Truyện:Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu - Chương 02

Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu
Trọn bộ 15 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng có lẽ chị đã quên mất trong thang máy bốn bề đều là mặt gương, dù đã cố quay lưng về phía anh nhưng cũng không ngăn được việc anh trông thấy vẻ khác lạ của chị.

Hoắc Vĩnh Ninh khe khẽ thở dài, quay sang nói với Thư Hoàn:

- Tiểu Lâm, chỗ này cách khá xa trường học của hai người, để tôi đưa cả hai chị em về trường!

Khóe môi Thư Hoàn hơi cứng lại, rồi lập tức gật đầu và nói:

- Được ạ. – Cuối cùng cô không kiềm chế được, bèn nói: - Còn nữa... Tôi họ Thư, tôi tên là Thư Hoàn.

Hoắc Vĩnh Ninh liếc mắt nhìn phần xương quai hàm hơi hếch lên của cô, không nhịn được cười:

- Xin lỗi. Cô bé vừa rời khỏi phòng thư ký họ Lâm.

Ba người cùng ngồi trên xe nhưng không nói chuyện gì nhiều.

Thư Hoàn không muốn để không khí quá trầm lắng và cô quạnh nên đành cố tìm chủ đề nói chuyện với Hàn Tử Kiều.

Cũng may là Hàn Tử Kiều rất phối hợp, họ nói về một số chuyện của hội sinh viên rồi đến cổng trường đại học P một cách suôn sẻ.

Tỏ ra khá biết điều, Thư Hoàn vội vàng mở cửa xe:

- Em về trước nhé!

Nhưng Hàn Tử Kiều cũng không chịu thua kém cô về tốc độ, rõ ràng, chị không muốn ở một mình với Hoắc Vĩnh Ninh.

Thư Hoàn được chị khoác tay một cách thân mật nên đành phải dừng bước, lặng lẽ chờ đợi.

Hoắc Vĩnh Ninh xuống xe từ vị trí ghế lái, một tay vịn vào cửa xe, nhìn Hàn Tử Kiều bằng ánh mắt thoáng chút đăm chiêu, hạ thấp giọng nói:

- Chuyện anh vừa nói... Em hãy suy nghĩ kỹ càng nhé...

Thư Hoàn đưa mắt nhìn sang hướng khác, bất giác hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lưng cũng trở nên cứng đờ.

Còn Hoắc Vĩnh Ninh, anh hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của người thứ ba, giọng nói của người đàn ông trẻ như một cơn gió mát lành, anh chân thành nói:

- Chúng ta quen nhau từ tấm bé, đây không chỉ là suy nghĩ của cô chú, mà cũng là tâm tư của anh!

- Em biết rồi! – Hàn Tử Kiều vội vàng cắt ngang lời anh, kéo Thư Hoàn bỏ đi.

Lúc rẽ vào cổng chính, chị mới đi chậm lại, khẽ nói:

- Thư Hoàn, đừng nói cho người khác biết chuyện em gặp chị ở Thụy Đức hôm nay nhé. Được không?

Thư Hoàn khéo léo gật đầu. Cuối cùng, cô kề sát về phía Hàn Tử Kiều như hai người bạn thân:

- Sư tỷ, ngài Hoắc thích chị phải không?

Hàn Tử Kiều giật mình, chị không phủ nhận mà chỉ nói:

- Chuyện này cũng đừng nói cho người khác biết.

Trong cơn gió đêm, Thư Hoàn chỉ có cảm giác trái tim mình trĩu nặng, giống như miếng bông gòn bị nhúng nước, cứ xẹp xuống dần dần.

Những thứ mà cô yêu quý, cuối cùng đã bị lấy đi cả rồi!

Thế nhưng cô lại ngước lên, nghe thấy bản thân nói bằng giọng dối trá đến cùng cực:

- Em sẽ không nói cho người khác biết đâu, sư tỷ cứ yên tâm! À đúng rồi, số điện thoại của chị như thế nào nhỉ?

Lấy được số điện thoại của người đẹp băng giá nổi tiếng này một cách suôn sẻ, Thư Hoàn một mình đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ: Cùng nhau giữ bí mật có lẽ là bước đầu tiên trong "tình bạn" giữa phụ nữ với nhau.

*

Nháy mắt đã đến cuối tháng.

Thư Hoàn bật máy tính, lấy số liệu chi tiêu từ ứng dụng ghi nhớ của điện thoại di động, sau đó nhập từng con số vào bảng tính Excel do chính tay cô tạo ra.

Số liệu sau phân tích nhanh chóng được đưa ra.

Sau khi trừ những khoản chi tiêu lớn như tiền thuê nhà, tiền mua mĩ phẩm... thu nhập tháng này của cô khá tốt. Ngoài tiền lãi sau khi bán túi xách, còn có một khoản học bổng mà trường gửi vào tài khoản tiết kiệm của cô, lại còn tiền lương thực tập sinh, con số cũng khá lạc quan.

Đây là thói quen của cô, mỗi cuối tháng đều tiến hành phân tích thu chi. Nếu có điểm bất hợp lý thì tháng sau có thể khắc phục.

Cô không phải con nhà giàu đời thứ hai, muốn duy trì cuộc sống "giàu sang" trong mắt người khác, đòi hỏi bản thân cô lúc nào cũng phải tỉ mỉ như thế đấy.

Con số trong thẻ lớn dần lên theo mỗi khoản tiền tích cóp của cô từ khi nhập học, bây giờ nó đã khá lớn. Nhiều thành phần trí thức cao cấp đi làm nhiều năm cũngchưa chắc đã có được con số tích lũy này.

Thế nhưng, những thứ này có là gì chứ?

Thư Hoàn gập máy tính lại, lãnh đạm nghĩ: những thứ này còn cách xa thứ cô muốn nhiều lắm!

Công việc ở Thụy Đức của cô không có nhiều thay đổi, nhưng Hoắc Vĩnh Ninh không còn coi cô như không khí nữa, lúc gặp nhau sẽ gật đầu thay lời chào hỏi, thường xuyên nhờ cô mang đồ đến trường cho Hàn Tử Kiều.

Trên đường về, Thư Hoàn liền mở túi ra xem.

Không có gì đặc biệt, chỉ là một túi sô-cô-la trắng thôi.

Anh mới đi công tác Bắc Âu về, chắc là mang từ bên đó về đây.

Cô liền nhón tay lấy một viên, bỏ vào miệng rồi nhai một cách nhẹ nhàng. Hương vị của nó ngọt ngào, thấm đượm bởi sự chăm sóc tận tụy, nhưng không quá ngấy.

Nhai viên kẹo một lát, cô ngắm gương mặt mình qua cửa sổ bằng kính của tàu điện ngầm, cảm thấy lúc này nó có vẻ hơi dữ dằn. Cô không khỏi mỉm cười, cẩn thận buộc lại gói kẹo sô-cô-la, đưa nó cho Hàn Tử Kiều như không có gì xảy ra.

Cô phải đứng đợi rất lâu dưới sân ký túc xá của Hàn Tử Kiều mới thấy chị đi từ phòng tập về.

- Sư tỷ, có người nhờ em mang đồ đến cho chị. – Thư Hoàn nhảy nhót chạy qua đó: - Hihi, em hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Hàn Tử Kiều mở túi ngay trước mặt cô rồi liếc mắt nhìn, thoáng chau mày:

- Chị không bao giờ ăn sô-cô-la. Em mang về ăn đi!

- Hả? Nhưng cái này là ngài Hoắc...

- Yêu cầu về cân nặng của bọn chị rất nghiêm ngặt, bắt đầu từ khi tập múa, chị không còn động đến đồ ngọt nữa! – Hàn Tử Kiều nhét túi kẹo vào tay Thư Hoàn, mỉm cười dịu dàng: - Ngược lại, em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút!

Thư Hoàn vẫn tỏ ra rất khó xử:

- Nhưng... Nếu sếp em mà biết, chắc chắn sếp sẽ không vui đâu!

- Chị sẽ không nói gì đâu... Em cứ lặng lẽ cầm về là được.

Nằm trên giường, Thư Hoàn nhớ lại nét mặt lúc đó của Hàn Tử Kiều, nơi sâu thẳm trong đôi mắt sáng là sự tốt bụng và dịu dàng nhưng chẳng hiểu vì sao, cô lại cảm thấy như vậy thật khiến người khác khó chịu...

Cô ngồi bật dậy, chạy đến ghế sofa lấy túi kẹo sô-cô-la rồi thẳng tay ném mạnh vào sọt rác.

Hôm sau thức dậy mới thấy hai quầng thâm lù lù trên bọng mắt, cô đành đắp một cái mặt nạ khẩn cấp, rồi cẩn thận thoa kem che khuyết điểm lên, bấy giờ mới dám ra ngoài.

Cả ngày hôm đó Thư Hoàn không thấy bóng dáng Hoắc Vĩnh Ninh đâu. Trước khi tan sở, Lưu Dương hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra:

- Lát nữa tan sở xong em về trường luôn à?

- Vâng.

- Tối nay ở Vạn Hào, sếp Hoắc có một bữa tiệc, dù sao em cũng tiện đường, giúp chị mang mấy thứ đến cho sếp nhé?

Chị ta thuận tai chỉ vào mấy túi quà nằm liểng xiểng trên mặt đất:

- Quà tặng cho khách hàng ấy mà!

Bên cạnh có đồng nghiệp liếc mắt nhìn Lưu Dương, muốn nói lại thôi.

Chắc là sợ cô từ chối, Lưu Dương bổ sung thêm một câu:

- Em cứ bắt taxi mà đi, nhớ lấy hóa đơn là được.

Không cần suy nghĩ, Thư Hoàn đồng ý ngay:

- Ok chị.

- Đây là thẻ mở cửa nhà sếp Hoắc ở Vạn Hào, em qua đó sớm một chút, nhất định phải để đồ vào phòng trước khi họ tới, rồi báo cho tiểu Ngụy một tiếng.

Nhìn bóng lưng Thư Hoàn dần khuất xa, đồng nghiệp không kiềm chế được bèn nói:

- Sao chị không tự đi? Con bé có biết gì đâu!

- Hôm nay khách của sếp là đám người bên ngân hàng tín dụng, không phải em không biết, không gặp còn đỡ, hễ gặp bọn họ, có ai không phải uống đến nôn ọe đâu! – Lưu Dương cúi thấp đầu, vừa làm việc vừa nói: - Nhưng để nó đi thì không sao, nhìn qua biết ngay là sinh viên, tặng quà xong thì về luôn, không sao đâu!

*

Lưu Dương cẩn thận đặt mấy túi quà lên hàng ghế sau của xe taxi, dặn dò Thư Hoàn vài câu rồi mới rời đi.

Sau khi xe hòa vào dòng xe cộ trên phố, Thư Hoàn nói một địa chỉ khác với bác tài, rồi nói thêm:

- Phiền bác chở cháu đến đó trước ạ!

Xong việc thì đã hơi trễ, cô gọi điện cho trợ lý tiểu Ngụy của Hoắc Vĩnh Ninh. Đối phương trả lời cô:

- Em mang thẳng vào phòng luôn nhé!

Một mình Thư Hoàn xách sáu, bảy túi quà đến phòng tiệc trên tầng 11, cô đã tranh thủ tút lại nhan sắc của mình lúc ở trong thang máy.

Cô gái trong gương mặc áo sơ-mi vừa người kẻ sọc màu xanh da trời và chiếc váy chữ A màu tím, đeo một chuỗi dây chuyền hiệu Tiffany đơn giản, cùng lắm cũng chỉ được khen là thanh tao và trang nhã. Nếu biết phải đến đây... Cô uể oải nghĩ rồi lặng lẽ cởi nút áo trên cùng vốn đang đóng, xách mấy túi quà lên rồi bước về phía căn phòng kia.

Tiểu Ngụy đã đứng sẵn ở cửa đợi Thư Hoàn:

- Sao Lưu Dương không tự mang đến?

- Chị ấy phải đợi một bản fax quan trọng để tự mình xác nhận, nên không dám rời đi. – Thư Hoàn mỉm cười: - Ở đây có bảy túi, được chưa ạ?

- Em đi cùng chị vào tặng hết cho khách là xong việc.

Thư Hoàn đáp một tiếng. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoa Tấn, điều này thật sự khiến cô bất ngờ.

Nhưng cô cũng chỉ sững lại một giây, sau đó quay sang chỗ tiểu Ngụy, kính cẩn tặng quà cho từng vị khách.

Lúc lướt qua bên cạnh Hoắc Vĩnh Ninh, cô hạ giọng nói:

- Chào ngài Hoắc ạ!

Anh chỉ mặc áo sơ-mi nhưng rất bất ngờ là nó cũng có hoa văn kẻ sọc và màu xanh da trời giống áo của cô, tay áo xắn đến khuỷu tay. Chắc vì men rượu nên gương mặt vốn trắng trẻo của anh thoáng đỏ, gật đầu với cô:

- Vất vả cho cô rồi!

Cô khẽ mỉm cười đáp lại, trên tay còn hai túi.

Một túi tặng cho một người đàn ông trung niên lạ mặt, túi còn lại thì đưa đến trước mặt Hoa Tấn.

Hoa Tấn nhìn cô không chớp mắt, vì đã uống vài chén nên dường như anh ta cảm thấy mình đã không gặp cô một tháng trời.

Dường như cô gầy đi, áo sơ-mi được sơ-vin trong cạp váy, vòng eo thon gọn đến mức dường như chỉ cần một cánh tay cũng ôm hết. Ăn mặc rất kín cổng cao tường nhưng lúc Thư Hoàn cúi người, thấp thoáng qua hai hàng cúc mở, anh ta có thể lờ mờ nhìn thấy phần ren màu trắng sữa bên trong...

Anh ta có chút hối hận vì bản thân suốt thời gian qua đã ở bên cô một cách bình thản, không nóng không lạnh như thế, nếu cố thêm chút nữa... cô ấy đã thuộc về mình từ lâu rồi... Nghĩ đến đây, Hoa Tấn vươn tay nhận lấy túi quà mà Thư Hoàn đưa, tay còn lại nhân lúc người khác không chú ý, véo một cái không mạnh không nhẹ vào đùi cô.

Thư Hoàn đỏ mặt, lùi lại hai bước.

- Cô gái này lạ quá... - Người đàn ông trung niên ban nãy cất tiếng, nói với Hoắc Vĩnh Ninh: - Ánh mắt chọn nhân viên của ngài Hoắc khá thật, thư ký nào cũng xinh như hoa như ngọc.

Hoắc Vĩnh Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Thư Hoàn:

- Sếp Trịnh quá lời rồi!

- Cô gái xinh đẹp cũng uống một ly nhé? – Sếp Trịnh rót một ly rượu đế đầy ắp, ánh mắt khôn khéo nhìn Thư Hoàn chằm chằm, như cười như không.

Thực ra cô rất giỏi ứng xử với tình huống này, nhưng dù sao Thư Hoàn vẫn nhớ rõ thân phận hiện tại của mình, chẳng qua cô chỉ là một thực tập sinh non nớt mà thôi. Thư Hoàn hít sâu một hơi, đôi mắt loang loáng nước hướng về phía Hoắc Vĩnh Ninh, nhất thời có chút bối rối không biết nên làm gì.

Hoắc Vĩnh Ninh im lặng một lát, tay bóp trán.

Cô ấy còn ít tuổi hơn cả Tử Kiều, lại còn là sư muội của Tử Kiều, không thể để cục diện rối rắm quá được, anh bèn liếc mắt ra hiệu cho tiểu Ngụy.

Tiểu Ngụy tự rót rượu cho mình, đứng dậy cười nói:

- Sếp Trịnh chớ gây khó dễ cho cô bé nữa, cô bé là thực tập sinh mới đến công tác ở công ty chúng tôi, vẫn còn đang đi học ạ. Nào nào, chén này để tôi uống thay cô bé vậy!

Thư Hoàn liếc nhìn Hoắc Vĩnh Ninh bằng ánh mắt đầy biết ơn, không ngoài dự đoán, cô nghe thấy anh nói một câu:

- Cô về trước đi!

Sau khi ra khỏi phòng, nét bối rối và ấm ức trên mặt biến mất ngay tức thì, Thư Hoàn nhận được tin nhắn của Hoa Tấn: "Đứng ngoài cửa chờ anh một lát, anh đưa về."

Quan hệ giữa cô và Hoa Tấn... không nên để người ngoài biết thì tốt hơn.

Thư Hoàn ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Tự em về được rồi."

Lúc thang máy xuống đến tầng 1, Thư Hoàn mới nhớ ra mình chưa trả thẻ mở cửa phòng cho tiểu Ngụy. Cô bèn quay lại phòng tiệc, đang định gọi điện thì cửa mở.

Hoa Tấn đã cầm áo khoác trong tay, vừa thấy cô liền nhướng mày, hạ giọng cười nói:

- Không phải đã nói không đợi anh à?

Ánh mắt Thư Hoàn ngừng lại phía sau anh ta vài giây, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô bước lên đỡ lấy Hoa Tấn:

- Ngài Hoa uống quá chén rồi phải không? Có cần gọi xe giúp ngài không ạ?

Còn chưa dứt lời, Hoắc Vĩnh Ninh đã đi từ trong phòng ra. Thấy cảnh tượng đó, anh không khỏi chau mày.

Thư Hoàn ngước lên nhìn anh, mặt nóng bừng, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi:

- Ngài Hoắc... Tôi tới trả thẻ phòng cho ngài, nhưng hình như ngài Hoa đây đã uống quá chén rồi...

Hoắc Vĩnh Ninh tưởng bệnh phong lưu của Hoa Tấn lại tái phát, mượn rượu quấn lấy con gái nhà người ta, anh vừa bực vừa buồn cười, nháy mắt với cô rồi hạ giọng nói:

- Tôi để một tài liệu ở trong phòng khách, cô đi lấy rồi mang đến công ty giùm tôi. – rồi sải bước kéo Hoa Tấn lại: - Tấn à, tôi bảo tài xế đưa anh về nhà nhé?

Thư Hoàn vội cúi gằm xuống, chớp chớp mắt với Hoa Tấn, trong mắt là vẻ nài nỉ.

Hoa Tấn biết rõ cô rất để tâm đến công việc thực tập này, anh nhếch môi một cái, nói bằng khẩu hình miệng:

- Nợ anh nhé!

Thư Hoàn thuận thế lùi về sau nửa bước, do dự nói với Hoắc Vĩnh Ninh:

- Ngài Hoắc, tôi đi trước ạ!

Cô đi đến tầng 20, mở cửa bằng thẻ phòng. Đó là một căn hộ.

Lặng lẽ nhìn lướt qua cả căn phòng, lúc cô đi đến phòng khách thì ngoài cửa có tiếng động.

- Ngài Hoắc, tài liệu này hay tài liệu này ạ? – Cô lập tức chỉ vào hai tập tài liệu trên mặt bàn, có vẻ khó xử.

- Cái bên trái ấy. – Anh lặng lẽ nhìn cô: - Hoa Tấn không làm gì cô chứ?

Thoạt nhìn, cô có vẻ sợ hãi, lắc đầu theo phản xạ, mặt càng đỏ hơn:

- Không ạ. Tôi chỉ thấy anh ấy đứng liêu xiêu không vững nên giang tay ra đỡ...

Hoắc Vĩnh Ninh khẽ bật cười, hai mắt đen láy khác thường, anh nói như đang thở dài:

- Cô bé đúng là dễ lừa. Trong xã giao kiểu này, có người đàn ông nào mà tửu lượng tệ hại đến thế chứ?

Câu này nghe qua như trách móc, nhưng thấp thoáng lại như quan tâm.

Tim Thư Hoàn đập loạn xạ, cô mím nhẹ môi rồi nói:

- Tôi... hiểu rồi ạ...

- Về đi, cẩn thận nhé.

Đi tới cửa, Thư Hoàn bỗng quay người:

- Ngài Hoắc, tôi đã đưa sô-cô-la cho sư tỷ rồi!

Anh lãnh đạm liếc cô một cái:

- Cô ấy nói sao?

Giọng cô nghe thật hồn nhiên và sống động:

- Chị ấy thích lắm, còn cho tôi ăn một cái.

Hoắc Vĩnh Ninh lại một lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, cô cố ăn mặc chững chạc nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi đầu mà thôi, mắt trong veo, môi lấp lánh ánh sáng màu tường vi khiến người ta cảm thấy vừa hồn nhiên vừa vui vẻ.

Thế là, anh cười cười, trả lời cô:

- Chắc là cô ấy đưa hết cho cô chứ gì?

- ... - Nét mặt Thư Hoàn lập tức đượm vẻ xấu hổ như vừa bị người ta vạch trần lời nói dối.

Hoắc Vĩnh Ninh nhẹ nhàng rời tầm mắt hướng về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, nơi bốn bề là những ánh đèn, giọng anh thực sự rất êm ái, dường như chỉ cần vặn khẽ một cái cũng sẽ có giọt nước rơi xuống:

- Hồi nhỏ cô ấy rất thích ăn sô-cô-la trắng.

Thư Hoàn nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch một tiếng, phảng phất như có thứ gì đó đâm mạnh vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng, càng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.

Đố kỵ, khó chịu, hay là... hâm mộ?

Nhưng dù tâm trạng có đang sôi trào thế nào đi nữa, cô vẫn dịu dàng cười nói:

- Sư tỷ vì phải học múa nên mới không được ăn... nhưng trong lòng chị ấy rất vui.

Hoắc Vĩnh Ninh khẽ cười, gò má góc cạnh rõ ràng, anh khẽ nói:

- Cô tốt bụng quá. Cảm ơn!

Thư Hoàn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cạch một tiếng, dường như cũng có một thứ gì đó vừa đóng lại một cánh cửa nào đó trong lòng cô.

Tốt bụng? Cô cười giễu cợt, thứ mà cô ghê tởm nhất cũng là thứ mà hiện nay cô đang cần nhất – mặt nạ.

*

Đến cổng nhà, rất bất ngờ khi trông thấy Hoa Tấn đứng dưới sân.

Anh ta dựa người vào xe, miệng ngậm điếu thuốc, gương mặt ẩn hiện trong làn khói thuốc và đêm đen, khiến cô không sao nhìn thấu được biểu cảm trên đó vào lúc này.

Bước chân của Thư Hoàn hơi khựng lại, anh ta búng tàn thuốc rồi bước tới, dùng một tay ôm lấy thắt lưng cô rồi hôn lên môi cô thật mạnh.

Nụ hôn có vẻ hơi dữ tợn, như sói đói vồ mồi khiến Thư Hoàn bất giác lùi lại phía sau hai bước, anh ta không chịu thua tiến sát về phía cô. Trước khi nụ hôn được tiếp tục, anh ta cắn mạnh vào môi dưới của cô một cái.

Cô khẽ hừ một tiếng.

Hoa Tấn hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn:

- Tiểu yêu tinh, ban nãy lúc ở Vạn Hào, em muốn chỉnh anh phải không?

Thư Hoàn có cảm giác môi mình vừa sưng tấy vừa đau điếng, lần đầu tiên cô không muốn hùa theo trò đùa của Hoa Tấn, bàn tay vốn đặt sau lưng anh ta trượt dần lên trên một cách từ tốn, móng tay găm sâu vào cổ anh ta, cô lạnh lùng lên tiếng:

- Buông ra đi.

Anh ta hơ một tiếng rồi chầm chậm buông người cô ra, nở nụ cười khi trông thấy nét mặt thoáng vẻ giận dữ của cô:

- Giận rồi à?

- Anh đang nổi cơn điên gì thế?

- Liều mạng làm việc cho Thụy Đức như vậy là vì thiếu tiền hả em? – Anh ta hừ một tiếng lạnh lùng: - Thiếu bao nhiêu, anh cho!

Tâm trạng tối nay của cô vốn đã không ổn định nên càng không muốn hùa theo anh ta, cô lãnh đạm bảo:

- Em không thiếu tiền, chỉ muốn làm việc cho tốt thôi. Anh không hiểu được đâu.

- Thư Hoàn... - Hoa Tấn nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc: - Đừng nói là em phải lòng Hoắc Vĩnh Ninh rồi nhé?

Thư Hoàn chỉ lặng lẽ nhìn anh ta rồi bỗng nở nụ cười, quyến rũ đến rung động lòng người:

- Nếu phải chọn giữa anh và anh ấy, dĩ nhiên em sẽ chọn anh ấy rồi!

Đuôi mày Hoa Tấn hơi giương lên, nhìn cô, cười mà như không cười:

- Anh có điểm nào thua kém anh ta?

- Bên cạnh anh nhiều phụ nữ quá, em tự nhận mình không có khả năng kiểm soát anh! – Cô nói đều đều: - Em rất ít khi làm những việc không mang lại lợi ích cho mình.

Anh ta hạ giọng cười thành tiếng, đôi mắt hẹp dài càng thêm sáng ngời:

- Một người chung thủy như anh ta, đến chết cũng chỉ muốn kết hôn với Hàn Tử Kiều chẳng lẽ lại là chuyện tốt?

Thư Hoàn đã quay lại với vẻ mặt thường thấy, quay sang, cô nói:

- Hoa Tấn, anh quá chén rồi, em bảo tài xế đến đón anh nhé?

- Đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh nữa! – Anh ta bước lên một bước, ánh mắt sáng ngời một cách rất tỉnh táo, nói thẳng: - Làm bạn gái của anh đi, anh đảm bảo sẽ đối xử với em thật tốt!

- Đối xử thật tốt à?! – Thư Hoàn cười nhạt: - Anh muốn lên giường với em chứ gì?

Anh ta thoáng chau mày, vẻ bối rối lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt trẻ trung và tuấn tú.

- ... Sau đó đến lúc gần lấy vợ, anh sẽ mạnh tay chi cho em một căn nhà hoặc một khoản tiền rồi chia tay vui vẻ chứ gì? Thật không uổng mấy năm đối xử thật tốt! – Cô nói giọng rất nhẹ nhưng đầy chế giễu: - Không phải em không thích cách làm này, nhưng... Hoa Tấn à, em là người ghê gớm lắm đấy, anh không chiều được đâu.

- Em muốn gì? Nói anh nghe thử xem. – Anh ta thu lại vẻ mặt dửng dưng, giọng nói trầm khàn mà quả quyết.

Thư Hoàn lặng lẽ thở dài, tối nay trở mặt với anh ta như thế này quả thực không phải điều cô mong muốn, nhưng lại chẳng thể tránh được.

- Cứ như trước đây không tốt sao? Cả hai đều dễ thở.

Hoa Tấn nở nụ cười phóng khoáng, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn phớt một cái lên má cô, nói bằng giọng nhỏ nhất có thể:

- Em ghê gớm, anh cũng không vừa, bắt đầu từ hôm nay, anh chính thức theo đuổi em! Thư Hoàn, kết quả này đã khiến em hài lòng chưa?

Thư Hoàn lạnh lùng nhìn anh ta:

- Anh say thật rồi!

Nhìn bóng lưng cô, anh ta lại đốt một điếu thuốc nữa, trên môi là nụ cười thật sự khó đoán:

- Trong số những người phụ nữ mà anh quen, em là người chơi trò lạt mềm buộc chặt giỏi nhất đấy!

Bước đi của Thư Hoàn thoáng khựng lại. Cô không sợ trở mặt với anh ta, nhưng thái độ này của Hoa Tấn thực sự bất ngờ với cô.

Vậy cũng hay!

Thư Hoàn cười lạnh lùng, rồi sẽ có một ngày điểm ấy trở nên có lợi cho cô.

*

Đại hội thể dục thể thao mùa xuân của trường đại học P được tổ chức đúng kế hoạch.

Trong buổi lễ khai mạc, như thường lệ, học viện thương mại vẫn do Thư Hoàn cầm biển.

Thực ra từ khi mới bước chân vào trường, cô đã lọt vào mắt xanh của các giáo viên, họ muốn cô tham gia vào đội cổ động viên của trường. Đội cổ động viên của trường đại học P nổi tiếng toàn quốc, mặc dù đều là sinh viên trong trường nhưng cũng phải trải qua rất nhiều vòng tuyển chọn mới có thể được lọt vào danh sách.

Chỉ có điều, cô gái trẻ xưa nay luôn nhiệt tình tham gia đủ loại thi cử lại từ chối ngay lập tức.

Giáo viên trong đoàn thanh niên hết lời khuyên nhủ, cô chỉ mỉm cười để lại một câu "Em thích các cuộc thi về trí tuệ hơn ạ."

Đại hội thể dục thể thao này cũng thế.

Thực ra cơ thể cô rất dẻo dai, sức bật tốt, môn thể dục nào cũng dễ dàng giành được điểm số cao nhất. Nhưng lần đại hội nào cũng thế, cô đều trốn trong thư viện hoặc tự học trong phòng tự học, nhét tai nghe vào tai, im lặng làm bài.

Ngày thứ hai của đại hội, cô hoàn toàn không xuất hiện ở trường.

Giống như những ngày bình thường khác, việc đầu tiên sau khi thức dậy là đi tắm, sau đó quấn khăn tắm đứng trước tủ chứa đồ lót, cắm cúi chọn áo lót sẽ mặc ngày hôm sau.

Xưa nay tủ quần áo của cô lúc nào cũng chỉnh tề ngăn nắp, quần áo và các món đồ đắt tiền đều được giữ gìn cẩn thận và sạch sẽ. Thế nhưng, tủ chứa đồ lót của cô còn ngăn nắp hơn cả tủ quần áo.

Thư Hoàn đặc biệt kén chọn trong việc chọn mua đồ lót. Bộ nào cũng được lựa chọn một cách kỹ lưỡng trong quầy chuyên doanh, đủ loại màu sắc, hoa văn và kiểu dáng, tốn kém không thua gì túi xách và giày dép hàng hiệu.

Nhất là sau khi bước chân vào Thụy Đức, cô tranh thủ một dịp cuối tuần đi mua mới hầu như tất cả đồ lót của mình.

Cô không thể đoán trước được ngày nào mình sẽ phải cởi sạch đồ trước mặt đàn ông... vì thế ngày nào cũng đầy phiêu lưu, mỗi ngày cô đều phải chuẩn bị sẵn sàng.

Đến văn phòng đúng giờ, bọn Lưu Dương nhìn thấy cô đều có vẻ rất ngạc nhiên:

- Hôm nay em không phải đi học à?

- Hôm nay trường em tổ chức đại hội thể thao, dù sao cũng rảnh rỗi nên em đến xem có thể giúp các chị một tay không.

- Hay quá, thật đúng lúc, em giúp chị kiểm tra tất cả các số liệu này một lượt xem có vấn đề gì không nhé?

- Em vào toilet một lúc đã. – Thư Hoàn vui vẻ nhận việc rồi đặt tài liệu lên mặt bàn.

- Đám người các cô, nếu chẳng may tiểu Thư bị phân công đến bộ phận khác... Tôi xem các cô sẽ xử lý thế nào! – Lưu Dương lẩm bẩm một câu. Không ngạc nhiên khi đáp lại chị là một tràng cười: - Chị cũng thế thôi... Có lần nào không sai cô bé chạy đông chạy tây đâu!

Nói đùa một hồi. Sau khi Thư Hoàn vào phòng, đám đồng nghiệp ít nhiều cũng ái ngại, bèn cười nói:

- Tiểu Thư này, trưa nay chị mời em ăn cơm nhé?

Thư Hoàn đang tập trung đọc tài liệu, nghe thế, cô giơ tay vuốt tóc rồi nói:

- Không có gì. Chị không cần khách sáo với em đâu ạ.

Trưa nay cô không ở lại ăn cơm ở công ty, trở về sau khi lượn lờ một vòng bên ngoài, văn phòng không một bóng người.

Cô nghiêm túc chỉnh sửa từng tờ biên lai do ngân hàng gửi tới, đang chuẩn bị dán vào sổ thì bỗng nhiên cửa được mở ra, theo đó là một cơn gió.

Lúc đi vào, Lưu Dương thuận tay nhặt hộ cô tờ biên lai bị gió thổi bay xuống đất, liếc nhìn rồi nói:

- Em chuyển tiền gì qua ngân hàng thế?

Thư Hoàn nhận lấy với nét mặt rất tự nhiên, mỉm cười nói:

- Em thích một cái túi xách, khó lắm mới nhờ được bạn ở nước ngoài mua cho nên chuyển tiền trả cho người ta chị ạ!

Lưu Dương liền hứng thú hỏi:

- Túi gì vậy?

Thư Hoàn không đổi sắc mặt lấy ảnh trong điện thoại di động rồi đưa cho Lưu Dương. Hai mắt chị ta sáng ngời:

- Chị cũng thích túi này!

Muốn chen chân vào một giới hạn vốn có thật không dễ dàng, nhất là ở đây, ai nấy đều tự xưng là tinh anh trong giới trí thức, nhận lương cao ngất, câu chuyện giữa họ cũng không ngoài chủ đề về túi xách, nước hoa, thậm chí còn ngấm ngầm phân cao thấp.

Thư Hoàn rất khó tưởng tượng, nếu hôm nay người ở đây là một sinh viên với gia cảnh bình thường thì người đó sẽ đối đáp như thế nào với câu chuyện của những người phụ nữ trong cái văn phòng này? Dù không đến nỗi bị xa lánh nhưng e rằng cũng không khỏi cảm giác khó hòa nhập.

May mà đối với Thư Hoàn, việc xử lý với tình huống này thuận lợi như cá gặp nước.

Vì nói đến hư vinh, gióng trống khua chiêng, không ai giỏi bằng cô.

Chiều, Lưu Dương nhận một cuộc điện thoại lúc nộp tài liệu cho Hoắc Vĩnh Ninh.

Cô liếc nhìn ông sếp bằng ánh mắt thăm dò rồi đi sang bên cạnh, khẽ nói:

"Đúng vậy. Tiểu Thư của văn phòng chúng tôi sẽ đến gặp anh bên đó.

Ký xong, anh dửng dưng hỏi:

- Đưa tài liệu cho bên công ty của Hoa Tấn à?

- Vừa xác nhận rồi ạ. Tiểu Thư sẽ đưa tài liệu sang đó.

Hoắc Vĩnh Ninh thoáng chau mày nhưng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Tan sở, Thư Hoàn kiểm tra lại tài liệu, đang định ra về thì bị Lưu Dương gọi lại:

- Em hẹn gặp thư ký của Hoa Tấn ở đâu?

- Đại sảnh của Vạn Hào ạ.

- Tốt quá, chúng ta cùng đi đến đó.

- Ngài Hoắc cũng đi ạ?

- Ừ, đi cùng xe luôn nhé, giờ này khó bắt taxi lắm.

Lưu Dương lái xe, Thư Hoàn ngồi ghế lái phụ, Hoắc Vĩnh Ninh ngồi ghế sau, lúc nào cũng thấy anh hạ giọng nói chuyện qua điện thoại.

Có lẽ vì đã kéo kín bức màn cách âm nên dù có dỏng tai lên nghe, vô tình hay cố ý cô cũng chỉ nghe thấy loáng thoáng có tiếng cãi vã ở phía sau, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không nghe rõ.

Vừa đi vừa dừng đèn đỏ cuối cùng cũng đến khách sạn, cô xuống xe, ôm tài liệu và nói:

- Em đi trước ạ.

Sắc mặt Hoắc Vĩnh Ninh có vẻ hơi tệ, anh gật đầu, đi được một đoạn thì quay lại nói:

- Đưa tài liệu xong cô về luôn đi nhé.

- Tôi biết rồi ạ.

Phòng tiệc nằm trên tầng hai, đứng cạnh tay vịn là có thể nhìn rõ tất cả mọi hoạt động bên dưới.

Vì khách đi chuyến bay tối nay nên Hoắc Vĩnh Ninh phải đứng chờ, anh vịn tay lên lan can cầu thang bằng đá cẩm thạch, đốt thuốc.

Anh không phải người nghiện thuốc lá nặng nên thỉnh thoảng mới nghĩ đến nó... tỷ lệ của cái "thỉnh thoảng" ấy rất thấp, vì hầu như lúc nào cũng bận rộn, bận đến mức không có thời gian mà nhớ đến nó.

Trong làn khói cay cay mờ mờ, anh thấy Thư Hoàn sải bước đi vào, dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, một người đàn ông trẻ cất tiếng chào hỏi cô, cô liền đưa tài liệu trên tay cho người này.

Người đàn ông đó anh cũng biết, là trợ lý của Hoa Tấn.

Hoa Tấn không đến ngược lại có thể coi là chuyện tốt.

Anh đang định rời tầm mắt thì lại thấy người kia không nhận tài liệu mà nói gì đó với Thư Hoàn, cô gái trẻ nhìn anh ta với vẻ hơi do dự, cuối cùng cô gật đầu, hai người sóng vai đi về phía thang máy.

Họ đi thang máy chuyên dụng để đi thông lên quán bar trên tầng.

Mắt Hoắc Vĩnh Ninh hơi híp lại.

- Thưa sếp, bên trong đã sắp xếp xong, tài xế cũng đã đón họ ở sân bay, chắc khoảng một tiếng nữa thì đến đây. – Lưu Dương đi đến cạnh anh, dè dặt nói.

- Cô đi hỏi tiểu Thư xem đã đưa tài liệu cho người ta chưa? – Anh lãnh đạm nói.

- Tôi làm ngay. – Vừa gọi điện thoại, Lưu Dương vừa nói: - Cô bé rất kỹ tính, chắc sẽ ok thôi ạ.

Điện thoại được kết nối, chị ta nói vài câu rồi cúp, trả lời Hoắc Vĩnh Ninh:

- Cô ấy đang soát lại tài liệu, hai người gặp nhau rồi ạ.

Hoắc Vĩnh Ninh ừ một tiếng, anh đứng thẳng người đi về phía thang máy.

- Sếp đi đâu thế ạ?

Anh chỉ nói:

- Tôi quay lại ngay.

Lúc này quán bar vẫn chưa có khách, Hoắc Vĩnh Ninh đứng ở cửa, chẳng khó khăn gì đã thấy ngay người đang ngồi bên trong.

Thư Hoàn không có ở đó, người đàn ông trẻ kia đang nói chuyện điện thoại, rồi liếc mắt nhìn bốn xung quanh bằng ánh mắt thăm dò rồi kín đáo lấy một gói gì đó từ trong túi quần ra, đổ vào cốc nước phía đối diện.

Hoắc Vĩnh Ninh đứng sau cánh cửa, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng nói.

Đi ra từ toilet, Thư Hoàn cẩn thận hỏi:

- Chúng ta bắt đầu soát lại số liệu chứ ạ?

- Cứ từ từ, cô Thư đã phải đợi một lúc rồi đúng không? Uống nước trước nhé?

Cô rất khát nước, bèn uống một hớp to hết già nửa cốc, sau đó lấy bút ra, vẻ rất nghiêm túc.

Ánh mắt người đàn ông sáng lên, ho khẽ một tiếng:

- Tôi cũng phải vào toilet một lúc, xin cô Thư chờ một lát.

Đợi đến khi bóng dáng anh ta biến mất, Thư Hoàn mới sải bước đi đến trước mặt Thư Hoàn, hạ thấp giọng nói:

- Đi theo tôi!

Thư Hoàn không hiểu, bèn nhìn anh:

- Ngài Hoắc, sao lại...

Sắc mặt anh hơi tệ, cô không dám nói gì nữa, mắt dán vào đống tài liệu trên bàn, định cúi xuống thu dọn.

- Kệ nó đi. Cô ra đây.

Cô đành theo anh ra khỏi quán bar, có lẽ vì trên hành lang quá sáng nên nhất thời cô thấy hơi chóng mặt, theo bản năng đưa tay bám vào tường.

Anh giang tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô vào thang máy rồi thẳng tay ấn nút tầng 1.

Vẫn là căn hộ anh đang ở, thấy cô mềm oặt ngã nhào xuống sofa nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy, Hoắc Vĩnh Ninh lặng lẽ cầm một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh ra.

- Cô ở lại đây nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi cho người đưa cô về.

Thư Hoàn hơi ngước lên, má hây hây đỏ, ánh mắt hơi mơ màng, chẳng biết có hiểu lời anh vừa nói không, cô đã nằm hẳn xuống sofa mềm mại rồi không thấy động đậy nữa.

Lúc Hoắc Vĩnh Ninh trở lại phòng tiệc, khách vừa vào đến cửa phòng.

Anh vội vàng tiếp đón, nét mặt không nhận ra điểm nào khác lạ.

Quá ba tuần rượu, cảm thấy hơi nóng, anh bèn kéo cổ áo hơi thấp xuống, gọi trợ lý đến, hạ giọng dặn dò vài câu.

Vẻ ngạc nhiên không khỏi vụt qua trên nét mặt tay trợ lý, anh ta liền gật đầu, nói:

- Để tôi đi xem thế nào.

Anh ta nhanh chóng quay lại, trả thẻ mở cửa phòng cho Hoắc Vĩnh Ninh rồi ghé sát vào tai anh, nói:

- Trong phòng không có ai. Chắc là tiểu Thư đã tỉnh nên tự về rồi ạ.

Hoắc Vĩnh Ninh gật đầu.

- Vĩnh Ninh, lần này còn phiền cháu mở tiệc chào đón cô chú thế này... Tử Kiều đúng là...

- Tử Kiều bận tập luyện cho bài múa đơn trong buổi biểu diễn tốt nghiệp, dạo này cô ấy rất bận ạ! – Hoắc Vĩnh Ninh rất lễ phép nâng chén: - Lần này nhất định cô chú phải ở lại lâu lâu. Chén này cháu mời cô chú, cô chú uống thế nào cũng được.

Trước kia nhà họ Hàn ở thành phố Hoài nhưng mấy năm gần đây trọng tâm nghiệp vụ của công ty chuyển sang hải ngoại nên họ hiếm khi về đây, chỉ có một mình Hàn Tử Kiều ở lại thành phố này học đại học. Chung Nam tuy đã ngoài 40 nhưng vì được chăm sóc tốt nên thoạt nhìn trẻ như người mới ngoài 30. Bà vừa xuống máy bay nhưng không hề có vẻ mệt mỏi, bà nhấp môi rồi buồn bã nói:

- Tử Kiều có hơi cứng đầu, Vĩnh Ninh này, cháu phải giúp cô chú để mắt đến nó nhiều...

- Cháu biết, cháu sẽ làm như vậy! – Trên môi Hoắc Vĩnh Ninh là nụ cười dịu dàng, anh dừng lại một chút rồi đưa mắt hướng về phía Hàn Thịnh Lâm: - Chú lần này đến thành phố Hoài chắc không phải chỉ để xem buổi biểu diễn của Tử Kiều chứ ạ?

Xưa nay Chung Nam không bao giờ xen vào chuyện làm ăn, bà ăn một miếng súp cua thì bỗng có người mở cửa đi vào, gọi "ba, mẹ".

Cô gái đi vào, một người xưa nay lúc nào cũng nghiêm nghị như Hàn Thịnh Lâm cũng mỉm cười, Chung Nam nắm tay con gái, rồi không kiềm chế được mà trách móc:

- Ba mẹ về mà cũng không biết đường đến sớm một chút...

Hàn Tử Kiều ôm Chung Nam rồi nói bằng giọng nũng nịu:

- Không phải con đã tới rồi sao?

Cô vội vàng chạy tới đây, chân còn đi giày múa, tóc buộc gọn sau gáy, không trang điểm, để lộ cái trán cao rộng, thoạt nhìn có vẻ rất mát lành và tự nhiên. Đôi mắt đẹp của Hoắc Vĩnh Ninh hơi híp lại, trên môi hiện hữu nụ cười, anh không cắt ngang gia đình họ.

- Ngồi xuống trước đã. – Chung Nam xót xa nắn nhẹ cánh tay Hàn Tử Kiều: - Lại gầy đi nữa hả?

Vì có ít người trong phòng nên chỗ ngồi còn trống rất nhiều, Hàn Tử Kiều lãnh đạm đưa mắt nhìn một lượt rồi liếc qua vị trí bên cạnh Hoắc Vĩnh Ninh, cô ngồi xuống chiếc ghế cách xa anh nhất.

Hoắc Vĩnh Ninh cúi xuống nhấp một ngụm rượu, nhân thể che đi nỗi thất vọng tận sâu trong đáy mắt.

- Sao Tử Diệp không tới? – Hàn Tử Kiều rất quý em trai, không khỏi buồn bã: - Hôm qua nó còn gọi cho con, bảo nhất định tới xem con biểu diễn...

- Tháng sau mới diễn cơ mà, còn sớm chán. Nó đang đi học, sao có thể xin nghỉ dài ngày thế được?

- Không phải ba mẹ tới rồi sao?! – Hàn Tử Kiều thân thiết ôm lấy cánh tay mẹ: - Con biết mà, mẹ tốt với con nhất trên đời!

- Nếu biết mẹ tốt với con, sao ngay cả điện thoại con cũng không chịu nghe, việc gì cũng bắt Vĩnh Ninh lo lắng hộ? – Chung Nam chẳng biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Hoắc Vĩnh Ninh: - Còn không cảm ơn người ta đi!

- Cảm ơn! – Đuôi mày Hàn Tử Kiều khẽ nhếch lên, chị nói rất nhanh rồi lại cụp mắt xuống.

Hoắc Vĩnh Ninh nở nụ cười, bĩnh tĩnh bóp trán, hạ giọng nói:

- Không có gì.

- Hai đứa như vậy mà cũng gọi là thanh mai trúc mã à? – Chung Nam nhìn họ bằng ánh mắt nghi hoặc: - Sao lại xa cách thế?

Hàn Tử Kiều ngẩng lên trừng mắt với mẹ, nghiêm giọng nói:

- Hồi còn bé, con và anh ấy không hề quen biết nhau!

- Tử Kiều! – Hàn Thịnh Lâm hạ giọng chặn ngang lời con gái, có vẻ không vui: - Dù sao đi nữa trong những ngày tháng con ở thành phố Hoài, Vĩnh Ninh lúc nào cũng chăm sóc cho con, sao con bất lịch sự thế!

Có lẽ vợ chồng họ Hàn thường ngày quá nuông chiều con gái nên Hàn Tử Kiều càng tỏ ra lạnh lùng, trong suốt bữa cơm chị chỉ uống mấy hớp trà, mãi đến khi dùng xong bữa cũng không nói câu nào.

Trước khi Chung Nam kéo chồng đi, Hoắc Vĩnh Ninh cố tình muốn nói riêng mấy câu với Hàn Tử Kiều, nhưng chị chỉ lãnh đạm nhìn về phía trước, dửng dưng trả lời vài câu hỏi.

- Hàn Tử Kiều, em thấy anh chướng mắt đến thế ư? – Anh không giận, trong giọng nói toát lên vẻ bất đắc dĩ: - Cho dù em thực sự chướng mắt với anh thì cũng không nên tỏ thái độ trước mặt cô chú, kẻo lát nữa họ lại mắng em đấy.

- Đừng tưởng em không biết ý định của anh với ba. – Hàn Tử Kiều mím môi lại một cách lạnh lùng, xưa nay lúc nào chị cũng tỏ ra dịu dàng, nhưng lúc này thì rất nghiêm túc: - Em không biết bị hai người kéo vào cuộc!

Trong lòng Hoắc Vĩnh Ninh đã hơi giận, anh nói chậm lại:

- Em cho là... Anh và ba em đang nghĩ gì chứ?!

Ánh mắt Hàn Tử Kiều trong veo:

- Em không phải tiền đặt cược của bất cứ ai cả.

Hoắc Vĩnh Ninh ngỡ ngàng, anh mỉm cười:

- Em nghĩ anh coi em là tiền đặt cược cho việc hợp tác à?

- Chẳng phải thế hay sao? – Giọng nói của Hàn Tử Kiều vừa nhẹ vừa nhanh, không cho anh một cơ hội nào để thanh minh, cô đã nhanh chóng sải bước đuổi theo ba mẹ, ánh mắt mà cô quay lại nhìn anh rất quả quyết, nó mang theo cả sự chống cự đến cùng.

Hoắc Vĩnh Ninh chỉ cảm thấy tim mình nặng như đeo đá nhưng nét mặt vẫn hoàn toàn bình thường, anh tiễn họ lên xe rồi mới rời đi. Trợ lý khẽ hỏi:

- Bây giờ về công ty ạ?

- Tôi không đi đâu cả. - Anh hít một hơi thật sâu: - Cậu về đi.

*

Hoắc Vĩnh Ninh một mình đến quán bar, gọi chai rượu lần trước chưa uống hết rồi lặng lẽ rút một điếu thuốc.

Sau đó cũng có nhiều cô gái trẻ tiếp cận anh nhưng anh chẳng thèm đáp lời họ, cứ tỏ ra lạnh lùng như thế, các cô cũng biết điều mà tránh xa.

Trong khói thuốc vấn vít, anh bất giác nghĩ... Rốt cuộc vì lý do gì mà lúc nào cô ấy cũng lãnh đạm với mình như vậy?

Là do anh chưa đủ tốt? Hay bày tỏ chưa đủ thành ý?

Hay là... cô ấy thực sự không thích mình?

Đúng là Hàn Thịnh Lâm và Chung Nam mong anh và cô có thể nên duyên vợ chồng, nhưng chẳng lẽ cô ấy cho rằng... mình là loại người dùng hôn nhân đổi lấy lợi ích của tập đoàn?

Hoắc Vĩnh Ninh cười lạnh lẽo rồi uống hết chỗ rượu còn lại, dập điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, sau khi thanh toán cho phục vụ mới ra về.

Trong phòng không một bóng người.

Anh chỉ bật một bóng đèn đứng bên cạnh ghế sofa rồi đưa tay cởi cúc áo, đến gần tay vịn ngồi xuống đó.

Rượu đang dần phát huy tác dụng, vừa nãy anh lại uống hơi vội... hoặc có lẽ là do tâm trạng không tốt khiến người ta dễ say hơn bình thường.

Anh ngồi đó day nhẹ thái dương, mơ hồ cảm thấy có lẽ mình say thật mất rồi, nếu không thì sao lại có thể nghe thấy tiếng động trong nhà tắm?

Phù phù...

Âm thanh càng rõ nét hơn.

Anh chau mày đứng dậy, bật đèn sáng choang rồi theo bản năng đi vào nhà tắm.

Trong đó không bật đèn, nhờ ánh đèn hắt vào từ phòng khách, anh cảm thấy dường như bên trong không bình thường.

Anh đi vào, với tay bật đèn, ánh sáng màu vàng dịu dàng tỏa ra, trong phòng ướt nhẹp.

Trên sàn, trong bồn tắm đều có nước... thậm chí còn có người đang nằm trong bồn tắm, khoác bộ áo choàng tắm trên người, đầu nghiêng sang một bên, ngủ say.

Anh bất giác cúi xuống kéo áo choàng tắm xuống dưới, dễ dàng nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào, có lẽ vì còn trẻ nên người đó hoàn toàn không trang điểm, tươi non như trứng gà bóc.

Hoắc Vĩnh Ninh thẫn thờ trong một thoáng chốc, không hiểu sao cô lại có mặt ở đây?

Trí nhớ dần trở về trong tác dụng của hơi cồn...

Chắc chắn khi nãy, tay trợ lý bị anh sai về xem cô còn ở đây không đã vội vàng chỉ xem ngoài phòng khách... chứ không ngờ cô nhóc này trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh đã chạy vào phòng tắm rồi ngủ quên ở đây.

- Thư Hoàn. – Anh đưa tay vỗ nhẹ lên má cô: - Tỉnh lại đi!

Gọi vài câu nhưng cô không đáp, trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ, mà dường như còn say hơn.

Hoắc Vĩnh Ninh thở dài, không biết Hoa Tấn đã bỏ thứ gì vào cốc nước... nhưng nói sao đi nữa chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp. Anh bất giác chau mày, Hoa Tấn mà anh quen biết tuy có thói phong lưu đa tình nhưng không đến mức phải dùng đến thủ đoạn ấy. Có điều mỗi người một tính, tuy anh coi thường việc này nhưng làm bạn bè cũng không tiện phê phán.

Ngồi xổm một lúc lâu, đầu óc anh càng choáng váng, lòng kiên nhẫn của anh dần biến mất, anh cởi áo choàng tắm của cô, toan bế cô lên.

Dưới áo choàng tắm... lúc tiếp xúc đột ngột với cơ thể sống động đó, con ngươi Hoắc Vĩnh Ninh thoáng co lại.

Còn chưa cởi xong, cô đã ngủ mất rồi.

Đồ lót không phải kiểu sexy gợi cảm... mà là màu trắng sữa – rất phù hợp với sở thích của các cô gái ở độ tuổi này, có lẽ vì bị ướt nên nó càng dính chặt vào người cô, thậm chí còn khiến cho làn da cô càng thêm trắng trẻo, mịn màng.

...

Màu đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, mày hơi nhíu lại, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn bông mềm mại, vì nhịp thở yếu ớt nên làn mi dài không hề rung rinh.

Cô ấy là ai...

Đầu óc anh trống rỗng trong một thoáng chốc.

Cô gái vừa chia sẻ một đêm tình với mình... rốt cuộc là ai?

Anh có quen cô không nhỉ?

Cô ấy là người quen hay vẫn là người lạ?

Rốt cuộc mình đã làm gì thế này?

Trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều ý nghĩ hoang đường, anh nhắm chặt hai mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết bao lâu sau, trong phòng khe khẽ có tiếng động.

Lúc Thư Hoàn ngồi dậy, cô dùng hai tay day nhẹ hai bên thái dương của mình.

Rồi ngẩn ngơ ngồi đó thật lâu, một lúc sau mới đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh ngủ rất say, tóc mai gọn gàng, gương mặt với các nét rõ ràng, không còn vẻ sắc sảo và lãnh đạm thường thấy mà chỉ như một thanh niên bình thường, không muốn rời khỏi giấc ngủ say và cái chăn ấm, không muốn tỉnh giấc.

Cuối cùng, cô như giật mình tỉnh mộng.

Quay người xuống giường, nhưng vì đôi chân mềm oặt và cơn đau dội lên từ bên dưới nên không đứng vững mà khụy xuống nền nhà.

Nền nhà trải thảm nhung nhưng đầu gối vẫn va phải một bên của chiếc ghế quý phi, cô bị đau đến mức phải hít một hơi không khí lạnh, nhưng không dám gây ra tiếng động, chỉ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng ngủ, thu lượm quần áo rơi lả tả khắp nơi.

Áo sơ-mi, quần...

May mà trời chưa sáng và có mặc áo khoác bên ngoài nên có lẽ không nhìn thấy gì...

Cô chỉnh trang lại cho mình rồi không trở lại phòng ngủ nữa mà lặng lẽ rời khỏi căn nhà, không một tiếng động.

Lúc này trong phòng ngủ, Hoắc Vĩnh Ninh đã tỉnh giấc.

Hoặc nên nói là bắt đầu từ lúc cô trở mình thức dậy, anh đã tỉnh giấc rồi!

Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, anh quyết định nằm im không nhúc nhích.

Hình như cô có ghé sát lại kiểm tra xem anh đã thức chưa rồi bỗng như một con thỏ bị hoảng sợ, không quan tâm đến việc bản thân còn chưa mặc quần áo, vội vàng chạy ra ngoài.

Hoắc Vĩnh Ninh ngồi dậy.

Lúc này đầu anh vẫn nặng trịch và đau buốt... Anh biết bản thân mình đã làm những chuyện hoang đường gì.

Gặp phải một chướng ngại vật của Tử Kiều, anh mượn rượu... lên giường với thư ký thực tập của mình.

Đưa tay bóp trán, anh lặng lẽ cười khổ sở.

*

Phòng ngoài có tiếng mặc quần áo, mặt không đổi sắc, anh đứng dậy, lấy một bộ quần áo trong tủ rồi khoác lên người, sau đó chờ cô rời đi, anh mới dám đi ra ngoài phòng khách lúc này đã không còn ai, rồi vào nhà tắm.

Tất cả những thứ thuộc về cô đã bị lấy đi hết, ánh mắt anh cuối cùng đặt lên chiếc áo choàng tắm, vết máu đỏ thẫm trên đó rõ mồn một. Anh thảng thốt, vội vã rời khỏi nhà, chạy ra ngoài.

Đã quá nửa đêm, cô không bắt taxi mà chạy bộ tới hiệu thuốc 24 giờ đối diện Vạn Hào.

Lát sau, cửa hiệu thuốc được mở ra, cô cầm một chai nước, ngồi dưới cây cột điện, ngửa cổ như vừa nuốt một viên thuốc.

Cách một con đường, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, Hoắc Vĩnh Ninh chợt có một niềm xúc động muốn đi về phía Thư Hoàn.

Nhưng mới đi được một bước, anh đã lùi lại.

Cô gái trẻ ôm lấy cánh tay mình, hai vai run rẩy, dường như đang khóc.

Hối hận cũng được, áy náy cũng được, trong khoảnh khắc ấy, Hoắc Vĩnh Ninh không biết nên làm thế nào.

Suy cho cùng, anh chính là kẻ thừa nước đục thả câu.

Biết thừa cô bị bỏ thuốc, vậy mà vẫn cưỡng bức cô... Anh biết rõ lúc đó cô được không tỉnh táo.

Hoắc Vĩnh Ninh một mình đứng trong gió đêm rất lâu, bấy giờ mới quay người đi về.

Nhưng Hoắc Vĩnh Ninh không hề biết rằng, sau khi lên taxi, Thư Hoàn rất nhẹ nhõm, thậm chí cô còn bật di động, thoải mái lướt weibo. Trò dự đoán về các cung hoàng đạo đang rất hot hiện nay nói rằng thời gian này cung Thiên Yết sắp phải đối diện với thử thách, làm việc gì cũng nên cẩn thận.

A... may mà hôm nay, cô đã hoàn thành việc này.

Leo lên giường của Hoắc Vĩnh Ninh một cách thuận lợi.

Dù không tin vào chuyện cung hoàng đạo nhưng cô vẫn thầm cảm thấy mình gặp may.

Mỗi ngày cô mặc một bộ đồ lót khác nhau, ngày nào cũng chuẩn bị cho sự việc này... cũng từng nghĩ đến khả năng tiến hành trong phòng làm việc của anh, hoặc trên xe anh, nhưng những tình huống này đều quá miễn cưỡng, nếu không thể bỏ thuốc vào đồ uống của anh, cô bắt buộc phải tự tìm cơ hội khác.

Nhưng dù thế nào chăng nữa, cô vẫn cảm thấy Hoắc Vĩnh Ninh có khả năng tự chủ rất tốt.

Mãi đến hôm nay.

Cô cảm thấy mình gặp may, vận may của cô thực sự rất tốt.

Trợ lý của Hoa Tấn là bạn của Thư Hoàn, thứ "thuốc" đó chẳng qua chỉ là bột mỳ mà thôi.

Cô chỉ đang đánh cược anh liệu có nể mặt Hàn Tử Kiều mà lo lắng cho cô không.

Quả nhiên anh xuất hiện ở quầy bar, và quả nhiên anh đưa cô đến nghỉ ngơi ở nhà của mình.

Cô biết chắc chắn anh sẽ cho người đưa mình về, vì thế anh vừa rời khỏi nhà, cô cũng rời khỏi đó luôn. Mãi đến lúc trợ lý của anh về nhà anh xem xét một lượt, không tìm thấy mình và bỏ đi... cô mới dùng tấm thẻ mở cửa phòng hôm nọ tự mở cửa nhà anh, giả bộ ngủ quên trong nhà tắm.

Trong bồn tắm rất lạnh, cô nằm ở đó, bên dưới ướt sũng đến mức cứng đờ nhưng Thư Hoàn chỉ có thể chờ đợi như thế, đồng thời chân thành cầu xin... anh sẽ về một mình sau khi đã say khướt. Rồi sau đó nữa... Lần đầu tiên thực sự rất đau, nhưng không đáng sợ như cô vẫn tưởng.

Cô biết anh giả vờ ngủ, vì tụi Lưu Dương rất ít khi pha cà phê và trà xanh cho anh, họ nói anh hay bị mất ngủ. Vì thế lúc tỉnh dậy, cô rất cẩn thận, cố tình ngồi lại trên giường một lúc, để anh thức dậy cùng lúc với mình.

Vào hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, rõ ràng trong hiệu thuốc có cả nước ấm miễn phí nhưng cô cố tình đi ra ngoài, uống thuốc bằng nước khoáng lạnh lẽo.

Cô nhìn thấy bóng dáng cao ráo của anh, ở ngay bên kia đường, anh đang nhìn cô, lặng lẽ, không một tiếng động.

Anh không đau lòng, mà chỉ áy náy.

Áy náy là tốt rồi...

Thư Hoàn híp mắt nhớ lại chuyện vừa xảy ra vào một tiếng trước, nhưng cô chợt có cảm giác như đã qua mấy đời.

Anh nhiều lần ra vào cơ thể cô, không hề nương nhẹ, dường như muốn xuyên qua người cô vậy. Giây phút ấy, cái anh quan tâm chỉ là khoái cảm của mình chứ không phải cảm nhận của cô.

Việc làm tình lần này không hề liên quan đến tình sâu nghĩa nặng.

Nếu... Nếu đổi lại là Hàn Tử Kiều, chắc anh sẽ không mãnh liệt như vậy.

Nhưng không sao... Thư Hoàn, cái mày muốn không phải tình yêu của anh ấy, mày chỉ cần... một lời hứa của Hoắc Vĩnh Ninh mà thôi.

Không phải thề non hẹn biển.

Mà là lời hứa liên quan đến lợi ích và trao đổi.

Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài, tuy bên dưới rất đau nhưng ý cười lại hiện trên môi, tuy rất nhạt nhưng đầy quyết tâm.

Thế nhưng tại sao... lại thấy ngưa ngứa mặt.

Cô vô thức giơ tay sờ lên má, giờ mới nhận ra hai má đã ướt nhẹp từ lúc nào... hình như là nước mắt.

Thư Hoàn vội vàng lau đi như để che giấu sự yếu đuối trong phút chốc của mình, cô bắt bản thân phải kiên cường, ý cười trên môi càng đậm.

Nước mắt có tác dụng ư?

Dĩ nhiên là có tác dụng.

Lúc quyến rũ đàn ông, lúc giả bộ mềm yếu, nước mắt có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.

Bây giờ mày đang khóc cho ai xem đây?

Tiếng nói trong lòng tiếp tục vang lên: Tỉnh lại đi, Thư Hoàn.

Thành phố về đêm rất thông thoáng, đến cửa khu nhà, cô trả tiền rồi xuống xe. Lúc đặt chân xuống đất và đi bước đầu tiên, suýt nữa cô không đứng nổi.

Có lẽ là vì vừa mới biết anh đang ở phía sau, lúc trái tim mỏi mệt thì phản ứng của cơ thể cũng không sao nhạy bén được...

Trên đời, để có được thứ mình muốn, bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Muốn khống chế cân nặng của cơ thể ở mức 45kg, đã hai năm qua cô không được ăn một bữa cơm bình thường.

Muốn giành được học bổng quốc gia, trong lúc các bạn xem phim đọc truyện, cô ra sức làm bài tập, đọc sách tham khảo, học tiếng Anh.

Còn một thứ khác mà cô cũng muốn... Ít nhất, hôm nay cô đã hoàn thành bước đầu tiên một cách suôn sẻ.

Thư Hoàn, mày không phải Hàn Tử Kiều, không có ai dọn sẵn mọi thứ trước mặt mày đâu!

Mày đã biết vậy từ lâu rồi mà.

Mỗi bước đi của cô đều rất vững vàng, lưng ưỡn thẳng. Cô chợt nghĩ, nỗi đau trên cơ thể thật sự chẳng đáng nhắc tới.

*

Hôm sau lúc đến công ty, Hoắc Vĩnh Ninh vô thức đưa mắt liếc qua văn phòng của thư ký.

Vị trí tệ nhất tất nhiên là bàn làm việc đối diện cửa vào, nhưng không thấy ai ở đó.

Hoắc Vĩnh Ninh lãnh đạm rời tầm mắt rồi đi về phòng làm việc của mình, nhấc điện thoại nội bộ gọi Lưu Dương.

Như thường lệ, đầu tiên Lưu Dương cho anh xem lịch trình làm việc ngày hôm nay, đọc qua một lần, anh nói ok ý bảo Lưu Dương có thể ra ngoài. Lúc Lưu Dương đang định đi ra thì bỗng nghe thấy Hoắc Vĩnh Ninh hỏi:

- Tài liệu hôm qua tôi bảo chị chuẩn bị đâu rồi?

- Tiểu Thư đang làm, nhưng cô ấy ốm nên xin nghỉ hai ngày ạ...

Lưu Dương còn chưa nói xong thì đã thấy nét mặt vô cảm của Hoắc Vĩnh Ninh, trái tim chị đập mạnh một nhịp, biết điều im lặng.

- Lúc không có thực tập sinh, các chị làm ăn thế nào? Chẳng lẽ việc gì cũng chờ cô ấy làm hộ hay sao?

Giọng anh không quá to, thái độ điềm tĩnh nhưng lại khiến Lưu Dương sợ đến mức không dám thở mạnh, đành nói:

- Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.

Khi chị ta đã rời khỏi phòng, Hoắc Vĩnh Ninh đứng dậy nhìn con đường đông nghịt bên dưới, anh vẫn chưa hết đau đầu.

Cô xin nghỉ là chuyện dễ hiểu. Dù sao ngay cả anh cũng không tránh khỏi cảm giác xấu hổ và ái ngại khi đến văn phòng hôm nay.

Nếu xem xét một cách khách quan, thực ra Thư Hoàn là một nhân viên tương đối tận tụy, thậm chí còn hơn cả tận tụy, cô rất xuất sắc và chăm chỉ. Những tài liệu do cô chỉnh sửa là những tài liệu mà anh thích nhất, không cần lo lắng trong khi đọc sẽ gặp phải những sai sót nhỏ trong đó. Nếu có thể, anh rất mong muốn cô có thể ở lại công ty làm việc sau khi thời gian thực tập kết thúc.

Nhưng chuyện xảy ra tối qua không phải một đêm tình giữa nam nữ trưởng thành, đối với một nữ sinh còn đang đi học mà nói, có lẽ chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn và nhất thời rất khó chấp nhận. Hoắc Vĩnh Ninh hơi mím môi, đột nhiên cảm thấy cô xin nghỉ như vậy cũng tốt, ít nhất là cho anh thời gian để suy nghĩ kỹ hơn để xem nên xử lý tình hình lúc này như thế nào.

Hiếm khi nào Thư Hoàn được ngủ đẫy giấc như hôm nay. Sau khi thức dậy, cô đắp mặt nạ sữa tươi và bột yến mạch, rồi thử chạy chậm vài bước. Cô thở dài thườn thượt, ngủ cả đêm nhưng cơ thể không thấy tốt lên như mong đợi, lúc tắm táp vẫn phải hết sức cẩn thận.

Thoát ra khỏi tâm trạng tối qua, cô tỉnh táo hơn nhiều, quay lưng về phía gương khiến vết máu bầm phía sau thắt lưng càng rõ ràng hơn, hôm qua anh bóp rất mạnh, sau đó còn quẳng cô lên giường và thế là va ngay vào thành gường. Lúc lau người, cô không kiềm chế được mới chửi thề một câu, bình thường Hoắc Vĩnh Ninh là người đàn ông bị cấm dục sao? Mẹ kiếp, ra tay độc ác quá!!!

Thay quần áo xong thì cô đến trường, phải tranh thủ hai ngày nghỉ này để bù lại chương trình bồi dưỡng cho kỳ thi toán mới đươc.

Vương Nhất Đắc vẫn rất nhiệt tình với cô. Sau khi hai người cùng giải quyết xong bữa trưa, Thư Hoàn vốn định nằm nghỉ một lát ở phòng tự học nhưng thấy Vương Nhất Đắc có vẻ sẽ không đi ngay, hôm nay cô thực sự không có tâm trạng đối phó với cậu, bèn tự thu dọn đồ đạc, định về phòng ký túc nghỉ trưa một lúc.

Vương Nhất Đắc đưa cô về ký túc. Dù đã cố đi sao cho có vẻ bình thường nhất, nhưng vẫn bị cậu trai có lòng phát hiện:

- Có phải cậu bị trật chân không?

Thư Hoàn nói bừa:

- Giầy mới mua nên hơi cọ vào chân ấy mà.

- Cậu chờ mình một lát nhé! – Cậu chàng quay đi, chạy đến cửa hàng tạp hóa nhỏ trên lề đường.

Ba mẹ của Vương Nhất Đắc đều là giảng viên đại học P, từ nhỏ đến lớn cậu đều sống trong cảnh sung túc, bề ngoài thư sinh điển trai, là thành viên đội chạy Marathon của trường. Một cậu trai như vậy... Nếu cô chỉ là một nữ sinh đại học bình thường như bao người khác, có lẽ cô sẽ rất thích thú mà nhận lời yêu cậu!

Thư Hoàn thất thần nhìn bóng lưng hơi gầy của cậu, mãi đến khi cậu quay lại, huơ huơ tay trước mặt cô:

- Sao thế?

- Không sao... - Thư Hoàn mỉm cười, nhìn hộp băng dính vết thương trong tay cậu, cô khẽ nói: - Cảm ơn nha.

- Dán lên chỗ này hả? – Đối diện với nụ cười của nàng, chàng có vẻ bối rối.

- Mình về phòng dán cũng được. – Cô đưa tay ra nhận rồi bỏ hộp băng dính vào túi xách. Cô cúi thấp đầu, mỉa mai nghĩ: suy cho cùng cậu vẫn không chịu tin những lời Lâm Lộ đã cảnh cáo... Vì thế mới nói đàn ông là một lũ ngốc, chỉ có phụ nữ mới thực sự hiểu lòng một phụ nữ khác.

*

Ba cô bạn cùng phòng với Thư Hoàn lúc này đều có mặt ở phòng ký túc. Biết họ không ưa gì mình nên Thư Hoàn cũng không cố chào hỏi, mà chỉ ngồi vào bàn của mình bật máy tính tra tài liệu.

Vì có cô ở đó nên phòng ngủ có vẻ yên tĩnh hơn bình thường, ba cô bạn, người thì nằm ngủ trưa, người thì đọc sách, không ai nói chuyện với ai.

Thỉnh thoảng Cố Hiểu Thần và Lâm Lộ lại liếc mắt nhìn nhau, không giấu vẻ khinh bỉ và mất kiên nhẫn.

Dù có trông thấy nhưng Thư Hoàn chẳng bận tâm.

Vì đối với cô, cái nhìn của người ngoài chẳng có nghĩa lý gì.

Tra được một nửa số tài liệu cần thiết, điện thoại di động trên bàn bỗng đổ chuông.

- Ồn ào chết đi được! Có biết đang là giờ nghỉ trưa không hả?! – Cố Hiểu Thần trở mình với vẻ bực bội, trừng mắt lườm Thư Hoàn.

Vốn dĩ Thư Hoàn cũng thấy hơi áy náy, đang định nói một tiếng xin lỗi thì mặt cô bỗng đổi sắc khi thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, cô vội cầm điện thoại, rảo bước đi ra khỏi phòng.

"Dì út, cháu nói rồi, cháu sẽ không về đâu!"

Giọng điệu đầy vẻ khó chịu và hết kiên nhẫn của cô bị cắt ngang bởi giọng nói của một người đàn ông:

"Dì út của cháu tự nhiên lại đổ bệnh, bây giờ đang phẫu thuật... Nếu cháu không bận thì tranh thủ thời gian về đi."

Lúc trở lại phòng, sắc mặt Thư Hoàn tái nhợt nên không phát hiện ra vẻ kỳ quặc trên nét mặt mấy cô bạn cùng phòng. Cô chỉ vội vàng thu dọn máy tính và sách vở trên mặt bàn rồi hối hả rời khỏi phòng.

*

Lúc chuẩn bị đi ăn trưa ở nhà ăn của công ty thì Hoắc Vĩnh Ninh nhận được điện thoại của Hàn Tử Kiều.

Đây hình như là một trong số rất ít lần chị chủ động gọi điện cho anh.

Vốn dĩ anh nên cảm thấy rất vui mới đúng, chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc đường dây được kết nối, Hoắc Vĩnh Ninh lại cảm thấy lòng dạ rối bời, ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.

Sau chuyện tối qua, dường như anh không thể đối diện với chị bằng thái độ như trước được nữa. Dù sao cũng vì quan hệ với Hàn Tử Kiều nên anh mới để ý đến Thư Hoàn, vậy mà tối qua anh lại không kiềm chế được bản thân, lại để mình xảy ra quan hệ với cô gái trẻ kia...

"Chiều nay anh có rảnh không?" Hàn Tử Kiều nói khẽ: "Sắp đến sinh nhật ba em rồi, em muốn đi mua quà, anh có thể tư vấn cho em được không?"

Hoắc Vĩnh Ninh thoát ra khỏi cảm xúc rối bời kia, anh dịu dàng đáp:

"Rảnh chứ. Anh đến trường đón em nhé?"

Hiếm khi chị không từ chối anh như lần này:

"Em mời anh ăn trưa nhé? Em chờ anh ở cổng trường!"

Thực ra trong lòng Hoắc Vĩnh Ninh thừa biết, hôm nay Hàn Tử Kiều chủ động liên hệ với mình, bề ngoài thì nói muốn mình tư vấn giúp, nhưng có lẽ lý do thật là vì tối qua cô ấy đã bị Hàn Thịnh Lâm và Chung Nam trách móc, nên bây giờ mới lúng túng mời mình đi ăn thế này.

Cúp máy xong, anh báo qua cho Lưu Dương biết rồi mới rời khỏi công ty, lái xe đến cổng trường đại học P thì đúng lúc thấy Hàn Tử Kiều đeo cặp sách đi tới.

Quả nhiên, câu nói đầu tiên của chị là:

- Chuyện hôm qua... cho em xin lỗi nhé?

Đột nhiên, một nỗi phiền muộn trào dâng trong lòng Hoắc Vĩnh Ninh, anh hơi mím môi nhưng sắc mặt không hề thay đổi, chỉ đưa tay chỉnh lại mái tóc dài của chị:

- Có cần khách sáo với anh thế không?

Hàn Tử Kiều đứng im không động đậy, có điều ánh mắt chị hơi lóe lên một cái:

- Trưa nay anh muốn ăn gì?

Anh ồ một tiếng:

- Lên xe hãy nói.

Anh lo quá giờ cơm Hàn Tử Kiều sẽ bị đói nên đã chuẩn bị sẵn món nhẹ cho chị nhưng Hàn Tử Kiều không nhận, chỉ khách sáo nói:

- Lát nữa ăn là được mà.

Hoắc Vĩnh Ninh không nài nỉ thêm nữa, anh đang định lái xe đi thì ánh mắt lại bắt gặp một bóng dáng đang đứng trước cổng đại học P.

Lúc đi lại vẫn có vẻ hơi khập khiễng, dù cách xa như thế nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng hoảng hốt lúc này của cô... Đã xảy ra chuyện gì?

Anh bắt bản thân không được chú ý đến sự bất an và áy náy đang trỗi dậy trong lòng, đang định rời khỏi đó như không nhìn thấy gì thì Hàn Tử Kiều đã nhìn thấy Thư Hoàn.

Trước khi anh kịp phản ứng, chị đã xuống xe, vẫy tay với Thư Hoàn:

- Thư Hoàn!

Crypto.com Exchange

Chương (1-15)