Thề không làm huynh đệ
← Ch.72 | Ch.74 → |
Hoài Việt quỳ dưới sàn đỡ lấy người con gái yếu ớt trong tay. Hắn đã thề sẽ bảo vệ nàng, nhưng lại để Bích Tuyền bị tổn thương thêm lần nữa. Hoài Việt đặt tay lên bụng nàng, cố ngăn cho máu không chảy thêm. Hắn lại sợ hãi nhận ra Bích Tuyền đã bị thương từ trước.
- Không sao, mọi việc sẽ ổn thôi! - Hắn lắp bắp không nói nên lời. Cứ như thể năm xưa nàng chạy chơi bị vấp té, hắn cũng vừa xoa, vừa an ủi. Khi đó hắn đau một, thì lần này cả trăm cả ngàn lần hơn. Hắn muốn cười nói rằng "Có huynh ở đây, muội đừng lo lắng gì hết". Nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn rơi lả chả không ngăn lại được. Có bao giờ hắn để cho nàng thấy vẻ yếu đuối uỷ mị mà bản thân đã giấu kín đâu.
Ngược lại, kẻ nằm trong lòng Hoài Việt lại cực kỳ yên ổn và thoải mái. Nàng chẳng còn cảm nhận thấy gì, kể cả khi từng giọt sự sống cuối cùng đang rời bỏ mình.
- Nam nhi đổ máu không rơi lệ. Việt ca cứ như thế này, muội sẽ chẳng nhận nghĩa huynh nữa đâu.
- Ta cũng chẳng cần nghĩa đệ gì hết. - Hoài Việt lớn tiếng trả lời.
- Vậy... kiếp sau không làm huynh đệ nữa. - Nàng cười tươi như hoa. Nước mắt của hắn càng đổ ra nhiều hơn, hoà lẫn với máu thành những giọt đỏ thẫm rơi xuống mặt nàng. Hoài Việt gật đầu, kéo nàng ôm sát vào lòng âu yếm. Bích Tuyền giơ tay lên chạm vào gương mặt hắn. Nàng cố rướn người, thì thào bên tai Hoài Việt.
- Cũng nhất định không làm huynh muội một nhà. Hoài Việt nấc nghẹn không nói nên lời. Hắn chỉ biết gật đầu, chẳng rõ nàng có thấy được không.
- Nếu được gặp lại, muội sẽ không bao giờ rời xa huynh nữa. Nói xong lời cuối, bàn tay nàng vô lực rơi xuống đất. Hắn cảm nhận rõ hơi thở cuối cùng rời khỏi thân xác nàng. Nỗi đau uất nghẹn khiến hắn không cách gì trả lời được. Một năm rồi mười năm, Hoài Việt đã muốn cho Bích Tuyền biết mình yêu nàng biết chừng nào. Không phải như nghĩa huynh, mà là một nam nhi thật sự. Hắn đã muốn được trọn đời bảo vệ nàng, muốn mãi mãi không chia lìa.
Cảnh Hào nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt thì vô cùng hài lòng thoả ý. Trong khi nước mắt kẻ khác tuôn rơi, lão lại ngửa cổ cười ha hả.
Kẻ còn lại vẫn ôm lấy thi thể người yêu mà đau như đứt từng đoạn ruột. Hắn ráng xốc Bích Tuyền ngồi dậy, cố truyền chân khí cho nàng, nhưng đó vẫn chỉ là một thể xác không hồn. Hoài Việt nức nở nấc lên từng cơn, buộc phải chấp nhận Bích Tuyền đã ra đi. Bàn tay hắn run run vuốt đôi mắt mê tình đã không còn chút linh động. Hắn yêu thương thì thầm vào tai nàng một câu hứa hẹn đến muôn vạn kiếp về sau.
Cuối cùng hắn đặt nàng xuống sàn và đôi mắt sắc lạnh nhìn kẻ thù đầy phẫn nộ. Cảnh Hào chỉ tươi cười hoà nhã, trêu chọc con thú dữ đã trọng thương.
- Thật là bất hạnh làm sao! Bổn vương thành thật chia buồn cùng người. Giờ đây việc ta có thể làm là để hai người cùng lên đường với nhau cho trọn nghĩa. Câu vừa dứt, lão lại nhảy vào tấn công Hoài Việt lần nữa. Hắn gồng tay phải đón đỡ, lãnh trọn một đòn Thôi Tâm chưởng nguy hiểm của Cảnh Hào. Hoài Việt trượt dài trên sàn nhà, để lại một vệt máu đỏ ghê hồn. Hắn chống tay xuống sàn, kiên cường muốn đứng dậy. Cảnh Hào phía bên kia ngạo nghễ đi đến gần xác của Bích Tuyền. Lão giơ kiếm đâm xuống ngực nàng để hành hạ, giày vò Hoài Việt.
Hắn gào thét xông tới chỗ Cảnh Hào. Nhưng lão chỉ cần tung một cước, hắn lại bị đá văng ra thêm lần nữa. Nhìn thân thể rách nát, đẫm máu của đối phương khiến lão hài lòng thoả chí. Trước khi kẻ thù chết, lão vẫn còn được chơi đùa cao hứng đến mức này.
- Kiếm sĩ đã không còn kiếm trong tay thì làm gì được nữa. Cảnh Hào tắc lưỡi ra vẻ tiếc rẻ. Lão đá thanh Phá Thanh của Hoài Việt đến trước mặt hắn, rồi sau đó lại làm bộ giật mình.
- Ấy chà, ta quên mất. Nhận trọn một chưởng như vậy, hẳn cánh tay ngươi đã bị phế rồi, làm cách nào để cầm kiếm nữa. Rồi như hài lòng với ý tưởng này, lão ngửa mặt cười to. Hoài Việt run rẩy đứng dậy. Dù bị lão đánh bại bao nhiêu lần, hắn vẫn quyết tâm không gục ngã. Dù có mất mạng, hắn nhất định phải giết cho được Cảnh Hào.
- Ngươi nói cái gì? - Lão hét lên khi nghe được Hoài Việt lẩm bẩm trong miệng. Tay phải hắn đã nát tươm không thể cử động được nữa. Trên cơ thể Hoài Việt, nội ngoại thương đều đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của con người. Máu cứ rơi và nội lực hoàn toàn cạn kiệt. Trái tim hắn đã chết, còn trong đầu không có gì ngoài nỗi hận thù.
- Ta nói lão hãy mau chết đi. - Hoài Việt gằn giọng. Cảnh Hào ngưng cười. Lão tức giận nhíu mày, "Xem ra hắn vẫn chưa nếm đủ đòn". Lão xách kiếm xông tới, muốn cho Hoài Việt nhận thêm đau khổ. Cảnh Hào không nương tay, đâm thẳng mũi kiếm nhọn hoắc vào ngực Hoài Việt. Nhưng trong lúc đắc ý, lão giật mình nhìn bàn tay trái của Hoài Việt đưa tới gần trước mắt mình. Sao lão lại quên mất Thượng Nguyệt cung là một giáo phái chuyên luyện nội công chứ không phải ngoại kỹ.
Cao thủ thượng cấp cấp sáu của Thượng Nguyệt cung có khả năng xuất ra tới đòn sát thủ Đan Phượng Triều Dương. Một quả cầu sáng lập loè như đóm đóm bay ra khỏi tay Hoài Việt. Cảnh Hào kinh hoảng muốn nhảy ra né tránh, nhưng lại bị tay của hắnchụp lại. Hoài Việt hé miệng mỉm cười, trả lại cho lão nỗi kinh hoàng từ nãy đến giờ.
- Qua bên kia, chúng ta lại tái đấu. Đan cầu bùng nổ, ánh sáng chói chang như mặt trời rực rỡ đột nhiên xuất hiện giữa đêm đen. Thứ chiêu thức quỷ dị này không phải do nội công xuất ra mà lấy từ sinh mệnh của người luyện Phượng Hoàng Cầu. Một mạng người dùng để đổi một chiến thắng. Trong ghi chép của nhà họ Thành, Đan Phương Triều Dương chỉ mới xuất ra ba lần, nhưng khi nào cũng kinh hồn tán đảm, quỷ khốc thần sầu. Lần cuối cùng chiêu thức này được xài tới đã thay đổi hoàn toàn kết quả một trận chiến.
Tiếp theo sau vầng ánh sáng chói loà là những đợt chấn động rung chuyển đất trời. Âm thanh của vụ nổ thổi bay những cánh cửa, làm bốc hơi hết toàn bộ nước trong hồ chứa đặt trước phòng quân cơ. Đáy hồ trơ khô, nẻ ra; mặt đất hoàn toàn sụp lở. Chẳng mấy chốc, ngay vị trí hồ nước chỉ còn một hố đen sâu thăm thẳm. Từ bên dưới lòng đất, những tiếng lục bụp sôi sục không ngừng vang lên rõ hơn.
^_^
Mạt Hối đã nhìn thấy quầng sáng khủng khiếp phát ra từ phòng quân cơ. Hắn hối hả chạy đến xem đã xảy ra đại biến cỡ nào mà đột nhiên tinh tú chuyển dời dữ dội.
"Theo lý, quân triều đình vẫn còn bị giam dưới chân núi mới phải. Chỗ phụ hoàng ở đã xảy ra chuyện gì mà ta lại cảm thấy bức bối không yên thế này."
Mặt đất dưới chân run rẩy, cả ngọn Cấm sơn như cựa mình thức giấc. Năm xưa, vì muốn tạo ra năng lượng Khởi Nguyên, Mạt Hối từng cho khoan vào đầu rồng tiềm ẩn trong thế núi. Nào ngờ long mạch dưới Cấm sơn lại là dòng ác khí quá mạnh mẽ, không thể nào sử dụng. Mạt Hối phải dùng hồ Thu Nguyệt yểm xuống, chặn bớt long mạch lúc nào cũng phun trào ào ạt ở Cấm sơn. Giờ đây vụ nổ ở đỉnh Khởi Nguyên chắc đã làm ảnh hưởng đến phong ấn phía trên đầu rồng. Nếu Thu Nguyệt có việc gì, cả ngọn núi này cũng không thể giữ.
Hắn cố gắng vịn vách tường đi cho nhanh hơn đến nơi xảy ra sự cố. Ảnh Phong và Thanh Vân đều đã rời khỏi Mạt Hối để làm nhiêm vụ khác rồi. Hắn lê từng bước mệt mỏi, cảm nhận cơn đau nhức nhối từ phiá đầu gối phải. Thời gian qua vận sức quá nhiều, nên vết thương cũ của hắn đang có xu hướng trầm trọng hơn. Mỗi lần động chân là mỗi lần đau như bị búa nện. Hắn thậm chí muốn chết quách đi cho rồi để không phải chịu thêm nỗi đau này.
Đến được hồ Thu Nguyệt cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi vì cố gắng. Nhưng Mạt Hối lại cảm thấy sợ hãi hơn khi chiếc hồ đã biến mất, mặt đất chỉ còn trơ lại lỗ đen khổng lồ sâu không thấy đáy.
"Chỉ còn năm canh giờ trước khi ngọn núi thức tỉnh hoàn toàn."
Cấm sơn lại rung chuyển như có một con quái vật đang chuẩn bị đội mồ sống dậy. Mạt Hối chao đảo té xuống đất, nhưng hắn lại cắn răng cố đứng lên, quyết không bỏ cuộc trong đớn hèn. Hắn đi đến cánh cửa được tưới ướt máu của Kim Giáp quân và Thập Chân Cường.
"Quả nhiên ở đây đã từng trải qua một cuộc đánh lớn."
Trong phòng quân cơ chỉ còn xác ba người nằm la liệt. Vụ nổ nội lực chỉ chấn nát mọi thứ xung quanh, thổi tung mái phòng chứ không để lại dấu vết cháy xém như khi xài hoả dược. Hắn nhào tới chỗ phụ thân đang nằm. Mạt Hối nâng đầu của Cảnh Hào dậy, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn ra.
Đôi mắt lão khẽ động, môi mấp máy nở ra nụ cười.
- Hoàng nhi tới rồi đó à?Hắn gật đầu, không nói nổi một lời.
- Trà đã pha xong chưa? - Lão thều thào những hơi đứt đoạn.
- Đã mang đến rồi. - Giọng của hắn nghẹn ngào trong từng cơn nức nở.
- Ừ, chờ Tử Lan đến rồi chúng ta sẽ cùng thưởng trà. Cả đời người trải qua chỉ toàn mưu tranh quyền lực, ai biết được hạnh phúc chân chính lại là những điều đơn giản không ngờ. Thái tử Cảnh Hào sinh ra trong sự vui mừng hân hoan của toàn bộ Việt quốc. Đến lúc ông chết đi cũng chỉ có một người duy nhất khóc thương. Nụ cười đó chứng tỏ ông đã hiểu ra đâu là thứ mà mình mong muốn có. Đáng tiếc những thứ này chỉ có ở trong quá khứ. Người chết rồi sẽ tìm được thế giới đã mất đi.
Ngày một tháng tám năm Khai Nguyên thứ ba mươi chín, người cuối cùng của dòng họ Lưu biến mất khỏi thế gian. Trang cuối cùng của Lập Quốc Ký chấm dứt tại đây. Từ nay về sau là thời đại của những người trẻ tuổi xây dựng một đất nước mới. Mọi hận thù của hai dòng họ Hàn - Lưu bị chôn vùi trong bụi mờ của lịch sử ngàn năm.
← Ch. 72 | Ch. 74 → |