Thiên đường và địa ngục
← Ch.15 | Ch.17 → |
Sáng sớm, mặt trời mới ló ra...tôi cũng đã mở mắt.....
Đối với người có thói quen ngủ nướng như tôi...đây có thể gọi là kỳ tích.
Mà hôm nay, kỳ tích của tôi chính là người nằm bên cạnh. Tôi xoay người, mặt đối mặt, vẻ mặt anh ngủ thật điềm nhiên, im lặng như một thiên sứ....
Bắc Bắc cong người lại, một nửa người rơi ra ngoài giường. Tư thế anh nằm thật kì lạ, bộ dạng giống như một đứa bé bị thương, nhưng lại quật cường che dấu vết thương đó....
Lòng tôi trỗi dậy một nỗi xúc động mềm mại. Tôi dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve mấy cọng tóc rơi trên trán anh.... Tóc của anh thật mềm, giống như khi anh còn là cậu bé 12 tuổi đi xuống từ cầu thang...thoạt nhìn thật cao ngạo...nhưng tâm hồn lại rất mềm mại...
Động tác nhẹ như vậy cũng làm anh thức giấc. Hai mắt của Bắc Bắc còn chút buồn ngủ, mơ hồ đối với tôi cười."Y Y, chào buổi sáng." Má lún đồng tiền như ẩn như hiện .... Lòng của tôi nhất thời bị một cỗ lực mạnh đánh trúng..... cỗ lực đó mang tên: Hạnh Phúc!!!!
......
Thì ra cảm giác có người bên gối là như vậy, sáng sớm, thức dậy có thể nhìn thấy người mình yêu, không có thứ vật chất nào có thể thỏa mãn hơn nữa.
Cố che dấu tiếng tim đập thình thịch trong ngực, tôi làm khuôn mặt ngáo ộp với anh, đem mũi mình phình to như heo chọc ghẹo anh. Bắc Bắc cười to, tiếng cười làm nỗi buồn ngày hôm qua tiêu tán đi...
"Đừng ồn ào." Bắc Bắc đem mặt mình chôn trên đầu gối...không ngừng cười nói.
Tà tâm của tôi nổi lên, làm đủ dạng mặt xấu .... cương quyết yêu cầu anh phải "thưởng thức".
"Tào lao quá! Đừng làm ồn!" Bắc Bắc cười to, lấy tay đẩy khuôn mặt "khủng bố" của tôi ra.... Hứ! Dám mắng tôi là người quái dị. Cuối cùng, tôi quyết định phản kích.... Tôi ngả cả thân mình lên người anh...giả tiếng kêu."Ngộ Năng, ta là đại sư huynh.. Ngộ Không a."
"Em mà là Hầu Tử cái gì.... Em là Trư Bát Giới mới đúng!"
"Không muốn làm Ngộ Năng, vậy làm Đường Tam Tạng đi...ha ha ha ha, được lắm, em biến thành Nhền Nhện Tinh!"
Nói xong, tôi lập tức biến thân..... bắt đầu tác quái muốn liếm mặt anh.
"Ha ha, em tránh ra nha! Nếu không rời trường sẽ trễ giờ đấy!" Bắc Bắc cười đến chảy cả nước mắt "ra sức" đẩy con nhện tinh là tôi. Bất quá con nhện này "đeo" vô cùng chắc, anh đẩy cách nào cũng không đẩy ra được. Cả người anh bị tôi đè dưới thân
......
Buổi sáng hôm đó, Bắc Bắc, sinh viên năm thứ 6, luôn được phần thưởng chuyên cần, đang ở buổi thi cuối kì... lần đầu tiên đến muộn không có lí do gì để giải thích, giáo sư có chút thất vọng nhưng trên khóe môi anh, nụ cười vẫn giương lên rất cao...
♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂......♀☆♂
Cuối cùng khi hoàn tất kì thi, tình cảm của tôi cùng Bắc Bắc càng ngày càng tốt đẹp.
Tháng bảy trời rất nóng bức, ngày đêm đều cần đến máy lạnh, nhưng tôi và Bắc Bắc buổi tối ngủ cùng nhau khoảng cách càng lúc càng gần hơn...
Hôm nay sáng sớm thức dậy, thậm chí bàn tay anh còn khoát trên lưng của tôi!!
......
Đã chín giờ tối, Bắc Bắc đi dạy thêm còn chưa trở về.
Hôm nay, Giang Mạnh Kì giới thiệu cho tôi một cơ hội làm việc, ở phân xưởng trực thuộc công ty gia đình cậu ta, có một nữ kế toán chuẩn bị sinh con, lại không muốn mất việc, chỉ xin nghỉ có hai tháng, .... Hai tháng làm việc, mỗi một tháng lương ba ngàn lại vừa vặn thời gian nghỉ hè. Cơ hội tốt như vậy, tôi không thể bỏ qua.
Tôi phải nghĩ cách làm nũng với Bắc Bắc mới mong anh gật đầu đồng ý. Dĩ nhiên phải kiếm vài thứ phụ tợ rồi......
Tôi đến cửa hàng bách hóa mua mấy chai bia, cười đắc ý, tôi thật quá thông minh. Làm Bắc Bắc mơ hồ, chỉ cần anh gật đầu là không có cơ hội đổi ý. Mang theo mấy chai bia, tôi thong thả đi về hướng nhà mình.
Vừa lúc đó tôi nhìn thấy xe của Bắc Bắc dưới lầu, tôi vui sướng, cuối cùng cũng tìm được chỗ ra sức lao động rồi, vừa định vẫy tay với anh......
Lúc này, có một thân ảnh cao ráo chắn trước mặt của Bắc Bắc. Ở hơi xa nên tôi không nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt anh. Người đó kịch liệt kéo, Bắc Bắc có chút giật mình .... Sau đó tôi thấy anh chỉ chỉ vào cái ngõ nhỏ tối tăm gần cửa nhà họ, ý nói đến đó nói chuyện.
Là bạn của Bắc Bắc sao? Vì sao không mời người đó vào nhà?? Cái dáng cao ráo kia, tóc dài mặc áo choàng, không phải là phụ nữ chứ? Sẽ không phải là người con gái đã gọi cho anh trước khi họ kết hôn chứ???
Lòng của tôi sợ hãi, vì thế tôi ôm theo bia đi theo tới ngõ nhỏ đó, lòng bất an, vụng trộm nghe lén.....
"Tôi nghĩ là ngày đó tôi đã nói rõ ràng." Giọng Bắc Bắc bình tĩnh mang theo chút áp lực.
"Bắc, em không đồng ý chúng ta cứ như vậy mà chấm dứt." Là tiếng nói của đàn ông.... tôi ngây ngẩn cả người...ý nghĩ dừng lại...đầu óc trống rỗng...
"Em đã chờ anh hai năm rồi, chẳng lẽ chờ được kết quả này sao?"
Không đồng ý...... Chấm dứt?? Đợi anh hai năm?...... Có ý gì đây???......
Tất cả yên tĩnh, có một tiếng thở dài không thể nghe thấy
"Thần, tôi bắt đầu khát vọng cuộc sống bình thường ...." Bắc Bắc chưa nói xong, cái thân ảnh cao ráo đó đã bất ngờ hôn anh. ((&_&))
Tôi ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong tay đang cầm những chai bia.... lạnh như băng.... Cái lạnh cũng đã thấm vào ngũ tạng...
Bắc Bắc tôi yêu cứ đứng nơi đó như vậy, gần tôi trong gang tấc mà như cách xa ngàn dặm...
Bắc Bắc đứng yên tại chỗ, giống như người đang cuồng nhiệt hôn anh không phải là người cùng phái với anh. Anh không hùa theo, cũng không chống đẩy...Xem như tất cả đều là đương nhiên...lại xem như người đứng chỗ đó chỉ là thể xác của anh.
Thật là mùa hè sao? Nhìn hai người trước mắt, vì sao tôi cảm thấy như mùa đông đóng băng...Lạnh đến thậm chí ngay cả tay chân đều nhấc lên không nổi...Tôi lùi thật sâu, thật sâu về phía sau...người đàn ông tôi nhìn thấy cuối cùng cũng buông anh ra.....
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy rõ người đàn ông kia, cậu ta có khuôn mặt thật đẹp lại tà nịnh, tóc dài bay lên, đẹp như yêu tinh trộm áo khoác của ma quỷ. Đứng trước mặt yêu tinh đó là Bắc Bắc, xa lạ.... dường như tôi chưa bao giờ quen biết qua....
Hình như trong lúc vô ý tôi đã xông vào một hành tinh xa lạ, thế giới tràn ngập quỷ dị. Ở trong mắt tôi, thế giới xa lạ đó có một đại danh từ.... nhưng bây giờ nó đang hiện ra chân thật trước mắt tôi ...và người tôi yêu nhất Bắc Bắc... đương nhiên đứng ở nơi đó...Ngực của tôi có một cơn buồn nôn.....
"Bắc, anh có thể cho em gái kia của anh hôn như vậy sao?" Người đàn ông có gương mặt đẹp, dùng dáng vẻ thùy mị, ôm thắt lưng của Bắc Bắc, tựa vào ngực anh.... nơi tôi từng tựa thật lâu
Bắc Bắc im lặng.
"Bắc, anh có thể đụng chạm cô ấy như trước kia chúng ta từng đụng chạm sao??"
Ánh mắt Bắc Bắc lóe ra một chút, anh giương mắt, muốn mở miệng nói chuyện...nhưng tiếng nói lại cứng ở giữa yết hầu...
"Bắc, anh không thể lừa được em, anh không thể, trong lòng anh như bị chém.... nếu dễ dàng qua đi như vậy, làm sao trước đây chúng ta có thể quen biết? Em là bác sĩ tâm lý của anh, em hiểu anh hơn người khác. Tâm sự của anh chỉ có em mới biết, em không phải là cô em gái hồ đồ ngốc nghếch chỉ biết nói tiếng Yêu kia." Tiếng của người đàn ông đó dịu dàng, như mê hoặc người, không ngừng mềm nhẹ nói ở bên tai Bắc Bắc."Bắc, anh là người đàn ông bình thường, anh có nhu cầu của anh, chẳng lẽ bởi vì cô ấy yêu anh...cho nên anh phải hi sinh cả đời hay sao?"
Bắc Bắc cố gắng kéo hồn lại, giọng lạnh nhạt."Tôi muốn cùng cô ấy cả đời...tôi sẽ cố gắng làm được."
"Cố gắng?" Người đàn ông kia cười nhạt."Bắc, muốn em nhắc nhở anh không? Làm sao anh có thể chịu đựng được việc cô ấy dính sát bên cạnh anh. Bởi vì anh hoàn toàn đối xử với cô ấy như một người em gái...không phải là người đàn bà của mình."
Bắc Bắc đóng băng, không có phản bác.
"Cuộc sống gắn bó vợ chồng quan trọng nhất là cái gì?.... Đó là đời sống tình dục hòa hợp!...Anh có thể chịu được việc quan hệ với đàn bà sao? Anh đã quên cái loại dơ bẩn đó đã khiến anh có cảm giác tuyệt vọng ra sao ư? Không có quan hệ tình dục... cuộc hôn nhân của hai người có thể gắn bó được bao lâu?"
Sắc mặt Bắc Bắc càng ngày càng tái nhợt...Tôi đứng ở phía xa.... mặt thêm...
Trong nháy mắt, thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ...Thì ra đây chính là cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống dưới địa ngục...
Trong ngõ nhỏ.... tôi đớn đến chết đi..... Cuối cùng "ầm" một tiếng.... đánh tan yên tĩnh...
Khắp nơi trên mặt đất đều là bọt bia và rất nhiều mảnh vỡ của thủy tinh...
Mùi hương thơm ngát của bia xông ra bốn phía, mỗi một đợt bọt dâng lên đều mang theo vị nồng đậm, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ do say rượu....
Nếu, đây là mơ, vì sao tôi vẫn chưa tỉnh táo để thức dậy?....
Nếu, không phải mơ, tại sao sau khi say rượu, não giống như bị xé rách.... không còn khả năng suy nghĩ?
Nếu, đây là mơ, vì cái gì nhìn thấy ánh mắt thất kinh của Bắc Bắc, trái tim đau như bị xé rách?
Nếu, không phải mơ, thì tại sao bị một mảnh chai đâm vào tay...bàn tay không hề có cảm giác đau đớn?
......
"Y Y!" Tôi nghe được, người bình thường luôn thản nhiên cười, dùng giọng bối rối kêu to tên của tôi...
Trong nháy mắt, linh hồn như bị hút ra, tôi nhìn thấy chính mình xoay người chạy như điên...
← Ch. 15 | Ch. 17 → |