Vay nóng Tima

Truyện:Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình - Chương 097

Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình
Trọn bộ 110 chương
Chương 097
Hứa hẹn
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Cố Hạ tỉnh dậy, toàn thân mềm nhũn không muốn cử động rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, cô biết rõ Triển Thiểu Huy đang ôm cô từ phía sau nhất định đã thức rồi, hơi thở đàn ông quen thuộc vây lấy cô, Cố Hạ càng cảm thấy buồn ngủ hơn, điều chỉnh là tư thế tiếp tục hưởng thụ cảm giác buồn ngủ ngày xuân, những chuyện khác để sau hãy nói.

Nhưng mà Triển Thiểu Huy lại không an phận, vuốt ve khắp người cô, không biết có phải phát hiện cô đã tỉnh hay không mà động tác càng táo bạo hơn, xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng trêu chọc đỉnh nhọn màu hồng, Cố Hạ bất mãn hừ một tiếng, miệng mơ mơ hồ hồ nói: "Đừng phá em, buồn ngủ lắm."

"Vậy em ngủ đi." Triển Thiểu Huy dừng tay, ôm chặt lấy cô, mang theo một chút nịnh nọt đắc ý cho nên không tiếp tục quấy rầy cô nữa.

Rốt cuộc Cố Hạ cũng không ngủ được nữa, trong giây lát mới nhớ tới một vấn đề, bất mãn hất tay anh đang vòng qua lưng mình ra, "Tối hôm qua anh quên không sử dụng biện pháp."

Tuy có biện pháp khẩn cấp sau khi xong việc nhưng tránh tránh thai như vậy rất hại sức khỏe, trước kia Triển Thiểu Huy luôn chú ý đến vấn đề này, nếu như không có biện pháp phòng tránh nhất định anh sẽ không xuất ra trong người cô, lúc này anh lại lo cho sự vui vẻ của mình mà không quan tâm đến Cố Hạ, Cố Hạ cảm thấy bất mãn, rầu rĩ ngồi dậy từ trên giường, mấy ngày nay không phải kì an toàn của cô.

Triển Thiểu Huy lại kéo cô vào ổ chăn, ôm cô trong lồng ngực, cằm tì lên đỉnh đầu cô, cọ cọ vài cái, "Không sử dụng biện pháp, mang thai thì sinh."

Mang thai thì sinh, nói thì dễ lắm, nhưng không rõ ràng như thế là thế nào? Cố Hạ đẩy anh ra, lười nói chuyện với anh, thân thể trơn bóng vừa động đậy trong ngực Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy nhanh chóng có phản ứng, xoay người đè cô xuống, "Em đói lâu vậy rồi à, có phải tối qua vẫn chưa ăn no không? Để anh đút cho em."

"Không có tâm trạng đâu mà đùa với anh." Cố Hạ nghĩ đến anh không sử dụng biện pháp thì thấy phiền toái, vén chăn xuống giường, cầm lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị từ trước, Triển Thiểu Huy chặn cô lại, cô không kiên nhẫn nói: "Em vào nhà vệ sinh."

Vẻ mặt Triển Thiểu Huy vui sường nằm trên giường, dường như vẫn còn tư vị ngọt ngào của một đêm điên cuồng hôm qua, mặt mũi vui vẻ, tiếng chuông điện thoại vang lên, Triển Thiểu Huy gọi một tiếng: "Hạ Hạ, điện thoại của em."

Anh cầm điện thoại lên nhìn, thấy màn hình hiện lên ba chữ "Nghiêm Hướng Vĩ", anh nhớ rõ cái tên kia, khóe miệng giật giật nhấn nút nghe, "Alo"

Nghiêm Hướng Vĩ yên lặng một chút, vẫn khiêm tốn nói: "Tôi tìm Cố Hạ."

"Cô ấy đang tắm." Đây chính là kiểu người chiến thắng khoe khoang, đều là đàn ông nên tất nhiên biết nội dung ẩn sau câu nói này, tinh thần Triển Thiểu Huy rất sảng khoái rộng lượng nói: "Để tôi gọi cô ấy cho anh."

Tuy nói thế nhưng anh vẫn dừng lại vài giây, rốt cuộc nghe được câu nói kia, "Không cần."

Không cần nhiều lời, Nghiêm Hướng Vĩ đã hiểu rõ, cúp điện thoại.

Lúc Cố Hạ ra thì điện thoại đã cúp, mặt Triển Thiểu Huy có chút đắc ý, cầm điện thoại giả vờ tự nhiên nói: "Đối phương cúp máy rồi, em có thể gọi lại hỏi xem anh ta có sao không."

Cố Hạ cầm điện thoại, nhìn thấy tên Nghiêm Hướng Vĩ thì thấy có chút áy náy, điện thoại bị Triển Thiểu Huy nghe, Nghiêm Hướng Vĩ đã cúp mày thì cũng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, Cố Hạ suy nghĩ vài giây rồi nhắn một tin nhắn, chỉ có ba chữ "Rất xin lỗi."

Cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sắc mặt nhàn nhạt, cô đã lựa chọn Triển Thiểu Huy thì cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với Nghiêm Hướng Vĩ.

Một lát sau có tin nhắn trả lời lại, "Không cần nói xin lỗi, chúng ta vẫn là bạn bè, chúc em hạnh phúc." Cô không trả lời lại anh ta, đã không cho anh một lời hứa hẹn, cô đã chọn lựa một người khác, không cần nói xin lỗi, đó là quyền tự do của cô.

Cố Hạ cũng thấy khá thoải mái, một thời gian dài như vậy cô vẫn chưa tiếp nhận Nghiêm Hướng Vĩ, có lẽ bởi vì cô biết trong lòng mình còn có người khác, làm người phải có lương tâm, chưa thể hoàn toàn quên đi Triển Thiểu Huy, cô cũng không dám tiếp nhận Nghiêm Hướng Vĩ.

Quay đầu lại thấy Triển Thiểu Huy vẫn còn lười biếng tựa vào đầu giường, trong lòng Cố Hạ có chút rối bời, Triển Thiểu Huy mở hai tay ra với cô, "Hạ Hạ, tới đây, ngủ tiếp đi."

"Sau này không được nhận điện thoại của em nữa." Cố Hạ tức giận nói.

"Em là người phụ nữ của anh, anh làm sao có thể để cho người đàn ông khác quấn lấy em." Triển Thiểu Huy không hề biết xấu hổ nói.

"Ai là người phụ nữ của anh?" Cố Hạ không thèm nhìn anh.

Triển Thiểu Huy táo bạo nhảy thẳng xuống giường, không mang cả dép lê xông thẳng đến ôm lấy cô, đè cô lên giường, nằm phía trên nhìn cô thật gần, "Em còn nói lung tung nữa thì anh sẽ trừng phạt em đấy."

Cố Hạ vặn người xoay đầu đi, không nhìn anh.

Mũi của Triển Thiểu Huy cọ nhẹ trên mặt cô, hơi thở nóng rực phun trên mặt cô, "Hạ Hạ, anh đã nói sẽ có trách nhiệm với em, cũng sẽ không cho em ra đi nữa."

Anh hôn lên mặt và môi cô một cái, xoay người ngồi dậy, "Em ngủ tiếp đi, chờ anh ra ngoài lấy một thứ, đừng đi lung tung, chờ anh một lát."

Anh xoay người xuống giường, nhanh nhẹn mặc quần áo, "Chờ anh một lúc, chỉ vài phút thôi."

Nói xong hấp tấp chạy ra ngoài, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, Cố Hạ không biết anh đi đâu, đột nhiên chạy mất làm cho cô không biết phải làm sao. Bên ngoài mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cô đi về phía phòng tắm, tắm rửa gội đầu.

Lúc Triển Thiểu Huy trở lại thì Cố Hạ đang ở trong nhà tắm, anh gõ cửa, sau đó đứng dựa vào cửa, vài phút sau thì Cố Hạ mặc áo tắm cầm khăn lau tóc chậm rãi bước ra, Triển Thiểu Huy hết sức ân cần cầm lấy khăn lau tóc, "Anh lau cho em."

Cố Hạ ngồi vào ghế, anh giúp cô lau tóc một lúc rồi tùy tiện quăng khăn lau sang một bên, từ lấy túi áo lấy ra một chiếc hộp, mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo, cầm lấy ngón tay của cô đeo nhẫn vào ngón giữa cho cô.

Trên mặt Triển Thiểu Huy không có biểu lộ đặc biệt gì, chỉ là ánh mắt sắc bén mang theo một vẻ căng thẳng, anh đeo nhẫn vào tay cho cô xong, rất thuần thục đặt tay cô xuống, giọng nói có hơi mất tự nhiên, "Mang vào, không cho phép tháo ra."

Cố Hạ ngẩng đầu nhìn nhìn anh, sắc mặt mờ mịt, giơ tay hỏi, "Cái này là thế nào?"

"Đây chính là lời hứa của anh đối với em." Khóe miệng Triển Thiểu Huy ẩn hiện một nụ cười, cầm lấy của cô hôn lên đấy, giọng nói rất kiên định, "Kết hôn, cũng chỉ với một mình em."

Cố Hạ thu tay lại nhìn nhì, thiết kế đơn giản thanh nhã, chính giữa là viên kim cương không lớn cũng không nhỏ, từng góc cắt chiếu sáng rực rỡ, vừa đơn giản vừa xinh đẹp, cô hỏi: "Vừa rồi anh đi lấy cái này sao? Lấy ở đâu vậy?"

"Ở trên xe của anh." Triển Thiểu Huy trả lời cô.

"Là chiếc nhẫn đính hôn lần trước của anh à?" Cố Hạ có chút hoài nghi.

Ánh mắt Triển Thiểu Huy lộ ra vẻ ăn thịt người, "Anh mới mua vài ngày trước. Cố Hạ, em không thể ăn nói dễ nghe một chút à? Sao một chút phong tình em cũng không hiểu vậy hả?"

"À" Cố Hạ không kịp phản ứng, đã ba năm hai người không ở cùng nhau, tối hôm qua sau khi liều chết triền miên, hôm nay anh lại đưa nhẫn cho cô, tất cả đến hơi vội vàng nên cô chưa chuẩn bị kịp, nhưng dường như lại có vẻ rất hợp tình hợp lý.

"Đã đeo vào rồi thì sẽ trở thành người của anh, từ nay về sau không được chạy lung tung khắp nơi nữa." Triển Thiểu Huy rất hào hứng, ánh mắt tràn ngập vui sướng.

Cố Hạ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của mình, trừng mắt nhìn, "Hình như em vẫn chưa đồng ý."

"Cố Hạ, có phải em muốn chết không?" Triển Thiểu Huy nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lại mềm nhũn, ôm lấy cô từ phía sau, "Chuyện trước kia là tại anh không tốt, Hạ Hạ, anh muốn sinh con với em, những điều anh nói đều là sự thật, hãy cho anh thêm một chút thời gian nữa, chờ anh thu phục được ba anh thì chúng ta sẽ kết hôn, cả đời này anh chỉ yêu thương em."

"Có phải dạo này anh muốn có con nên mới tìm em không?" Cố Hạ cảm thấy hẳn là phải hỏi cho rõ.

"Suốt ngày nghĩ ngợi lung tung." Triển Thiểu Huy khẽ cắn vào vai cô, Cố Hạ than khẽ một tiếng, cô gái tên Cố Hạ này thật là không biết thế nào là lãng mạn, luôn thường xuyên khi anh vất vả lắm mới biểu hiện được thành ý của mình thì cô lại phá loạn cả lên, Triển Thiểu Huy sợ cô lại tiếp tục nói lung tung nên nhanh chóng ôm lấy cô, ném cả người lên giường, quyết định tiếp tục lăn qua lộn lại với cô, đỡ phải bị cô gái này làm cho mất hứng.

Cố Hạ giãy giụa, "Giữa trưa rồi không muốn đâu, tối hôm qua đã đủ rồi."

"Không đủ." Triển Thiểu Huy thuận lợi đè cô xuống giường, kéo quần áo của cô ra, "Anh đã đợi ba năm rồi, có thế nào cũng không đủ."

Thắt lưng lỏng lẻo bị Triển Thiểu Huy tháo bỏ một cách đơn giản, hai bầu ngực của Cố Hạ lộ ra ngoài, Triển Thiểu Huy lập tức cúi xuống ngậm lấy một bên ngực, một bên khác bị bàn tay của anh bao phủ lấy, rất có kĩ thuật nhẹ nhàng vuốt ve. Cả người Cố Hạ bị cơ thể cường tráng của anh ngăn chặn, vuốt ve tấm lưng của anh.

Triển Thiểu Huy ôm chặt lấy cô, tâm trạng kích động khiến lồng ngực nóng như lửa, sau khi tàn sát bừa bãi trước ngực cô xong lại tấn công lên môi và mặt, thẳng đến khi hút môi của cô thành một màu đỏ kiều diễm mới ghé vào bên tai cô thổi nhiệt, "Hạ Hạ, anh thật sự muốn ăn sạch em, đỡ phải thấy em đáng ghét như vậy."

Nói xong thì tách hai chân cô ra, bò xuống dưới, vùi đầu vào giữa hai chân của cô, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa, toàn thân Cố Hạ như có một dòng điện chạy qua, không ngừng rung động đong đưa, chỉ có thể phối hợp cùng anh đốt lên ngọn lửa dục vọng, lúc anh tiến vào cơ thể của mình, cô nghe thấy anh thấp giọng nói: "Anh yêu em."

Cố Hạ ôm chặt lấy anh, cả người dán chặt không còn một khe hở, lại như nghe thấy mình nói một câu, "Đừng bỏ lại em một mình."

Giọng nói rất nhỏ nhưng Triển Thiểu Huy có thể nghe thấy, anh mãnh liệt đi sâu vào cô, tốc hành vùi vào chỗ sâu nhất, "Sẽ không như thế nữa."

Đến khi tất cả sóng gió đã yên ắng, hai người nằm trên giường dựa sát vào nhau, nghe thấy bụng liên tiếp truyền đến tiếng thầm thì, đã quá trưa rồi, Cố Hạ rất đói bụng lại còn bị giày vò lâu như vậy, quần áo cũng lười mặc vào, nằm trên giường không nhúc nhích nổi.

Triển Thiểu Huy ôm lấy cô, dùng ngón tay vuốt ve làn da mềm mại, "Dậy đi, cũng phải ăn trưa rồi, Tiểu Ngũ đã nhắn tin hối thúc chúng ta xuống ăn cơm."

"Không đi." Cố Hạ không còn chút sức nói, "Bọn họ sẽ cười em."

Triển Thiểu Huy ngồi dậy trước, anh xuống giường nhặt quần áo của hai người đặt lên giường, vỗ vỗ mặt cô, "Dậy đi, nếu không đến mới bị bọn họ cười đấy."

Cố Hạ có thể đoán được đám người kia nghĩ gì, ngang ngược nói: "Trưa nay đừng ăn cơm với bọn họ, thật là đáng sợ."

"Vậy thì ở đây không ăn cơm cùng họn bọ nữa, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em cứ mè nheo như vậy bọn họ cũng không chờ đâu. Sau này em không cần phải khách sáo quá, cứ như tối hôm qua là được, ở bên ngoài bọn họ sẽ luôn che chở cho em." Triển Thiểu Huy ôm cô nằm trên giường, dựa nửa người vào đầu giường ôm lấy cô, "Trước kia là do anh không tỏ rõ thái độ, sau này chúng ta sẽ kết hôn, mọi người sẽ xem em như người một nhà. Trước kia Tiểu Ngũ có hay trêu đùa em, em cũng đừng so đo, bình thường cậu ta có hơi không đứng đắn nhưng mặc kệ anh quyết định thế nào cậu ta cũng ủng hộ anh, tuyệt đối không nói hai lời. Bọn anh đều là anh em vào sinh ra tử, em hãy hòa thuận với bọn họ."

"Em biết rồi." Qua bữa tiệc tối hôm qua, Cố Hạ cũng biết bọn họ đang lấy lòng, cố gắng gần gũi với cô.

"Anh gọi điện thoại bảo người ta mang thức ăn lên phòng." Triển Thiểu Huy xuống giường mặc lại quần áo một lần nữa, mắt vẫn nhìn cô, miệng khẽ cười, "Em không muốn mặc quần áo cũng được, dù sao chung ta cũng ăn trong phòng."

Cố Hạ cầm gối ném về phía anh, miệng lẩm bẩm mắng anh.

Ăn cơm xong, Triển Thiểu Huy chạy vào nhà tắm, sau đó đi ra liếc nhìn tay phải của Cố Hạ, nhíu mày: "Nhẫn đâu?"

Cố Hạ lấy sợi dây đỏ trong cổ ra, buộc chiếc nhẫn vào, cột lại đeo lên cổ nhìn anh ý bảo "Ở đây."

"Sao em lại không đeo lên tay?" Triển Thiểu Huy không vui, "Đã bảo không cho phép em tháo xuống mà."

Cố Hạ bỏ chiếc nhẫn vào trong cổ áo, sợi dây hơi dài, chiếc nhẫn rũ xuống giữa hai khe ngực, mặc quần áo xong nhìn sợi dây màu đỏ, cô nói: "Nếu đó là lời hứa của anh thì em sẽ để trong lòng, đến khi anh thực hiện nó sẽ lấy ra. Về phần những chuyện khác..."

Cô dừng lại một chút, sâu sắc nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-110)