← Ch.11 | Ch.13 → |
Kích tình tràn ra căn phòng nhỏ.
A Hạo trước mắt cực kỳ giống một con dã thú săn đuổi, đôi mắt lấp lánh, giống như đôi mắt màu xanh của dã thú hưng phấn lóe lên trong bóng tối, lúc này là như thế...
Đột nhiên lòng tôi nhộn nhạo, nhớ tới lần đầu tiên cùng anh ta hôn bên đường mòn, anh ta cũng vội vàng cùng nhiệt tình như bây giờ.
Còn nhớ năm đó, khi anh ta tốt nghiệp trường quân đội, vì sẽ phải rèn luyện cơ sở phía dưới nên trong vòng mười ngày phải đến doanh trại báo cáo, anh ta liền tới thành phố tôi học đại học.
Trên đường mòn của trường học, hai chúng tôi tay nắm tay bước chậm, thỉnh thoảng có bạn học đi qua cũng quay đầu nhìn chúng tôi, tôi nghĩ nhất định là cả người quân trang của A Hạo làm bọn họ chú ý.
"Diệp, mấy ngày nữa anh phải đến doanh trại."
"Vâng." Tôi gật đầu, không quá để ý.
"Đến doanh trại sẽ không có nhiều thời gian tới gặp em như vậy, không có nghỉ hè và nghỉ đông rồi, một năm chỉ có thể nghỉ một tháng." A Hạo nói tiếp.
Ừm... Tôi vẫn gật đầu.
"Em sẽ nhớ anh chứ?" A Hạo dừng lại, nhìn tôi chằm chằm hỏi.
"Sẽ." Bị anh ta nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng, tôi không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt nóng rực của anh ta.
"Diệp, anh có thể hôn em một cái không?"
Tim đập của tôi đột nhiên tăng nhanh, không thể tránh tầm mắt của anh ta nữa, ngẩng đầu tiến lại gần, lại thấy ánh mắt anh ta tỏa sáng trong bóng của tôi.
"Anh muốn hôn em một cái, có thể không?" A Hạo không chắc chắn hỏi lại một tiếng.
Lúc này đường mòn không có những người khác, chỉ có tôi cùng A Hạo đứng dưới tàng cây của một gốc cây, chỉ có nhịp tim tôi và anh ta đập.
"Sẽ có người......" Tôi nhỏ giọng nói.
Ánh mắt A Hạo sáng rực, kéo tôi đến cây bên cạnh đó, ôm tôi, hơi thở không đều nói: "Anh chỉ muốn hôn em."
Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, nụ hôn của anh ta đã rơi xuống.
Hai chúng tôi đều là nụ hôn đầu, cũng không ai có kinh nghiệm, A Hạo có vẻ có chút vụng về, đôi môi càng không ngừng ma sát tôi.
Một dòng nước ấm từ bốn cánh môi xông về vỏ đại não, lại xông về tứ chi cùng toàn thân.
Nhịp tim, y như nai con đụng chạm lấy ngực của tôi.
Dĩ nhiên anh ta không thỏa mãn ma sát với đôi môi, dùng răng nhẹ nhàng cắn môi của tôi. Cảm giác tê liệt từ trên môi truyền đến, tôi rên rỉ một tiếng, thân thể như nhũn ra.
"Hạo..." Tôi muốn ngăn cản anh ta, nhưng lại không muốn ngăn cản, mâu thuẫn trong lòng, một thứ gì đó mềm nhũn đưa vào khoang miệng của tôi.
Đây là gì? Chẳng lẽ là thứ mềm nhũn có co dãn là đầu lưỡi của anh ta? Tôi mở to hai mắt, nhìn thấy cũng là dục vọng trong mắt của anh ta.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng đầu lưỡi nhiệt tình cũng đang công chiếm mỗi một tấc thịt mềm trong khoang miệng tôi, tê tê, mềm mềm làm dây thần kinh tôi căng ra, cảm giác ngứa ngáy trong lòng, giống như bị nước biển cắn nuốt.
"Hạo......" Ánh mắt của tôi mê ly, cảm giác trống rỗng hành hạ tôi.
A Hạo tựa đầu vào cổ của tôi, hơi thở nặng nề phả vào da của tôi, truyền đến cảm giác tê ngứa một chút.
Cảm giác tê dại bị gặm cắn, chính là chân thật.
"Cô bé này, lúc thân thiết còn mất hồn." Giọng của A Hạo phiêu đãng ở bên tai, rất gần.
Hồi hồn lại thấy A Hạo làm bộ tức giận, tôi ngẩn ra.
"Xem ra anh còn chưa đủ cố gắng, anh phải để em không có cách nào suy nghĩ gì nữa." Anh ta cười tà một tiếng làm cho tôi có một dự cảm chẳng lành.
Vừa vội vừa nóng bỏng, kích tình của anh ta đập vào mặt.
Trước ngực chợt lạnh, tôi kêu lên, anh ta lại gần sát tôi.
Da thịt nóng bỏng dán vào người tôi, tôi mới phát hiện quần áo trên người anh ta không biết đã cởi từ lúc nào, chỉ còn lại quần lót nhỏ còn mặc trên người của anh ta. Mà tôi cũng không có tốt hơn bao nhiêu, quần áo trên người đã bị anh ta cởi ra, cũng may là váy phía dưới còn mặc trên người, nhưng... váy có thể an toàn ở trên người hay không vẫn chưa biết, nhưng dáng vẻ A Hạo bây giờ rất vội vàng, tôi rất khó bảo đảm.
"Hạo, anh làm gì đấy?" Tôi sợ hãi kêu lên.
"Diệp, anh đã nhịn lâu rồi, cho anh được không?" A Hạo thở mạnh, rất gấp.
"Không..."
Nhưng lời từ chối còn chưa ra khỏi miệng cũng đã bởi vì động tác kế tiếp của anh ta làm tôi cáu.
Tay anh ta phủ ở ngực của tôi, tay kia nhẹ nhàng nắm trên đỉnh quả nho, cảm giác nóng rực từ đỉnh bộ ngực truyền tới.
"Ưm..." Tôi rên rỉ một tiếng.
"Diệp, em thật đẹp!" Giọng nói ấm áp của A Hạo truyền tới.
Mặt tôi đỏ lên, thật muốn nói nhưng đột nhiên cảm giác ấm áp từ hai mảnh đồ đặt ở trên đỉnh quả nho của tôi.
Một hồi tê dại, cả người tôi mềm nhũn.
Ù, tích tích......
Tiếng của điện thoại di động nhắc nhở đột nhiên vang lên, cắt đứt không khí mập mờ.
Đầu của tôi như bị đổ nước lạnh, nhất thời tỉnh táo lại.
A Hạo vẫn còn đang gặm quả nho của tôi, giọng buồn buồn từ cổ truyền đến: "Diệp, cho anh..."
Anh ta giống như đứa trẻ muốn ăn kẹo lại đột nhiên bị ngăn lại, kêu la gay gắt.
"Đừng làm loạn, Hạo! Để cho em, em xem tin nhắn."
A Hạo lại kéo tôi, ôm thật chặt: "Không được, anh muốn em."
Đầu chôn thật sâu trong cổ tôi, cảm giác tê tê dại dại từ động mạch cổ giống như lửa đốt truyền vào đầu óc của tôi, đầu lại bắt đầu hiện ra trạng thái thiếu ô xi.
Tôi dùng sức đẩy anh ta, trong miệng kêu: "Hạo, đừng......"
A Hạo ngẩng đầu lên, nhìn tôi rất lâu, trong đôi mắt có tình cảm màtôi không hiểu, không tiếp tục hôn xuống, chỉ ôm tôi thở: "Là anh quá gấp, anh không miễn cưỡng em. Để cho anh ôm một lát được không? Một chút thôi."
Tôi nghe tiếng tim đập của anh ta đụng vào ngực của tôi, cẩn thận vừa nghe mới biết tim của tôi cũng đập không thua kém anh ta. Bộ phận kia của anh ta vẫn cứng rắn cao ngạo ngẩng đầu, theo hơi thở của anh ta thỉnh thoảng ma sát nơi mềm mại của tôi, tôi rên rỉ lên một tiếng. Nhưng chính tiếng tiếng rên rỉ đó mà thiếu chút nữa khiến A Hạo nổ tung, anh ta nói: "Tiểu yêu tinh giày vò người khác!" Trên mặt đã dừng bụ cười, chỉ là ánh mắt vẫn lấp lánh như cũ làm lòng tôi như bị đụng mấy cái.
Rất lâu sau, A Hạo mới thả tôi, mặc cho tôi lấy điện thoại, chỉ là từ sắc mặt đỏ bừng có thể suy ra anh ta vẫn còn đang áp chế lửa trong người.
Tin nhắn là của Tu Dĩnh gởi tới, cô ấy nói: Chị Đồng Diệp, em đã đến doanh trại của anh ấu, anh ấy không tới đón em, là em tự ngồi xe đến.
Thấy tin này, tôi ngớ ngẩn, ngược rồi, tất cả đều ngược lại, kiếp trước bạn trai Tu Dĩnh tự mình đón cô ấy, mà tôi mới đổi hai ba chuyến xe đứng mới đến doanh trại của A Hạo, nhưng sau khi sống lại, tôi cùng với Tu Dĩnh lại trái ngược.
Tôi vội trả lời tin nhắn: ngồi xe dằn vặt như vậy, nhất định là mệt mỏi rồi đúng không? Ăn cơm xong thì mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Mới vừa gủi đi là cô ấy đã trả lời: Chị Đồng Diệp, em còn chưa ăn cơm. Lúc em đến, bọn họ đã ăn cơm rồi, bây giờ anh ấy đưa em đến quán cơm nhỏ ăn.
Tu Dĩnh là người Hồ Bắc, thật ra thì cũng không quen với tôi lắm, chúng tôi biết trên một diễn đàn. Bởi vì A Hạo nên tôi thường truy cập một diễn đàn có tên "Quân tẩu". Nơi đó có chị em ở khắp năm châu bốn biển, mọi người không ai biết ai, nhưng bởi vì chung danh xưng mà tụ chung một chỗ, đó chính là — quân tẩu. Có vợ của quân nhân, cũng có người sắp trở thành vợ quân nhân thê làm quân tẩu, còn có những bạn gái của quân nhân, còn có một vài cô gái thích quân nhân, họ hoặc nhiều hoặc ít sẽ để các quân tẩu giới thiệu giúp. Tôi truy cập vào diễn đàn do một câu nói của A Hạo —
"Em cho rằng làm quân tẩu tốt như vậy sao? Đó là tổng hợp của tịch mịch cùng kiên cường, có bao nhiêu thiếu nữ bởi vì không nhịn được cô đơn khi ở riêng hai nơi, không nhịn được lúc ngã bệnh không có người đàn ông bên cạnh, không nhịn được không lãng mạn dưới ánh trăng mà cuối cùng rời khỏi chồng của mình, em có thể làm được không?"
Lúc ấy, tôi không có bất kỳ phản bác nào, nhưng mà trong lòng tôi lại nghĩ, tôi có thể chịu được. Nhưng sau đó sự thật kiểm chứng, quân tẩu thật sự không tốt như vậy.
Vì hiểu rõ quân tẩu, tôi bắt đầu lên mạng tìm tòi tất cả liên quan đến quân tẩu, sau đó vào diễn đàn, nơi đó giống như tôi vì một nửa kia là quân nhân mà mọi người tụ chung một chỗ. Ở diễn đàn đã lâu mới biết quân tẩu có ngọt bùi cay đắng, vinh quang của sự xưng hô quân tẩu này muốn làm tốt nó cũng không dễ dàng.
Trong diễn đàn có bao nhiêu quân tẩu bởi vìmột mình đảm đương một phía mà lặng thầm khóc thút thít, có bao nhiêu người bởi vì nghề nghiệp quân nhân mà không có thể gặp nhau mà khổ sở khóc lóc kể lể, có bao nhiêu ngã bệnh lại tự mình đến bệnh viện, người bưng trà nước đều không có, có bao nhiêu người làm mệt nhọc trên công ty về đến nhà cũng một mình đối mặt vách tường lạnh lẽo, lòng rất nhiều chua xót, tôi mới biết thì ra là A Hạo cũng không có hù dọa tôi.
Ở nơi này, tôi biết rất nhiều chị em giống tôi, trong đó có Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh quen biết bạn trai cô ấy ở trên mạng, là một trang mạng tìm bạn trăm năm lớn. Cô ấy nói cho tôi biết, vừa mới bắt đầu chỉ là tò mò nghề quân nhân này, sau đó từ từ lui tới đã lâu nên từ từ yêu, đến cuối cùng làm thế nào cũng không thể rời khỏi. Cha mẹ cô ấy từng phản đối, bởi vì bạn trai cô ấy không phải sỹ quan, mà là một sỹ quan có thời hạn ba năm, tiền lương không cao, càng không có chức vụ gì, nhưng cô ấy nói yêu sẽ không quan tâm thân phận của đối phương. Tôi bởi vì lời cô ấy nói mà cảm động, mỗi lần cô ấy ghi chép trên diễn đàn, ghi chép từng ly từng tý cùng với bạn trai cô ấy, mỗi lần tôi cũng sẽ nhắn lại, thường xuyên qua lại, chúng tôi từ diễn đàn chuyển đến Q rồi thành chị em tốt không có gì giấu nhau.
Mà tôi cùng cô ấy có thể trở thành chị em tốt như vậy còn có một nguyên nhân khác, bạn trai của chúng tôi đều đi lính ở thành phố X, A Hạo cách vùng ngoại ô thành phố X khoảng một giờ, mà doanh trại của bạn trai Tu Dĩnh cũng cách xa thành phố X năm giờ, trong một huyện nhỏ, mà thành phố X đến huyện nhỏ đó không có xe tốc hành, phải chuyển ba lượt xe mới có thể đến, có thể biết lúc Tu Dĩnh chạy tới nơi đó sẽ có nhiều mệt mỏi.
"Đang suy nghĩ gì đấy, tập trung như vậy?" Cơ thể A Hạo tiến đến gần.
"Không có gì." Tôi khép điện thoại di động.
"Không đúng, em có chuyện, sẽ có chuyện." Ánh mắt A Hạo nghi ngờ liếc về phía tôi: "Đang gửi tin nhắn cho ai đó?"
Câu hỏi này làm tôi hơi nhíu mày lại. Ai cũng từng hỏi tôi như vậy, khi đó tôi đang gửi tin cho anh ta, hôm nay thì ngược lại, anh ta hỏi tôi, đột nhiên trong đầu hiện lên bộ dáng người đàn ông kia một cách tự nhiên, cặp mắt và lông mày đẹp nhíu thật chặt, giống như thắt lại, làm cho người ta có kích động muốn vuốt lên.
"Tỉnh lại đi!" Một cái tay không ngừng đung đưa trước mắt tôi, kéo tôi trở về thực tế, ngẩng đầu, lại thấy trong đôi mắt A Hạo muốn phun ra lửa."Đang suy nghĩ ai đó? Nhắn cho đàn ông à?"
Anh ta nói những lời này giống như cục đá rơi vào mặt nước, từ đáy lòng tôi nổi lên ngàn tầng sóng, lửa giận đột nhiên bốc lên. Trước kia anh ta đúng là nghi thần nghi quỷ như vậy, luôn nói tôi có đàn ông bên ngoài, sau đó tôi nổi giận một lần, anh ta đã tốt hơn nhiều, hôm nay được nghe lại lời này thì tức giận cũng không áp chế được nữa.
"Đi ra ngoài, anh đi ra ngoài cho em!" Tôi dùng sức đẩy anh ta.
A Hạo dùng sức ôm lấy tôi: "Diệp, em làm gì vậy?"
"Không được kêu tôi là Diệp, anh đi ngay." Tôi trừng anh ta, tất cả chuyện cũ hiện lên trong đầu của tôi, trong tấm hình có anh ta tuyệt tình đẩy tôi ra, mặc kệ tôi khổ sở cầu xin thế nào anh ta đều không quay đầu liếc tôi một cái, điều đó làm tổn thương tôi sâu sắc... tôi vẫn còn hèn hạ muốn cứu vãn.
Tôi thật sự chính là muốn cứu vãn sao? Tôi chỉ cần một lý do, lý do chia tay, năm đó tại sao anh ta có thể tuyệt tình nói hai chữ "chia tay" này.
"Lòng dạ anh sao sắt đá vậy, cho tới bây giờ chỉ vì mình suy nghĩ thôi, có lúc nào nghĩ tới tôi đâu?" Oán hận đã khống chế không được nên như suối trào tuôn ra.
"Diệp, em làm sao vậy? Tại sao đột nhiên nổi giận như thế?"
Tôi không nói lời nào, chỉ dùng sức đẩy anh ta ra ngoài, nhưng sức của nam lớn hơn, làm sao tôi cũng đẩy được.
"Đừng làm loạn, Diệp." A Hạo hôn tôi, lửa giận như núi phun ra cũng bị nụ hôn của anh ta từ từ dập tắt, trái tim bang lạnh cũng chầm chậm hòa tan."Chúng ta rất tốt mà, đừng cãi nhau, là anh sai, không nên hoài nghi em, tha thứ cho anh được không?" Anh mắt của A Hạo sáng lên, tôi nhìn hình ảnh ngược của mình trong đồng tử của anh ta, như đã trút giận, thở dài.
"Cô chủ, điện thoại tới! Cô chủ, điện thoại tới!" Điện thoại di động đột nhiên hát lên, cắt đứt lúng túng giữa tôi và A Hạo.
Tôi cầm điện thoại lên xem, thấy ảnh đại diện nghịch ngợm cũng biết là Nha Đầu gọi tới, tôi nói với A Hạo: "Em nhận điện thoại." Và nhẹ nhàng đi về phía phòng vệ sinh, bấm nút nghe.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |