Vay nóng Tinvay

Truyện:Trở Lại Trước Khi Chia Tay - Chương 39

Trở Lại Trước Khi Chia Tay
Hiện có 49 chương (chưa hoàn)
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-49 )

Siêu sale Lazada


Tôi cảm giác bây giờ tính tình Từ Lỗi thay đổi hoàn toàn, trở nên dính người, cũng có cảm giác chững chạc trong quá khứ. Mặc dù bây giờ anh làm cho người ta cảm thấy gần gũi không ít, không giống trước đây có cảm giác xa lánh, nhưng vô cùng gần gũi ngược lại làm tôi cảm thấy sợ.

"Em là vợ của anh, tại sao tôi không thể gọi em như vậy?" Trong điện thoại anh vẫn khăng khăng giữ ý kiến.

Đêm nay, Từ Lỗi lại khôi phục tính trẻ con như lúc mới ngã bệnh, càng không ngừng tìm tôi nói chuyện, nhiều lần tôi muốn tắt điện thoại, nhưng đều bị anh đe dọa. Tôi thật sự sợ người đàn ông này rồi, không ô thì thôi, một người đàn ông kinh người, luôn có thể bắt được nhược điểm của tôi, làm cho tôi bị đả kích trầm trọng.

Mừng diễn đàn Lê Quý Đôn 13 tuổi

Trong lúc đó, mẹ tới gõ cửa, tôi bị sợ đến vội cúp điện thoại, mẹ cứ đứng ở ngoài cửa, hoài nghi nhìn vào trong, hỏi tôi: "Đang nói chuyện với ai?" Bà như một trinh thám, giống như mọi hành động của tôi có thể làm bà chú ý.

"Mẹ, con gọi điện thoại mẹ cũng muốn quản sao?" Thật không chịu nổi sự quản lý của mẹ.

Mẹ lại đi vào, liếc mắt nhìn điện thoại tôi ném lên giường, muốn lấy điện thoại di động của tôi, nhưng tôi nhanh hơn bà một bước. Bà ngồi lên giường, mắt nhìn chằm chằm tôi, thở dài một hơi: "Mẹ nói đứa trẻ này, con... khẩn trương làm gì?"

"Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ? Mẹ ngủ không ngon, buổi tối phải ngủ sớm, bác sĩ từng nói..." Tôi muốn khuyên bà đi ngủ lại bị bà cắt đứt: "Mẹ chỉ muốn nói với con một chuyện."

Tôi nhìn mẹ, lại len lén nhìn điện thoại di động một chút, lúc này Từ Lỗi không thể gọi điện thoại tới đây, nếu không... sẽ rất lùng túng. Nhưng mà tôi vẫn lặng lẽ đổi chế độ âm thanh sang im lặng, cho dù Từ Lỗi gọi điện thoại tới thì mẹ cũng sẽ không nghe được tiếng chuông. Lúc này mới yên tâm cất di động vào trong túi, an tâm nói chuyện cùng mẹ.

"Mẹ, mẹ muốn nói gì với con?" Mấy ngày nay mẹ rất rất kỳ lạ, luôn thần bí, giống như có chuyện gì gạt tôi.

"Đến ngồi cạnh mẹ này." Mẹ ngoắc tôi, kéo tôi ngồi cạnh bà, sau đó mắt càng không ngừng nhìn tôi, nhìn đến tôi ngượng ngùng, tôi hỏi: "Mẹ, mẹ..."

Mẹ đưa tay xoa mặt của tôi, vén tóc tôi ra sau tai, nói: "Tiểu Diệp của mẹ, chớp mắt đã trưởng thành, nên lập gia đình."

Vừa nghe thấy là tôi biết ngay mẹ lại muốn bắt đầu càm ràm, trong lòng suy nghĩ như thế nên trốn tránh, nhưng sau đó nghe bà nói: "Còn nhớ rõ lúc cha con mất, con mới lớn một chút." Mẹ nói về chiều cao.

Lời của mẹ làm tôi nhớ tới cha. Bóng dáng của cha, tôi dừng lại năm đó lúc tôi năm sáu tuổi nhìn thấy, khi đó cha luôn dùng ria mép đâm tôi, vẫn luôn ôm tôi, để tôi trên lung ông cưỡi ngựa. Còn nhớ rõ năm đó, cha một đi không trở lại, thấy mẹ cầm hình cha lau nước mắt, mỗi lần hỏi tới chuyện này, mẹ đều không nói cho tôi biết. Cho nên tôi vẫn cho rằng mình không có cha, không ngờ hôm nay mẹ lại tự động nhắc tới cha, điều này làm cho tôi rất kinh ngạc.

"Cha, ông ấy... Tại sao vứt bỏ chúng ta?" Tôi biết rõ vấn đề này sẽ chọc cho mẹ đau lòng, nhưng vẫn hỏi.

"Ai nói cha con vứt bỏ chúng ta, cha ngươi là vì nước..." Mẹ rất kích động, phản bác tôi, dừng một chút, thở dài: "Mẹ vẫn không nói cho con biết chuyện liên quan đến cha ngươi, cũng luôn giấu diếm chuyện này. Con biết tái sao lúc trước mẹ phản đối con và Tô Trữ Hạo ở cùng nhau?"

Tôi lắc đầu, ý của mẹ làm sao tôi có thể biết, chẳng qua là cảm thấy lúc trước mẹ phản đối quá kịch liệt, cũng phản đối đến không giải thích được, mặc dù hôm nay biết A Hạo lừa dối tình yêu này. Hôm nay mẹ nhắc đến chuyện cũ, chẳng lẽ bà nguyện ý nói cho tôi biết?

"mẹ phản đối các con không phải là bởi vì mẹ không thích Tô Trữ Hạo, mẹ chỉ gặp qua nó một hai lần thì sao không thích nó như vậy? Mẹ phản đối là có nguyên nhân khác." Mẹ nói đến lúc nàu thì ánh mắt mờ đi rất rõ ràng.

Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi vẫn cho là mẹ quyết liệt phản đối như vậy là bởi vì không thích A Hạo, từ lần thứ hai A Hạo mặc quân trang tới gặp tôi, mẹ vẫn phản đối đến bây giờ, lúc ấy còn gắt gỏng với tôi, nhất định phải vì anh ta mà bỏ mẹ của mình sao? Tôi biết rõ mình không thể vì một người đàn ông mà bỏ mẹ, nhưng sẽ không bởi vì mẹ phản đối mà không qua lại với A Hạo nữa, tôi sẽ dùng hành động thực tế hóa giải quan hệ giữa mẹ cùng A Hạo, nhưng dĩ nhiên là tôi không làm được, bởi vì mẹ vẫn luôn không thích A Hạo.

Đang suy nghĩ, trên người có cảm giác rung, là điện thoại di động trong túi phát ra, tôi lấy tay đỡ điện thoại di động, không cần nhìn cũng biết nhất định là Từ Lỗi gọi tới, anh vẫn nhịn không được. May mắn là tôi đề phòng trước, chuyển tiếng chuông điện thoại di động thành rung, bằng không vào lúc này vang lên này làm mất vui, nhất định sẽ làm mẹ kinh ngạc.

"Tại sao mẹ phản đối con và A Hạo qua lại?" Lại nhớ tới A Hạo, trong lòng vẫn không khỏi đau một cái.

"Còn nhớ lần đầu tiên nó tới nhà, mẹ vừa thấy nó đã cảm thấy rất vui mừng, người hiền lành lại chịu khó, lúc ấy đang suy nghĩ, con gái tìm được bạn trai tốt như vậy, tlàm mẹ thì như vậy còn gì chưa đủ? Nhưng lần thứ hai, Tô Trữ Hạo mặc quân trang, khi đó quân trang đó làm mắt mẹ giảm dần, cũng bắt đầu từ lúc đó, mẹ không thích nó, bởi vì con gái mẹ không thể gả cho quân nhân."

"Tại sao vậy mẹ? Con nhớ cha cũng là một quân nhân, hơn nữa mẹ cũng nói cho con biết, đời này có thể gả cho cha con là hạnh phúc, nhưng tại sao phản đối gả con gái cho quân nhân?" Tôi không hiểu.

Tôi rất quý mến bộ đồng phục này cũng bởi vì cha, trong trí nhớ lúc tôi còn nhỏ, ba mặc bộ đồ ấy trên người rất đẹp trai, còn có hình của cha, bộ đồ màu ô - liu khiến tôi âm thầm hạ quyết tâm, sau khi lớn lên tôi cũng phải gả cho một quân nhân, gả cho quân nhân trở thành mơ ước lúc nhỏ của tôi. Nhưng tại sao bây giờ mẹ lại phản đối?

"Bởi vì quân nhân đều có thể vì nước hi sinh bất kỳ lúc nào." Đột nhiên mẹ lên giọng làm tôi giật cả mình.

"Mẹ..." Nhìn nước mắt của mẹ, đột nhiên tôi đau lòng, muốn ôm bà an ủi.

Mẹ cũng ôm ngược lại tôi, cơ thể run rẩy: "Mẹ vẫn không nói cho con biết, năm đó cha con xảy ra chuyện gì, mẹ sợ con còn nhỏ sẽ không chịu đựng được đả kích, cho nên vẫn lừa con nói cha con không trở về, thật ra thì cha con..."

"Thật ra thì cha mất rồi, thật sao?" Tôi tiếp theo lời của mẹ.

Chuyện tình yêu của cha và mẹ cũng coi như tình yêu đẹp nhất lúc đó, năm đó cha là Đại đội trưởng một đại đội việt chiến lúc chiến tranh, mẹ là một y tá bệnh viện hậu cần, lúc cha bị thương được đồng đội khiêng xuống là chính mẹ băng bó. Trong lửa đạn chiến tranh, hai người trẻ tuổi mến nhau, sau đó chiến tranh kết thúc, hai người kết hôn, tình cảm sau cưới vẫn làm người khác hâm mộ. Một năm kia, bởi vì chiến công, cha được đề thăng làm doanh trưởng, sau đó lại thăng chức làm đoàn trưởng, mà mẹ cũng thành y tá trưởng, lúc ấy đây là chuyện làm cho người ta tự hào cỡ nào. Nhưng sau đó lại không có chuyện tiếp theo, lúc ấy mẹ dời nhà, tất cả người bên cạnh đều không biết một chút về chúng tôi, cho nên cũng không thể biết sau đó cha mẹ có chuyện gì, hỏi mẹ thì bà luôn khóc, luôn không nói với tôi. Sau đó tôi cũng từng điều tra, đến đơn vị của cha để điều tra, lấy được kết quả là đơn vị của cha đã sớm bị điều đi, sau đó đi đâu, không ai biết, chỉ là mơ hồ đoán được có thể là hy sinh.

"Sao con biết?" Trên mặt me có kinh ngạc.

"Mẹ, mẹ còn xem con là đứa trẻ sao? Năm đó có thể tôi không hiểu rõ, nhưng trưởng thành cũng có thể hiểu rõ một vài chuyện, mỗi lần thấy mẹ cầm hình cha chảy nước mắt, con biết ngay bên trong nhất định có điều bí ẩn rồi."

Mẹ gật đầu một cái, tựa như đắm chìm trong trong ký ức, nói: "Năm đó, lũ lụt xảy ra, đơn vị của cha con nhận được mệnh lệnh đến đó giải nguy cứu tế, nhưng sẽ ở đó một năm, cha con không trở lại nữa. Khi mẹ nhận được điện thoại của doanh trại và chạy tới đó thì nhìn thấy cũng là di thể lạnh lẽo của cha con." Sau khi nói đến đây, mẹ khóc đến khóc không thành tiếng.

"Mẹ..." Tôi cũng khóc, tôi chưa bao giờ biết mẹ chịu áp lực cùng bi thương lớn như vậy, mỗi lần nhìn hình của cha thì trong lòng mẹ nhất định là đau đớn tới cực điểm?

"Cho nên mẹ vừa nhìn thấy bạn trai con cũng là một quân nhân, trong lòng mẹ lại không tiếp nhận được, cho nên mới hết sức phản đối." Rốt cuộc mẹ nói ra nguyên nhân không thích A Hạo.

Tôi vẫn cho là chân chính ghét, lại thì ra là bởi vì mẹ sợ tôi đi con đường như bà, cho nên mới kịch liệt phản đối như vậy, trước kia tôi trách lầm mẹ.

"Khi mẹ biết con và A Hạo chia tay, trong lòng mẹ vui vẻ biết bao, bởi vì rốt cuộc con gái mẹ không cần đi con đường của mẹ nữa, nhưng lúc đó mẹ lại cảm thấy chia rẽ một đôi có tình như vậy là nguwoif có tội." Trong mắt mẹ rất là đau lòng.

Tôi ôm mẹ, vùi đầu vào ngực bà, nức nở nói: "Mẹ, không trách mẹ, con và A Hạo chia tay không phải là bởi vì mẹ, thật sự không phải là vì mẹ."

"Diệp, đồng ývới mẹ, Tiểu Duệ tốt, chỉ có thằng bé mới đáng giá để con giao phó suốt đời người." Mẹ mong mỏi nhìn tôi.

Lòng của tôi loạn như một cuộn dây rối, không tỉnh táo được, tôi loạn xạ đồng ý: "Mẹ, mẹ để cho con suy nghĩ một chút, để cho con suy nghĩ một chút được không? Mấy ngày nữa sẽ trả lời chắc chắn với mẹ."

Mẹ đi, nhưng tôi vẫn đắm chìm trong chuyện mẹ vừa kể với tôi, tôi biết mẹ chắc là sẽ không đồng ý cho tôi yêu quân nhân yêu, Từ Lỗi phải làm thế nào? Từ Lỗi cũng là một quân nhân, mặc dù giữa tôi và Từ Lỗi không có gì, nhưng... Đột nhiên tôi luống cuống, rối loạn, cảm thấy trời sắp sập xuống.

Lúc này, điện thoại di động lại bắt đầu rung lên, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên là Từ Lỗi gọi tới, tôi không biết có nên nhận hay không? Nhìn màn hình, đã có mười điện thoại chưa nhận rồi, vậy cũng là anh gọi thôi. Tôi nên đối mặt với anh như thế nào đây?

Tôi cúp điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn qua: Từ Lỗi, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa. Soạn xong tin nhắn thì tôi liền hối hận, tôi có thể linh cảm được Từ Lỗi nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nói không chừng sẽ vội vàng tìm đến nhà tôi.

Từ Lỗi, thật xin lỗi! Tôi lặng lẽ nói thầm trong lòng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-49 )