Lựa chọn của anh ấy
← Ch.07 | Ch.09 → |
Khi Bắc Bắc trở về, tôi vẫn như cũ đùa nghịch trên máy tính của anh...
"Dì Hà nói hôm nay em không xuống ăn cơm tối?!" Anh nói với tôi, một bên thả túi sách xuống, một bên đi vào phòng tắm.
Bắc Bắc có một khuyết điểm, đó là rất thích sạch sẽ
"À, .... em không đói bụng." Tôi có một chút không an tâm.
Khi đứng trước mặt tôi, anh tùy ý mặc vào áo T-shirt, trên người tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng của sữa tắm, tóc chảy xuống vài giọt nước, thật gợi cảm.
"Em giúp anh lau khô tóc nhé." Giật chiếc khăn mặt trong tay anh, tôi cười khanh khách, muốn tiếp cận anh.
"Không cần." Dich Bắc nghiêng qua một bên, tránh khỏi sự tiếp xúc của tôi.
Tôi ngơ ngẩn cả người. Tôi quên mất trong hai năm gần đây, Bắc Bắc không thích tiếp xúc với người khác phái.
Có lẽ không phải tôi quên, mà tôi vẫn nghĩ mình là ngoại lệ...
Bầu không khí dường như cứng lại .....
Muốn làm dịu đi bầu không khí này, Bắc Bắc chuyển tay qua dùng máy tính, thấy có bộ phim mới cũng không thèm nhìn liền trực tiếp xóa đi."Lại down bộ phim quái quỷ gì về nữa đây? Còn phát biểu cảm tưởng, Đồng Tử Y... em muốn chết hả!!"
Bầu không khí thoải mái nhất thời quay trở lại...
"Anh trai à, người ta cũng là muốn cùng anh tham khảo một chút thôi" Tôi nghịch ngợm nháy mắt, cố che dấu sự không thoái mái vừa rồi...
"Bớt giỡn đi, tìm đàn ông thảo luận vấn đề này, không sợ bị lợi dụng sao?!" Bắc Bắc cầm khăn lau tóc, lơ đãng n
Khóe môi của tôi nhếch lên."Nếu anh muốn lợi dụng em, em vui vẻ phối hợp."
Vô cùng, ..... vô cùng trực tiếp ám chỉ. Tay Bắc Bắc cứng lại một chút sau đó, anh cười cười.... giả vờ như mình không nghe.
Hai năm qua, anh cứ đối với tôi như vậy. Nhưng lúc này đây, tôi không nghĩ khinh địch như vậy nữa.
"Dì nói khi nào anh về thì qua phòng tìm dì đó."
"Mẹ tìm anh? Tốt, nhưng làm sao bây giờ, ...hôm nay anh phải sửa báo cáo trước đã, rồi qua đó sau."
"Dì tìm anh có việc gấp, anh qua đó ngay đi." Tôi mỉm cười nói..
Bắc Bắc nhíu mày."Hả?Việc gấp sao?" Anh buông chiếc khăn trong tay xuống, "Được rồi, vậy anh qua đó trước."
Bắc Bắc đứng lên, đi ra cửa...
"Anh trai...em có thể nói trước cho anh biết, dì muốn nói chuyện gì cùng anh, để tránh anh bị dọa chết." Tôi vẫn còn cười, không phải nụ cười sang sảng bình thường mà có lẽ nụ cười rất phức tạp. Bắc Bắc cuối cùng cũng chú ý tới....
"Chuyện gì?"
"Dì muốn biết.. anh có muốn muốn cưới em hay không?!"
"Cái gì?!!" Vẻ mặt của Bắc Bắc dường như là hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề....
"Anh trai.... vậy anh muốn muốn cưới em hay không?" Tôi bình tĩnh vừa cười vừa hỏi anh... Lòng bàn tay tôi ẩm ướt một mảng ...
"Y Y, thật ra em có hiểu mình đang nói gì không?" Vẻ mặt Bắc Bắc kinh ngạc cực điểm, không giữ được bình tĩnh, bộ dạng thất bại...
"Anh trai.... thật ra anh hiểu em đang nói gì, đúng không? Chỉ là anh không nghĩ đến thôi." Tôi cười chua sót.
"Anh trai à, ...em yêu anh...đã rất lâu. lâu lắm rồi.... lâu đến nổi...lâu đến nổi...nó hòa chung với máu của em. Anh trai à, chẳng lẽ anh thật sự không cảm nhận được sao?"
Bắc Bắc cứng đờ cả người.... Cũng không phải vì ngoài ý muốn, mà bởi vì anh cố ý xem nhẹ chuyện này, bị tôi dễ dàng phát hiện như vậy.
"Y Y, đừng nói nữa, nói ra......chúng ta có thể sẽ không có khả năng quay lại......" Tiếng của Bắc Bắc thật nhỏ...
"Không, anh trai....... từ giây phút này trở đi, chúng ta đã không thể quay lại được nữa rồi.. Anh có thể cự tuyệt, đó là quyền lợi của anh. Em cũng đã nói xong quyền lợi của em." Lần đầu tiên tôi cười nhạt nhẽo đến như vậy.... nhạt nhẽo đến mơ hồ.
"Y Y......"
"Anh trai, năm 14 tuổi, anh hỏi ước mơ của em là gì, thật ra Y Y không có ước mơ nào cả. Ước mơ duy nhất của Y Y, toàn bộ đều là ANH."
Bắc Bắc chấn động
"Y Y, chúng ta là anh em đấy!!"
"Anh trai..., em gọi anh là anh trai, không nhất định phải coi anh là anh trai thật sự.... anh đã biết, chỉ là anh không muốn nghĩ, đúng không?"
Bắc Bắc ngạc nhiên, trả lời không được.
"Hai năm qua, em ám chỉ ngày càng rõ ràng, nếu anh không hiểu, như vậy thật ngốc." Nước mắt tôi muốn trào ra.
"Nhưng mà, anh không phải kẻ ngu ngốc, cho nên trong lòng anh đã sớm hiểu được, không phải sao?"
Bắc Bắc trầm mặc, ánh mắt thật phức tạp.
"Như vậy, anh có thể cho em câu trả lời không?" Tôi đang cười mà lòng lại đau đớn.
Bởi vì, tôi đã biết câu trả lời.
"Thực xin lỗi, Y Y..... Anh chỉ muốn làm anh em với em thôi." Bắc Bắc phức tạp nhìn tôi, sợ tôi tổn thương, lại không đành lòng lừa gạt...
Quả nhiên....
"Như vậy anh đi tìm dì, nói cho dì biết câu trả lời của anh." Tôi xoay người, đưa lưng về phía anh, không muốn cho anh thấy nước mắt của mình.
♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂
Trong phòng của Trầm mẹ truyền ra tiếng cãi nhau kịch liệt.
Nói chính xác, tiếng của Trầm mẹ rất thấp, rất nhẹ, chỉ có tiếng của Bắc Bắc là cố đè nén âm thanh giận dữ.
Tôi đứng ở ngoài cửa phòng, thản nhiên cười.
"Mẹ, đủ rồi! Cái gì mà đem Y Y đuổi đi chứ, con không muốn nghe."
......
"Cái gì mà nuôi người dưng.... Mẹ không cần phải nói khó nghe như vậy."
......
"Với con, Y Y không phải người dưng, em ấy là em gái con!"
......
"Mẹ, nếu mẹ cứng rắn như vậy, con cũng không để Y Y chịu thiệt thòi, chi phí học đại học của em ấy con sẽ lo, con sẽ chăm sóc cuộc sống về sau của em ấy. Con sẽ cùng Y Y dọn ra ngoài ở!"......
Cửa phòng bỗng dưng mở ra, nhìn tôi dựa vào vách tường, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Bắc Bắc chốc lát bối rối.
"Y Y
"...... Đừng sợ, có anh ở đây." Bắc Bắc hiểu được tôi đã nghe tất cả, trong mắt anh đau xót hiện ra rõ ràng.
Tôi lẳng lặng cười, giống như một đóa hoa bị cơn mưa làm dập cánh.
"Anh trai, em không sợ." Tôi cười lắc đầu.
Tôi không sợ, bởi vì con đường tương lai phía trước, có thể tôi vẫn phải đi một mình.... cho nên tôi không hề sợ hãi ((&_&))
"Đi thôi, đến phòng anh, anh có lời muốn nói cùng em." Bắc Bắc chủ động ôm lấy bả vai tôi..
Nhưng lúc này đây, nghiêng người tránh đi là tôi...!
Bắc Bắc sửng sốt, tay giơ ở giữa không trung.
"Không được, em còn có chuyện muốn nói cùng dì." Tôi giải thích....
Trầm mẹ đã đứng ở cửa phòng."Có chuyện gì muốn nói cùng tôi?"
Sắc mặt Bắc Bắc không được tốt lắm, lo lắng mẹ anh còn nói ra những lời còn khó nghe hơn với tôi.
"Thưa dì, con nghĩ anh ấy đã trả lời rất rõ ràng rồi. Anh ấy không cần con."
Từ đầu tới cuối trên mặt của tôi đều mang theo nụ cười bình tĩnh, không có ai oán, không có đau
Ngược lại, cánh tay ở không trung kia của Bắc Bắc chậm rãi hạ xuống, cả người cứng lại...
"Đúng vậy." Bà gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt.
"Vậy thì dì giúp con mai mối đi. Con hy vọng trước khi nhập học, có thể mau chóng lập gia đình. Dù sao con cũng không có nhiều tiền, đóng học phí đại học sẽ là gánh nặng."
Bắc Bắc chấn động, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào vẻ mặt tự nhiên của tôi.
"Không thành vấn đề, hai ngày nữa tôi sắp xếp cho cô." Bà nhạt nhẽo đáp ứng.
"Các người đùa cái gì vậy?"
Bắc Bắc dùng sức lay bả vai tôi, rất bình tĩnh nói."Y Y, đừng lộn xộn, tiền học phí, tiền sinh hoạt của em, anh sẽ trả. Anh còn tiền tiết kiệm, anh sẽ giúp em giải quyết hết ...em đừng suy nghĩ lung tung."
"Không được, anh đã không còn là gì với em nữa."
Tôi cười, nói với Bắc Bắc như vậy.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |