Truyện:Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt - Chương 49

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Trọn bộ 77 chương
Chương 49
Một câu chuyện xưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Năm đó....

Cô sáu tuổi......Hàn Thiếu Nghệ năm tuổi....

Cô nhìn giống như một con búp bê xinh đẹp được trưng trong tủ kính mỗi ngày được người ta lau chùi, chăm sóc kĩ.

Hắn nhìn giống như một đứa bé bị người ta vứt trong bãi rác bẩn thỉu.

Cô đến từ gia đình giàu có.

Hắn đến từ gia đình công nhân nghèo khổ.

Mẹ của cô bị bệnh ung thư thời kỳ cuối....

Khi thân thể mẹ cô còn khoẻ mạnh, mẹ cô đã mời mẹ hắn làm y tá riêng, tuy biết rằng trước kia mẹ hắn chưa từng làm công việc y tá bao giờ.

Cô thích cười...cô cười rất ấm áp.

Hắn thích nhìn cô cười, nhưng luôn giận dỗi, thích hung hãn nhìn trừng trừng cô.

......

Cô không thích sự ân cần của các nam sinh nhỏ trong nhà trẻ, thích lẽo đẽo theo hắn, cho dù hắn luôn khẩu thị tâm phi* (*miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo)

"Nghệ, tặng cho cậu, đây là món đồ chơi của mình."

"Tránh ra!" Hắn không có kiên nhẫn.

"Mình cho cậu một viên kẹo hình con thỏ, cậu một viên, mình một viên."

"Không cần." Hắn nhìn cô hét lớn.

Nhưng trên thực tế, cuối cùng hắn cũng nhận món đồ chơi của cô, viên kẹo hình con thỏ, ngọt ngào hoà tan trong miệng.

Cô thích hắn, hy vọng có thể trở thành bạn của hắn.

Hắn thích cô, cho dù không bao giờ thừa nhận.

★......★......★

Cô bảy tuổi....... Hắn sáu tuổi...

Trên người hắn xuất hiện hàng loạt vết thương do bị vật gì đó quất vào... Nhìn vào rất kinh hãi.

Những vết thương này đều là kiệt tác của cha hắn.

Cô khóc, hết lần này tới lần khác níu kéo hắn, không cho hắn về nhà một mình.

Hắn khẽ cắn môi, cho dù đau lòng trước những giọt nước mắt của cô. Hắn vẫn lựa chọn đi về nhà, cho dù hết lần này tới lần khác bị làm nhục. Tuổi hắn còn nhỏ, mà đã mơ hồ cảm giác có một cơn gió lốc sắp thay đổi cuộc đời mình. Trước đây hắn là người hiểu rõ nhất, cha hắn rất thương yêu hắn, nhưng tình cảm ấy từ từ tan biến....

Mẹ làm việc vất vả, hắn phải chăm sóc cha...

Con nhà nghèo cho nên còn bé đã biết đảm đương việc nhà.

......

Dưới tình thế khẩn cấp như vậy, cô chỉ có thể chạy theo người anh trai mình yêu thương nhất cầu cứu.

"Anh trai, nghĩ cách đi, giữ Nghệ lại đi, nếu không cha cậu ấy sẽ đánh chết cậu ấy mất! Anh trai, xin anh!"

Anh trai cô luôn nhẹ nhàng như một làn gió mát, lúc này lại coi chuyện này không liên quan, trong mắt có chứa đựng những suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi, tiếng nói thản nhiên mang theo đùa cợt không dễ phát hiện ra."Mẹ cậu ấy không lo lắng thì thôi, sao chúng ta lại xen vào việc nhà của người khác? Nhược Hàm, với cậu ta mà nói thì bình minh đang đến, bóng tối đã tan, ngày tốt đẹp của bọn họ tới rồi....... còn chúng ta sắp mất đi chỗ dựa ấm áp...."

Tuy rằng cô không hiểu hết những lời đó, nhưng cô cảm giác được người anh trai chỉ mới 10 tuổi này, trong đôi mắt ẩn chứa những giọt nước mắt....

Đó là người anh từ nhỏ đã bảo vệ cô, thiếu chút nữa bị người ta đánh gãy xương sườn cũng không khóc....

★......★......★

Cùng năm đó...

Mẹ cô qua đời...

Anh trai cô nhốt mình trong phòng, khoá cửa lại...

Vì an ủi cô, Nghệ lần đầu tiên đồng ý ở lại qua đêm...

Cô khóc suýt chút nữa ngậường đi.

Một cậu bé nhỏ hơn cô một tuổi, cao lớn hơn cô nhiều, dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của cô, không kiên nhẫn hét to. "Đừng khóc, thật phiền quá! Còn khóc nữa, tôi lấy gối đè chết cậu!"

Cô vẫn không ngừng khóc!...

Nhưng hắn không lấy gối đè cô, mà ngốc nghếch lấy bàn tay thô lỗ lau những giọt nước mắt cho cô. Dừng nhiều sức đến nỗi, thiếu chút nữa làm trầy cái má hồng hào mũm mĩm của cô.

Mùa hè, hắn vẫn mặc áo tay dài, nhưng không che được trên mu bàn tay những vết thương kinh hãi vì bị ngược đãi..

★......★......★

Hắn nói lời tạm biệt cùng cô.

"Về sau nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ tìm cậu vui đùa."

"Ừ." Cô gật đầu, ngoan ngoãn luôn luôn là tính cách nổi trội của cô.

"Trừ tôi ra, không được cùng vui chơi với các bạn nam khác, nếu không cậu chết chắc." Thấy cô dễ bị ức hiếp, hắn lớn tiếng đe doạ.

"..........." Tại sao không thể cùng vui chơi với các bạn nam nhỏ khác?

"Cậu không cần đi, người phải đi là tôi!" Tiếng nói nhẹ nhàng đã mang theo nhiều lạnh lẽo vang lên. Anh trai đã mười tuổi của cô, kéo vali đi tới trước mặt bọn họ."Chào mừng cậu trở thành một phần tử trong gia đình." Ngữ khí lịch sự lại mang theo lạnh nhạt xa cách.

Một phần tử trong gia đình? Chẳng lẽ mẹ hắn tiếp tục ở lại đây làm việc? Hàn Thiếu Nghệ nhíu mày suy nghĩ, không thể phủ nhận, trong mơ hồ hắn cảm thấy thật hưng phấn.

"Anh trai, anh muốn đi đâu? Không được rời bỏ Nhược Hàm....." Công chúa nhỏ đã kéo ống tay áo của anh trai cất tiếng khóc.

"Nhược Hàm, anh cũng không muốn rời bỏ em.... Nhưng đây là di nguyện của mẹ, mẹ muốn anh qua Pháp du học.... Yên tâm, mỗi năm anh có hai ba tháng nghỉ hè, anh sẽ về thăm em....." Anh trai ôm cô, đau lòng an ủi...

Bất kể cô khóc như thế nào...cũng không giữ được anh trai cô...

Rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ tới cảnh anh trai của mình rời đi trong cơn mưa lớn....

★......★......★

Không bao lâu sau đó, cô đã biết lý do tại sao anh trai cô phải đi.

Quả thật, tất cả mọi chuyện đã được người mẹ quá cố của cô an bày.

Cha cô có từng tình cảm ở bên ngoài, vì gia đình mà phải nhịn đau thương vứt bỏ người yêu. Lúc mẹ cô hấp hối đã an bài mọi việc, vì đã biết hết tất cả, cho nên mẹ cô không trách cứ cha, đem con trai xuất ngoại du học, đem con gái ngoan ngoãn cho mẹ kế chăm sóc.

Cô và hắn bỗng chốc trở thành chị em...

Cô không hiểu lắm những chuyện phức tạp của người lớn, người mẹ kế dịu dàng cũng hiền hậu giống như người mẹ đã qua đời của cô. Không muốn làm cha áy náy, không hy vọng mọi người mất vui, cho nên cô ngoan ngoãn gọi người mẹ kế một tiếng — Mẹ nhỏ

Sự thật đây cũng là bản tính dịu dàng nổi bật của cô!

Vừa xong tang lễ của mẹ, lại đến tiệc mừng cưới của cha.... Cô cũng không vui vẻ gì!

Nhưng khi mẹ nhỏ nắm lấy tay cô, nói đi đón Nghệ đến đây, cô thật vui sướng.

Toà án tuyên phán giao quyền nuôi Nghệ cho mẹ nhỏ, gia đình cô có tiền, và vì một người cha làm nghề sửa xe lại ngược đãi con cái như vậy, cho nên rất dễ lấy được quyền nuôi dưỡng....

Cô nghĩ đến sau này bọn họ có thể sinh hoạt vui vẻ dưới một mái nhà, lòng của cô thật hưng phấn.

Nhưng thật là ngoài ý muốn.... Cô nhìn thấy hắn trông giống như một con sư tử nhỏ bị thương, hai mắt đỏ ngầu...

"Vì sao cướp lấy mẹ tôi?"

"Mẹ cậu đã chết thì có thể cướp đi mẹ tôi sao?"

"Có tiền thì rất ngon sao?"

"Toàn bộ gia đình các người đều rất ghê tởm!"

......

Lần đầu tiên, hắn đẩy cô ra....

Lần đầu tiên, cô ngã sấp xuống đất, hắn không đỡ cô dậy.

Lần đầu tiên, ở trong mắt hắn, cô thấy được chữ "Hận".

Hắn thù hận sâu sắc mẹ mình, cũng rất thù hận cô, bởi vì hắn cảm thấy bị lừa gạt tình cảm.

Cô ngã trên mặt đất, sững sờ ngồi ở đó, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra, cô nghe thấy tiếng mẹ nhỏ đối với hắn không chút khách sáo, nghiêm khắc chỉ trích..... Mẹ nhỏ túm lấy hắn, bắt buộc hắn phải giải thích cùng cô.

"Người cần phải vội vã lấy lòng cô công chúa nhỏ này, không phải là con." Hắn lạnh lùng đùa cợt, không để ý Mẹ nhỏ lấy tay hung hăng đánh từng cái từng cái một trên lưng hắn.

Lưng hắn thẳng đứng, quật cường không giống như một đứa bé chỉ mới 6 tuổi...

Ánh mắt hắn vẫn hung hăng nhìn chằm chằm cô, giống như hận không thể đem cô đi lột da lóc xương.

"Đừng đánh! Đừng đánh cậu ấy!" Cô vừa khóc, vừa đi qua ôm lấy sau lưng hắn, kết quả là cô hứng lấy một cú đánh không kịp thu hồi của mẹ nhỏ.

"Xin lỗi! Xin lỗi con." Mẹ nhỏ sợ hãi giải thích với cô, sợ mình không làm nổi một người mẹ mới.

Cô lại chỉ vội vã đến xem vết thương của hắn

Rất nhiều.... rất nhiều.... vết thương to, vết thương nhỏ.....

"Có đau hay không?" Thân thể của hắn không đau, nhưng lòng của hắn đau quá.

"Tránh ra!" Hắn đẩy cô ra thật mạnh, giữa đôi môi lạnh lùng thốt ra bốn chữ "Giả nhân giả nghĩa".

......

Lại một năm nữa, hắn cũng không thỏa hiệp, không nghe theo lệnh toà án theo mẹ về nhà mới.

Hắn kiên quyết ở lại cùng người cha tay trắng... cho dù cha hắn đã sớm biết được... hắn không phải là con ruột của ông.

*****

Mười năm đã trôi qua rất nhanh.....

Cô càng lớn càng xinh đẹp, tựa như nụ hoa Bách Hợp được nuôi trong ở trong nhà kính.

Còn hắn trưởng thành trong nghịch cảnh gian khổ...Nhà cô luôn mong muốn giúp đỡ thì hắn không một chút nể nang đẩy ra. Hắn dựa vào đánh võ, nuôi sống bản thân mình và người cha say xỉn.

Cô, là một cô gái đẹp tựa trăng sao trên thành người tình trong mộng của các nam sinh.

Hắn, lưu manh với nụ cười bất cần.... làm điên đảo các nữ sinh trong trường.

Cô, tránh ở một chỗ tối.... cứ cách một thời gian lại vụng trộm đi nhìn hắn...

Lo lắng, sợ hãi hắn vẫn còn bị ngược đãi.... Sợ hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Phát hiện được cô rình nhìn mình, hắn luôn dùng ánh mắt lạnh như băng đá trừng cô...

Sự dịu dàng của hắn, vui vẻ trêu đùa của hắn.... Chưa bao giờ từng phô bày ra với cô.

......

Cho đến khi cô quen biết được một nam sinh viên trong trẻo như nước mặt hồ...

......

Cô chú ý đến nam sinh đó là vì ban cán bộ trường mượn nhà cô để làm điểm dự cuộc họp bí mật.... Trong lúc nghỉ ngơi, các nam sinh đều vây quanh cô, không ngừng hỏi han ân cần...làm cô căng thẳng đến thở không nổi.

Chỉ có nam sinh đó không chịu được ồn ào đi khỏi phòng khách, im lặng ra ngoài sân, ngồi ở trên bậc lẳng lặng nhìn hoa tàn, hoa nở.

Một cơn gió đến, hoa quế hương rụng đầy...

Nhiều cánh hoa màu cam rơi xuống trên bộ quần áo trắng tinh của anh, anh vươn những ngón tay xinh đẹp thon dài ra hứng những cánh hoa...Im lặng nhìn những cánh hoa màu da cam trong lòng bàn tay......Cảnh tượng trước mặt đẹp như trong một bức họa.

Anh sạch sẽ đến nỗi có thể rửa hết tiếng ồn ào xung quanh mình.

Cô đã nhận ra, anh tên là Trầm Dịch Bắc. Anh là một nhân vật nổi tiếng như mây như gió trong trường, anh làm cho bao nhiêu cô gái say mê xúc động, rõ ràng rất có vốn liếng về tình trường...nhưng anh lại luôn xa cách cự tuyệt, làm cho rất nhiều cô gái tan nát cõi lòng.

Rất nhiều người nói anh kiêu ngạo, nhưng cô lại cho rằng anh chỉ là không thường nói chuyện mà thôi.

......

Sau nửa tiếng nghỉ ngơi, cuộc họp tiếp tục...cô chuẩn bị đi ra sân gọi anh, đã kinh ngạc phát hiện...Anh vẫn còn ngồi bên hoa viên cùng với ông nội tính tình quái gở của cô.

Khó thấy được, ông nội của luôn nghiêm túc trên mặt đang tươi cười hoà ái.

Khó thấy được, khoé môi anh lộ nụ cười nhẹ, nụ cười thư thái từ đáy lòng.

Thật là một kì tích, một người già tính tình quái gở, một người trẻ rất tiết kiệm lời...lại tán gẫu thật sự vui vẻ.

Anh đúng là một nam sinh tài ba.

★......★......★

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm......

Một chàng thiếu niên trong trẻo như nước mặt hồ lại đến gõ cửa nhà cô...Dĩ nhiên, anh không phải tìm cô.

Lần đầu tiên, có người không nhìn đến dung mạo của cô, loại cảm nhận này làm cho cô vui thích vạn phần.

Vì thế, khi anh cùng ông nội cô nói chuyện phiếm, cô vì bọn họ mà pha trà, cũng vui vẻ ngồi một bên nghe chuyện.

Thì ra, trong tương lai anh muốn làm một bác sĩ.

Thì ra, ông nội cô luôn ít lời, nghiêm khắc lại dĩ nhiên có tri trức uyên bác sâu sắc về y học cổ như vậy....

Thì ra, khi ông nội cô còn sống là một người vĩ đại như thế...

Từ từ về sau cô cũng bị lôi cuốn theo...

Ông nội cô giảng dạy cho hai chữ "Nhân tâm" thật rung động, được nghe từ miệng của ông nội cô nói...cái bệnh uốn ván nhỏ nho kia, đều có thể đoạt đi sinh mạng rất nhiều người ở những quốc gia mà y tế còn lạc hậu làm cho cô rung động..... Cô cũng giống như chàng thiếu niên kia đã thấy được lý tưởng cần phải thực hiện.

Khi ông nội đem tay cô và tay chàng thiếu niên cùng đặt một chỗ..... thì tâm linh của cô cùng chàng thiếu niên đó cũng đã được giao hoà tiếp cận.

Bọn họ chính thức trở thành bạn tốt.

★......★......★

"Sao em lại nhìn chăm chăm vào nam sinh kia vậy?" Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút để ý vang lên.

"Không......" Cô ổn định lại tâm trạng, cô mặc chiếc váy trắng noãn, không chút kiêng kị nào ngồi ở bên cạnh chàng thiếu niên trong trẻo đang nằm dưới đám cỏ xanh.

Xung quanh có rất nhiều, rất nhiều ánh mắt hâm mộ chiếu lại đây.

Sau khi cô cùng anh kết làm bạn tốt, bởi vậy thường gặp nhau.. cho nên chặt đứt được rất nhiều hy vọng của cả nam lẫn nữ...Giảm bớt phiền não cho nhau rất nhiều.

Chàng thiếu niên tiếp tục nhìn sách của mình, cũng không hỏi thêm nhiều. Anh vốn không phải là người hiếu kì, vì vậy câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi.

Một lúc sau, anh khép sách lại, phát hiện ánh mắt của cô lại vẫn nhìn vào một nam sinh cách đó không xa, đang thân mật đang ôm lấy một nữ sinh.

Anh nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt bất cần của nam sinh này rất quen thuộc...Hình như là cùng trường với hai người em gái của anh.

Theo bản năng.... Anh đối với người nam sinh phong lưu này có chút ác cảm.

"Cậu ta là ai vậy?" Chàng thiếu niên khẽ nhíu mày hỏi. Vẻ mặt Thôi Nhược Hàm biểu hiện như biết nhiều về nam sinh kia, hơn nữa anh cũng thường nhìn thấy nam sinh đó xuất hiện cách chỗ bọn họ không xa. Có vài lần còn vô tình bắt gặp ánh mắt hận thù của nam

"Cậu ấy là Nghệ..... là con trai chồng trước của nẹ nhỏ....."

"Cậu ta dường như rất hận em." Thiếu niên 19 tuổi này, sức phán đoán thật chính xác kinh người.

"Vâng......dường như vậy......" Cô nhẹ nhàng cúi đầu, che giấu đáy lòng khó chịu.

"Đừng nên khổ sở." Anh chỉ có thể an ủi cô bằng bốn chữ đơn giản đó. Thật ra, anh còn có rất nhiều vấn đề hoang mang chưa có lời giải đáp...ví dụ như vì sao nam sinh kia cố tình ôm hết cô gái này tới cô gái khác, rồi lại hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mắt cô.

Nam sinh kia luôn có nụ cười bất cần, giống như cố ý gây tổn thương....

"Có muốn làm bạn gái anh không?" Một câu nói ngọt ngào từ trong miệng anh thốt ra.

Tuy rằng sớm đã có chút rung động của tuổi mới lớn, nhưng sau khi hỏi ra miệng, anh vẫn cảm thấy có chút ảo não. Trước đó không lâu, anh còn khuyên bảo Y Y rằng không nên tuỳ tiện nói chuyện yêu đương.

Không biết anh làm như vậy có phải là "chỉ cho phép quan gia phóng hỏa nhưng không cho dân chúng đốt đèn" không?

"Anh... thích em à?" Biểu hiện của cô nhìn như bị hù dọa.

"Thích ư? À.. ừ.... có lẽ vậy......"

Ở gần với cô thật thoải mái, anh đồng ý để loại tình cảm đó xâm nhập vào lòng... Đây chắc hẳn là thích!

"Ngay cả thích cũng không thể xác định được, làm sao kết giao với em được chứ?" Khóe môi của cô đang cười, không có ngại ngùng, chỉ có tò mò.

Anh suy tư một lúc sau đó nói với cô đáp án của mình."Chúng ta có chung lý tưởng, chung khát vọng. Sau này tốt nghiệp trường Y xong, đi làm tích lũy vài năm kinh nghiệm..... Sau đó anh muốn giống như ông nội em, đi đến các nước y tế còn lạc hậu, anh nghĩ em sẽ đồng ý theo giúp anh. Nếu cùng kết giao với những cô gái khác mà bất đồng lý tưởng thì tình yêu sẽ có xung đột."

"Anh muốn đi qua các nước y tế còn lạc hậu? Những nơi này rất nguy hiểm, em nghe nói bà nội em lúc trẻ đã chết ở nơi đó."

"Em sợ sao?"

Cô lắc đầu kiên định nói."Em không sợ! Chỉ cần có cơ hội, em nhất định đi."

Chàng thiếu niên trong trẻo cười nhẹ, anh biết anh đã tìm được người cùng chí hướng.

"Chúng ta thật thích hợp." Anh nhẹ giọng chắc chắn.

"Anh nói thử xem chúng ta thích hợp về những phương diện nào?" Cô nhẹ nhàng hỏi, trong lòng thật sự tự hỏi hai người kết giao sẽ có kết quả sao.

Kết quả là anh thản nhiên cho cô một đáp án làm cô thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống đất."Em rất yêu sạch sẽ, phòng ốc lúc nào cũng sạch sẽ, anh cũng như vậy."

Rất yêu sạch sẽ, phòng ốc lúc nào cũng sạch sẽ????

"Yêu cầu của anh thật quá thấp đi......" Có ai nghĩ đến, Hoàng tử kén vợ lại đưa ra yêu cầu rẻ tiền như vậy không? ((*_*))

"Rất thấp à? Vậy được rồi, còn một điều nữa, em nấu nướng rất giỏi."

Cô không biết nên khóc hay nên cười, tò mò hỏi."Còn gì nữa."

Vì sao anh không giống như những thanh niên khác cho rằng ưu điểm lớn nhất của cô là xinh đẹp và dịu dàng?

"Em rất đơn giản, không có phức tạp." Anh lại cho một đáp án không đồng dạng.

"Anh thường suy nghĩ rằng, con gái có phải đều phức tạp, gian xảo, trong ngực chứa trái tim giống động vật?" Anh lại nằm trên đám cỏ xanh một lần nữa, ánh mắt nhìn những đám mây trắng đang trôi....

"Nói nghe xem." Cô cổ vũ anh.

"Em ruột của anh ở bất cứ nơi nào cũng cố ý chơi xấu một người em khác của anh, mà mẹ anh nói sẽ xử lý công bằng nhưng lạidùng ánh mắt uy hiếp bắt Y Y phải nhận sai. Còn Y Y thì ngoài mặt nhận sai nhưng tiếp theo sau đó cô ấy sẽ dùng nhiều chiêu ác hơn đối phó với Tiểu Lệ. Ở trong nhà anh, chiến tranh của phụ nữ thật là khủng bố quá đi.."

"Vậy anh giúp ai?"

"Anh không giúp ai cả, nếu anh giúp Y Y thì chỉ làm cho cô ấy mang thêm tai nạn lớn thôi."

"Anh không phải nói Y Y sẽ dùng nhiều chiêu ác hơn đối phó với Tiểu Lệ sao? Sao anh lại đau lòng vì Y Y nhiều hơn so với em ruột mình nhỉ?" Cô đã bắt được vấn đề chính.

Anh cứng họng, một lúc lâu sau mới lên tiếng."Dĩ nhiên là khác rồi, cô ấy là em nuôi." Đáp án của anh thật mâu thuẫn nhưng cô cũng không muốn đào sâu thêm.

"Hai người em gái của anh không thích dọn dẹp phòng ốc à?" Cô không quên nhắc anh nhớ điều kiện kén vợ "thứ nhất".

"Ừ, ví dụ như Tiểu Lệ, bề ngoại sạch sẽ như một cô công chúa nhỏ, thật ra ngay cả khăn tay nó cũng không giặt, quần áo bẩn quăng đầy trong phòng. Nếu không có người giúp nó quét dọn, có lẽ nó sẽ bị chôn trong đống đồ dùng của mình mà đi ra không được. Dĩ nhiên, đừng hy vọng nó hứa hẹn điều gì."

Cô cười một tiếng."Vậy còn người em gái khác thì sao?" Cô thích nghe anh kể về em út của mình, đặc biệt là người em nuôi.

"Y Y hả? Cô ấy lười lắm, nếu có thời gian rảnh rỗi, cô ấy tuyệt đối ngủ lười cả ngày...nhưng sợ sắc mặt của người trong nhà, cho nên đem tất cả quần áo bẩn nhét xuống gầm giường."

"Làm sao anh biết cô ấy đem quần áo nhét xuống gầm giường?" Chỗ này không dễ bị người phát hiện nha...!

"Có một lần ghé vào phòng cô ấy lấy đồ, phát hiện có mùi hôi......" Vẻ mặt của anh thật bất đắc dĩ."Đành nhận mệnh đi giúp cô ấy dọn dẹp phòng." ((*_*))

"Sau này thì sao."

"Sau đó mỗi khi anh giặt quần áo của mình, anh thuận tiện lôi quần áo của cô ấy dưới gầm giường lên, đem ra máy giặt. ((*_*))

"Vậy có giúp Tiểu Lệ dọn dẹp phòng ốc hay không?" Nghĩ đến anh ưa thích sạch sẽ lại bất đắc dĩ ôm một đống quấn áo bẩn, cô muốn bật cười.

"Không có .... Tiểu Lệ có người giúp việc lo rồi..... Y Y thì khác."

"Anh thật sự chán ghét những cô gái không có năng lực tự gách vác công việc." Cho nên anh muốn yêu người thích dọn dẹp.

"Ừ, rất chán ghét..... anh nói cô ấy lười......" Cô ấy này, chắc là ám chỉ Y Y!

"Có nói với cô ấy hay là không nói? Anh xác định thật sự chỉ xem cô ấy là em gái thôi chứ? Cô ấy dường như mới 8 tuổi đã làm em gái của anh, khi đó anh chỉ mới 12 thôi nha." Có đôi khi, cô thích trêu chọc anh, đặc biệt là lúc nói về cô em gái tên Y Y.

"Không lấy chuyện này ra nói giỡn nha......" Anh nằm đó, mí mắt bắt đầu mệt mỏi nặng nề.

"Có lẽ, anh thích cô ấy mà ngay cản bản thân mình cũng không biết."

"Anh chậm tiêu như vậy sao?..... Anh chỉ coi cô ấy như em gái.... anh khẳng định chắc chắn........."

Anh lên tiếng khẳng định như vậy, cô cũng không tiện trêu chọc thêm.

Màu vàng của ánh mặt trời chiếu xuống người thiêu niên đang buồn ngủ, anh từ từ khép mắt lại, sạch sẽ, trầm tĩnh như vậy làm cho người ta cảm thấy thoải mái..... Cô ôm hai đầu gối, ngây ngốc nhìn ở chân trời xa

Được rồi! Chúng ta kết giao đi, có lẽ anh có thể trở thành người cứu giúp em.....

Đây là điều kiện kén chồng duy nhất của cô.

*****

Bọn họ kết giao thật bình thường và thật thuận lợi..... Nhưng cô luôn cảm giác thấy phía sau có một đôi mắt phẫn nộ, hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm mình...Những lúc như vậy làm cho lông tơ của cô dựng lên thẳng đứng.....

Cô cùng Dịch Bắc kết giao hơn nửa năm nhưng vẫn chỉ ở mức độ nắm tay. Trầm Dịch Bắc đối với cô khiêm tốn thủ lễ, chưa từng có hành vi nào quá đáng. Những người bạn học theo đuổi cô trong vòng ba tháng đã hầu như rút lui hết, đây cũng là một lý do làm cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng trong mơ hồ, cả hai người bọn họ đều có cảm giác không được thích hợp, người này đối với người kia luôn dịu dàng có thừa nhưng nhiệt tình không đủ....... Rồi vào một ngày nào đó, anh cùng cô đang chạy thể dục thì trời đổ xuống cơn mưa to.....

Họ đang chạy thì dừng bước.... Mưa lớn rất đẹp, cảnh vật xung quanh cũng rất đẹp.... Thật động lòng người.

Vì thế, Trầm Dịch Bắc hôn cô.....

Khi đôi môi mang theo hơi lạnh của anh đặt trên đôi môi mềm mại của cô

Môi tiếp xúc môi gần một phút đồng hồ lại không mang theo xúc động sâu sắc. Anh không khai mở hàm răng của cô, không làm cho nụ hôn ướt át nhiệt tình, cô cũng không có cảm giác chờ mong.

Khi anh buông cô ra, cả hai đều cảm thấy đã làm xong trách nhiệm của những người yêu nhau.

Nụ hôn đầu tiên, cả hai chỉ có khẩn trương không có say đắm.....

Sau ba phút im lặng, cả hai đều xấu hổ...

"Dịch Bắc...hay là chúng ta..... chia tay đi .... chúng ta hình như.... không được......"

Không phải xứng đôi thì có thể biến thành tình nhân, không phải thích hợp vài thứ thì có thể yêu nhau....

Tình yêu cho đến bây giờ là một bài toán khó không giải được....

"........." Sau vài giây chần chờ, anh gật đầu, buông lỏng tay cô ra...

Anh luôn là người không thích miễn cưỡng người khác.....

Chia tay nhau không phải vì hờn dỗi, không phải hành động theo cảm tính. Không có tình yêu, nói chuyện yêu đương thật quá mức gượng ép.

......

Cả hai đều ở một ngày đó mà dâng hiến nụ hôn đầu tiên, thì cũng đồng thời nhận ra rằng hình dáng của mối tình đầu quá mức miễn cưỡng.

★......★......★

Dịch Bắc vẫn như thường lệ đưa cô về nhà.....

Không có cảm giác yêu đương, chỉ có tin tưởng cho nên bọn họ một lần nữa tìm về vị trí của những người bạn tốt.

Vẫy tay nói lời chào tạm biệt về phía anh, trên mặt cô vẫn nở nụ cười sáng như ngọc....

Vừa xoay người, lại bị ai đó ép vào vách tường. Một cặp mắt hung ác, nham hiểm nhìn chằm chằm vào đôi môi mộng đỏ của cô, tựa hồ có thể phun ra nhọn lửa nóng phẫn nộ......Cô nhịn không được cả người đều run rẩy...

"Có một người "bạn nhỏ" chạy tới nói cho tôi biết, cô đã bị tên kia làm cho lớn bụng...kết quả vẫn bị tên kia bỏ rơi! Không thể ngờ tới chàng Hoàng tử ngự ở trên cao đó lại là loại tiểu nhân xấu xa!" Quần áo trên người Hàn Thiếu Nghệ xốc xếch, toàn thân ướt đẫm, trên mặt hắn nước vẫn chảy xuống từng giọt.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói chuyện cùng cô. Tuy rằng nghe hắn nói xong, cô không hiểu được là hắn châm chọc hay khiêu khích, nhưng hắn có quan tâm đến cô.... Ý nghĩ như vậy làm trái tim cô hưng phấn nhẹ nhàng đập nhanh...

"Tránh mưa trước đi, tôi giúp anh lau khô tóc."

Vui vẻ kéo tay hắn, mặc dù khựng lại một chút nhưng hắn không có cự tuyệt.

Ở trong khuê phòng của cô, giúp hắn lau khô tóc." đi qua phòng anh trai lấy cho anh một bộ quần áo."

Vừa mới cất bước đã bị hắn túm lấy cánh tay, giọng hắn vứa tức giận vừa ác độc nói."Ngu ngốc! Tôi đến đây là cảnh cáo cô không được kết giao với nam sinh kia nữa."

"Nhất định là người ta bịa chuyện rồi, Dịch Bắc không phải là người như thế....."

Lời nói chưa dứt, một nụ hôn nóng bỏng ác độc, bá đạo đã áp lên đôi môi mọng đỏ của cô..... ngang ngược thúc ép cô cùng hoà nhập.

Cô bất động đến hoàn toàn quên phản ứng...

Thân thể cao lớn kia đã đặt cô ở dưới thân, liều mạng hôn cô, liều mạng xâm phạm cô. Phẫn nộ đã bốc đến chân tóc, sắp phát ra lửa giống như muốn đem cả hai người đốt thành tro bụi.

Cô run rẩy và sợ hãi..... Bởi vì xâm phạm xảy ra bất ngờ và càng bởi vì trái tim của cô không thể cự tuyệt.

Cô chảy nước mắt, không ngừng run rẩy, đẩy hắn ra không được, cũng không dám hét to tiếng cứu mạng.... bởi vì cha của cô và mẹ của hắn đang ở trên lầu...Và trong phòng của cha cũng treo một cuốn gia pháp mà người ngoài nhìn vào cũng đã chết khiếp.

Cô không muốn.... hắn bị người khác đánh đập ngược đãi.

Trước đó rất lâu cô chỉ biết rằng, loại đau lòng này là loại cảm giác trốn cũng trốn không thoát khỏi tình yêu.

Phía dưới hạ thân truyền đến một cơn đau bị xé rách, vì cơ thể hắn mới vừa xâm chiếm lấy cô!

Cô cắn môi mình đến bật máu, cho đến khi chiếc lưỡi ngọt ngào như viên kẹo của hắn chiếm cứ lấy chiếc lưỡi của cô.

Giống như vừa mới trước đây thôi bọn họ cùng nhau ăn một viên kẹo ngọt...

Mùi vị ngọt ngào...đau rát bỗng chốc tan biến đi mất tung tích....

......

Một giây trước khi bùng nổ dịch nóng bên trong cơ thể cô, hắn gầm nhẹ."Anh không phải là em trai của em!"

Hắn đã lén lút đi thử nghiệm DNA, bọn họ rõ ràng không cùng chung huyết thống, vì sao hắn luôn bị nghi ngờ?

Đối với cô, hận thù bao phủ lên tình yêu nhưng cuối cùng tình yêu vẫn chinh phục được hận thù.... Đối với tương lai, đối với hạnh phúc, hắn không có gì dám nắm chắc trong tay...

"Đừng hận em nữa......." Dùng hết toàn lực, cô chỉ nhớ mình đã nói với hắn câu đó.

"Em yêu anh." Nhưng lời này cô chỉ chôn ở trong lòng....

★......★......★

Không bị kiềm chế thì nề nếp luôn bị đá xuống biển Thái Bình Dương... quan hệ giữa cô và hắn cho tới bây giờ chỉ có một mình hắn làm chủ đạo, cô chỉ bước đi theo. Cô không để ý hắn ương ngạnh, không thèm để ý đến đòi hỏi vô độ của hắn, chỉ biết dùng hết trái tim khối óc của mình đối xử tốt với hắn.

Đây mới chính là yêu đương, cho dù không đủ dịu dàng, không đủ săn sóc nhưng tình yêu vẫn như nở hoa trong lòng....

Chỉ là ngọt ngào luôn luôn ngắn ngủi, vui sướng luôn luôn mong manh...

Không bao lâu sau, trong một lần say rượu, cha hắn trượt chân té ngã khi đang tu sửa một chiếc xe hơi...

Chỉ trăn trối có hai câu.

"Con, thật xin lỗi."

Một câu khác nữa là.

"Vì sao muốn vứt bỏ cha......"

Cứng rắn như Nghệ cũng chảy ra giọt nước mắt của người đàn ông....

Trong tang lễ, mẹ hắn không thể làm mất mặt Thôi gia nên cự tuyệt tham dự....

"Xin con hãy tha thứ cho mẹ." Mẹ hắn đã nói với hắn như vậy.

Không, hắn không bao giờ tha thứ, mãi mãi sẽ không bao giờ...!

Phẫn nộ tràn ngập nên trong lòng đã hình thành một sự trả thù. Nếu Thôi gia coi trọng thể diện như vậy, hắn sẽ khiến cho Thôi gia thân bại danh liệt.

Vì thế, hắn cố ý đưa quan hệ của bọn họ ra ngoài

Vì thế, hắn ân ái với cô cuồng nhiệt nhưng không dùng biện pháp tránh thai....

★......★......★

Cô mang thai đứa con của hắn, cũng mang đến cho gia đình một hoàn cảnh vô cùng khó khăn không chịu đựng nổi.

Cô bị người nhà nhốt trong phòng, bắt buộc nói ra chân tướng sự thật.

Chân tướng sự thật nào đây? Sợ chị em yêu nhau không thể có được lời chúc phúc của người nhà, sợ bị hãm hại, sợ bị chia lìa.... vì thế cô tình nguyện mang thai. Đây mới là chân tướng thật sự....

Và cô lần đầu tiên leo cửa sổ trốn ra khỏi nhà...thì cũng thấy được một sự thật khác.

Giống như trong một bộ phim truyền hình dở tệ lúc tám giờ.... Hắn ôm trong tay một nữ sinh, đắc ý châm biếm sự ngu xuẩn của cô.

Cho dù đau lòng tới cực điểm, cô vẫn cho hắn một cơ hội giải thích. Nhưng lời "giải thích" mang đến cho cô những thứ gì?

Đó chính là tung lời đồn đãi cười chê...Mất hết can đảm, cô té ngã giữa một đám đông đang chế giễu mình...

Làn váy trắng của cô nhuộm máu đỏ tươi, những cánh mai vàng mùa đông chiếu rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của cô.

"Sảy thai.... Sảy thai rồi......." Trong đám đông có người hoảng sợ kêu lên

"Nghệ, không nghĩ ra cậu lại làm cho con gái người ta sảy thai nha......" Những lời trêu chọc của bạn bè hắn, làm vết thương lòng cô cả đời không khép lại được.

Những lời nói này, cô lại nghe quá mức rõ ràng.....

Thân thể hắn cứng lại như hóa thạch, sắc mặt trắng bạch đến trong suốt...

Một trận chiến cuối cùng.... đây là một trận chiến cuối cùng ...vì sao lại khó kiên trì đến như thế?...

......

Khi hắn gần như muốn dẹp bỏ sự kiên trì, thì cô đã đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi thế giới của hắn mà không một lần quay đầu.

Nhìn theo bóng dáng quyết liệt của cô, hắn biết...ở thành phố X không còn có người nào đáng giá cho hắn lưu luyến nữa...

♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.

"Danh dự bị chà đạp." Nhược Hàm cười khổ."Lời đồn chị sảy thai đã lan tràn, cha chị tức giận đến muốn đứt mạch máu, mẹ nhỏ thề nhất định phải làm cho Hàn Thiếu Nghệ cưới chị. Đối với họ mà nói, chị em yêu nhau đã làm cho người ta gièm pha rồi, nếu bây giờ chị mang thai mà còn bị vứt bỏ, có con ngoài giá thú sẽ bị sục chết... Khi mẹ nhỏ đi cầu xin anh ấy thì anh ấy đã bỏ đi khỏi thành phố X rồi."

"Nếu khi đó..... tìm được anh ấy và anh ấy đồng ý gánh trách nhiệm, chị sẽ đổng ý sao?" Hỏi như vậy, nhưng quả thật là tôi đã biết câu trả lời.

Quả nhiên, cô ấy lắc đầu.

"Tình yêu là một thứ tình cảm rất khó nói, chị còn nhớ rất rõ.... Khi anh ấy đùa cợt nói cho chị biết, quan hệ của bọn chị trong lúc đó chỉ là mục đích trả thù của anh ấy mà thôi. Khi đó, với chị mà nói, tình yêu đã bị gió thổi tan tành, không nhìn thấy hình dáng được nữa."

Crypto.com Exchange

Chương (1-77)