thái độ rất lịch sự:

"Thư tiểu thư, cô có ở sân bay không ạ?"

"Tôi đang ở sảnh đợi. Anh là?"

"Tôi họ Triển, là trợ lý của ngài Hoắc. Tôi gọi điện báo cho tiểu thư biết, sau khi máy bay đáp xuống Hong Kong sẽ có xe riêng đến đón và đưa tiểu thư đến khách sạn."

Thư Hoàn nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ một lượt tất cả các trợ lý của Hoắc Vĩnh Ninh, theo cô biết, hình như không có người trợ lý nào như vậy... Cũng có thể người này là trợ lý riêng của Hoắc Vĩnh Ninh, chắc là vì Hoắc Vĩnh Ninh không muốn cho người trong công ty biết quan hệ giữa anh và cô chăng?

Cô mỉm cười đáp lại:

"Vâng, sau khi đến nơi tôi sẽ liên lạc với anh."

Đúng giờ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hong Kong. Sau khi làm xong thủ tục hải quan, Thư Hoàn vào toilet xem lại cách trang điểm và ăn mặc. Hôm nay cô cố ý mặc đồ theo phong cách nhẹ nhàng đơn giản, thậm chí còn không khiến người ta chú ý bằng lúc đi học, không thể nói rõ lý do của điều này, có lẽ là do trực giác. Đã mấy ngày cân nhắc đắn đo nhưng cô vẫn không hiểu được ý định của Hoắc Vĩnh Ninh khi gọi mình tới đây.

Tất nhiên anh sẽ không đích thân đến đón mà chỉ phái vị trợ lý trong điện thoại có vẻ vô cùng lịch sự họ Triển kia đứng chờ ở lối ra. Vừa thấy cô, trợ lý Triển đã bước lên đón lấy va ly rồi ân cần hỏi:

- Thư tiểu thư, ngài Hoắc dặn tôi đưa cô đến khách sạn trước để cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

- Vâng. – Thư Hoàn gật đầu, do dự một lát cô hỏi: - Ngài Triển... Ngài Hoắc hiện đang làm gì ạ?

- Ngài Hoắc vẫn đang họp, tối nay sẽ đến gặp cô. – Chàng thanh niên trẻ mỉm cười: - Cô cứ gọi tôi là Triển Phong được rồi.

Xe dừng trước cửa khách sạn Bán Đảo.

Thang máy đi một mạch lên trên. Do sự có mặt của nhân viên phục vụ phụ trách xách hành lý nên Triển Phong cũng không tiện nói nhiều, ánh mắt anh ta chỉ lướt qua bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm, buông thõng bên người của Thư Hoàn rồi khẽ mỉm cười:

- Thư tiểu thư mệt lắm phải không?

Phục vụ đi trước, Thư Hoàn và Triển Phong sóng vai đi phía sau, mỗi bước chân đều giẫm lên tấm thảm mềm mại. Cằm cô hếch lên, cười khẽ:

- Trợ lý nào cũng phải hiểu lòng người khác như anh sao? Anh thừa biết tôi không phải mệt, mà là căng thẳng.

Sự bình thản của cô thật sự khiến Triển Phong nhất thời không biết tiếp lời thế nào, chỉ biết cười ngượng ngùng.

Sau khi xếp hành lý gọn gàng, nhân viên ngay lập tức rời khỏi phòng, Triển Phong cũng không nán lại lâu. Chẳng mấy chốc chỉ còn một mình Thư Hoàn trong phòng.

Trong cái thành phố tấc đất tấc vàng này, căn phòng này lại rộng rãi đến khó tin.

Trên ban công duy nhất của khách sạn sang trọng có thể nhìn thẳng ra cảng Victoria, Thư Hoàn đứng bồi hồi thật lâu.

Chưa đến đêm khuya, ánh chiều hoàng hôn dừng lại trên làn nước biển xanh thẫm mát lạnh, những tòa nhà cao cao thấp thấp, tiền tài, quyền lực, danh tiếng ở bờ bên kia... đều là những dấu hiệu không thể rõ ràng hơn của thành phố này, còn cô bây giờ đang quan sát hết thảy, gần như vậy mà cũng xa đến thế.

Gió lạnh táp vào mặt, Thư Hoàn hít sâu một hơi rồi trở vào phòng khách. Đúng lúc này, phục vụ cẩn thận trải khăn lên mặt bàn, đặt thức ăn xuống rồi mới mời Thư Hoàn ngồi.

Chiếc đĩa bằng sứ xương trắng tinh mang lại cảm giác ấm áp, thịt gà tươi ngon, Thư Hoàn miễn cưỡng ăn nửa miếng thì nhận được tin nhắn của Triển Phong: "Khoảng 40 phút nữa ngài Hoắc về đến nơi."

Thư Hoàn nhanh chóng tính toán thời gian, chỉ cần hai mươi phút trang điểm lại nên cô cũng không vội vàng mà thong thả dùng dao nĩa cắt đồ ăn. Món phụ ăn kèm với gà là khoai tây chiên, được rán giòn tan và rất ngon. Cô ăn hai miếng rồi ngồi thêm một lúc mới đứng dậy vào nhà vệ sinh trang điểm lại.

Cô gái trong gương có gương mặt được trang điểm rất cẩn thận và hoàn hảo, thực tình không có gì phải chỉnh sửa.

Thư Hoàn nhìn bản thân hồi lâu, lấy phấn má hồng ra dặm lại một cách tượng trưng để sắc mặt mình có vẻ tươi tắn hơn chút.

Bỗng ngoài cửa xuất hiện tiếng động rất khẽ, cô cứ tưởng phục vụ đến dọn bàn, nhưng tự nhiên lại thấy khác lạ, tim đập nhanh hơn, bèn hối hả dọn đám mỹ phẩm trên giá bên cạnh lại rồi vội vàng đi ra.

Hoắc Vĩnh Ninh về rồi.

*

Đứng ngay bên bàn ăn ngoài phòng khách, chiếc ghế dựa mà cô vừa ngồi còn lệch sang một bên, không nhiều món được bày trên bàn. Dáng người anh cao ráo, lại hơi khom xuống một chút, tầm mắt dừng lại trên chỗ thức ăn thừa của cô.

- Ngài Hoắc. – Thư Hoàn nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói có vẻ hồi hộp: - Ngài về rồi!

Hoắc Vĩnh Ninh có vẻ không bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của cô, ánh mắt anh không hướng về phía cô mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sứ tròn to màu trắng kia, khẽ hỏi:

- Cô làm đây sao?

Xếp khoai tây chiên thành một cái miệng ngoác rộng, hai quả cà chua bi là hai con mắt, rồi dùng sốt cà chua vẽ thành hai bên ria mép.

Chiếc đĩa có vẻ rất đáng yêu, dùng thức ăn xếp thành mặt hề.

Cô từ nhỏ tính tình quái đản, thường tự nghĩ trò chơi giết thời gian lúc chờ ai đó trong nhà hàng hoặc lúc nhàm chán vô vị không có việc gì làm.

Thư Hoàn cảm nhận được mí mắt mình đang giần giật nhưng lại nói với vẻ rất điềm nhiên:

- Vâng ạ. Ở trường ai cũng chơi trò này, nếu có xương gà còn có thể xếp thành một con thú nhỏ nữa cơ.

Cuối cùng Hoắc Vĩnh Ninh cũng ngẩng lên nhìn cô, trong đôi mắt sâu thăm thẳm vụt qua một tia sáng nhưng cuối cùng nó cũng tắt ngúm, anh vẫn như mọi khi.

- Có mệt không?

Thư Hoàn lắc đầu, nhìn anh bằng ánh mắt thắc mắc.

Anh đưa tay tháo cúc áo sơ mi rồi bình thản liếc cô một cái:

- Ra ngoài mua sắm thôi.

Thư Hoàn ngẩn ra:

- Ngài gọi tôi tới đây...

- Đi về rồi nói. – Dù giọng điệu rất nhạt nhòa nhưng không cho phép ý kiến cũng không định giải thích nỗi thắc mắc cho cô.

Thư Hoàn đành nói:

- Vậy tôi đi thay quần áo đã.

Cặp con ngươi của Hoắc Vĩnh Ninh hệt như hai con dao nhỏ, lướt qua bộ đồ Thư Hoàn đang mặc trên người, anh nhếch môi:

- Thôi khỏi, mặc như vậy rất hợp.

Thư Hoàn có cảm giác những lời này của anh còn ẩn chứa một hàm ý khác nhưng lại không thể nói rõ cụ thể là gì, cô bèn nhìn vào vách tường kim loại bóng loáng trong thang máy đánh giá lại cách ăn mặc của bản thân lần nữa. Cách ăn mặc trước mắt anh lúc này không quá câu nệ, chỉ đơn giản là một chiếc váy ngắn màu đen, tóc dài buộc lỏng sau gáy, giày múa đế bằng, thứ trang sức duy nhất chỉ là một chiếc dây chuyền ngọc trai, không phải hàng hiệu, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là đẹp mắt mà thôi.

Nhưng cô nghĩ đến hai chữ "rất hợp" kia, hình như giọng điệu có vẻ giễu cợt.

Tsim Sha Tsui(*) xưa nay luôn là tụ điểm của khách du lịch. Cách không xa khách sạn Bán Đảo là một khu trung tâm thương mại sang trọng, mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe thấy đủ loại khẩu âm của khách du lịch đến từ Đại lục khiến cho thành phố mang nét phong tình độc đáo này trở nên thân thiết hơn với cô.

(*)Tsim Sha Tsui là một khu chợ lớn, nơi có cảng lớn của Hong Kong, cùng với khu mua sắm, cửa hàng, chợ và các trung tâm thương mại. Nơi này nổi tiếng với các cửa hàng chuyên bán đồ hiệu.

Thư Hoàn đi cạnh Hoắc Vĩnh Ninh, trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc.

Dù nơi đây đâu đâu cũng là các cửa hàng bán đồ hàng hiệu nhưng người như anh, nếu muốn mua thứ gì, chắc chắn sẽ không đến những nơi thế này.

- Có muốn xem túi xách không? – Hoắc Vĩnh Ninh dừng chân trước cửa hàng treo logo hai chữ C(*): - Tôi thấy con gái ai cũng thích thương hiệu này, đúng không?

(*) Logo của thương hiệu Chanel.

Rõ ràng trong cặp mắt sáng ngời của anh là hình bóng hối hả của dòng người qua lại tấp nập nhưng khi Thư Hoàn nhìn vào đó, cô chỉ trông thấy sự xa cách và lạnh lùng. Cô dừng bước, lòng dội lên cảm giác bất an:

- Ngài Hoắc...

Anh bình tĩnh nhìn vào cửa hiệu:

- Vào xem đi.

Nhân viên bán hàng đã sớm luyện được cặp mắt tinh tường, nhìn qua là biết ngay ai là kim chủ, hoặc giả cô ta chẳng lạ gì chuyện kim chủ đưa các cô gái trẻ đến mua túi xách hàng hiệu, chẳng thể ý kiến, cô ta ân cần giới thiệu một chiếc túi xách kiểu dáng cổ điển, đồng thời liên tục theo dõi sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh.

Trong suốt quá trình Thư Hoàn đều giữ nụ cười trên môi, không nói năng gì, cuối cùng Hoắc Vĩnh Ninh chọn giúp cô một chiếc, quay sang hỏi:

- Thích chiếc này chứ?

Thư Hoàn gật đầu. Lúc thanh toán và gói lại, cô rút thẻ tín dụng của mình ra, toan đưa cho thu ngân thì bị Hoắc Vĩnh Ninh chặn lại.

- Để tôi.

Thư Hoàn không thu tay lại, cô nhìn thẳng vào cô thu ngân kia, kiên quyết nói:

- Quẹt thẻ này đi ạ.

Hoắc Vĩnh Ninh nhẹ nhàng lật bàn tay lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cổ tay cô, khẽ nói bằng chất giọng hơi lành lạnh:

- Đừng để tôi phải khó xử.

Người Thư Hoàn cứng lại, cô cũng trả lời bằng giọng nói khẽ khàng như thế:

- Ngài đang khiến tôi khó xử đấy ạ...

Anh nhướng mày nhìn cô, nụ cười đầy vẻ giễu cợt:

- Thế sao?

Cuối cùng thu ngân vẫn quẹt bằng thẻ của anh, mỉm cười tiễn họ ra tận cửa.

Dường như anh rất thích thú, ghé vào hai cửa tiệm nữa, chọn thêm một chiếc vòng cổ và một đôi giày. Đang định vào cửa hàng thứ ba, Thư Hoàn không kiềm chế được bèn nói:

- Ngài Hoắc, ngài đang làm gì vậy?

- Đi dạo phố. – Anh nói mà sắc mặt chẳng hề thay đổi: - Cô không thích sao?

- Tôi thấy hơi mệt, có thể về khách sạn bây giờ được không?

Anh lặng im nhìn cô, cuối cùng không gượng ép nữa, họ cùng đi bộ về khách sạn Bán Đảo.

Ánh hải đăng trên cảng Victoria cuối cùng cũng sáng.

Túi lớn túi bé để hết trên tấm thảm nhung trắng tinh như tuyết, đó đều là những thương hiệu nghe nhiều thành quen, xét theo ý nghĩa tầm thường của nó thì những món đồ này đại diện cho tiền tài và địa vị mà ai cũng "hiểu".

- Ngài Hoắc, nếu vì chuyện đêm hôm đó, ngài không cần phải vậy. – Thư Hoàn hít một hơi thật sâu: - ... Tôi không yêu cầu ngài bồi thường bằng những món đồ này.

Hoắc Vĩnh Ninh an vị trên sofa. Từ góc độ của anh không thấy được toàn cảnh cảng Victoria, mà chỉ nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn sáng ngời và sâu sắc như thế, nhưng chúng không còn kín đáo như ban nãy nữa.

- Túi xách và giày dép hàng hiệu đó cô không thích sao? – Anh bình thản nói: - Tôi chọn theo nhãn hiệu mà cô thích đấy.

Thư Hoàn chau mày, có dự cảm không hay.

Giọng điệu của anh vẫn thản nhiên như thế:

- Nếu lên giường với tôi có thể đổi túi xách giả, giày dép giả của cô đổi thành hàng xịn, tôi nghĩ Thư tiểu thư sẽ vui hơn một chút. Chí ít cô không cần phải lo sợ đề phòng bạn bè sẽ vạch trần chuyện mua hàng nhái qua mạng nữa.

Trái tim Thư Hoàn cứ chìm dần xuống.

Anh biết rồi... Nhanh quá, anh đã biết hết rồi.

Sự tiếp cận "vô tình" của mình, và tất cả mọi chuyện xảy ra ở trường... có lẽ ngay cả hoàn cảnh gia đình mình cũng điều tra rõ ràng rồi.

Trái tim đang chìm kia lại đập mãnh liệt trở lại. Nhìn gương mặt điển trai nhưng hơi gầy guộc kia, tầm mắt Thư Hoàn như mờ đi, cô há miệng nhưng chẳng nói được gì.

- Kể từ khi tôi đặt chân vào Thụy Đức, bẫy lớn bẫy nhỏ rình rập tôi chẳng ít nhưng cô là người đầu tiên khiến tôi sa vào mà hoàn toàn không có chút cảnh giác nào, thậm chí sau đó còn thấy áy náy. – Nụ cười trên môi anh dần tắt, câu sau lãnh đạm hơn câu trước: - Thư tiểu thư, cô thực sự là người thông minh, đáng tiếc trí thông minh đã dùng nhầm chỗ rồi.

Phòng khách lặng phắc như đã chết.

Có vẻ như... anh đã biết một phần nào đó nhưng chưa biết hết mọi chuyện.

Không thể phân biệt rõ cảm xúc trong lòng là mất mát hay nhẹ nhõm, Thư Hoàn khẽ rướn cái cổ đã cứng ngắc của mình lên, nhờ đó ánh mắt cô chiếu thẳng vào anh.

Có lẽ không ngờ thời khắc này cô còn dũng cảm dám nhìn mình chằm chằm như vậy, Hoắc Vĩnh Ninh nhìn cô bằng ánh mắt thích thú:

- Chẳng ít phụ nữ muốn leo lên giường của tôi nhưng cô là người đầu tiên thành công với cách làm này. Cô muốn gì nào? Tiền sao?

Từng câu từng chữ của anh thực ra không khiến người khác khó chịu lắm nhưng khi nhìn lại sự ngây thơ trong sáng giả tạo trước kia của mình, Thư Hoàn cảm thấy bản thân thật dối trá, thật xấu xa, như thằng hề nhảy nhót trong vở kịch vậy.

May mà vốn dĩ cô cũng không để ý đến những thứ như lòng tự tôn gì đó.

Tấm mặt nạ kia bị lộ tẩy rồi cũng hay, phải giả vờ giả vịt cô cũng mệt mỏi lắm rồi.

- Tiền? Tôi thực sự không thiếu tiền. – Thư Hoàn mím môi, ý cười trong sáng dần biến mất, khóe mắt đuôi mày hiện rõ một vẻ đẹp, nhấn mạnh từng chữ: - Tôi... chỉ thích ngài mà thôi.

Hoắc Vĩnh Ninh không hề ngạc nhiên, chỉ ôn hòa nói tiếp:

- Nếu thế cô thật chẳng thông minh. Cô thừa biết người tôi muốn cưới là Hàn Tử Kiều. Có một vài thứ, dù đã leo lên giường cũng chẳng có được đâu.

Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến Hàn Tử Kiều một cách thẳng thắn như vậy, anh nói muốn cưới chị ấy một cách tự nhiên như thế... Như một con cá nhảy lên bờ cát, nước và không khí trong phổi đang dần cạn kiệt, Thư Hoàn rất khó chịu, nhưng cô không thể không che giấu tâm trạng đó, nụ cười vẫn hoàn hảo không khuyết điểm như trước, nói như đang làm nũng:

- Ngài thấy tôi kém sư tỷ ở điểm nào chứ?

Phản ứng của cô lại một lần nữa khiến anh bất ngờ, nhưng người đàn ông trẻ tuổi này chỉ bình tĩnh nhìn cô, mắt ánh lên một nét xót xa:

- Cô rất xinh đẹp, đó là nét đẹp có thể thu hút được mọi đàn ông. Nhưng cô không phải cô ấy... chỉ cần vậy là đủ rồi.

Thư Hoàn không hỏi thêm nữa. Trên chiếc sofa mềm mại, dáng ngồi của Thư Hoàn thật cao quý, đôi chân thẳng tắp thon gọn hơi nghiêng sang một bên, nét mặt rất nghiêm túc:

- Ngài Hoắc, trong thời gian này có ba người đàn ông đang nghiêm túc theo đuổi tôi, trong số đó có cả Hoa Tấn mà ngài quen. Vì thế, ngài phải tin rằng nếu tôi lên giường với ngài chỉ vì tiền thì chi bằng chọn một người trong số họ là xong.

Anh lắng nghe rất chăm chú.

- Nếu vì danh phận... - Cô cười giễu cợt: - Con người tôi hiểu bản thân rất rõ, chưa bao giờ hy vọng xa vời được gả cho ngài, xin ngài cứ yên tâm.

Đôi đồng tử anh sâu thẳm như ngọc đen:

- Vậy tôi càng không hiểu.

Thư Hoàn không trả lời, chỉ vặn thắt lưng rồi đứng dậy, chầm chậm bước tới bên cạnh anh, cúi xuống.

Đôi môi căng mọng mềm mại chạm lên môi anh, cô như đang hôn anh lúc nói chuyện:

- Thực ra ngài không phản cảm lúc lên giường với tôi, thậm chí còn hơi thích phải không?

Họ thực sự rất gần nhau, gần đến mức chóp mũi, lông mi dường như khẽ chạm vào nhau. Trong ánh mắt anh, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, tư thế này của cô gái trẻ kia thật sự lạ lẫm đến mê hoặc.

Nhưng anh vẫn ngồi yên như thế, như đang bình tĩnh theo dõi tất cả mọi diễn biến, cả sự khiêu khích cố ý của cô.

Thư Hoàn đang định đứng thẳng lên thì bất thình lình, anh vươn tay ôm quanh thắt lưng cô, kéo cô vào lòng bằng một tay rồi đặt cô xuống sofa, cúi đầu, hôn mạnh lên môi cô.

Rất ngang ngược, hung hăng như giặc ngoại xâm. Khi hai hơi thở hòa vào làm một, tay trái anh đã cởi phăng cúc áo của cô, để lộ một khoảng da thịt trắng trẻo mềm mại.

Cằm Thư Hoàn bất giác hếch lên vì nụ hôn của anh, không thể lẩn tránh, cô chỉ biết thở thật gấp, anh dừng tay, dùng ngón tay mân mê chiếc vòng cổ được cô giấu trong cổ áo, anh hôn lên đó rồi nói bằng giọng mờ ám vô cùng:

- Tôi thực sự không ghét khi làm vậy với cô.

Chiếc dây chuyền ngọc trai thô kệch kia vẫn nằm trên ngón tay anh, bị anh vân vê bằng lực vừa phải.

Sắc mặt Thư Hoàn hơi thay đổi, cô giựt lại chiếc vòng cổ của mình ra khỏi tay anh rồi đẩy mạnh Hoắc Vĩnh Ninh ra, bắt đầu chỉnh lại quần áo xộc xệch.

Ngón tay cô đang run lẩy bẩy, khó khăn lắm mới đóng được cúc áo hoàn chỉnh; thế nhưng khi đối diện với anh, cuối cùng hơi thở hỗn loạn cũng lấy lại nhịp độ.

- Ngài Hoắc, trước mặt tôi ngài chẳng cần phải ngụy trang đâu. – Giọng nói của cô không hề pha lẫn chút cảm xúc nào, điềm tĩnh như không phải của một sinh viên: - Ngài giữ thân trong sạch, bây giờ lại không có bạn gái, tôi thực sự rất thích ngài.

Anh dựa lưng lên sofa, mỉm cười:

- Cảm ơn.

- Hàn Tử Kiều không đón nhận ngài, mấy năm nay chắc ngài phải nhẫn nhịn khổ sở lắm nhỉ? – Cô bình tĩnh nói tiếp: - Sau này, bất cứ lúc nào ngài cần, tôi đều sẽ đến ngay.

Nụ cười của Hoắc Vĩnh Ninh dần tan biến, anh từng gặp rất nhiều cô gái chủ động tiếp cận mình, chỉ đơn giản vì tiền, nhưng lại chưa bao giờ gặp ai như cô, có thể nói ra chuyện đó một cách trôi chảy như vậy. Anh hao tâm tổn sức đưa cô tới đây, mua một đống những thứ vớ vẩn mà anh khinh thường, chỉ đơn giản là muốn giáng cho cô một cái tát: nếu đây là những thứ cô coi trọng, anh sẽ ném thẳng vào mặt cô những thứ này.

Nhưng anh thực sự không ngờ câu trả lời lại là như vậy.

Lúc này, cơn thịnh lộ đã chuyển hóa thành một chút tò mò. Anh muốn nghe xem cô sẽ thích gì.

- Tôi rất sạch, lần với ngài cũng là lần đầu tiên của tôi. – Dừng lại một chút, nhìn sắc mặt anh, Thư Hoàn bất giác bật cười tự giễu: - Ngài không tin sao? Loại người như tôi đây, khi quyết định cho ai lần đầu tiên của mình... là đã tính toán thật kỹ lưỡng. Ngài là một lựa chọn thích hợp.

Sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh dần sa sầm lại.

- Tôi có kế hoạch của mình, nhưng xin cứ yên tâm, tôi không muốn cưới ngài đâu. – Thư Hoàn càng nói càng trôi chảy: - Tôi chỉ muốn có được cơ hội thôi, cơ hội trong công việc. Cũng giống như lần này có thể vào bộ phận thương mại quốc tế vậy... nếu không lên giường với ngài, chắc tôi còn phải đợi ít nhất hai ba năm nữa.

- Tôi còn rất trẻ, và cũng có dã tâm rất lớn, tôi có thể chơi trò quy tắc ngầm, tôi muốn cơ hội, muốn được thành công, vậy thôi.

Cô nói một hơi tất tần tật những lời muốn nói rồi ngồi im một chỗ, quan sát nét mặt Hoắc Vĩnh Ninh.

Không phải không có bất an, cô biết bản thân đang đánh cược, cược anh thích cơ thể tươi trẻ của mình, cược anh bị ma xui quỷ khiến, hoặc đồng ý đổi lấy niềm khoái lạc của cơ thể bằng một lời hứa hư vô mông lung đó. Dù sao thì, nếu đồng ý với cô... anh cũng không thực sự phải đánh đổi điều gì cả.

Nhưng lúc nói ra, Thư Hoàn biết dẫu sao anh cũng không phải loại đàn ông t*ng trùng lên não... Sai lầm lần trước có thể đã khiến anh bắt đầu cảnh giác. Hoắc Vĩnh Ninh đứng dậy gọi điện:

- Tiểu Triển, cậu qua đây một lát.

Anh không hồi đáp lời đề nghị đó của cô, chỉ bóp trán rồi nói bằng giọng mệt mỏi:

- Tiểu Triển sẽ đưa cô đi nghỉ ngơi. – Dừng lại một lát: - Cô mang mấy thứ kia đi luôn đi.

- Vâng. – Thư Hoàn ngoan ngoãn đứng dậy, giọng điệu dịu dàng: - Nếu ngài đồng ý lời đề nghị của tôi, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-15)