Vay nóng Tima

Truyện:Trở Lại Trước Khi Chia Tay - Chương 48

Trở Lại Trước Khi Chia Tay
Hiện có 49 chương (chưa hoàn)
Chương 48
0.00
(0 votes)


Chương (1-49 )

Siêu sale Lazada


Vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy, cả người tôi đều đang run rẩy, bị anh chậm rãi ôm vào trong ngực, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

"Sao thế, Đồng Diệp? Tại sao khóc?" Từ Lỗi nhìn thấy nước mắt tôi, bị dọa sợ, luống cuống tay chân lau nước mắt vì tôi.

Nhìn vẻ mặt anh rất lo lắng, anh quan tâm tôi, chuyện của người nữ quân y kia lại giải thích thế nào? Tôi lắc đầu một cái, thuận miệng hỏi hắn: "Không phải lãnh đạo bảo anh qua đó sao? Tại sao lại trở lại?"

"Đáng chết, không biết tên khốn kiếp nào lừa anh tới, căn bản là lãnh đạo không có kêu anh, hại anh uổng công một chuyến." Từ Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói, lại nhìn tôi, đau lòng nói: "Rốt cuộc em sao thế?"

"Em..." Tôi cắn môi, nghĩ đến lời Trần Tuệ nói, nhưng vẫn hỏi: "Từ Lỗi, anh nói nếu như một người đàn ông làm bụng con gái người ta lớn thì anh ta có nên phụ trách hay không?"

Đột nhiên mắt Từ Lỗi sáng, để mắt tới bụng của tôi, vui mừng nói: "Thế nào? Em mang thai hả? Thật tốt quá, rốt cuộc anh có thể làm cha."

"Không phải là của em, em không có mang thai." Tôi vỗ xuống tay của anh.

Trên mặt Từ Lỗi lập tức hiện ra vẻ thất vọng: "Không phải là em nói em mang thai sao?"

"En chỉ ví dụ, nếu như có một người đàn ông làm con gái nhà người ta lớn bụng rồi có nên phụ trách hay không?"

Di enda nl equ ydo n <3 <3 becuacon

Từ Lỗi lại ôm tôi vào trong ngực, nói: "Đàn ông tối thiểu phải có chính là trách nhiệm, nếu như ngay cả trách nhiệm tối thiểu cũng không có thì nói gì sự nghiệp? Nếu quả như thật sự đã làm người ta lớn bụng rồi thì anh ta nên gánh vác xứng đáng trách nhiệm đàn ông, nên cưới người ta."

"Thật sao?" Tôi vừa nghĩ tới Trần Tuệ mang thai đứa con của anh trong bụng, lại nghe anh nói sẽ lấy cô ta, tâm trạng rơi xuống: "Vậy nếu như là anh, anh đã có người trong lòng rồi lại không cẩn thận làm người khác lớn bụng, anh sẽ làm như thế nào?"

Từ Lỗi giật mình, xoay người tôi lại, nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi hỏi: "Em nói gì? Em nói lại câu vừa nói một lần nữa xem? Anh làm ai lớn bụng hả?"

"Em... Sao anh dữ vậy? Chuyện của mình làm tự mình biết, làm người ta lớn bụng là anh, anh còn hung dữ sao?" Tôi cũng tức giận, dùng sức muốn đẩy anh ra.

Từ Lỗi lại nắm bả vai của tôi không buông, hỏi: "Đồng Diệp, em nói rõ đi, rốt cuộc anh làm ai mang thai chứ?"

"Trần Tuệ, là Trần Tuệ. Anh buông tôi ra, tôi không muốn kết hôn với anh, anh kết hôn cùng cô ta đi." Càng nghĩ càng giận, người đàn ông trước mắt này lại hư hỏng thế kia, làm người ta lớn bụng còn không thừa nhận, biết rõ còn hỏi.

"Trần Tuệ? Anh làm cô ta lớn bụng khi nào? Ngay cả đụng anh cũng không đụng tới cô ta, trừ phi gặp quỷ cô ta mới có thể mang thai đứa con của anh. Từ Lỗi anh nên làm phải làm, thật là anh thì anh sẽ không phủ nhận, nhưng không thể cứ oan ức như vậy." Từ Lỗi tức giận buông tôi ra, quay đầu bước đi.

Tôi kéo anh, hỏi anh: "Anh đi đâu?"

"Hỏi Trần Tuệ đi, ngay mặt đối chất với cô ta!" Từ Lỗi suy nghĩ một chút lại kéo tôi theo, "Em đi cùng anh, nói rõ ràng chuyện này."

Tôi liều mạng kéo anh, không để cho anh đi tìm Trần Tuệ, nói: "Em tin anh, tin anh còn không được sao? Đừng đi hỏi, cô ta sẽ khó chịu."

Nếu như chuyện này là giả, Từ Lỗi đi chất vấn Trần Tuệ khiến thể diện cô ta còn đâu? Mặc dù tôi ghét Trần Tuệ, cũng không thích cô ta nói dối, nhưng đều là phụ nữ, cô ta khó chịu, lòng tôi sao nhẫn tâm chứ?

"Được, trước tiên anh không đi hỏi cô ta, nhưng em phải nói hết sự thật rõ ràng cho anh biết được không? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Lúc này Từ Lỗi mới quay người lại nhìn tôi.

Tôi gật đầu một cái, kéo anh ngồi trên ghế đá, nói về chuyện lúc nãy Trần Tuệ nói với tôi nói: "Cô ta nói anh là lính của cha cô ta, được cha cô ta đề bạt, sau đó đến quân khu, còn nói anh đã đồng ý với cha cô ta sẽ đồng ý cưới cô ta, sau đó cô ta đuổi tới quân khu, vào bệnh viện quân khu. Nhưng anh lại thay lòng, anh theo tôi tốt hơn, cô ra chỉ vì anh mà tự sát, còn mang thai con của anh, ba ngày trước anh vội vã chạy về chính là vì việc của cô ta, còn nói..."

"Còn nói anh sẽ đồng ý cưới cô ta, đúng không?" Từ Lỗi tiếp theo lời tôi nói, tôi sững sờ, nhưng vẫn gật đầu một cái, lại thấy Từ Lỗi giận đến dùng sức đập xuống băng đá, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói bậy nói bạ! Anh thành lính của cha cô ta khi nào? Cha cô ta là một đoàn trưởng nho nhỏ, có thể đề bạt anh đến quân khu sao? Anh chạy về vì cô ta lúc nào? Anh trở về là bởi vì có nhiệm vụ, lúc ấy anh không kịp tới nói tạm biệt với em, không phải anh đã nói chuyện này với em rồi sao? Sao em còn hoài nghi?"

Tôi cẩn thận nghĩ lại, quả thật cũng phát hiện trong lời nói Trần Tuệ có trăm ngàn chỗ hở, nhưng nghĩ đến lúc trước bọn họ cũng có một ít mập mờ nên liền cố sức nói: "Nhưng quả thật trên tay của cô ta quấn băng. Coi như chuyện này là giả, nếu anh không trêu chọc cô ta thì cô ta có thể nói bậy như vậy sao? Nhất định là trước đây anh đáp ứng cô ta tốt lắm, cho nên cô ta vừa nhìn thấy em xuất xuất hiện mới..."

"Đi, đi tìm cô ta nói cho rõ ràng. Đầu nhỏ này, nếu như không hiểu rõ mọi chuyện thì em mãi mãi sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt đến chết thôi." Từ Lỗi không để ý tôi phản đối, vẫn cứ kéo tôi đi.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chúng tôi, tôi lúng túng chỉ thiếu không có đào một cái hố rồi chui xuống dưới.

"Từ Lỗi, anh mau buông em ra, em không đi, em tin anh, có được hay không?"

Từ Lỗi cũng rất kiên quyết nói: "Không được, chuyện này không hiểu rõ, trong lòng anh còn tức đây."

"Từ Lỗi, em sai rồi, em không nên hoài nghi anh, chúng ta trở về đi thôi, đừng đi hỏi cô ta nữa, tránh làm cô ta lúng túng." Tôi liều mạng kéo anh lại, không để cho anh đi tìm Trần Tuệ.

"Lúc cô ta châm ngòi chia rẽ, có thể nghĩ tới em không? Tung tin đồn nhảm sinh sự, hủy danh dự của anh là chuyện nhỏ, thiếu chút nữa làm cô ngốc như em bị lừa, đây mới là chuyện lớn. Ngoài miệng em nói tin tưởng anh, thật ra thì trong lòng em cũng đang không tin, không nói chuyện này ngay mặt rõ ràng với cô ta, em mãi sẽ nghi ngờ anh."

Trong lúc anh lôi kéo, chúng tôi đã đến cửa bệnh viện quân y, vào chỗ ở phòng khám bệnh của Trần Tuệ, bên trong có không ít bệnh nhân. Trần Tuệ vừa thấy chúng tôi đi vào, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng không còn chút máy, ngay cả phiếu khám bệnh trên tay cũng lộn xộn rồi.

Từ Lỗi cũng không đi quấy rầy Trần Tuệ xem phiếu khám bệnh, kéo tôi ngồi trên ghế dài khám bệnh, chờ cô ta khám cho bệnh nhân xong. Nhưng tôi lại phát hiện, tay Trần Tuệ cứ run. Đợi đến lúc bệnh nhân đều đi hết sạch, lúc này Từ Lỗi mới đứng lên, nói với Trần Tuệ: "Chúng ta nói chuyện một chút."

"Em...." Trần Tuệ căng thẳng nuốt nước miếng nói: "Em còn có bệnh nhân, các người có gì, sau này hãy nói đi." Nói xong lại rời khỏi phòng.

Từ Lỗi duỗi tay ra, cản đường đi của cô ta: "Trước tiên nói chuyện cho rõ ràng đi."

Trần Tuệ ngồi xuống ghế, cười với Từ Lỗi: "Anh Từ, chuyện gì thế?"

Tôi cũng căng thẳng ngồi trên ghế dài, lỡ như chuyện này là thật, tôi phải làm gì? Nhưng lỡ như là giả, tôi hoài nghi Từ Lỗi như vậy, anh sẽ không tức giận sao? Mặc kệ kết quả là thế nào, tôi đều cảm thấy mình giống như bị mặt trời rọi thẳng vào, tinh thần thấp thỏm.

"Tôi nói Quân y Trần, vết thương cắt tự sát trên cổ tay cô đâu? Sao băng gạc cũng không thấy? Lành nhanh vậy sao?"

Từ Lỗi vừa nhắc thì tôi mới phát hiện không biết khi nào băng gạc quấn vào cổ tay Trần Tuệ đã không thấy nữa, mà cổ tay của cô ta lại trơn bóng trắng noãn, vết thương gì cũng không có. Vừa nhìn thấy là tôi liền cảm giác cô ta đang nói dối, chỉ sợ ngay cả chuyện đứa nhỏ cũng giả dối không có thật? Nghĩ đến đây, tôi áy náy nhìn Từ Lỗi, lại vừa đúng lúc nhìn thấy anh nhìn lại tôi, trong ánh mắt của anh có vẻ phức tạp.

"Em... Em là bác sĩ, dĩ nhiên vết thương cũng khép lại nhanh hơn." Trần Tuệ vẫn bình tĩnh cười.

"Thật sao? Nghe nói cô mang thai con của tôi, chỉ là không biết đứa bé là cô mang thai trong mơ sao?" Vẻ mặt Từ Lỗi cũng cười rung động, nhưng mà tôi lại cảm giác nụ cười này rất lạnh.

"Em..." Trần Tuệ nói không ra lời.

"Sao thế? Là chột dạ, hay là..." Trên mặt Từ Lỗi vẫn có nụ cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh buốt.

Trần Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên trong mắt đầy nước mắt, cô ta khóc ròng nói: "Anh Từ, sao anh có thể xử oan cho em như vậy? Anh tin vào lời bạn gái của anh nói, xử oan em không quan trọng, nhưng anh lại hủy chính danh dự của anh..."

"Này, đây không phải là cô nói với tôi sao? Nói cô mang thai con của Từ Lỗi, còn cầu xin tôi rời khỏi anh ấy, thành toàn cho hai người." Tôi cũng đứng lên.

"Tôi nói vậy khi nào, cô đừng vu tôi. Anh Từ, sao anh tìm một người độc ác như vậy, không có gì lại xử oan cho em, xử oan em còn chưa tính, còn nói em mang thai con của anh, đây không phải là tát vào mặt em sao?" Trần Tuệ khóc đau lòng.

"Nhưng rõ ràng cô nói trong cánh rừng nhỏ..." Lời của tôi mới vừa ra khỏi miệng liền bị cô ta chặn ngang: "Tôi nói gì? Cô có chứng cứ sao? Cô đừng vu tôi." Trần Tuệ lại phủ định hoàn toàn lời tôi nói.

Tôi thật sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa, sao thành ra như vậy? Tôi lo lắng nhìn Từ Lỗi, lại được anh nắm lấy tay, anh cho tôi một ánh mắt yên tĩnh, tôi vùi vào trong ngực của anh, không nói nữa.

Nhưng mà tư thế của tôi lại kích thích Trần Tuệ, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh Từ, anh trọng sắc khinh bạn, anh chỉ tin bạn gái của anh chứ không tin người bạn như em."

"Chọn một giữa hai người, dĩ nhiên tôi tin tưởng Đồng Diệp của tôi. Mặc dù có lúc Đồng Diệp hay mơ hồ, nhưng cô ấy thiện lương, cô ấy sẽ không có lòng hại người. Tôi không tại sao cô muốn lừa gạt Đồng Diệp như vậy, lợi dụng sự hiền lành của Đồng Diệp để đạt tới bí mật cô không muốn người khác biết, tôi sẽ không để xảy ra chuyện như vậy."

Vừa nghe lời Từ Lỗi nói, tôi cảm giác giống như một dòng nước ấm chảy vào tim, Từ Lỗi tin tưởng tôi khiến tôi cảm động, mà tôi còn hoài nghi anh, thiếu chút nữa thì bị người khác lợi dụng. Nghĩ đến đây, tôi lại có cảm giác xấu hổ với anh.

"Tại sao? Em gặp anh sớm hơn cô ta, tại sao anh không yêu em? Em kém hơn cô ta chỗ nào, cô ta đẹp hơn em không? Tại sao anh lựa chọn cô ta mà không chọn em?" Đột nhiên Trần Tuệ sụp đổ, khóc rống lên.

"Bởi vì Đồng Diệp của tôi lương thiện hơn cô, chỉ một điểm này là cô ấy tốt hơn cô nghìn lần!" Từ Lỗi ôm chặt tôi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trần Tuệ.

"Nhưng anh đã từng đã đồng ý với em, anh muốn thử qua lại với em, nhưng người phụ nữ này vừa xuất hiện, em lại ném em qua một bên." Trần Tuệ có thể không tiếp nhận nổi sự thật này, cho nên vẫn níu áo Từ Lỗi không buông.

Nhưng Từ Lỗi đã kéo tôi ra khỏi phòng khám bệnh, tôi nghe tiếng la của Trần Tuệ truyền đến, trong lòng cũng cảm thấy thương cảm cho cô ta, yêu một người không sai, sai làcô ta không nên dùng thủ đoạn hèn hạ. Nhìn Từ Lỗi, sắc mặt của anh rất tệ, nhất định là vẫn còn còn đang tức, vừa nghĩ tới tôi lại hoài nghi oan uổng cho anh, tôi cảm thấy áy náy và lo lắng.

Sao tôi ngốc như vậy, khi cô ta nói, tại sao không bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ hậu quả trước sao? Lúc ấy còn mắng anh như vậy, thật may là hiểu lầm đó được giải thích rõ, nếu quả thật mặc cho Trần Tuệ lừa gạt, tôi và Từ Lỗi tách ra bởi vì hiểu lầm thì đó mới là sai lầm lớn nhất.

"Thật xin lỗi." Tôi nhỏ giọng nói.

"Em nói gì, anh không nghe thấy." Từ Lỗi quay người lại nhìn tôi.

"Em nói thật xin lỗi." Giọng của tôi hơi lớn một chút.

"Vẫn chưa có nghe được." Anh chớp mắt nhìn tôi.

Vừa nhìn gương mặt trêu đùa của anh là tôi biết ngay tôi bị anh chọc, giận dễ sợ, dùng sức hất tay của anh ra, cắm đầu cắm cổ đi về phía trước, miệng nói: "Không để ý tới anh, anh là người xấu."

Đột nhiên Từ Lỗi cười vui vẻ, nắm tay của tôi chạy tới trước, làm người xung quanh nhìn chăm chú. Anh vẫn kéo tôi trở về ký túc xá của anh, sau đó đóng cửa lại.

"Anh kéo em trở về phòng làm gì? Sao lại khóa." Tôi nhìn anh chằm chằm, nhìn nụ cười mờ ám trên mặt anh cũng biết anh muốn làm gì.

"Em nghi oan anh, hoài nghi tôi, xem anh trừng phạt tiểu yêu tinh em như thế nào?" Anh càng không ngừng nháy mắt với tôi, vẻ mập mờ trên mặt làm tôi nhìn một cái cũng biết anh muốn gì.

Tôi cười nói: "Gì mà trừng phạt, em lại không làm gì sai, là anh tự đi quyến rũ người khác, còn tới nói em. Nói cho anh biết nhé Từ Lỗi, anh mà dám đụng đến một sợi lông của em, em sẽ..."

Trên mặt Từ Lỗi vẫn như vậy khiến tôi nhớ lại tình cảnh buổi sáng, anh xúc động muốn tôi, mặc dù vừa mới bắt đầu rất đau, nhưng cuối cùng cũng rất thoải mái, trong tim lắp đầy tình yêu nồng đậm.

"Em thậm chí vẫn không biết lỗi, xem ra anh không trừng phạt em thì không được rồi. Cừu trắng đừng chạy, xem sói xám trừng phạt em thế nào." Anh nói xong, giả bộ như sói lớn bổ nhào về phía tôi.

"Anh đừng tới đây, anh mà dám tới đây, em... em sẽ..." Tôi cười ha ha, cố ý chạy lên giường, sau đó quay đầu lại giả bộ đáng thương.

Anh cười hì hì: "Em sẽ như thế nào?"

"Em sẽ cắn anh." Tôi cố ý hù dọa anh.

"Được, cắn đi, nếu không anh sẽ cắn em!" Anh nói rồi nhào tới, tôi cố ý làm bộ như bị sợ đến phát run, bị anh ôm vào ngực, tay của chụp vào, dẫn tôi đến nơi đó, sờ lên một vật thô sáp.

Không ngờ nó nhanh phản ứng, căng như lạp xưởng, luôn chơi đùa tôi chết đi sống lại, thật muốn xuống cắn nó hai cái, nhưng lại không dám.

Tôi trợn to hai mắt, vùi người trong ngực của anh, miệng sẳng giọng: "Từ Lỗi đáng chết, anh muốn làm gì?"

"Làm chuyện để cho em mang thai, xem sau này em còn dám nghi bậy cho anh hay không."

"Anh không thể tùy tiện định tội chết cho em!" Tôi kháng nghị.

"Em dám phản kháng sói lớn, xem anh dạy em thế nào!"

"Đừng, sói lớn tha mạng, em không dám."

...

Trong phòng tràn ngập không khí mập mờ, còn có tiếng thở cùng tiếng rên rỉ: "Từ Lỗi, anh thật là hư!"

"Anh không hư sao có thể làm em thoải mái, làm em vui vẻ. Đồng Diệp..."

Tiếng thở càng đậm, tiếng rên rỉ càng vang lên, lúc nào cũng có thể thấy JQ...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-49 )