Chấm dứt
← Ch.079 | Ch.081 → |
Nghe vậy, ánh mắt Triển Thiểu Huy có chút bất ngờ nhưng lập tức ẩn nấp sau màu mắt đen, anh khẽ vỗ vỗ tay Cố Hạ, "Em lên lầu trước đi."
Lòng Cố Hạ chùn xuống, cô cũng không phải người được công nhận, làm sao có thể xuất hiện trước mặt ba của Triển Thiểu Huy chứ. Cô ngồi trên ghế salon, cúi thấp đầu không hề động đậy. Lúc đang giằng co thì đã có người chậm rãi đi ra ngoài cửa chính của biệt thự, Triển Thiểu Huy thấy Cố Hạ không có phản ứng gì cũng không để ý tới cô nữa, vội vàng đứng lên chạy ra cửa đón.
Ngoài cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, được vài người vây quanh, đi không nhanh lắm, bất kể luc trước có rơi vào hoàn cảnh nào, bất kể có kẻ nào bày kế hãm hại thì năm đó công việc làm ăn của ông Triển cũng làm mưa làm gió một cõi ở thành phố C, lúc còn trẻ tuổi quá liều mạng làm việc nên về già bệnh tật quấn thân, thời gian trước đã rút lui khỏi vị trí của mình, chuyển giao sự nghiệp cho con trai. Sau khi con trai đã đưa công việc làm ăn của nhà họ Triển vào quỹ đạo ông mới thoải mái ra nước ngoài tiếp nhận trị liệu cùng dưỡng bệnh, tuy sức khỏe không tính là quá tốt nhưng gương mặt còn giữ được vẻ khí khái, từng động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ uy nghiêm.
Triển Thiểu Huy chạy tới, "Ba ba, sao ba lại tới đây? Cũng không báo trước cho con một tiếng."
"Đã hơn một năm không có ở thành phố C, hôm nay về đây muốn đi loanh quanh một chút." Mặc dù là nói chuyện với con mình nhưng mặt ông Triển vẫn giữ vẻ uy nghiêm lạnh nhạt, ông quan sát đại sảnh một lát, tiếp tục nói: "Vừa trở về đây đã muốn tới thăm căn nhà mới xây này của con, nghe nói con tự xây cho mình một ngôi nhà còn đặc biệt hơn cả nhà chính nên thuận đường ghé qua."
"Thế nào? Có hài lòng không?" Triển Thiểu Huy đứng sóng vai với ba mình.
"Rất hài lòng với khung cảnh căn nhà, về phần phòng ốc của con..." Ông Triển dừng lại một chút, "Chỉ có thể kém trình độ thưởng thức của con kém ba quá nhiều."
Triển Thiểu Huy cười lạnh, "Ba lúc nào cũng nói vậy."
"Con cũng luôn như vậy còn gì." Ông Triển chậm rãi nói, ông cũng chú ý tới bên cạnh ghế salon có một người phụ nữ đang đứng, đối phương nhìn ông khẽ mỉm cười, ông cũng không đáp lại, dường như chỉ xem người phụ nữ này như vật trang trí trong nhà, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua hướng khác. Triển Thiểu Huy giải thích với ông, "Đây là bạn của con."
Đại sảnh rộng rãi lại yên tĩnh, lời của bọn họ tất nhiên đã rơi vào tai Cố Hạ, Cố Hạ đang nghĩ xem có nên chào hỏi hay không, tình cảnh này khiến cho cô có chút bất ngờ, đang vô cùng do dự thì Triển lão gia xoay người đi, tất nhiên không hề có hứng thú với cô, ông không thèm đếm xỉa tới nói: "Ba biết rồi."
Triển lão gia không đi về phía Cố Hạ mà đi về phía cầu thang, sau khi quay lưng thì mọi người cũng đi theo bước chân của ông, ông vừa đi vừa nói với con mình: "Nếu con thích thì nuôi mười hay tám người cũng được, thiếu phụ nữ, đàn ông sẽ bớt đi thú vui, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện chính sự là được. Thiểu Huy, cho tới bây giờ con chưa từng khiến cho ba thất vọng, ba cũng không lo lắng con sẽ vướng vào mấy chuyện này nữa."
Trên mặt Triển Thiểu Huy hiện lên một nụ cười sâu xa, "Sự nghiệp của nhà họ Triển sẽ ở trong tay của con mà phát triển rực rỡ."
"Ba tin vào con của mình." Triển lão gia vui mừng nở một nụ cười, "Vả lại chừng hai năm nữa con đã 28, dựa theo lời nói mấy năm trước của ba, qua 28 tuổi con cũng nên lập gia đình, hai năm qua con cũng đã quen biết không ít những cô gái có gia thế tốt, nếu thích một trong những người đó là tốt nhất; nếu không thích thì ba sẽ chọn giúp con một người rộng lượng một chút, có thể ngoại giao gữi gìn mặt mũi cho công ty là được, về phần những người phụ nữ bên ngoài, đừng quá mức ghen tuông là được."
"Hai năm nữa hãy nói."
"Hai năm trôi qua rất nhanh, chúng ta cứ nói trước như vậy, sau này con đỡ phải nói ba ép con." Triển lão gia đứng ngay cầu thang nhìn nhìn, cũng không quá hứng thú với nhà của Triển Thiểu Huy, lại chẫm rãi đi về phía cửa trước, lúc sắp ra khỏi biệt thự, ông dừng chân nhìn thoáng vào trong nhà, nói một câu: "Trình độ thưởng thức của chúng ta cũng không kém như vậy chứ?"
Triển Thiểu Huy không biết ba đang nói căn nhà hay là nói người phụ nữ của mình, cũng từ chối cho ý kiến về việc này. Hai ba con tùy tiện nói vài câu, sau đó Triển lão gia được người khác đỡ vào xe hơi trong vườn, hôm nay ông còn muốn đến thăm vài người bạn, cũng không cần Triển Thiểu Huy đi cùng.
Đến khi xe hơi đã đi, Triển Thiểu Huy mời trở vào đại sảnh, nhìn thấy Cố Hạ vẫn đứng thẳng tắp bên cạnh ghế salon, sắc mặt trắng như tờ giấy, cả người cũng yếu ớt như tờ giấy, Triển Thiểu Huy đi tới, giải thích: "Ba anh không dễ nói chuyện, cho nên anh không giới thiệu em với ông ấy."
Cố Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cô chậm rãi nâng tay phải lên, bàn tay vuốt ve chùm chìa khóa nặng trịch sáng nay Triển Thiểu Huy đã đưa cho cô, giọng nói nặng nề thốt ra, "Thì ra anh nói vĩnh viễn ở bên cạnh em là chỉ em vĩnh viễn làm tình nhân của anh."
"Nếu như chúng ta không kết hôn, chỉ cần em nguyện ý ở bên em, em sẽ không quan tâm đến hôn nhân, không quan tâm đến pháp luật có tán thành hay không, không quan tâm người nhà của em có thừa nhận hay không, không quan tâm đến việc cưới hỏi đàng hoàng hay chỉ vĩnh viễn sống cùng nhau; nhưng mà thì ra anh vẫn sẽ kết hôn, hơn nữa còn là hai năm sau, chỉ là đó không phải là em mà thôi." Cho tới bây giờ Cố Hạ mới cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình lạ lẫm như vậy, cô ném thật mạnh chìa khóa vào người anh, dường như muốn gào lên, "Triển Thiểu Huy, sao anh có thể ích kỉ như vậy?"
Chùm chía khóa nện vào ngực Triển Thiểu Huy rồi nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh rất nhẹ, Triển Thiểu Huy nhíu mày, "Anh ích kỉ? Anh cho em những thứ tốt nhất, hôn nhân chỉ là hình thức, chỉ theo nhu cầu mà hợp tác mà thôi, anh đã nói với em rồi, từ nay về sau nơi này mới là nhà của anh, sau này anh chỉ biết một mình em, em còn ầm ĩ như vậy, rốt cuộc em muốn thế nào đây?"
"Đây không phải là gia đình của anh. Đây chỉ là một trong số những căn nhà của anh thôi, trước mắt có thể đây chỉ là một ngôi biệt thự anh thích nhất mà thôi, lúc nào anh cũng có thể xây thêm những căn nhà mới, sau đó lại nuôi thêm mười hay tám người trong đấy." Cố Hạ lạnh lùng nói, "Nghe nói ba anh cũng nuôi không ít tình nhân ở bên ngoài, đây có phải là truyền thống của nhà anh không? Triển Thiểu Huy, em cho anh biết, em sẽ không làm một trong số những tình nhân của anh."
"Anh là hạng người gì chẳng lẽ em lại không biết sao?" Triển Thiểu Huy thật sự bị Cố Hạ khiến cho bực bội, thời gian tốt đẹp vừa qua không phải chỉ để dẫn tới sự tình này, "Em cứ nghi thần nghi quỷ như vậy rốt cuộc là muốn thế nào đây?"
Sắc mặt Cố Hạ trở nên lạnh lùng, thật lâu sau mới nói: "Em sẽ không chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác, cho dù trái tim người đàn ông này ở chỗ em. Em sẽ không làm tình nhân của anh, sẽ không để cho con của em bị người khác gọi là con riêng. Nếu chúng ta đã không có tương lai thì hãy kết thúc ở đây đi."
Trong nháy mắt không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề, hơi thở của Triển Thiểu Huy trở nên dồn dập, anh chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với một người phụ nữ, bây giờ người phụ nữ này còn nói muốn kết thúc, cơn tức ngút trời từ dưới biển sâu xông lên đầu, Triển Thiểu Huy chấn vấn cô: "Em đang uy hiếp anh sao? Cố Hạ, cái gì khiến em cho rằng em có thể uy hiếp được anh, có phải em muốn vị trí chủ nhân trong căn nhà chính kia của anh không? Hôm nay anh nói để em rõ, em không thể trở thành bà Triển được đâu, vị trí kia em không thể ngồi nổi, đừng có ỷ vào việc anh thích em mà sinh lòng tham không đáy."
Sắc mặt Cố Hạ càng trở nên tái nhợt, môi mấp máy dường như không nói nên lời, anh nói cô lòng tham không đáy, đã cùng giường cùng chiếu gần nửa năm trời, cuối cùng đổi lại chỉ là thế này, nước mắt rưng rưng nơi hốc mắt, cô ngẩng đầu lên, dường như rất gian nan mới có thể nói nên lời, "Triển Thiểu Huy, anh thật sự quá ích kỉ."
Cố Hạ chạy ra ngoài, thì ra tình yêu của bọn họ chỉ là một đóa hoa đêm, lúc nở rộ dù có rực rỡ cỡ nào nhưng cũng rất ngắn ngủi, sau khi sắc hoa nở rộ rực rỡ, bầu trời đêm vẫn tối mịt, thứ con người ta nhận được chỉ là những mảnh tàn vụn vỡ.
Triển Thiểu Huy không đến tìm cô nữa, Cố Hạ cảm thấy lòng nhói đau, không thể nói rõ đau thế nào, dường như lồng ngực trống rỗng. Trạng thái ấy ảnh hưởng đến công việc khiến cô phạm sai lầm, lúc Trâu Nhuận Thành gọi cô vào văn phòng cũng nhìn thấy hình như cô rất tiều tụy, nhẹ giọng nói: "Cô ngồi đi."
Tóc mái trên trán quá dài, lúc cúi đầu có thể che khuất cả khuôn mặt, Cố Hạ ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta, "Anh muốn nói gì thì cứ nói đi."
Trâu Nhuận Thành yên lặng một lúc, nhưng rồi vẫn mở miệng, "Cố Hạ, cô chủ động làm đơn từ chức đi, còn số tiền bồi thường kia thì quên đi."
Số tiền bồi thường anh ta nói chính là một khoản tiền phạt, mấy ngày nay tinh thần Cố Hạ không được tốt, phạm một sai lầm rất lớn trong công việc, một nhân viên trong tổ tiêu thụ lúc tính giá đã báo sai một con số mà Cố Hạ cũng không phát hiện ra, dựa theo bảng báo giá của anh ta mà làm, đơn đặt hàng này không lớn, có thể cũng bởi vì nguyên nhân này mà người xét duyệt sau đó cũng không để ý lắm, mặt khác công việc khá nhiều nên đã xảy ra sơ sót này, vậy nên đơn hàng này chẳng những không có lợi nhuận mà công ty còn phải bồi thường gần một trăm vạn. Loại sơ sót sinh ra sai lầm này nhất định công ty sẽ xử lí, theo quyết định xử lí của giám đốc thì nhân viên phải bồi thường tiền, mỗi người ngoại trừ bồi thường 1% tổn thất của công ty còn phải trừ nửa năm tiền lương. Dường như Trâu Nhuận Thành cảm thấy có chút khó xử, nói thêm: "Công ty lấy việc kiếm lợi nhuận làm mục tiêu, phạm phải sai lầm này cần phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm thì cả công ty mới yên được, nếu cô chủ động từ chưc, mọi người đều có thể giữ lại mặt mũi."
"Tôi biết rồi." Cố Hạ nói khẽ, quyết định xử lí của công ty đã ban hành, Trâu Nhuận Thành vẫn muốn cô từ chức, đây hẳn là ý của người nào đó.
Trâu Nhuận Thành không muốn cứ yên lặng như vậy, hỏi: "Cô có còn yêu cầu gì không?"
"Không có." Sau nửa ngày, Cố Hạ đã biết rõ còn hỏi một câu, "Đây là ý của Triển thiếu, đúng không?"
"Cố Hạ, cô cũng đừng trách đại ca." Trâu Nhuận Thành khuyên nhủ, "Cô chủ động từ chức đối với công ty và với cả cô đều tốt, có trừ lương cô thì trên cơ bản cũng không được bao nhiêu, vả lại, với vị trí của cô mà còn bị xử phát thì sau này tiền đồ ở Khải Hoành cũng rất có hạn."
"Tôi hiểu rồi." Cố Hạ nói, "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi xuống trước đây, tôi phải về hoàn thành tất cả công việc còn lại."
Trâu Nhuận Thành phất tay ý bảo cô rời đi, đến khi Cố Hạ xoay người đi được vài bước thì gọi cô lại, đứng dậy từ bàn làm việc đi tới, "Cố Hạ, cô gọi điện thoại cho đại ca đi, đừng giận dỗi nữa, cứ tiếp tục gây sự như vậy cũng không có ý nghĩa gì, ở vào vị trí của đại ca, anh ấy rất khó xử, anh ấy thật lòng thích cô, còn cô nha, vẫn phải vui vẻ mà biết điểm dừng đi."
Mấy ngày nay tối nào Triển Thiểu Huy cũng kéo bọn họ đi uống rượu, Trâu Nhuận Thành biết rõ lòng đại ca thật sự không thoải mái nghĩ muốn khuyên nhủ Cố Hạ.
Cố Hạ quay đầu đi, "Anh sẽ không hiểu đâu."
Tác giả: chương này ngược quá, mình cũng không muốn đọc, lúc viết cũng rất khổ sở. Nhưng tình trạng này sẽ chấm dứt nhanh thôi, chuyển sang ngược nam chính.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |