← Ch.44 | Ch.46 → |
Edit: becuacon
Lúc này đến gặp mặt là để chất vấn. Trịnh Duệ đã hoàn toàn không phải là cậu bé tôibiết khi còn bé rồi, anh ta thay đổi mạnh mẽ trở nên không từ thủ đoạn nào, đã làm tôi không biết anh ta.
Tôi biết rõ lần này nhất định phải nói cho rõ ràng với anh ta, không thể mặc anh t làm phiền như thế nữa, cũng không thể để cho chuyện tờ báo xuất hiện, có thể có thêm xì xăng đan như vậy thật sự đã làm phiền đến cuộc sống yên tĩnh của tôi. Ngồi ở trên xe tắc xi, tôi luôn nghĩ chuyện này, nếu như không ngăn cản chuyện tờ báo, sớm muộn sẽ xuất hiện tại trước mặt Từ Lỗi, còn có mẹ. Bởi vì anh ta nhất định phải ăn một bữa cơm, nói chuyện này trên bàn ăn, nếu không thì không gặp, không có biện pháp tôi chỉ có thể đồng ý, nhưng lúc đến tôi còn là gọi điện thoại cho Nha Đầu, hi cô ấy có thể sớm chạy tới.
Tôi hẹn anh ta ở khách sạn Tân Hải, hắn đã sớm tới, đã gọi xong món trong phòng chờ tôi. Lúc đi vào đó, tôi ngẩn người, sau đó nói: "Chúng ta nói ở bên ngoài đi, bên trong không có tiện."
"Thế nào? Sợ anh ăn thịt em? Vậy em cũng có thể về." Trịnh Duệ nhìn tôi, nụ cười trên mặt rất rõ ràng, lại làm cho tôi vô cùng không thoải mái.
Tôi cắn môi, cuối cùng vẫn ngồi xuống. Anh ta tới rót rượu, tôi lại đẩy rượu trở lại, hỏi anh ta: "Trịnh Duệ, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Anh ta tự rót rượu đỏ cho mình, uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn tôi: "Diệp, anh có thể muốn em như thế nào?"
"Hình của chúng ta xuất hiện ở trang đầu, nếu như không phải là anh cố ý bỏ, làm sao bài viết này có thể xuất hiện?"
Anh ta nhẹ nhàng uống rượu đỏ, không nhanh không chậm nói: "Anh cũng không phải là thổ địa, anh có thể quản được gì?"
"Trịnh Duệ, anh cố ý! Nếu như không phải anh muốn cho những bài viết đó xuất hiện trên báo, anh hoàn toàn có năng lực ngăn cản mọi chuyện xảy ra, nhưng anh không có."
Anh ta nâng lông mày, đột nhiên lại cười: "Anh nói Diệp này, em đánh giá Trịnh Duệ anh quá cao? Anh chỉ là một thương nhân, anh có thể quản được nhân viên của anh, nhưng mà anh có có thể quản được tòa soạn báo viết gì hôm nay, ngày mai lại đăng gì sao? Đừng quên, trong bài viết cũng không chỉ một mình em là người bị hại."
Tôi cắn răng, nhịn lửa giận xuống, nhẹ giọng nói: "Trịnh Duệ, coi như là tôi xin anh được không? Tôi biết rõ anh nhất định có biện pháp khiến những tin tức bất lợi cho tôi biến mất đúng không?"
"Nếu như anh nói không được thì sao?" Trịnh Duệ bưng ly rượu tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, cặp mắt kia như lửa thiêu đốt tôi.
Ánh mắt nhìn chăm chú làm cả người tôi không được tự nhiên, anh ta dựa gần cũng làm cho tôi không thoải mái, tôi chạy tới đối diện của anh ta ngồi xuống. Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh lại như hình với bóng nhích lại gần, trong miệng nói: "Diệp, em biết anh rất thích em không?"
Tôi lại ngồi vào một cái ghế khác, sau đó kêu lên với Trịnh Duệ lại muốn tới: "Anh còn tới nữa thì tôi lập tức đi ngay."
"Được rồi, Diệp, anh không tới, chúng ta ăn cơm đi?" Rốt cuộc Trịnh Duệ đàng hoàng, ngồi bất động ở đó, nhưng ánh mắt vẫn rất rừng rực nhìn tôi.
"Ăn cơm không cần gấp, chúng ta giải quyết chuyện tờ báo trước đã chứ?"
"Diệp, ăn cơm đừng luôn nói chuyện này có được hay không?" Trịnh Duệ nhíu mày.
Tôi lại nói: "Tôi tới là để nói chuyện đó với anh, cũng không phải tới anh cơm với anh. Anh nói đí, cuối cùng anh có nguyện ý giúp một tôi xóa bài báo đó hay không?"
"Bài viết thì bài viết chứ, cũng không mất miếng thịt, em lo lắng điều gì? Chúng tôi lại không có làm gì thật, không phải sao?"
"Trịnh Duệ, anh thật sự không quan tâm hay là giả bộ không quan tâm? Hay là bài báo này do anh mà ra?"
Đột nhiên Trịnh Duệ hạ ánh mắt xuống, ánh mắt sắc bén bắn qua: "Diệp, cơm có thể ăn lung tung, nói thì không thể nói bậy! Anh bày mưu cho bọn họ làm gì? Có ích gì với anh?"
"Mời nói điều kiện." Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta.
Chuyện này quả nhiên là anh ta làm, mặc dù anh ta không thừa nhận, nhưng từ ánh mắt của anh ta nhìn tôi lúc nãy có liên hệ với nhau. Người đàn ông Trịnh Duệ này, càng ngày càng đáng sợ, hoàn toàn làm tôi không nhận ra.
"Làm phụ nữ của tôi." Anh ta thật sự cũng không quanh co lòng vòng, rất dứt khoát nói ra.
"Không thể nào!" Tôi nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.
Trịnh Duệ dừng tay, rất nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Diệp, em không thành tâm."
"Hẹn gặp lại!" Tôi đột nhiên đứng dậy, cầm túi lên.
Thế nhưng anh ta lại kéo lấy cánh tay của tôi dùng sức kéo, tôi bị anh ta kéo về trong lòng, ánh mắt của anh ta rất sáng, giọng nói cũng rất tức giận: "Tại sao không đồng ý làm bạn gái của anh? Anh có gì không tốt?"
"Anh gì cũng tốt, nhưng chính là không thích hợp với tôi, tôi có bạn trai!" Tôi dùng sức đẩy anh ta, lại bị anh ta càng ôm càng chặt.
"Anh không cam lòng, anh biết em sớm hơn anh ta, tiền cũng nhiều hơn anh ta, tại sao giành với anh!" Anh ta như nổi điên ôm tôi, mặt áp sát, muốn hôn tôi.
Tôi né đầu ra, lửa giận từ lồng ngực vọt lên, dùng sức giãy giụa một bạt tay, "bốp", dùng lực đánh mặt của anh ta, mắng: "Trịnh Duệ, anh uống say rồi!"
Mộ tát kia hình như đánh tỉnh anh ta, anh ta nhất thời ngây ngẩn cả người. Đang lúc anh ta ngơ ngẩn, tôi dùng sức đẩy anh ta ra, mở cửa muốn xông ra. Sau khi anh ta sửng sốt một chút lại qua kéo tôi, cửa đã bị tôi mở ra, nhưng thân thể cũng bị anh ta kéo lấy.
"Trịnh Duệ, anh buông tôi ra, anh muốn bỏ tình bạn bè của chúng ta hả." Tôi tức giận nói.
"Không làm bạn bè, chúng tôi làm người tình." Anh ta tự nói, lại muốn tới hôn tôi.
Tôi dùng sức tránh ra, vọt ra khỏi cửa, lúc này Nha Đầu cũng tìm tới, vừa đúng đụng ngay mặt tôi, tôi xoa lỗ mũi kêu đau một tiếng, ngẩng đầu thấy là Nha Đầu liền hô: "Nha Đầu, rốt cuộc cậu đã tới."
Nha Đầu xông tới thì cho Trịnh Duệ một cú ném qua vai tuyệt đẹp. Trước kia lúc Nha Đầu học vũ đạo đã từng học quyền thuật, cô ấy nói cho tôi biết là anh trai cô ấy dạy cô ấy, nhưng rốt cuộc là học với ai thì tôi lại hoài nghi. Hôm nay cú ném qua vai này khiến Trịnh Duệté ra rên rỉ một tiếng, Nha Đầu lại qua đạp hai chân anh ta, mắng: "Tên khốn kiếp này, tôi đạp chết anh!"
Nha Đầu dùng sức rất mạnh, từ việc Trịnh Duệ ôm lấy bụng kêu đau cũng có thể thấy được. Tôi sợ dẫn tới phiền phức không cần thiết liền đi qua kéo Nha Đầu, nói: "Chúng ta đi nhanh đi."
Nha Đầu lại dùng lực đạp Trịnh Duệ một cước, như mong muốn nghe được một tiếng kêu thảm thiết, tôi có thể tưởng tượng ra được giày cao gót mười phân của Nha Đầu giẫm ở trên người anh ta sẽ mang đến hiệu ứng gì, nhưng mà tôi tuyệt đối không thông cảm cho anh ta.
Chúng tôi cùng Nha Đầu chạy ra khỏi khách sạn, hình như Trịnh Duệ không có đuổi theo. Nha Đầu dẫn tôi đến đó chiếc xe Hummer bên cạnh, vừa nhìn thấy Hummer là tôi liền nghĩ tới Từ Lỗi, chúng tôi đã hai ngày không gặp mặt rồi, lại càng nhớ anh.
"Nhanh lên xe!" Nha Đầu kêu tôi.
Vừa lên xe, Nha Đầu liền chạy đi, rời khỏi chỗ đỗ xe, giống nhau bay vọt ra khỏi khách sạn.
Hình như Nha Đầu rất tức giận, tay cầm lái vẫn run, quai hàm cũng nổi lên.
"Anh ta có ức hiếp cậu hay không? Cậu có bị anh ta chiếm tiện nghi không?" Nha Đầu nghiêng đầu hỏi tôi.
"Không có, anh ta không chiếm được tiện nghi gì hết." Tôi khẽ thở dài nói.
Lúc này sắc mặt Nha Đầu mới tốt hơn nhiều, lại hỏi: "Mình nói một mình cậu đi qua làm gì chứ? Biết rõ anh ta không có ý tốt, cậu còn đi gặp anh ta. Nếu để cho anh mình biết, anh ấy còn không tức chết chắc."
"Không phải mình cố ý đi gặp anh ta, mình có chuyện tìm anh ta..." Vừa nghĩ tới chuyện tờ báo, tôi liền càng thêm nhức đầu.
"Chuyện gì làm cậu quên bất chấp an nguy đi qua gặp con heo đó vậy?" Giọng điệu Nha Đầu rất lớn, thái độ vô cùng không tốt.
"Là tờ báo." Tôi thở dài một tiếng, vẫn quyết định nói việc này cho Nha Đầu.
Quan hệ của tôi với Nha Đầu còn thân hơn chị em, chuyện này tôi hiểu rõ lừa không được bao lâu, hôm nay Nha Đầu không có xem báo, không nhất định đại biểu cho việc cô ấy cũng sẽ không thấy, còn có Từ Lỗi thậm chí mẹ tôi, bọn họ cũng có thể đọc báo. Hiện tại tôi nói việc này cho Nha Đầu, nếu như Từ Lỗi biết thì Nha Đầu còn có thể giúp tôi giải thích, về phần mẹ cũng chỉ có thể đi một bước nhìn từng bước.
"Gì? Con kia heo lại..." Xe "két"một tiếng dừng ở ven đường, Nha Đầu dùng sức đấm tay lái, mắng: "Anh ta đúng là hèn hạ, chuyện như vậy cũng làm được! Không được, mình phải trở lại đạp hắn hai cái nữa, đạp đứt sinh mạng anh ta luôn, để cho sau này anh ta muốn làm chuyện xấu cũng không làm được."
"Tính đi Nha Đầu, chuyện này không thể làm ầm ĩ, động tĩnh quá lớn thì chúng ta cũng không tốt lành gì." Tôi kéo Nha Đầu.
Cuối cùng Nha Đầu nghe lời khuyên của tôi, rốt cuộc tiêu mất cơn tức, nhưng vẫn nói: "Nếu sau này cậu còn đơn độc gặp mặt, cùng người nào thì nhất định phải kêu mình, mình đến cậu mới có thể đi, bắt đầu từ bây giờ mình phải như hình với bóng đi theo cậu."
Tôi và Nha Đầu vẫn trò chuyện, mặc dù giọng nói của cô ấy tốt hơn nhiều, nhưng nghe được cô ấy vẫn rất tức giận. Thật ra thì không riêng gì cô ấy tức giận, tôi cũng rất tức giận, Trịnh Duệ thế mà lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ buộc tôi đi vào khuôn khổ, nhưng anh ta cũng quá coi thường tôi, cho là như vậy thì có thể buộc tôi đi vào khuôn khổ, cùng anh ta là vĩnh viễn không thể nào.
Đang lúc chúng tôi nói chuyện trời đất thì điện thoại vang lên, tôi mở ra xem, hiện trên màn ảnh chính là Từ Lỗi. Tôi nhìn Nha Đầu một cái, cô ấy lại nhìn cũng không nhìn tôi, hỏi: "Là anh mình sao?"
Tôi nhận, còn chưa kịp mở miệng, bên kia liền vội vàng hỏi: "Sao mới nghe điện thoại?"
Tim tôi đập lỡ một nhịp, chẳng lẽ anh phát hiện gì? Đột nhiên căng thẳng thì nghe anh nói tiếp: "Anh gọi cho em mười cuộc điện thoại, em vẫn không nhận, gấp chết anh rồi."
Điện thoại di động để trong túi xách, nhất định là lúc tôi gặp mặt Trịnh Duệ, rung nên không nghe thấy.
"Anh đi rồi, sao không nói với em một tiếng?" Tất cả uất ức, tất cả khi nghe được giọng nói của anh lập tức tuôn ra ngoài.
Bên kia ngẩn người, sau đó hốt hoảng nói: "Đồng Diệp, em đừng khóc, là anh không đúng, anh nhận lỗi với em. Bởi vì đột nhiên anh nhận được điện thoại của cấp trên muốn anh chạy về đơn vị trước năm giờ. Em cũng biết chức trách của quân nhân, quân lệnh như sơn, anh không kịp nói với em một tiếng liền vội vàng lên xe lao tới quân khu."
"Nhưng sau đó em vẫn gọi điện thoại cho anh, anh đều tắt máy không nhận." Nghĩ đến hốt hoảng khi đó, tôi càng thêm oán trách.
"Thật xin lỗi, Đồng Diệp, sau khi trở về đơn vị thì anh tắt máy, bởi vì lúc ấy quả thật có chuyện khẩn cấp, lúc ấy đang đi họp, tình huống hết sức đặc biệt, không cho phép bọn anh liên lạc với bên ngoài, chờ anh kết thúc cuộc họp để gọi điện thoại cho em đã là rạng sáng, lúc ấy có thể em đã ngủ, anh cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của em."
Nghe giọng nói của Từ Lỗi chắc còn chưa phát hiện hình tôi cùng Trịnh Duệ trên báo, trong lòng hy vọng anh không nên phát hiện, chuyện này chỉ cần trôi qua, anh ấy đang ở đơn vị sẽ không phát hiện được tình hình của chúng tôi. Nhưng tôi thường nghĩ quá mức ngây thơ.
Tôi cùng Từ Lỗi trò chuyện rất nhiều, tạm thời lại quên là đang trên xe, bên cạnh còn có một kỳ đà cản mũi nghe, những chuyện này cũng không sao cả, hai ngày không có tin tức của anh, hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của anh, có thể không nói sao? Đột nhiên tôi phát hiện là tôi rất thích nhận được điện thoại của Từ Lỗi, điện thoại của anh khiến tôi có một cảm giác an tâm.
Từ Lỗi nói cho tôi biết, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại. Từ quân khu đến thành phố N chỉ cần đi ba tiếng, nếu như Từ Lỗi muốn tới đây, chỉ cần không có chuyện đặc biệt quan trọng xảy ra, mỗi ngày anh đều có thể chạy tới N thành phố N gặp mặt tôi sau khi tan việc, nhưng vấn đề nằm ở chỗ là anh chưa cưới, quân nhân chưa cưới là không thể tùy tiện ra khỏi cửa quân khu.
Nha Đầu cũng đang cười ở bên cạnh, từ đầu tới cuối, cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện của tôi và Từ Lỗi, cô ấy nói: "Hai người quá chua nha." Ánh mắt mập mờ làm tôi thật ngại ngùng.
"Ai chua? Cậu nói bậy gì đó?" Tôi liếc cô ấy một cái, nhưng vẫn nắm điện thoại, vẫn còn đang nói chuyện với Từ Lỗi.
"Mình chua, anh mình quan tâm cậu nhiều hơn, trong lòng yêu cậu nhiều hơn, anh ấy sắp quên cô em gái là mình rồi, trọng sắc khinh em gái." Nha Đầu làm bộ như ghen, nụ cười ở khóe mắt lại bán đứng cô ấy.
"Cậu chọc mình." Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất ngọt.
Tôi cảm giác điện thoại của Từ Lỗi sẽ nghiện, mỗi lần nhận được điện thoại của anh thì tôi rất vui vẻ, giống như uống mật. Nha Đầu nói: "Cậu yêu anh mình rồi." Tôi lại phản bác: "Không thể nào." Nhưng trong lòng lại đang thắc mắc, tôi thật sự yêu sao?
Tôi vẫn cho là anh không thể biết nhanh như vậy, anh còn chừng mấy ngày mới có thể trở về, chỉ cần tôi không đi chọc Trịnh Duệ, ký giả tòa soạn cũng sẽ không bắt được đuôi của tôi cùng anh ta thì không xảy ra chuyện, chỉ cần chuyện này qua, Từ Lỗi trở lại cũng sẽ không phát hiện gì. Nhưng mà tôi lại sai lầm rồi, Từ Lỗi biết chuyện này rất nhanh, hơn nữa là ngày hôm sau, anh rất tức giận gọi điện thoại tới cho tôi.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |