Hạnh phúc thoáng qua
← Ch.73 | Ch.75 → |
Trong tay cầm hai túi đồ ăn lớn. Bắc Bắc không nói được một lời...
Tôi buồn cười, cố gắng không cho anh nhìn ra là tôi cố ý.
Mở cửa vào nhà, anh đột nhiên xoay người lấy thân thể cao lớn ngăn tôi lại.
Bắt gặp trên môi tôi nụ cười chưa kịp tắt."Em còn cười!" Anh ảo não, hôm nay là ngày mà anh mất mặt nhất trong đời.
"Đừng nóng giận mà." Bàn tay nhỏ bé của tôi không an phận, vuốt ve ngực anh.
Thấy anh đứng bất động, bàn tay nhỏ bé của tôi lại càng "được một tấc muốn tiến thêm một thước" ở trước ngực anh cởi mấy cái nút áo....... hiện ra bên trong là một lồng ngực trần trụi rắn chắc....
Anh bỗng nhiên chấn động.... cắn răng khó chịu giống như nhẫn nhịn chuyện gì đó thống khổ...
Bàn tay nhỏ bé của tôi linh hoạt trượt một đường xuống dưới.... đụng phải vật đàn ông cương cứng...đang vô cùng đòi hỏi...
Anh hít một hơi thật sâu hét."Đồng Tử Y...em lớn mật quá
"Lớn mật đối với anh không tốt sao?....." Tôi cố ý bám bên tai anh, dùng lời nói khiêu khích....
Trong suốt khoảng thời gian qua, anh đối với tôi rất tôn trọng. Buổi tối hai chúng tôi đều ôm nhau ngủ chung giường, nhiều lần suýt chút nữa thì xảy ra chuyện "này nọ", nhưng vẫn chưa bao giờ vượt qua ranh giới, lực nhẫn nại của anh làm tôi muốn cắn đứt lưỡi.....
Tôi không cần anh nhẫn nhịn.... !!!!
"Hôm nay đừng nghĩ đến ăn cơm!" Anh tuyên bố để cho tôi đói bụng.
Lý trí anh hoàn toàn biến mất, anh hung hăng hôn đôi môi tôi, thân hình cả hai dính sát vào nhau không có khe hở, lời lẽ yêu đương cuồng nhiệt, nụ hôn phát ra những ngọn lửa tình nóng bỏng.
Tôi bị đẩy ngã nằm trên sofa, chiếc váy dài bị kéo xuống chân, lộ ra vùng da thịt trắng nõn nà, cả người nhìn yếu ớt nhưng lại rất gợi cảm.
Tôi thở gấp gáp..... để mặc cho anh chu du trên người tôi, cứ một lời nói anh để lại một nụ hôn....
Rất nhanh sau đó, toàn thân của tôi và anh đã trần trụi..... Vật đàn ông cương cứng của anh chà sát qua lại nơi huyệt động của tôi ngọt ngào tra tấn...làm tôi thở gấp gáp không ngừng.... Khuôn ngực đầy đặn hồng hào đang bị anh dùng tay ôm ấp.....
"Vào.. vào..... phòng." Bắt lấy tia lý trí cuối cùng, tôi hổn hển nhắc nhở anh....
"Không còn kịp nữa rồi......" Anh khổ sở cắn răng, động thân mạnh mẽ một cái, vật đàn ông đã chìm vào cơ thể
Trong giây phút đó, cảm giác tuyệt vời tựa như dòng điện xẹt qua thân thể của chúng tôi....
Thân thể anh tuỳ ý cử động, không một chút kiềm chế, giống như trừng phạt hay tìm kiếm.... lại giống như mãi mãi không bao giờ cảm thấy đủ.
Mỗi lần anh mạnh mẽ hạ thân xuống xâm nhập, là dường như muốn lấy đi cả linh hồn tôi, làm tôi rên rỉ thành tiếng...không còn cách nào để suy nghĩ hay kiềm chế, chỉ có thể bất lực mà đong đưa cơ thể, nghênh đón anh, nghênh đón tình yêu của tôi....
Toàn bộ phòng khách bây giờ nóng bỏng như một lò hỏa thiêu......
Cuồng nhiệt như vậy vẫn chưa thỏa mãn chúng tôi, anh ôm tôi đặt trên tấm thảm dê trên sàn nhà, vật đàn ông của anh vẫn nằm sâu trong cơ thể tôi, thật mạnh mẽ đi vào tôi.... Đem bản thân mình chôn sâu trong cơ thể tôi...
Mỗi một lần anh đâm vào...mỗi một lần như vậy...là tiếng đánh yêu thương của hạnh phúc...
Thì ra, đây mới chính là kết hợp của tình yêu....
......
Bầu không khí tràn đầy hơi thở sau ân ái.... tôi nằm trong lòng anh, gương mặt đỏ ửng như ánh mặt trời, bởi vì quá kích thích cũng bởi vì quá xấu hổ..... Vừa rồi tôi không chịu đựng nổi mà rên rỉ lớn tiếng..... quả thật muốn rớt cả nóc nhà.... không biết có bao nhiêu người hàng xóm nghe được tiếng rên rỉ đó.... xấu hổ quá.....
"Bắc Bắc... vừa rồi anh......" Cuộc ân ái lần này không giống như lần đầu tiên.... nếu nói anh không có cao trào thì đúng là nói dối trắng trợn!
"Có phải anh làm em đau không?" Anh xoa mái tóc của tôi, bộ dáng như "Dã thú" vừa rồi, bây giờ chứa đầy cưng chiều, yêu thương.
"Đau...... mà cũng không đau......" Mặt của tôi càng đỏ hơn, không diễn tả nổi cảm giác này, rất đau và cũng rất khoái lạc.
"Xin lỗi em, rất đau sao?.... Anh muốn quá..... không nghĩ đến em....." Anh nghĩ đến tôi chưa có kinh nghiệm chuyện nam nữ, toàn bộ quá trình ân ái vừa rồi lại cuồng nhiệt như bão táp..... Anh áy náy hôn lên hai má của tôi....
"Vậy lần trước......buổi tối khi mình chia tay ..... Tại sao không giống như bây giờ? Em nghĩ là... em nghĩ là....." Tôi nghĩ là nếu chúng tôi có ân ái với nhau thì cũng giống như buổi tối hôm đó.... Nguội lạnh, nhạt nhẽo...
Đêm hôm đó anh rõ ràng không có cao trào khoái cảm.....
"Ngày đó anh khổ sở sắp chết, em nghĩ anh nên có hành động như thế nào?......" Nhìn thấu nghi hoặc của tôi, anh buồn cười nói...
Thì ra người vô lương tâm lại là tôi....
Tôi ôm lấy thắt lưng anh, tựa trên lồng ngực trần trụi của anh, tôi bĩu môi....
"Anh bế em về phòng, cho em nghỉ ngơi một chút nhé." Anh ôm lấy tôi đứng dậy...
Vừa vào phòng ngủ, tâm tình tôi hưng phấn, trêu đùa anh."Nhịn nhiều năm như vậy, một lần là đủ à? Không muốn vài lần sao?" thở một hơi lạnh toát, đặt tôi nằm trên chiếc giường mềm mại, sắc mặt không thay đổi.... Nhưng cơ thể anh lại nổi lên phản ứng...
"Anh đi làm thức ăn cho em." Nhớ đến bữa ăn, anh chuẩn bị rời đi...
Tôi ôm cổ của anh lại không cho đi, tiếp tục khiêu khích."Anh xác định mình đã ăn no? Hay vừa rồi anh đã cố hết sức?"
Thân thể anh nổi lên phản ứng không thể lừa người được. Anh mới vừa mặc vào chiếc quần lót, bây giờ vật đàn ông cương cứng như muốn nổ ra.
"Ăn chưa đủ!" Gầm nhẹ một tiếng... anh bắt đầu tiếp tục hôn tôi...
Bữa tối không có ai ngó ngàng đến...
Trong phòng ngủ nóng bỏng một màn....
Cảm giác dụ dỗ được anh vô cùng...vô cùng thành công...
♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂
Đêm qua, hai người chúng tôi đều quá cuồng liệt, làm xương cốt của tôi muốn gãy ra từng cái...anh mới buông tha tôi...
Chúng tôi mệt đến rũ cả người, chân người này còn quấn lấy chân người kia.... ngủ đến giữa trưa, khi mặt trời chiếu đến mông cũng không để ý.
Có loại cảm giác mãi mãi bên nhau sánh cùng trời đất...
Có loại cảm giác yêu đương mãnh liệt lại kích tình...
"Reng— Reng." Từ buổi sáng đến bây giờ tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách vẫn không ngừng vang lên, chúng tôi mặc kệ, không nhấc máy.
Mà điện thoại của anh, đã tắt máy từ lâu...Rốt cuộc cũng đến điện thoại của tôi reo....
Thấy tôi vẫn ngủ gà ngủ gật, anh đứng dậy, lấy điện thoại dưới gối của tôi ra."Mẹ à? Mẹ tìm Y Y sao? Có việc gì nói sau được không? Cô ấy mệt sắp chết rồi......" Anh cũng không kiêng dè gì, lời nói của anh có thể khiến cho người nghe suy nghĩ lung tung....
"Điện thoại của con, con không mở máy.... Cái gì ạ? Ông nội trúng gió?" Anh ngồi bật dậy.....
Tôi cũng kinh ngạc, buồn ngủ tiêu tan mất...
"Được! Bọn con sẽ lập tức chạy đến bệnh viện." Cúp điện thoại, anh và tôi lật đật mặc quần áo vào...
Đi ra xe, chúng tôi liền đi về hướng của bệnh viện...
Trong phòng bệnh, ngồi rất nhiều người, ngoại trừ bác gái của anh ra, hầu như còn có đầy đủ họ hàng thân thích...
"Tình hình ra sao?" Anh lo lắng hỏi..
Ông nội của anh lúc này đang đeo mặt nạ dưỡng khí, hai má teo tóp tái nhợt. Kcùng anh đi thăm hỏi ông cụ thì sắc mặt vẫn hồng hào, khoẻ mạnh... khác một trời một vực so với bây giờ.
"Cao huyết áp dẫn đến trúng gió, toàn thân tê liệt, hiện tại huyết áp vẫn chưa ổn định." Mẹ anh trả lời.
Anh ngẩng đầu nhìn, trên biểu đồ đo huyết áp ghi cao trên 180, thấp dưới 140.... quả thật vẫn còn rất nguy hiểm..... nếu lần thứ hai trúng gió, thì......
"Vì sao huyết áp đột ngột tăng cao như vậy?" Ông nội anh huyết áp luôn luôn ở mức bình thường.
"Chuyện của bác gái.... con.... ông nội con đã biết......" Ảnh chụp đều nằm trên trang bìa báo chí, hơn nữa còn liên tục nằm trên trang nhất mấy ngày liền, còn nổi tiếng hơn so với ngôi sao.
Lưng tôi ứa ra mồ hôi lạnh.... Tôi hình như..... không để ý đến tâm tình của ông cụ.....
"Vậy thì sao? Ông nội vì bà ta mà tức giận như vậy?" Không nghĩ đến Bắc Bắc hỏi một câu lạnh lẽo như vậy.
"Thành thật xin lỗi mọi người, tôi nghĩ người có lỗi chính là tôi." Trong góc tường, một người đàn ông trung niên nho nhã đứng dậy, vẻ mặt áy náy.
Người đàn ông trung nhiên nho nhã này, tôi đã gặp vài lần...là bác trai của Bắc Bắc...
"Cha! Cha nói cái gì vậy? Có người mẹ như thế, ngay cả con cũng cảm thấy hổ thẹn! Nếu cha muốn ly hôn, chuyện đó cũng thật bình thường." Một người thiếu niên thanh tú đứng dậy, lên tiếng ủng hộ cha."Cha của con cũng có cuộc sống riêng mà ông ấy muốn, cuộc hôn nhân này chính là do ông ngoại ép buộc, hiện tại đã đến mức này rồi, nên trả tự do cho cha con đi!"
Cha của thở dài một hơi....
Đột nhiên, ngón tay của ông nội anh giật giật lên, như muốn nói cái gì đó....
Rất nhanh, mẹ của Bắc Bắc ra mặt, tiễn chân họ hàng anh đi ra ngoài, chỉ giữ lại hai nhà bọn họ.
Giúp ông cụ tháo mặt nạ dưỡng khí ra, ông cụ cố gắng hết sức, nói chuyện nghe không rõ, nhưng ý nguyện rất rõ ràng."Cha..... muốn... muốn.... sửa di chúc!.... một phân tiền.... một phân tiền..... cũng không cho.... đứa con gái chết tiệt kia...."
Có thể nhìn ra, ông cụ đã khổ sở đến cực điểm....
"A Hân, con cứ việc ra đi.... là cha...cha không đúng... xin lỗi con.... Trên gối nằm của cha có lưu một số tiền cho cha con của con...công ty giao lại cho Bắc Bắc.... nó, nó không để ý đến, nhưng bắt buộc nó phải gánh trách nhiệm mà thôi....."
Quyết định cuối cùng đúng như dự kiến, sản nghiệp của Trầm gia, vẫn chỉ có thể truyền cho cháu đích tôn.
"Cha..... cha biết con không để ý đến tiền.... chỉ mong muốn được tự do...." Chân mày bác trai của Bắc Bắc giãn ra thoải mái, dường như đã trút đi ngàn cân gánh nặng...
"Cầm tiền........ nhà ở cũng giao lại cho con.... nếu con không muốn, có thể giữ cho..... con của con....." Ông cụ cố hết sức, nghiêm túc nói.
Cuối cùng bác trai của Bắc Bắc cũng gật đầu...
Ngay cả ngôi nhà bọn họ đang ở cũng giao cho bác trai của Bắc Bắc, đứa con trai khẳng định đi theo cha...Đồng nghĩa việc bác gái của anh ra đi với hai bàn tay trắng
"Bắc Bắc...." Ông cụ gọi anh, Bắc Bắc kéo tay tôi đi nhanh đến bên ông.
"Đã hàn gắn với Y Y rồi à?....." Giác quan của ông cụ rất mạnh, lần trước tôi và Bắc Bắc đi thăm viếng ông cụ, cho dù chúng tôi đã đóng vai hạnh phúc bên nhau nhưng ông cụ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Bắc Bắc giữ chặt tay của tôi, gật đầu."Vâng ạ! Cuối năm nay chúng cháu kết hôn!"
"Cháu muốn làm bác sĩ thì...cứ làm.... nói cha của cháu.... đem.... đem cháu dâu của ông.... vào công ty bồi dưỡng thêm..... Con bé đó..... kinh doanh.... Có lẽ......tốt hơn so với cháu....."
"Vâng, thưa ông." Bắc Bắc gật đầu, thật là hãm hại tôi mà.
Thật ra anh có dự tính, trước khi kết hôn tạo cho ông cụ một niềm vui, anh sẽ nhận tiếp quản công ty. Bắc Bắc cũng không phải là ham sản nghiệp của Trầm gia, nhưng nếu không xác định ai là người sở hữa rõ ràng thì người đàn bà kia không ngừng có ý niệm muốn chiếm lấy, gây phiền toái không ngừng cho chúng tôi. Cũng vì xảy ra sự cố này mà Bắc Bắc cấm tuyệt đối không cho bà ta xuất hiện.
"Kêu...... Luật sư đến......"
Nói xong câu cuối cùng, ông cụ an tâm, nhắm hai mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi, chờ luật sự đến....
......
Bản di chúc cũ đã được sửa lại...
Những người khác đều phải đi làm... nay tôi cùng Trầm mẹ thay phiên nhau chăm sóc ông cụ.
Quan hệ giữa tôi và Trầm mẹ hoà hợp rất nhanh sau đó, mỗi ngày bà đem canh cho ông cụ uống, thì cũng mang một chút thuốc bổ thân thể cho tôi.... Nghe nói, thuốc này sẽ khiến dễ dàng thụ thai hơn....
Tôi cùng Bắc Bắc ngày càng keo sơn hơn, vì bệnh viện ông cụ nằm cũng là nơi Bắc Bắc làm việc, cho nên mỗi lần tan ca xong, anh trực tiếp đến đây, việc đầu tiên chính là ôm lấy thắt lưng tôi.... Làm hại Trầm mẹ bản tính vốn xa cách thì bây giờ nụ cười ngày càng tươi hơn.
......
Hôm nay, năm giờ đến rất nhanh.....
Trầm mẹ giao cho tôi trông chừng ông cụ, tôi ngồi một mình trong phòng bệnh với ông.
Ông cụ huyết áp vẫn rất cao, không ổn định, Bắc Bắc nói phải canh chừng thật cẩn thận.
"Lộp bộp, lộp bộp." Một đôi giày cao gót màu đỏ đứng trước mặt tôi.
"Con kia! Đi rót cho tao ly rước." Giọng nói vênh váo tự đắc truyền tới, tôi vừa ngẩng đầu lên liền sửng sốt, thì ra là người Bác gái mất tích mấy ngày nay!
"Bà đến đây làm gì?" Khẩu khí của tôi không hài lòng.
"Lại đây nhìn lão già không cho tao một đồng một cắc nào, không được à?" Giọng điệu của mụ ta thật ngang tàng.
Ông cụ tỉnh lại, lấy mặt nạ dưỡng khí ra, hơi thở mệt nhọc, cảm xúc không ổn
"Lão già kia! Tôi muốn làm cho ông chết, tại sao ông không chết sớm một chút đi? Còn dám dặn bác sĩ không cho tôi vào?" Mụ ta không khách khí, hùng hổ xông lên giường bệnh của ông cụ bằng bước chân không còn minh mẫn của mình.
Tôi chắn trước mặt ông cụ, châm chọc."Bản thân mình dám đi vào hộp đêm tìm trai bao, bây giờ còn mặt mũi để xuất hiện, làm sao vậy, bà với đám chị em thối tha kia không bị phóng viên truy đuổi đến mức leo tường sao?" Tức nước vỡ bờ, so về mồm mép thì lời tôi nói ác độc hơn nhiều.
Mụ ta mở lớn mắt như nghĩ thông suốt điều gì, chỉ vào người tôi chửi ầm lên."Con quỷ cái khốn nạn này! Tao biết là mày rồi! Bằng không tại sao đúng lúc như vậy, cả một đám chị em tao đều không một người nào thoát!"
Đúng là bệnh thần kinh, không hiểu mụ ta đang nói cái gì.
Thấy huyết áp ông cụ bắt đầu tăng cao lên, tôi không thèm nhìn mụ ta, chạy nhanh ra ngoài gọi điện thoại cho Bắc Bắc, sau đó cũng chạy đến nơi trực của các y tá, nhờ họ thông báo cho bác sĩ trưởng khoa.
Tôi nhanh chóng chạy về phòng.... vừa đến cửa, bước chân tôi cứng lại.
"Lão già, người khác đều đi chết, tại sao ông không chết đi? Dám đem tiền cho A Hân, người không có chút quan hệ ruột thịt nào mà không cho tôi một xu! A Hân là cái gì? Bất quá năm đó chỉ là người đàn ông mà tôi cho uống thuốc kích thích, đúng dịp mang thai thôi. Ông không phải là vì mặt mũi của mình mà bắt buộc A Hân cưới tôi à? Bây giờ thì thương yêu hắn, đem tiền cho hắn, đây là chuyện quái quỷ gì?"
Hơi thở của ông cụ ngày càng nặng nề, huyết áp đã cao hơn 200, tôi nóng nảy muốn đi vào ngăn
"Tức giận sao? Tôi đây còn nói một chuyện càng làm ông tức chết, cháu đích tôn yêu quý của ông, năm đó cũng giống như A Hân, bị tôi cho uống thuốc kích thích!"
Mắt tôi trừng lớn, quả thật không thể tin chính mình vừa nghe được cái gì.
"Chỉ khác là, tôi đối với A Hân tử tế, chỉ có mình tôi hưởng lạc cùng với anh ta. Còn cháu đích tôn của ông, tôi đem cột nó trên giường, cho nó uống thuốc kích thích, chơi nó.... thì ra chơi chính cháu mình, thật sướng....." Gương mặt biến thái của mụ ta càng thêm dữ tợn."Cháu đích tôn của ông, bình thường tự cho là mình thanh cao, ông có biết ngày đó nó ở trên giường đáng thương cỡ nào không? Giãy dụa đến cả cổ tay cổ chân đều chảy máu, nó cắn đầu lưỡi máu chảy đầm đìa, nhưng thật bất lực..... hahaha..... Thân thể không nghe theo nó, ông có biết thuốc kích thích đó mạnh thế nào không? Ước chừng có thể làm cho đàn ông cương cứng hơn 24 tiếng, sướng một mình xong, tôi thật mệt mỏi, nhưng tôi không muốn tha cho nó! Đồ tốt như vậy, đương nhiên phải chia sẻ cho những chị em tốt chứ, ha ha... Tôi gọi bảy người chị em của tôi đến, cùng nhau sướng, thay phiên sướng......Sướng đến một ngày một đêm...Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy quá sướng .... Sướng nhất chính là đến cuối cùng thằng cháu đích tôn yêu quý của ông cũng bắn ra.... Không sao cả.... bọn này giúp nó lau sạch rồi lại tiếp tục... ha ha ha ...."
Mụ ta điên cuồng cười to...
Nước mắt ông cụ chảy ra, huyết áp càng thêm cao hơn...
Hai mắt của tôi đều đỏ bừng, ngực như bị người ta đâm vào hết dao này đến dao khác! Không! Tôi muốn đem cái dao này đâm vào mụ đàn bà kia!
Biến thái...... Biến thái!
Tôi cứ đứng như vậy ở trước cửa, hai mắt đỏ ngầu.... Cho đến khi bác sĩ chạy tới, đem họ đuổi hết ra ngoài
"Lập tức cấp cứu bệnh nhân, hoài nghi chảy máu não." Bác sĩ tuyên bố, Bắc Bắc cũng vừa kịp thời chạy tới, anh còn mặc trên người bộ Blouse trắng noãn, sạch sẽ."Anh cũng đi vào đó." Không có ai đủ thời gian nhìn qua bất kì người nào. Bắc Bắc gia nhập vào đội ngũ bác sĩ vào phòng phẫu thuật cho ông cụ.
Mụ đàn bà kia vẫn còn cười lạnh lùng.... Một nụ cười mãn nguyện khi đưa người ta vào chỗ chết..
Cười lạnh xong, mụ ta xoay người, đi đến thang máy, ấn nút đi xuống...
Tôi đi theo sau mụ ta...
Khi tháng máy đến nơi, đã kín hết chỗ, mụ ta không có kiên nhẫn, liền đi theo cầu thang bộ.
"Đi theo tao làm gì?" Đi được vài bậc thang, mụ ta chú ý đến tôi vẫn còn đi theo sau, mụ quay đầu đùa cợt."Đừng nói cho tao biết, mày chưa nghe được." Thì ra, mụ ta không chỉ nói cho ông cụ nghe mà còn nói cho chính tôi nghe.
"Sao đây? Muốn cùng tao chia sẻ kinh nghiệm hưởng thụ đàn ông hả?" Mụ ta nhìn tôi đùa cợt, cười thật to, ngôn ngữ dâm uế không thể nào chịu nổi."Của quý của Trầm Dịch Bắc cũng giống như khuôn mặt nó, nhìn đẹp quá đi. Đám chị em của tao đến bây giờ đều cảm thấy trải qua với nó xong, về sau ngủ với ai cũng không có một chút thích thú. Mọi người còn thường thường tán gẫu rằng, của quý của nó thật trơn mềm, mịn màng hơn so với lụa, lại còn rất cứng nữa...thật đúng là quá mức thoải mái so với bình thường."
Mắt của tôi đã không chịu nổi mà chảy ra nước mắt. Giọt nước mắt này khó có thể chịu đựng được nổi đau...
Bắc Bắc của tôi.... Bắc Bắc sợ hãi từng đôi từng đôi mắt cá.... Bắc Bắc giết chết những con cá mà mình yêu thích nhất..... Bắc Bắc đi khắp nơi tìm người đánh nhauBắc Bắc bị chính cha mình dùng gia pháp trừng trị, cũng không cầu xin tha thứ.....
Giống như bị ma quỷ nhập vào thân, hành động và lời nói của tôi cũng không còn khống chế được. Tôi đè bả vai của mụ ta lại, vô cùng...vô cùng nhẹ nhàng nói."Bác à, không một ai được quyền khi dễ anh ấy.... cho nên..." Tôi lộ ra nụ cười quái dị, cười ra nước mắt."Cho nên, bà đi chết đi." (ThaoMy: sis rất ủng hộ dzô 100%, Quinn: Em không ủng hộ đâu, em thích để mụ ấy tự sinh tự diệt hơn, khổ thân Y Y vì tội giết người T_T)
Tay tôi dùng sức đẩy, tôi chỉ nhìn thấy mụ ta hoảng sợ hét lớn, té xuống..... một tiếng hét kinh thiên động địa....
Tôi giống như nhìn thấy được năm Bắc Bắc 19 tuổi, đôi mắt đỏ ngầu, cũng dùng hành động này, đem mụ đàn bà phá hỏng cuộc đời anh đẩy đi xuống lầu...
Nước mắt của tôi rớt xuống hai bên má, lạnh như băng lại đau đớn.... Sau đó tôi nhìn thấy, một mảng máu to, cùng với mụ đàn bà chết không nhắm mắt.
Tôi là ma quỷ, bởi vì tôi đã sớm thấy được tại chỗ rẽ của cầu thang, có một cánh cửa lộ ra thanh sắt bén nhọn chưa có người tu sửa....
"Không bao giờ....... còn người khi dễ anh ấy....." Tôi nghe được tiếng của mình thì thào lặp lại, có tiết tấu. "Không bao giờ .... còn người khi dễ anh ấy....."
Đột nhiên, điện thoại của tôi vang lên, phá tan yên tĩnh....
Cửa hành lang đột nhiên mở ra."Y Y, sao em lại ở đây? Ông nội không được rồi.... Mau....." Tiếng nói quen thuộc lo lắng vang lên.
Trong tầm mắt anh..... lời nói đột nhiên cứng lại trong yết h
"Có, có chuyện.... gì?" Nhìn người đàn bà chết không mắt nằm đó, dự cảm không tốt làm cho tiếng nói của anh run rẩy.
"Em, em.... giết người....." Tôi nghe được giọng mình đờ đẫn.
Không có bi thương, không có sung sướng, thậm chí không có sợ hãi, tất cả cảm giác của tôi đã hoàn toàn trống rỗng.
"Im miệng! Không cho nói lung tung!" Đột nhiên, anh khiển trách, chưa từng thấy anh nghiêm khắc như vậy."Chỉ là ngoài ý muốn! Bà ta tự mình ngã xuống."
Bắc Bắc của tôi nói dối, Bắc Bắc luôn luôn sống có nguyên tắc... anh vì tôi mà nói dối...
"Bắc Bắc... vô dụng thôi....." Nước mắt tôi chảy ra, bởi vì khi tôi đẩy mụ ta, đúng lúc cũng thấy được chỗ rẽ có hai người đứng.
Một người là Hàn Băng Lệ, một người là bác dọn vệ sinh.
Quả nhiên......
"Giết người, giết người!...." Tiếng hét lớn của Hàn Băng Lệ cuối cùng cũng vang lên....
Xung quanh có rất nhiều tiếng bước chân chạy lại..
Bắc Bắc ôm cổ tôi, trên khuôn mặt hiện ra nỗi bi thương chưa từng có."Em thật là ngu ngốc! Thật ngu ngốc!" Anh ôm lấy thân thể đờ đẫn như xác chết của tôi, một giọt nước mắt rớt trên cổ rồi chảy xuôi vào trong cơ thể t
Tuyệt vọng...
"Không cho phép em nhận tội! Không cho phép em....." Anh gầm lên ra lệnh cho tôi."Anh không tin, anh không thể tin, ngay cả người mình yêu cũng bảo vệ không được!"
Vì sao muốn có hạnh phúc luôn khó khăn như vậy?
"Bắc Bắc... quên em đi."
Tôi nhìn anh, nói một câu cuối cùng như vậy.
.............
Năm 2008.... Hạnh phúc của Đồng Tử Y và Trầm Dịch Bắc vẫn chỉ là thoáng qua!
← Ch. 73 | Ch. 75 → |