Kế sách của mưu sĩ
← Ch.11 | Ch.13 → |
Tống tiểu thư cùng biểu tiểu thư của Mạc phủ tại sảnh đường đại chiến ba trăm hiệp.
- Ngươi mau tránh ra, ta phải vào trong gặp Tử Thanh. - Tống Diêu Diêu hét lớn.
- Ta không cho, ngươi mau cút xéo, Mạc Thuỷ Linh là của bổn đại gia. - Chân Duyên không hề chịu lép vế.
- Ngươi là đồ không biết liêm sĩ, quyến rũ hôn phu cuả người khác.
- A... cái ả tiện nhân này, chúng ta đã có hôn ước từ hai năm trước, người đừng chen vào.
- Ta chưa từng nghe bá mẫu nhắc đến, chắc ngươi chỉ là loại thất đức đã bị từ hôn.
- Ngươi mới là đồ dâm loàn. Đồ thanh lâu nữ tử.
- Ngươi dám mắng ta? Cha ta là đại học sĩ đương triều.
- Đại học sĩ ta đây cũng chẳng sợ...
Chợt cảnh cửa phòng bật mở, một đại phu già râu bạc lẳng lặng bước ra.
- Đại phu, y thế nào rồi? - Chân Duyên ngay lập tức nhào đến hỏi.
- Đại phu, Tử Thanh thế nào rồi? - Diêu Diêu cũng sốt sắn không kém.
- Đừng kêu y là Tử Thanh, nghe ghê chết.
- Ngươi mới là ghê đó, dám kêu thẳng tên huý của đại nhân.
- Ta thích kêu gì thì kêu. Thuỷ Linh, Thuỷ Linh... ta gọi đấy... rồi ngươi làm gì ta?Hai người lại tiếp tục kéo qua kéo lại như hài tử đang giành đồ chơi. Lão đại phu gìa ở giữa bị xô đẩy đến tối tăm mặt mày, quần áo xém nữa bị giật rách bung.
- Hai vị bình tĩnh lại được chưa? Mạc tri phủ bởi vì xúc động quá độ nên mới ngất xỉu. Lý do chắc chắn tại vị hai người rồi. - Đại phu giận dữ đến râu tóc cũng muốn dựng ngược. Nếu nhà ông cũng có hai bà vợ như thế này, chắc ông cũng ngất xỉu.
- Ta vào gặp chàng. - Chân Duyên bỏ vị đại phu ra, nhấc váy chuẩn bị đi.
- Ta không cho ngươi vào, huynh ấy gặp ngươi chắc chắn lại tức giận ngất xỉu. - Diêu Diêu ngay lập tức ngăn cản.
- Ai cũng không cần vào, người Mạc đại nhân muốn gặp không phải hai người. - Lão đại phu chen vào.
- Là ai? - Cả hai nàng đồng thanh tương ứng mà hét lên, khiến lão đại phu tim đập chân run suýt ngất. Một lát sau, Nghiêm Thừa Chí khập khiễng đi vào phòng Mạc tri phủ. Hai đôi mắt tức tối dõi theo hắn như thể nhìn thấy hồ li tinh cướp đoạt chồng mình. Hà cớ gì Thuỷ Linh tỉnh dậy không gặp ai, lại chỉ muốn tìm tên sư gia suốt ngày nhăn nhó này.
- Đại nhân, ngài bị sao vậy? - Thừa Chí ngạc nhiên nhìn Thuỷ Linh ôm một bên má đã sưng vù."Là ai đã nhẫn tâm độc ác ra tay, không biết thương hoa tiếc ngọc."
- Thừa Chí, huynh mau giúp ta. - Mạc Thuỷ Linh tấm tức khóc.
- Là chuyện hai người ngoài cửa phải không? Ta đã giúp đại nhân bày kế, sao lại để ra đến nông nỗi này. - Thừa Chí thở dài. - Phụ nữ vốn không có trí khôn, khi ghen tuông lại càng mất lý tính. Thậm chí vì giành giật có ra tay giết người cũng không lạ gì.
- Huynh đưng nói vậy chứ.
- Đại nhân, tại ngài không biết. Ty chức luôn thay đại nhân xử lý công vụ, cũng đã tiếp không ít vụ án giành giật đánh ghen như thế này, kết cục nào cũng rất thảm liệt. - Hắn lắc đầu ra chiều không muốn nhớ lại.
- Sư gia.... - Có người chuẩn bị khóc ngất lên vì hoảng sợ rồi.
- Một núi không thể có hai cọp. Đại nhân mau giải quyết dứt gọn một con đi, sau đó quỳ xuống mà van xin sự tha thứ của con cọp còn lại.
- Ta không thể bỏ tiểu Duyên được, khó khăn lắm mới gặp lại, khó khăn lắm mới được ở gần trong khoảng cách như thế này...
- Vậy mau viết thư từ hôn Tống tiểu thư.
- Không được, Diêu Diêu có hôn ước với ta là do cha mẹ hai bên ưng thuận, ta không thể bất nghĩa từ hôn cô ấy khi ngày thành thân đã gần kề.
- Đại nhân, trên đời không có việc gì thập toàn thập mỹ cả, ngài không thể có được hạnh phúc mà không phải hy sinh thứ gì. - Thừa Chí nhìn sâu vào mắt Thuỷ Linh, hiện lên một tia cảm thông sâu sắc. ^_^
Thừa Chí lui ra ngoài, truyền đạt ý của Thuỷ Linh muốn gặp Tống Diêu Diêu. Chân Duyên ngay lập tức đùng đùng nổi giận. Nàng chưa từng chịu uất ức đến mức này, chưa từng thất thế như vậy, khi Diêu Diêu nhìn nàng với ánh mắt chiến thắng."Người chàng chọn là ta nè, cút mau đi kẻ dư thừa."
Chân Duyên giận dữ liếc nhìn Nghiêm Thừa Chí như thể hắn là nguyên nhân của mọi việc, như thể người mà Thuỷ Linh muốn gặp chính là nàng, còn Thừa Chí là kẻ đã thông ngôn sai.
Thừa Chí nhìn theo bóng lưng của Chân Duyên đã ở đằng xa, hắn lắc đầu. "Đại nhân muốn hưởng phước đa thê thì chắc có ở kiếp sau thôi. Người mà ngài toàn tâm toàn ý đặt vào thật sự là một con sư tử Hà Đông thứ thiệt."
Kế thứ nhất mà mưu sĩ Thừa Chí đã dâng lên: hoãn binh.
- Diêu Nhi à, nàng vừa đắc tội với người không thể đắc tội được. Tiểu Duyên là con gái của một đại thần trong cung, ngàn vạn lần không thể chọc ghẹo cô ấy. Thôi nàng mau về đi, để mọi việc ở đây cho ta xử lý là được.
- Nhưng... - Diêu Diêu toan cãi lại.
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng hung hăn như vậy. Diêu Diêu, nàng có còn coi ta ra gì không? - Thuỷ Linh trừng mắt đe doạ.
- Thiếp xin nghe lệnh. - Tiểu nữ ngay lập tức bị thu phục.
Kế thứ hai mà mưu sĩ hiến: khổ nhục kế.
- Công chúa... khụ khụ... - Có người phủ phục dưới đất, mặt mày tái mét, vừa ho vừa cố nói. - Vi thần có tội... khụ khụ. Chỉ có một ánh mắt ơ hờ, như thể ngươi chỉ là hạt bụi, ta không thể nhìn thấy.
- Diêu Diêu là do thần quản giáo không nghiêm. Có trách thì xin hãy trách thần... khụ khụ... Nàng là hôn thê do mẫu thân chỉ phúc giao hôn. Dù thần không cam tâm tình nguyện... nhưng cũng không thể từ hôn được. Như vậy là đại bất nghĩa. Năm chữ "không cam tâm tình nguyện" đã thành công đánh động lòng người. Từ hạt bụi, y đã được nâng cấp lên thành con ruồi, đủ cho nàng liếc qua bằng nửa con mắt.
- Kỳ thực trong lòng thần đã có hình ảnh một người khác. Nàng là người hoàn hảo toàn bích nhất thế gian, xinh đẹp vô bì, là nữ thần cao quý nhất mà thần tôn sùng. Có thể dễ dàng nhìn ra khói bốc ra từ đầu kẻ nào đó. Nghiêm sư gia đã nói đúng, nữ nhân khi ghen tuông, trí thông minh bằng hạt thóc kia cũng không còn. Đây là giai đoạn nguy hiểm nhất, nhưng cũng có thể dễ dàng trở bại thành thắng nhất. Bởi vì có yêu thích thì mới có thể ghen tuông.
- Từ khi gặp mặt vào hai năm trước, hình ảnh của ngài đã ngự trị vĩnh viễn trong lòng thần. Thần biết mình chỉ là một cái trạng nguyên nho nhỏ, sao có thể xứng đáng mơ tưởng đến chân rồng. Nhưng công chuá không thể trách thần được, trái tim làm sao lại chịu nghe theo lý trí. Cho dù ngài có la mắng thần, thần cũng không thể để công chúa bực bội vì hiểu lầm mình như vậy. Vĩnh viễn không ai có thể thay thế vị trí độc tôn của công chúa trong lòng thần. - Một đòn sát thương cực mạnh được y tung ra trong phút cuối.
- Ghê tởm, thì ra ngươi cũng biết thân biết phận đấy. Dám mơ tưởng đến ta sao? - Chân Duyên cũng ngay lập tức buông một câu chết người. Nhưng tình hình nay đã khác, Thuỷ Linh đã nhìn ra được sự bối rối trong mắt nàng. Y đã thấy được sự nhiệt tình mà nàng dành cho mình như thế nào. Y đã cảm nhận được con nai nhỏ trong người nàng đang kêu yếu ớt."Thôi đừng nói nữa, ta mắc cỡ khủng khiếp. Mau đi xa đi, ta phải nhảy vào hố trốn đây."
- Nếu yêu một người xinh đẹp, kiều diễm như nàng là đại tội, thì ta nguyện được xử lăng trì. - Y ngước mắt nhìn Chân Duyên, không hề dấu đi ánh mắt cháy bỏng của mình. - Mà không, có lẽ lăng trì còn không đủ. Bởi vì ta con yêu nàng sâu sắc hơn đại dương, tương tư chất cao còn hơn núi. Đến thiên trường địa cữu, tận kiếp không phai. Nếu như vậy có lẽ phải ngũ mã phanh thây, sau đó lại tùng xẻo, rồi băm vằm ra vạn đoạn thì cũng không chuộc đủ tội vì đã yêu nàng. Quả nhiên đối với người ác nghiệt như Chân Duyên thì phải dùng đòn tấn công trực diện. Nàng là chuyên gia phòng thủ, không kiên trì công kích, cũng khó mà chọc thủng gương mặt giả vờ tàn nhẫn kia.
Màu đỏ từ dưới cổ Chân Duyên lan dần lên đến mặt, phủ kín cả chóp tai. Nàng giống như chú tôm nhỏ bị bỏ vào nồi nước sôi. Có ai đã từng nói với nàng những lời thề non hẹn biển dữ dội như thế này chưa, đã từng có ai khiến nàng mặt đỏ tim run đến không biết mình là ai chưa? Chân Duyên ngu ngốc bước đến gần y. Thuỷ Linh ngay lập tức ôm chầm lấy nàng, nghe chiến thắng ngập tràn trong tâm khảm.
- Ta yêu nàng, ta yêu nàng nhất trên cõi đời này, ta yêu nàng đến phát điên lên được. Ngày tơ tưởng, đêm nhớ mong, từng phút từng giây đều nghĩ đến nàng. Thuỷ Linh thì thầm vào lỗ tai Chân Duyên, sau đó y nhìn nàng, nở nụ cười ngây thơ xinh đẹp nhất. Chân Duyên đã bị biến thành kẻ ngốc, để y tự do cưỡng đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng.
Cảm xúc bùng nở như đoá hoa tường vi đầu hạ. Như sóng vỗ triều dâng, như hoàng hà đê vỡ, nhấn chìm nàng trong mật ngọt tình ái. Chân Duyên không còn biết đâu là sự thật, đâu là chân lý; nàng chỉ còn cảm nhật được một thứ duy nhất trên đời, tình yêu.
Thuỷ Linh đã mang đến cho nàng tất cả. Rung động, xúc cảm; bùng nổ và thăng hoa. Chân Duyên như người lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên bị cơn say làm cho chuếnh choáng tâm hồn. Lần đầu tiên rũ bỏ tất cả những rào cản trong lý trí, lần đầu tiên nàng chỉ là nàng, một người con gái đang yêu.
^_^
- Sư gia à, cuối tháng ta tăng lương cho huynh nhé. - Thuỷ Linh thẩn thờ, nâng chung trà lên uống, mà chẳng nhận ra đã không còn giọt nước nào.
- Tạ ơn đại nhân. - Thừa Chí cười cười. - Hy vọng ngài sau khi trưởng thành sẽ chín chắn hơn một chút. Đã là đàn ông phải biết gánh nặng trên vai, phải có trách nhiệm với bản thân và những người bên cạnh... Cuộc săn tàn, cung nỏ bị xếp xó. Thuỷ Linh sau khi thoã lòng đạt chí hình như không còn để lời của mưu sĩ trong tai. Y đang lơ lửng đâu đó giữa chín tầng mây kia, vẫn đang nhớ về một đêm ôn nhu hương đầy mật ngọt.
Thừa Chí khẽ cười, có lẽ tình hình như vậy cũng thật tốt, kế hoạch ban đầu của hắn hình như thành công hơn mong đợi nhiều rồi."Quả là trạng nguyên thiên tài, trẻ tuổi nhất của Việt quốc, học một hiểu mười. Dạy y đi đoạt tâm của người ta, y ngay cả xác cũng ăn không chừa một mảnh. Thật là trưởng thành thần tốc!"
← Ch. 11 | Ch. 13 → |