Mưu kế
← Ch.067 | Ch.069 → |
Tuy Cố Hạ chưa từng trải qua chuyện nam nữ nhưng trên người Triển Thiểu Huy đang tản ra một mùi dục vọng thì ít nhiều gì cô cũng biết người đàn ông này đang muốn làm gì, nhẹ đập tay vào lưng anh, "Anh...đè nặng quá rất khó chịu, còn nữa anh không được sờ mó lung tung như thế..."
"Đừng có lộn xộn." Triển Thiểu Huy khẽ mắng cô, thân thể đang cực lực nhẫn nhịn lại bộc phát, tình cảnh này thật làm cho người ta phát điên, giọng nói như nghẹn lại, "Ngoan ngoãn một chút nào."
Anh đè lên cô, phát ra tiếng thở ồ ồ, sau đó khẽ cắn một ngụm vào vành tai cô, cơn đau ấp đến khiến cho Cố Hạ hít mạnh một hơi, Triển Thiểu Huy vẫn còn bất mãn nói: "Sao lại có thể tìm được một cô gái như em chứ!"
Anh nói xong cũng xoay người đứng lên, sửa sang lại áo tắm của mình, mở cửa phòng đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn mắng một tiếng "Chết tiệt", Cố Hạ không biết có phải anh đang mắng cô không, một lát sau anh lại trở về, tóc ướt như vừa tắm xong, dục vọng trong ánh mắt đã tan đi một nửa, sắc mặt cũng dịu lại một chút, nhìn Cố Hạ ngồi ôm gối trên ghế salon, dịu dàng nói: "Sao lại ngồi đây? Hay là em lên giường nằm nghỉ một chút đi."
Váy Cố Hạ có vài cái nút, hiện giờ toàn bộ nút đều bị bức ra, vạt áo trước không thể che hết, cô mới dùng gối ôm để che lại, "Anh có thể gọi người ta mang...đến một bộ quần áo nữa không?"
Triển Thiểu Huy đi đến tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, tìm một chiếc áo sơ mi bên trong đưa cho cô, "Mặc vào đi."
Anh chỉ ném cho cô một chiếc áo sơ mi rồi một mình chạy vào phòng khách xem TV nhưng ánh mắt lại không nhìn vào màn hình TV. Cố Hạ mặc áo sơ mi đi tới, Triển Thiểu Huy ngồi tựa vào ghế tay cầm một ly rượu thủy tinh, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng bên trong, thấy cô mặc như vậy, cười nói: "Em nhìn thật buồn cười."
Bên trong Cố Hạ vẫn mặc chiếc váy vạt trước không thể khép lại được, bên ngoài mặc áo sơ mi của anh, áo sơ mi dài qua mông, nhưng lại không che được chiếc váy, mặc vào tất nhiên trông rất buồn cười, Cố Hạ bất mãn nói: "Anh không biết xấu hổ còn nói vậy!"
"Tới đây ngồi đi." Triển Thiểu Huy vươn tay ra với cô, lại nói: "Thật ra em cởi váy trong ra, mặc như thế chắc sẽ thoải mái hơn nhiều."
"Không cần đâu." Cố Hạ không muốn vậy, áo của anh lớn như vậy, mặc vào người sẽ cảm thấy trống trơn, hơn nữa chỉ mặc áo sơ mi hơi xoay người một chút mông sẽ bị lộ ra, thật sức quá sắc, cô đi qua một mình ngồi lên ghế salon, nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy không được tốt, mở miệng muốn nói rồi lại thôi.
Dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô tất nhiên đã lọt vào mắt Triển Thiểu Huy, "Muốn nói gì thì nói đi."
Cố Hạ vuốt vuốt tay, giọng cực kì nhỏ, "Triển thiếu, có phải anh không vui không?"
Mặc cho là ai đang tràn đầy chờ mong, giữa đường lại phải dừng lại đều thấy không vui, huống chi Triển Thiểu Huy đã có mưu đồ từ lâu. Không thoải mái tất nhiên vẫn là không thoải mái, nhưng chuyện này cũng không thể trách Cố Hạ, lần này không ăn được thì lần sau còn cơ hội, Triển Thiểu Huy nhẹ lắc tay, "Không có, em đừng nghĩ lung tung."
"Nhưng nhìn anh thì cảm thấy anh đang không được vui." Cố Hạ cúi đầu xuống, "Thật ra em biết là vì sao."
"Hử?" Hơi cao giọng một chút, ánh mắt của Triển Thiểu Huy đang có ý đồ muốn tìm kiếm gì đó trên mặt cô, nhưng cô cúi đầu quá thấp nên anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy em nói xem, vì sao anh lại không vui?"
Cố Hạ không trực tiếp trả lời anh, vòng vo thật lâu mới nói: "Em không muốn nhanh như vậy đã làm chuyện kia."
Giọng nhỏ như muỗi bay, nhưng căn phòng rất yên tĩnh, Triển Thiểu Huy nghe thấy rất rõ ràng, anh đã làm lộ liễu như vậy, vừa rồi Cố Hạ không biết anh muốn làm gì thì quả thật không phải là con người sống trong xã hội này nữa. Triển Thiểu Huy không muốn khiến cho cô phải cảnh giác, anh nghiêng người về phía trước, kéo cô sang một tay nắm lấy lòng bàn tay cô, "Anh không hề không vui, khi hôn đàn ông có phản ứng là chuyện bình thường, nếu không sẽ là có vấn đề về mặt sinh lí. Anh thích em, cho nên có hơi không khống chế được. Nhưng mà cho tới bây giờ anh chưa bao giờ ép buộc em, đúng không?"
Anh thấy Cố Hạ khẽ gật đầu, lại vuốt vuốt tóc cô, "Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh chỉ muốn gặp em thôi, hiện giờ mỗi ngày đều nhớ em, lúc họp trong đầu cũng nghĩ bây giờ em đang làm gì, đã thức dậy chưa, buổi trưa ăn gì, trong lòng luôn nghĩ đến hình ảnh của em, muốn nghe thấy giọng nói ríu rít của em cho nên mới gọi em tới."
Gần đây Triển Thiểu Huy rất ít nói những lời biện hộ, Cố Hạ cảm thấy lòng trở nên ngọt ngào, thật sự Triển Thiểu Huy không hề ép buộc cô, dạo này tính tự chủ của anh rất tốt, cô lại nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Anh có đói bụng không? Gọi cơm rồi sao còn chưa mang lên, hiệu suất làm việc trong khách sạn của anh như vậy sao?"
Lúc nãy Triển Thiểu Huy cũng không nói ai mang cơm lên cả, chỉ lấy cớ vậy thôi, nếu không ngộ nhỡ đột nhiên có người phá hỏng không khí thì không hay, nhưng mà lời đã nói ra nên vẫn phải tiếp tục giả vờ, căm giận nói: "Đúng là hiệu suất quá thấp cho nên dạo này tình hình kinh doanh của khách sạn mới có vấn đề, phải gọi người quản lí ra mắng một trận mới được." Anh ngừng lại một lát, vẻ mặt ôn hòa nói: "Anh gọi điện kêu bọn họ mang thức ăn lên, em muốn ăn gì, anh gọi người đưa lên luôn."
Triển Thiểu Huy rất hay có những hành động chăm sóc dịu dàng, nhìn thấy Cố Hạ không được thoải mái nên nói cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, gọi khách sạn chuẩn bị cho cô một ít hương liệu trị liệu. Lần này Cố Hạ phải cảm tạ người bà con của cô đã cứu cô, nhưng mà người bà con kia cũng sẽ phải đi, Triển Thiểu Huy đã có ý muốn ăn cô nên cô không thể lơ là cảnh giác, ngược lại càng có xu thế đề phòng, anh xem xét lịch trình trong một tuần tới, nhận lời mời tham gia một bữa tiệc.
Bữa tiệc này vốn anh có thể không đi, lúc nhận được thiệp mời cũng không xếp vào lịch trình ngay, chẳng qua là Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh nói giỡn: "Đại ca, nhìn thế nào mà gần đây dáng vẻ của anh giống như chưa được thỏa mãn dục vọng thế, Cố Hạ không thể thỏa mãn anh hay là..."Anh ta như một tên trộm cười cười, "Không đến mức anh còn chưa đưa cô nàng lên giường chứ?"
Hiện tại sau khi tan ca Triển Thiểu Huy sắp xếp rất ít hoạt động khác, ngay cả các cuộc hẹn ăn cơm cùng mấy anh em cũng hủy bỏ, mỗi ngày đều ở bên cạnh Cố Hạ, từ khi Cố Hạ bị thương đến giờ đã hơn hai tháng, Triển Thiểu Huy cẩn thận dỗ dành cô lâu như vậy, một người đàn ông ưu tú như anh mà vẫn chưa thể thu phục được Cố Hạ, thật sự làm cho các anh em mở rộng tầm mắt, ngay cả người đứng đắn như lão Tam cũng phải nhìn anh với đôi mắt tò mò.
Triển Thiểu Huy không thể nói được gì ngoài hai chữ, "Sắp rồi."
Sắp rồi chính là vẫn chưa được, lúc ấy Trâu Nhuận Thành cười ra tiếng, thấy ánh mắt sắc như đao của Triển Thiểu Huy bay tới nên vội vàng cố ngừng cười, nói: "Đại ca, anh hãy tặng cô nàng thêm nhiều món quà xinh đẹp nữa, dỗ dành để cô nàng vui vẻ, không có gì mà không thể cả. Anh xem anh suốt ngày chỉ tặng cái gì nhỉ, đều chỉ là vài thứ đồ trang trí nhỏ bé, phụ nữ đếu yêu thích những thứ trang sức châu báu lóng lánh."
"Hình như tặng mấy món trang trí nhỏ bé kia cũng là do cậu đề nghị." Chữ cuối của Triển Thiểu Huy trầm xuống, ánh mắt không hiền lành gì Trâu Nhuận Thành, thật ra thì đề nghị này của anh ta cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng tặng đông tặng tây Cố Hạ đều vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng hiện lên từ trong lòng.
Trâu Nhuận Thành vuốt vuốt mũi cười mỉa, "Là do em đề nghị, nhưng anh không thể chỉ tặng mấy thứ đó không, mấy thứ nhỏ bé ấy chỉ dùng để tăng thêm sự lãng mạn, tình tứ; quan trọng phải là những thứ thỏa mãn thói hư vinh của phụ nữ mới là thứ họ muốn."
Triển Thiểu Huy không hề quan tâm đến chút tiền kia, nhưng anh vẫn nói, "Cô ấy nói đừng quá quý giá."
"Đại ca, anh trở nên thật thà như vậy từ khi nào thế?" Trâu Nhuận Thành vỗ vỗ đùi, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, "Lời nói của phụ nữ có thể tin sao? Họ nói không cần chỉ là lời nói khách sáo thôi, giống như những lời nói xã giao trên thương trường thôi. Vả lại, tặng quà phải chú ý đến phương pháp, anh không thể tặng quá trực tiếp, không thể ném một sợi dây chuyền kim cương cho cô ấy sau đó nói đêm nay hãy ngủ cùng anh một đêm, người khác thì phỏng chừng có thể làm vậy, nhưng cô gái bướng bỉnh như Cố Hạ thì nhất định không được."
Triển Thiểu Huy vẫn còn đang suy tư lời nói của Trâu Nhuận Thành, mặt khác vẫn đang suy nghĩ vấn đề phải ăn sạch Cố Hạ thế nào, nhìn thấy tấm thiệp mời trước mặt, mở ra xem, anh có thể dẫn theo Cố Hạ, để cho cô ăn mặc thật xinh đẹp, phụ nữ rất thích đẹp, đến lúc ấy cô nhất định sẽ vui vẻ.
Lúc anh và Cố Hạ hôn nhau phần lớn thân thể đề tiếp xúc thân mật thêm một chút, kéo quần áo cô lên để cho thân thể cô lộ ra trước mắt anh, hoặc là dùng tay thăm dò vào quần áo vuốt ve nơi tư mật của cô, cái này thật ra đã là hành vi tình dục, Cố Hạ không quá tình nguyện, nhưng cũng không phản ứng quá mức, Triển Thiểu Huy cho rằng tâm lí của cô đã có thể tiếp nhận việc tiến thêm một bước trong quan hệ với anh. Nếu cô đã có thể tiếp nhận, cho dù Triển Thiểu Huy có lừa gạt cô một chút cũng không sao, dẫn cô tham gia tiệc tùng, đến lúc đó không thể không uống rượu, nam nữ say rượu, nếu như xảy ra chuyện gì chỉ có thể nói là vô tình phạm sai lầm, tâm tư của Cố Hạ cũng rất đơn giản, cho dù nói cô say rượu loạn tình nên làm bậy cô cũng có thể tin, nói không chừng còn đau lòng xin lỗi.
Thịt ăn vào trong bụng mới tính là của mình, Triển Thiểu Huy cố định ý nghĩ phải ăn cho được Cố Hạ, tìm lí do hợp lí nói với cô: "Thứ ba tuần sau anh phải tham gia một bữa tiệc, em đi cùng với anh."
Triển Thiểu Huy là người đã chinh chiến nhiều năm trên thương trường, nếu như đã có ý định này với Cố Hạ thì Cố Hạ thoát được sao? Cố Hạ lại nghe thấy như đang được phân chia nhiệm vụ, như một phản xạ có điều kiện nói: "Vì sao lại muốn em đi?"
"Em là bạn gái của anh, vì sao lại không đi?" Hàng mi xinh đẹp của Triển Thiểu Huy nhướng lên, "Chẳng lẽ em muốn anh dẫn người phụ nữ khác đi."
Lúc này Cố Hạ mới nhớ tiệc tùng là phải dẫn theo bạn gái đi, không chút nào hay biết trong lòng anh còn có ý định khác, nghiêm mặt nói: "Em sợ anh mất mặt thôi, thật ra anh đi một mình cũng được mà."
"Em không đi anh sẽ bị các anh em cười cho chết, nói anh suốt ngày giấu em đi, em xem anh suốt ngày bận rộn đến sức đầu mẻ trán, em cũng không thể để cho anh gặp thêm phiền toái chứ." Triển Thiểu Huy vừa nói đạo lí cho cô nghe vừa thực hiện chính sách ngu dân, thân mật ôm chầm lấy cô, "Tiệc tùng thật ra rất đơn giản, có anh ở đây, em còn lo lắng cái gì? Còn nữa, không cần phải lần nào cũng thấy mình quá chênh lệch với người khác, đến lúc đó em sẽ biết như thế nào gọi là mĩ nữ."
Cố Hạ không hề nghi ngờ anh, chiều thứ ba Triển Thiểu Huy rời khỏi công ty sớm, dẫn Cố Hạ đến một club tư nhân, giao cô cho một chuyên gia trang điểm, chuyên gia trang điểm loay hoay nửa tiếng trên mặt cô, khi Triển Thiểu Huy trở lại vừa vặn đã trang điểm xong, anh đưa cho cô một bộ lễ phục, thúc giục cô đi thay. Đến khi cô thay xong đi ra, Triển Thiểu Huy thỏa mãn kéo cô đứng trước gương, "Nhìn xem, có phải rất đẹp không?"
Người đẹp nhờ lụa lúa tốt nhờ phân, Cố Hạ nhìn mình trong gương, quả thật rất chấn động, nghiêng đầu nhìn về phía chuyên gia trang điểm khen một tiếng, "Quả nhiên trang điểm xong thì gỗ cũng có thể thay đổi thần kì như vậy ..."
"Em nói mình là gỗ sao?" Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh cười.
"Anh mới là gỗ ấy!" Cố Hạ quay lại, cẩn thận nhìn mình trong gương, lắc lắc cánh tay Triển Thiểu Huy, "Sao em lại có cảm giác mình vừa xuyên không vậy nhỉ? Nếu không thì sao có thể thoáng cái đã trở thành một mĩ nhân rồi?"
Triển Thiểu Huy mặc đồ vest thẳn thớm, đẹp trai phi phàm, Cố Hạ nhìn hai người cùng đứng cạnh nhau trước gương, cười đến nở hoa, mình hiếm khi xinh đẹp như vậy, cô lấy túi xách của mình sang, vừa tìm di động vừa nói: "Triển thiếu, chúng ta chụp chung một tấm ảnh được không? Hiếm khi được xuyên không như vậy, em muốn giữ lại kỉ niệm, huống hồ thoạt nhìn cũng rất xứng đôi."
"Em nghĩ là đang đi chơi sao?" Triển Thiểu Huy cười nói, anh không phản đối đề nghị của cô, nhưng nói một câu, "Chờ lát nữa hãy chụp, còn thiếu một món đồ."
Bên cạnh có một chiếc hộp, đó là thứ anh vừa mang tới, bên trong có một sợi dây chuyền kim cương rực rỡ, còn có cả một đôi bông tai, Triển Thiểu Huy cầm dây chuyền lên, đến phía sau cô, lúc đeo vào cho cô vẫn không quên sờ soạng một chút, ngón tay nhẹ nhàng vờn nghịch qua làn da nhẵn nhụi bóng loáng, cúi đầu phả hơi thở ấm nóng vào cổ của cô, sau đó cúi người ôm lấy eo Cố Hạ từ phía sau, nhìn hai người từ trong kính, "Em thật sự rất đẹp."
Vòng cổ càng tôn thêm vẻ đẹp, đẹp đến nỗi Cố Hạ không dám nhìn vào trong gương lần thứ hai, hỏi một câu, "Cái này là thật hay giả thế?"
Nhìn biểu hiện của cô Triển Thiểu Huy có thể nhận ra cô thật sự yêu thích, quả nhiên Tiểu Ngũ nói đúng, thật ra mỗi một người phụ nữ đều thích những thứ như vậy, đây cũng không phải là chuyện xấu, dù sao Triển Thiểu Huy cũng có tiền, anh cúi đầu tựa lên vai lên, "Em nói thử xem?"
Cố Hạ cũng cảm thấy mình hỏi rất kì, nhưng cũng chỉ muốn xác nhận lại, sau đó bắt đầu nghĩ lung tung, cái này vì sao không phải là giả? Nếu như bằng thủy tinh hay cẩm thạch cũng tốt, Cố Hạ có thể yên tâm thoải mái đeo nó trên cổ; nếu thật sự là dây chuyền kim cương thì rất đắt, ngộ nhỡ làm mất thì sao? Cố Hạ nhớ tới có một câu chuyện rất buồn cười của một người nổi tiếng, một nữ diễn viên thích hư vinh làm suốt mười năm mới gom gót được ít tiền mua dây chuyền, kết quả phá hủy tuổi xuân của mình. Mười năm nha, nếu đổi lại là tình huống của mình, đại thiếu gia này sẽ không có đủ kiên nhẫn đòi lại số tiền kia, ngộ nhỡ muốn thịt cô thì làm sao? Cố Hạ nghĩ ngợi nửa ngày, bắt đầu vươn tay tháo dây chuyền xuống, "Rất đẹp, nhưng mà vẫn nên tháo xuống thì hơn, nếu bị mất thì rất phiền toái, tìm đại một chiếc khăn lụa quấn lên cổ có thể thay cho đồ trang sức."
"Không thích sao?" Triển Thiểu Huy nghi hoặc.
"Nếu bị mất thì làm sao? Em không có tiền trả lại anh đâu." Cố Hạ nói, đương nhiên cô cũng sẽ không dại gì.
Triển Thiểu Huy cười khẽ, "Không sao, tặng em rồi thì là của em."
Cố Hạ lập tức bí hiểm nhìn anh, Triển Thiểu Huy cũng từng tặng cô những thứ khác, nhưng đều là những món đồ chơi nho nhỏ, cô chậm rãi nói: "Không có gì tự nhiên lại tốt như vậy..." Nửa câu sau cô chưa nói, ánh mắt tĩnh lặng nhìn anh, đang tự hỏi xem người đàn ông này đang âm mưu gì.
Triển Thiểu Huy bị ánh mắt này của cô làm cho mất tự nhiên, vốn muốn nịnh nọt cô một chút, không nghĩ tới lại khiến cho Cố Hạ càng thêm cảnh giác, bất đắc dĩ nói: "Thôi, không thích thì gỡ xuống." Quà tặng là gì không quan trọng, quan trọng là phải ăn sạch cô.
Nhưng mang theo cô đến bữa tiệc khó tránh khỏi phải làm cho người ngoài nghĩ anh không coi trọng Cố Hạ cho nên một lát sau gọi người mang một sợi dây chuyền khác tới, vỗ ngực nói đó là hàng bình thường, tuyệt đối không phải hàng cao cấp, nhìn thấy ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Cố Hạ, mặt không đổi sắc nói: "Giá cả rất vừa phải, chỉ cần hai ba tháng lương của em là có thể mua được, không phải do người giám định chuyên nghiệp công nhận, rất nhiều nữ diễn viên bình thường đều thích loại này, em hay xem TV nhìn thấy những người kia mỗi lần dự họp báo đều dùng những món trang sức khác nhau, cứ thay năm đổi ba như vậy, em nghĩ đó là thật sao? Bọn họ có rất nhiề khoản chi tiêu, đóng phim thì kiếm được bao nhiêu tiền nên chỉ đeo loại này, cho nên em cũng đừng để bụng."
Cố Hạ tin anh, cầm lấy chiếc điện thoại giá trên trời của Triển Thiểu Huy chụp hình, còn nhờ chuyên gia trang điểm bên cạnh chụp giúp bọn họ, chụp vô cùng vui vẻ, Triển Thiểu Huy cũng rất phối hợp, chẳng qua suy nghĩ đã bay lên chín tầng mây, tự hỏi phải làm thế nào để có thể khiến cho mình thỏa mãn đồng thời cũng phải làm cho Cố Hạ thỏa mãn, còn có ngày mai tỉnh dậy có nên đổ trách nhiệm cho Cố Hạ không, nếu là như vậy thì biểu hiện của Cố Hạ nhất định sẽ rất tốt.
Tác giả nói: cách mạng còn chưa thành công, Triển thiếu còn phải cố gắng nhiều.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |