Dạy dỗ tiểu đệ
← Ch.68 | Ch.70 → |
Cả cuộc đời y có bao giờ phải chịu nỗi sợ hãi lớn lao đến mức này đâu. Từ nhỏ đến lớn, Thuỷ Linh chưa từng thấy nhiều người chết đến như vậy. Có thể mỗi mệnh lệnh y đưa ra đều rất tàn khốc, có thể những mưu toan của y làm hại rất nhiều người, nhưng Thuỷ Linh chưa một lần phải chứng kiến những cảnh máu me ghê rợn thế này.
Thì ra con người khi chết rất xấu xí. Họ nhăn nhó, quằn quại, rên la rất thảm thiết. Những khuôn mặt xám nghoét, những đôi mắt vô hồn cứ mãi trừng trừng không cam tâm. Y tưởng chừng mình luôn sẵn sàng đón nhận địa ngục, nhưng khi đối diện với thần chết, Thuỷ Linh lại không khống chế nổi bản thân. Y quỳ sập người xuống, ôm lấy chân Mạt Hối mà van xin.
- Đại ca, xin hãy tha cho đệ. Là đệ ngu ngốc, đệ ấu trĩ ngu si mới đi đến bước đường cùng này. Mạt Hối, đệ là đệ đệ ruột thịt của huynh mà. Huynh đã hứa sẽ không làm hại đệ, huynh đã hứa sẽ bảo vệ đệ ... Mạt Hối cúi người xuống, kéo Thuỷ Linh ra khỏi chân mình. Hắn chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy y còn trẻ con hơn mức mình tưởng tượng. Bỏ chạy đến áo sống xốc xãi, mái tóc buông thả tán loạn chưa kịp chải bới. Thuỷ Linh chỉ mới mười bảy tuổi, chưa từng phải chịu qua gian nguy, đối diện với cái chết. Y sợ hãi là phản ứng vô cùng bình thường, điều đó chứng tỏ Thuỷ Linh vẫn còn có thể quay đầu lại.
Hắn nắm tay Thuỷ Linh kéo đứng dậy. Mạt Hối nhìn vào đôi mắt trong veo đẫm nước kia, hắn cảm thấy thương cảm. Y chỉ là một con rối trong tay Cảnh Hào, chỉ là nạn nhân của một cuộc trả thù tàn độc của ông."Chỉ là chút lầm lỗi của tuổi trẻ!" Mạt Hối thở dài.
- Đệ là một kẻ rất thông minh. - Mạt Hối chầm chậm nói rõ từng chữ. - Hai năm qua thay ta tiếp quản Lưu Gia phái, đệ đã làm được rất nhiều việc. Hoàn thành kế hoạch Bạt Căng ta đã bỏ dở, tập trung lực lượng phân tán khắp nơi, thậm chí còn xây dựng tổ chức hùng mạnh hơn cả khi ta rời đi. Nhưng tài năng của đệ đã đặt vào lầm chỗ rồi. Con đường này, lẽ ra đệ không nên bước chân vào. Thuỷ Linh ngưng thút thít, y lấy tay áo lau lau nước mặt. Sát khí hoàn toàn biến mất, người trước mặt y không còn chút nào đe doạ, đáng sợ như lúc trước nữa. Thuỷ Linh lén nhìn đám thi thể nằm la liệt trong phòng, cố nói với mình tất cả đều là sự thật rất tàn nhẫn, y không thể nào thắng nổi Mạt Hối.
- Đệ có thể chọn sao? - Thuỷ Linh lầm bầm. - Đệ có thể không đi con đường này sao? Đệ có thể không mang họ Lưu Quang và không phải con trai của thái tử Cảnh Hào sao? - Y bắt đầu nói lớn dần lên, gần như là hét vào mặt Mạt Hối. - Đệ có thể nhắm mắt làm ngơ khi người ta chiếm đoạt hết tất cả những thứ mình gầy dựng? Đệ phải cam chịu nhẫn nhịn khi huynh đem Chân Duyên ra tra tấn sao?Thuỷ Linh bắt đầu cất tiếng cười khùng khục, như thể y vừa mới nghe một câu chuyện tiếu lâm hài hước. Tự nhiên bị ném vào thế giới hỗn loạn đáng sợ này, tự nhiên phải đội cái mũ quá lớn so với đầu mình, Thuỷ Linh không thể chịu đựng được. Y không chấp nhận bản thân là con rối mặc cho kẻ khác thao túng. Y phải phản kháng, phải đấu tranh giành lại những thứ mà mình đáng nhận. Cớ gì Mạt Hối có thể ra tay đoạt lấy tất cả, cớ gì y phải chịu thua ngay khi cuộc chiến chưa bắt đầu. Y thèm khát cuộc sống yên bình là sai sao? Y muốn tháo chạy khỏi con thuyền sắp chìm là không đúng à?
Mạt Hối kinh ngạc nhìn những cảm xúc mãnh liệt hiện ra trong mắt Thuỷ Linh. Hắn nhận ra sự chua chát cay đắng, mùi vị sợ hãi kinh hoàng, nỗi chán ghét và lòng căm thù rừng rực cháy. Mạt Hối giơ tay đặt lên vai Thuỷ Linh, hắn dùng sức siết mạnh khiến Thuỷ Linh phải nhăn mặt vì đau đớn.
- Đệ đã có thể lựa chọn. - Hắn tức giận la mắng. Con người hiện nay của Thuỷ Linh làm Mạt Hối cảm thấy thất vọng. Hai năm trước, vừa đến tiết Châu, hắn đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tri phủ trẻ tuổi trong veo như sương sớm. Ánh sáng lấp lánh của nắng mai luôn bao xung quanh Thuỷ Linh, màu trắng tinh khiết như trang giấy thơm khiến Mạt Hối vô cùng ngưỡng mộ. Hắn hài lòng vì đệ đệ của mình đã trưởng thành trong một gia đình êm ấm, hắn vui vẻ vì sự tài hoa của Thuỷ Linh đã được của quốc gia công nhận với chức vị trạng nguyên. Cuộc sống của y tràn đầy hi vọng, tương lai của y sáng rực đầy gấm hoa.
Thậm chí đã có lúc Mạt Hối ghen tị vì hắn chưa từng có thứ gọi là cuộc sống bình yên. Cả đời của hắn chưa từng tồn tại thứ gọi là tương lai hứa hẹn. Hắn nhìn lại bàn tay mình, cảm thấy màu đỏ của máu tươi vẫn còn dính đầy trong từng kẽ ngón. Làm cách nào để hắn có thể trắng sạch, thanh khiết như Thuỷ Linh bây giờ?
Hắn đã được ban cho hạnh phúc khi ở gần cậu em tươi sáng như nắng sớm kia. Hắn đã cảm nhận được sự vui vẻ khi bảo bọc, chở che cho đệ đệ mà hắn vừa mới gặp. Mạt Hối được làm một huynh trưởng đáng tin cậy mà Thuỷ Linh luôn tìm đến nhờ giúp đỡ. Hắn cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa và cuộc đời mình đã bước sang trang mới tươi sáng hơn.
Khi Mạt Hối đoạn tuyệt với quá khứ, thì Thuỷ Linh lại bị những bóng ma ám ảnh giày vò. Khi Mạt Hối đã rũ bỏ tất cả, thì những gánh nặng đó lại chuyển hết lên vai Thuỷ Linh. Mạt Hối đã nhận ra những cánh bồ câu mang thư mà Lưu Gia phái gửi cho tri phủ Tiết Châu. Hắn đã âm thầm ngăn trở mọi việc và tìm cách nói khéo cho Thuỷ Linh được hiểu.
"Nhân định thắng thiên, ngài là tri phủ, ngài có quyền quyết định cuộc đời mình." Mạt Hối nói khi lần đầu tiên Cảnh Hào ghé lại Tiết Châu.
"Đã là đàn ông phải biết gánh nặng trên vai, phải có trách nhiệm với bản thân và những người bên cạnh..." Hắn căn dặn khi Thuỷ Linh đang phân vân nên nghiêng về phía nào.
Đệ đệ của hắn được sinh ra trong thế giới ánh sáng, ngàn vạn lần cũng không thể để Thuỷ Linh rơi xuống địa ngục mà hắn từng ở. Nhưng lỗi cũng ở Mạt Hối, khi đã quá coi thường đương kim trạng nguyên gia. Lúc Mạt Hối phát hiện ra, Thuỷ Linh đã hoàn toàn tiếp quản xong vị trí mà hắn bỏ lại. Khi Mạt Hối buộc phải ra tay hành động, Thuỷ Linh đã mạnh đến mức hắn khó có thể khống chế.
- Đệ có thể lựa chọn không đi theo ông ta. - Mạt Hối lớn tiếng nói lại một lần nữa. - Huynh đã dặn đệ phải kiên trì với lập trường bản thân. Ta đã khuyên đệ không nên chấp nê bất ngộ mà tham quyền tiếc vị. Ta muốn đệ bỏ hết, thì đệ lại ôm khó vào người. Ta muốn dọn đường rút lui, thì đệ lại nhảy ra cản phá. Thuỷ Linh, đệ nói đi, là bản thân mình không thể làm, hay không muốn làm? Đệ muốn đấu tranh, nhưng đã chọn đúng cách chưa?
- Huynh im đi!Thuỷ Linh cũng tức giận, y hất tay Mạt Hối ra. Tuy y chỉ là một thư sinh, nhưng tử thần Mạt Hối cũng đã là quá khứ. Ở đây, bây giờ còn lại một người tàn phế, không nổi một cú xô mạnh của Thuỷ Linh. Mạt Hối loạng choạng đôi chút, nhưng cũng cố đứng thẳng dậy. Sự thất vọng của một đại ca khiến hắn nổi lửa giận bừng bừng. Thế mà Thuỷ Linh lại không biết điều, tạt thêm dầu vào đống lửa đang cháy.
- Chính huynh mới là kẻ tham quyền cố vị. Huynh đã bỏ đi, quăng hết gánh nặng cho ta. Khi ta nỗ lực phục hồi tất cả thì huynh lại chạy tới giành hết công lao. Biết ta yêu Chân Duyên, huynh còn dám đem nàng ra làm lá chắn con tin. Ta muốn tiêu diệt hết toàn Lưu Gia phái, ta muốn tẩy sạch ô điểm trong đời mình, ta muốn trả thù tất cả những kẻ đã làm hại Chân Duyên. - Y chỉ thẳng vào mặt Mạt Hối. - Huynh là đầu sỏ trong mọi chuyện.
- Nguỵ biện, làm sai còn cố cãi. - Mạt Hối gạt tay Thuỷ Linh đi. - Đệ có từng nghĩ những hành động cuả mình làm liên luỵ bao nhiêu sinh mạng không?
- Ta không quan tâm! Chỉ cần bản thân mình sống tốt, thì ai trên đời ta cũng mặc kệ. - Thuỷ Linh hét toáng lên. Một tiếng tát tai thanh thuý vang lên. Mạt Hối đã giận đến mức không thể kiềm chế bản thân mình, hắn ra tay đánh đệ đệ. Thuỷ Linh cũng không vừa, lao tới tông thẳng vào người Mạt Hối. Ảnh Phong và Thanh Vân dự định chạy tới hỗ trợ thì Mạt Hối đưa tay ngăn lại. Đệ đệ ngỗ nghịch này, hắn phải đích thân dạy dỗ thôi.
Đó là một màn quần ẩu lấm lem bê bết nhất mà họ từng tham gia. Cả hai đương gia chỉ dùng mưu trí, nay lại xài tới nắm đấm để nói chuyện. Tuy thấy họ mắm môi cắn lợi nện nhau huỳnh huỵch, nhưng hiệu quả thu về lại chẳng được bao nhiêu. Xung quanh là máu huyết, là thi thể chất chồng, còn họ là hai tàn binh còn sót lại sau cuộc chiến. Bị đánh văng ra lại tiếp tục lao vào nhau giống đám côn đồ đầu đường xó chợ.
Từ nhỏ đến lớn, Thuỷ Linh chưa từng bị người khác đánh đau như vậy. Y chỉ cảm thấy tức điên lên, muốn đối phương cũng phải chịu đựng giống mình. Mạt Hối đã hai năm rồi không dùng quyền cước với kẻ khác. Với sức lực hắn lúc này cũng chỉ bằng một góc nhỏ xưa kia. Vậy ra Mạt Hối dùng hết sức cũng khó có thể khống chế Thuỷ Linh nổi. Mỗi cú trả đũa của đệ đệ đều khiến hắn hụt hơi nín thở. Trận quyết đấu này thật sự là cân tài ngang sức, bất phân thắng bại.
Làm đàn ông, nói chung quy lại cũng chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để giải quyết mọi việc.
- Biết lỗi chưa? - Mạt Hối la lên khi dùng tay khoá chặt Thuỷ Linh.
- Ta không phục. - Thuỷ Linh kiên cường hét trả. Dù không còn nội công, nhưng những chiêu thức cơ bản hắn vẫn còn nhớ rõ. Tuy chưa đến mức đánh bại được Thuỷ Linh, nhưng Mạt Hối vẫn có thể lừa y vào đòn khoá đè.
- Đệ không thể thắng nổi ta, một người đã tàn phế. Thuỷ Linh, mau chịu thua đi! - Mạt Hối cười to đắc thắng.
- Ta không thua. Thuỷ Linh vùng vậy dữ dội, cuối cùng cũng làm Mạt Hốt vuột tay. Thoát khỏi đòn đè, y lại tiếp tục phản công, cắn vào tay Mạt Hối. Lúc này họ đang hăng máu, chỉ biết đánh và đánh. Bản năng cơ bản cuả một nam nhi không cho phép họ bỏ cuộc. Trận chiến diễn ra suốt nửa canh giờ, cho đến khi đôi bên đều sức tàn lực kiệt. Thuỷ Linh đã quên mất sợ hãi, còn Mạt Hối cũng quên đi cơn giận của mình.
- Tên nhóc này, không ngờ nhìn ốm nhách mà cũng dai sức gớm.
- Là do huynh già cả nên yếu ớt thôi. - Thuỷ Linh thở hắt ra từng hơi.
- Là do ta nhường đệ nên không tung hết sức thôi. - Mạt Hối phì cười.
- Xảo biện, chống chế. Thời đại của huynh đã suy tàn rồi, bây giờ đến lượt ta xưng bá. - Thuỷ Linh cố hét lên.
- Thuỷ Linh. - Đột nhiên Mạt Hối bỏ giọng trầm xuống.
- Từ nãy đến giờ, đại ca không gọi tên đệ là Trường Thanh. - Thuỷ Linh cũng nhẹ giọng nhắc nhở. Sau khi đánh lộn, tình cảm huynh đệ của bọn họ xem ra được cải thiện không ít. Tuy đứng trên hai lập trường tư tưởng khác nhau, nhưng sự gắng kết giữa hai người lại càng bền chặt hơn trước. So với lúc ở Tiết Châu, có thể nói là thân càng thêm thân.
- Quen miệng gọi như vậy! - Mạt Hối cười nhẹ. - Ta cảm thấy thích đệ lúc làm Mạc đại nhân hơn.
- Đệ cũng thích Nghiêm sư gia hơn hoàng huynh. - Thuỷ Linh thở dài công nhận.
- Buông bỏ hết tất cả đi. - Mạt Hối khuyên nhủ.
- Đệ còn thèm cái tàu chìm này sao? Đang tính bỏ đi thì huynh lại dẫn người cản đường đó thôi. - Thuỷ Linh hừ giọng.
- Bỏ đi thì chỉ đi tay không, sao còn cố mang theo tài sản và nhân lực của Lưu Gia phái làm gì?
- Sau này đệ còn mẫu thân, thê, nhi cần chăm sóc. Không đem theo một ít sao có thể đảm bảo cuộc sống của họ được. Mạt Hối ngạc nhiên ngó sang, chỉ thấy được nụ cười rất đỗi ngây thơ của Thuỷ Linh. Sau đó hắn cũng đành phải phì cười theo.
- Thì ra công chúa đã có hỷ. Chúc mừng đệ, chúc mừng đệ.
- Lần này là thật, chứ không như lúc huynh xúi thái y lừa đệ đâu. - Y thở phào. - Sao lúc đó đệ lại tin mới có một tháng lại bắt ra được hỷ mạch nhỉ.
- Người trong cuộc thì mù quáng. - Mạt Hối thầm cười chế giễu. - Ta sẽ để đệ đi, nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì? - Thuỷ Linh lo lắng hỏi lại. Ngày hôm nay, y đã tưởng mình sẽ tận mạng chỗ này, nhưng không ngờ Mạt Hối lại dễ dàng buông tha đến vậy. Đằng sau lời của hắn, liệu còn âm mưu khác? Lúc này Thuỷ Linh đang ở thế nắm đằng lưỡi, y còn có thể trở mình phán kháng được nữa sao?
← Ch. 68 | Ch. 70 → |