Truyện:Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Chương 54

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Trọn bộ 77 chương
Chương 54
Quan hệ tay ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hai nắm tay bên mạn sườn của tôi đã trắng bệch và thủ sẵn thế tiến công. Không biết vì sao toàn thân tôi lại trào ra một sức mạnh không thể nào ngăn cản nổi, tôi dùng sức đẩy anh ta ra, kiêu hãnh đứng lên, nghiêm nghị nhìn anh ta gằn từng chữ "Y — Đằng — Diệu, anh nghe cho rõ đây! Tôi mặc kệ trước đây anh đã làm những việc gì đối với người bên cạnh tôi, tôi không muốn truy cứu mà cũng biết mình đấu không lại anh. Nhưng nếu anh dám đụng đến Trầm Dịch Bắc, thì cho dù có xuống địa ngục làm quỷ tôi cũng sẽ không buông tha cho anh. Nếu anh làm bị thương anh ấy một bàn tay, tôi sẽ chém đứt hai tay của mình. Nếu anh dám huỷ đi tướng mạo của anh ấy, tôi lập tức lấy axit để rửa mặt, nếu anh giết anh ấy...đừng lo lắng, tôi lập tức cho anh thấy thi thể của tôi... Tôi nói được thì tôi sẽ làm được!!"

Một con thỏ trong lúc nóng nảy tức giận cũng sẽ cắn người, mà tôi giờ như một con tiểu bạch thỏ không để ý đến sống chết nhào vào con sư tử ở trước mặt.

Y Đằng Diệu nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng càng lúc càng đậm. Bầu không khí chỉ có hai chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau anh ta mới cắn răng nói."Đồng Tử Y, nếu tôi muốn làm hại một người, tôi có cần phải dùng những cách ngu xuẩn như vậy sao? Tôi chỉ cần tuỳ tuỳ tiện tiện xếp đặt một số sự cố trong lúc chữa bệnh là có thể hủy diệt anh ta rồi!"

"Huỷ đi, cứ việc huỷ diệt đi!" Ánh mắt của tôi thật hung ác, bởi vì muốn quyết tâm bảo vệ một người, mà không ngại huỷ diệt cả thế giới."Trong lòng mỗi người chúng ta đều có một người mà dù chết cũng muốn bảo vệ, và Trầm Dịch Bắc chính là người mà Đồng Tử Y tôi muốn dùng cả sinh mạng này để bảo vệ!" Tôi cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn, dùng hết sức lực đập xuống một cái, ngay lập tức những mảnh thuỷ tinh vỡ ra tung tóe ra khắp nơi, tôi hung hãn nói tiếp với Y Đằng Diệu. "Nếu anh động đến anh ấy, anh cũng xong đời rồi! Tôi —Đồng Tử Y không để cho anh sống yên lành đâu."

Tôi cay độc và dữ tợn như vậy, Y Đằng Diệu chưa bao giờ thấy qua. Anh ta không giận mà ngược lại cất tiếng cười lạnh lùng, một lúc lâu sau mới lạnh lẽo hỏi lại."Vậy còn Thôi Hải Kỳ thì sao?"

Tôi ngơ ngẩn cả người.

"Tôi tìm vài tên côn đồ bao vây anh ta, phá rối quán của anh ta, em không có chút cảnh giác, lo lắng nào sao?" Y Đằng Diệu đùa cợt nói."Vốn muốn huỷ đi hoàn toàn cho xong. Nhưng ở trong trung tâm vật lí trị liệu, anh ta rất được yêu quý, cho nên chỉ có vài người bệnh nhân bị tôi uy hiếp mà thôi."

Tôi thở một hơi lạnh toát nói."Y Đằng Diệu, anh thật quá vô liêm sỉ!"

"Đùa giỡn với người đàn ông lần này so với những tên yếu đuối trước kia cảm thấy thích thú hơn nhiều, bề ngoài nhìn đơn giản như vậy nhưng đụng chuyện cũng rất ương bướng."

"Thật ra anh muốn làm gì?" Tôi sắp mất hết sức lực, tôi trêu ai ghẹo ai mà lại gặp một tên ôn thần khủng bố như thế này?

"Không muốn làm gì cả! Đối với Thôi Hải Kỳ, tôi đã mất đi hứng thú muốn trêu đùa rồi, bởi vì tôi rất ngạc nhiên, Đồng Tử Y...em còn muốn lừa gạt bản thân mình đến bao lâu nữa?" Y Đằng Diệu không hề nhìn tôi, đi tới ngồi thẳng trên sofa tự phụ bắt chéo chân nói."Tôi muốn nhìn xem lần này em có thể kiên trì bao lâu?"

"Yên tâm! Tôi sẽ kiên trì lâu, thật lâu!" Tôi bị chọc giận hoàn toàn khi nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh ta.

"Còn nữa, tôi.... muốn...từ.... chức!" Tôi hét lớn lên không hề để ý đến hình tượng nữa.

"Được thôi." Anh ta khoát tay."Tuy rằng một tháng tôi ở Trung Quốc chỉ có vài ngày, còn tất cả tôi đã giao cho luật sư. Tuy nhiên tôi cam đoan, nếu em đi làm ở một công ty khác, tôi cũng sẽ mua cái công ty đó. Dù sao tôi cũng có tiền, mà trên thế giới này có tiền chính là có thể mua được tất cả. Cho nên trò chơi vẫn tiếp tục cho đến khi tôi không còn muốn nữa mới thôi!

Tôi bị chọc cho tức chết!

"Sắp hết giờ làm việc rồi, bây giờ em mau đi chơi với người thế thân của em đi." Anh ta nhếch miệng cười lạnh, cử chỉ của anh ta quả thật muốn làm cho người ta nhào vào đấm đá.

"Thôi Hải Kỳ không phải là người thế thân!" Tôi thật sự muốn xé nát anh ta!

Không muốn tranh cãi vô nghĩa với anh ta nữa, tôi xoay người chuẩn bị đẩy cửa đi ra thì phía sau vang lên một câu hỏi lành lạnh."Chắc là tính cách của anh ta tương đồng phải không?"

Tôi hít một hơi sâu thật muốn hét lớn ra tiếng!

Muốn đánh anh ta cũng không đánh được, nên tôi kiên quyết mở cửa bước ra ngoài thì phía sau truyền đến một tiếng nói sâu kín, mang theo cô đơn. "Đồng Tử Y, bởi vì tôi không có ánh mắt giống Trầm Dịch Bắc, không có cái má lún đồng tiền giống Trầm Dịch Bắc, không có ngón tay thon dài giống Trầm Dịch Bắc.... cho nên chúng ta nhất định không thể đến được với nhau sao....... ?" ((&_&))

Giọng nói chứa nỗi cô đơn sâu sắc làm cho tôi chấn động, trong nháy mắt tôi cảm thấy thứ mình vừa nghe được chỉ là tiếng hư ảo mà thôi.

"Càng tiếp cận sự thật của chân tướng, cảm giác càng lạnh lẽo."

Cánh cửa lẳng lặng vang lên một tiếng "Ầm", rồi cả tiếng nói như hư ảo cô đơn kia cũng bị nhốt lại trong phòng.

♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂

Tôi cùng Nhược Hàm đứng tâm sự trước cửa của công ty.

"Nhược Hàm, chị không sao chứ?" Tôi vỗ vỗ đầu nhè nhẹ, không muốn nghĩ nhiều tới chuyện phiền lòng.

"Không có sao cả, chị tốt lắm." Cô ấy không chút do dự trả lời, trong giọng nói lộ ra kiên cường.

"Có cần từ chức không? Y Đằng Diệu sẽ ở lại Trung Quốc không lâu đâu, nghe nói Hàn Thiếu Nghệ nhận quản lý nghiệp vụ của công ty." Đè nén sự phiền muộn của mình, tôi chỉ lo lắng cho Nhược Hàm thôi. Trải qua ngày hôm nay, tôi có cảm giác Y Đằng Diệu cũng không đụng đến Hải Kỳ và Bắc Bắc nữa.

"Tại sao lại từ chức? Đã đổi ông chủ mới, tiền lương mỗi người chúng ta đều tăng thêm 10%, và còn được hưởng thụ phúc lợi đầu tư bên ngoài xí nghiệp nữa. Chị không nghĩ sẽ đổi công việc." Giọng nói của Nhược Hàm nhẹ nhàng, dĩ nhiên cô ấy nghĩ đây là những điều kiện tốt.

"Không sợ à?......"

"Chị sợ cái gì chứ?" Khi Nhược Hàm không có say rượu thì bề ngoài nhìn nhu nhược, nhưng thật sự bên trong là một người cứng cỏi.

"Đúng vậy! Em cũng không có gì để sợ!" Tôi ôm lấy cô ấy, cười đùa."Chị Nhược Hàm truyền thêm sức mạnh cho em nha!"

"Y Y, tối nay chị sẽ lên mạng đặt mua hai cái thiết bị xung điện để phòng thân. Nếu xảy ra tình huống như hôm nay, chúng ta cứ dí vào người anh ta một cái!" Nhược Hàm vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi bị Y Đằng Diệu kéo vào văn phòng.

"À đúng rồi, chị Nhược Hàm này, chuyện hôm nay đừng nói cho anh trai của em và Hải Kỳ biết nhé." Tôi nhanh miệng dặn dò cô ấy.

Cô ấy kì quái hỏi."Chị biết không thể nói cho Dịch Bắc, nhưng tại sao không thể nói cho anh trai chị biết?"

"Bởi vì....." Tôi vừa định trả lời cô ấy thì một chiếc xe Audi màu bạc đã đến gần.

Một tiếng "Kít" vang lên, kính xe kéo xuống rồi hé ra một khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ấm áp nói."Y Y, lên xe đi."

Cả người tôi yên lặng bất động, tôi không có cách nào tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Nhược Hàm.

Tôi tham lam nhìn vào khuôn mặt, ánh mắt dịu dàng của anh mà đã thật lâu rồi không được nhìn thấy.

Anh cười nhẹ nhìn tôi thật lâu, trên mặt anh cũng hàm chứa rất nhiều quyến luyến nhớ nhung giống như tôi.

Một phần sự quyến luyến nhớ nhung ấy làm cho tôi có chút giận dỗi nho nhỏ. Anh thật là một kẻ bạo hoại...quá bại hoại.... nói đi chỉ có 10 ngày, kết quả là đi đúng một tháng! ((*_*))

"Về khi nào? Tại sao không để em ra sân bay đón anh?" Tôi không hề động đậy, làm mặt nghiêm nghị một chút nhưng thật ra tôi rất muốn... rất muốn nhào vào vòng tay ôm ấp của anh, hung hăng đánh anh vài cái trước ngực.

Bởi vì trong một tháng qua, nhớ thương đã hung hãn tra tấn tôi.

Anh cười ngọt ngào không có trả lời, chỉ là vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt tôi như muốn nói."Em nhớ anh sao? Còn anh rất nhớ em....."

Mở cửa xe ra, một làn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi thơm sữa tắm thoang thoảng từ người anh đi tới mũi tôi. Không cần nhìn cũng có thể nhận ra trên tóc anh còn hơi ướt, chứng tỏ anh chỉ chạy về nhà tắm rửa xong là lập tức đến đây.

"Vào xe đi." Anh có chút nóng vội, thúc giục tôi.

Tôi mở hẳn cửa xe ra, đang muốn đi vào thì phía sau một tiếng còi ô tô khác vang lên. Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một chiếc BMW màu đen, lòng của tôi cả kinh.... tôi hình như đã quên mất.....

Nhược Hàm mỉm cười rồi đi qua đó.

Hải Kỳ xuống xe nhìn tôi cười ấm áp, nụ cười như vậy làm tôi cảm thấy áy náy không ngừng.

Bạn trai lần này lại có điểm nào giống Trầm Dịch Bắc?

Chắc là tính cách tương đồng phải không?.. Lời của Y Đằng Diệu nói không ngừng xoay quanh tai tôi.

Vòng tay ôm ấp dưới ánh đèn đường..... người đó nói cho tôi biết, thật tình yêu một người đàn ông không phải là phạm tội...

KHÔNG!!!

Cho dù cá tính của Hải Kỳ và anh có nhiều khía cạnh tương đồng, cũng trầm ổn, cũng giọng nói nhẹ nhàng, cũng thiện lương. Cho dù sự dịu dàng, bao dung của Hải Kỳ và anh cũng thật tương đồng .... Nhưng khác nhau mà, thật sự khác nhau mà..... bởi vì Bắc Bắc đã nằm yên trong ký ức, còn ân thật trước mắt tôi.

Vì vậy tôi không cần người thế thân!

......

Rất nhanh sau đó, Hải Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Nhược Hàm đi đến bên chúng tôi.

"Dịch Bắc, đổi người nhé, được không?" Ngay sau đó, Hải Kỳ đã mở cửa xe ra.

Tôi cứng người lại.

Bắc Bắc cũng sửng sốt."Chúng ta.... bốn người cùng nhau đi xem phim.... Hải Kỳ..... em ngồi xe của anh ấy." Khi tôi giải thích xong, nửa ngày sau anh mới hiểu ra ý của Hải Kỳ.

Trong lúc Nhược Hàm đang dở khóc dở cười nở nụ cười gượng ép, thì tôi cũng từ từ hiểu được tại sao Hải Kỳ đưa ra đề nghị muốn bốn người cùng nhau đi xem phim.

"Anh chưa từng thấy qua cặp đôi nào xứng đôi hơn hai người đó." Tôi nhớ rõ, Hải Kỳ đã từng nói như vậy.

Bắc Bắc cũng không phải khờ, anh rất nhanh đọc hiểu được ý của Hải Kỳ, dĩ nhiên đây cũng không phải là lần đầu.

Anh liếc tôi một cái thật sâu, không phát hiện được cảm xúc phức tạp gì trong mắt của tôi...vì thế ánh mắt của anh càng thêm sâu thẳm hơn.

"Nhược Hàm, lên xe đi." Anh xuống xe, lịch sự vì Nhược Hàm mà mở cửa bên trái của tay lái.

Đây là sự khác nhau giữa tôi và Nhược Hàm, anh rất ít khi vì tôi mà mở cửa xe và trong lúc đó chúng tôi cũng không làm thêm những cử chỉ khách sáo này.

Nhược Hàm mất tự nhiên ngồi vào xe, trong khi Hải Kỳ cười cười, vỗ vỗ bả vai tôi nói."Y Y, chúng ta cũng đi thôi."

Tôi đi theo bước chân của Hải Kỳ, mang theo tâm trạng thật nặng nề.

Ngồi vào trong xe, Hải Kỳ giúp tôi cài dây an toàn. Tôi ngước mắt lên vẫn nhìn thấy Bắc Bắc đứng trên đám cỏ xanh nhìn sâu vào tôi.

Trong mắt anh chứa nhiều phức tạp và sự tổn thương...Tôi định mở miệng muốn giải thích cùng anh. Tôi muốn nói cho anh biết, tôi không có tham dự vào ý tưởng tác hợp cho anh và Nhược Hàm....

Nhưng tôi biết bây giờ không phải lúc thích hợp cho những lời giải thích.

*****

Dọc theo đường đi, tôi im lặng khác thường làm cho Hải Kỳ chú ý tới.

"Có phải cảm thấy anh làm vậy có hơi quá đáng?" Hải Kỳ cười cười, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.

"Không có.... chỉ là cảm thấy có cần thiết phải làm vậy không? Bọn họ sau này gặp mặt nhau có thấy xấu hổ không?" Tôi chỉ ăn ngay nói thật

"Y Y, em sẽ mãi mãi không hiểu được tâm tình của người làm anh trai đâu. Người làm anh trai hy vọng có thể đem em gái của mình giao cho một người mà mình tin tưởng. Khi bọn họ mới 18 tuổi, lúc ấy Dịch Bắc thường đến nhà anh chơi, mọi người trong nhà anh ai cũng thích cậu ấy cả. Ngay cả anh thỉnh thoảng mới về nhà, ít khi tiếp xúc vói cậu ấy mà cũng rất thích nữa. Anh và cha anh vẫn trông ngóng hai người họ có thể thành một đôi, cho nên lúc nghe nói bọn họ kết giao với nhau, hai cha con anh đều rất vui mừng. Cha anh còn nói thẳng rằng, bây giờ còn là sinh viên nhưng vẫn có thể kết hôn, ông không ngại đem con gái gả sớm ra ngoài. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện....."

Đúng vậy, rất nhiều chuyện người tính không bằng trời tính.

"Nhưng theo em hiểu thì Nhược Hàm đối với anh trai em... không có tình cảm trai gái gì đâu...." Tôi cảm giác thấy rõ ràng như vậy.

"Y Y, em có tin không? Nếu bây giờ Dịch Bắc ngỏ lời cầu hôn với Nhược Hàm thì nó sẽ đồng ý ngay, cho nên vấn đề này không phải ở phía Nhược Hàm." Hải Kỳ liếc một cái đầy ý nghĩ sâu xa về phía tôi.

Ngoài ý muốn, anh còn đọc luôn được nét mặt kinh ngạc của tôi..

"Chẳng lẽ, Nhược Hàm....." Trái tim của tôi đập rất nhanh, không biết vì sao tôi không tiếp thu nổi chuyện Nhược Hàm có thể yêu Bắc Bắc.

"Y Y, còn nhớ anh nói gì không? Hai chúng ta chênh lệch nhau đến bảy tuổi, có rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Với lứa tuổi và tính cách của em, thì em chỉ nghĩ rằng nếu không có tình yêu làm sao có hôn nhân? Nhưng Nhược Hàm và anh ở lứa tuổi này đều đã hiểu rõ được. Hôn nhân được thành lập từ hai người có những tình cảm vững chắc sau đó sẽ tiến đến thích ứng nhau. Ví dụ như hai tính cách có phù hợp hay không, hoặc ví dụ như kết hôn cũng đồng nghĩa với việc người này có chia xẻ gánh vác trách nhiệm với người kia hay không? Sâu xa hơn một chút thì kết hôn cũng như kết hợp hai gia đình làm một, người này lấy cha mẹ của người kia làm cha mẹ của mình và ngược lại, và hai vợ chồng có tìm được tiếng nói chung của hai gia đình hay không? Rồi sau đó thành lập mối quan hệ thuận hòa."

"Hôn nhân không phải chỉ có tình yêu thôi là có thể tốt đẹp. Nó giống như một môn học kinh doanh, cần kiên nhẫn, cần bao dung cho đến khi đi qua hết trở ngại này đến trở ngại khác rồi tiến đến bền vững."

Tôi quay đầu nhìn anh đang trầm tư trong lời nói, mà cảm thấy ngưỡng mộ. Từ phân tích của anh, tôi cũng thấy được nguyên nhân thất bại mấu chốt cuộc hôn nhân của mình. Tình cảm của tôi không thì chưa đủ, tôi từng quá tùy hứng, lại rất ích kỷ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cố gắng quan hệ thuận hòa với cha mẹ của Bắc Bắc. Tôi chỉ yêu đến đầu rơi máu chảy nhưng chưa cố gắng xây dựng bồi dưỡng, bao dung cho cuộc hôn nhân của mình.

Hải Kỳ thật lý trí, quá lý trí đến nổi làm cho tôi cảm thấy anh thật sự không quá cần tình yêu.....

"Tin tưởng anh đi, Nhược Hàm rất thích hợp với Dịch Bắc. Tính tình của cậu ấy như vậy, có vẻ thích hợp một người con gái biết chia xẻ, cảm thông." Hải Kỳ mỉm cười rồi tiếp tục nói."Còn Nhược Hàm muốn tìm một người đàn ông có thể nương tựa."

"Vậy tình yêu đâu, hạnh phúc đâu?" Tôi nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Chia xẻ và cảm thông chính là hạnh phúc. Về tình yêu, nếu có hạnh phúc thì tình yêu đâu có cách xa? Tình yêu có thể bồi dưỡng từ trong hạnh phúc." Hải Kỳ nói ra ý nghĩa sâu xa.

Tôi im lặng, thật ra trong một trình độ nhận biết nào đó tôi hiểu được ý của Hải Kỳ, chia xẻ và cảm thông thật sự rất quan trọng.

Nếu, nếu...lúc ấy tôi có thể cảm thông cho Bắc Bắc nhiều một chút.... Đứa con mà Bắc Bắc cố ý dứt bỏ ấy không có nghĩa là phản bội, lừa gạt, lạnh lẽo...mà là thương yêu, tin tưởng.....

Trái tim tôi trào lên một cơn đau đớn. Đã cố cảm thông cho những tổn thương ở trước mắt mà vẫn không vượt qua được, cho dù trong lòng luôn luôn khuyên nhủ chính mình, cảm thông, phải cảm thông hơn nữa, nhưng trái tim vẫn đau đớn đến không thể nào hít thở được.

Tay của tôi run rẩy rờ vào trong túi xách rồi lấy ra một viên thuốc nuốt xuống. Loại thuốc này, tôi không muốn uống những nơi có mặt của Bắc Bắc.

Hải Kỳ tình cờ nhìn lướt qua rồi sửng sốt hỏi."Y Y, tại sao em uống loại thuốc này?"

Bị anh nhìn thấy loại thuốc "duy trì tuổi xuân" này, tôi thật xấu hổ.

"Em không cần phải uống loại thuốc ấy." Hải Kỳ vạch trần tôi rồi nói tiếp. "Anh không hoài nghi cái gì cả, chỉ là uống loại thuốc này có thể thay đổi nội tiết trong cơ thể, không tốt cho sức khỏe đâu."

Loại thuốc mà tôi đang uống là dùng để tránh thai, loại thuốc tránh thai này có thể lùi lại ngày hành kinh. Hải Kỳ đối với tôi thật tin tưởng, anh không có liên tưởng tới những chuyện khác vì tôi uống loại thuốc này.

Đúng! Mỗi một lần đến nguyệt sự thì tôi lại bị đau, đau đến không thể nào chịu nổi.

Quan trọng là ở Trung Quốc tôi không dám thừa nhận loại đau đớn này...Sợ phải cảm nhận đau đớn này giống như lúc sảy thai..... Nếu lúc đang lên cơn đau mà có Bắc Bắc bên cạnh thì làm sao bây giờ? Không cần! Ti sợ..... bản thân mình lại tiếp tục hận anh...

"Đưa thuốc cho anh." Hải Kỳ đưa tay về phía tôi.

Theo bản năng tôi nắm chặt t

"Y Y, nếu bị đau bụng sinh lý thì anh có thể giới thiệu bác sĩ cho em! Đưa thuốc cho anh." Hải Kỳ thật kiên trì.

"Hải Kỳ.... Em..... anh không hiểu được đâu....." Tôi ngập ngừng nói.

"Không, anh biết." Hải Kỳ bình tĩnh nói."Rất nhiều phụ nữ sau sảy thai còn lưu lại loại ám ảnh này." Anh cười khổ."Thật ra, anh là một người đơn giản, không muốn đi đoán tâm trạng của người khác. Bởi vì đoán nhiều chưa chắc là một chuyện tốt, nhưng anh là bác sĩ tâm lý, đây là bản năng nghề nghiệp, một bản năng bất đắc dĩ."

"Đưa thuốc cho anh đi."

Anh rất kiên trì nên tôi đành phải lấy thuốc trong túi xách đưa cho anh.... Vừa đưa thuốc qua tay anh, tất cả đều bay ra ngoài cửa xe.

"Khi nào đến kì nguyệt sự thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ ở bên cạnh em."

Lời nói thật đơn giản lại ấm áp tột cùng, tôi gật đầu, trong lòng giống như ai đó đổ một ly trà nóng vào, thật ấm áp.

Rất nhanh xe đã tới rạp chiếu phim...Hải Kỳ nắm tay tôi, mười ngón tay giao nhau trao độ ấm của cơ thể.

Khi chúng tôi bắt đầu kết giao, trước đó bắt đầu nắm lấy một ngón tay sau đó chậm rãi đến mười ngón...Chúng tôi đi theo trình tự đâu vào đó, mỗi bước đều theo chiều hướng phát triển thật vững chắc. Cho nên sau đó tôi không có lí do hoặc cảm xúc nào để có thể buông tay anh ra.

Chỉ có Bắc Bắc đứng trong đại sảnh của rạp chiếu phim là như bị sét đánh đứng sững sờ ở đó, khi ánh mắt anh nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm chặt của tôi và Hải Kỳ, vẻ mặt của anh làm cả đời tôi không thể nào quên.

Đó là không thể tin, đến mức không thể nào tiếp nhận nổi.

"Anh trai, Y Y..... hai người....." Tiếng Nhược Hàm mang theo vui sướng vang lên."Hai người làm sao giữ bí mật hay đến như vậy? Bắt đầu từ khi nào?"

"Gần một tháng rồi." Hải Kỳ mỉm cười trả lời, mắt anh nhìn về phía tôi, trong ánh mắt chứa nhiều bao dung cùng cưng chiều."Y Y sợ em trêu ghẹo cô ấy nên anh không có nói."

"Thật tốt quá! Y Y..."

"Đến lúc xếp hàng rồi, xếp hàng đi." Nãy giờ Bắc Bắc không hé răng, thì bây giờ anh bất ngờ ngắt lời của Nhược Hàm, tiếng của anh nghe rất lạnh nhạt."Y Y, xếp hàng đi." Anh đi về phía trước rồi túm lấy tay kia của tôi.

Một bàn tay ấm áp, một bàn tay lạnh lẽo...tôi không thể nào thích ứng kịp, bối rối đến không dám ngẩng đầu lên.

Bắc Bắc hình như không thích tôi và Hải Kỳ kết giao.... Là do tôi đa nghi sao??....

Ánh mắt của Hải Kỳ toát lên tia kinh ngạc nhưng sau đó anh vẫn nhẹ nhàng cười với Bắc Bắc."Dịch Bắc, tôi mua vé ngồi dành cho tình nhân.... nếu cùng ngồi với Nhược Hàm e rằng không thích hợp lắm."

Bắc Bắc trả lời cực kỳ lạnh nhạt."Khi Y Y xem phim, cô ấy ghét nhất là ngồi ở phía sau bị nhiều người che khuất phía trước, cô ấy cũng không thích ngồi hàng ghế đầu vì ánh sáng có thể làm cho chảy nước mắt. Cô ấy thích ngồi vị trí chính giữa từ hàng ghế số 8 đến số 12, anh có hiểu không?" Anh nói lạnh nhạt và không có chút khách sáo nà

"Đi xem phim nhiều lần như vậy rồi, tại sao chưa bao giờ nói với anh?" Hải Kỳ dịu dàng hỏi tôi, trong mắt có chút xấu hổ khó nén.

"Tại em cố ý không nói cho anh biết thôi." Tôi chỉ có thể hi hi ha ha cười mà tưởng như sắp bị lạnh đông chết."Mua ghế ngồi bình thường cũng tốt vậy, em không cần anh tốn thời gian chờ đợi mua vé. Nhìn coi, vé này không phải là anh phải sắp hàng từ sáng sớm để mua sao?"

Hải Kỳ biết tôi chỉ muốn thay anh giải vây mà thôi."Vậy.... hôm nay chịu khó ngồi như vậy đi nhé."

Tôi khó xử khi thấy ánh mắt của Bắc Bắc nhìn chúng tôi giống như nhìn người xa lạ.... thật sự rất lạnh nhạt, lạnh đến tận xương tuỷ.

"Dịch Bắc, chúng ta cũng đi vào xem phim đi." Nhược Hàm cũng thoáng nhận ra có chút gì đó khác lạ.

Bắc Bắc lạnh nhạt nhìn tôi và Hải Kỳ vẫn còn nắm tay nhau, nói."Anh mệt sắp chết rồi, không muốn coi phim nữa. Anh muốn về nhà, em về với anh không?" Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, không cho tôi cơ hội trốn tránh.

Nhìn thấy Hải Kỳ và Nhược Hàm đều xấu hổ, tôi có chút do dự. Nhưng sự do dự vừa hiện lên chưa rõ, Bắc Bắc đã xoay người, đem vé xem phim đã nhăm nhúm trong tay mình đưa cho Nhược Hàm nói."Xin lỗi em, anh mệt quá, anh đi trước đây."

Anh cất bước đi về phía cửa......

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Tôi chạy theo anh, giữ chặt bàn tay đã lạnh ngắt ấy hỏi."Anh trai..... anh tức giận sao?......Em làm sai cái gì?.... Anh nói cho em biết

Tay của anh thật sự lạnh quá!

Tôi hoảng hốt, ý nghĩ trong đầu rối loạn cả lên.

"Không, anh là người nên hỏi em, anh đã làm sai cái gì... mà em đối với anh như vậy?....." Tiếng của anh rất nhỏ lại cũng rất lạnh lẽo.

"Em..... tác hợp cho anh và Nhược Hàm không phải là ý của .... em." Tôi đang bối rối cho nên không nói chuyện không đầu đuôi và sắp xếp câu chuyện không thật rõ ràng, có thể vì vậy mà làm cho anh tức giận?

"Tác hợp cho anh và Nhược Hàm?" Tiếng của anh càng nhỏ hơn và chán nản đến mức không còn cảm xúc nào nữa."Thì ra em vẫn có ý nghĩ như vậy...."

"Em...em không có....." Tôi muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Em muốn anh làm như thế nào? Thành toàn cho mong muốn làm bà mối của em ư?" Giọng điệu của anh có chút giận dỗi.

".........." Tôi nên giải thích ra sao đây? Tôi không có ý đó mà!

"Được! anh thành toàn cho em."

Không cho tôi giải thích gì thêm nữa, anh bất ngờ đi vòng trở lại đến bên Nhược Hàm bình tĩnh nói."Nhược Hàm, vừa rồi thật có lỗi quá, chúng ta xếp hàng vào đi."

Nói xong anh cũng không nói thêm câu nào nữa, cũng không nhìn tôi thêm một lần nào, đi vào xếp hàng...chỉ có Nhược Hàm là liên tiếp quay đầu lại nhì

"Dịch Bắc... dường như không tán thành chúng ta.... ngồi cùng một chỗ." Hải Kỳ ngồi cùng tôi trên ghế dành cho tình nhân, im lặng trong chốc lát rồi đem ý nghĩ của mình nói ra.

"Phải không? Xin lỗi anh....." Là như vậy sao?.. Hình như......hình như anh rất tức giận...

"Em nói cái gì vậy?" Hải Kỳ không cười nữa nói."Dịch Bắc chắc là chưa tin tưởng anh mới làm như vậy. Người làm anh trai đều như thế cả, luôn cảm thấy em gái mình xứng với người đáng giá nhất." Hải Kỳ cũng không biết tôi và Bắc Bắc chỉ là em anh nuôi.

Là như vậy sao? Bắc Bắc cảm thấy tôi xứng với người đáng giá nhất sao?..... Nhưng Hải Kỳ là một người tốt....

Tôi im lặng, không nói gì nữa...

Trong lúc xem phim, tôi mơ màng trong ngơ ngác bị các loại cảm xúc hỗn loạn chi phối, không nhận biết được thứ gì.

Ánh mắt của tôi một lần nữa nhìm chăm chăm vào vị trí ngồi chính giữa trong biển người của rạp chiếu phim.

Người ấy, không một lần quay đầu lại nhìn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-77)